Kyoukai Senjou no Horizon

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Nguyền Kiếm Cơ

(Đang ra)

Nguyền Kiếm Cơ

Luo Jiang Shen, Carrot Sauce

Một học sinh cao trung tên là Lily, trong thân xác tuyệt mỹ, cao ráo của một người Tiền bối, đã đến với một thế giới Heian song song đầy hắc ám và bí ẩn. Thiếu nữ đơn độc tự mình trải nghiệm Bách Quỷ

1694 19498

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

108 876

Người về từ dị giới

(Đang ra)

Người về từ dị giới

Ra-eo

Vấn đề là: Khi một nhân vật cộm cán đã chán chường cuộc sống 'ác quỷ vĩ đại' và chỉ muốn ngủ nướng cả ngày... anh ta sẽ làm gì với cái thế giới vừa ồn ào vừa đầy rẫy trách nhiệm này? Liệu Trái Đất có

92 98

Tensei Shitara Heishi Datta? Akai Shinigami to Yobareta Otoko

(Đang ra)

Tensei Shitara Heishi Datta? Akai Shinigami to Yobareta Otoko

Shiriken

Ma pháp tồn tại, nhưng chủ nhân không thể sử dụng. Đây là một thế giới có Thần.

155 2034

Những Cô Bạn Sẵn Lòng Làm Chuyện Ấy Nếu Bạn Yêu Cầu (LN)

(Đang ra)

Những Cô Bạn Sẵn Lòng Làm Chuyện Ấy Nếu Bạn Yêu Cầu (LN)

Kagami Yuu

Một bộ romcom nóng bỏng, tinh nghịch tuổi học trò xoay quanh cô nàng đáng yêu nhất lớp và cậu bạn thân của mình!

16 114

Volume 7A - Chương 1 Người mới trên dốc chất chồng

thumb

Liệu ta có nên ngỏ lời xin lỗi

Hay cảm thấy buồn rầu

Vì đã đến muộn?

Phân bổ điểm (Nhìn về phía trước)

Dưới bầu trời đêm, những tán cây đang lay động.

Một khu rừng bạt ngàn trải dài, phía đông là cánh đồng còn phía tây là núi non.

Khoảng không gian rộng lớn ấy đang rung chuyển gần dãy núi, nơi có thể trông thấy ánh đèn của một ngôi làng lâm nghiệp ở phía đông. Vài hình bóng thon dài đổ bóng dưới ánh sao nơi đó.

Đó là những không thuyền mang huy hiệu của nhà Hashiba.

Tám chiếc không phải là một con số lớn, nhưng huy hiệu trên đó đều là mẫu mới. Và có một thứ khác tồn tại sâu trong khu rừng đang rung chuyển bên dưới những con tàu mới ấy.

Một xác tàu kim loại khổng lồ nằm trên một sườn dốc lớn bị cháy sém.

Thuật thức chiếu rọi của các con tàu soi sáng ba vật thể riêng biệt, mỗi vật dài vài trăm mét.

Mọi người đang kiểm tra những vật thể đó. Các học sinh mặc đồng phục mùa hè của M.H.R.R., khoác thêm khăn choàng để chống sương đêm.

Một trong số họ thở dài dưới ánh đèn khi đang đứng trên đỉnh của xác tàu trung tâm.

“Thành Shirasagi thật sự đã bị tàn phá nặng nề.”

Cửu Quỷ: “Điều đó chỉ chứng tỏ Takigawa đã không hề nương tay, Ikeda.”

“Testament,” học sinh đó đáp lại trong khi cái bóng ngắn của cậu đổ trên khung tàu đổ nát.

Cậu là một chàng trai cao ráo với mái tóc dài. Cậu mở một lernen figur bên cạnh tay mình và bắt đầu ghi lại xung quanh.

Lernen figur hiện lên cái tên Ikeda Terumasa. Cậu nhìn xuống khung tàu đổ nát mà mình đang đứng.

“Takigawa đã nghỉ hưu rồi, phải không ạ?”

Cửu Quỷ: “Sau cô ấy, cậu sẽ kế thừa Thành Shirasagi.”

IT: “Em có thể nói rằng em ước mình được kế danh sớm hơn một chút không ạ?”

Cửu Quỷ: “Cậu đã bao giờ gặp Takigawa chưa?”

IT: “Em chỉ từng thấy chị ấy từ xa hoặc gật đầu chào nhau trong một cuộc họp thôi ạ.”

Cửu Quỷ: “Testament. Vậy thì thế là đủ rồi.”

IT: “Tại sao anh lại nói vậy, Kuki-senpai?”

Phải mất vài giây Kuki mới trả lời qua đường truyền thần khải.

Nhưng cuối cùng, lời của con quỷ cũng đến được với Ikeda như thể được cơn gió đêm mang tới.

Cửu Quỷ: “Takigawa rất quan tâm đến mọi người.”

IT: “Điều đó chỉ càng khiến em ghen tị với các tiền bối thôi ạ.”

Cửu Quỷ: “Hậu bối không nên chủ động tìm cách dựa dẫm vào lòng tốt của tiền bối.”

Lời nhận xét của Kuki đi kèm với một nụ cười khổ.

“Dù sao thì,” anh tiếp tục.

Cửu Quỷ: “Chúng ta đã phải giải quyết một số vấn đề kể từ khi cậu kế danh, nên mọi chuyện mới thành ra thế này. Và tất cả những người kế danh đều bị ám ảnh bởi rất nhiều màn tái hiện lịch sử vặt vãnh ngay sau khi nhận tên. Cậu có phải làm điều gì thú vị không?”

“Hừm, em cũng không rõ nữa,” Ikeda nói trước khi nhớ ra mình đang nói chuyện với một tiền bối.

Cậu thoáng hoảng hốt rồi nhận ra lernen figur của mình không thu giọng nói của cậu.

“Phù. Mình thực sự nên cố gắng trả lời câu hỏi của một tiền bối.”

IT: “Ừm, có hơi ngớ ngẩn một chút có được không ạ?”

