Khi
Mọi chuyện đã ra nông nỗi này từ khi nào?
Phân Bổ Quan Điểm (Trong Đầu Mỗi Người)
Giữa thinh không và cơn gió nóng hừng hực, quân đội của Hexagone Française đồng loạt quỳ một gối để tỏ lòng tôn kính với đức vua của họ.
Trong khi đó, tất cả mọi người trên Musashi đang cố gắng tìm cho mình một phản ứng thích hợp.
Đây quả là một tình huống khó mà đối đáp.
Mitotsudaira toát mồ hôi lạnh, cô quay sang nhìn Asama, Asama liền đáp lại bằng ánh mắt khẩn cầu "Chưa được! Chưa được đâu!", Oriotorai thì tập trung xì xụp món mì soba trên người Murayama, Suzu nghiêng đầu trong buồng lái của Musashino, và một khung thông báo hiện ra trước mặt tất cả mọi người. Trong khung thông báo đó, Neshinbara cúi người xuống, đếm đến ba, rồi giơ tay lên để bắt nhịp cho ý kiến đồng lòng của cả tập thể.
"Hắn ta là đồ bắt chước!!!"
"Hê."
Exiv ném lại một cái nhìn quyến rũ trong lúc mái tóc chàng tung bay trong gió.
"Trên đời này, làm gì có ai dù chỉ là hao hao giống một người hoàn hảo và xứng đáng với danh hiệu Roi-Soleil như ta chứ?"
"Ờ thì…"
Ở phía trước, giáp cơ động của Adele quay lại và mọi người khác cũng làm theo.
Có một thứ gì đó đang đứng ngay sau Adele, nhưng nó khác hẳn với bình thường. Cả nhóm kinh ngạc tản ra để tránh xa nó, giọng nói run rẩy.
"A-anh ta đến đây từ lúc nào thế? Mà lại còn mặc quần áo nữa!"
Tổng trưởng Musashi, Aoi Toori, trong trang phục chỉnh tề, đang đứng đó.
Toori gãi đầu, nhưng rồi lại phồng má khi thấy phản ứng của mọi người.
Sau đó, cậu quay về phía Exiv và giơ tay lên.
"Này, anh chờ một chút được không? Tôi cần bàn bạc vài chuyện với các bạn học ở đây. Chỉ một phút thôi."
"Ta hiểu rồi. Thôi được, một vị vua cũng cần có sự kiên nhẫn. Ta sẽ đợi một phút."
"Hắn ta làm thật luôn kìa?" mọi người lẩm bẩm, nhưng Toori đã nhanh chóng quay về phía họ.
"Được rồi, đến giờ thảo luận! Chủ đề của chúng ta như sau: ‘Tại sao mọi người lại tránh tôi như tránh tà thế!? Nói cho tôi biết lý do đi!’ Nào!?"
Tất cả trao đổi ánh mắt với nhau rồi lần lượt trả lời, Adele lên tiếng trước.
"Vì cậu thường gây ra rắc rối."
"Cậu luôn xuất hiện ở những nơi không ai muốn thấy cậu nhất."
"Nói một cách tử tế thì, cậu là đồ ngáng đường."
"Kh-khỉ thật! Toàn là câu trả lời nghiêm túc! Thật là phấn khích!"
Trong lúc gã ngốc đang la hét, Tenzou vỗ vai cậu.
Lông mày gã ngốc nhướng lên.
"Ồ!? Gì thế, chàng ninja tân hôn hạnh phúc!? Cậu cũng định đối xử với tôi như ôn dịch à!?"
"Không phải, nhưng mà Toori-dono. Hồi tiểu học, trước giờ bơi, khi chúng ta phải ngâm mình trong bể khử trùng, ngài đã giơ tay thông báo mình vừa tè vào đó, làm hỏng cả buổi của mọi người."
Phó Hội: "Quả thật có rất nhiều ký ức không mấy tốt đẹp về cậu ta nhỉ?"
"Thôi nào. Mọi người chẳng hiểu gì cả! Đó là cách để thách thức cường quyền đấy!"
Cậu ta nói thêm "Đúng không?" rồi huých cùi chỏ vào giáp cơ động của Adele.
Cô nàng lập tức gạt tay cậu ra, nhưng cậu lại đặt nó trở lại.
"Thôi nào, Adele. Tôi không giỏi ăn nói, nên cậu nói hộ tôi đi. Nói cho họ biết tất cả những điểm tốt của tôi! Nhiều lắm đúng không!?"
"Ừm, cụ thể là ở đâu vậy? Chính tôi cũng muốn nghe thử đây."
"Cái gì!? Cậu không nói được à!? Ví dụ như, hồi ở Anh, eo của tôi mặc vừa bộ đồ của Asama đấy! Dù hơi chật một chút!!"
"Tomo! Tomo! Một vu nữ không được bắn người! Bình tĩnh lại!"
"Ừm," giáp cơ động của Adele nói trong khi dùng bàn tay to lớn của mình vỗ nhẹ vào vai Toori.
"Hử!? Gì thế, Adele? Cậu muốn tôi nhìn về phía trước à!?"
Cậu làm theo và thấy một người đàn ông trần truồng đang đứng giữa làn khí nóng lung linh.
"Hê." Exiv lùa tay qua mái tóc rồi chỉ vào Adele. "Đã hết một phút. Ta cho rằng các ngươi đã hoàn thành cuộc trò chuyện đầy ý nghĩa của mình."
Chàng ta chuyển ngón tay đang chỉ từ cô sang gã ngốc.
"Giờ thì, ta đoán ngươi chính là kẻ đã chiếm được lòng dân bằng cách bắt chước ta."
"Cậu ta không có được sự ủng hộ của chúng tôi! Thật sự không có!!"
Exiv vẫn không hề nao núng ngay cả khi phải đối mặt với sự phản đối của toàn bộ cư dân Musashi.
Mặt khác, vai Toori chùng xuống. Cậu khoanh tay lại, quay về phía những người khác, cau mày và thì thầm với họ.
"Này, gã kia bị sao thế? Sao lại khỏa thân vậy? Trông hơi ghê."
"Xem lại ký ức của mình đi!! Và soi gương trong quá khứ ấy!!"
Cậu nhảy múa né tránh lời đáp trả của họ rồi lại đối mặt với Exiv. Cậu đứng thẳng người và trưng ra một vẻ mặt hoàn toàn vô cảm.
"Đây là màn hóa thân thành Horizon của tôi."
Rồi cậu trừng mắt nhìn người đàn ông.
"Tôi đã xác định rằng anh sẽ bị cảm lạnh."
"A! H-Horizon!? Đợi lát nữa hẵng lôi Lype Katathlipse ra chứ! Lát nữa! Và Tomo! Sao cậu lại quay đi và tại sao vai cậu lại run lên thế kia!?"
Exiv bình tĩnh gật đầu trước màn hóa thân của Toori.
"Cảm ơn."
Nhóm Musashi há hốc miệng, quay lại và thầm thì bình luận.
"Hắn ta là đồ ngốc à?"
Tín Đồ: "Đã có báo cáo nào nói rằng não sẽ teo lại nếu đi lang thang trong tình trạng khỏa thân quá lâu chưa nhỉ?"
Gold Mar: "Tôi thấy khó mà phản ứng cho nổi sau bao nhiêu bất ngờ liên tiếp thế này."
Asama: "Dù sao thì, tôi cũng mừng vì Toori-kun đã kết bạn được. Mừng lắm. Giờ thì, hãy cố gắng hòa thuận với người đầu tiên… không, với người theo chủ nghĩa khỏa thân văn minh đầu tiên trong lịch sử nhé."
"Này, tôi nghĩ Asama đang tuyệt vọng rồi đó. Cậu ấy có ổn không?"
