Đây không phải là một khởi đầu mới
Mà là sự vẹn toàn của quá khứ?
Phân Bổ Điểm (Bận Tối Mắt)
Bình minh lấp đầy không gian.
Không phải là bầu trời, cũng chẳng phải là mặt đất. Bầu trời là một trần nhà rộng lớn vô tận, còn mặt đất là một sàn nhà cũng bao la không kém, và tám con tàu đang neo đậu trong những khoảng trống trên sàn nhà ấy.
Mỗi bên mạn trái và mạn phải có ba tàu, trung tâm có hai tàu. Tám con tàu hợp thành một thành phố hàng không khổng lồ mang tên Musashi. Và một buổi sáng mùa hè dịu nhẹ đang ghé thăm bên trong Ariake, bến cảng độc quyền của nó.
Những con tàu vận chuyển bay lượn trên đầu và xung quanh các chiến hạm để giao hàng hóa trong ngày. Các nhân viên giao hàng cũng tất bật bay qua bay lại để trung chuyển hoặc giao hàng trong nội bộ tàu.
Khói bếp và khói từ việc dọn dẹp bốc lên từ các khu vực trên mặt tàu, điểm xuyết cho không gian giữa những con tàu. Vì thế, các nhân viên giao hàng đôi khi phải lượn lách giữa những cột khói như thể đang vượt chướng ngại vật.
Giữa khung cảnh tất bật ấy, một nhóm người đang vừa bay qua bay lại trên không trung vừa liên lạc với nhau.
Đó là một nhóm ba người.
Hai trong số họ là một thiên thần không sa ngã có đôi cánh đen và một đọa thiên thần có đôi cánh vàng, cả hai đều mặc đồ thể thao.
Người còn lại là một bán-long nhân màu trắng xanh.
Tất cả họ đều đang làm công việc giao hàng. Họ nhận các gói hàng từ các con tàu của Musashi và các khu giao nhận của Ariake, sau đó bay đến học viện ở đuôi tàu Okutama. Đích đến cuối cùng của họ là mặt trước tầng ba của tòa nhà học viện.
“Mình có cảm giác phòng hội học sinh sắp biến thành kho chứa đồ vặt của mọi người mất. Mỗi khi tập trung vào nhiệm vụ là họ lại mang về đủ thứ.”
Người lên tiếng đầu tiên là Naruze, cô gái có mái tóc và đôi cánh màu đen. Cô bay về phía khu vận chuyển mạn phải của tàu Tama trên cây chổi bay có cánh schale besen của mình, đồng thời mở một khung Magie Figur có dấu xén bên cạnh mặt.
“Margot, bên cậu thế nào rồi?”
Naruze đưa tay về phía Magie Figur, dùng bút vẽ phác họa gương mặt người đồng đội. Và Margot lập tức chuyển động trên màn hình.
Mar Vàng: “Judge. Bên bộ phận động cơ báo là họ tìm thấy thêm vài vấn đề sau cú lật tàu và khai hỏa pháo chính vừa rồi.”
Khung cảnh trên Magie Figur xoay một vòng. Giờ đây, nó hiện ra “thung lũng” giữa Okutama và Musashino. Margot đang bay lên từ đó với một chiếc xô chứa một cuộn ống giấy ở phía trước cây chổi của mình.
Mar Vàng: “Chẳng hiểu sao họ cứ có thói quen in bản cứng các sơ đồ đã được số hóa ra nhỉ.”
“Chắc họ nghĩ có dữ liệu ở nhiều dạng khác nhau sẽ giúp tránh bị mất mát,” Naruze nói. “Giờ người ta toàn ghi vào Orei Metallo, nhưng vì Orei Metallo bị ảnh hưởng bởi địa mạch và ether, một luồng năng lượng mạnh có thể xóa sạch nội dung. Còn giấy thì không. Dĩ nhiên, giấy cũng bị mục và có thể cháy, nên cũng không phải là hoàn hảo.”
Uqui: “Đúng vậy. Trái lại, Orei Metallo thì ít bị xuống cấp và không cháy. …Thế nên ngay cả Công giáo cũng nhấn mạnh tầm quan trọng của việc có bản sao trên mỗi phương tiện. Nghe nói thư viện dưới lòng đất ở Rome chỉ là thư viện trên danh nghĩa thôi, thực chất chứa đầy hợp đồng và báo cáo công việc.”
Lời bình luận đó đến từ bán-long nhân trong một khung ký hiệu Công giáo vừa xuất hiện. Anh ta đang bay lượn trên cao, thân mình thản nhiên nghiêng sang một bên.
Uqui: “Giá như những ghi chép về Thời đại của các vị Thần còn sót lại từ xa xưa, chắc chắn đã ngăn chặn được rất nhiều xung đột.”
“Ngay cả ghi chép từ một nghìn năm trước chúng ta còn chẳng có bao nhiêu. Công giáo và Liên minh Thánh Ước cần phải nỗ lực hơn nữa về việc này. Các ghi chép cứ thất lạc mãi vì không có nghĩa vụ bảo tồn khi một quốc gia khác tiếp quản hoặc người dân di cư. Thêm vào đó là yêu cầu bảo mật của từng địa phương, đây không phải là vấn đề dễ giải quyết.”
Vậy nên…
“Đó là lý do Drake phải chất vấn Mitotsudaira ở Anh và tại sao Yasuhira lại muốn dẫn chúng ta vào một cuộc thảo luận ở Oushuu.”
Mar Vàng: “Đúng thế. …Và với bức phù điêu dưới lòng đất mà chúng ta đã thấy ở Novgorod, có rất nhiều điều về Thời đại Bình Minh mà chúng ta– á á á á!!!”
“Sao thế, Margot!?”
Mar Vàng: “Một cơn gió thung lũng buổi sáng thổi đến làm tớ đánh rơi hết mấy bản sơ đồ rồi. Tớ đang hạ cánh khẩn cấp đây. …Ồ, Masa-yan!”
Cô Nàng Phì Phèo: “Ừ, tôi đỡ được mớ sơ đồ cho cô rồi đây. May mà tôi vừa mới cất Suzaku đi.”
Một khung ký hiệu mở ra, cho thấy Naomasa với khung cảnh rung lắc phía sau. Cô tựa lưng vào lối vào nhà chứa máy bay ở đáy tàu Musashino, rồi dùng tay của Jizuri Suzaku nâng chiếc xô lên cho khung ký hiệu nhìn thấy.
Naruze thở phào nhẹ nhõm khi Margot đáp xuống tay của Suzaku và Naomasa quay về phía cô.
Cô Nàng Phì Phèo: “Sao không gắn một cái thùng dài dưới gầm chổi của cô đi?”
Mar Vàng: “Tớ có thuê thử một lần rồi, nhưng nó làm chân tớ dạng ra khá rộng, cuối cùng bị đau.”
Uqui: “Này Naruze. Đừng có chảy máu mũi dữ dội thế. Anh ở trên cao thế này mà còn thấy đấy.”
“C-có sao đâu chứ! Tôi thích làm gì thì làm!”
Naruze thầm nghĩ trong lúc hạ cánh xuống Đền Asama ở trung tâm Okutama để nhận một kiện hàng.
…Gần đây chúng ta thực sự bận rộn với chuyện ở Oushuu và đủ thứ khác…
Judge.
