Kyoukai Senjou no Horizon

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Nguyền Kiếm Cơ

(Đang ra)

Nguyền Kiếm Cơ

Luo Jiang Shen, Carrot Sauce

Một học sinh cao trung tên là Lily, trong thân xác tuyệt mỹ, cao ráo của một người Tiền bối, đã đến với một thế giới Heian song song đầy hắc ám và bí ẩn. Thiếu nữ đơn độc tự mình trải nghiệm Bách Quỷ

1694 19498

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

108 876

Người về từ dị giới

(Đang ra)

Người về từ dị giới

Ra-eo

Vấn đề là: Khi một nhân vật cộm cán đã chán chường cuộc sống 'ác quỷ vĩ đại' và chỉ muốn ngủ nướng cả ngày... anh ta sẽ làm gì với cái thế giới vừa ồn ào vừa đầy rẫy trách nhiệm này? Liệu Trái Đất có

92 98

Tensei Shitara Heishi Datta? Akai Shinigami to Yobareta Otoko

(Đang ra)

Tensei Shitara Heishi Datta? Akai Shinigami to Yobareta Otoko

Shiriken

Ma pháp tồn tại, nhưng chủ nhân không thể sử dụng. Đây là một thế giới có Thần.

155 2034

Những Cô Bạn Sẵn Lòng Làm Chuyện Ấy Nếu Bạn Yêu Cầu (LN)

(Đang ra)

Những Cô Bạn Sẵn Lòng Làm Chuyện Ấy Nếu Bạn Yêu Cầu (LN)

Kagami Yuu

Một bộ romcom nóng bỏng, tinh nghịch tuổi học trò xoay quanh cô nàng đáng yêu nhất lớp và cậu bạn thân của mình!

16 114

Volume 9B - Chương 55 Đến gần ma và người đàn bà

Đến nước này

Không còn là tấn công

Hay phòng thủ nữa

Phân Bổ Điểm Thế Trận (Hiện tại)

Những tia lửa đủ màu sắc văng tung tóe.

Ở trung tâm luôn là một bóng người khổng lồ mặc đồ đen. Lao vào gã là một thân hình mảnh mai cũng vận hắc y, trong khi một người phụ nữ áo trắng liên tục tung ra những đòn chém.

Vai trò của người mảnh khảnh là luôn trở thành mục tiêu, còn người áo đen và người áo trắng thì tấn công bằng tốc độ kinh hoàng cùng những lưỡi kiếm sắc lẹm.

Tiếng kim loại va vào nhau vang lên chát chúa. Hai tiếng từ đôi tay của người mảnh khảnh, và mỗi một tiếng từ người áo đen và người áo trắng.

Và cả ba đều đang di chuyển với tốc độ chóng mặt.

Người khổng lồ áo đen chạy mà như không chạy, truy đuổi thân hình mảnh mai dọc theo chiến trường dài rộng.

Gã không thực sự vội vã. Gã chỉ cần bước tới là đã áp sát đối thủ trong chớp mắt. Và khi gã tung ra một đòn tấn công…

"Thế nào đây!?"

Những nhát chém liên hoàn từ thanh kiếm trong tay phải của gã đẩy lùi đối thủ.

Nhưng người mảnh khảnh không hề chống cự. Khi bị đẩy lùi, nàng liền nhảy lên. Khi gã tung ra một tràng đòn, nàng bật ngược về phía sau, tạo ra một khoảng cách giữa không trung.

Rồi người phụ nữ áo trắng lao vào.

Với vòng hào quang sau lưng, nàng liên tục vung hai thanh đại đao được phóng ra từ không gian phía sau, tạo nên một cơn mưa đòn chém lấp loáng dưới ánh trăng.

Nàng không hề ngừng lại.

Nhưng người mảnh khảnh vẫn chống trả, kéo theo những vệt lửa khi tiến lên.

Nàng né được đòn gọng kìm, lùi lại, rồi vòng ra men theo rìa chiến trường.

Cả chiến trường giờ chỉ còn lại gió lộng từ những bước di chuyển, âm thanh chát chúa của binh khí và những tia lửa bay tứ tán.

