Những lúc thế này
Ta lại chẳng biết chắc
Phải nói điều chi?
Phân bổ điểm (Giảm trừ hình phạt)
Một phòng bệnh trắng toát.
Dưới ánh đèn thần thuật trắng xóa, những chiếc giường mỏng được xếp thành hàng, mỗi chiếc đều có rèm trắng bao quanh.
Trên một chiếc giường, một chàng trai trẻ đang say ngủ; bên cạnh là một cô gái đang ngồi.
Cô gái đang chăm sóc một bên chân của chàng trai bằng đôi tay máy của mình.
Chân phải của anh.
Da chân chi chít những giấy giao kèo thần thuật đến mức trông như được đắp bằng giấy bồi, và cô gái vẫn tiếp tục dán thêm những lá bùa lên đó. Thế nhưng, các lá bùa cứ dần rơi ra khỏi vị trí, vỡ vụn trong ánh sáng lấp lánh và để lộ lớp da bên dưới.
Phía dưới những lá bùa là một lớp da màu tím sẫm, sưng phù lên như thể đã ngấm một lượng nước lớn. Bắp chân phải to gần gấp mấy lần chân trái.
“...Chủ nhân Muneshige, tại sao ngài không nghĩ đến một cách chiến thắng dễ dàng hơn? Ngài lúc nào cũng đối đầu trực diện với kẻ địch.”
Cô gái thì thầm một mình. Nàng lấy một lá bùa thần thuật mới từ chiếc hộp có dán nhãn “Tài sản của Quân y”, rồi vừa dán lên chân anh vừa nói:
“Nếu cứ tiếp tục thế này, tôi sẽ không bao giờ ngớt lo lắng. Trời đã rạng đông rồi, vậy mà ngài…”
Nàng hít một hơi, đầu hơi cúi xuống.
“...Làm ơn. Xin ngài hãy sớm tỉnh lại.”
Ngay khoảnh khắc những lời ấy vừa thốt ra.
“Chà, vì Gin-san đã nói ‘làm ơn’ nên tôi tỉnh rồi đây.”
Giật mình vì giọng nói đột ngột, cô gái tên Gin quay lại; và đôi mắt của Muneshige đã mở to.
Đôi mắt anh ngấn nước và hơi đỏ, nhưng vẫn tập trung nhìn nàng.
“Cô đã hết lo lắng chưa?”
Muneshige nói với một nụ cười yếu ớt. Nghe vậy, mặt Gin đỏ bừng, và nàng cúi gằm xuống.
“…”
Nàng nắm lấy chiếc chân phải sưng phù của Muneshige và bóp mạnh.
“Á…”
Một tiếng kêu khàn khàn bật ra từ cổ họng Muneshige.
“Áááááá…!”
Muneshige giãy giụa như cá mắc cạn, nhưng cánh tay trái của Gin và cái chân trong tay nàng không hề nhúc nhích.
“A, đau qu- Chờ đ- ááááááááááá, làm- nó đaaaaau! Hở? Cô đang chữa cho tôi hả? Húôôôááá!?”
Muneshige đập tay liên tục xuống giường, nhưng Gin vẫn đứng đó, hít thở sâu để dằn xuống cơn nóng đang bừng lên trên má. Nàng liếc nhìn anh.
“Tôi cho là ngài có điều muốn nói…? Được rồi, bắt đầu đi (empieza).”
“T-Tôi xin lỗi vì đã làm cô lo lắng, thành thật xin lỗi!”
“Tes. Còn gì nữa không?”
“C-Cảm ơn cô rất nhiều vì đã ch-chữa trị cho tôi!”
“…Còn gì nữa không?”
“X-Xin lỗi vì đã đùa giỡn làm cô phải xấu hổ!”
Gin gật đầu, mặt không cảm xúc.
“Tes. Còn gì nữa không ạ?” Nàng nói thêm.
“A- ááááá, t-tôi sắp tới giới hạn rồi, chờ- tôi đổ mồ hôi lạ quá!”
Khi Muneshige đang quằn quại, tiếng ồn bắt đầu vọng vào từ sau tấm rèm phía sau Gin. Đó là tiếng của nhiều người.
“Phó Đội trưởng! Ngài tỉnh rồi sao!?”
“Ááááááá! K-Không, Gin-san! T-Tôi không chịu nổi nữaaaaa!”
Cánh cửa đóng lại.
