Làm bạn với cô gái đáng yêu thứ hai lớp

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Câu Lạc Bộ Truyện Ma

(Đang ra)

Câu Lạc Bộ Truyện Ma

오직재미

Thế giới nằm trong tay bạn.』

3 7

I Parry Everything: What Do You Mean I’m the Strongest? I’m Not Even an Adventurer Yet!

(Đang ra)

I Parry Everything: What Do You Mean I’m the Strongest? I’m Not Even an Adventurer Yet!

Nabeshiki

Con đường của vị anh hùng vẫn còn dài và gian khổ, nhưng nếu có điều gì mà Noor không hề sợ, đó sẽ là sự cố gắng không ngừng.

25 586

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

291 7653

Children of the Holy Emperor

(Đang ra)

Children of the Holy Emperor

카페인나무s

Tréo ngoe chồng chất éo le, câu chuyện của Thánh hoàng cùng đàn con thơ bất ổn của anh ấy là như vậy đó.

22 205

Danjo no yuujou ha seiritsu suru? (Iya, shinai!!)

(Đang ra)

Danjo no yuujou ha seiritsu suru? (Iya, shinai!!)

七菜なな

Tại một trường sơ trung ở miền nông thôn nào đó, hai con người đã thề sẽ làm bạn với nhau đến cuối đời.Cùng nhau tiến tới ước mơ chung của cả hai, nhưng mối quan hệ đấy vẫn không phát triển sau hai nă

102 2616

Tôi Dạo Bước Trong Đêm Lại Ngỡ Có Em Ở Cạnh

(Đang ra)

Tôi Dạo Bước Trong Đêm Lại Ngỡ Có Em Ở Cạnh

Wada Shosetsu

Trong số những câu chuyện kinh dị, Noa đặc biệt chú ý tới “sự biến mất bí ẩn” đến mức không thể nói là bình thường, và bản thân cô cũng chiêm bao thấy mình bước sang thế giới khác trong một ngày không

16 130

WN Vol.4 - Chương 159 - Họp gia đình (1)

Trans: Arteria

Bàn phím đang hơi tliệt nên có typo thì thông cảm nhé :<

----------

Sau nguyên cả ngày học, tôi về nhà cùng Umi, thay đồ rồi lập tức cùng đến nhà cô ấy.

“Tay anh ướt lắm đấy nhé, có ổn không đấy?”

“Tất nhiên là không rồi! Lo lắm chứ…”

“Thật ra em cũng thế… Sáng nay gọi anh xong bố em chả nói gì cả. Như thế em cũng chẳng biết lại nói chuyện kiểu gì luôn…”

“…Dù sao thì, cứ lau tay đi đã.”

“Ừm.”

Lau tay xong, bọn tôi lại đan ngón tay vào nhau.

Đây sẽ là lần đầu tiên Daichi-san thấy mối quan hệ hiện tại của hai đứa. Sora-san đã biết bọn tôi trở thành người yêu, và có lẽ cũng đã nói sơ qua với ông ấy rồi, nhưng Daichi-san chưa được tận mắt trông thấy.

Tôi biết ông ấy là người tốt, nhưng phải trực tiếp nói rằng mình đang trong một mối quan hệ với con gái ông, và muốn đưa cô ấy đi chơi chỉ hai người khiến tôi bồn chồn.

Liệu hỏi thẳng có giúp tôi đươc tha thứ không? Ông ấy chắc sẽ không đạp lên đầu tôi đâu hỉ?

Tôi sẽ cùng cúi đầu với Umi, nhưng mọi chuyện sẽ ổn chứ?

Khi đến nhà Umi, chúng tôi thấy Daichi-san đang rửa xe trước sân.

Ông mặc một chiếc áo sơ mi bó sát và quần đùi, để lộ phần cơ bắp cuồn cuộn.

Cứu với. Đáng sợ quá.

“Đã lâu không gặp chú, Daichi-san.”

“À, ừ, đúng rồi nhỉ… Cháu trông khác hẳn với cậu nhóc khóc lóc hồi đó đấy Maki-kun.”

“Vâng ạ… Nhờ có Umi đã quan tâm ạ…”

“…Chú hiểu.”

Ông ấy nhìn thoáng qua bàn tay đang đan tay Umi rồi tiếp tục làm việc. Ánh mặt trời chiếu vào làn nước từ vòi, tạo ra ánh cầu vồng.

Thế là mối quan hệ của chúng tôi đã được chấp nhận à?

“Umi.”

“Vâng?”

“…Bố có nên nói ‘mừng cho con nhé’ lúc này không?”

“Đương nhiên là có rồi. Mà, dù bố có phản đối thì con cũng không ngừng yêu anh ấy đâu nhé?”

“Con làm gì cũng được. Thay vì phản đối, bố nghĩ rằng cả bố và mẹ con nữa đều sẽ khuyến khích con tiếp tục dù có muốn chia tay đi ấy. Không có nhiều người có thể đối phó nổi con đâu đấy? Phải biết trân trọng cậu ấy đấy nhé.”

