Liệu có chân tình
Nơi sâu thẳm ẩn khuất?
Phân bổ điểm (Bí mật)
Narumi bước ra nơi có ánh sáng.
Thành Sendai là một pháo đài được tạc vào trong núi, ngay cả không gian kín bên trong cũng được gia cố. Chỉ duy nhất nơi này là ngập tràn ánh sáng.
…Dù chỉ là một khu vườn nhân tạo.
Khu vườn có những luống hoa, một con suối nhỏ và một chiếc ao.
Bầu trời được thay thế bằng một màn hình thần thuật, tái tạo lại khung cảnh thực bên ngoài. Màn hình được ghép từ nhiều tấm mỏng và hiện đang hiển thị bầu trời buổi sớm mai.
Gió chỉ có thể lùa vào hoặc thoát ra qua lối đi, thế nên hương hoa ngọt ngào cùng mùi nước chảy trong veo cứ thế trêu đùa nơi đầu mũi cô. Cô cũng cảm thấy hơi ngột ngạt, có lẽ là do hơi ấm được tái tạo từ ánh nắng mặt trời.
Narumi đi dọc con đường rải sỏi xuyên qua những luống hoa. Cô nhón chân để gót giày không làm lún con đường.
"——————"
Sỏi dưới chân cô thậm chí còn không xê dịch. Chỉ thỉnh thoảng mới có tiếng chân khẽ chạm đất, ngoài ra không hề có tiếng sỏi lạo xạo hay bất cứ chuyển động nào, tựa như đang bước trên một tấm ván cứng vậy.
Cô đến một cây cầu bắc qua con suối uốn lượn.
“Katakura.”
“Ể? Ồ, phải rồi, phải rồi, phải rồi. Narumi-kun, đợi một chút. Một chút thôi nhé? Tôi cần chuẩn bị năng lượng cần thiết cho cuộc trò chuyện này.”
Một thiếu niên đeo kính, đội mũ rơm đứng dậy từ luống hoa bên phải Narumi. Cậu ta đã cởi bỏ tay áo trong bộ đồ bó của mình, trên đó có in dòng chữ Katakura Kagetsuna. Cậu ta cũng đang cầm thứ gì đó.
“Katakura. …Khu vườn chính là không gian công cộng, tôi không nghĩ cậu nên trồng khoai tây trong luống hoa đâu.”
“Hả? Narumi-kun, cậu không được để những lẽ thường tình trói buộc bản thân. Ồ, tôi sẵn sàng rồi, tôi giải phóng năng lượng được chưa?”
“Nếu cậu muốn.”
“Vậy thì tôi đây. …Này, Narumi-kun! Tôi đã dốc hết công sức tạo ra cái pháo đài cho kẻ chỉ ru rú trong nhà này rồi đấy! Giờ chúng ta là một tổ chức tà ác, nên có phớt lờ việc tái hiện lịch sử để trồng ít khoai tây thì đã sao chứ!? Cậu có vấn đề gì à!? Hả!? Tôi thậm chí còn tự lai tạo một giống cây đặt theo màu vàng óng của nó và một vị vua Inca từ quê hương Nam Mỹ của nó đấy! Tôi đã làm ra một tuyệt phẩm Cusco mang tên Vàng Cápac!”
“Cậu đâu cần thêm chữ Vàng vào tên làm gì.”
“Chết tiệt. Cái ánh mắt ‘đúng là đồ không có gan’ đó là sao hả!? Cậu đang kích thích trái tim khổ dâm của tôi đấy! Nhưng với tư cách là một trong những tướng lĩnh của tổ chức tà ác, tôi muốn bán khoai tây cho đến khi đủ tiền mua một hai vị võ thần! Hãy tạo ra nhiều ruộng khoai tây hơn nữa và giấu chúng khỏi Thánh Phổ Liên Hiệp! Nghe tuyệt đấy chứ!”
“Một tên tướng lĩnh tà ác lại đội mũ rơm làm vườn à?”
