Kyoukai Senjou no Horizon

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Nguyền Kiếm Cơ

(Đang ra)

Nguyền Kiếm Cơ

Luo Jiang Shen, Carrot Sauce

Một học sinh cao trung tên là Lily, trong thân xác tuyệt mỹ, cao ráo của một người Tiền bối, đã đến với một thế giới Heian song song đầy hắc ám và bí ẩn. Thiếu nữ đơn độc tự mình trải nghiệm Bách Quỷ

1694 19412

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

108 869

Người về từ dị giới

(Đang ra)

Người về từ dị giới

Ra-eo

Vấn đề là: Khi một nhân vật cộm cán đã chán chường cuộc sống 'ác quỷ vĩ đại' và chỉ muốn ngủ nướng cả ngày... anh ta sẽ làm gì với cái thế giới vừa ồn ào vừa đầy rẫy trách nhiệm này? Liệu Trái Đất có

92 97

Tensei Shitara Heishi Datta? Akai Shinigami to Yobareta Otoko

(Đang ra)

Tensei Shitara Heishi Datta? Akai Shinigami to Yobareta Otoko

Shiriken

Ma pháp tồn tại, nhưng chủ nhân không thể sử dụng. Đây là một thế giới có Thần.

155 2018

Những Cô Bạn Sẵn Lòng Làm Chuyện Ấy Nếu Bạn Yêu Cầu (LN)

(Đang ra)

Những Cô Bạn Sẵn Lòng Làm Chuyện Ấy Nếu Bạn Yêu Cầu (LN)

Kagami Yuu

Một bộ romcom nóng bỏng, tinh nghịch tuổi học trò xoay quanh cô nàng đáng yêu nhất lớp và cậu bạn thân của mình!

16 114

Volume 3C - Chương 70 Đối đầu tại Tháp Kim loại

thumb

Người ta gọi khoảnh khắc thấu tỏ là gì?

Phân Bổ Điểm (Bất Ngờ)

Trận chiến vẫn tiếp diễn.

Chừng nào còn có đối thủ để chiến đấu và cả hai vẫn còn đứng vững, trận chiến sẽ không kết thúc.

Nhưng khi đứng dậy, Mitotsudaira chẳng hiểu gì cả. Hai từ đơn giản cứ mãi quẩn quanh trong tim cô.

Con xin lỗi.

Cô có cảm giác như lại bị mẹ mắng.

Cô nghĩ mẹ mình là một người hiền dịu, cô thích ở bên mẹ, cô yêu mẹ, nhưng một khi đã nổi giận thì người phụ nữ ấy lại đáng sợ vô cùng. Mẹ không thường xuyên nổi giận, nhưng mỗi khi Mitotsudaira làm điều gì nguy hiểm hoặc không hoàn thành việc được giao, bà sẽ thực sự tức giận.

Nếu Mitotsudaira cãi lời, cô sẽ bị nện xuống đất.

Khi được dặn phải học bài nhưng cô lại la cà đâu đó chơi bời trên đường về, mẹ đã nổi giận. Cô đã khóc và hỏi rằng vui chơi là sai sao. Cô đã sợ rằng từ nay về sau mình sẽ không được phép vui chơi nữa.

Nhưng liệu mẹ có hiểu mẹ đáng sợ đến nhường nào không?

Mitotsudaira không biết. Cô chỉ đơn giản thấy mẹ mình đáng sợ và muốn tránh chọc giận bà bằng mọi giá.

Cô đã bắt đầu học hành để mẹ không nổi giận nữa.

Tám năm trước, chuyện tương tự cũng đã xảy ra. Cô đã hy vọng có thể lay động mẹ dù chỉ một chút, nhưng cuối cùng vẫn bị quật xuống đất.

Lúc đó, cô đã thề với lòng sẽ không bao giờ xin lỗi, nhưng…

Con xin lỗi.

Cô đã bị buộc phải nói ra những lời đó và đã đánh mất tất cả. Cô mất đi lòng kiêu hãnh, những người bạn có được nhờ lòng kiêu hãnh đó, danh tiếng của mình, và mọi thứ khác. Có thể đó là một sự hiểu lầm, nhưng trong tâm trí cô, cô đã mất tất cả chỉ vì không vâng lời mẹ.

Chuyện đó đã tái diễn vào ngày hôm trước, và bây giờ lại lặp lại một lần nữa.

Cô có thể thấy mẹ mình đang bước xuống khỏi võ đài.