"Hê. Thấy chưa, dân của ngươi đã bắt đầu chỉ trích ngươi ngay khi nhận ra ngươi chẳng bao giờ sánh được với ta."
"Gì cơ?"
Toori quay về phía Exiv và thấy người đàn ông đó đang chỉ vào mình.
Exiv lắc đầu một cái để mái tóc tung lên.
"Nghe đây, Tổng trưởng Musashi. Trò này là của ta."
"A-anh vừa thừa nhận đó là một 'trò' đấy nhé! Anh nói rồi! Không công bằng! Anh định độc chiếm nó cho riêng mình à!?"
Tân Binh: "Nghĩ lại thì, Louis XIV rất yêu thích kịch nghệ và thậm chí còn tham gia diễn xuất nữa."
10ZO: "R-rõ ràng đây không phải là một phần lịch sử cần được tái hiện!!"
Nhưng trong khi mọi người ngày càng lo lắng, Toori lại khoanh tay và nhìn Exiv.
Cậu cau mày nhưng vẫn ngước lên nhìn người đàn ông ở phía xa.
"Nói cách khác, anh muốn có một trận chiến khỏa thân với tôi?"
"Hê. Xin đừng nhầm lẫn," Exiv nói. "Nghe đây. Ta sẽ thắng. …Không, còn hơn thế nữa. Ta chính là khái niệm của sự khỏa thân. Ngươi ảo tưởng đến mức tin rằng một người bình thường có thể chống lại một chân lý tuyệt đối sao?"
"Này mọi người. Nghe gã này nói chưa? Hắn ta hoàn toàn là một kẻ điên."
"Ừm…"
Trong khi những người khác còn do dự chưa biết trả lời, Exiv nhẹ nhàng vẫy tay.
"Hê. Ta không bận tâm nếu kẻ phàm tục không hiểu. …Nghe đây, Tổng trưởng Musashi. Ta đã từng thấy màn khỏa thân của ngươi trên truyền hình thần thánh, nhưng nó chẳng đáng để xem."
"Hả? Màn khỏa thân của tôi được phát sóng cho khán giả toàn cầu từ khi nào thế?"
"Hê. Ủy ban PR của chúng ta đã ghi lại cuộc tấn công của Tres España trước khi các ngươi đến Anh."
"Ồ." Toori gật gù ra vẻ đã hiểu. "Ý anh là lúc cô giáo phó hội trưởng tai dài kia tóm lấy 'của quý' của tôi chứ gì."
Juana, đang ăn ở một quầy hàng và cố tình không nhìn vào truyền hình thần thánh, bỗng phun hết thức ăn ra ngoài khi nghe bình luận bất ngờ của Tổng trưởng Musashi.
"J-Juana!" Segundo bên cạnh cô hét lên. "Em không sao chứ!?"
"Em-em không sao! Đừng lo cho em! Nhưng mà… ừm…"
Cô nhận ra mọi người đang nhìn về phía mình, liền vội vàng tắt truyền hình thần thánh.
"Cấm! Louis XIV bị cấm! Đi lại khỏa thân đơn giản là b-bệnh hoạn!! Và Tổng trưởng Musashi cũng bị cấm ngay cả khi cậu ta đang mặc quần áo! Chúng ta cần tuân thủ tái hiện lịch sử và tạo ra một Danh mục Sách Cấm!"
"Dù sao thì," Toori chỉ tay vào Exiv. "Biết gì không? Tôi còn nhiều trò hơn là chỉ khỏa thân đấy."
"Ồ?" Exiv nghiêng đầu. "Ngươi là người thách đấu, nhưng đã vội nhận thua và bỏ chạy rồi sao?"
Asama: "K-không giống Toori-kun, anh ta thực sự vẫn logic ngay cả khi đang khỏa thân!!"
Marube-ya: "Đó được coi là một điều tốt sao?"
Asama: "Ừm…."
"Hê." Exiv tạo dáng với một tay đặt lên trán. "Nói cho rõ, chỉ có ta mới được phép khỏa thân. Rốt cuộc, ta là Roi-Soleil."
Wise Sister: "Không phải vừa có kẻ ngốc nào đó nói rằng người đàn ông kia logic sao?"
Asama: "L-lúc trước! Là lúc trước cơ!!"
Mal-Ga: "Chút nữa thì tôi cũng thấy nó hợp lý rồi. Chắc tôi hết thuốc chữa rồi."
"Thôi nào," Toori cười nhanh. "Và ai cho phép anh được khỏa thân hả? Hử?"
"Hê. Chân lý có cần sự cho phép của ai sao?"
"Cái gì?" Toori cau mày. "Anh cũng là người như bao người khác, đúng không!? Anh trở thành thần từ khi nào thế!?"
"Hê. Từ khoảnh khắc ta được sinh ra, hỡi con người trần tục. Rốt cuộc… ta được sinh ra trong trạng thái trần truồng."
Flat Vassal: "Chúng ta phải làm gì với chuyện này đây?"
Silver Wolf: "Suỵt. Đừng khuyến khích họ. Nguy hiểm lắm!"
Novice: "Biết không, thực ra trong cuốn tiểu thuyết tôi đang viết cũng có một cuộc đối thoại tương tự. Dù hoàn cảnh hoàn toàn khác."
"Nhưng," Toori nói trong khi lắc đầu và thậm chí còn thở dài về phía Exiv. "Anh ngốc thật. Ngốc thực sự. Vì anh có vẻ không hiểu, nên để tôi giải thích. Nghe cho kỹ đây. Sự thật là… tôi cũng được sinh ra trong trạng thái trần truồng. Và điều đó có nghĩa là tôi cũng là người được Chúa chọn."
"Được Chúa chọn?"
"Đúng vậy." Toori nói nhỏ trong cơn gió lộng. "Và điều đó có nghĩa là… chúng ta giống nhau."
Exiv dừng lại một thoáng.
Khi quay lại nhìn Toori, chàng ta cười và gật đầu.
"Ngươi đúng là ngốc thật."
"H-hắn ta nói rồi! Hắn ta vừa nói thế!"
Bất chấp tiếng la hét của mọi người, Exiv khoanh tay, đứng theo dáng chữ S và hít một hơi.
"Xin lỗi, nhưng chỉ có mình ta mới có định mệnh được khỏa thân. Khi Hexagone Française đề nghị ta kế thừa danh hiệu Louis XIV, Giáo Hoàng Viện đã nói rằng Vua Mặt Trời phải là người có ánh dương quang tỏa ra từ toàn bộ cơ thể."
Nghe thấy vậy, mọi người đồng thanh hét lên.
"Vậy ra là lỗi của lão ta!!!"
"Cậu trai cũ, chúng ta đang nhận được một cơn lũ thư tín thần thánh từ Musashi."
"Hả? Ta cũng đoán được đại khái nội dung rồi, cứ lờ đi. Ngày mai là bọn họ quên hết thôi."
"Nghe đây," Exiv lại nói.
Chàng nhìn Toori và nhún vai.
"Ngươi không hợp với việc khỏa thân đâu. Thứ nhất, cái thứ mà ngươi gọi là Thần Kỹ Mosaic là gì vậy?"
"Cái gì? Đừng có coi thường Thần đạo, đồ khỏa thân phương Tây! Asama đã tốn rất nhiều công sức để tạo ra bí kỹ đó đấy!"
Asama: "T-tôi không có! Tôi thực sự không có! Đó chỉ là một thần chú tiêu chuẩn thôi! Ừm, Horizon, làm ơn đừng phá bức tường để diễn nữa!"
"Hê," Exiv cười, một bên khóe miệng nhếch lên. "Đó là một thần chú ngụy trang quang học theo phong cách Amaterasu, đúng không? Ta thừa nhận nó có lịch sử lâu đời như một thần chú của Thần đạo, nhưng nó quá lỗi thời rồi, hỡi người Viễn Đông. …Nghe đây. Thời đại của mosaic đã qua rồi. Ta đang sử dụng một thần chú có độ phân giải cao hơn. Đúng vậy… đây là Thần Kỹ Fresco."