“Chà, các tướng lĩnh khác hoặc là đang một mình đe dọa các anh hùng, hoặc là đang chiến đấu với một sinh vật bí ẩn rồi.”
Katakura nhún vai còn Narumi thì cau mày.
“Bí ẩn ư? Nhưng chẳng phải thứ mà Oniniwa-san truy đuổi tối qua sau khi chúng ta vây nó ở đây là…”
“Ồ, đó chỉ là cách nói thôi. Sẽ phiền phức lắm nếu tôi không gọi nó như vậy. Cậu cần phải làm quen với cách nói chuyện của tôi đi, Narumi-kun. Cậu có thể là chuyên gia trong việc gạt phắt mọi thứ, nhưng lại quá dễ bị lời nói làm cho lay động.”
“Vậy sao?”
“Cậu không phải chị gái, phải không?”
Narumi nhớ lại đêm hôm trước, và…
“Chuyện đó là…!”
“Tôi chưa bao giờ ngờ rằng một tướng lĩnh tà ác lại có thể bối rối đến mức để mình bị ép vào thế đàm phán với các anh hùng. Chúng ta nên ăn mừng vì cậu vẫn còn phần ‘người’ sót lại. …Phải không!?”
Katakura vừa nói vừa chỉ tay vào cô một cách õng ẹo, thế là cô liền dậm xéo lên lưỡi một cái cuốc đang nằm trên mặt đất. Cán cuốc bật lên, đập thẳng vào hạ bộ của cậu ta từ dưới lên.
“…Hự.”
Cậu ta ngã quỵ xuống luống hoa, mắt nhìn lên trời, còn Narumi thì thở dài.
“Sao không luyện tập chút đi? Theo mô tả trong Testament, cậu cũng phải chiến đấu khá nhiều mà, phải không?”
Một bàn tay run rẩy giơ lên từ luống hoa, ra hiệu cho cô chờ đợi. Một lúc sau, cô nghe thấy tiếng cậu ta vỗ vỗ vào bụng dưới rồi cất lời.
“Hừm… Ừ. Tôi-tôi ổn. Tôi ổn mà! Nó vẫn hoạt động! Nó vẫn hoạt động!?”
“Sao lại là câu hỏi và sao giọng cậu nghe ẻo lả thế?”
“Một cô gái sẽ không bao giờ hiểu được! Hê hê. Ghen tị à!? Đáng đời!”
Narumi mở một khung ký hiệu.
“Rusu-san, Katakura lại phát điên nữa rồi, cô có thể làm gì đó không?”
“Thưa Phó Hội trưởng, tôi sẽ khó giải quyết vấn đề nếu ngài không nói cụ thể hơn.”
“Hừm. Tôi đoán là có vấn đề với não của cậu ta.”
“Á! T-tại sao cô lại gọi người khác đến để phán xét tôi chứ!? Chuyện này liên quan đến hạ bộ của chúng ta mà!”
“Vậy để tôi chẻ nó ra làm hai để chúng ta cùng chia sẻ vấn đề nhé? Mà phần của tôi thì tôi sẽ vứt đi.”
“C-chỉ vì cô không có không có nghĩa là cô được đề nghị một điều đáng sợ như vậy! Để cô biết, của tôi vừa mới đóng băng luôn rồi đấy!”
Katakura mở một khung ký hiệu có nhãn “Sổ Tay Tôi Sẽ Không Bao Giờ Quên” và gõ lạch cạch khi đứng dậy.
Tên này bị gì vậy? Narumi tự hỏi trước khi đặt câu hỏi.
“Masamune đâu?”