Con xin lỗi.

Cô cảm thấy mình cần phải nằm yên trên mặt đất và xin lỗi.

Cô không phải là đối thủ của mẹ. Dù là chiều cao, vóc dáng, sức mạnh, tốc độ, kỹ thuật, hay bất cứ thứ gì khác, cô cũng không sánh bằng.

Cô không có cửa thắng.

“…”

Nhưng, cô nghĩ.

Tại sao mình lại đứng dậy?

Trọng tâm cơ thể cô không còn chút sức lực nào. Cô ngờ rằng mình còn chẳng đứng thẳng nổi. Cô chỉ có thể cảm nhận đôi chân và sức mạnh của chúng đang chống đỡ mình.

Tầm nhìn của cô rung lắc, đôi mắt không chịu tập trung, và cô chỉ cảm nhận được một luồng nhiệt mơ hồ khắp cơ thể.

Tại sao cô lại đứng lên? Lẽ ra cô nên nằm yên dưới đất, xin lỗi và khóc lóc chứ?

Cô không phải là đối thủ của người này, vậy nên cô chỉ có thể thua cuộc.

Mọi người đã thấy những gì xảy ra tám năm trước và cả ngày hôm trước, nên họ sẽ biết cô không có cơ hội nào. Nếu cô giải thích với họ, họ sẽ hiểu. Cô chỉ cần nói rằng mình không phải là đối thủ của người này, nên cô không có cửa thắng. Chắc chắn tất cả bọn họ sẽ…

Không.

Một ý nghĩ bất chợt lóe lên trong đầu cô.

Nói rằng mình đơn giản là không có cửa thắng rồi từ bỏ… là sai.

Không phải thế, cô nghĩ.

Từ bỏ vì kẻ địch quá mạnh là một điều gì đó sai trái.

Sai lầm đó…

Cô biết sai lầm đó là gì.

Kẻ địch có thể hùng mạnh, bản thân có thể không có cơ hội nào, và mọi người có thể thúc giục mình từ bỏ…

Nhưng mình biết một người chẳng hề hiểu những điều đó.

Phải rồi, cô thầm gật đầu.

Lần đầu tiên sau một thời gian dài, cô đã chứng kiến điều đó ở Mikawa chỉ hai tháng trước.

Một tên ngốc nọ muốn làm một việc rõ ràng là bất khả thi, nhưng hắn đã quyết định sẽ tiếp tục dù chỉ có một mình.

Tên ngốc đó là đức vua của cô.

Ngài đã lo lắng cho cô khi cô quyết định đến đây, nhưng nếu cô quyết định làm điều gì đó mà không bỏ cuộc, cô biết ngài sẽ nói gì.

“Đừng gắng sức quá nhé? Nếu nguy hiểm thì cứ quay về.”

Nhưng…

“Nếu cô đã quyết làm, thì cứ làm tới đi.”

Vâng.

Một mùi hương thoảng đến mũi cô. Nó tỏa ra từ cổ áo. Đó là mùi hương của đức vua từ lúc cô dùng nó để che đi mùi của mẹ trên xe ngựa, và cũng chính nó đã đánh thức cô một lúc trước.

“————”

Cử động đi. Làm ơn cử động đi.

Mẹ cô đang đến gần. Bà vung chân để đá bay cô đi.

Nhưng, nhưng, nhưng, nhưng đó không phải là vấn đề.

Đây không phải là chuyện về mẹ mình.

Mình không nên nghĩ về bà và xin lỗi.

Mình cần nghĩ về đức vua và khiến cơ thể này chuyển động!

Cú đá trúng đích.

Nhiều tiếng động lớn vang lên khắp phòng khi một làn sóng chấn động chạy dọc qua các kệ chứa, làm khoảng một tá trong số đó vỡ tan và bay tứ tung.

Cơ thể của con sói bạc đâm xuyên qua chúng và va vào tường như một viên đạn pháo.

Đó là kết quả của cú đá trực diện.

Trong khi đó, Rudolf II hoàn tất động tác sau cú đá giữa những mảnh vỡ của đao và kệ chứa bay lả tả như lá khô.

Cái gì đây?

“Ngươi bền một cách đáng ngạc nhiên đấy.”

Ngài nhìn thấy kẻ địch của mình ở phía trước.

Cô không hề vô sự, nhưng cũng không bất động. Cô đang chống cả tứ chi, cố gắng gượng dậy khỏi sàn nhà.