Cửu Quỷ: “Được thôi, miễn là tôi có thể đến đấm cậu nếu nó làm tôi quá khó chịu.”

IT: “Ồ, vâng, có một chuyện phiền phức em phải làm. Chuyện là, lần này em đến muộn là vì bị bỏng tay ạ.”

Cửu Quỷ: “Vết bỏng đó có trong Testament không?”

“Anh cứ nhìn xem,” cậu nói trong khi giơ bàn tay hiện tại không hề hấn gì của mình lên.

IT: “Tsuneoki là người cha tái hiện lịch sử của em, anh thấy đấy. Và trong các mô tả Testament của em có một việc Tsuneoki đã làm để thử thách Terumasa.”

Cụ thể là…

IT: “Đó là một trò lố bịch, đặt một hạt dẻ đã nướng chín vào lòng bàn tay.”

Cửu Quỷ: “Ông ta đã thử cậu như thế à?”

IT: “Vâng, nhưng hoàn toàn bất ngờ. Em đang đi bộ về nhà sau giờ hoạt động câu lạc bộ thì gã ngốc đó chạy tới, nói ‘bắt lấy!’, rồi ném nó vào em. Em bắt được, nhưng nó nóng kinh khủng.”

Ký ức về sự việc khiến Ikeda vẩy tay, nhưng các lernen figur xung quanh cũng bắt chước hành động đó.

“Ồ, chết thật,” cậu nói trong khi dừng tay lại.

IT: “Trong Testament, dường như em đã bóc vỏ và ăn hạt dẻ mà không nói một lời nào.”

Cửu Quỷ: “Không phản ứng gì quả là khác biệt.”

IT: “Nhưng vấn đề không phải ở đó. Chuyện là, em nghĩ mình có thể mất danh hiệu kế thừa nếu nói bất cứ điều gì, vì vậy em đã cố nén tiếng. Nhưng phản ứng lại tìm một lối thoát khác. Thế là em làm những biểu cảm điên rồ nhất mà chỉ có thể diễn tả là ‘hahiiiiii!’ hay ‘hohiiiiiiii!’ và gã ngốc đó đã quay phim lại toàn bộ với nụ cười toe toét nhất mà anh từng thấy. Em chỉ vượt qua được bằng cách tự thề với lòng mình sẽ cho hắn một trận nhừ tử sau đó.”

Cửu Quỷ: “Cậu có làm thế không?”

IT: “Hắn bỏ chạy nên em đã đuổi theo và cho hắn một trận ra trò. Nhưng trong quá trình đó em đã làm hỏng nắm đấm của mình và phải mất ba tuần mới lành hẳn. Vâng, đó là lý do tại sao em đến đây muộn.”

Cửu Quỷ: “Nghe có vẻ cả hai đều có lỗi. Nhưng…”

Giọng của Kuki phát ra từ lernen figur của Ikeda.

Cửu Quỷ: “Ikeda, lần này cậu thuộc đội hậu vệ. Tôi tin là cậu biết tại sao, đúng không?”

“Testament,” Ikeda xác nhận.

Đó thực sự là tất cả những gì mình có thể làm. Hay đúng hơn, mình chưa thực sự nghĩ nhiều về nó.

“Em gần như đã hiểu. Trong Testament, em đã không thực sự vượt biển sang đại lục trong Chiến dịch Bunroku hay Keichou. Em bị bỏ lại để bảo vệ các quốc gia phía đông vào thời điểm đó.”

Vào thời điểm này, Ikeda Terumasa được cho là đã tham gia Cuộc vây hãm Odawara dưới trướng của Hashiba.

Nhưng thật không may…

“Testament nói rằng em là người cuối cùng phục hồi Thành Shirasagi trong thời đại này, vì vậy em đã vội vã đến đây.”

Cuộc vây hãm Odawara về cơ bản đã lướt qua cậu vì nó được dẫn dắt bởi Musashi và Mouri và chiến đấu bằng các trận quyết đấu.

Cậu ước mình có thể đến đây sớm hơn, nhưng chuyện đã rồi.

Cậu đến đây không phải để tham gia vào Cuộc vây hãm Odawara hay Cuộc giải phóng Kantou.

Cậu chưa chuẩn bị để làm điều đó và sự hỗ trợ của cậu lại ở một dạng khác.

Cửu Quỷ: “Kế hoạch của cậu bây giờ là gì?”

IT: “Testament. Em sẽ thu hồi Thành Shirasagi để phục hồi nó và sau đó gửi càng nhiều vật tư hỗ trợ càng tốt. Ngoài ra…”

Ngoài ra…

IT: “Sẽ có một vài kẻ ngốc đến muộn hơn một chút để hỗ trợ em, nên em đoán mình sẽ phụ giúp việc đó?”

Cửu Quỷ: “Phải, một vài người trong Thất Tướng, đúng không?”

Việc Kuki biết chuyện đó có chút xấu hổ.

Trong thời kỳ Chiến Quốc, việc một nhóm tinh nhuệ có số lượng nhất định được đặt một danh hiệu đặc biệt là rất phổ biến, như Tứ Đại Thiên Vương hay Thập Lục Thần Tướng.

Ngoài ra còn có Ngũ Đại Đỉnh, Bát Đại Long Vương, Thất Bản Thương mà Thập Bản Thương dựa trên, và Thập Dũng Sĩ. Các quốc gia khác cũng có những thứ như Tam Đại Kỵ Sĩ hay Cửu Anh Hùng.

Cậu cũng là một phần của một nhóm như vậy.

Dường như sau này chúng ta sẽ được biết đến với cái tên Thất Tướng.

Họ là bảy đệ tử của Hashiba. Trong khi Thất Bản Thương là trung tâm của sự chú ý khi Hashiba giành được độc lập, Thất Tướng lại là trung tâm của sự chú ý khi lực lượng Hashiba thực sự bắt đầu lớn mạnh. Họ bao gồm:

- Fukushima Masanori

- Katou Kiyomasa

- Nagaoka Tadaoki

- Ikeda Terumasa

- Asano Yoshinaga

- Katou Yoshiaki

- Kuroda Nagamasa

Mình vừa nhận ra họ và tên của tất cả bọn họ đều dài hai chữ kanji. Đây có phải là một phát hiện lớn không? Không, chắc là không.