Ánh sáng đã tắt ở một đầu của chiến trường trải dài, nên những tia lửa văng ra vẽ nên quỹ đạo tấn công của bộ ba trong lúc liên tục đổi màu.

Dưới ánh đèn, chúng màu trắng.

Trong hoàng hôn, chúng màu đỏ.

Dưới ánh trăng, chúng màu xanh.

Đôi khi, những mái che trang trí còn góp thêm màu sắc riêng của chúng vào cuộc chiến.

Nhưng những người đang quan sát và lắng nghe bản giao hưởng hỗn loạn không hồi kết đó cuối cùng đã nhận ra một điều.

"Này," ai đó kinh ngạc thốt lên. "Mật độ tấn công của họ đang ngày một dày đặc hơn."

Vui quá đi mất!

Shibata cảm thấy muốn xắn tay áo lên.

Cô gái này khiến gã vô cùng hứng thú. Nàng phản ứng lại mọi đòn tấn công của gã và không quên tung ra những đòn đáp trả của riêng mình.

Và quan trọng nhất, gã và Oichi càng cố tung ra đòn kết liễu, thì nàng càng tăng mật độ phản ứng, càng trở nên mạnh mẽ hơn.

Thật hấp dẫn.

Cái thái độ hời hợt ban đầu đâu mất rồi?

Cái kiểu ăn miếng trả miếng không cho nhau một tích tắc để thở này mới đúng chất chứ.

Nàng vẫn chưa áp sát đủ gần để có thể gọi là "chuyển động lý tưởng", nhưng nàng sở hữu nền tảng di chuyển tuyệt vời vốn có ở những người dùng thuật pháp dịch chuyển.

Và nàng vẫn còn dư sức.

Bởi vì nàng vẫn chưa đẩy bản thân đi quá xa.

Gã vẫn chưa thấy dấu hiệu của một người đã đạt đến giới hạn kỹ năng và đang cố gắng vượt qua nó.

Điều đó có nghĩa là con nhóc này vẫn chưa dùng hết sức mình.

"Nhưng không phải vì nó đánh giá thấp mình."

Gã có cảm giác nàng đang tự kiềm chế bản thân.

Sự kiềm chế đó giúp nàng có đủ sức dự phòng để phản ứng nếu gã dùng kỹ năng vượt trội hơn để tấn công.

Cứ như thể nàng chỉ nhận ra rằng một kỹ năng cao siêu như vậy là có thể tồn tại một khi đòn tấn công đã được tung ra.

Rất có thể, nàng không biết mình có thể đi bao xa.

Shibata đã nghe nói nàng đánh bại Thiên Long Katou Danzou trong trận Bao vây Lâu đài Bitchu Takamatsu trước kỳ nghỉ hè.

Gã đó cũng là một tay lợi hại. Đến mức mình không hiểu tại sao hắn cứ phải bận tâm đến mấy trò ảo ảnh vớ vẩn, Shibata nghĩ. Mà nói đi cũng phải nói lại, mình đang dùng một Thánh Phổ Vũ Trang và Mikal.

Nhưng sức mạnh bạo tàn nào được chứa đựng trong hình dạng con người của một Thiên Long? Một gã ở cấp độ đó chắc chắn đã làm chủ được chuyển động lý tưởng khi ở dạng người.

Vậy mà cô gái này đã áp đảo và chiến thắng hắn ta.

Ra thế. Điều đó giải thích tại sao nó không sợ mình. Nếu xét về sức mạnh thuần túy, một Thiên Long sẽ mạnh hơn gã. Và những ảo ảnh đó hẳn phải mạnh hơn bất kỳ vũ khí nào, kể cả trang bị siêu cấp của Shibata.

Chỉ không hiểu tại sao Naru Naru-kun lại nói rằng nó đã mất đi sự sắc bén. Nhưng…

"Chính là nó."

Nàng đã mất đi sự sắc bén, nên nàng đã lên núi tu luyện.

Nhưng nàng vẫn chưa áp dụng kỹ năng mới của mình vào thực chiến.