“Ể? Ồ, cô ấy đang tập luyện ở đằng kia. Ể? Gì đây!? Cậu có hứng thú với Masamune của chúng ta ư!? Ai cho phép cậu!? Oái! Cô gái kiểu gì lại ném củ khoai tây giống vào người khác với tốc độ Mach thế hả! Muốn đánh nhau à!? …Tôi xin lỗi, đừng lườm tôi như thế. Nhưng những củ khoai tây giống đó quan trọng lắm. Không được lãng phí thức ăn, hiểu chưa. Phải ăn chúng như thế này này… Ối, không! Tôi vừa thật sự ăn một củ đã mọc mầm rồi! Hả? Masamune à? Cậu có thể đến gặp cô ấy! Tôi cho phép! Hiểu chưa!? Tôi cho phép đấy!”
“Tôi biết là tôi đã bảo cậu có thể giải phóng năng lượng, nhưng sao không bình tĩnh lại một chút đi?”
“Thôi nào, thôi nào. Đây là loại năng lượng thuộc về nghệ thuật khai phóng mà. Ồ, và Masamune-kun đang ở đằng kia.”
Katakura chộp lấy một khung ký hiệu và dùng nó như một chiếc quạt để chỉ về phía một cây anh đào lá xanh.
Một cô gái đang vung thanh kiếm gỗ bên dưới gốc cây. Dáng người cô có phần cao và mảnh mai.
“Masamune.”
Bờ vai Narumi thả lỏng khi cô bước tới và cất tiếng gọi cô gái với thanh kiếm gỗ.
“Cậu vẫn ổn chứ?”
Narumi thấy cô gái quay lại nhìn mình.
Gương mặt đẫm mồ hôi của cô ấy hướng về phía cô.
“Narumi.”
Mái tóc của Masamune bết vào vầng trán ướt đẫm mồ hôi, cô đưa tay vuốt nó lên và mỉm cười.
“Dĩ nhiên là tớ ổn rồi. Chỉ cần ở đây, tớ luôn được an toàn, phải không? Giống như Kojirou vậy.”
“Ờ-ờm, đúng là vậy.”
“Xin lỗi.”
Narumi nghiêng đầu khi Masamune buộc tóc ra sau.
“Sao cậu lại phải xin lỗi?”
“Vì tớ đã gây ra nhiều phiền phức cho cậu bởi sự vô dụng của mình.”
“Nhờ có cậu mà chúng tớ mới có thể tồn tại, nên chúng tớ sẽ làm bất cứ điều gì vì cậu. Suy cho cùng, điều đó cũng giống như làm vì sự tồn tại của chính chúng tớ thôi.”
“…Xin lỗi.”
Narumi không thể nói gì thêm khi cô gái kia lặp lại lời xin lỗi với một nụ cười cay đắng. Masamune tiếp tục vung thanh kiếm gỗ.
“Cậu có thấy Kojirou đâu không? Tớ không thấy anh ấy suốt cả buổi sáng. Ngay cả bữa sáng cũng không.”
“Ể? Không, Kojirou-sama thì…”
“Narumi-kun!”
Giọng của Katakura cắt ngang họ.
“Cô có thể giúp tôi thu hoạch mớ Vàng Cápac không!?”
“Hả? Chà, giúp một chút thì cũng không sao…”
Cô thấy Kagetsuna đang bò trong luống hoa với cái mông chổng lên trời.
“Nào! Đến thu hoạch Vàng Cápac của tôi đi! Aaa, nhanh lên nào! Tôi đang dang rộng nó ra đây này!! Khoan, cô lấy cái liềm đó ở đâu ra vậy!? Mà ai lại đi ném liềm chứ!? Người bình thường sẽ ném khoai tây giống! Cô bị sao vậy hả!? Hử!?”
“Tôi đang nghĩ. Có lẽ tôi nên bắt đầu nói thẳng những gì mình nghĩ với Katakura.”
“Cậu không nên làm vậy đâu, Narumi. Katakura nhạy cảm lắm, làm thế chỉ khiến cậu ấy càng điên hơn thôi.”
“Hê hê hê! Thấy chưa!? Thấy chưa!? Uhohoi! Uhohoi!”
Narumi lờ Katakura đi khi cậu ta bắt đầu một điệu nhảy chân sáo với hai tay chống hông. Như để thay thế cô, Masamune mỉm cười về phía cậu ta và cất lời.