Fukushima và hai người họ Katou cũng là một phần của Thập Bản Thương. Và Kuroda Nagamasa sẽ được Takenaka đảm nhận, người đã kế thừa tên của cha Nagamasa, Kuroda Kanbei.

Điều đó còn lại ba người: Nagaoka, Ikeda, và Asano. Cậu là một trong số họ.

Nhưng trong trường hợp này, trọng tâm là công việc xây dựng thành trì sau này của cậu.

IT: “Thành Edo và Thành Nagoya sẽ là công việc của em. Em đã cân nhắc việc xây dựng Thành Edo sớm để có thể dùng nó chống lại Cuộc giải phóng Kantou, nhưng không có đủ thời gian.”

Cửu Quỷ: “Lịch sử vận động rất nhanh. Và vì cậu vẫn là năm nhất, cậu chưa bao giờ trải nghiệm sự vội vã của các cuộc tái hiện lịch sử ngay trước kỳ nghỉ hè.”

IT: “Em đã từng quan sát nó từ bên ngoài, nhưng khi ở trong cuộc thì đúng là một mớ hỗn độn.”

Gần đây cậu đã nhận ra thực tế hiếm khi diễn ra theo ý muốn của mình.

IT: “Vậy nên Asano sẽ đến đây cùng với Nabeshima… anh có biết họ là ai không? Dù sao thì, nghe nói họ có thể đến kịp, nên em cần chuẩn bị sẵn một số vật liệu cho họ.”

Cửu Quỷ: “Họ không phải là bạn của Kani, người đang đến đây cùng Yoshiaki sao? Tôi vẫn chưa đủ già để gọi họ là ‘lớp trẻ’, nhưng chúng ta đang có rất nhiều nhân tài mới.”

IT: “Đối với chúng em thì hơi khó nói. Bọn em chỉ lo chạy theo các tiền bối đã đủ bận rộn rồiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii!”

Cửu Quỷ: “Có chuyện gì vậy?”

“Ồ, không có gì,” Ikeda nói khi nhìn chằm chằm vào lernen figur của mình.

Các học sinh bên dưới đang nhìn lên xem có chuyện gì và hầu hết họ đều lớn tuổi hơn cậu.

Cậu muốn tỏ ra lịch sự đúng mực, nhưng cũng không có lý do gì để quá khiêm tốn. Vì vậy, cậu gọi xuống họ.

“Tôi tìm thấy lõi điều khiển của Thành Shirasagi rồi!”

Sự phấn khích bao trùm các học sinh.

“Thật không!?”

“Là loại automaton à!?”

“Hy vọng cô ấy là một người lạnh lùng! Anh biết đấy, kiểu người phớt lờ mọi điều anh nói!”

“Không.” Ikeda lắc đầu và chỉ xuống nơi họ đang ở dưới cậu 30 mét. “Ồ, cô ấy đi rồi.”

“ ‘Đi’?”

“Testament.”

Ngay khi cậu vừa nói xong, khung tàu đổ nát vỡ tan và một người phụ nữ màu trắng xanh bật ra. Nữ quỷ với mái tóc rối bù và quần áo rách rưới giơ hai cánh tay gãy của mình lên.

“Có phải là ngươiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii!?”

Tất cả họ đều hét lên và bỏ chạy. Ikeda nhìn xuống sự hỗn loạn trong khi các thuật thức chiếu rọi lia qua lia lại.

“Phải, là cô ấy đấy. Theo Testament, Thành Shirasagi có một vị thần sống tự xưng là Shogyobu Daimyojin, có thể rất mạnh hoặc cũng có thể không. Cô ấy gây ra rất nhiều lời nguyền và những thứ tương tự, vì vậy tôi đã gọi một thầy tu đến để trấn yểm cô ấy. Một ghi chú trong Testament nói rằng sau này cô ấy được biết đến với cái tên Osakabe-hime, cô ấy nguyền rủa tôi đến chết, và cô ấy giúp đỡ… Miyamoto Musashi, tôi nghĩ là vậy?”

“Khoan đã, cô ta giết cậu á!? Sao cậu lại có thể lướt qua chuyện đó một cách nhẹ tênh như vậy!?”

“Có phải là ngươiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii!?”

Tất cả họ lại hét lên và bỏ chạy. Và trong khi quan sát, Ikeda đã mở một lernen figur thuật thức.

Cửu Quỷ: “Ikeda, nghe có vẻ cậu đã gặp phải chuyện gì đó sôi nổi. Nếu cần, tôi có thể bắn một quả pháo xuống đó cho cậu.”

IT: “Không, phá hủy thứ đó sẽ khiến việc sửa chữa Thành Shirasagi khó hơn rất nhiều. Em sẽ thử một vài thứ trong khi cô ấy đang chơi đùa với những người khác ở dưới đó.”

Ikeda chuẩn bị cả hai tay.

IT: “Konishi, cô ở đó phải không? Tôi có thể sẽ vay một ít tiền, làm ơn liên kết đến của hồi môn của tôi. Tạm thời như vậy là đủ.”

Cậu hạ tay xuống và đặt ngón tay lên lernen figur ở đó.

“Ồ.”

Và cậu cất tiếng.

“Kuki, tiếng hú đó là gì vậy?”

Kuki nghe thấy câu hỏi của một đồng nghiệp với bầu trời đêm ở trên và mặt biển đêm ở dưới.

Đó là Suzuki Magoichi.

Cô khoác một chiếc áo choàng để cản gió đêm, nhưng vai phải của cô vẫn để trần để mang ba khẩu súng trường trên lưng.

Chắc hẳn cô đã đi ra vì giọng nói đó đã làm cô bối rối và lo lắng.

Kuki ban đầu nhìn quanh boong không thuyền nơi anh đang đứng.

Và anh giải thích về giọng nói có thể nghe thấy từ phía tây bắc.

