(Góc nhìn Liên Ly)
“Chúc mừng tất cả mọi người đã vượt qua bài kiểm tra của Lâm đại sư. Ta là Cung trưởng lão, và cũng là người bố trí bài kiểm tra cuối cùng để xem các ngươi có được thu nhận vào Thiên Đường Môn hay không.”
Một lão già đứng lảm nhảm trước mặt bọn tôi.
Khá bất ngờ khi có nhiều người vượt qua như vậy. Tôi đã nghĩ yêu cầu của bài kiểm tra là chịu đựng được áp lực kinh khủng mà anh ta giải phóng, có vẻ tôi còn quá non nớt.
Nhưng nó không còn quan trọng nữa, nếu vượt qua được bài kiểm tra này tôi sẽ tiến gần hơn được một bước tới anh ta. Anh chính là người có thể mang lại cho tôi thứ sức mạnh tôi luôn tìm kiếm.
“Bài kiểm tra này rất đơn giản,” lão già đó tiếp tục. “Trước mặt các ngươi có một số quả cầu, hãy tiến lại gần một trong số đó và vận chuyển năng lượng nguyên tố vào đan điền của mình. Quả cầu sẽ đo tiềm năng của ngươi tới đâu, nhờ vào đó bọn ta sẽ phân công một giáo viên phù hợp với ngươi.”
Nghe khá đơn giản, tôi đã có kinh nghiệm điều khiển năng lượng nguyên tố trong cơ thể trên đường tới đây, mặc dù tôi chưa biết cách để vật chất hóa nó. Điều đó sẽ thay đổi sớm thôi.
“Nếu không còn câu hỏi nào khác thì hãy xếp thành hàng trước những quả cầu và bắt đầu đi.”
Tôi xếp hàng trước một quả cầu và đợi tới lượt mình.
***
(Góc nhìn main)
Tôi vẫn thấy hơi sốc về những gì vừa xảy ra.
Đứng chung với các Trưởng lão và Đại sư còn lại, bọn tôi quan sát các thành viên tương lai của tông môn xếp hàng trước những quả cầu để kiểm tra Nội đan của họ.
Quả cầu sẽ đo lường số lượng và độ tinh khiết của nguyên tố Thuần trong cơ thể họ, sau đó họ sẽ được phân vào các lớp với những đệ tử tương tự. Việc này sẽ giúp họ dễ dàng hơn trong việc học tập và trưởng thành cùng nhau.
Ồ, người mặc áo choàng cũng bước lên rồi, phải chú ý tới tiềm năng của người này mới được.
Khi Năng lực giả vận chuyển năng lượng nguyên tố thì quả cầu sẽ hiện một con số từ 0 đến 10, với 0 tức là hoàn toàn không có năng lượng Thuần và 10 tức là năng lượng Thuần cực kì khủng bố.
Đến nay vẫn chưa có ai đạt được điểm 10 ở bài kiểm tra đầu vào này, chính tôi hồi đó cũng chỉ được 8 điểm. Nhưng nếu bây giờ mà thử lại thì khả năng cao tôi sẽ làm vỡ quả cầu mất.
Hửm? Hình như đã có kết quả. Dựa trên việc người này vẫn giữ được tỉnh táo sau khi nhận phải Áp lực nguyên tố của tôi, cơ thể họ hẳn phải chứa khá nhiều năng lượng nguyên tố.
Tôi tiến lại gần để nhìn rõ quả cầu hơn.
Hể?
Số 0?
Ủa khoan. Sao lại có thể?
“Ây... Có vẻ người mặc áo choàng bằng cách nào đó đã ăn may vượt qua bài kiểm tra đầu tiên,” một Trưởng lão bình luận.
“Đáng tiếc,” một người khác đồng ý.
“Ai đó tiễn họ ra ngoài đi.”
Hừm... Hay là người đó đúng là đã sử dụng một tạo tác? Nhưng tôi không nghĩ ở Địa giới này tồn tại tạo tác nào có thể làm giả một Nội đan.
Trừ khi vật đó rớt từ một tầng cao hơn xuống đây.
Cũng có thể...
Có khi nào tạo tác này chính là nguyên nhân dẫn tới tận thế vào năm năm sau?