“Cậu lúc nào cũng ngốc nghếch như vậy, Katakura.”
“Đ-đừng nói như thể đó là một kết luận hiển nhiên chứ, đồ Hội trưởng năm hai! M-Masamune-kun! Cậu nghĩ mình đang nói chuyện với ai hả!? Tôi là tiền bối của cậu đấy, biết không!?”
“Masamune là Hội trưởng kiêm Tổng trưởng, nên cậu thua một cách ngoạn mục về cấp bậc rồi.”
“C-cô cũng vậy thôi! Cô cũng vậy thôi! A, cô đang thì thầm gì vào tai Masamune-kun thế!? Masamune-kun, đừng có cười và gật đầu như vậy! Cho tôi tham gia với! Chuyển lời đó cho tôi đi! Và Masamune-kun! Chẳng phải một ghi chú phụ không cần thiết trong mô tả của Testament đã nói rằng sau này cậu và tôi sẽ có rất nhiều người hâm mộ vì mối quan hệ đồng tính của chúng ta sao!?”
“Phải, nhưng tôi là con gái, nên điều đó bị loại trừ rồi. Là một chàng trai, cậu sẽ phải nỗ lực gấp đôi một mình đấy.”
“Cái giọng điệu và nụ cười đó là sao hả!? Cậu không nghĩ tôi có thể làm được, phải không!?”
“Ừm, không. Nói rõ hơn thì, về mặt sinh học là không thể. Cậu đang nói là cậu có thể làm được à?”
“Cái gì!? Dĩ nhiên là tôi có thể! Tôi sẽ làm cho xem! Đừng có coi thường tiền bối của cậu! C-cậu sẽ không thích tôi khi tôi nổi giận đâu! Phép thuật yêu thích của tôi trong các game RPG là mấy phép chết ngay lập tức đấy! Tôi sẽ tự mình diễn cả hai vai trong vụ Vàng Cápac này! …Uầy, suýt nữa! Con gái nhà ai lại đi ném cuốc vào người khác thế hả, Narumi-kun!?”
“Ha ha. Cậu mạnh thật đấy, Narumi.”
“Ừm.” Narumi đối mặt với nụ cười nhẹ của Masamune nhưng không biết phải nói gì. “Cậu không cần để ý đến cậu ta nhiều đâu.”
“Cô vừa mới bảo cô ấy lờ tôi đi, đúng không!? Đúng không!? Tôi là Phó Tổng trưởng đấy, biết không!? …Được rồi, cô ấy có thể lờ tôi đi, vậy cô có thể ngưng lườm tôi được không… làm ơn?”
Narumi phải bắt đầu lại từ đầu vì sự gián đoạn đó, cô đặt tay lên vai Masamune.
“Nghe này, Masamune. Cậu đã đủ mạnh mẽ rồi, nên đừng nhìn mọi việc một cách tiêu cực như vậy.”
“Nhưng… Vậy tại sao tớ lại gầy đi và yếu đi mỗi ngày?”
Masamune nhíu mày.
“Ngay cả trưởng ban Y tế cũng không nói cho tớ biết tại sao. Chỉ nói là không rõ nguyên nhân. …Tớ được cho là đã kế thừa sức mạnh của rồng giống như Kojirou, nhưng cơ thể tớ cứ yếu đi và ngày càng gầy rộc.”
“Chà…”
“Tớ bị làm sao vậy?”
Và…
“Và nếu không ai biết tại sao, liệu tớ có cứ thế yếu dần đi không?”
Narumi chết lặng.
…Đúng như lời Katakura nói.
Đây chính là ý nghĩa của việc để lời nói làm mình lay động. Trong chiến trận, cô có thể ngay lập tức tìm ra phương án tối ưu, nhưng cô lại hoàn toàn bối rối khi nó đến với cô dưới dạng lời nói.
Tuy nhiên, có một điều cô có thể nói.