Con gái của Reine des Garous đang cố gắng đứng lên. Đôi tay yếu ớt của cô bám lấy sàn nhà, khuỷu tay run rẩy hướng lên trần, cô run rẩy nhấc hông lên và lê đầu gối trên sàn.

“————”

Cô quên cả việc cố gắng tấn công kẻ thù, quên cả việc mình đang phòng bị lỏng lẻo đến mức nào, và chỉ đơn giản là cố gắng đứng dậy.

“Cô ta đang di chuyển theo bản năng sao? Không… Đây là một phản xạ có điều kiện được hình thành từ quá trình luyện tập và cuộc sống hàng ngày.”

Dù cô đã chịu bao nhiêu sát thương hay đang ở thế bất lợi đến mức nào, chỉ cần còn có thể cử động, cô sẽ đứng dậy bằng bất cứ giá nào.

Cô không chỉ dựa vào sức bền và khả năng tái tạo của một Loup-Garou.

Hẳn là cô đã rèn luyện cả thể chất lẫn tinh thần.

Vậy nên…

“Ngươi sẽ đứng dậy, phải không?”

Cô đã làm được.

Kẻ địch của ngài dựa vào một chiếc kệ nghiêng ngả, nửa khuôn mặt nhuốm máu. Vai phải của cô có lẽ đã bị trật khớp vì nó buông thõng bên hông. Cô thở hổn hển và mồ hôi đầm đìa. Cả cơ thể cô run rẩy và lắc lư theo từng nhịp thở.

Dù vậy, cô vẫn đứng vững.

Rudolf II không biết điều gì đã khiến cô đứng dậy, nhưng ngài hiểu một điều.

Những phương pháp hiện tại của ngài sẽ không hạ gục được cô.

Ngay cả khi ngài cố gắng đánh cô bất tỉnh, cô cũng sẽ hồi phục nhanh chóng với khả năng tái tạo của một Loup-Garou.

Giải pháp duy nhất ngài có thể nghĩ ra là dùng đòn siết cổ để làm cô ngạt thở đến bất tỉnh, nhưng ngài muốn tránh vật lộn với cô khi không biết cô sẽ làm gì.

Có những phương pháp chắc ăn hơn. Ví dụ, ngài có thể dùng vũ khí để chặt đầu cô.

Đây sẽ không còn là một trận đấu tập đơn thuần nữa, nhưng cô cũng không còn xem nó như vậy nữa rồi. Quy tắc quan trọng nhất trong đấu tập là việc bạn có thể thua, nhưng cô lại không cho phép mình điều đó.

Mình luôn có thể chặt một cánh tay để khiến cô ta mất khả năng chiến đấu do mất máu.

Cô sẽ ngất đi nếu mất đủ máu. Dù đã có kế hoạch đó, Rudolf vẫn cầm một ngọn giáo.

Đó chính là ngọn giáo cô đã dùng để chống lại ngài lúc đầu.

Ngài giơ nó lên và ném về phía cô gái đang dựa vào kệ chứa.

Và ngài đã dùng toàn lực.

Mitotsudaira thấy mẹ mình đang di chuyển.

Ồ…

Mình đã khiến mẹ giận đến mức này, cô nghĩ.

Rốt cuộc, cô đã từ chối làm theo lời mẹ nói, từ chối nằm yên, và từ chối xin lỗi.

Đó là lý do tại sao mẹ đã ném ngọn giáo đó. Không phải để đánh gục cô, mà là để lấy mạng cô.

Điều đó cũng không thể tránh khỏi. Cô đã không vâng lời mẹ. Cô đang nghe theo một người khác chứ không phải mẹ mình. Vấn đề thực sự là lời nói của người đó lại phù hợp với niềm tin của chính cô hơn rất nhiều.

Chỉ có một điều duy nhất trong tâm trí cô lúc này.

Mình sẽ không bỏ cuộc.

Đức vua của cô đã nói với cô điều đó khi nào nhỉ?

Ngọn giáo bay về phía bụng cô.

Nếu nó trúng, cô sẽ không thể bình an vô sự, nhưng cơ thể cô lại không cử động.

Giống như trước đây, cô van xin nó hãy cử động nhưng nó vẫn không nhúc nhích. Chẳng có gì cô có thể làm được.

Nhưng cô vẫn giữ nguyên ý nghĩ đó.

Mình sẽ không bỏ cuộc.