“Chúng ta sắp chuyển sang giai đoạn tiếp theo, nên cần phải hoàn thành các sự kiện chính thức của trường. …Tiếp theo là Houjou, phải không?”
Mar Vàng: “Tớ nghĩ còn khá lâu mới đến lúc đó. Không chỉ vì Azuchi đang ở Edo, mà chúng ta đã tìm hiểu rồi, Musashi sẽ không dễ dàng trực tiếp đối đầu với Houjou ngay được đâu.”
“Ừ, chuyện đó còn nhiều vấn đề lắm. Nhưng tớ cá là Masazumi có thể nghĩ ra cách gì đó, vì cô ấy mê chiến tranh mà. …Phải. Tớ nghĩ mọi người đều trông đợi điều đó ở cô ấy.”
“Trước trận chiến tiếp theo, tôi muốn quản lý nguồn cung ether của Musashi Mk. 2 và xây dựng một hệ thống phòng thủ…”
Asama đang điều chỉnh ether của con tàu ở trung tâm ngôi đền.
Không gian này cũng được dùng cho các nghi lễ Thần đạo, nên nó được kết nối với hệ thống năng lượng ngầm và các thiết bị trung gian.
Ở ngay chính giữa, Asama mở rất nhiều khung ký hiệu trong không khí buổi sớm. Chúng hiển thị sơ đồ các con tàu, sơ đồ phân bổ năng lượng sơ bộ của mỗi tàu do các automaton tổng hợp, và sơ đồ kết nối địa mạch.
Hanami cũng bận rộn trong những lúc thế này. Trong khi Asama kiểm tra tổng thể, Hanami sẽ xem xét các chi tiết nhỏ và chuyển những mục cần thiết cho Asama kiểm tra. Đền Asama bảo hộ cho các đồn canh gác và Đền Musashi Atsuta hỗ trợ đội cảnh vệ, nên thỉnh thoảng cô cũng nhận được thông tin từ họ.
Phần lớn là báo cáo về các hiện tượng bí ẩn do nhiễu loạn địa mạch và ether, nhưng cũng có báo cáo về các sự cố mà đội cảnh vệ hoặc Đền Atsuta đã xử lý xong. Dĩ nhiên, việc đó cũng do Hanami phụ trách, rồi cô sẽ chuyển tiếp chúng đến Ủy ban Kỷ luật, nhưng…
“Xem này, xem này.”
“Eh? Ồ, cảm ơn em, Hanami. Đây là vụ đấu súng xảy ra tối qua khi Toori-kun và những người khác âm mưu với các thương nhân để buôn lậu game người lớn, phải không? Ừm, vẫn còn nửa container chưa được tìm thấy, nhỉ?”
Đồn cảnh vệ đã khăng khăng yêu cầu Đại diện Đền Asama thẩm vấn Tổng Trưởng, nhưng dùng thần chú dò tìm của Ootsubaki để tìm chúng sẽ nhanh hơn.
…Và nếu đây là do Toori-kun làm…
Cô gửi yêu cầu đến “Musashi” để xin quyền xem dữ liệu quản lý của cậu ta từ đêm hôm trước và nhận được sự chấp thuận ngay lập tức. Việc này đã trở thành “chuyện thường ngày” đến mức ngay cả các automaton cũng không buồn kiểm tra lại nữa. Thế là cô kiểm tra lộ trình di chuyển của cậu ta đêm qua, các thần chú cậu ta đã dùng trong lúc buôn lậu, và nhờ Hanami theo dõi các ‘khuôn’ bị ảnh hưởng bởi những thần chú đó.
“Tách.”
Tất cả đều là chuyện thường ngày.
…Giờ này, chắc cậu ta đang ở Sét Xanh…
Trên khu vực bề mặt của tàu Tama, tiệm bánh kiêm quán cà phê tên Sét Xanh đang chuẩn bị mở cửa.
Nơi này nằm trong khu thương mại, nên xe đẩy, người và các kobold vận chuyển nguyên liệu cùng hàng hóa cần phân phối đang đi qua đi lại.
Đây là một thời điểm bận rộn trong ngày.
Vài Technohexen thỉnh thoảng lại hạ cánh từ trên trời xuống để giao hàng và một số cảnh vệ đang đứng trên các mái nhà để điều tiết giao thông. Tất cả sự hối hả này là để chuẩn bị cho các cửa hàng và nhà hàng đón tiếp những người sắp đến.
Nhưng một thứ gì đó bất ngờ lăn ra từ Sét Xanh.
“Ặc, á á á á!”
Đó là một kẻ giả gái.
Tên ngốc giả gái bay ra đường, lăn năm vòng, rồi cố gắng vọt ngay vào lại bên trong Sét Xanh.
Cánh cửa đóng sầm lại ngay trước khi cậu ta đến và cậu ta đâm sầm vào nó.
Khi cậu ta trượt xuống đất, một automaton tóc bạc xuất hiện sau tấm kính của cánh cửa.
“Thế này là sao đây, Toori-sama? ‘Cho tôi một chỗ ẩn náu vì họ đang truy lùng tôi vì tội buôn lậu game người lớn’ là có ý gì ạ?”
“T-thì đúng là như thế mà, Horizon! Mấy gã Atsuta đang đứng trước nhà tôi vung gậy sắt và hát mấy bài thanh tẩy biến thái theo kiểu hát đuổi, nên tôi không thể lại gần được! Lần trước tôi trốn ở chỗ Asama, nên họ cũng cử người đến đó rồi! Vậy nên…”
“Judge. Vì đây là một tiệm bánh kiêm quán cà phê, tôi chỉ có thể cho rằng sau cụm từ ‘cho tôi’ là tên một sản phẩm. Vậy ngài muốn một sản phẩm có tên là ‘một chỗ ẩn náu vì họ đang truy lùng tôi vì tội buôn lậu game người lớn’. Ngài muốn 1 hay 2 cái ạ?”
“Ừm… Tôi chỉ cần đủ cho một mình thôi!”
Automaton lờ cậu ta đi. Cô khóa lại cửa và mở một khung ký hiệu.
“Tôi sẽ liên lạc với Kimi-sama… ngoại trừ việc cô ấy đang tập luyện buổi sáng. Tôi sẽ liên lạc với Asama-sama và Mitotsudaira-sama.”
“Ồ, tôi cũng đang định làm thế đây! Chúng ta cần thống nhất lời khai trước khi ra tòa!”
“Nhưng trước hết, ngài cần phải bị bắt và giao cho cảnh vệ. Tôi cảm thấy có lỗi vì đã luôn gây nhiều phiền phức cho hai người họ, nhưng tôi cho rằng đây chỉ là duy trì hiện trạng thôi,” Horizon nói. “Xin hãy dọn dẹp bên ngoài cửa hàng cho đến khi họ đến. Các sinh vật tảo đen cũng ở đó đấy.”
“Giả gái à?” các sinh vật đó hỏi. “Giả gái à?”
“Ừ, đúng rồi. Tôi giấu ‘cái ấy’ đi rồi. Muốn xem không? Muốn xem lắm đúng không?”
Tên ngốc bị một cái xô và một cái muôi ném trúng nhờ điều khiển trọng lực.