“Đó là giọng của Ikeda. Dĩ nhiên, chỉ một số ít người có thể nghe thấy nó.”

“Ikeda? Ý anh là Ikeda Terumasa?”

“Cô biết cậu ta?”

“Vâng, có biết.” Magoichi bước đến phía trước boong tàu với ánh mắt hướng lên trời. “Trước khi tôi gia nhập P.A. Oda, tôi đã thực hiện một cuộc tái hiện lịch sử nhất định để thể hiện sức mạnh của mình. Anh có biết đó là gì không, Kuki?”

“Trận chiến Thành Fushimi, đúng không? Trong đó, cô đã giết Torii Mototada, một trong những chiến binh chủ lực của Matsudaira. Điều đó có ý nghĩa quan trọng với chúng ta ở Hashiba vì nó đã làm suy giảm lực lượng của Matsudaira.”

“Theo Testament, Thành Fushimi được xây dựng bởi Ikeda.”

Vì lý do đó, Ikeda đã chào cô vào cuối mùa mưa khi cậu vừa mới kế danh.

“Cậu ấy nói rằng cậu ấy thất vọng vì đã bỏ lỡ cơ hội thực hiện công việc đó.”

“Thành Fushimi sau này trở thành nơi ở của Hashiba. Và Testament cũng nói rằng đó là nơi Hashiba trút hơi thở cuối cùng.”

“À, Thành Fushimi bị phá hủy trong một trận động đất và được xây dựng lại, nên cậu ấy nói rằng cậu ấy hy vọng sẽ có cơ hội thứ hai vào lúc đó. Nhưng…”

Magoichi mở hai insha kotob trước mặt.

Đó là các thuật thức kính viễn vọng và lớp kép cung cấp độ phóng đại cao.

Kuki mỉm cười cay đắng sau lưng cô.

“Tại sao các xạ thủ lại thích sử dụng những kỹ thuật phức tạp như vậy?”

“Mọi thứ chúng tôi sử dụng đều phức tạp, vì vậy tôi muốn làm quen với nó qua cuộc sống hàng ngày,” Magoichi giải thích. “Ồ, và tôi đã đi xa đến mức này vì tôi có một vị trí cố định trên tàu của anh kể từ Trận Kizugawa lần thứ hai, nhưng đó thực sự chỉ là một cách diễn giải tồi về việc không ai thực sự biết tên của tôi đang làm gì trong giai đoạn này, vì vậy đừng gửi tôi ra tiền tuyến hay bất cứ điều gì.”

“Shaja. Có một giả thuyết cho rằng ‘Magoichi’ là sự kết hợp của một vài người khác nhau, vì vậy thực sự thì thế nào cũng được.”

“Tôi thực sự ước mình có thể lấy Inadome làm tên kế thừa thứ hai.”

“Phải, ông ta nổi tiếng với các kỹ thuật súng hỏa mai cả lý thuyết lẫn thực hành. Ồ, nhưng tôi nghe nói cái tên đó đã được kế thừa gần đây, nên bây giờ đã quá muộn rồi.”

“Tôi đã có linh cảm rồi,” Magoichi thở dài.

Cô sử dụng các thuật thức kính viễn vọng của mình để xem một cảnh tượng nhất định.

“Đó là gì vậy?”

Ánh sáng trắng xanh đang bốc lên từ một điểm trên dãy núi phía tây bắc.

Đó cũng chính là điểm mà giọng nói của Ikeda phát ra.

Kuki quan sát trên insha kotob mà anh đã mở.

Ánh sáng đang bốc lên từ dãy núi phía tây xa xôi.

Đó là ánh sáng ether. Nó có màu trắng xanh, nhưng có một chút màu vàng của sự quá nhiệt.

Ánh sáng ether phát ra từ những con tàu đang trôi nổi trên dãy núi. Một số cửa hầm ở đáy tàu được mở ra và những dòng nhiên liệu ether hẹp đang từ đó đổ xuống mặt đất.

Nhiên liệu ether đi qua một số lernen figur kiểu cổng torii trên đường đi xuống. Chúng không chỉ kiểm soát sự rơi của nó mà còn áp dụng một số thuật thức.

Cuối cùng, nhiên liệu xoáy tròn và…

IT: “Hạ vật liệu xuống.”

Các tấm panel phản chiếu ánh sao và ánh sáng ether được thả xuống từ các con tàu liên tiếp nhau.

Chúng là các tấm giáp và các bó thép gia cố để xây dựng.

Các tấm panel được bao bọc trong ánh sáng tạo ra những luồng gió khi chúng rơi xuống như những tấm mành tre được hạ xuống.

“Ồ?”

Giọng của Magoichi gần như giống một tiếng thở dài khi một sự thay đổi xảy ra với các vật tư đang rơi.

Một vài tấm panel bị xé toạc và một số thanh thép bị xoắn và gãy, nhưng tất cả vẫn tiếp tục đi theo con đường xoắn ốc xuống dưới.

Khi hoàn tất, ánh sáng ether và vật liệu được trải ra như những hàng đá tảng đứng thẳng.

Tất cả đều tập trung quanh mũi của con tàu trung tâm trong đống đổ nát của Thành Shirasagi.

Âm thanh chính là tiếng gió thổi. Thỉnh thoảng có tiếng kêu leng keng như tiếng thủy tinh va vào nhau nghe thật sảng khoái đối với một con quỷ thủy tộc như Kuki.

Ánh sáng bay vút lên và các vật liệu nhảy múa trên bầu trời xa xôi. Nhưng trong khi Kuki đang quan sát, một giọng nói đột ngột vang đến tai anh. Nó đến từ một cô gái đã leo lên boong tàu.

“Ồ? Tôi vừa nhận được một thần khải cầu xin một ít tiền, nhưng cậu ta đã bắt đầu rồi sao?”

“Konishi.”

Kuki quay lại và thấy một cô gái tóc dài. Tóc cô được tẩy thành màu nâu nhạt và cô mặc một bộ trang phục thương nhân màu trắng.