Và cô đã quyết định sẽ tiếp tục không vâng lời mẹ ngay cả khi ngọn giáo trúng mình.

Rốt cuộc, cô nhớ ra một điều.

Ngày hôm trước, khi bị mẹ bắt và buộc phải xin lỗi, cô đã không thể làm gì, nhưng đức vua của cô đã nói với cô điều này.

“Đừng xin lỗi.”

Và…

“Bởi vì cô là kỵ sĩ của ta.”

Judge. Chừng nào con còn là kỵ sĩ của ngài, con sẽ không bao giờ xin lỗi mẹ nữa.

Con sẽ chỉ nói những lời khác với mẹ mà thôi.

Nhưng cô phải làm gì với đòn tấn công chí mạng này khi cơ thể không cử động?

Phải rồi.

Khi được bảo đừng xin lỗi, mình có thể nói gì đây?

Vâng.

Mình sẽ không bỏ cuộc.

Cô chỉ có một điều để nói, nhưng đó không phải là cô sẽ chiến đấu hay cô sẽ phòng thủ.

Con đi đây.

Từ đó bao hàm cả chiến đấu và phòng thủ.

Con đi đây.

Cô đã dùng chính từ đó từ rất lâu rồi.

Cô đã dùng nó khi sống cùng cha mẹ. Cô đã dùng nó khi học xong và chuẩn bị ra ngoài chơi.

Lòng cô nhẹ nhõm hơn rất nhiều khi đã hoàn thành những gì mình phải làm, nhưng ở đây, cô đã làm những gì mình phải làm chưa?

Mình đã làm rồi.

Vâng.

Cô đã không từ bỏ và cô đã đứng dậy, vậy nên…

Vậy nên…

“Con đi đây.”

Một âm thanh khô khốc vang lên.

Đó là tiếng ngọn giáo găm trúng đích sau khi được phóng đi và xé toạc không khí.

Tuy nhiên, nó không trúng con sói bạc. Nó găm vào bức tường phía sau cô.

Nó đã trượt mục tiêu thực sự của mình.

“————”

Nhưng Rudolf II nhìn thấy vị trí của con sói bạc.

Vị trí của cô thật kỳ lạ.

Giống như lúc trước, cô đang dựa vào chiếc kệ bên tường.

Nhưng từ lúc nào đó, cô đã di chuyển sang phải chưa đầy một mét.

Vị trí của cô đã thay đổi ngay sau khi ngài ném ngọn giáo.

Con sói bạc kiệt sức và bị thương đứng bằng hai chân của mình giữa những chiếc kệ vỡ và vũ khí rơi vãi. Cô có một vẻ mặt trống rỗng, nhưng…

Cái gì?

Rudolf II không biết cô đã di chuyển đến đó khi nào.

Đó chỉ là khoảng cách của một bước chân dài, nhưng…

Làm thế nào?

Ngài không biết. Ngài biết mình đã không nhìn thấy và ngài cảm thấy điều đó có nghĩa là ngài đã lơ là cảnh giác, nhưng…

“…”

Ngài thấy con sói bạc lảo đảo và suýt ngã quỵ, nhưng…

“————”

Vị trí của cô lại thay đổi lần nữa.

Cô biến mất trong thoáng chốc và đột nhiên xuất hiện lại cách đó một bước chân.

Rudolf II quan sát con sói bạc ngước đôi mắt vô hồn lên và thở ra với một tay đặt trên chiếc kệ gần đó.

Cái gì thế này?

Có điều gì đó kỳ lạ trong chuyển động của tay cô, chuyển động của hơi thở cô, và chuyển động khi cô ho.

Cái gì? Cái gì thế này!?

Tất cả chúng đều thiếu đi quá trình ở giữa. Ngài có thể thấy sự khởi đầu của hành động, nhưng ngay sau đó, ngài đã thấy chuyển động đó ở điểm kết thúc.

Khi cô đặt tay lên kệ, ngài thấy vai cô bắt đầu di chuyển và đột nhiên tay cô đã ở trên kệ. Khi cô ho, ngài thấy cô bắt đầu hít vào và đột nhiên cô đã cúi gập người sau cơn ho.

Ngài không thể nhìn thấy chuyển động ở giữa.

Và cô lại di chuyển.

Với đôi mắt vẫn vô hồn và cơ thể lảo đảo không vững, cô bắt đầu đi xuống giữa lối đi được tạo ra bởi sự tàn phá.