Vài giây sau, tiếng bước chân xa dần và tiếng xì xào của cả nam lẫn nữ vọng vào phòng.
“Cái quái gì vậy, chúng ta thì lo sốt vó lên còn phó đội trưởng lại đang tận hưởng khoái lạc.”
“Thiệt tình, phó đội trưởng lúc nào cũng bắt Gin-san làm mấy chuyện như vậy… Nghĩ đến cảnh Muneshige-sama lại là người ‘chịu trận’ mà tôi thấy lạnh gáy…”
“Thì, người ta nói ai cũng có điểm yếu mà…”
Dồn thêm sức vào tay phải, Gin gật đầu hai, rồi ba lần.
“Vậy ra, đây chính là cái mà người ta thường gọi là ‘tận hưởng khoái lạc’.”
“Không, c-cô nhầm rồi, ‘tận hưởng khoái lạc’ thực ra là để ch- hở? Gì… húúúhhh? Chờ- mọi thứ đang trắng xóa…!”
“Tes. Tôi có nên tăng công suất không ạ?”
Nghe vậy, Muneshige bật người dậy.
Nín thở, anh đột ngột nhoài người về phía Gin đang ngồi, ôm ghì lấy nàng.
“Ừ-ừm, tôi quên nói một điều.”
“Tes. Thưa, đó là gì ạ?”
Muneshige trả lời nàng.
“...Tôi về rồi đây. …À, và tha lỗi cho tôi.”
“Tes. Mừng ngài trở về. Tôi đã luôn chờ ngài nói câu đó.”
Gin mỉm cười và ôm lại Muneshige, vòng tay phải qua người anh. Nàng rút tay trái khỏi chân anh và nói:
“Tôi không phàn nàn gì nếu ngài đến vùng đất vô chủ đó, nhưng nếu ngài không trở về thì tôi sẽ… rất phiền lòng. Tìm người thay thế Chủ nhân Muneshige có thể là việc đơn giản với người khác, nhưng với tôi thì không như vậy.”
Gin ôm Muneshige một lần nữa, hơi thở nhẹ nhõm phả vào vai anh.
“Tôi đã tập trung trị liệu vào chân ngài thay vì ngực. Tôi đã thu thập tất cả các thiết bị thần thuật y tế trên con tàu này mà không thể dùng cho những người bị thương khác. Tôi có thể làm cho ngài chạy được trước chín giờ sáng nay.”
“…Bên ngoài đang có chuyện gì vậy?”
“Tes,” Gin nói, trước khi tiếp tục bằng một giọng lạnh lùng.
“Mikawa đã bị phá hủy, và đội trinh sát Mikawa của Tres España đã hợp tác với đội trinh sát Mikawa của K.P.A. Italia. Đã có quyết định rằng, với tư cách là đại diện của Liên minh Thánh Lập, chúng ta sẽ tiếp quản quyền kiểm soát khu vực. Quốc vương Musashi đã cân nhắc việc nổi dậy, và phần lớn quyền hạn của các quan chưởng ấn và hội học sinh giờ đã thuộc về ngài ấy. Nghị viện lâm thời, vốn nghiêng về phe Liên minh Thánh Lập, đang có kế hoạch giao nộp Musashi cho Liên minh Thánh Lập để thay thế cho thị trấn Mikawa giờ đã là đống đổ nát.”
“Khoan đã.”
Muneshige ngẩng đầu lên trước khi bắt đầu nói:
“Ừm… cô vừa nói họ định giao nộp Musashi để ‘thay thế cho thị trấn Mikawa’, phải không?”
Muneshige tiếp lời: “Vậy thì… người phải chịu trách nhiệm cho sự hủy diệt của Mikawa, đồng minh thân cận của P.A. Oda và là người phát triển vũ trang cùng với Thành Nagoya Mới…”
“Tes. 6 giờ tối nay, công chúa của Ariadust, Horizon, sẽ bị giải thể tại Andamio de la Ejecución trên con tàu này. Trước đó, vị tư tế trưởng Thần Đạo mà K.P.A. Italia mang theo đã xác nhận quyền kế vị của cô ấy trong một nghi lễ rút gọn và tuyên bố cô ấy là một người con hợp pháp. Bản thân Horizon cũng đã đồng ý với việc này.”
Gin ngừng lại để lấy hơi.