Đó là lý do tại sao nàng có vẻ không thực sự nghiêm túc.

Nhưng nàng không phải đang làm thế.

Thú vị thật.

Chuyện này không giống như luyện tập với Sassa.

Gã đang cùng một chiến binh tài năng rèn giũa lại kỹ năng của mình từ gốc rễ.

Ngươi bị sa sút phong độ vì ngươi chỉ là một con nhóc. Nên ngươi quên mất cách chiến đấu và quyết định bắt đầu lại từ chuyển động, thứ mà ngươi rành nhất.

Trực giác của ngươi vẫn chưa trở lại, phải không?

Vậy là đã rõ.

"Ừm."

Gã sẽ đưa nàng trở lại.

Ít nhất, gã sẽ đưa nàng đến mức có thể đánh bại một Thiên Long.

Ta mạnh hơn ngươi, nên ta sẽ đấu với ngươi để đảm bảo ngươi không nhiễm phải thói xấu nào.

Ta sẽ rèn giũa lại ngươi từ gốc để ngươi trở nên mạnh nhất có thể.

Chuyện đó chắc chắn sẽ rất vui, và chiến đấu với ngươi sau khi xong việc sẽ còn vui hơn nữa.

"Vậy nên đừng có chết."

Chỉ lần này thôi, ta sẽ đóng vai tiền bối và chăm sóc cho con chim non này cho đến khi nó cất cánh. Vì vậy…

"Đấu với ta đi!"

Fukushima đối mặt với một áp lực kinh người và lưỡi kiếm sắc bén.

Các đòn tấn công của Shibata vừa nhanh vừa không ngừng nghỉ. Dù gì thì gã cũng sở hữu sức mạnh phi thường. Sau khi vung Kamewari theo một hướng, gã sẽ ngay lập tức vung ngược lại chỉ bằng sức mạnh cánh tay. Trông thì có vẻ vũ phu, nhưng đối với gã, một thanh kiếm kích cỡ lớn chắc cũng chỉ như một con dao. Thậm chí có cảm giác rằng nếu không phải là Kamewari thì sẽ không đủ cho gã dùng.

Và mỗi khi đòn tấn công của nàng chùng xuống…

"Xử nó đi, Kamewari."

Một đòn đập mạnh sẽ quét ngang không gian ở nhiều độ cao khác nhau.

Gã dường như đang cảnh báo nàng đừng nương tay. Vì vậy…

"Ha!"

Nàng đáp lại bằng một hơi thở và tiếp tục tấn công.

Nàng tin chắc rằng cố gắng lùi bước khỏi gã đồng nghĩa với cái chết. Hơn nữa…

"Ha… a, yahhhhhh!"

Oichi không ngần ngại xen vào chuỗi tấn công. Nàng không bao giờ cản đường đòn thế của Shibata và sẽ chiếm lấy vị trí tối ưu nhất nếu Fukushima để lộ sơ hở.

Tia lửa tóe lên. Mùi kim loại nồng nặc trong không khí.

Fukushima nhận ra máu đang chảy dài trên cánh tay và má mình.

Nhưng nó sớm bị văng vào không trung do tốc độ của nàng.

Thời gian và không gian này không cho phép nàng bận tâm hay thậm chí nghĩ đến việc đổ máu.

Nàng có thể di chuyển cơ thể khớp với phản xạ và dự đoán trong tích tắc của mình là bởi vì…

Đúng vậy.

Nhờ khoảng thời gian trên núi.

Cũng giống như việc điều khiển chuyển động của mình theo dòng chảy vô hình của con sông. Nàng đã học được cách đưa ra quyết định tức thời và sử dụng sức mạnh tức thời để chống lại một môi trường luôn thay đổi.

Chuyện này cũng vậy.

Lần tới gặp Sassa, nàng muốn cảm ơn anh. Và nói cho anh biết việc luyện tập ở nơi đó đã hữu ích như thế nào. Vì vậy…

"––––––"

Nàng quyết định có thể cho phép bản thân làm một điều.

Niwa nhận ra âm thanh đã thay đổi.