“————”

Cô biến mất và xuất hiện một lần nữa. Có lẽ cô đã cố gắng dựa vào kệ, nhưng khi ngài nhìn thấy cô lần tiếp theo, cô đang đứng không vững ở giữa lối đi với cả hai tay giơ lên.

Chuyển động có vẻ vô nghĩa, nhưng ngài nhận ra chiếc kệ mà cô đối mặt đang rung lắc qua lại và kêu cọt kẹt.

Hẳn là cô đã tấn công nó trong khoảng thời gian không nhìn thấy được ở giữa chuyển động của mình.

Đây là…

Rudolf hiểu điều gì đã xảy ra.

Đây là một sự bùng nổ sức mạnh tức thời đến phi lý.

“Thực ra có một mẹo để di chuyển nhanh.”

Tenzou cảm thấy xấu hổ với chính mình vì chỉ hiểu ra sau khi Mary kể cho cậu về tình trạng của Mitotsudaira đêm qua và cách cô đã ném một hòn đá xuống suối.

Mình hiểu rồi.

“Mitotsudaira-dono chắc hẳn đang bắt đầu hiểu ra mẹo đó.”

“Mẹo đó là gì vậy, Tenzou-sama?”

“Sức mạnh.”

Cậu nắm chặt tay lại, giơ lên về phía Mary, và lắc nó để bảo cô cũng nắm chặt bàn tay trống của mình lại thành nắm đấm.

Nhưng…

“Nắm chặt hơn nữa đi.”

“Ể? À, được rồi. Thế này đủ chưa?”

“Vâng, được rồi.”

Cậu lại giơ nắm đấm của mình lên trước mặt cô và vung nhẹ nó từ khuỷu tay.

“Cô có thể vung cổ tay bằng cách búng từ khuỷu tay như vậy không?”

“Judge.”

Mary thử vung cổ tay của nắm đấm đang nắm chặt vài lần.

“Tôi có thể, nhưng chỉ ở một góc độ hạn chế.”

“Nếu cô muốn vung nó ở một góc rộng hơn, cô phải tập trung vào hành động và điều đó làm nó chậm lại.”

Nhưng rồi cậu xòe tay ra và vẫy các ngón tay.

“Còn thế này thì sao? Thử vung cổ tay bằng cách búng từ khuỷu tay một lần nữa.”

“Judge.”

Cô xòe tay ra và vung nó. Chuyển động và biểu cảm hy vọng trên khuôn mặt cô chính xác là những gì cậu đã mong đợi.

“Judge.” Cậu gật đầu. “Khi cô xòe tay ra, cô sẽ mất hết sức lực, đúng không? Nhưng cô có thể cử động cổ tay dễ dàng và nhanh hơn. Rốt cuộc, chuyển động của cổ tay thực sự đến từ khuỷu tay, và cổ tay của cô di chuyển nhanh hơn khi nó nhẹ hơn.”

“Ý anh là,” Mary nói thêm, “nếu giữ tay hoặc chân thả lỏng hơn, nó sẽ di chuyển tự do và nhanh hơn?”

“Judge. Cô chỉ dùng sức mạnh của mình ở ngay lúc đầu và dần dần chuyển nó từ nguồn của chuyển động ra đến điểm cuối của chuyển động. Khi vung kiếm, cô chuyển gia tốc từ vai, xuống khuỷu tay, rồi đến cổ tay, đúng không?”

“Judge.” Mary gật đầu hiểu biết. “Vậy tốc độ đến từ việc thả lỏng sức mạnh?”

“Hoàn toàn chính xác,” Tenzou xác nhận trong khi cũng tự mình hiểu ra một điều.

Đêm qua, Mitotsudaira đã không biết liệu mình đang căng thẳng hay thả lỏng do cảm giác đau bị cắt đứt.

Vì vậy, cô ấy đã không biết chuyện gì đã xảy ra khi trải nghiệm tốc độ bất ngờ đó.

“Mitotsudaira-dono luôn là kiểu người dùng sức mạnh và cô ấy chỉ biết cách sử dụng sức mạnh của mình. Điều đó có nghĩa là cô ấy không bao giờ để sức mạnh của mình bị gián đoạn, giống như khi cô nâng một vật nặng hoặc đẩy vào tường.”

Trước đó, Reine des Garous đã gọi Mitotsudaira là “cần mẫn”.