Phải kiểm tra ngay mới được.
Bỏ qua mọi người xung quanh, tôi bước nhanh tới chỗ người mặc áo choàng có vẻ đang ngẩn ngơ.
Tôi vươn tới nắm lấy cổ tay họ, làm họ giật mình và quay sang nhìn tôi.
Ồ, cô là con gái.
Tạm thời mặc kệ chuyện đó, tôi kéo cô về hậu viện của mình. Tôi cần phải kiểm tra cái tạo tác trên người cô ta mà không để tiết lộ thông tin về những tầng bên trên. Hài, tôi chỉ muốn kiếp này được sống an nhàn thôi mà...
***
(Góc nhìn Liên Ly)
Khi nhìn thấy quả cầu hiện lên số 0, tôi nghĩ đời mình đến đây là hết.
Số 0 đó tức là cơ thể tôi không hề có nguyên tố Thuần.
Chắc chắn tôi sẽ bị đuổi ra khỏi đây sớm thôi, và sau đó là trở về khu ổ chuột.
Lúc đó tôi cảm thấy tuyệt vọng đến mức không nghĩ tới việc tôi đã giết mấy thằng đàn ông tấn công mình kiểu gì nếu trong người không có năng lượng nguyên tố.
Nhưng khi tôi yếu đuối nhất, có một bàn tay đã vươn tới kéo tôi ra khỏi vực thẳm.
Tôi giật mình ngước lên và nhìn thấy vị cứu tinh của mình, đôi mắt nâu sẫm nhìn chằm chằm ngược lại tôi.
“Đi theo ta,” anh nói chắc nịch, không cho tôi cơ hội từ chối.
Không còn lựa chọn nào khác, tôi bám theo vị cứu tinh.
Và bây giờ tôi đang đứng trong hậu viện của anh ta, lo lắng nắm chặt hai tay lại trước mặt anh.
“Giơ cổ ra cho ta xem,” anh ra lệnh.
Tôi ngoan ngoãn làm theo, kéo áo xuống để lộ ra cái cổ của mình.
Vì lý do nào đó mà hành động vừa rồi làm anh ta cau mày, tại vì khuôn mặt bầm dập của mình sao?
Tôi đã cắt ngắn mái tóc dài màu vàng hoe của mình, bởi vì tóc dài sẽ dễ bị đối thủ nắm lấy khi đánh nhau. Còn chưa kể đến việc khuôn mặt tôi còn chứa đầy những vết cắt và vết sẹo chưa lành mà tôi đã nhận phải sau nhiều trận chiến.
“Không có tạo tác... Vậy còn năng lượng trong cơ thể?” Tôi nghe thấy anh lẩm bẩm.
Anh giơ hai bàn tay ra, “Đặt hai bàn tay của cô lên đây.”
Tôi ngoan ngoãn làm theo và há hốc miệng khi anh ấy nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi, có một dòng điện nhỏ chạy quanh cơ thể tôi lúc hai đôi tay chạm vào nhau.
Một cảm giác ấm nóng lan tỏa khắp người tôi, không cần nhìn vào gương thì tôi cũng biết đôi má mình đang đỏ bừng lên.
Cảm giác gì thế này?
Tôi rụt rè nhìn anh.
Khuôn mặt thư giãn với đôi mắt đang nhắm lại, một con gió nhẹ thổi qua mái tóc đen ngắn của anh. Tôi ngắm nhìn cái cằm nhọn và lông mày rậm của anh, đưa mắt nhìn theo cổ anh xuống bộ ngực rắn chắc ẩn dưới chiếc áo trắng tinh.
Cảm giác ấm nóng đó dần chạy về phía bụng, làm cho đầu gối tôi run rẩy trong khoái cảm.
Lần đầu tiên trong đời cơ thể tôi có phản ứng như vậy.
Tại sao tôi lại thấy thế? Và chỉ khi ở trước mặt anh ấy?
Cảm giác đó nhanh chóng biến mất khi anh thả tay ra, tôi không kiềm được mà khẽ rên một tiếng trong thất vọng.
“Ta sẽ nhận cô làm đồ đệ.”
Phải mất một lúc để tôi có thể tiếp nhận lời anh vừa nói.