“Công chúa Horizon là một người máy tự động, nhưng thành phần linh hồn của cô ấy đã được đồng hóa vào một Logismoi Óplo. Logismoi Óplo là một vũ khí hủy diệt hàng loạt, và đối với Viễn Đông đã bị giải giáp, việc sở hữu nó là bất hợp pháp. Vì vậy, để nhận trách nhiệm cho sự hủy diệt của Mikawa và đồng thời giao nộp Logismoi Óplo cho Liên minh Thánh Lập, Công chúa Horizon sẽ tự kết liễu đời mình.”
Nghe những lời này, vai Muneshige khẽ run lên. Anh cúi đầu, nói:
“Giáo hoàng-Chưởng ấn của K.P.A. Italia chắc đang sướng đến chín tầng mây. Lão chỉ đủng đỉnh đến xem tình hình và tình cờ tìm thấy một Logismoi Óplo, mà chủ nhân của nó lại rơi vào tình thế buộc phải chịu trách nhiệm bằng cách tự sát theo nghi lễ… Và như thể chưa đủ, Musashi còn được dâng cho lão để thay thế Mikawa.”
“Dường như cư dân của Musashi sẽ được chuyển đến một trong những khu dân cư ở Viễn Đông… một trong những lãnh địa khác của Matsudaira vào thời Edo, nếu tôi không nhầm thì là Shinnai. Gia tộc Matsudaira ở Mito sẽ thay thế gia tộc chính, và việc tái hiện các mô tả của Thánh Lập sẽ tiếp tục.”
“Ra vậy,” Muneshige lẩm bẩm. Anh tựa trán vào vai Gin, thở dài.
“Nếu Musashi không còn tồn tại, thì những khu dân cư đó sẽ là tất cả những gì còn lại của Viễn Đông… Họ sẽ mất tất cả những gì thực sự có thể gọi là của mình. Và để làm gì chứ? Chỉ để K.P.A. Italia có thể thực hiện cuộc trả thù nhỏ nhen nhân danh danh dự.”
Gin gật đầu, “Tes,” rồi vỗ nhẹ vào lưng Muneshige bằng bàn tay thép của mình.
“Mặt khác, các đội quân chính của chúng ta đã kiệt sức. Vì vậy…”
Gin tựa cằm lên vai Muneshige. Dường như nàng đang nói những lời tiếp theo không phải với anh, mà với khoảng không phía sau lưng anh:
“...Chúng ta cần cho K.P.A. Italia thấy một Chủ nhân Muneshige hoàn toàn lành lặn. Nếu người sử dụng Logismoi Óplo đứng về phía Tres España, K.P.A. Italia sẽ không thể dùng vũ lực để đạt được mục đích của mình.”
“…Chúng ta đã yếu đến mức đó sao?”
“Tes. Chúng tôi đã triệu tập một hạm đội giao thương vũ khí của Tres Portugal đang rời khỏi Sagami, nhưng ước tính họ sẽ đến vào lúc 7 giờ tối. Các quốc gia khác có thể cử tàu đến để thu hút sự chú ý của K.P.A. Italia, nhưng chúng ta không thể trông chờ vào cơ hội đó.”
Muneshige gật đầu.
“Nước ta đang bận rộn với hạm đội bất khả chiến bại, ‘Grande y Felicísima Armada’, nên họ không thể dành quân lực để gửi đến đây…”
“Đó là lý do Chủ nhân Muneshige được triển khai ở đây.”
“Chà, tôi cũng chẳng làm được gì khác ngoài chiến đấu… Và một điều nữa, Gin-san?”
“Vâng?” Gin đáp lời.
“Tình hình ở Musashi bây giờ thế nào?” Anh hỏi.
“Tes. Một đội hộ tống khoảng 300 người – đơn vị của Honda Futayo, chúng ta đã đi ngang qua cô ấy đêm qua – đang được triển khai trên tàu dẫn đầu của Musashi theo lệnh của K.P.A. Italia. Lính của cô ấy đã bảo vệ toàn bộ Musashi, và có vẻ như tình hình vẫn khá thoải mái. Đã xác định rằng không có sự sụp đổ kép của các đường ley, vì vậy tình trạng khẩn cấp ở Musashi đã được dỡ bỏ.”
“Vậy là hiện tại, bề ngoài Musashi đã hoạt động bình thường trở lại… Thế còn chủ tịch hội học sinh và chưởng ấn của Musashi? Anh ta có bị ảnh hưởng bởi sự thay đổi quyền lực mà cô nói lúc nãy không?”