Nàng đang ở trên bức tường pháo đài bằng tàu thuyền ở phía nam của trại Shibata. Nàng đã chọn một con tàu vận tải được đóng cao để chở hàng vì nó cho nàng một tầm nhìn bao quát Lâu đài Kitanosho, cho phép nàng theo dõi phần cuối của lễ hội.

Nhưng có gì đó đã thay đổi. Những mehter xung quanh nàng cũng nhận ra điều đó.

"Ừm, Niwa-sama…"

"Phải, âm thanh đã trở nên trong trẻo hơn."

Trước đó, nó chủ yếu là âm điệu của kim loại va vào nhau. Thỉnh thoảng, có âm thanh đặc trưng của kim loại bị mài giũa, giống như tiếng ồn đơn thuần hơn.

Nhưng giờ thì khác.

Đó là một âm thanh chắc nịch nhưng hiệu quả, rất giống một nhạc cụ bằng đồng.

Nó lặp đi lặp lại, chồng chéo lên nhau, và không ngớt, nhưng lại có trật tự một cách kỳ lạ.

Đó không phải là âm thanh của một chiến binh từ chối đối thủ của mình. Đó là âm thanh của một chiến binh đọc được sức mạnh của đối thủ và điều chỉnh hành động của mình cho phù hợp. Điều đó có nghĩa là…

"Đối thủ của ngài ấy đã bắt đầu sử dụng chuyển động lý tưởng!?"

Shibata vừa nghĩ vừa tung ra những đòn tấn công bị lệch hướng trong khi kẻ địch lao về phía gã.

Nó không ngốc như Naru Naru-kun!

Gã cười khổ khi dùng chuôi của Kamewari để gạt lưỡi kiếm của đối thủ và giữ khoảng cách với nàng. Bây giờ nàng đã tiến lại gần hơn rất nhiều.

Suy cho cùng, chuyển động của nàng đã đột ngột thay đổi.

Nàng đang bay.

Trước đó gã chỉ đơn giản là đang mớm mồi cho một con chim non, nhưng bây giờ gã phát hiện ra nó đã mọc cánh.

Và nó đang vỗ thử đôi cánh của mình.

"––––"

Âm thanh của trận chiến giờ đây nghe êm tai hơn nhiều.

Đúng rồi.

Đây là chuyển động lý tưởng.

Nàng đã tiến một bước xa hơn so với những đòn tấn công trước đó của mình.

Chắc hẳn nàng đã nhận ra mình đang tự kiềm chế bản thân như thế nào. Và trong khoảnh khắc đó, nàng đã thay đổi.

Vậy ra ngươi không phải là một kẻ ngốc.

Điều này còn hơn cả việc chỉ đơn giản là tự kiềm chế bản thân. Làm sao ngươi lại thay đổi nhanh như vậy?

Nhưng khi nàng thay đổi nhiều đến thế này…

Càng ngày càng vui!

Gã có thể nhận thấy nàng vẫn đang thử xem mình có thể làm được gì. Những âm thanh êm tai mà gã nghe thấy bây giờ là từ phòng thủ của nàng. Tấn công và tiếp cận sẽ đòi hỏi một hành động khác.

Liệu nàng có bay vút lên không?

Ngay bây giờ, nàng đang bất cẩn vỗ cánh, cất cánh bay lên, và lặp lại quá trình đó.

Ngươi cần nhiều hơn thế. Tập hợp tất cả lại.

Hướng toàn bộ cơ thể của ngươi lên trời và vỗ cánh để bay cao hơn. Không, mình biết phải làm gì để thúc đẩy nó rồi.

"Tao sẽ thổi bay mày, chết tiệt!"

Giờ thì, sao nào?

Fukushima nhận ra thời gian thử nghiệm đã kết thúc.

Đòn tấn công theo chiều ngang của Shibata bay tới từ phía trước bên trái.

Cùng lúc đó, Oichi ném kiếm từ trên cao bên phải của Shibata.

Cái gì!?

Thanh kiếm được ném ra đang xoay tròn. Trọng tâm bị thay đổi khiến nó vẽ ra một đường cong và sẽ rơi xuống phía sau Fukushima.