Những mô tả trong Testament là luật lệ của thế giới này.
Chúng là cách mọi thứ nên diễn ra và cách mọi thứ nên xảy ra. Mọi thứ trên thế giới đều phải tuân thủ chỉ dẫn của Testament, vì vậy…
“Cậu không có vấn đề gì cả. Suy cho cùng, cậu đã chính thức kế thừa danh xưng Date Masamune, bá chủ xứ Oushuu. Nếu có điều gì không ổn với cậu, cậu đã không thể kế thừa nó.”
“Nhưng… còn Katakura thì sao?”
“Chà… Cậu ta thì có vấn đề đấy, nhưng chuyện đó khác.”
“Cái gìiiii!? Cô vừa nói cái gìiiii!?”
Cô quyết định lờ cậu ta đi và tiếp tục cuộc trò chuyện.
Đôi mày của Masamune chùng xuống và cô ngước nhìn Narumi.
“Nhưng tớ…”
“Đúng là cậu đang sụt cân mỗi ngày.” Narumi nheo mắt. “Nhưng chuyện đó sẽ sớm ổn định thôi. Hãy đảm bảo là cậu ăn uống đầy đủ. Và… chúng tớ ở đây để hỗ trợ cậu, Masamune. Cậu chỉ cần đưa ra quyết định của mình. Chúng tớ sẽ chạy trước dọn đường và bảo vệ cậu.”
Sau khi Narumi nói xong, cô nghe thấy một giọng nói đột ngột từ phía sau Masamune.
“Nói hay lắm, Narumi.”
Đó là giọng của một người phụ nữ và cô biết đó là ai.
“Hiệu trưởng Yoshihime.”
Một người phụ nữ bước vào từ lối vào đối diện của khu vườn, phía sau Masamune.
Bà là một nữ quỷ, và cũng là…
…Mẹ của Masamune.
Một chiếc sừng mọc ở bên phải trán của Yoshihime, bà mặc một bộ đồng phục Sviet Rus nhuộm đỏ được sửa đổi theo phong cách Viễn Đông. Bộ đồng phục đó khẽ lay động khi bà dừng lại ở khoảng cách bảy mét.
Với Masamune đứng giữa, Narumi không thể làm gì từ khoảng cách này. Dĩ nhiên, cô không có ý định làm bất cứ điều gì tương tự vì họ cùng một phe, nhưng…
…Bà ta không bao giờ lơ là cảnh giác về mặt đó. Điều này khiến bà ta rất khó đối phó.
Yoshihime mỉm cười về phía Narumi, điều này khiến Narumi phải thận trọng. Khi người phụ nữ đó cười, bà ta thường đang âm mưu một điều gì đó chẳng lành.
Đó là lý do tại sao Narumi cũng nở một nụ cười và lên tiếng.
“Hiệu trưởng Yoshihime? Thần vừa báo cáo xong việc trở về cho Masamune, thần muốn quay về phòng của mình.”
“Trước khi làm vậy, hãy đi với ta.”
Lời nói có phần ép buộc, nhưng mệnh lệnh của Hiệu trưởng là tuyệt đối đối với Phó Hội trưởng.
Không thể tin được, cô nghĩ khi Yoshihime đặt một tay lên miệng.
“Ta muốn nói chuyện với cô về những gì sắp tới.”
“Người đang nói về chuyện gì ạ?”
“Testament.” Người phụ nữ gật đầu. “Chúng ta có thể đưa ra một đề xuất của riêng mình về sứ giả của Musashi, nên ta muốn nghe ý kiến của cô sau khi đã đến thăm họ.”
Cụ thể là…
“Chúng ta có thể yêu cầu ai để đảm bảo mọi việc diễn ra suôn sẻ? Kẻ si mê chị gái đó chăng?”
Isa đã nghĩ từ lâu rằng buổi sáng trên Musashi bắt đầu từ rất sớm.