“Testament,” cô gái tên Konishi Yukinaga trả lời. “Tôi nghĩ mình nên cho anh biết là tôi đã đến.”

Konishi mở đôi mắt hẹp của mình và nhìn về phía ánh sáng trên bầu trời phía tây.

Thứ cô thấy ở đó đối với cô chỉ giống như hàng hóa.

Ồồ.

Vì vậy, cô ngay lập tức mở một thuật thức quay phim và bắt đầu ghi lại cảnh tượng trên lernen figur của mình.

Trong hai giây đầu tiên, các cài đặt được tự động điều chỉnh trước khi ổn định ở thiết lập tốt nhất. Cô đã bỏ lỡ việc ghi lại đoạn đầu hấp dẫn, nhưng…

“Tôi có thể bán cái này để kiếm chút tiền không?”

“Chúng ta không hẳn là giấu diếm, nhưng việc một người của chúng ta làm vậy thì không thực sự phù hợp.”

“Đó có phải là thứ anh gọi là đạo đức không?”

“Nó dựa trên các quy định của võ sĩ.”

“Vậy thì tôi sẽ bán nó. Dù sao thì tôi cũng là một thương nhân.”

Con quỷ lườm cô, nhưng cô không bận tâm. Thực tế, cô đã chụp ba bức ảnh về biểu cảm đó.

“Cô nghĩ mình đang làm gì vậy, Konishi?”

“Tôi sẽ không đối xử tệ với anh đâu. Và tôi sẽ kiếm được một ít tiền từ nó.”

Magoichi từ từ và thản nhiên cố gắng di chuyển ra xa, nhưng một lernen figur quay phim đã khóa chặt vào cô. Konishi sẽ không bỏ lỡ một điều gì.

“Vậy… Ikeda, phải không nhỉ? Cậu ta đang làm gì ở đó vậy?”

“Xây dựng Thành Shirasagi.”

“Xây dựng? Cậu ta có hơi thiếu người cho việc đó không?”

“Cậu ta có một thuật thức chữa lành cho các vật thể vô cơ. Nó tốn rất nhiều nhiên liệu và vật liệu, nhưng có thể sửa chữa mọi thứ khá tốt trong một khoảng thời gian ngắn. Ban đầu nó được thiết kế để sử dụng trên vũ khí, nhưng tài năng của cậu ta đã biến nó thành đa dụng. Miễn là có bản thiết kế, dường như cậu ta thậm chí có thể xây dựng một thứ hoàn toàn mới.”

“Cậu ta sẽ mất bao lâu cho Thành Shirasagi?”

“Tôi nghe nói cậu ta có thể sửa chữa nó gần như hoàn tất trong một tháng.”

“Lũ ngốc các người.” Konishi nói lên cảm giác từ sâu thẳm trong lòng mình. “Tôi phải đưa tiền cho các người để xây dựng và đóng tàu khi trọng tâm lại nghiêng hẳn về phía hiệu quả sao? Các người bị điên à?”

“Cô có biết chúng tôi bận rộn như thế nào không?”

“Không, tôi không biết. Tôi là một thương nhân. Tôi để chính trị cho các chính trị gia. Kuki, tôi biết anh thích tất cả những thứ vô nghĩa đó, nhưng tôi hy vọng anh biết rằng nó khiến anh tụt hậu so với một người chỉ có một kỹ năng như tôi.”

“Đó là một nhược điểm của việc làm lãnh đạo.”

“Nếu anh hiểu, vậy thì tôi xin lỗi.”

Nói xong, Konishi mở một lernen figur khác.

Nó hiển thị một chương trình cho phép cô phân bổ các khoản tiền mà cô có trong tay. Một số số tiền được hiển thị đang thay đổi, nhưng…

“Có vẻ như không có chỗ cho tôi can thiệp. Anh đã nói với Ikeda rằng cậu ta giỏi những thứ này như thế nào chưa?”

Kuki đáp lại bằng cách điều chỉnh nhẹ insha kotob thần khải của mình.

Cửu Quỷ: “Ikeda, Konishi nói cậu làm việc rất tốt.”

IT: “Ể!? Ể!? Konishi-senpai á!? Tuyệt vời… ồ, không!”

Một điểm trên bầu trời sáng lên rực rỡ. Dường như Ikeda đã phạm một sai lầm.

“Một đứa trẻ thật sôi nổi.”

“Năm nhất vẫn còn đang học hỏi trong mọi việc họ làm.”

“Kuki, tôi nghe nói anh luôn tràn đầy tự tin trong mọi việc mình làm.”

“Ảo ảnh đó là một lợi thế của việc là một con quỷ. Còn cô thì sao, Konishi?”

“Lúc đó tôi ở Sakai. Cha tôi ở Musashi, nhưng đến đó rất phiền phức và thay vào đó tôi đã đến đây.”

Konishi kiểm tra lại lernen figur của mình. Quỹ “cho vay khẩn cấp” mà cô chia sẻ với những người khác không có thay đổi nào ngoài các khoản vay hiện có. Điều đó có nghĩa là…

“Ồ, chết tiệt. Có vẻ như cậu ta sẽ giữ chi phí này khá rẻ. Cậu ta giỏi, nhưng cậu ta là kẻ thù của tôi.”

“Không, tôi nghĩ cậu ta chỉ không cần sự giúp đỡ của cô để tài trợ cho việc sửa chữa thử nghiệm thôi. Nhìn kìa.”

Konishi nhìn về hướng Kuki chỉ bằng cằm.

“Ồ?” là phản ứng tự nhiên của cô trước những gì cô thấy ở đó.

Thuật thức kính viễn vọng của cô cho thấy một hình dạng màu trắng có thể nhìn thấy trên mặt đất ở phía tây.

Đó là mũi tàu của Thành Shirasagi.

Nó không phải là toàn bộ mũi tàu, chỉ là phần chóp nhọn nhất rẽ sóng khí quyển và ổn định con tàu trong đại dương ảo, nhưng nó thực sự đã được hình thành mới trên mặt đất ở đó.