Điều đó khiến nàng không thể lùi lại.

Và Oichi đã rút ra lưỡi kiếm tiếp theo của mình. Nàng vung một đường kiếm ngang từ dưới lên bằng một tay, và thanh kiếm mới có lẽ sẽ vung tới để chém xuyên qua Fukushima từ bên phải.

Fukushima không thể lùi lại và lưỡi kiếm của Shibata đang đến từ phía trước bên trái. Nếu nàng né đòn đó theo chiều dọc lên hoặc xuống, đòn vung toàn lực của Oichi từ dưới lên sẽ trúng nàng, nhưng nếu nàng né sang phải, nhát chém ngang của Oichi sẽ chém trúng nàng.

Dù đi đâu thì một lưỡi kiếm cũng sẽ chạm đến nàng. Nhưng kỳ lạ là nàng không hề do dự.

Tấn công và phòng thủ đơn thuần sẽ không có tác dụng với những đối thủ này.

Vì vậy, nàng biết mình phải làm gì.

"Tiếp tục tiến lên."

Oichi thấy một điều kỳ lạ.

Nàng đang vung thanh kiếm bên phải từ dưới lên.

Cùng lúc đó, nàng vung ngang tay trái và nhảy lên, dùng thanh kiếm đang vung lên làm điểm tựa. Nàng xoay người trong khi chuyển sang đòn tấn công tiếp theo. Hay đúng hơn là nàng định làm thế.

Nhưng đối thủ của nàng đang tới. Lao thẳng tới.

Cô gái không bị trúng đòn hay bị chém.

Không phải vì nàng có tốc độ kinh người hay gì cả.

Kỳ lạ thay, trông nàng như chỉ đang đi bộ về phía Oichi, chào hỏi nhanh khi lướt qua.

Vì vậy, khi nàng giẫm lên phần chắn tay của thanh kiếm bên phải đang vung lên, Oichi không cảm thấy chút trọng lượng nào.

Nhưng cô gái vẫn tiếp tục tiến về phía trước.

Nàng dùng đòn tấn công của Oichi làm bàn đạp và xoay ngược người lại với cây thương kẹp giữa hai tay.

"––––"

Đòn thương từ phía sau đánh trúng ngực trái của Shibata.

Nhát chém làm những mảnh quân phục của Shibata bay tứ tán.

Gã có làn da quỷ cứng rắn, nhưng lưỡi kiếm vẫn xuyên qua được.

Độ sâu trung bình của vết thương là 12cm và chiều dài là 63cm. Nó vẽ ra một đường vòng cung sâu nhất gần xương đòn của gã, nhưng không chạm đến xương. Và…

"Ha!"

Khi gã quỷ cười, máu đen phun ra. Vài câu thần chú sơ cứu insha kotob hiện lên, nhưng kết quả vẫn vậy.

Lưỡi kiếm của Fukushima đã chạm tới gã. Chỉ điều đó là quan trọng.

Fukushima nhớ lại một điều.

Đó cũng là đòn mình đã dùng để đánh trúng Danzou-dono.

Lực của đòn tấn công và mọi thứ khác đều khác so với lần đối mặt với Thiên Long.

Nhưng nó vẫn giống hệt. Nàng đang đối mặt với một đối thủ đáng gờm không kém – nếu không muốn nói là hơn thế.

"Kh."

Lực quán tính mạnh mẽ của cú xoay người về phía sau khiến nàng xoay vài vòng sau khi tiếp đất. Nhưng…

Mình đã chạm tới gã!

Nàng đã làm được một điều. Sự thật đó dẫn đến một sự thật khác.

"Giờ mới đáng nói chứ!"

Gã quỷ lao về phía nàng cùng với lời nói của gã.

Nàng có thể thấy gã đang cười.

Bây giờ gã mới thực sự nghiêm túc.

Fukushima biết rằng mọi chuyện sẽ được quyết định trong một khoảnh khắc.

Bao nhiêu ký ức ùa về trong tâm trí nàng.

