Làm bạn với cô gái đáng yêu thứ hai lớp

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Long Tộc

(Đang ra)

Long Tộc

江南

Tác phẩm truyền tải thông điệp rằng, dù có là một "đứa trẻ thất bại", thì cuộc đời vẫn luôn tồn tại những khả năng khác. Ai cũng có thể trở thành anh hùng.

3 10

Akuyaku Onzōshi no Kanchigai Seija Seikatsu ~ Futatabime no Jinsei wa Yaritaihōdai Shitai Dakenanoni ~

(Đang ra)

Akuyaku Onzōshi no Kanchigai Seija Seikatsu ~ Futatabime no Jinsei wa Yaritaihōdai Shitai Dakenanoni ~

木の芽

Nhưng Ouga vẫn không hề hay biết, rằng những ấn tượng về bản thân cậu sẽ ngày càng vượt quá tầm kiểm soát. Liệu những hiểu lầm này rồi sẽ dẫn đến đâu? Một người thừa kế phản diện lại bị hiểu nhầm thàn

11 24

Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

(Đang ra)

Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

무빵죽

Ít nhất là tôi đã từng như vậy cho đến lúc này.

206 1956

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

114 2275

Shuu ni Ichido Kurasumeito wo Kau Hanashi

(Đang ra)

Shuu ni Ichido Kurasumeito wo Kau Hanashi

Haneda Usa

Một buổi tan trường nọ, Miyagi mời Sendai vào phòng mình như thường lệ và đưa ra một lời sai bảo cực kì bất thường.

9 22

The Support Ate it All

(Đang ra)

The Support Ate it All

주급루팡

Tất cả những từ này đều nói về tôi. Nhưng liệu đây có thực sự là thế giới của trò chơi đó không?

5 23

WN Vol.5: Mùa hè năm hai - Nửa sau - Chương 236 - Một mình khi tan trường (3)

Nổ hũ đê

Trans: Arteria

----------

 

Dù đã chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, tôi vẫn có thể quay đầu về phía cửa.

Có một nhóm con trai ở đó, tôi chỉ có thể thấy ba người, với một người cao hơn hai người còn lại. Họ không học cùng lớp vì tôi không nhận ra ai cả.

Tôi cũng không biết ai là người đang nói luôn.

“Ah, cậu ta dậy rồi kìa.”

“…Uh, gì thế? Các cậu có việc gì cần à?”

“Eh? Ah, không… Bọn tôi đến lấy đồ hộ bạn…”

Họ đến bàn ai đó rồi lấy chiếc cặp đi.

…Là chỗ của Ooyama-kun. Cậu ta thì không thấy đâu cả.

“…Đó là cặp của Ooyama-kun đấy.”

“Tôi biết. Cậu ấy nhờ bọn tôi lấy hộ do đang bận chút việc.

Giống Amami-san, Ooyama-kun cũng thuộc nhóm chuẩn bị bảng hiệu, nên chắc giờ đang làm việc.

Ra vậy, đó là bạn của cậu ta. Lần trước đã thấy qua rồi, nhưng lúc đó không rõ nên giờ không nhận ra.

“Rồi, vậy thôi nhỉ. Đi nào.”

Họ cầm cặp Ooyama-kun rời đi.

Tôi nghe trước đây từng có vụ đồ của học sinh bị trộm trong khi mọi người đang bạn rộn chuẩn bị cho hội thao. Dù nghi ngờ nhưng vì không có số của Ooyama-kun nên tôi cũng không hỏi cậu ta được. Mà có thể là họ nói thật.

Dù sao thì, có là trộm đi nữa tôi cũng đã nhớ mặt rồi. Chỉ việc báo Ooyama-kun hay giáo viên nếu cần thôi.

Vả lại, với vụ trước thì nạn nhân là con gái cơ. Họ bị lấy trộm mất đồ đạc và quần áo. Hầu hết mọi người đều gửi đồ có giá trị cho giáo viên rồi, nên sẽ chẳng có gì để lấy trong cặp của một đứa con trai đâu, trừ khi vì lí do nào đó họ có hứng thú với quần áo của đàn ông thôi.

…Mà nhờ họ tôi tỉnh ngủ hẳn rồi.