Masazumi đứng trên boong tàu Musashino và cảm thấy thật may mắn vì mình đã không ra ngoài đó. Cô quay sang nói với Neshinbara, Kimi và Yoshinao.
"Tăng độ phân giải không phải là một ý tồi sao? Như thế chẳng phải là phạm tội à?"
"Hexagone Française hiện đang được cai trị bởi một nền quân chủ chuyên chế."
"Thật phiền phức," cô lẩm bẩm ngay trước khi thấy một chuyển động đột ngột trên chiến trường.
Một người lao về phía Louis Exiv, xuyên qua đám người đang quỳ gối sau lưng chàng. Người đó mặc đồng phục nữ sinh của Hexagone Française theo một cách rõ ràng là không tuân theo nội quy nhà trường.
"Đó là…?"
Exiv vuốt mái tóc mái của mình trong cơn gió nhẹ.
"Hê. Tổng trưởng Musashi, ta rất tiếc, nhưng ngươi không phải là đối thủ của ta. Rốt cuộc-…"
Trước khi chàng kịp nói hết câu, một đòn tấn công đã ập đến.
Một cô gái đã lao đến từ phía sau và ngay lập tức vung mái tóc dài của mình.
"Vào trận đi, đồ ngốc!!"
Cô tung một cú đá thẳng vào mạn sườn của chàng.
Với một tiếng va chạm da thịt, Exiv xoay nửa vòng rồi ngã sấp xuống đất.
"Cái gì?"
Trong khi tất cả mọi người từ Musashi đều nghiêng đầu thắc mắc, cô gái thản nhiên tiến lại gần Exiv và nhìn xuống chàng khi chàng đang gắng gượng ngồi dậy.
Khi thấy cô, Exiv vội vàng đứng dậy, ngước nhìn cô gái đang trừng mắt với mình, miệng bặm lại, rồi nở một nụ cười rạng rỡ.
"Terumoto! Có phải em lo lắng cho ta đến mức phải chạy ra đây không!"
"Đừng bắt đầu bằng một câu hỏi rồi kết thúc bằng một câu khẳng định chứ. …Đầu óc anh có vấn đề à. Anh đang lãng phí lượng oxy quý giá của thế giới bằng cách quằn quại và có một bài diễn văn vô nghĩa."
"Hê. Terumoto, ta không thể không mất trí một chút trước mặt em. Giờ thì…"
Dù vẫn còn ngã trên mặt đất, chàng nắm lấy tay Terumoto, tự mình đứng dậy, đỡ Terumoto đứng lên, rồi quay về phía nhóm Musashi.
"Cho phép ta giới thiệu, đây là vợ ta, Mouri Terumoto."
Trên boong tàu Musashino, Masazumi quan sát kẻ thù qua khung thông báo kính viễn vọng mà Tsukinowa đã mở.
…Vậy đó là Mouri Terumoto.
Bên cạnh cô, Neshinbara thở dài.
"Trận chiến quyết định giữa Hashiba và Matsudaira là trận Sekigahara, dẫn đến cuộc tấn công vào Thành Osaka. Chúng ta sẽ chiến đấu cho Đông Quân và Mouri Terumoto trẻ tuổi sẽ chỉ huy Tây Quân. Nói cách khác, cô ấy là kẻ thù trong tương lai của chúng ta."
Như để đáp lại, Kimi nheo mắt lại, người cúi về phía trước để nhìn chằm chằm vào Terumoto ở phía xa.
"Vậy cô gái đó giống như trùm cuối của em trai ngốc nghếch và Horizon của tôi sao?"
"Khó nói lắm vì việc tái hiện lịch sử phụ thuộc vào cách diễn giải. Hexagone Française chống lại M.H.R.R., nhưng Hashiba đã gia nhập M.H.R.R. và gia tộc Mouri lại nằm dưới sự kiểm soát của Hashiba theo như tái hiện lịch sử."
"Nhưng," Yoshinao, người ngồi bên phải Neshinbara, lên tiếng. Anh đưa tay lên miệng như thể do dự. "Cô gái Terumoto đó thua trận Sekigahara, đúng không?"
"Judge," Neshinbara xác nhận.
Masazumi gật đầu và nghĩ về Terumoto.
…Điều đó có nghĩa là cô ấy đang bị một số phận nghiệt ngã dẫn dắt.
Cô giữ ý nghĩ đó trong lòng nhưng quyết định không thông cảm cho kẻ thù của mình.
"Sau trận Sekigahara là các chiến dịch mùa đông và mùa hè tại Thành Osaka," cô nói. "Người chiến thắng cuối cùng là gia tộc Matsudaira. Liên Hiệp Thánh Phổ đã trao cho Horizon Ariadust tên của người thừa kế nhà Matsudaira tại Mikawa, vậy nên cô ấy sẽ là người chiến thắng."
Cô đã được trao cái tên đó để bị xử tử, nhưng giờ đây, sau khi thoát khỏi Mikawa, cô sẽ trở thành người chiến thắng của lịch sử.
"Thật trớ trêu khi phương pháp xử tử của họ lại biến cô ấy thành người thống trị Viễn Đông."
Rồi cô có một suy nghĩ khác.
…Điều này có nghĩa là đích đến của chúng ta đã xuất hiện trước mắt?
Đích đến của lịch sử và đối thủ trong trận chiến vĩ đại nhất của họ đang đứng trước mặt.
Mouri Terumoto.
Cô là người đứng đầu gia tộc Mouri, thế lực lớn nhất phía tây Viễn Đông, nhưng lại có số mệnh phải chỉ huy một đội quân bại trận. Vậy tại sao cô lại có một mối liên hệ mật thiết với tổng trưởng của Hexagone Française, kẻ thống trị châu Âu?
Người đàn ông đứng cạnh cô đã đưa ra câu trả lời.
Exiv đỡ lấy cô như thể đang đẩy nhẹ vào lưng cô khi chàng nói.
"Terumoto là một người phụ nữ tuyệt vời."
"Hả!?"
Trong khung thông báo của mọi người, Terumoto quay sang Exiv với một cái cau mày thực sự khó chịu.
"Thật là ghê tởm. Anh đang nói cái gì vậy, đồ ngốc?"
Bình luận của cô nghe như một lời phàn nàn hay chế nhạo, nhưng Exiv lại phản ứng bằng cách quỳ xuống trước mặt mọi người và áp má mình vào mu bàn tay cô.
"Nghe đây, Terumoto. Em là một người phụ nữ tuyệt vời. Rốt cuộc, em không bao giờ làm theo ý ta. Đó là lý do tại sao- á á á á á á!"
Terumoto lật tay lại và véo má chàng. Gương mặt cô ửng đỏ và giọng nói có vẻ bực bội.
"Đừng nói những điều như vậy trước mặt mọi người. Và hơn nữa, Exiv."
"Gì vậy, Terumoto? Em có muốn ta làm gì không? Cứ nói đi!"
Chàng ngước nhìn cô trong khi vẫn đang quỳ gối và bị cô véo má.
Tuy nhiên, cô vẫn tiếp tục trừng mắt nhìn chàng khi trả lời.
"Mặc quần áo vào đi. Đó là lẽ thường tình."
Toàn bộ nhóm Musashi cúi đầu và lẩm bẩm với nhau.
Mọi người trên Musashi trao đổi ánh mắt.
"Biết không… Nổi giận như thế mới là phản ứng bình thường, đúng không?"
"Phó hội trưởng của chúng ta dạo này lơ là quá nhỉ?"
"Hy vọng duy nhất của chúng ta là Phó Vương Horizon, người chuyên đấm vào hạ bộ sao?"