“Cô rất đặc biệt,” anh ấy khẳng định, trên khuôn mặt nở một nụ cười nhẹ. “Ta sẽ giúp cô đạt tới tiềm năng cực hạn của mình mà không ai ở tầng này có thể làm được. Ta sẽ chăm sóc và bao bọc cho cô trong suốt quá trình học, thứ duy nhất ta mong muốn là cô cũng làm điều tương tự với ta. Cô có đồng ý không?”
Tôi... đặc biệt ư? Tôi... cần thiết ư?
Đây là lần đầu tiên có người nói như vậy với tôi.
Tôi là một đứa con gái bị ép gả cho tên cặn bã cùng làng, chẳng ai thèm quan tâm đến ước nguyện của tôi.
Tôi là một kẻ vô danh sống trong khu ổ chuột, chẳng ai thèm quan tâm tôi sống hay chết.
Tôi là một phế vật còn không có nổi một chút năng lượng nguyên tố Thuần nào trong người.
Tôi quỳ xuống bằng một chân, đôi mắt rưng rưng lệ.
“Đồ đệ Liên Ly cung kính Sư phụ.”
Vì Ngài đã kéo tôi ra khỏi vực thẳm, tôi quyết định sẽ dâng hiến mọi thứ cho Ngài.
Ngài chính là tất cả đối với tôi.
***
(Góc nhìn main)
Hú hồn.
Sau khi nhận ra cô ấy không sở hữu tạo tác, tôi nhân tiện kiểm tra luôn Nội đan của cô.
Dẫn năng lượng vào Mạch nguyên tố, tôi tìm thấy Nội đan của cô ở phần bụng.
Năng lượng Thánh Lôi.
Quả cầu dĩ nhiên không cảm nhận được nguyên tố Thuần từ cô vì chúng không hề tồn tại. Toàn bộ cơ thể cô đều mang năng lượng Thánh Lôi.
Năng lực giả không sở hữu nguyên tố Thuần ở Địa giới cực kỳ hiếm gặp, vậy nên cũng chả có gì lạ khi những người như cô không được phát hiện.
Giờ thì tôi đã hiểu tại sao đôi mắt đó lại quen thuộc như vậy.
Cô ấy nổi tiếng ở Vân giới với cái tên Nữ thần Trừng phạt. Cô cùng với một Năng lực giả khác đi quậy phá khắp nơi, săn lùng những Môn phái tu luyện tà công như kiểu dùng máu người vô tội làm nguyên liệu hoặc cưỡng hiếp những cô gái trẻ yếu đuối.
Thật tiếc là con thần kinh đó không gây chuyện đủ lớn để họ có thể phát hiện và đến giải cứu tôi...
Thôi chết.
Cô ấy chính là người sẽ gây ra thảm họa tận thế năm năm sau phải không?
Thánh Lôi là tổ hợp của nguyên tố Lôi và Quang, trong khi Lôi là tổ hợp của Năng lượng và Phong. Năng lượng chỉ có thể xuất hiện khi kết hợp bốn nguyên tố cơ bản Thủy, Hỏa, Thổ, Phong, do đó cô có thể tu luyện những nguyên tố kể trên với tốc độ chóng mặt.
Hay nói cách khác, cô là người sở hữu thiên phú trời ban.
Thật tốt khi cô ấy đồng ý làm đệ tử của mình.
Tôi không nghĩ ở tông môn này có người có thể giúp cô tu luyện năng lượng Thánh Lôi. Nếu tôi đưa cô về con đường chính đạo thì sẽ tránh được thảm họa năm năm sau, đúng không?
Ít nhất thì tôi nên thấy vui khi cuộc sống nhàn hạ của mình sẽ không còn trở ngại nào nữa.
...
Đây là một cái flag đúng không?
----------
Tác Note: Hiệu ứng Cầu treo mạnh thật đấy.
ayo? Nghe như kiểu cầu hôn con nhà người ta vậy =)) +1 Hiệu ứng Cầu treo (Suspension Bridge Effect) là việc một người lầm tưởng cảm giác kích động trong cơ thể (cảm giác sợ hãi, lo lắng,...) là tình cảm nam nữ khi họ nhìn thấy một người khác giới.