“Tes. Theo quyết định của hội đồng lâm thời và quốc vương Musashi, Yoshinao-sama, Quốc vương Musashi đã tiếp quản. Ban đầu K.P.A. Italia đã cố gắng nắm quyền, nhưng vị quốc vương gốc Hexagone Française đã không cho phép.”
Muneshige lại gật đầu. Sau một lúc im lặng, anh gật đầu lần nữa:
“À, về chuyện đó… hình như Quốc vương Yoshinao từng phụ trách các cuộc đàm phán với Tres España ở Pyrenees. Ngài ấy thậm chí đã tranh cãi với Hexagone Française vì lợi ích của người dân ở đó. Ngài ấy là một đồng minh thực sự của kẻ yếu.”
“Làm thế nào mà một vị thống đốc của lãnh thổ đó lại đến Musashi?”
“Trong quá khứ, Tres España và Hexagone Française đã cùng xây dựng một thành phố thương mại trung lập nhưng đồng thời cũng tranh giành nó. Hexagone Française đã gửi Quốc vương Yoshinao đến Musashi thông qua Liên minh Thánh Lập, làm xoa dịu sự bất bình của người dân địa phương. Mỗi khi có xung đột, ngài ấy đều ở đó để giải quyết mọi việc. Quốc vương có cả khả năng và ý chí để duy trì sự trung lập và hòa bình cho một địa điểm bất kể có sự cố nào. Hexagone Française biết điều này, đó là lý do họ gửi ngài ấy đến Musashi…”
“Và bây giờ, ngài ấy đang bảo vệ Musashi khỏi bàn tay của K.P.A. Italia. Từ góc nhìn của Hexagone Française, vị quốc vương mà họ gửi đến Musashi thông qua Liên minh Thánh Lập đã đẩy K.P.A. Italia vào thế bế tắc bằng cách giữ Musashi trung lập.”
Gin, vẫn đang giữ Muneshige, nhấc anh lên. “Nhưng,” nàng nói.
“Theo những gì Chủ nhân Muneshige nói, Quốc vương Yoshinao không thể làm gì hơn cho Musashi. Tùy thuộc vào tình hình, có khả năng Musashi sẽ phải trải qua những gì mà lãnh thổ cũ của quốc vương đã phải chịu đựng, và một lần nữa thông qua Liên minh Thánh Lập.”
“Tes. Tình hình thật khó khăn. Sự cân bằng quyền lực giữa tất cả các quốc gia đều hội tụ tại đây. Tình cờ tôi lại là một trong những thế lực đó, nhưng… Gin-san?”
“Vâng?” Gin đáp lại, và cơ thể Muneshige trượt xuống. Người anh gập lại như một con hạc giấy, áp vào eo Gin. Gối đầu lên đùi nàng, đỉnh đầu anh khẽ chạm vào bụng Gin.
“Để tôi như thế này khoảng nửa phút thôi.”
“…Cái chết của Tadakatsu-sama đang đè nặng lên tâm trí ngài sao?”
Gin hỏi trước khi nói tiếp:
“Chính ngài ấy đã chọn cách chết cho mình. Suy nghĩ quá nhiều về điều đó là một sự xúc phạm đến quyết định của ngài ấy.”
Nàng hít một hơi.
“Tôi đã nhận ‘Tonbokiri’ từ Tadakatsu-sama, và tôi muốn trao nó cho Futayo-sama.”
“…Tôi tự hỏi liệu cô ấy có ghét tôi không.”
“Tôi không biết. Nhưng thử thách vẫn còn đó, được truyền lại cho Honda đời kế tiếp.”
Nói rồi, Gin ôm chặt Muneshige vào lòng, ấn nhẹ vào lưng anh. Khuất tầm nhìn của Muneshige, một nụ cười yếu ớt thoáng qua trên khuôn mặt nàng, và những lời tiếp theo của nàng dịu dàng vô cùng:
“Chủ nhân Muneshige, hãy tĩnh tâm lại. Ngài phải thể hiện sức mạnh của mình cho người khác thấy. Tôi sẽ là người gánh vác mọi yếu đuối của ngài. Thật vậy… Tôi hy vọng ngài sẽ phó thác chúng cho tôi, nhiều nhất có thể.”