“Đó chỉ là phần bên ngoài,” Kuki giải thích. “Bên trong không có gì cả. Có thể nói cậu ta chỉ mới sửa chữa lớp giáp. Thuật thức của cậu ta không thể tạo ra các chi tiết, vì vậy các kỹ sư cần được cử đến để thực hiện kiểm tra dài hạn. Nhưng thuật thức của cậu ta vẫn giảm đáng kể thời gian xây dựng và cũng làm cái việc mà cô ghét cay ghét đắng: tiết kiệm tiền.”

“Xem ra, tôi cá là cậu ta thực sự có thể sửa chữa nó trong một tháng.”

“Không, tôi cá là cậu ta sẽ hoàn thành công việc này còn nhanh hơn thế.”

“Tại sao?”

“Cô không biết sao?” Kuki hỏi. “Khi cô đang làm việc để mở cửa hàng đầu tiên của mình, cô không vội vàng hoàn thành nó sao? Ikeda là một học sinh năm nhất vừa mới nhận danh hiệu kế thừa. Và cậu ta sẽ có mối liên hệ với rất nhiều người kế danh năm nhất khác. Có một không thuyền sẽ có ý nghĩa rất lớn đối với cậu ta, vì vậy tôi chắc chắn cậu ta sẽ giảm thời gian xây dựng xuống nữa. Sau đó, cậu ta có thể tiếp nối công việc mà Takigawa đã bỏ dở.”

“Trong trường hợp đó,” Konishi đáp lại trong khi đóng lernen figur của mình để ngừng xem các thay đổi về tiền bạc. “Lớp trẻ sắp vượt qua chúng ta rồi. Anh hiểu điều đó, phải không?”

“Mệt chếtttttttttttt đi được!”

Ikeda nằm sõng soài trên đỉnh của đống đổ nát.

Phía trên cậu, cậu thấy những đáy tàu đang mở của những con tàu đã giúp đỡ trong cuộc thử nghiệm xây dựng. Tất cả chúng đang đóng đáy lại và ghi lại kết quả của cuộc thử nghiệm.

Khi cậu ngẩng đầu lên, cậu thấy thân tàu màu trắng hiện ra sau đống đổ nát mà cậu đang nằm trên đó.

Cậu đã xây dựng phần trước của con tàu trung tâm của Thành Shirasagi.

Nó dài khoảng 50 mét, quá nhỏ bé so với chiều dài hơn một cây số của toàn bộ con tàu.

Và việc đây chỉ là một thử nghiệm cũng không phải là cái cớ.

Đó là nguồn gốc của sự mệt mỏi của cậu. Thuật thức không sử dụng thể lực của cậu để thay thế, nhưng cậu phải dùng giọng nói của mình để điều khiển nó.

Ether phản ứng với những lời cầu nguyện, thần chú và huy hiệu được nói ra, vì vậy các thuật thức xây dựng hiện có sử dụng thần chú và huy hiệu để xây dựng đồng thời triệu hồi và sử dụng các linh hồn.

Nhưng của cậu thì khác.

Việc điều khiển dòng chảy ether rất phiền phức, vì vậy cậu đã nhờ các kỹ sư tạo ra những cái khuôn để cậu có thể đưa ether vào bên trong. Sau đó, cậu hình dung hình dạng đó trong đầu trong khi dùng giọng nói của mình để đưa ether vào.

Khuôn có sẵn giúp ổn định ether và giảm thiểu thất bại. Và vì các kỹ sư tạo ra khuôn thay vì dựa vào một người sử dụng thuật thức duy nhất, nên các dự án quy mô lớn hơn đã có thể thực hiện được.

Cậu biết mình là một người sử dụng thuật thức hạng hai, nếu không muốn nói là hạng ba. Rốt cuộc, cậu đã bắt đầu chuẩn bị khuôn trước vì gặp khó khăn trong việc điều khiển thuật thức xây dựng.

Điều quan trọng là kiểm soát giọng nói của cậu và thời gian cũng như hướng của ether mà giọng nói của cậu gửi vào.

Chỉ có cậu mới có thể tạo ra giọng nói của mình, vì vậy nếu cậu chỉ đơn giản gửi ether vào khuôn, tất cả sẽ đến từ một hướng.

Vì vậy, cậu đã mở khuôn theo hình xoắn ốc và bắt đầu bơm ether từ nhiều hướng cùng một lúc. Tuy nhiên…

“Mình không quen với việc phải làm việc trí óc nhiều như vậy và việc kiểm soát tông giọng của mình cũng không dễ dàng.”

Mình đã thử luyện tập bằng karaoke, nhưng có lẽ vẫn chưa đủ.

Với tốc độ này, cậu sẽ mất bao lâu để hoàn thành Thành Shirasagi?

Một chút thất vọng và lo lắng đó đã rút cạn năng lượng của cơ thể cậu. Nhưng đúng lúc đó…

Mory: “Chào buổi tối! Là người bạn luôn vui vẻ của cậu đây, Mori!”

IT: “Ồ, Mori-san?”

Mory: Ừm, Ikeda! Cậu thế nào rồi? Tôi nghe nói cậu đang tiến hành một cuộc thử nghiệm!”

Ikeda nhận được một thần khải từ một trong những điều kỳ lạ của cuộc sống: một người bạn học xúc tu.

Ikeda thực sự chưa bao giờ gặp Mori Nagayoshi. P.A. Oda là một nơi rộng lớn và được chia thành nhiều khu học xá. Và nhóm của cậu lại nghiêng về phía M.H.R.R. hơn bất cứ thứ gì, trong khi Mori thuộc khu học xá Hokuriku. Nhưng con xúc tu này khá nổi tiếng, nên cậu vẫn cảm thấy như một người quen.

Dù cho anh ta gần như không biết mình.

Ikeda quyết định ghi nhớ điều đó khi nói chuyện với Mori.

Họ thảo luận về công việc mà cậu vừa hoàn thành.