Dù lúc nãy mắt díu lại đến thế cơ mà.

Umi vẫn chưa nhắn gì cả. Chỉ có sự tĩnh lặng hoàn toàn trong căn phòng học này.

“…Mình nên ra ngoài thôi.”

Cố thử ngủ lại nhưng không được, dành vài phút nhìn điện thoại, tôi quyết định ra ngoài.

Tính từ lễ hội năm ngoái đến giờ, đây là lần đầu tiên tôi ở lại trường muộn như thế.

Hồi đó thì cả bọn đều ở lại làm việc cùng nhau, nhưng giờ mỗi đứa phải lo việc riêng của mình.

Rồi không biết năm sau sẽ thành thế nào nữa đây?

Tầm đó bọn tôi sẽ bận học chuẩn bị cho thi cử rồi, nên sẽ chẳng thể tận hưởng lễ hội được đâu. Và thêm nữa, năm ba được phép lựa chọn có muốn tham gia hay không, nên nếu không thích thì có thể bỏ qua cũng được.

“Mình muốn tận hưởng cùng mọi người thêm một lần cuối nữa…”

Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, về phía sân thượng nơi bọn tôi trưng bày bức tranh năm ngoái.

Không có gì hối hận hết. Nhờ có Umi, mà tôi đã có thể hoàn thành tốt công việc của mình, và thậm chí còn đạt giải.

Dù vậy, lúc đó những mối quan hệ của bọn tôi thật lằng nhằng. Chuyện giữa Umi và Amami-san, rồi sau lễ hội mới thân hơn với Nitta-san và Nozomu nữa.

Nên tôi cứ nghĩ mãi.

Nếu có thể lại cùng nhau thì sao?

Thực tế mà nói, chúng tôi sẽ chẳng bao giờ được học chung lớp nữa đâu. Cách biệt điểm số là quá rõ ràng. Còn Nozomu thì đã quyết tâm sẽ tiếp tục nghiệp bóng chày của mình khi lên đại học. Sẽ chẳng có giao lộ tại những con đường chúng tôi đã chọn.

Dù có thế đi nữa, tôi nghĩ chúng tôi vẫn nên cố gắng để tận hưởng dịp tới cùng nhau. Có thể cùng đến một nhà hàng rồi bàn bạc những gì sẽ làm chăng.

…Nghĩ mới thấy, việc tận hưởng cuộc đời học sinh mà không hối hận gì không hề dễ như được bảo. Vì thời gian trôi qua trong chớp mắt mà.

“…Mình phải cố gắng hơn mới được.”

Tôi muốn trân quý khoảng thời gian còn lại.

Trường lớp, học tập, bạn bè, và tình yêu.

Tôi sẽ kiên trì giải quyết những vấn đề của mình, sẽ cố gắng không bị choáng ngợp bởi những điều mới mẻ sẽ gặp trong tương lai.

Tự dưng tôi thấy hơi nóng mặt, mình vừa nghĩ cái gì nghe xấu hổ thế. Lại còn nói mấy câu nữa chứ. May mà không ai nghe thấy.

Cái nóng khiến tôi thấy khát, nên tôi đến căng tin tìm máy bán hàng tự động. Hồi nãy có mua trà, nhưng tập với Umi xong uống hết rồi, nên giờ lại phải chi thêm một khoản nữa. Dù có một trăm yên thôi nhưng tiền vẫn là tiền, cứ thế này thì sớm muộn sẽ rỗng ví mất thôi.

Bước đi trên hành lang, một vài học sinh nữ đi ngang qua tôi, phàn nàn về việc luyện tập vất vả thế nào.

…Thú thực, tôi không nghĩ là khổ đến thế.

Tôi lấy điện thoại ra xem giờ, đã gần 6 giờ, trời cũng tối dần rồi. Chắc đứng đâu đó đợi Umi thôi.

“Ơ? Kia là?...”

Ở cái chỗ khá hoài niệm, nơi Nozomu ngồi cùng tôi sau khi bị Amami-san từ chối, khoảng trống giữa căng tin và tòa nhà câu lạc bộ.

“Amami-san?...”

“Huh? Maki-kun?...”

Là cô nàng tóc vàng, đứng một mình trước tấm bảng hiệu.