Vâng, trên đây là Kyoukai Senjou no Horizon VII-B.
Tôi nhớ là trong lời bạt của tập trước, có một cuốn sách nào đó đã viết rằng phần tiếp theo sẽ là “phần cuối cùng”, không biết là ai viết nhỉ? À phải rồi. Là tôiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii! Xin lỗi mọi người. Chẳng là gần quê tôi có Ujiteru nên tôi thử bắt chước một chút thôi. Chuyện là, tôi thường viết lời bạt cho mỗi tập ngay sau khi hoàn thành bản thảo đầu tiên. Nhưng lúc ấy, tôi đã viết xong cả Phần B và đang nghĩ đến việc bắt tay vào phần cuối cùng, nên trót lỡ viết như vậy. Nếu có ai đó không để ý đến sự tồn tại của Phần B mà nhảy thẳng sang Phần C, tôi thành thực xin lỗi. Mà chắc họ cũng chẳng đọc được những dòng này đâu nhỉ.
Dù sao thì, Phần B lấy bối cảnh giữa chiến dịch Giải phóng Kantou, là sàn đấu ra mắt của rất nhiều nhân vật. Hình dung của tôi về giai đoạn “từ ngay trước kỳ nghỉ hè đến hết kỳ nghỉ hè” này giống như khi các anh chị khóa trên trong các câu lạc bộ thể thao giải nghệ, và lớp đàn em bắt đầu vươn lên, nếm trải những khó khăn đầu tiên.
Như tôi đã từng chia sẻ, các vị tướng thời Chiến Quốc có khí chất khác nhau giữa giai đoạn đầu và giai đoạn cuối. Nếu coi Nobunaga là đại diện cho giai đoạn đầu và Ieyasu là giai đoạn cuối, thì thời đại của Hashiba nằm ở giữa. Tôi nghĩ, có thể xem đó như một “kỳ nghỉ hè” được tạo ra bởi sự vắng mặt của Nobunaga – người thầy dạy cho họ cách chiến đấu trong thời loạn lạc này.
Nếu đây là thời gian dành cho thể thao, câu lạc bộ và tự do của Hashiba cùng những người khác, thì tôi cho rằng đây cũng là thời điểm của những cuộc chia tay, khi Ieyasu xuất hiện để quét sạch thế hệ cũ và kiến tạo một thế hệ mới.
Thôi, vào mục Tán gẫu nào.
“Được rồi, lại tiếp tục khoe khoang chiến tích tội lỗi như mọi khi nào. Lần trước hơi máu me, nên lần này đừng vậy nữa nhé. Vui vẻ lên.”
“Hừm. Ở Thuộc địa Tokyo có một công viên giải trí khổng lồ, đúng không? Cái nơi có một con thú sống ấy.”
“Vâng, có ạ.”
“Phải không? Hồi cấp ba, chúng tôi đến đó không phải để dã ngoại mà là buổi định hướng cho năm cuối. Hồi đó tôi đang ở cái tuổi thích tỏ ra chán chường với mọi thứ.”
“Ở vương quốc của loài thú mà tỏ vẻ chán đời thì có ích gì chứ?”
“Chuyện đó để sau đi. Lúc tôi đang lượn lờ cùng đám không có nổi người yêu thì thấy một con chó đang nhảy múa, đúng chứ? Thế là cả bọn xúm vào bắt nó, quăng quật nó rồi ném thẳng xuống hồ. Nói tóm lại, từ đó về sau trường tôi không bao giờ tổ chức cho học sinh đến vương quốc của loài thú nữa.”
“Sao anh có thể kể một chuyện kinh khủng như vậy chỉ bằng vài lời ngắn gọn thế?”
Anh ta chẳng bao giờ làm được việc gì tốt đẹp. À, nhạc nền của tôi lần này là bài Neonlights của DJ Noriken. Cảm giác như đã lâu lắm rồi tôi mới nghe lại nhạc Beatmania. Ngày xưa tôi với đám bạn cứ đập cái máy đó như mấy con khỉ vậy. Nhưng lần này, tôi xin được hỏi:
“Ai là người đã phải kìm nén bản thân nhiều nhất?”
Lần tới thực sự là phần cuối cùng rồi, mọi người hãy chờ thêm một chút nữa nhé.
Tháng 2 năm 2014. Một buổi sáng tuyết tan.
-Kawakami Minoru