Kẻ giả gái lăn đi, nói thêm điều gì đó ở cửa Sét Xanh, rồi khuỵu xuống, tất cả chỉ diễn ra trong một tích tắc. Các cảnh vệ điều tiết giao thông và mọi người xung quanh nhìn tên ngốc bắt đầu vẩy nước quanh lối vào, nhưng…
“Được rồi, mang cái hộp đó qua đây! Sang bên phải!”
Họ nhanh chóng quay lại với công việc của mình.
Asama lắng nghe lời của Hanami.
“Horizon muốn cậu đến Sét Xanh. Giả gái?”
Cô hiểu chính xác ý nghĩa của câu đó, nhưng cô đang cân nhắc hoãn lại việc này.
…Toori-kun lại gây rắc rối cho người khác nữa rồi.
Việc giao cậu ta cho cảnh vệ đã trở thành công việc của cô.
Gần đây Horizon cũng dựa dẫm vào cô rất nhiều, kể cả trong hợp đồng Thần đạo của mình, nên Asama đang dốc hết sức mình để chăm sóc cho cậu ta, em gái cậu ta, và cả cô ấy nữa.
Chắc đó không phải là một điều tốt, cô nghĩ, nhưng điều tệ nhất là cảm giác đó lại khiến cô có chút vui mừng. Vì vậy…
“Ừm.”
Để đánh lạc hướng bản thân khỏi cảm giác đang trỗi dậy, cô mở thông tin về hợp đồng của Horizon. Với hợp đồng của cô và của cậu ta, cô xem xét lại một vài cài đặt và cố gắng tối ưu hóa chúng. Cô đặc biệt muốn đảm bảo thần chú phân phối của cậu ta luôn sử dụng những con đường tốt nhất. Cô đã tự động hóa phần lớn, nhưng như vậy vẫn chưa hoàn toàn đạt đến mức cao nhất.
…Dù mình cũng không muốn cậu ta có toàn bộ sức mạnh khi buôn lậu như đêm qua…
Mà cậu ta cũng sẽ không dùng nó vào những lúc như thế đâu, cô nghĩ với một nụ cười cay đắng, nhưng đó cũng là một dấu hiệu của sự tin tưởng. Và…
“Tìm thấy rồi.”
Hanami chỉ vào một khung ký hiệu nhất định, cho thấy một chồng game người lớn được chia nhỏ và chìm dưới một cái ao trong công viên tự nhiên Murayama.
Asama: “Mito? Có game người lớn chìm trong lãnh địa của cậu đấy.”
Ngân Lang: “Ể? À, judge. Tớ đang trên đường đi xử lý một mớ game người lớn nổi lên từ đáy ao đây. Mọi người đang la hét ‘đây là một kho báu’ và làm ầm lên cả.”
Hanami tìm thấy yêu cầu và báo cáo liên quan đến việc đó và hiển thị chúng. Để chắc chắn, Asama đã phê duyệt ưu tiên hỗ trợ.
“Giờ thì.”
Sau khi đám này được đưa đi thiêu hủy, mình nên gọi cho Toori-kun, cô nghĩ thì một bóng đen từ trên cao hạ xuống. Cô ngước lên và thấy…
“Ồ, Naruze.”
“Judge. Nghe nói cậu đang tạo một thần chú quản lý phòng không. Tớ rất muốn biết chi tiết, ví dụ như cậu có muốn nó phản ứng với rồng không, nhưng giờ tớ đến đây để nhận hàng. Cần phải đưa đến phòng hội học sinh, phải không?”
“Tớ cũng có một đơn hàng cho phòng giáo viên. Họ cần một ít bùa cho buổi kiểm tra sức khỏe tuần này.”
“Ừ, chuyện đó xuất hiện khá đột ngột. Không biết có phải Masazumi yêu cầu không nhỉ. Mà, nó cũng cần thiết cho bước đi tiếp theo của chúng ta.”
Trong khi cây chổi của mình lướt đi, Naruze thực hiện những điều chỉnh nhỏ bằng đôi cánh phụ của mình, rồi cô mỉm cười.
“Ồ? Narumi, cậu làm việc ở đây à?”
Bên cạnh chính điện, Date Narumi mặc trang phục vu nữ và đeo một cánh tay giả trong lúc đang ôm một bó chổi.
Narumi nhìn Weiss Hexen trong bộ đồ thể thao.
Đó là Malga Naruze. Narumi đã học thuộc tên của tất cả mọi người trong lớp 3-Mận.
Với Weiss Hexen này, có vẻ như sẽ tốt hơn cho cả hai nếu họ chỉ thảo luận những gì thực sự cần thiết.
Vậy nên Narumi hỏi Technohexen muốn gì.
“Một Technohexen lại có hứng thú với công việc bán thời gian của một chiến binh sao?”
“Nhưng bây giờ cậu là một vu nữ mà, phải không?”
“Đây chỉ là hình dạng tạm thời.”
“Phần nào trong đây là tạm thời?”
“Judge.” Narumi gật đầu và dùng tay còn lại chỉ vào bộ cảm biến thu thập thông tin hình tai và quả lắc giữ thăng bằng ở đuôi. “Những bộ phận này, tôi nghĩ vậy.”
“Tôi thực sự không ngờ cậu lại trả lời đấy.”
“Tôi không có thói quen nói dối người khác. Một bức vẽ thì sao?”
“Được thôi, tôi sẽ vẽ một bức. Tôi đưa nó cho Urquiaga được chứ?”
“Cứ tự nhiên. Khi đưa cho anh ấy, hãy nói rằng tôi đã tìm thấy một loại dầu gội tốt, nên chúng tôi cần đi mua cùng nhau sau khi tôi trở về.”
“A,” Đại diện Đền Asama nói. Cô chạm vào tóc mình và cong mắt cười. “Dầu gội của chúng tôi hợp với tóc cậu sao? Musashi có nhiều mùi dầu công nghiệp, nên nó giúp khử mùi đó.”
“Đây là lần đầu tiên tôi dùng loại Tsubaki, nhưng nó rất tuyệt. Tôi thực sự đã gặp khó khăn với mùi dầu.”
Narumi nhận ra mình cũng đang mỉm cười. Và rồi cô quay lại với Weiss Hexen.
“Về bức vẽ. Cậu có thể vẽ tôi ‘y như thật’ mà không thêm thắt những chi tiết kỳ quặc chứ?”
“Hả? Cậu yêu anh ta đến thế cơ à? Điều gì khiến cậu thích anh ta đến vậy?”
“Judge.” Narumi gật đầu và dùng tay còn lại chạm vào đầu và ngực. “Những phần này của tôi, tôi nghĩ vậy.”
“Tôi thực sự không ngờ cậu lại trả lời đấy.”
Asama: “Woa! Đó là một câu thoại cực kỳ quan trọng!!”
Cô Nàng Phì Phèo: “Và có vẻ như hai người họ không thực sự là kẻ thù.”
Mar Vàng: “Hửm? Tớ nghĩ Ga-chan đang có tâm trạng rất tốt.”
Azuma: “Ể? T-thật sao?”
Narumi hít một hơi.
Trong khi để Naruze phác họa mình, cô nhìn lên bầu trời có thể thấy qua giếng trời, nhưng tất cả những gì cô có thể thấy là trần nhà của Ariake.
…Nhưng ngay cả thế này cũng lớn hơn nhiều so với Thành Yonezawa.