“S-Sao tự dưng lại nói chuyện đó vậy?! M-Mà mẹ đâu rồi ạ?”

“Mẹ con đang nghe điện thoại. Phải mất một lúc đấy, nên hai đứa vào phòng khách chờ đi. Khi nào xong thì bố vào, khi đó chúng ta sẽ nói chuyện sau.”

Bọn tôi chào Daichi-san rồi vào nhà. Mùi hương thơm nức chào đón chúng tôi ngay khi bước vào.

“Vâng… Vâng ạ… Con hiểu rồi mẹ, Daichi-san dạo nay khá bận… Vâng, con xin lỗi về chuyện đó nhé…”

Như Daichi-san đã nói, Sora-san đang nghe điện thoại, có vẻ đầu dây bên kia là mẹ của Daichi-san… Mà, tôi không nên tò mò làm gì.

Tôi khẽ cúi chào rồi vào sofa ngồi, còn Umi về phòng thay đồ.

Trước mặt tôi là một người mà tôi không thường gặp.

“Chào anh Riku-san.”

“Ừ chào Maki. Lâu lắm rồi mới nói chuyện nhỉ? Bao lâu rồi ta? Nửa năm rồi à?”

“Uhhh… Chắc cũng tầm đó ạ.”

Sao lại lâu thế dù lúc nào anh ấy cũng ở hà?... Mà, giờ cứ kệ chuyện đó đi…

“Mà, hôm nay anh vừa đi đâu à Riku-san?”

“Ừ, anh mới đi lúc nãy mới về thôi, thực ra thì… Có vài chuyện cần làm ấy mà…”

“Đ-Đó là?”

Anh ấy lôi một tập giấy ra khỏi túi, ở đó là một danh sách những tơ giấy tuyển nhân viên cùng cách viết CV và những thứ khác.

Có vẻ như anh ấy đã đến trung tâm tìm việc làm.

Vài năm trước Riku-san đã gặp chuyện gì đó khiến anh ấy phải nghỉ việc. Tôi cứ nghĩ là ah ấy cần nhiều thời gian hơn cơ chứ.

“…Bất ngờ lắm à?”

“Eh. Uh… Không hẳn… Chỉ một chút thôi ạ.”

“Thật nhỉ? Mà, anh chỉ đến Hello Work một chút thôi, chứ cũng chưa có lịch phỏng vấn hay gì hết.”

‘Nếu anh không bắt đầu làm việc thì sẽ chẳng có được gì cả’ anh nói tiếp. Nhìn vào cách hành xử lâu nay, đây là bước ties lớn của anh ấy.

Tôi có nên tìm việc bán thời gian luôn không nhỉ? Mẹ nói rằng tôi không cần thiếu phải làm thế, và tôi cần gì thì mẹ sẽ cho, nhưng tôi không muốn mãi phụ thuộc vào mẹ.

“Nhưng mà, sao lại đột ngột thế? Anh chưa dùng hết tiền tiết kiệm của mình đâu nhỉ?”

“Không, anh chỉ dùng một chút cho phần cứng với mua phần mềm cho máy chơi game thôi, anh vẫn còn có thể sống rảnh thêm một thời gian nữa cơ.”

“Vậy thì tại sao?”

“À thì…”

Anh ấy có vẻ do dự khi trả lời, nên tôi cũng không đào sâu thêm nữa.

Riki-san hơn Umi 10 tuổi, có lẽ anh ấy nghĩ rằng mình không thể cứ mãi sống như thế này được vì giờ đã 27 tuổi rồi.

Tôi cũng nên giúp đỡ anh ấy nếu có thể. Mong là chuyện của ảnh sẽ được suôn sẻ.

“…Vâng ạ, tháng sau, chắc rồi ạ… Vâng, con xin lỗi, có khách đến rồi, nên con xin phép cúp máy ạ, vâng, vâng… Phù… Xong rồi… Chào cháu hé Maki-kun. Xin lỗi vì không thể đón cháu lúc nãy.”

“Không sao đâu ạ Sora-san, cháu xin lỗi vì hôm nay đã đến làm phiền… Ừm, còn về chuyện đó…”

“Ừ, chuyện đó để khi nào ăn thì nói nhé, có vẻ chồng cô cũng rửa xe xong rồi… Cả Umi nữa.”

Nói rồi, Daichi-san và Umi cùng lúc vào phòng khách.

Giờ ở đây có Daichi-san, Sora-san, Riku-san, Umi và kẻ ngoại lai là tôi.

Đây la lần thứ hai tôi ở trong tình huống này. Lần đầu tiên là vào tháng 12, nhưng lần này còn căng hơn lần trước nữa.

…Ugh, bụng tôi… Có qua được vụ này không đây?