Làm bạn với cô gái đáng yêu thứ hai lớp

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Long Tộc

(Đang ra)

Long Tộc

江南

Tác phẩm truyền tải thông điệp rằng, dù có là một "đứa trẻ thất bại", thì cuộc đời vẫn luôn tồn tại những khả năng khác. Ai cũng có thể trở thành anh hùng.

3 10

Akuyaku Onzōshi no Kanchigai Seija Seikatsu ~ Futatabime no Jinsei wa Yaritaihōdai Shitai Dakenanoni ~

(Đang ra)

Akuyaku Onzōshi no Kanchigai Seija Seikatsu ~ Futatabime no Jinsei wa Yaritaihōdai Shitai Dakenanoni ~

木の芽

Nhưng Ouga vẫn không hề hay biết, rằng những ấn tượng về bản thân cậu sẽ ngày càng vượt quá tầm kiểm soát. Liệu những hiểu lầm này rồi sẽ dẫn đến đâu? Một người thừa kế phản diện lại bị hiểu nhầm thàn

11 24

Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

(Đang ra)

Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

무빵죽

Ít nhất là tôi đã từng như vậy cho đến lúc này.

206 1956

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

114 2275

Shuu ni Ichido Kurasumeito wo Kau Hanashi

(Đang ra)

Shuu ni Ichido Kurasumeito wo Kau Hanashi

Haneda Usa

Một buổi tan trường nọ, Miyagi mời Sendai vào phòng mình như thường lệ và đưa ra một lời sai bảo cực kì bất thường.

9 22

The Support Ate it All

(Đang ra)

The Support Ate it All

주급루팡

Tất cả những từ này đều nói về tôi. Nhưng liệu đây có thực sự là thế giới của trò chơi đó không?

5 23

WN Vol.4 - Chương 178 - Li hôn

Trans: Arteria

----------

Tên thật của Reiji-kun là Shimizu Reiji. Nhóc ấy 4 tuổi, giờ đang sống cùng mẹ là Shimizu-san trong phòng dành cho người làm tại quán trọ Shimizu.

Nhóc đó nói mình là Okamoto Reiji lúc mới gặp, vì Okamoto là theo họ bố. Mùa đông hai năm trước, Shizuku-san đã li hôn rồi quay về quê nhà. Cô đã đưa Reiji-kun theo, dù sao thì đứa nhóc còn quá nhỏ để hiểu được lí do về sự thay đổi họ của mình.

“Chị rất xin lỗi hai em, Umi-chan, Maki-kun. Chị bảo thằng bé ở trong phòng rồi, thường thì nó nghe lời lắm cơ…”

Trong khi chờ bữa tối, Shizuku-san xin lỗi bọn tôi về chuyện hồi nãy.

Trước đó, Reiji-kun, người giờ đang ngủ trong phòng đã kể lại tại sao đi lạc. Ngắn gọn là do xe của chúng tôi.

Khi Shizuku-san đang bận rộn, Reiji-kun thấy xe bọn tôi từ cửa sổ từ trong phòng. Do tò mò nên lập tức chạy ra bãi đậu xe.

“Thằng bé tưởng bố mình đến đón vì trông chiếc xe khá giống. Mà chị cũng hiểu cảm giác của thằng bé, vì cũng lâu rồi không được gặp bố, nên đương nhiên sẽ hành động như thế rồi…”

“…Ừm… Thằng bé quý bố lắm… Người đó cũng rất dịu dàng với Reiji mà…”

Tôi không dám hỏi lí do họ li hôn, nhưng hẳn là đã có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra.

Bên cạnh đó, tôi cũng đã từng trải qua chuyện này với gia đình mình rồi. Nên nghe chuyện kiểu này sẽ khiến tôi này sinh nhiều cảm xúc thừa thãi.