Vài con tàu của Date đã tiếp cận gần đây, nhưng không có tin nhắn hay kiện hàng nào cho cô cả.
Đó là điều không thể tránh khỏi. Cô đã bỏ đi và Masamune có lẽ đang thể hiện sự quan tâm theo cách riêng của mình.
“Nghĩ lại thì, Phó Tổng Trưởng của Date đã đưa ra yêu cầu tìm kiếm để làm màu là đang tìm cậu đấy. Nó mô tả cậu là ‘luôn bình tĩnh nổi giận’, nhưng tôi có nên đáp lại gì đó qua mạng lưới Thần đạo không?”
Đó là điều không thể tránh khỏi. Cô đã bỏ đi và Katakura có lẽ đang thể hiện sự quan tâm theo cách riêng của mình.
…Nghĩ lại thì, mình đã đi mà không nói gì với bố mẹ…
Bố mẹ cô dạy ở trường tiểu học và cô tự hỏi không biết họ đã có biểu cảm gì khi nhận được thông báo đột ngột đó. Musashi cũng có một trường tiểu học, nhưng…
“Ồ, Masazumi. Sao đột nhiên lại có thần tín thế? …Cậu nói Toori-kun xuất hiện tại buổi kanpu masatsu sáng sớm ở sân trường tiểu học và đang tạo ra những tiếng động kỳ quặc trong khi chà khăn vào háng à? Phải, tôi nghĩ cậu nên thông báo cho Kanou-san.”
Narumi có thể cảm nhận được một điều gì đó khủng khiếp đang xảy ra, nhưng khi lắng nghe những thần tín mà Đại diện Đền Asama liên tục nhận được, cô bắt đầu tự hỏi liệu Musashi có nhiều hơn một Tổng Trưởng kiêm Hội Trưởng Hội Học Sinh hay không.
“Anh ta có quá nhiều thời gian rảnh rỗi à?”
“Chắc tại anh ta là một nghệ sĩ giải trí thôi. Ồ, xoay người một chút đi.”
Narumi làm theo chỉ dẫn và Weiss Hexen hỏi cô một câu.
“Cậu có nhận được ít tiền khi rời Date, phải không? Cậu có thực sự cần phải làm việc không?”
“Có tiền và làm việc để kiếm tiền không giống nhau. Và cậu thực sự có thời gian để vẽ trong khi đang làm việc à?”
“Tôi cũng kiếm tiền bằng việc này, nên không sao cả.”
Và…
“Nhưng dù sao đi nữa, tôi nghĩ việc cậu làm việc ở đây là tốt.”
“Cậu nghĩ vậy sao?”
“Judge. Hầu hết những người ngoài đến Musashi cuối cùng đều làm trong ngành vận chuyển. Ở đó cần nhiều nhân lực nhất và có người từ hầu hết các quốc gia, nên cậu có thể tìm thấy nhiều đồng hương. Nhưng…”
Nhưng…
“Với một người như cậu, điều đó có thể trở nên nguy hiểm. Có một số người bị buộc phải đến đây vì cậu.”
“Tôi sẽ không để chuyện đó xảy ra,” Đại diện Đền Asama xen vào. Cô mỉm cười và gật đầu. “Các vị thần của chúng tôi dõi theo mọi ngóc ngách của Musashi. Chúng tôi nhận được sự bảo hộ của các vị thần, nhưng họ thường không can thiệp vào cuộc sống của con người. Và nếu họ có can thiệp…”
Narumi hiểu cô gái đang nói gì. Date ở Oushuu và do đó theo Thần đạo. Vậy nên…
“Đó sẽ là khi một trong những tín đồ của họ sắp phải gánh chịu hình thức mất mát lớn nhất. Nói cách khác… nếu họ quyết định một tín đồ của mình sắp phạm tội, họ sẽ can thiệp bằng cách báo cáo hoặc cung cấp sự phòng vệ.”
“Phải.” Đại diện Đền Asama gật đầu thật sâu. “Thần đạo chấp nhận mọi thứ. Và điều đó áp dụng cho tất cả mọi người. Chà, mọi chuyện có thể trở nên rắc rối khi liên quan đến các vị thần khác nhau trong Thần đạo, nhưng nhìn chung tất cả đều được đặt ở cùng một cấp độ.”
“Nói cách khác, tôi an toàn?”
“Đúng vậy. Nếu có bất kỳ nguy hiểm nào,” Đại diện Đền Asama nói, “thì nó đến từ bên ngoài Musashi. Từ tình hình thế giới hiện tại.”
Trực giác của Asama về những chuyện thế này khá nhạy bén, Naruze nghĩ.
Lời tuyên bố của cô ấy dựa trên giả định rằng Narumi ở phe họ, rằng cô ấy là một trong số họ.
Hợp đồng cho một người sống dưới sự quản lý của Đền Asama đã biến Naruze thành tín đồ của các vị thần của họ, vì vậy việc Asama nói điều đó với tư cách là đại diện của ngôi đền là điều đương nhiên.
Phần còn lại là vấn đề cách Narumi nhìn nhận nó, nhưng…
“Đúng vậy.” Narumi điều chỉnh lại tay cầm bó chổi tre. “Các cậu đã cho tôi một nơi để ở sau khi tôi rời khỏi nhà, nên ít nhất tôi sẽ đền đáp các cậu vì điều đó.”
Ồ? Naruze nghĩ trong khi thầm ngả người ra sau.
…Tên bán-long ngốc đó đã làm gì cô gái này đến mức này vậy?
Nhưng nếu cô ấy gia nhập phe họ, cô ấy sẽ là một sự bổ sung mạnh mẽ.
“Nghe hay đấy. …Masazumi nói sáng nay cô ấy sẽ tổ chức một cuộc họp chiến lược trong phòng hội học sinh, có lẽ tôi nên nói với cô ấy về chuyện này. Nó có thể mở rộng các lựa chọn của chúng ta.”
“Nếu tôi nói ‘cứ tự nhiên’, liệu có phải là quá tự đề cao không?”
“Cậu là cựu Phó Tổng Trưởng, phải không? Tôi chỉ là một Sĩ quan Đặc nhiệm cấp 4, nên cậu không cần phải lo lắng về cảm xúc của tôi đâu.”
“Nhưng ở Musashi, tôi hoàn toàn là một người mới.”
“Vậy thì tôi chỉ cần nói cảm ơn thôi.”
Naruze hoàn thành bức vẽ và không ngần ngại gửi nó cho Urquiaga.
Tại mũi tàu Okutama, Naito đang thực hiện một chuyến giao hàng đặc biệt tại bệ cửa sổ của văn phòng quản lý hàng hóa.
Có rất nhiều giấy tờ từ bộ phận động cơ, nhưng các Technohexen lại khăng khăng xử lý giấy tờ ở cửa sổ hoặc giữa không trung.
Tuy nhiên, cô đã thấy một thứ gì đó trong khi nói chuyện với một sinh viên từ ủy ban công nghiệp của cục hành chính.
“Ồ?”
Một thứ gì đó rơi từ trên trời xuống và đâm vào một tháp canh ở khu vận chuyển mạn trái.
Cô nghe thấy tiếng vài thùng gỗ vỡ vụn và thấy khói bốc lên từ nơi có người vừa bay qua vài giây trước.