Một giọt mồ hôi lạnh chảy trên trán Mitotsudaira khi cô nghe phản ứng của mọi người, cô quay sang Horizon vừa mới đến từ rìa tàu. Automaton lôi ra một chiếc đệm từ đâu đó và bắt đầu uống trà.
"Ai mà ngờ được tôi lại trở nên nổi tiếng chỉ vì đấm vào 'của quý' của Toori-sama. Đây quả là một tình thế khó xử. Tôi phải tiếp tục đấm vào 'của quý' nếu muốn nổi tiếng hơn, nhưng tôi sẽ mất đi sự nổi tiếng nếu điều đó khiến ngài ấy mặc quần áo. …Dù sao thì tôi vẫn sẽ tiếp tục đấm, tất nhiên rồi."
…M-mình phải nói gì với chuyện này bây giờ!?
Đột nhiên, Horizon quay về phía Mitotsudaira và ánh mắt họ chạm nhau.
"…"
"…"
Mitotsudaira thầm nghĩ trong sự im lặng của cả hai.
…M-mình thực sự không biết ứng biến thế nào!
Tự hỏi phải làm gì, cô điên cuồng tìm kiếm sự giúp đỡ.
"Ừm, Tomo! Tomo!? Sao cậu lại quay đi chỗ khác thế!? Cả cậu nữa, Naomasa!"
Horizon lôi ra một bếp nướng than và bắt đầu nướng thịt, nhưng có lẽ đó chỉ là để dụ Mitotsudaira qua.
…A, nhưng cái mùi này. Là thịt bò Hida!
"Nn."
Mũi cô co lại và cô phát hiện ra một mùi lạ.
…Hửm? Mùi này…
Đó là mùi thịt nướng, nhưng nó đến từ một hướng khác.
"…?"
Từ khu rừng phía nam sao? Mitotsudaira thầm nghiêng đầu tự hỏi.
Cô không chắc chắn vì gió đã yếu đi, nhưng mùi thịt tươi đang được nướng đến từ một nơi nào đó.
Ban đầu cô nhìn khắp chiến trường, nghĩ rằng nó có thể xảy ra ở đó.
…Không phải.
Không có ngọn lửa nào trên chiến trường. Tất cả những gì cô có thể thấy là làn khí nóng mờ ảo bao quanh Louis Exiv.
Khi cô đang thắc mắc đó là gì, Mouri Terumoto ở phía bên kia chiến trường đã mở miệng. Cô cũng dùng cằm để chỉ về phía Tổng trưởng Musashi ở tiền tuyến.
"Nhìn kìa, Exiv. Ngay cả tên ngốc đó cũng đang mặc quần áo."
Mitotsudaira và mọi người khác nhìn sang bên phải. Neshinbara đã mở các khung thông báo mới cho tất cả họ và bắt đầu ra hiệu đếm nhịp.
"Chỉ là ăn may thôi! Hoàn toàn là ăn may!!"
Sau khi đồng thanh với những người khác, Adele nói với gã ngốc bên cạnh.
"Đ-đúng không, tổng trưởng? Đây chỉ là một cú may mắn cho chúng ta thôi, đúng không? Đúng không!?"
"Cái gì!? Adele, nếu cậu cứ gọi đây là may mắn hay ăn may, tôi sẽ cởi đồ ngay tại đây! Tôi sẽ cho cậu thấy thế nào là may mắn thực sự! Tôi sẽ cởi đồ và cho cậu thấy may mắn thực sự! Khoan, nghe có vẻ hơi bậy bạ nhỉ!? Phải không, Adele?"
"L-làm ơn đừng nói chuyện với tôi nữa! Cứ để tôi yên đi!!"
Adele thấy Terumoto nhìn mình và thở dài. Terumoto sau đó hạ vai xuống và quay về phía gã ngốc.
"Có vẻ như các cậu cũng vất vả nhỉ. Chắc ở đâu cũng vậy thôi."
"Đừng có nghĩ đến việc gọi họ giống nhau, Terumoto!"
Vẫn đang quỳ, Exiv đưa một bàn tay lên ngực với vẻ khẩn khoản.
"Nghe đây! Cậu bé với cái mosaic bẩn thỉu kia là một kẻ khỏa thân giả hiệu, kẻ mặc quần áo! Ta mới là hàng thật! Và làm ơn nghe này, Terumoto. Sự khỏa thân của ta là cần thiết cho việc tái hiện lịch sử, nên mặc quần áo sẽ cho các quốc gia khác một lý do để tấn công! Hơn nữa, ta đã bao giờ mặc quần áo trước mặt em dù chỉ một lần chưa!?"
"Ồ, xin lỗi. Tôi nghe được hết cho đến đoạn mở đầu ' " ', rồi tôi ngừng nghe luôn."
"Hê. Thật vui khi biết em đã nghe được chừng đó!"
"Ừm…" Adele bắt đầu, sợ rằng mình đang thô lỗ. "Tôi không chắc đây có phải là cách nói tốt nhất không, nhưng tại sao… ờ… Tổng trưởng Exiv, người thống trị tương lai của châu Âu, lại ở cùng với… à… người thua cuộc tương lai của…"
"Ồ, chuyện đó."
Terumoto vẫy tay và gật đầu.
Cô ấy có thể thực sự là một người tốt, Adele nghĩ trong khi Terumoto thở dài và nói.
"Đừng lo lắng cho cảm xúc của tôi. Mouri Terumoto được định sẵn sẽ trở thành lãnh đạo của một đội quân bại trận. Cái tên đó được xem như một bù nhìn vô năng và là biểu tượng cho sự suy tàn của nhà Mouri, nên không ai muốn kế thừa nó. Vì vậy, à thì…"
Vì vậy…
"Tôi nghĩ mình sẽ gánh vác gánh nặng đó. …Đó là tất cả những gì tôi có thể làm. Tôi chỉ đang xen vào chuyện người khác, nên cũng không mất mát gì cả."
"Nhưng Terumoto."
Exiv đứng dậy, đứng cạnh cô, và dùng một tay đỡ lưng cô.
"Đó chính xác là lý do tại sao ta cần em."
Chàng quay về phía Adele… không, chàng nhìn bao quát mọi thứ ở hướng đó.
"Hê. Tốt thôi. Trước khi giao chiến, ta sẽ đưa ra một thông báo với tư cách là Louis Exiv, kẻ thống trị châu Âu hiện tại không có một sai lầm nào."
…Hả?
Thông báo đột ngột này khiến Adele và mọi người xung quanh cô phải dừng lại.
"Kể từ bây giờ, Hexagone Française sẽ tuân thủ việc tái hiện lịch sử theo các diễn giải và xu hướng của thời đại."
…Cái gì?
Masazumi hiểu những gì Exiv đã nói nhưng không thể chấp nhận được.
Đúng là việc tái hiện lịch sử có thể thay đổi bất cứ lúc nào theo một số diễn giải hoặc xu hướng của thời đại, nhưng việc chàng ta tuyên bố rõ ràng điều đó ở đây có ý nghĩa gì?
…Không thể nào…
Lời nói thoát ra khỏi cổ họng cô trong khi nhịp tim cô đập nhanh.
"Có khả năng họ sẽ phớt lờ việc tái hiện lịch sử nhiều nhất có thể dưới danh nghĩa diễn giải!"
Lời nói của Exiv gợi ý hai khả năng.
"Đúng vậy. Với tư cách là Roi-Soleil, ta sẽ soi sáng hai con đường cho những ai được tắm mình trong vinh quang của ta."
Một là…
"Có khả năng chúng ta sẽ bảo vệ gia tộc Mouri và Hexagone Française khỏi lực lượng của Hashiba. Và con đường kia…"
Một khi chàng nói vậy, Masazumi nhận ra một điều.
Nó chỉ kéo dài một phần nghìn giây, nhưng Terumoto đã quay về phía Exiv với đôi mày hạ xuống. Đó là một cái nhìn lo lắng dường như đang bảo chàng dừng lại.