Mory: “Mọi thứ trong lãnh địa của tôi thế nào rồi!? Ở những ngọn núi xanh đó, người dân rất lịch sự và không khí buổi sáng rất trong lành khiến tôi có thể quên đi tất cả những ngày tháng ở Lục địa Hắc ám và tận hưởng một cuộc sống yên bình!”

IT: “Vâng, testament, testament. Bữa sáng được phục vụ tại khu nhà khách khá ngon. Cơm với khoai mỡ, rau núi, trứng tráng dày và một ít súp miso. Anh có luôn ăn ngon như vậy không, Mori-san?”

Mory: “Gần đây tôi ăn rất nhiều đồ ăn vặt khi đi hát karaoke và cấp trên đã gửi xuống rất nhiều đồ ăn béo ngậy. Mặc dù tôi không thực sự thích những thứ dầu mỡ đó.”

Ikeda biết được rằng ngay cả xúc tu cũng phải chăm sóc sức khỏe của chúng.

IT: “Anh có chăm sóc sức khỏe để giữ cân không?”

Mory: “Testament! Tôi không thể quá nặng nề vào những lúc quan trọng nhất! …Khoan đã, Fuwa-sama, đừng nói rằng giảm cân làm cho xúc tu nhạy cảm hơn!”

Mori dường như đang ở cùng với các thành viên cấp cao khác của lực lượng Shibata.

Mình đang nói chuyện với một số người đáng kinh ngạc ở đây, phải không?

Mory: “Vậy tôi đã dự trữ đủ vật tư cho cậu chưa?”

IT: “Testament. Nó đủ cho cuộc thử nghiệm. Từ bây giờ, em nghĩ mình sẽ phải chuẩn bị một nguồn ether và vật tư khác. Em có một số hoạt động khác trong Chiến dịch Keichou, vì vậy em sẽ hỏi các tiền bối xem em có thể sử dụng các nguồn lực cho những việc đó không.”

Mory: “Vậy cậu đang nói là nó đã thành công!? Chúc mừng!”

Con xúc tu này là một người khá tốt, Ikeda nghĩ.

IT: “Em đã hoàn thành những gì em đã lên kế hoạch để hoàn thành, vì vậy em đoán đó được coi là một thành công. Mặc dù Hồ Biwa nói rằng họ muốn một số dữ liệu về phương pháp của em để họ có thể kiểm tra nó.”

Mory: “Tại sao? Xưởng đóng tàu Hồ Biwa đang nghĩ đến việc chuyển sang phương pháp của cậu à?”

IT: “Không, em chưa nghe gì về chuyện đó. Dường như cấp trên muốn xem xét phương pháp này của em. Em nên nói thế nào nhỉ? Ừm…”

Cậu nhớ lại những gì họ đã nói với cậu.

IT: “Họ nói rằng họ có thể ‘tái tạo và xác minh’ phương pháp của em.”

Mory: “Tôi hiểu rồi… Chà, chúc may mắn với Thành Shirasagi. Tôi chưa bao giờ có một cuộc trò chuyện đàng hoàng với Takigawa-dono, nhưng cô ấy đã chăm sóc lãnh địa của tôi rất tốt.”

“Testament,” Ikeda nói trong khi biết được người tiền nhiệm của mình đã khéo léo đến mức nào.

Cậu đã nghe nói nhóm của Takigawa dự định tiễn cô về quê hương và sau đó mỗi người một ngả.

Cô muốn sự cô độc khi ra đi, vì vậy họ sẽ quan sát từ xa để tôn trọng mong muốn của cô.

Thật đáng kinh ngạc.

Cậu không chắc điều gì đáng kinh ngạc, nhưng cậu vẫn cảm thấy như vậy.

IT: “Hiện tại, em sẽ xây dựng Thành Shirasagi nhanh nhất có thể và chuyển sang công việc tiếp theo.”

Mory: “Công việc tiếp theo của cậu? Cậu có phiền nếu tôi hỏi đó là gì không?”

IT: “Điều tra Thành Nagoya. Testament cũng giao cho em xây dựng nó và, anh biết đấy, nó đã bị thu nhỏ thành một vịnh với một số bất thường về địa mạch, vì vậy em được yêu cầu đến đó để kiểm tra.”

Vì vậy…

IT: “Em cần một con tàu có thể vượt qua bất kỳ tác động tiêu cực nào của địa mạch.”

Mory: “Tôi hiểu rồi. Vậy thì hãy sử dụng lãnh địa của tôi nhiều như cậu cần. Người dân ở đó rất tốt bụng. Phải, những đứa trẻ rất trong sáng, đến nỗi khi chúng thấy tôi đang tắm rừng, chúng hét lên ‘là trùm giữa kìa!’ và đi gọi các chiến binh. Điều đó thực sự làm tôi tổn thương! Ý tôi là, tôi quản lý toàn bộ khu vực, vì vậy tôi phải là trùm cuối chứ!”

Làm một con xúc tu chắc hẳn rất vất vả, Ikeda nghĩ.

Dù sao đi nữa, cậu đã xác nhận vị trí hiện tại của mình.

Dựa trên cuộc trò chuyện của cậu với Kuki và Konishi, cậu sẽ không tham gia vào Chiến dịch Keichou, vì vậy cậu sẽ chỉ mượn một số quân và vật tư để thiết lập một tuyến phòng thủ ở phía đông Kantou trong khi sửa chữa Thành Shirasagi.

IT: “Mori-san, kế hoạch của anh là gì? Anh có đến đây không?”

Mory: “Không, không ai trong lực lượng Shibata tham gia Chiến dịch Keichou. Và tôi nghĩ nhóm của Hashiba-sama sẽ cố gắng hết sức khi họ đến Kantou. Những người còn lại trong Thất Tướng cũng đang đến đó, phải không?”

Điều đó khiến Ikeda run rẩy.

“————”

Cậu đứng dậy và nhìn về bầu trời phía tây không vì lý do gì cả.

Cậu chỉ có thể nhìn thấy những hình bóng của những ngọn núi ở đó.

Nhưng cậu biết những gì ở bên kia những ngọn núi đó: lực lượng Hashiba và hạm đội của họ tập trung quanh tàu Azuchi.