Chư Hầu Ngực Lép: “Woa, hết cả hồn! Sĩ quan Đặc nhiệm cấp 2! Sao ngài lại đột nhiên rơi từ trên trời xuống vậy!? Tôi đang chạy bộ buổi sáng và cứ tưởng có chuyện gì xảy ra!”
Nghĩa Khí: “Hả? Ừm, Chư Hầu, vậy đây không phải là chuyện bình thường ở chỗ các người sao? Nó được tính là kỳ lạ à? Tôi phải ngạc nhiên sao?”
Chư Hầu Ngực Lép: “Ể? À, judge. Chuyện này hoàn toàn không bình thường, nhưng Sĩ quan Đặc nhiệm cấp 2 rất khỏe, nên ngài không cần lo lắng đâu. Quan trọng hơn là… a, qua đây nào mọi người! Sủa mãi cũng chẳng ích gì đâu, quay lại đây đi!”
Nghĩa Khí: “Tại sao lũ chó lại nghe lời ngài như vậy? Do đức độ của ngài? Hay là gì?”
Xem ra Yoshy vẫn còn là một người mới ở Musashi, Naito nghĩ trong khi dùng bút kiểm tra lại giấy tờ.
Rồi cô nheo mắt về phía nơi xảy ra vụ va chạm.
Mar Vàng: “Chuyện gì đã xảy ra vậy, Uqui? Đây là một phần trong bài tập của anh à?”
Uqui: “Không, khi anh thấy bức vẽ mà Naruze làm, anh đã bay lơ đãng một chút.”
Các cô gái: “Woa…”
Nghe cũng hợp lý đấy, cô nghĩ, nhưng giờ cô đang làm việc.
“Ồ, ký thế này được chưa? Lần này có nhiều hàng từ bên ngoài, nên lát nữa tôi sẽ quay lại.”
“Judge,” cô gái kia mỉm cười gật đầu, thế là Naito rời khỏi bệ cửa sổ. Cô mở một Magie Figur phía trên cây chổi của mình, nhập vào hướng dẫn tự động lái, và gửi lộ trình của mình đến văn phòng quản lý để đảm bảo không có tai nạn xảy ra. Điều đó sẽ chẳng có ý nghĩa gì với những người giao hàng không theo một lộ trình cố định, nhưng lộ trình của cô đã tránh độ cao tiêu chuẩn mà họ sử dụng. Và…
“Nhưng, Uqui, em thấy mừng vì anh rất thành thật với bản năng của mình.”
Uqui: “Chẳng ích gì khi chống lại bản năng của mình đối với những việc vô hại.”
Mal-Ga: “Anh chẳng giống một tên ninja nào đó mà chúng ta biết, người vẫn tiếp tục chơi game người lớn ngay cả sau khi đã có vợ.”
Tenzou: “Gần đây tôi không có! Thật sự không có!”
Mặt Sẹo: “Tôi không rõ chuyện này là gì, nhưng gần đây tôi không nhận thấy Chủ nhân Tenzou tự thỏa mãn ở hạ bộ. Tôi đã đúng khi thảo luận việc này với những người còn lại.”
Lính Mới: “Nhìn thế này, nghe cứ như chúng ta đã thiến anh ấy vậy.”
Tín Đồ: “Nhưng, Tenzou-kun, nếu cậu không dùng game người lớn, thì cậu đang làm gì?”
Chuông: “Ể? Làm… về chuyện gì ạ?”
Asama: “Để mọi người biết nhé, tôi không nói gì về chuyện đó đâu. Không nói một lời nào hết.”
Hầu hết mọi người: “Cậu vừa nói rồi đấy!!”
Nhật ký trò chuyện gần đây trôi nhanh đến mức khó mà theo kịp.
Bất cứ ai không ở đẳng cấp của Asama đều khó có thể để lại dấu ấn trong cuộc trò chuyện.
…Mọi người đều lên cấp rồi, giờ chúng ta đã là năm thứ 3.
Và khi cô đang suy nghĩ về điều đó…
“Hử?”
“Sao thế, Margot?”
“À, thì, đó là Cậu Bé Hoàng Tộc và…”
Hiếm thấy thật, cô tự nhủ.
“Miriam. Họ thỉnh thoảng cũng ra ngoài, nhưng thường không đi xa thế này.”
Naito thấy hai người họ trên boong tàu Okutama.
Một cô gái trên xe lăn, quấn trong một chiếc chăn, được chiếu sáng mờ ảo bởi các khung ký hiệu trôi nổi trên bầu trời, và Azuma đang mua một ít đồ ăn vặt từ một quầy hàng ở mép boong.
Chủ quầy hàng cố gắng từ chối nhận tiền từ Azuma, nhưng cuối cùng Azuma vẫn buộc chủ quầy phải nhận và đổi lại, cậu nhận được thêm một phần ăn vặt cho cô gái mờ ảo đứng bên cạnh.
Cậu ta thực sự đã trở thành một người đĩnh đạc rồi nhỉ, Naito nghĩ về Azuma.
Gần đây, hình như cậu ta đã làm việc bán thời gian quanh học viện nhờ có Oriotorai. Rốt cuộc thì…
…Cậu ta đã có gia đình.
“Ga-chan, có một mớ chất liệu doujinshi đang lượn lờ ngoài đời thực ở đây này.”
“Ể? Đâu, đâu?”
Cô gửi cho Naruze một sơ đồ boong tàu mũi của Okutama và vị trí của họ.
“Có vẻ như họ đang ra ngoài đi dạo để thay đổi không khí,” Naruze nói. “Azuma chắc đang suy nghĩ rất nhiều về chuyện này vì cậu ta là một cựu hoàng tộc trên Musashi trong khi chúng ta đang cố gắng chiếm lấy thế giới. …Trong cốt truyện của tớ có khoảng 3 hướng phát triển cho tình huống này.”
“Đúng là Ga-chan của tớ.”
“Dĩ nhiên rồi. Vì đang làm việc, nên tớ sẽ ghi lại cảnh này bằng một thần chú quan sát.”
“Judge,” Naito nói trong khi liếc nhìn Naruze khi cây chổi của chính cô đang tự động đưa cô đi.
Cô kiểm tra Magie Figur của mình để xem danh sách các chuyến hàng tiếp theo.
“Chuyến tiếp theo là từ Anh. …Với cuộc họp ba quốc gia đã kết thúc, chúng ta có thể nhận hàng từ Châu Âu trở lại. Tớ rất biết ơn, nhưng điều đó lại khiến chúng ta bận rộn hơn nữa.”
“Bận rộn là một điều tuyệt vời. Phải không, Asama?”
“Đúng vậy,” Asama nói với một nụ cười gượng gạo khi cô nhìn Naruze nhẹ nhàng bay lên trời.
Cô vẫy tay chào tạm biệt và tự nhủ.
…Sau Trận chiến Novgorod, Musashi giờ đã kết nối với toàn bộ Viễn Đông.
Kantou không thể giao thương trực tiếp với phần còn lại của Viễn Đông, nhưng cũng giống như Mikawa trước đây, họ đã thiết lập các phương thức giao thương trung gian và gián tiếp để gần như xóa bỏ sự ngăn cách giữa các quốc gia.
Với tư cách là đại diện của Đền Asama, việc họ có thể liên lạc với Châu Âu qua Sviet Rus có ý nghĩa rất lớn. Việc đánh đuổi quân của Shibata khỏi Sviet Rus đã đóng một vai trò quan trọng trong đó.