Đối thủ của nàng đang hừng hực khí thế nhưng đã bị thương.

Gã có sức mạnh dồi dào đến mức không biết phải làm gì, và nếu gã có sơ hở, đó sẽ là bây giờ.

Nàng cũng có sức mạnh.

Vậy thì…

Nàng ném đi nỗi sợ hãi và lao về phía đối thủ.

Mục tiêu của Fukushima là Oichi.

Nàng vẫn tuân theo kế hoạch ban đầu của mình là loại bỏ kẻ phiền phức đó trước khi tấn công Shibata.

Nàng nhảy sang phải để đặt Oichi giữa mình và Shibata.

Oichi đáp lại bằng cách vung cả hai lưỡi kiếm.

Thanh kiếm bên trái của nàng vung tới từ bên trái.

Thanh kiếm bên phải của nàng chém xuống từ trên cao.

Fukushima chọn tiếp cận người phụ nữ đó.

Ngay cả khi nàng tung ra được một đòn tấn công, một trong hai nhát chém giao nhau đó sẽ trúng nàng. Vì vậy…

"…"

Trong khi giữ Ichinotani theo đường chéo làm lá chắn, nàng ném cây thương về phía Oichi.

Nàng thực sự phóng cây thương về phía giao điểm của các đòn tấn công của Oichi.

Oichi nhận ra đòn tấn công của mình đã bắt được cây thương.

Cái… gì thế này!?

Kẻ thù từ bỏ vũ khí của mình là một điều bất ngờ, nhưng ảnh hưởng đến những thanh kiếm của nàng cũng là một vấn đề.

Cây thương được đặt chéo khi bay giữa hai thanh kiếm vung ngang và dọc. Góc độ đó đẩy vào đường đi của lưỡi kiếm ngang trong khi va vào nhát chém từ trên cao.

Lực của hai nhát chém làm cây thương bị lệch hướng hai lần, khiến nó quay tít.

Fukushima lao vào ngay lúc đó.

Tốc độ và quỹ đạo các nhát chém của Oichi đã bị cây thương làm thay đổi.

Nhưng cây thương của Fukushima giờ đang quay tít sau khi nhận được tốc độ từ các đòn tấn công của Oichi.

Và Fukushima đã tóm lấy cây thương đang xoay ở chính giữa.

"––––"

Ngay lúc đó, cánh tay phải của Oichi bay lên không trung.

Cây thương đang quay của Fukushima đã vung xuống khuỷu tay phải của Oichi, nơi đã tạo lực cho thanh kiếm từ trên cao.

Fukushima đã cúi xuống bên dưới nhát chém ngang.

Oichi giờ đang vung thanh kiếm bên trái của mình sang trái.

Thánh Phổ Vũ Trang của nàng phát sáng để sửa chữa cánh tay phải.

Nhưng đã quá muộn.

Nàng xoay sang trái, dùng thanh kiếm đang xoay về bên trái làm điểm tựa. Nàng cố gắng tạo khoảng cách giữa mình và Fukushima.

Nàng xoay hông phải về phía Fukushima đúng lúc có thứ gì đó đâm vào sườn phải của nàng.

Fukushima đã dừng vòng quay của cây thương trong tay và giờ mũi phẳng của lưỡi kiếm đang chĩa vào Oichi.

Oichi nghe thấy giọng nói của cô gái khi nàng lao về phía sườn mình.

"Thiết bị giãn nở."

Đòn tấn công nhanh như chớp bắn về phía sườn phải của Oichi.

Fukushima không cảm thấy cú đâm trúng đích.

Chuyện gì vậy?

Nàng đã dùng thiết bị giãn nở để đâm vào sườn Oichi khi đang chạy. Đòn đó đáng lẽ phải đâm vào thân người phụ nữ và hất văng nàng ta đi, cho phép Fukushima tập trung tấn công Shibata.

Nhưng thay vào đó, nàng lại gặp phải một vấn đề.

Nàng đã bị chặn lại.

Ý định tấn công của nàng đã bị chặn đứng trong giây lát.