Nhưng Exiv chỉ cười nhanh trước khi tiếp tục.
"Có khả năng ta sẽ biến Terumoto thành người chiến thắng."
"Thế giới này toàn là những kẻ ngỗ ngược, đúng không!? Hử!?"
"Ngài có chắc đó không phải là thế giới toàn những người giống ngài không, cậu trai cũ?"
Innocentius không thèm đáp lại bình luận của Galileo. Thay vào đó, ông nhìn vào màn hình cornice firma.
"Tuyệt vời! Đấy, đó mới là sự kiêu hãnh của một kẻ thống trị. Đó chẳng phải chính xác là lựa chọn mà người ta mong đợi từ quốc gia được gửi gắm Logismoi Óplo của Kenodoxia và Hyperephania sao? Hử!?"
Nhưng…
"Nếu họ cho phép các diễn giải trong các mô tả Thánh Phổ và tái hiện lịch sử, thì Liên Hiệp Thánh Phổ không có gì để phàn nàn! Nếu họ giúp kiềm chế sự phát triển của P.A. Oda và Hashiba, Liên Hiệp Thánh Phổ sẽ mượn quyền lực của họ với tư cách là người thống trị!! Và…"
Và…
"Nếu các diễn giải của họ cho phép họ đè bẹp Matsudaira và biến quyền cai trị tạm thời Viễn Đông thành quyền cai trị tuyệt đối, đó cũng là sự chỉ dẫn của Thánh Phổ!!"
"Nghe đây," Exiv nói. "Phương pháp rất đơn giản. Ta, Terumoto, Tây Quân, Hexagone Française, và gia tộc Mouri sẽ đè bẹp và cai trị Musashi, Viễn Đông, Đông Quân, Matsudaira, và Ariadust."
Và trên hết…
"Miễn là ta lấy họ Matsudaira làm tên kế thừa thứ hai, lịch sử sẽ tiếp tục đi theo đúng lộ trình của nó."
Giờ thì họ đã làm rồi, Neshinbara nghĩ.
Họ đã sử dụng trận chiến ngắn hạn này trên vùng đất nhỏ bé của IZUMO.
…Anh ta vừa tuyên bố sự hoàn hảo của Hexagone Française, đúng không?
Chàng ta đang nói rằng các quốc gia của Liên Hiệp Thánh Phổ không còn phải dựa vào Musashi để chống lại P.A. Oda nữa. Chàng ta đang nói rằng các quốc gia Tsirhc đã chiến đấu trên tiền tuyến có thể vượt qua các trận chiến với P.A. Oda với vị vua mới của châu Âu này.
"Tổng trưởng Musashi, ngươi có nhớ những gì ngươi đã nói ở Mikawa không?" Louis Exiv hỏi. "Hãy xem ai là kẻ mạnh nhất."
"Đúng vậy," Exiv nói. "Chiến tranh Ba Mươi Năm và Thời kỳ Chiến Quốc đầy rẫy những người thống trị mới, những người thống trị bị lật đổ, những liên minh, sự phản bội, sự trỗi dậy, sự sụp đổ, sự sống, cái chết, sự thịnh vượng, sự suy tàn, chiến thắng và thất bại, nhưng có một điều chúng ta có thể nói về tất cả những điều đó."
Đó là…
"Kẻ thống trị là nhân vật chính của lịch sử và tất cả những người khác chẳng qua chỉ là vai phụ cho hắn."
Vì vậy…
"Lịch sử sẽ được tạo ra bởi hai chúng ta: Roi-Soleil và nữ hoàng mặt trăng, người sử dụng nền tảng ánh sáng của ta để luôn khẳng định rằng ta chấp nhận sự đối lập của chính mình. …Do đó, ta đề nghị các ngươi hãy tìm một vị trí cho mình trong lịch sử mà chúng ta sẽ tạo ra, hỡi những người Viễn Đông. Nếu các ngươi là xứ sở mặt trời mọc, thì các ngươi có thể sống trong khi ngước nhìn mặt trời đó."
Chàng nhìn Tổng trưởng Musashi đang đứng trước mặt mình.
"Giờ thì, sao ngươi không đầu hàng và để phần còn lại cho chúng ta?"
Exiv tự nghĩ.
…Không đời nào hắn sẽ chấp nhận lời đề nghị này.
Tuy nhiên, vẫn đáng để hỏi. Đây là một tương lai có thể xảy ra, vì vậy từ bây giờ họ sẽ liên tục hỏi nhau cùng một điều.
Và thế là chàng chìa ra một bàn tay mở.
"Thế nào?"
Ngay khi chàng hỏi, Tổng trưởng Musashi ra kéo.
Mọi người đều sững sờ khi thấy hai ngón tay duỗi ra hướng về lòng bàn tay đang mở. Họ cũng im bặt.
"——————"
Nhưng gã ngốc lại tạo dáng chiến thắng về phía Musashi. Cậu ta thậm chí còn có một nụ cười rưng rưng nước mắt trên mặt.
"Tôi thắngggggggggggggggggggggg! Hexagone Française là của tôi!"
"Ểhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh!?"
Người đầu tiên phản ứng là Henri của Tam Pháo Thủ.
"Phản đối! Phản đối!" cô hét lên trong khi bước tới. "Rõ ràng là cậu ta đã ra sau! Đúng không, công chúa!?"
"Ể? Ồ, tôi cho là vậy."
"Hửm? Công chúa! Công chúa!? Tại sao người có vẻ không quan tâm vậy!? Đây là một tình trạng khẩn cấp quốc gia!"
"Tôi không chắc chúng ta phải coi việc này là nghiêm túc."
"Đúng vậy," Exiv đồng ý. "Hắn ta sẽ cần phải đưa ra một đề xuất như vậy trong một cuộc đối đầu chính thức. …Và ta sẵn sàng chấp nhận một lời đề nghị như vậy."
"Oaaaaaah!!"
Mọi người hét lên để ngăn chàng lại, nhưng Exiv chỉ cười.
"Hê. Ta là Roi-Soleil. Ta sẽ không bao giờ thua ở một thứ đơn giản như oẳn tù tì."
"Vậy sao?" Terumoto trừng mắt nhìn chàng. "Anh định ra cái gì?"
"Ta là mặt trời, nên ta luôn ra bao, Terumoto ạ."
"Đừng chơi oẳn tù tì nếu lúc nào anh cũng chỉ ra một thứ!!"
Terumoto nhìn sang gã ngốc.
"Này, ván đó không tính vì nó không theo luật."
"Cái gì!?"
Gã ngốc quay lại và chỉ vào cô với lông mày nhướng lên.
"Ý cô là sao!? Như thế là chơi không đẹp!"
"Đi mà soi gương đi!!"
Cậu ta bĩu môi trước vô số tiếng la hét sau lưng nhưng rồi nhanh chóng quay lại phía Terumoto và Exiv trong khi hít một hơi.
"Này."
Trước khi tiếp tục, cậu lùa tay qua mái tóc trong gió.
"Hay là chúng ta cứ giả vờ như chuyện ở Mikawa chưa bao giờ xảy ra nhé?"
Mọi người trong đại sảnh của Oxford ở Anh đều ngừng chuyển động.
Elizabeth, Dudley, Howard đang cầm một túi bánh mì ngọt, Cecil đang hút phần nhân của một chiếc bánh sừng bò, và tất cả những người khác đều hoàn toàn bất động.
Nhưng sau khi hút hết nhân bánh sừng bò, Cecil giơ nó lên và nhìn mọi người qua cái lỗ.
"Rất thú vị."
Kinh nghiệm quá khứ cho phép những người ở K.P.A. Italia hồi phục nhanh hơn. Sau một ngụm nước, Innocentius đặt chai nước lên chiếc bàn phụ.