“Bây giờ mạng lưới Thần đạo của Sviet Rus không cần phải phân bổ bất kỳ nguồn lực nào cho quân của Shibata nữa.”
Thông tin về những gì quân của Shibata đã làm sau khi rút khỏi Sviet Rus đã đến tay Hội Học Sinh và cô. Thần tín và ether là chuyên môn của một ngôi đền. Và dựa trên dữ liệu về các hoạt động của quân Shibata…
…Họ đang vận chuyển rất nhiều thứ qua địa mạch.
Điều đó có lẽ liên quan đến thí nghiệm mang theo một Testamenta Arma của họ. Họ đang để tiền bạc lên tiếng và mua rất nhiều quyền truy cập vào mạng lưới Thần đạo. Mạng lưới này dựa trên địa mạch, nên có lẽ họ đã chuyển nhiên liệu ether và vũ khí dựa trên ether trong khi biết rằng chúng sẽ bị suy giảm trong quá trình vận chuyển. Nghĩa là…
…Họ lấy các quả đạn pháo ether và các vũ khí khác được dùng như nhiên liệu, biến chúng thành Orei Nero, và gửi chúng qua địa mạch. Sau đó họ rút chúng ra ở nơi họ cần.
Sử dụng địa mạch như một không gian lưu trữ không phải là một kỹ thuật đặc biệt. Đó là cách không gian song cao độ và không gian pha thay thế của Horizon và Gin hoạt động. Tùy thuộc vào sức mạnh sử dụng và các điều kiện cụ thể, các vật thể vật lý có lẽ cũng có thể được vận chuyển.
Điều đặc biệt ở đây là sử dụng nguồn tài chính khổng lồ để độc chiếm địa mạch nhằm sử dụng một phần “dày hơn” của địa mạch và kết nối nó với không gian lưu trữ địa mạch.
Điều đó cho phép họ chia sẻ một không gian lưu trữ địa mạch lớn giữa các căn cứ khác nhau của mình.
Thần đạo quản lý các con đường, nhưng họ không thể làm điều này. Nếu những người quản lý độc chiếm quá nhiều không gian, nó sẽ gây bất tiện cho người dùng. Nếu họ cố gắng thử, mạng lưới địa mạch tập trung tại IZUMO sẽ phải được xem xét lại rất nhiều.
“Việc mua đứt đường ống đến từng căn cứ của họ hẳn phải rất phiền phức.”
Chỉ có P.A. Oda mới có thể làm được điều đó.
Họ là quốc gia hùng mạnh nhất ở trung tâm Viễn Đông.
Và căn cứ chính của họ rất có thể là Azuchi ở Hồ Biwa, nơi Nobunaga đang ở.
Các vũ khí được đặt trong không gian lưu trữ địa mạch ở đó có thể được chia sẻ tại các căn cứ khác của họ. Nó chỉ giới hạn ở những thứ như nhiên liệu và đạn ether, nhưng Testamenta Arma và các thần khí cấp cao được làm từ nền ether, nghĩa là chúng sẽ không bị phân rã ngay cả khi được lưu trữ trong địa mạch. Chúng cũng giống như Ex. Collbrande về mặt này. Vì vậy…
…Khi kiểm tra những người vào Musashi, chúng ta cần phải kiểm tra các kết nối địa mạch.
Họ cần phải thông báo rằng họ đang thực hiện việc kiểm tra đó để không ai thèm thử.
Có quá nhiều việc phải làm. Nhưng…
“Đúng vậy.”
Kiểu hỗ trợ này là công việc của một vu nữ. Đó là vai trò của Đền Asama.
Mình cần phải chăm sóc Toori-kun và Horizon trong khi vẫn làm tốt những việc còn lại, Asama tự nhủ trong khi nhướng mày và gật đầu.
Đúng lúc đó, vài người đi lên cầu thang trước mặt cô.
“…Hử? Mary… làm việc ở đây, nên cũng hợp lý, nhưng Kimi, Futayo, Vợ chồng Tachibana, Masazumi, và Mito đang làm gì ở đây?”
Asama hỏi họ tại sao lại ở đây trong khi cô điều chỉnh cài đặt chia sẻ ether của con tàu.
“Đặc biệt là cậu, Kimi. Lò xo suối nước nóng của chúng ta bị cong một chút trong cú lật tàu vừa rồi. Lát nữa Masa sẽ đến sửa, nhưng chúng ta phải dùng phòng tắm trong nhà cho đến lúc đó. Vậy có được không?”
“Heh heh. Đừng có mặc định là người ta lúc nào cũng đến đây để dùng nhà tắm của cậu chứ. Chỉ khoảng 5 lần mỗi 3 ngày thôi.”
Asama suy nghĩ về tần suất đó.
“A, thế có nghĩa là cậu dùng nó khi tớ không có ở đây, phải không!? Này, cha!”
Cha của Asama: “Thế thì có gì sai!?”
Cô có cảm giác trong giọng nói đó có một chút tự hào, và ông là đại diện cấp cao, nên cô để ông tự quyết.
Rồi cô em ngốc nghếch đặt tay lên miệng và mỉm cười.
“Cha cậu vẫn không thay đổi gì cả, nhỉ.”
Sau khi lên đến đỉnh cầu thang, cô nhìn lại Futayo và những người khác đang theo sau.
“Heh heh. Cậu muốn biết tại sao chúng tôi ở đây, phải không? Vậy thì tôi sẽ nói cho cậu. Cô gái samurai, cặp đôi vô song, và tôi đang tập luyện một chút. Họ muốn một nơi có sỏi để tập thăng bằng, nhưng họ nói sân của Hiệu trưởng Sakai lần trước đã bị phá hỏng khá nhiều.”
“Vậy là các cậu dùng chỗ của tớ… Vậy, ừm, còn Masazumi và Mito thì sao?”
“Đợi một chút,” Gin nói. Cô nghiêng đầu và liếc nhìn Kimi. “Chúng ta có thực sự có thể tập luyện tại đền thờ của đại diện Thần đạo Musashi không?”
“Được chứ, không sao đâu. …Kimi có đặc quyền Ootsubaki cấp cao hạn chế. Và khi một thường dân giữ một vị trí cao như vậy, các vị thần Ootsubaki sẽ thực sự tức giận nếu chúng tôi không cho họ một nơi để tập luyện. Và Kimi, cậu thực sự sẽ làm đúng bài bản với một thần chú đàng hoàng, phải không?”
“Judge. Mẹ tôi cứ lải nhải về việc dùng Điểm Ngoặt để dạy những điều cơ bản cho người mới và bất cứ ai vẫn còn hành động theo bản năng. Và sau đó tôi sẽ san phẳng lại sỏi.”
“Tôi sẽ lo việc đó,” giọng của Narumi vang lên từ giữa chính điện và nhà ở. “Đại diện Thần đạo, tôi có thể xem họ tập luyện một chút được không?”
“Cậu đã xong việc của mình chưa?”
“Judge. Vậy tôi có thể chứ?”
Narumi bước ra từ sau chính điện.
Gin thốt lên một tiếng “ồ” đầy ấn tượng khi nhìn xuống chân Narumi, nhưng Asama không hiểu tại sao. Nhưng vì Muneshige gật đầu, cựu Phó Tổng Trưởng của Date hẳn đã thể hiện kỹ năng của mình.