Họ đang chuẩn bị di chuyển nhanh chóng đến Kantou trong cái được gọi là Cuộc Đại Hồi quân.

Nếu họ đến kịp, họ sẽ tham gia vào Chiến dịch Keichou.

Trong số Thất Tướng, Fukushima Masanori, Katou Kiyomasa, Katou Yoshiaki và Kuroda Nagamasa sẽ có mặt trong số họ. Hai người còn lại, Asano Yoshinaga và Nagaoka Tadaoki cũng đang trên đường đến đây.

“Điều đó có nghĩa là mình là người duy nhất không ‘ở đây’.”

Cậu không có lựa chọn nào khác, nhưng cậu vẫn hối hận.

Tất nhiên, cậu không thích chiến đấu. Cậu đã cải thiện thuật thức xây dựng của mình đến mức kế thừa một cái tên như một lý do để không tham gia chiến đấu.

Mory: “Chúng tôi cũng đã được lệnh thực hiện một số hành động. Ikeda-dono, xin hãy làm việc chăm chỉ.”

“Ngoài ra,” Mori nói.

IT: “Hửm? Gì vậy ạ?”

Mory: “Tôi rất muốn đi trên Thành Shirasagi khi nó hoàn thành, vì vậy hãy nhớ mời tôi qua nhé! Mặc dù có thể hơi khó khăn vì Testament chưa bao giờ nói rằng tôi đã đến đó! Nhưng họ nói rằng cậu đang lấy một trong những con tàu nhanh nhất của P.A. Oda và làm cho nó còn nhanh hơn nữa. Tôi ghen tị quá!”

Em cảm thấy như anh đang cường điệu hóa, Ikeda nghĩ, nhưng điều đó vẫn khiến cậu mỉm cười.

IT: “Nếu lộ trình phù hợp, em sẽ cho anh đi nhờ trên đường đến hoặc từ Nagoya.”

Nói xong, cậu đứng dậy.

Chiến dịch Keichou sẽ bắt đầu sau bốn giờ nữa, nhưng cậu đang đối mặt với một công việc sẽ mất một tháng.

“Mọi chuyện sẽ ra sao đây?”

Cậu hướng ánh mắt về phía tây nam. Có một hình bóng lớn ở đó.

Musashi đang ở phía biển của dãy núi kéo dài về phía nam.

Con tàu đó thậm chí còn lớn hơn Azuchi. Nó đã tự củng cố bằng các thiết bị chiến đấu và hiện đang từ từ quay về phía đông.

“Thật đáng kinh ngạc.”

Ikeda hít một hơi trong khi sắp xếp để gửi đoạn phim này của Musashi cho nhóm của Kuki.

Vào những lúc như thế này, mọi người đều phải làm những gì họ có thể.

“Mình đoán có thể nói rằng mình đã được giao bài tập hè rồi.”

Bây giờ.

“Mình cá là bên trong Musashi cũng đang bận rộn lắm.”

“Chào! Chúng tôi có để mọi người phải đợi không!?”

Giọng của Naruze vang vọng khắp nhà tắm Suzu no Yu ở Okutama.

Cô và cộng sự Naito lao qua trần trung tâm của một khu nhà dài dưới lòng đất. Nơi đó thường là quảng trường chính, nhưng hiện đang được sử dụng như một trục thang máy để quản lý tất cả các vật tư đang được di chuyển.

Hai Technohexen lao xuống hố đó cùng với những người khác đang quá vội vàng để đợi thang máy. Họ có hai cái giỏ treo trên cán chổi. Những thứ đó chứa…

“Chúng tôi đã mang quần áo thay cho mọi người đây!”

“Cảm ơn!”

Tên ngốc và Horizon giơ tay chào trước nhà tắm.

Sau lưng Naruze, Naito nắm lấy một chiếc lông vũ bay ra từ cánh của Naruze.

“Ga-chan, đây này.”

Thang máy sử dụng một cảm biến thần hộ để phát hiện các sinh vật sống và tránh đè bẹp chúng. Lông vũ mới rụng có thể gây ra tín hiệu giả, vì vậy tốt nhất nên cẩn thận.

Vì vậy, Naruze lấy chiếc lông vũ từ cộng sự của mình.

“Cảm ơn. Tớ đã bất cẩn.”

“Đừng lo lắng về nó. Và tớ có thể nói rằng nó đã mất rất nhiều dầu rồi. Cậu mệt rồi, phải không?”

Naruze mỉm cười với Naito.

“Cậu có giúp tớ chải chuốt đôi cánh trong nhà tắm không?”

“Tất nhiên, tất nhiên rồi.”

Hai người họ hạ cánh trước mặt các bạn cùng lớp đang chờ đợi.

“Chúng tôi đến rồi!”

“Ồ… vâng. Vào đi, vào… đi!”

Có thể thấy Suzu đang ló đầu ra từ lối vào của nhà tắm nữ với một chiếc yukata khoác trên bộ đồ bơi nhà tắm của cô.

Mọi gã trai trong khu nhà dài ngay lập tức quay về hướng đó. Và…

“Lũ ngốc các người! Cảm biến đã phát hiện hơn một chục người thò đầu ra khỏi thang máy! Các người đang cản đường đấy!!”

Linh hồn phụ trách thang máy đã báo động để chỉ ra một điểm dừng khẩn cấp, vì vậy Toori, Horizon, và những người còn lại vội vã chạy vào nhà tắm.

Họ phải tổ chức một cuộc họp trước khi nghỉ ngơi cho Cuộc giải phóng Kantou.

Họ sẽ xem xét và chia sẻ thông tin của mình. Và họ đã chọn nhà tắm làm địa điểm vì nó cho phép họ làm mới bản thân trong khi đang làm việc.

Giới hạn thời gian là 20 phút. Trong khi Naruze nghĩ về điều đó, cô đặt cây chổi của mình lên vai với một giỏ quần áo treo ở mỗi đầu.

“Tớ không phải là một con chim, nhưng chúng ta sẽ phải làm việc này nhanh như một con chim tắm trong vũng nước.”