"…"
Không biết phải làm gì, ông đứng dậy và bắt đầu đi vòng quanh ghế của mình trong khi rên rỉ.
"Nếu ngài tức giận, ngài luôn có thể la hét, cậu trai cũ."
Sự bất động cũng lan đến Musashi.
Tuy nhiên, Neshinbara đã liên lạc với mọi người trong cơn gió lộng. Sau khi đồng bộ hóa với Ohiroshiki, Persona-kun, và tất cả những người khác, anh giơ tay lên khi đếm đến ba.
"Ểhhhhhh!!?"
Mọi người trên Musashi và mọi người được triển khai trước mặt nó đều đồng thanh la hét.
"Oaaaaa! Đồ ngốc! Đồ ngốc! Cậu nghĩ mình đang nói cái gì vậy, đồ ngốc!?"
Masazumi mắng cậu qua một khung thông báo đột nhiên xuất hiện, nhưng Toori nghiêng đầu.
"Thôi nào. Nhìn đi mọi người. Cô gái này đang nổi giận với tôi mà không cần nói lý do. …Và Seijun. Sao cậu cứ gọi tôi là đồ ngốc thế?"
"Nhưng. Cậu… c-c-c-c-cậu… Aoi, c-cậu đang nói cái gì vậy!?"
"Tôi còn bối rối hơn về những gì cậu đang nói. Hơn nữa, hãy suy nghĩ logic một chút đi. Gã khỏa thân này đang sử dụng những gì tôi nói ở Mikawa cho đủ thứ chuyện, nên tôi quyết định chắc là tôi đã nói điều gì đó không nên. Tôi đang cố gắng giữ thái độ tích cực bằng cách thừa nhận sai lầm của mình và rút lại những gì đã nói. Ừ, ừm, như thế đấy! Như thế đấy!"
"Đại diện của một quốc gia không thể lật lại các tuyên bố quốc tế của mình trong chớp mắt được!!"
"Ừ, nhưng tôi cũng chỉ là con người thôi. Tất nhiên là tôi sẽ mắc sai lầm. Tôi có thừa lòng nhân ái. Tôi là thời kỳ Phục Hưng. Vậy nên tôi nên sửa chữa nó bằng cách thêm vào một chút Baroque chứ nhỉ? Ngoài ra…"
Vẫn đối mặt với khung thông báo của Masazumi, cậu giả vờ khóc và chỉ vào Exiv.
"G-gã khỏa thân đó đang hành động như thể tôi đang cố gắng chiếm lấy thế giới. Hức."
"Cậu đã nói thế mà! Và đừng giả vờ khóc lóc! Thật ghê tởm! Từ góc độ của thế giới, cậu chắc chắn là kẻ xấu kêu gọi thống trị thế giới!!"
"Tôi ghét những người hay phán xét người khác!"
Cậu gật đầu và chỉ vào Masazumi trong khung thông báo.
"Đồ con gái áp bức!"
"Chính cậu cũng hay phán xét người khác đấy! Và… này, đồ ngốc. Quay tôi về phía Hexagone Française một lát."
"Được, được."
Toori xoay khung thông báo hiển thị khuôn mặt cô.
"Ừm…"
Trong khi cô bắt đầu nói, Toori vòng ra sau khung thông báo, nắm lấy các cạnh, và nâng nó lên sao cho khuôn mặt cô thẳng hàng với khuôn mặt của mình.
"Tôi vô cùng xin lỗi, Tổng trưởng và Hội trưởng Hội học sinh Hexagone Française."
Với cái đầu bị che bởi khung thông báo, Toori bắt đầu nhảy múa như thiên thủ quan âm và tạo các tư thế gợi cảm hoặc tôn dáng. Trong suốt thời gian đó, Masazumi nói từ nơi đáng lẽ phải là khuôn mặt của cậu.
"Chuyện là, tổng trưởng và hội trưởng hội học sinh của chúng tôi tối qua đã ăn phải thứ gì đó không ổn và không thể suy nghĩ tỉnh táo. Cậu ấy đã có những phát ngôn kỳ quặc từ sáng và…"
Ngay khi Toori tạo một tư thế rên rỉ, Masazumi ngừng nói và trừng mắt nhìn Tsukinowa trên vai mình.
"Làm đi."
"Maa."
Khung thông báo đột nhiên phát nổ. Gã ngốc lăn một vòng trên mặt đất nhưng nhanh chóng đứng dậy với khuôn mặt đầy bồ hóng và mái tóc xoăn tít. Cậu ngay lập tức lao về phía một khung thông báo mới mở.
"S-Seijun! Cậu nghĩ mình đang làm gì vậy!?"
"Ồ, tôi thấy một vụ nổ thần biểu diễn vẫn chưa đủ. Tôi có nên nâng cấp lên không?"
Gã ngốc né tránh vấn đề bằng một điệu nhảy nhanh và dùng một lá bùa lược chải tóc để sửa lại tóc mình.
"Dù sao thì," cậu nói trong khi gõ vào khung thông báo. "Tôi đoán là tôi đã thừa nhận mình sai một cách vô ích. Được rồi, Seijun, cho họ biết tay đi."
"Judge," cô nói với một cái gật đầu.
Toori vuốt tay dọc theo đường cong cơ thể ảo của cô kéo dài bên dưới khung thông báo, vì vậy cô đã chuẩn bị thần chú tiếp theo của mình.
"Chúng tôi sẽ công nhận tuyên bố trước đó của Hexagone Française là lời nói của một trong những quốc gia trên thế giới. Ngoài ra, Musashi có điều muốn nói với Hexagone Française và gia tộc Mouri."
Cô chỉ vào họ khi nói.
"Các vị có đang nghe không?"
Cô hít một hơi trước khi tiếp tục.
"Musashi sẽ không ngần ngại sử dụng quyền phát động chiến tranh với bất kỳ quốc gia nào sở hữu Logismoi Óplo. Chính quyết tâm đó đã giúp chúng tôi vượt qua ở Anh."
Vì vậy…
"Tốt nhất là các vị nên đối xử với chúng tôi như một quốc gia bình đẳng, hỡi người thống trị tương lai của châu Âu."
Ra vậy, Exiv nghĩ.
…Musashi chính xác là loại quốc gia mà ta đã nghĩ.
Đó không phải là một điều tồi tệ. Rốt cuộc…
"Hê. Vậy là các ngươi cũng mong muốn con đường giống như chúng ta, hỡi quốc gia lang thang không đất."
Nhưng…
"Điều đó sẽ đòi hỏi một nỗ lực phi thường."
Đối với quốc gia của chàng là vậy. Một lượng lớn nhân lực, tiền bạc, và thời gian đã được đầu tư để có được tên kế thừa của chàng và mở rộng quyền lực của quốc gia. Ở cấp độ cá nhân hơn, tính mạng của chàng đã bị nhắm đến không ít lần.
Nếu nhân loại muốn giới hạn loại nỗ lực đó chỉ trong một lần, chàng cảm thấy tốt nhất là Hexagone Française nên gánh vác nhiệm vụ đó.
"Hành động của các ngươi sẽ không đạt được gì ngoài việc nhân đôi nỗ lực, hỡi những người Viễn Đông."
Chàng giơ tay phải lên để ngăn họ lại.
Chàng đang ra tín hiệu tấn công.
Và theo cánh tay giơ lên đó…
"————"
Có gió, có chuyển động, và có tiếng ồn.
Những con người, automaton, phi nhân, và các vị thần chiến tranh đang quỳ gối xung quanh chàng đều đứng dậy.
Gió thổi và chuyển động đó mang đến một luồng khí lạnh. Mọi người vẫn im lặng, nhưng…
"Khoan đã!"
Một giọng nói bất ngờ vang lên từ phía đông bắc.