Cô đã lên tàu tại IZUMO và sống như một vị khách hơn là một trong Thập Dũng Sĩ cho đến khi rời đi trong trận Mikatagahara, nhưng…
…Hoạt động trong các thành phố của Musashi được đồng bộ hóa với bộ phận động cơ.
Đối với Isa, nó giống một thành phố hơn là một chiếc hạm đội bay. Nó cũng giống như một khu liên hợp công nghiệp, nơi liên kết việc tích lũy và chia sẻ bình chứa ether với các cơ sở sử dụng ether.
…Chúng ta gọi đó là kombinat trong tiếng Viễn Đông, nhưng tôi nghĩ nó bắt nguồn từ tiếng Nga của Sviet Rus.
Theo Anayama, Musashi đang cử sứ giả đến Sviet Rus, Mogami và Date. Dường như họ đang xem xét đề xuất của ba quốc gia đó khi lựa chọn người, nhưng…
“Thành phố vẫn tiếp diễn như bình thường.”
Isa đang trên đường đến khu vực ngầm của Musashino, con tàu trung tâm đầu tiên của Musashi.
Cô sẽ đi thang máy khối dài xuống từ mặt sau để đến bộ phận động cơ cùng với các công nhân khác.
Cô đã cải trang thành một cư dân Musashi. Nezu và Yuri đã viện cớ muốn gặp gia đình và thuyết phục một số người rời Musashi giao lại vị trí của họ trong sổ hộ khẩu.
Sổ hộ khẩu của Musashi do các automaton quản lý, nên bất kỳ sự thay đổi nào trong tài liệu cũng sẽ bị phát hiện. Thay vào đó, họ đã giữ nguyên sổ hộ khẩu và loại bỏ mọi mâu thuẫn bằng tình cảm và sự tiện lợi. Nếu họ vẫn giữ thái độ hiền lành, họ sẽ an toàn miễn là hàng xóm không phàn nàn gì. Và ngay cả khi có chuyện gì xảy ra…
…Nhiệm vụ này sẽ chỉ kéo dài vài ngày.
Khi nó kết thúc, họ sẽ rời đi, giống như những cư dân ban đầu đã làm.
Thang máy khối dài phía sau đã hiện ra trong tầm mắt. Cô thấy một vài võ thần công tác và các toa xe nối liền giữa những nhà kho mở và các thùng gỗ. Một số người đã bắt đầu đi xuống thang máy.
May mắn thay, không cần phải là học sinh mới có thể tham gia bộ phận động cơ. Nhóm thường được chia theo giới tính và có một vài lớp đệm, nhưng thật tiện lợi là không có sự phân chia theo tuổi tác.
Như Nezu đã dặn, Isa đi về phía người quản lý đang đứng trước thang máy.
“Ồ.”
Người đàn ông mặc áo khoác phòng thí nghiệm là Mishina Shouichi, đại diện của Ariake. Ông đang mở một khung ký hiệu và giải thích cho mọi người.
“Hôm nay, chúng ta sẽ tiếp tục công việc của ngày hôm qua và thực hiện những điều chỉnh cuối cùng cho hệ thống năng lượng của Musashino. Ngôi sao của lần tu sửa này là cơ chế chuyển đổi công suất. Trước đây nó chỉ ở giai đoạn thử nghiệm ảo, nhưng ban đầu nó là một cơ chế ‘hòa bình’ hơn, nhằm cung cấp lối đi an toàn khi một lãnh thổ sóng hài bất ngờ trở thành rào cản. Nó vốn được sản xuất và lên kế hoạch bổ sung cách đây ba mươi năm, nhưng kế hoạch đó đã bị dừng lại. Kể từ đó, nó đã thỉnh thoảng được tinh chỉnh, nhưng lần tinh chỉnh gần đây nhất là dựa trên Musashi của năm ngoái. Sẽ có những sai số nhỏ do các sửa chữa mà Musashi đã trải qua sau trận chiến hạm đội và Mikatagahara, vì vậy mỗi đội cần phải thực hiện một số điều chỉnh cuối cùng cho việc đó.”