Nhờ Thánh Phổ Vũ Trang: Animus Caritas – Novum.

Tại sao một đòn tấn công nhắm vào Oichi lại kích hoạt Thánh Phổ Vũ Trang đó?

Nàng không bận tâm hỏi câu đó. Bởi vì…

"Này, này. Tránh ra trong lúc tụi này đang tán tỉnh nhau xem."

Trong khoảnh khắc Fukushima bị đóng băng, nàng thấy một bàn tay đang đỡ Oichi ở phía đối diện nơi mũi Ichinotani đã đâm vào.

Đó là tay của Shibata.

Cánh tay của gã vòng ra sau lưng nàng ta để đỡ nàng từ phía đối diện.

Nếu Ichinotani đâm xuyên qua Oichi, nó cũng sẽ làm bị thương tay của Shibata.

Và Fukushima đã thấy tay của Shibata đỡ Oichi ngay lúc nàng tung đòn tấn công về phía Oichi.

Không, Shibata đã "cho nàng thấy" điều đó. Gã đã cứu Oichi. Và…

"Ngươi còn non lắm mới mong chống lại được sức mạnh tình yêu của bọn ta!"

Chuyển động của nàng được tiếp tục.

Thiết bị giãn nở lao ra. Nhưng Oichi đã được Shibata kéo lại.

Đòn tấn công đã bị né. Và ngay sau đó, Shibata tấn công từ bên cạnh.

"Xử nó đi, Kamewari."

Fukushima hạ thấp thế đứng và chạy.

Bất kỳ hành động né tránh nào cũng sẽ bị chặn lại, nên nàng giữ chặt Ichinotani khi nó giãn ra và nàng chỉ đơn giản là chạy về phía trước.

Sức mạnh kinh hoàng lướt qua trên đầu nàng ngay khi nàng bước bước đầu tiên.

Lan can boong tàu cảng bị cắt phăng ngay lập tức và phần trên của con tàu vận tải phía sau lan can đó bị hất tung lên trời như một con sóng.

Và ngay khi Fukushima nhận ra mình đã né được nó…

"Nhận lấy này!"

Shibata tung một cú đá thẳng vào bụng nàng.

Kh!!

Bộ đồ lót M.H.R.R. của nàng được thiết kế cho Chiến tranh Ba mươi năm, nên nó có khả năng chống đạn và một phần chống lại vũ khí sắc bén.

Nhưng một cú đá được cung cấp sức mạnh bởi đôi chân của quỷ là một chuyện hoàn toàn khác.

Nàng có thể cảm thấy cơ thể mình bị biến dạng. Bụng nàng bị lõm vào theo hình chiếc ủng của gã.

Cú nổ Kamewari đó có lẽ chỉ để gã có thể tung ra cú đá này. Nàng đã có thói quen chạy trong khi cúi thấp, nên gã đã lợi dụng điều đó.

Và ngay khi nàng nhận ra mình đã bị trúng đòn…

"Ọc!"

Nàng bay đi khoảng 4 mét.

Đó là một cú trúng đích.

Thân hình mảnh mai bay vút lên và đâm vào một trong những mái che trang trí treo trên chiến trường.

Một con đường được trang trí bằng hoa nhân tạo dẫn đến sân khấu ở trung tâm.

Thông thường, sẽ có những tấm chiếu được trải bên dưới để tạo không gian ngắm trăng.

Mái gỗ đỏ lượn sóng bị vỡ tan tành bởi thân người bay tới.

Tiếng gỗ gãy liên tục nghe nhẹ hơn tiếng gạch đá vỡ vụn và vài bông hoa nhân tạo bay lả tả trong không khí.

Bóng người mảnh mai cuối cùng bị uốn cong lưng giữa không trung.

"–––––"

Khi nàng rơi xuống sân khấu trung tâm, nàng nảy lên một lần rồi nằm bất động trên lưng.

Cây thương của nàng rơi xuống bên cạnh, chỉ xoay một vòng rồi ngã xuống.

Những mảnh vỡ của mái che và những bông hoa nhân tạo xung quanh nàng đều nhuốm một màu đỏ.