Những người ở phía đông và những người ở phía tây vẫn tiếp tục đối mặt với kẻ thù của mình trong khi chỉ quay ánh mắt về phía giọng nói và người đang đứng đó.
Một cậu bé đang đứng trên con đường phụ cắt qua khu rừng chắn gió ngăn cách phía bắc và phía nam IZUMO.
Gió thổi bay quần áo của cậu, trên đó có biểu tượng của P.A. Oda và huy hiệu trường của P.A.M.
"Này."
Cậu mặc một chiếc áo khoác và có những dải băng quấn quanh phần trên cơ thể, nhưng điều đó không che giấu được làn da nâu của cậu.
Cậu mặc một chiếc quần của P.A. Oda đã được nhuộm màu tối hơn bình thường và hai chân cậu dang rộng hơn vai. Trên quần có số 4 được khâu bằng chỉ trắng.
Mái tóc đen của cậu bay trong gió và cậu nhìn bao quát mọi thứ qua cặp kính râm đen của mình.
"Nghe đây, tất cả các ngươi."
Cậu mở miệng và nói với khóe môi hơi nhếch lên.
"Đừng có mà quá trớn như vậy. Các ngươi cũng gan thật đấy khi dám phớt lờ ta và P.A. Oda."
Lời nói và ngoại hình của cậu khiến mọi người phải dừng lại, nhưng Tổng trưởng Musashi nhìn quanh và giả vờ phát hiện ra Mouri Terumoto trong đám đông.
"Này, anh ta là bạn của cô à? Hai người hành động và ăn mặc có vẻ giống nhau."
"Không, tôi không biết anh ta. Nhưng tôi có nghe nói về anh ta."
"Anh ta là ai?"
"Testament." Terumoto dùng cằm chỉ vào cậu bé của P.A. Oda. "Tôi nghĩ anh ta là một trong hai người tạo nên #4 của Lục Thiên Ma Quân của P.A. Oda. Tên anh ta là Sassa Narimasa."
"Ừ."
Tóc của Narimasa được buộc ra sau và cậu vuốt nó lại bằng một chiếc lược cậu lôi ra từ áo ghi lê. Sau đó, cậu bước một, hai, và ba sải chân dài để vào chiến trường.
Những hành động bình thản của cậu khiến các đội hình phía bắc của Hexagone Française và Musashi phải vào thế phòng thủ.
Tuy nhiên, cậu chỉ tiếp tục bước đi.
"Đừng lo. Ta đến đây một mình. Ta đang trên đường đến chỗ của Hashiba để vui vẻ một chút, nên Toshi cũng không đi cùng."
Cậu dừng lại cách cả hai bên khoảng ba mươi mét và đứng yên ở đó.
Mọi người quay người theo đường chéo để đối mặt với cả kẻ thù ban đầu và đối thủ mới này.
Nhưng bất chấp hai đội quân đang đối mặt với mình, Narimasa vẫn giữ nguyên vẻ mặt và đút tay vào túi quần.
Gió thổi.
Đây là cơn gió nóng của Roi-Soleil và Exiv lên tiếng cùng với chuyển động của không khí.
"Hê. Thật thô lỗ. Ta không nhớ đã gọi loại người như ngươi đến."
"Tổng trưởng Musashi."
Narimasa phớt lờ Exiv và gọi Toori với đôi mắt đen sau cặp kính râm nhìn thẳng vào cậu bé.
"Ta có chuyện với ngươi."
Nghe thấy vậy, Toori dõi theo ánh mắt của Narimasa. Cậu nhìn xuống ngực mình trước khi quay lại và đến chỗ giáp cơ động của Adele.
"Này, Adele, anh ta nói có chuyện với cậu. Có vẻ như thời khắc cuối cùng đã đến. Anh ta đang tỏ tình đấy."
“Ể? S-sao ngài lại bắt chuyện với tôi!? Tôi đang tìm đường trốn vào thế giới manga để thoát ly thực tại đây, ngài làm ơn đừng lôi tôi vào cái thực tại kỳ quặc này nữa được không!”
“Judge.” Toori gật đầu rồi nghiêm mặt nhìn về phía Narimasa. “Nếu ngài muốn tăng độ hảo cảm của cô ấy, hãy tặng manga cho cô ấy. Nhớ lấy nhé?”
“Nghe nói các người đã ‘chào đón’ Toshi nhà ta nồng nhiệt lắm nhỉ.”
Nghe vậy, Toori cứng đờ người. Một lúc sau, cậu giơ bàn tay phải lên ra hiệu cho Narimasa đợi, rồi mở một bảng tín hiệu.
“Xin đợi một chút. Vụ này tôi phải hỏi ý kiến mọi người đã. Ngài chờ một lát thôi.”
Tôi: “Này, này. Giờ phải làm sao đây? Cái gã kính râm này thuộc dạng nói gì cũng chẳng thèm nghe. Mọi người nghĩ tôi nên làm gì?”
Asama: “À, tôi có cách này hay lắm. Cậu cứ thử nghĩ xem người khác phải làm gì khi đối phó với cậu là được. Đúng vậy, cách đó chắc chắn hiệu quả.”
Tôi: “Ể? Tức là tôi nên tặng ông ta một game eroge để tăng độ hảo cảm à?”
Uqui: “Đồ ngốc. Tặng eroge mà chọn sai thể loại là dẫn đến thảm họa đấy.”
Tôi: “Ồ, cậu nói phải. Dạo này tôi chơi hơi nhiều game không có lựa chọn nên bản năng có lẽ cùn đi rồi. …Nhưng tôi thấy mình không có đủ thông tin để đi route của cái gã kính râm này.”
Người Sùng Bái: “Phải đó, tất cả những gì chúng ta có chỉ là câu ‘chào đón Toshi nhà ta nồng nhiệt lắm nhỉ’. Chọn bừa lúc này thì đúng là một canh bạc. Mà trên mạng lưới thần thánh cũng chẳng có bản hướng dẫn nào cả.”
Hiền Tỷ: “Biết đâu trên trang P.A. Oda hoặc P.A.M lại có trang giới thiệu nhân vật thì sao.”
Sói Bạc: “Ơ… Hả? M-m-mọi người đang nói gì vậy? Chơi nhiều eroge quá sẽ bị thế này sao?”
Một lúc sau, Toori giơ tay về phía bảng tín hiệu tỏ ý cảm ơn.
Rồi cậu quay sang Narimasa, rút một cái hộp từ dưới đồng phục ra.
Cậu nâng nó bằng cả hai tay với nụ cười toe toét.
“Đây là thứ ngài muốn, phải không!? Đây là game quan tòa dựa trên luật Shudo quốc tế! Tên là Toshi và Matsu! Ở lượt chơi thứ hai, thậm chí còn có kịch bản lấy ngài làm nhân vật chính nữa. Các bài đánh giá đều cho nó điểm siêu cao là tùng, tùng, tùng và mai, nên…”
Cậu giơ ngón cái lên.
“Tôi cực kỳ đề cử!!”
Narimasa rút nắm đấm phải ra khỏi túi, giơ lên, rồi lao hết tốc lực về phía Toori.
Ngay khi Narimasa bắt đầu di chuyển, Neshinbara liền ra lệnh cho mọi người. Mệnh lệnh ngắn gọn đến mức có thể hét lên và vô cùng thẳng thắn.
“Về nhà thôi, mọi người!!”
“Lòng tự tôn mọt sách rẻ tiền không cho phép anh hô ‘chạy đi’ à?”
“Kệ nó đi!? Với lại chúng ta chỉ còn năm phút, cứ cố thủ trong này là qua được thôi!!”
Và rồi anh ta hét lên một từ cuối cùng.
“Nhanh lên!!”
Mọi thứ bắt đầu chuyển động.
Đầu tiên, hàng tiên phong của quân Musashi quay đầu bỏ chạy, đồng thời kích hoạt bùa hộ mệnh phòng thủ sau lưng.