“Judge.”
Isa tiếp cận họ khi tất cả đều gật đầu. Khi cô tham gia cùng một vài người khác đang đến muộn, một công nhân đứng cạnh đại diện của Ariake gọi cô.
“Asa-Shoot 5”
“Tia chớp hủy diệt.”
Người công nhân có lẽ kiêm luôn vai trò bảo vệ. Khi cô đưa ra câu trả lời mà Yuri đã cho, người công nhân ra hiệu cho cô lên thang máy. Tuy nhiên, Isa hỏi anh ta một câu.
“Tôi được thuê làm lao động thời vụ, có đội nào cần bổ sung người không?”
“Ể? À, ở Oume thì… Ồ, họ bắt đầu rồi. Ừm…”
Trong khi người công nhân do dự, một cô gái gọi từ trên thang máy.
“Cô có thể thực hiện việc đi dây vật lý cho việc kiểm soát ngân hàng dữ liệu không? Tôi cần một người có thể đọc được các nút thắt.”
“Chà, đó không phải là chuyên môn của tôi, nhưng tôi có thể làm được.”
“Vậy thì qua đây.”
Isa bước tới và cảm thấy hơi áy náy khi những người trên thang máy giơ tay chào.
“Ồ, xa quá rồi. Bên này cơ.”
Có người gọi cô từ bên phải.
Isa thấp, nhưng cô gái này còn thấp hơn. Cô bé mặc một chiếc áo khoác phòng thí nghiệm sờn cũ bên ngoài bộ đồng phục Thanh-Takeda và cô bé lắc mái tóc đuôi ngựa của mình khi mỉm cười.
“Với việc kiểm soát ngân hàng dữ liệu, chúng tôi đang liên kết các điều chỉnh của các đội khác để cung cấp một số phản hồi, vì vậy tôi muốn có càng nhiều người càng tốt. …Tôi là Mishina Hiro, trưởng Đội 5. Còn cô?”
Isa đoán cô gái này là con gái của vị VIP IZUMO kia và là đàn em của Sĩ quan Đặc nhiệm số 6 của Musashi. Mình cần phải cẩn thận vì nhiều lý do, cô nghĩ, nhưng vẫn nở một nụ cười.
“Tôi là Isami. Tôi không có họ. Cô có việc gì cho tôi không?”
“Nhiều lắm, nhiều lắm.”
Nụ cười của Hiro rạng rỡ hơn khi cô bé giơ bàn tay đeo găng trong túi áo khoác phòng thí nghiệm và đối mặt với Shouichi.
“Bố, bên này chúng con xong rồi, bố nhanh đưa chúng con xuống đi.”
“Được rồi, vậy thì bố của con sẽ bung hết sức đây.”
Nói xong, tất cả mọi người nhanh chóng hạ thấp hông. Ể? Isa tự hỏi.
“!?”
Thang máy lao xuống nhanh đến nỗi cô tưởng sàn nhà đã sụp đổ.
“Oa.”
Có một khoảnh khắc gia tốc cảm giác như đang lơ lửng, nhưng Isa vẫn giữ được thăng bằng và thấy mọi thứ lướt ngược lên xung quanh mình.
Mọi người đang làm việc trong các khu dân cư và giao thông của khối dài đang được xây dựng. Mùi thức ăn thơm lừng bay đến khi họ đi ngang qua khu dân cư.
…Họ đã tiến hành tu sửa được rất nhiều rồi!
Hiro ngồi xổm bên cạnh cô và nhìn lên cái lỗ đang ngày càng xa dần ở trên cao. Isa tự hỏi cô bé đang nhìn gì, nhưng cô thấy một nụ cười nơi khóe miệng của Hiro.
Nụ cười của Hiro rõ ràng càng rạng rỡ hơn khi nhiều tầng xây dựng và khung sườn hiện ra.
“Hê hê,” cô bé cười. “Tôi yêu cấu trúc xếp chồng của Musashi.”