“Được rồi,” Kimi nói khi cô dẫn mọi người đến phía mạn phải của ngôi đền.
Masazumi, Mitotsudaira và Mary ở lại phía sau.
Nhưng Mary cúi chào Asama.
“Ừm, tớ đã đọc đến phần sự ra đời của các vị thần trong cuốn thần thoại Thần đạo Viễn Đông mà cậu cho tớ mượn. Lát nữa tớ có thể xin thêm thông tin bổ sung được không? Và quần áo thay ca của tớ đã sẵn sàng chưa?”
“Ồ, dĩ nhiên rồi. Cậu cứ tự do vào phòng tài liệu và nhà ở. Các vị thần của chúng tớ luôn ăn mừng mỗi khi cậu đến thăm, Mary, nên đó là một điềm lành.”
“Chà,” cô nói với một nụ cười trong khi đi đến nhà ở để thay đồ.
Chỉ còn lại hai người kia.
“Có chuyện gì vậy, Masazumi và Mito?”
“À, tôi định tổ chức một cuộc họp chiến lược trong phòng hội học sinh rồi chuẩn bị cho các sự kiện chính thức của trường.” Masazumi nhún vai trong bộ đồ thể thao. “Nhưng Tsukinowa đã lớn hơn một chút, nên tôi định mua một ít đồ ăn vặt cho Chuột. Tôi thấy cửa hàng ở dưới vẫn chưa mở và đang tự hỏi làm thế nào để giết thời gian thì Mitotsudaira và những người khác xuất hiện, nên tôi chỉ đi theo họ lên đây.”
“Cậu có thể đến đây ngay lập tức và tớ đã có thể mời cậu uống trà rồi.”
“Vậy lần sau tôi sẽ làm thế. Giờ thì, về phần Mitotsudaira…”
“Judge.” Ngân lang trong bộ đồ thể thao gật đầu, nhẹ nhàng vuốt tóc và mỉm cười một chút. “Tớ đến đây vì cậu.”
“Vì tớ?”
“Judge. Tớ đã thu hồi được đám game người lớn nổi lên trong ao công viên và ‘Tama’ liên lạc với tớ báo rằng Tổng Trưởng đang ở Sét Xanh. Horizon cũng đang gọi chúng ta, nên cậu đi cùng nhé? Tớ có hỏi liệu chúng ta có làm vướng chân không, nhưng cô ấy nói không cần lo lắng.”
Ra thế, Asama nghĩ. Và…
“Ừm, nhưng đây là Okutama. Nếu cậu ấy ở Sét Xanh trên tàu Tama, Mito, cậu có thể đến đó mà không cần đi đường vòng xa thế này chứ?”
“À-thì, ừm, tớ không muốn đi một mình cho lắm.”
Mặt Mitotsudaira đỏ lên khi cô trả lời.
Ngay khi Asama tự hỏi màu sắc đó có ý nghĩa gì, Kimi nhìn lại và nói nhỏ trong khi đi về phía mạn phải.
“Ôi chà. Asama không giống Mitotsudaira ở điểm này sao? Lạ thật.”
Ể? Asama nghĩ.
…Mình thường giống Mito sao?
Chiều cao: không. Tóc: không. Da: không. Mông: không. Ngực: không. Vòng một: không. Đôi gò bồng đảo: không.
…Bọn mình giống nhau ở điểm nào chứ?
“Tomo! Tomo! Có phải chỉ mình tớ thấy thế không hay là cậu bắt đầu nhìn chằm chằm vào ngực tớ ở đoạn cuối của bất cứ điều gì cậu đang nghĩ thế!?”
“Ừm, không, không phải. Chỉ là Kimi dường như nói rằng có một điểm gì đó ở chúng ta giống nhau…”
Vai Mitotsudaira chùng xuống khi cô lẩm bẩm một từ.
“Novgorod.”
…Ể?
Asama nghĩ về cái tên địa danh đó trong khi nhìn cô gái sói cúi khuôn mặt đỏ bừng của mình xuống.
…Đã có chuyện gì xảy ra ở đó sao?
Cô nhớ lại tất cả theo thứ tự.
Trước khi đến, Musashi đã lật ngang một vòng và nhẹ nhàng khai hỏa pháo chính.
Sau đó mình tập trung vào công việc yên bình của mình mà không tham gia vào trận chiến.
Phải, mình có bắn hạ một vài chiến thần của địch khi chúng có chút “hya ha!”, nhưng đó vẫn được tính là yên bình.
“Sau đó mình đến Novgorod để bảo vệ và hỗ trợ Toori-kun, Mito và những người khác…”
Chúng ta đã đi xuống lòng đất, thấy bức phù điêu, có Song Trùng Hiệu Ứng gần như xuất hiện, và chứng kiến William, Thân vương xứ Orange, mất tích trong tình trạng khỏa thân.
Sau đó, chúng ta trốn thoát và khai hỏa pháo chính của Musashi, nhưng có điểm nào trong chuyện đó là giống nhau giữa mình và Mito chứ?
…Không có gì cả?
Không, có một điều. Đó không phải là điều cô đã làm và nó giống một trò chơi chữ hơn là bất cứ thứ gì khác, nhưng họ đã phần nào xác nhận vị trí tương đối của mình. Và Kimi đã trêu chọc cô về điều đó.
“C-chờ đã, ừm…”
Asama cố gắng ngăn điều đó trỗi dậy từ sâu thẳm trong ký ức của mình, nhưng…
…Oa.
Nó đã trỗi dậy.
Phải. Horizon đã nói rằng cô ấy muốn ở bên mọi người.
Và Asama đã đáp lại bằng cách nói rằng họ nên cùng nhau tiếp tục.
Thế là Kimi đã trêu chọc rằng Horizon đang tuyên bố thành lập một hậu cung và câu trả lời của Asama có nghĩa là…
“Oa daaaaa!!”
"Ủa?" Mary nghiêng đầu sau khi thay đồ xong và bước ra ngoài. "Ừm, tiểu thư Asama đâu rồi ạ?"
"Ể? À, ừm, Tomo thì..."
Mitotsudaira đỏ mặt, nom cô vui ra mặt, rồi ngập ngừng bỏ lửng câu nói. Trong bộ đồ thể thao, Kimi vừa xoạc dọc trên nền sỏi vừa ngoảnh lại.
Vợ chồng Tachibana và Futayo cũng đang tập y hệt, nhưng Futayo bị mất thăng bằng ngã sang bên, phải để Kimi đưa tay ra đỡ.
"Asama bảo là do có 'tà niệm' nên đi thanh tẩy bản thân rồi."
"Thanh tẩy ạ?"
"Jud. Chắc cô ấy sắp ra ngay thôi. ...Dù gì thì, giờ cô ấy có dùng được suối nước nóng đâu."
"Oááááá!!"
Sau một tiếng hét giận dữ là tiếng bước chân trần chạy dồn dập trên hành lang từ phía con suối sau chính điện.
Mary ngoảnh lại và thoáng thấy mái tóc đen cùng bộ yukata.
Cô nghe thấy tiếng cánh cửa tư gia bị mở đóng một cách thô bạo, nhưng cùng lúc đó...
"Chắc hẳn đã có chuyện gì đó tuyệt vời xảy ra với tiểu thư Asama rồi."