“Rồi khi đến nơi mới nhận ra rằng đó không phải xe của bố mình. Sau đó thì bắt gặp một con chồn hoang, đuổi theo nó vào trong núi…”

Một trường hợp trẻ lạc điển hình. Cậu nhóc cũng chỉ mới 4 tuổi thôi, nên như vậy cũng không lạ. Đương nhiên là tôi không đánh đồng gì cả, chỉ là đang nói rằng chuyện như thế này lúc nào cũng có thôi. Trẻ em ở tầm tuổi này thường không chú ý đến lời bố mẹ dặn khi bị thu hút bởi thứ gì đó.

Thực ra thì, hồi đó tôi cũng thường như thế… Mà, giờ không nhắc chuyện đó nữa.

“Dù sao thì, Umi-chan, Maki-kun, cảm ơn hai em rất nhiều nhé. Chị muốn tặng hai em thứ gì đó, có được không?”

Và thế là bọn tôi quyết định ăn tối sớm hơn dự kiến, và cô ấy cho thêm nhiều món tráng miệng thay cho lời cảm ơn.

Thật lòng thì tôi định từ chối cơ, nhưng nếu làm thế Shizuku-san sẽ thấy khó chịu lắm, nên tôi đã hỏi xin thêm đồ tráng miệng.

“Và… Cảm ơn nhé, Rikkun… Dù mệt mà cậu vẫn giúp tớ…”

“Ah, tớ không phiền đâu… Ừ thì, nếu gặp phải tình huống như thế thì đương nhiên tớ sẽ giúp rồi… Cơ mà cũng có hơi ngạc nhiên khi biết cậu có một đứa con đấy.”

“Xin lỗi nha… Tớ tính nói với cậu cơ, mà chưa biết nên nói sao…”

“Bà có biết chuyện này không?”

“Ừm, bà ấy biết hết. Từ khi tớ quay về đây bà đã giúp tớ rất nhiều. Bà ấy cũng là người chăm sóc cho Reijo mỗi khi tớ bận… Ah, còn lí do bà ấy không nói với cậu là vì, tớ bảo bà ấy vậy đấy, nên không phải lỗi của bà đâu…”

“Thế à. Ra là vậy…”

Mà, dù cô ấy có không nói gì với Mizore-san đi nữa, thì có lẽ bà ấy cũng không nói gì đâu vì có tôi, một người lạ đang ở đó.

Dù sao thì, cái diễn biến này hẳn là cực sốc với Riku-san.

Phát hiện ra bạn thuở nhỏ của mình đã kết hôn, li hôn và có một đứa con 4 tuổi? Thật quá khó để chịu đựng đi.

Anh ấy đã dừng đũa một lúc rồi, dù hồi chiều muốn ăn tối đến vậy đấy.

“Shizuku-san, em xin thêm cơm với ạ? Thức ăn ngon quá nên em không dừng được.”

“Chà, vậy sao? Cảm ơn nhé, em cứ ăn thoải mái đi. Còn Umi-chan thì sao?”

“Vì Maki đã thế nên em cũng sẽ không kiềm chế đâu. Tăng cân á, để Umi tương lai lo đi.”

“Hehe, vấn đề của mọi nữ sinh thời nay ha?”

“Nhỉ? Em cũng bận tâm lắm chứ, nhưng chị biết Maki đã nói gì khi sờ thử bụng em lúc trên núi không? Anh ấy bảo là vừa mềm vừa thoải mái á. Với lại-“

“Trên núi? Hai đứa làm cái quái gì ở đó thế?”

“…Ah.”

Umi nhận ra mình vừa lỡ lời tự hủy.

“Hehe, Umi-chan?”

“…Vâng?”

“Nãy giờ không có chuyện gì hết ha?”

“…Em xin lỗi.”

Umi ôm đầu đỏ bừng mặt. Khi ấy thì bọn tôi không nghĩ nhiều, nhưng giờ tỉnh táo lại thì có vẻ bọn tôi đã hơi quá hứng rồi.

…Mặt tôi giờ cũng nóng lắm rồi. Có lên ăn chút kem làm mát lại không nhỉ?