Tiếp theo, Hexagone Française truy đuổi, những chiến binh có tốc độ khởi đầu tốt đã vượt lên trước đơn vị Thần Chiến Tranh hạng nặng.
“Đợi đã, Musashi!”
Ngay khi họ bắt đầu tăng tốc bằng thần chú, hàng ngũ đang tháo chạy của Musashi liền tách ra. Cứ hai học sinh đang chạy thì một người lại lùi ra sau người kia.
Việc này đã mở ra nhiều lối đi chỉ đủ cho một người, và đội điền kinh của Học viện Ariadust Musashi xuất hiện trong những lối đi đó.
“Bọn ta tới đây!!”
Họ dùng hết sức xoay người và ném những ngọn giáo đã được rút ngắn để tiện cho việc phóng. Những ngọn giáo có lưỡi gắn ở đầu và lông vũ ở đuôi, đóng vai trò như một đòn phản công vào các chiến binh Hexagone Française đang truy đuổi.
Khi ném, các vận động viên nhún nhẹ một bước để cơ thể hơi bay lên không. Điều này cho phép những học sinh chạy ngang qua hai bên vòng tay qua cánh tay của các vận động viên để mang họ đi.
“Nhanh lên!!”
Họ vừa khiêng đồng đội vừa lao về phía trước.
Tuy nhiên, các chiến binh Hexagone Française không hề chậm lại.
Cỗ máy Thần Chiến Tranh màu bạc tên là Palais-Cardinal đứng sau những chiến binh đó giơ cánh tay phải lên.
Louis Exiv tạo dáng trên bàn tay bạc khổng lồ, hướng mặt về phía trước.
“Hừ.”
Ngay khi hắn cười và gật đầu, Palais-Cardinal đã thực hiện một hành động nhắm vào những ngọn giáo đang bay của Musashi và các học sinh đang chạy trốn.
Nó ném Louis Exiv đi.
Vị quân chủ khỏa thân bay thẳng đến va chạm với kẻ địch đang chạy trốn và những vũ khí họ đã ném.
Hắn vẽ ra một đường thẳng rõ ràng sẽ đâm trúng họ.
Tuy nhiên, một luồng nhiệt lung linh bao bọc lấy hắn giữa không trung và hắn vuốt tóc mái lên.
“Để ta cho các ngươi thấy số phận mà các ngươi đã tự rước lấy nhé?”
Hắn bay qua những chiến binh Hexagone Française dẫn đầu, lộn một vòng trên không rồi búng tay.
Một âm thanh nhẹ và một cơn gió nóng lướt qua bầu trời, rồi một thứ gì đó xuất hiện sau lưng Exiv. Đó là một cặp thiết bị trông giống như những chiếc đĩa.
“Testamenta Arma ‘Corpus Prudentia – Vetus’. Hiệu ứng của nó rất đơn giản. Nó trao sức mạnh hủy diệt cho ánh sáng tương ứng với cường độ của ánh sáng đó. Testamenta Arma này dùng để quét sạch bóng tối,” hắn giải thích. “Với Testamenta Arma của ta, ngay cả ánh sáng nhỏ nhất cũng có thể bảo vệ người dân khỏi bóng tối của màn đêm. Dĩ nhiên, ánh sáng đó vô dụng vào ban ngày, nhưng…”
Corpus Prudentia phát ra ánh sáng. Ánh sáng tạo thành những chiếc lông vũ và dựng nên những đôi cánh, tổng cộng mười hai chiếc ở mỗi bên.
“Nếu ánh sáng nhỏ nhoi đó được ban cho thần hộ mệnh ánh dương vĩnh cửu của ta, nó sẽ có sức mạnh để tỏa sáng ngay cả vào ban ngày.”
Ánh sáng tạo ra một áp lực xung quanh Louis Exiv.
Nó đè lên không khí và gió thổi tung. Phạm vi của nó vượt qua mười, hai mươi, rồi ba mươi mét. Nó nhanh chóng lan rộng hơn năm mươi mét, nuốt chửng những ngọn giáo đang bay từ trên cao, nghiền nát chúng, và phân tán chúng ra.
“Roi-Soleil giá lâm!!”
Khi hắn dang tay và hét lên, một màu đen đột nhiên lướt qua bầu trời.
Bóng tối nuốt chửng mặt trời nhỏ đang giáng xuống IZUMO vào ban ngày.
Với một tiếng kêu ken két, màu đen trỗi dậy từ rìa ngoài của Tama, để lại những vệt hằn như móng vuốt và quét qua mặt trời.
“Lype Katathlipse. Đã đạt sáu mươi phần trăm công suất ở chế độ sử dụng tiêu chuẩn.”
Nòng pháo phát ra âm thanh như tiếng khóc khi nó nuốt chửng mặt trời.
Tuy nhiên, một sự thay đổi đột ngột đã xảy ra.
Bóng tối bị xé toạc.
“…!?”
Horizon nhíu mày bối rối khi đòn tấn công xé rách đó bị phân tán một cách hỗn loạn trong không trung như một ngọn roi bị đánh bật ra.
Sức mạnh của Lype Katathlipse biến mất, chỉ để lại những vệt hằn như móng vuốt trên bầu trời.
Nó tan đi và để lộ mặt trời vẫn đang giáng xuống các học sinh đang chạy trốn. Exiv vẫn ở trung tâm của ánh sáng, nhưng…
“Hắn không hề hấn gì!”
Mitotsudaira và những người khác lo lắng khi thấy Exiv đang cầm thứ gì đó trong đôi tay vốn đang dang rộng của mình.
Đó là một cây chùy hai tay.
Vũ khí tấn công đó trông như thể hai màu trắng và đen đã bị kéo dài, xoắn lại, xé toạc, rồi gom lại với nhau. Mọi người từ Musashi đều đã từng thấy những vũ khí có kết cấu tương tự.
“Trông rất giống Lype Katathlipse và Aspida Phylargia.”
Họ nuốt nước bọt trước khi đồng thanh cất tiếng.
“Là một Logismoi Óplo!?”
“Chính xác,” Exiv nói từ trong ánh sáng đang rơi xuống. “Cả Hexagone Française và Tres España đều được gửi cho hai Logismoi Óplo. Cả hai cặp đó đều được tính là một trong bảy đại tội, nhưng ban đầu chúng được chia ra thành tám… không, chín đại tội. Dĩ nhiên, vì đã bị chia tách, chúng khá yếu đối với một Logismoi Óplo. Của ta giúp sức mạnh người dùng trở nên bất khả chiến bại miễn là anh ta duy trì được lòng kiêu hãnh của mình. Mặc dù từ ‘bất khả chiến bại’ nghe có vẻ ấn tượng, nó chỉ giới hạn ở một cá nhân, nên rất khó để xoay chuyển cục diện trận chiến.”
Nhưng…
“Đây là Phos Hyperephania. Khi kết hợp với sức mạnh của ta với tư cách là Roi-Soleil và Testamenta Arma của ta, không có Logismoi Óplo nào có thể tuyệt vời hơn.”
Hắn mỉm cười và ánh sáng càng rực rỡ hơn. Những ngọn giáo đang bay không còn đơn thuần bị đánh bật. Chúng bị nghiền nát, phân tán, và cuối cùng biến thành luồng nhiệt lung linh. Gió lớn, hơi nóng, hơi nước và sự lung linh xoáy quanh vầng sáng khi nó giáng xuống đầu vài chục học sinh Musashi không kịp thoát thân.
“Nhìn lên đi!”
Hắn lao xuống.
“Ngước mắt lên!”
Hắn giáng xuống.
“Hãy tôn thờ quốc gia vĩ đại tương lai của ta!”
Hắn tiếp tục.
“Ta chính là quốc gia đó!”
Mặt trời va vào mặt đất.