Mary áp hai tay lên má, cảm nhận nụ cười đang nở trên môi mình.
Rồi những đóa hoa ether bung nở trên đầu cô. Tâm trạng của người bạn kia đã khiến lòng cô cũng vui lây. Vài đóa hoa súng bằng ether nở rộ quanh cô và lưỡi kiếm bên phải của Ex. Caliburn cũng thay đổi góc độ như thể đang ngẩng đầu lên, rồi khua phần chuôi kiếm sang trái phải.
Cô bật cười trước khi nghe thấy giọng Asama vọng ra từ tư gia.
"Lạaaạnh! T-tâm tĩnh thì nhiệt độ có là gì!!"
"Đấy chẳng phải là quan niệm của Phật giáo sao?" Mitotsudaira hỏi. "Mà hình như là để nói về ngọn lửa nóng chứ đâu phải nước lạnh?"
"He he. Với cả Asama toàn dùng suối nước ấm thôi, nên chắc cô ấy quên mất nghi thức thanh tẩy bằng nước thật sự là thế nào rồi."
Masazumi chỉ nghiêng đầu và nhíu mày.
"Thôi, tớ nghĩ tớ sẽ ghé qua tàu Blue Thunder ăn sáng. Nếu Asama đang thanh tẩy, tớ sẽ đợi cô ấy xong. Chị Aoi, Mary, hai người trông coi mọi việc ở đây được không? Bắt đầu từ hôm nay chúng ta sẽ bận rộn lắm đấy."
"Đúng thật." Mitotsudaira khẽ khoanh tay và nhìn về phía bầu trời phía tây vô hình. "Dựa trên thông tin gần đây từ Hexagone Française, quân của Hashiba cuối cùng đã xâm chiếm lãnh thổ của nhà Mouri. Lực lượng của họ có lẽ sẽ giao tranh vào giữa buổi sáng hôm nay."
"Phải vậy. Còn về phía chúng ta, Lâu đài Azuchi ở Edo dường như sẽ di chuyển về phía Mouri để thay thế cho Lâu đài Tottori. Thế nên tớ cần xác nhận vài điều với Asama và chúng ta cần phải suy tính xem nên đối phó với việc này thế nào."
Narumi đột nhiên nhìn về phía Masazumi.
"Vì đây là thời gian trước kỳ nghỉ hè, chúng ta cũng sẽ bận rộn hoàn thành các sự kiện chính thức của trường. ...Mục tiêu hiện tại của chúng ta là gì?"
"Chà," Masazumi đáp. "Đó là nhà Houjou."
Masazumi nói trong lúc những người khác ở đó đều nín thở lắng nghe.
"Nhà Houjou là chìa khóa của vùng Kantou sau cái chết của Nobunaga. Hầu hết các hành động ở Kantou đều xuất phát từ Houjou và họ sẽ giao chiến với Matsudaira hai lần. Vì vậy, nếu có thể, tớ muốn để Houjou thực hiện những hành động thời hậu Nobunaga đó để gây áp lực lên Hashiba. Nhưng hầu hết các hành động liên học viện đều bị cấm trong kỳ nghỉ hè, nên việc chúng ta có thể tiến xa được đến đâu trước lúc đó vẫn còn là một ẩn số."
Nhưng...
"Nhưng hầu hết các quốc gia nhỏ và các quốc gia cỡ trung như Houjou đều không có tương lai. Matsudaira sẽ là người chiến thắng cuối cùng, nên có lẽ họ sẽ khá ngoan cố trong việc truy đuổi chúng ta. Giống như Sanada hôm trước vậy."
"Vậy là chúng ta sẽ phải hứng chịu sự phẫn uất của những kẻ thua cuộc ngay cả khi họ còn chưa thua..."
"Đúng thế. Chúng ta sẽ chứng tỏ bản thân bằng cách gạt bỏ áp lực đó. ...Chúng ta sẽ chấp nhận sự ngoan cố, những nghĩa vụ, cùng tương lai và lý tưởng mà họ đã mường tượng. Nhưng..."
"Nhưng?"
"Theo Thánh Tích, Cuộc vây hãm Odawara hủy diệt nhà Houjou được dẫn dắt bởi Hashiba với sự hỗ trợ của Matsudaira. Và trước đó, Takigawa của P.A. Oda được cử đến để giám sát Kantou nhưng lại bị Houjou đánh đuổi. Hiện tại Houjou đang dưới sự giám sát của Takigawa, nên tớ tự hỏi họ sẽ làm gì với chuyện đó."
Dù thế nào đi nữa, đây là những việc phải xảy ra.
Vì vậy, Masazumi tiếp tục nói trong khi nghĩ về những gì cô đoán tên ngốc kia sẽ nói trong những lúc thế này.
"Chúng ta sẽ tiếp tục chiến đấu để tạo ra một quốc gia có thể hiện thực hóa tất cả lý tưởng của họ dưới một hình thức nào đó. Những trận chiến sắp tới sẽ có những vấn đề riêng, nhưng chúng là để chứng minh rằng chúng ta có thể làm được điều đó."
"He he. Phải, chúng ta sẽ thực sự bận rộn đây."
"Jud. Xin nhờ cả vào mọi người. Chúng ta cũng sẽ bận rộn ở học viện với các sự kiện chính thức, nhưng..."
Masazumi hít đầy lồng ngực không khí buổi sáng.
"Giờ đây khi đã hồi phục, chúng ta có thể thấy con đường mình cần phải đi."
Tớ ở đây vì cậu
Tìm hiểu:
Các thế lực tại Kantou và khu vực lân cận
Toori: Chị ơi! Chị ơi! Có hơi muộn nhưng mà tình hình ở Kantou và mấy vùng xung quanh giờ thế nào rồi ạ?
Kimi: He he he. Anh Kan ngốc. Muộn thật đấy, nhưng đây là tình hình hàng xóm láng giềng nhé?
Bên phải số 4: Numata
Bên phải số 5: Maebashi
Phía trên số 6: Mito
Phía dưới số 7: Izu
1: Sviet Rus
2: Mogami
3: Date
4: Sanada
5: Takigawa
6: Musashi ở Ariake
7: Houjou
8: Hashiba
Toori: Vùng Kantou bị bỏ quên luôn rồi hả?
Kimi: Theo Thánh Tích, Matsudaira đã hợp tác với Oda để chiếm lãnh thổ Takeda sau khi gia tộc đó sụp đổ, nhưng P.A. Oda hiện đang tập trung vào Mouri. Cùng lúc đó, Takigawa thì đang ngồi đó canh chừng mọi việc ở Kantou và Lâu đài Azuchi của Hashiba thì lại đóng ở Edo. Còn Sanada thì ở gần đây sau vụ rắc rối họ gây ra, nên tất cả đều rất phiền phức.
Toori: Chỗ này không có gì tốt đẹp cả à?
Kimi: Ba quốc gia ở phía trên là đồng minh của chúng ta, nên nếu cần thì mình có chỗ để trốn đến. Nhưng từ giờ chúng ta phải tự mình dọn đường, nên phải cố gắng hết sức nhé?
Toori: Tốt hơn là nên sớm quyết định xem sẽ trốn đến đâu trong ba nước đó...
Kimi: Này, đừng có bỏ cuộc sớm thế chứ.