Cô ấy rắn chắc, căng cứng, và không thể di chuyển nhẹ nhàng. Đó chắc chắn là một cách sử dụng sức mạnh “cần mẫn”.

Và cô ấy là kiểu người sẽ “cần mẫn” bám lấy vai trò của mình là người dùng sức mạnh.

Vậy là cậu lại nắm chặt tay và giơ lên.

“Đây là những gì Mitotsudaira đã làm cho đến bây giờ.”

Cậu xòe tay ra và cử động khuỷu tay để búng cổ tay.

“Nhưng nếu cô ấy nhận ra, đây có thể là những gì cô ấy sẽ làm từ bây giờ.”

“Làm thế nào để phân biệt giữa hai cách này?”

“Điều đó đơn giản thôi.”

Cậu lại vung bàn tay đang xòe ra, nhưng lần này cậu không chỉ để nó mở. Khi nó di chuyển qua một khoảng cách dài hơn và tăng tốc, cậu nắm nó lại. Nó mở ở điểm xuất phát và đóng ở điểm kết thúc.

“Đây là cách cô sẽ làm như một cú đấm. Cô muốn tốc độ khi tung cú đấm, vì vậy cô giữ nắm đấm lỏng và mở. Nhưng sau khi tích lũy tốc độ và sức mạnh qua phạm vi chuyển động dài hơn, cô tạo thành một nắm đấm để gây ra nhiều sát thương hơn ở cuối. Đó là lý do tại sao bất cứ ai nhìn thấy nó được thực hiện ở tốc độ cao hơn chỉ có thể nhận thức được điểm bắt đầu và điểm kết thúc.”

Cậu hít vào.

“Nếu Mitotsudaira-dono thành thạo điều này, người ta sẽ chỉ có thể nhìn thấy sự khởi đầu và kết thúc của chuyển động của cô ấy.”

Mitotsudaira không biết chuyện gì đã xảy ra với mình.

H-hả?

Cô mất thăng bằng kinh khủng. Dù là lảo đảo hay vấp phải thứ gì đó, cơ thể cô đang di chuyển không vững qua lại. Cô cố gắng dựa vào chiếc kệ bên cạnh, nhưng lại đâm vào nó với một lực không ngờ. Cô xấu hổ về hành vi của mình.

Cô không thể tập trung sức lực đúng cách và đầu óc không thể tỉnh táo. Một là, cô không biết tại sao mẹ cô lại ở đây.

Ừm…

Cô không thể nhớ. Cô khá chắc rằng mình đã đến để lấy bản ghi nhớ của Rudolf II và cuối cùng đã giao đấu với ngài. Cô nghĩ mình đã bị đánh tơi tả, nhưng có vẻ như khá nhiều chuyện đã xảy ra đã bị đánh bay khỏi tâm trí cô. Việc cô không nhớ những phần bất tiện có vẻ rất không giống cô, nhưng cô rất biết ơn.

Tuy nhiên, cô không thích việc mình chỉ di chuyển bằng các khớp. Mắt cá và đầu gối cô run rẩy, cơ thể cô nghiêng về phía trước, và cô thiếu đi sự trang nghiêm của một kỵ sĩ. Mình không thể để đức vua thấy mình trong bộ dạng này, cô nghĩ khi nhận thấy một vài vật trên sàn.

Chúng là các bộ phận trên quân phục mà có lẽ cô đã cởi ra lúc nào đó. Đó là các khớp nối cứng ở eo và cổ, váy, và áo khoác. Cởi chúng ra sẽ làm giảm khả năng phòng thủ của cô, vậy cô đã cởi chúng ra khi nào, nếu giả sử chính cô đã làm điều đó?

Mình không biết.

Những suy nghĩ mơ hồ của cô bị gián đoạn.

“?”

Mẹ cô đang đến. Ồ, không, cô nghĩ. Chuyển động của mẹ cô thật phiền phức. Mẹ cô có lẽ sẽ tấn công bằng móng vuốt của mình bằng cách sử dụng một cú móc phải khi bà lướt qua bên phải Mitotsudaira.

Nếu nó trúng, nó có thể dễ dàng xé toạc cơ thể cô. Đức vua có lẽ sẽ biến chuyện đó thành một trò đùa biến thái, cô nghĩ với một cái lườm trong tâm trí, nhưng cô cũng quyết định ít nhất sẽ cố gắng tránh đòn tấn công của mẹ mình.

Tuy nhiên, rõ ràng là đã quá muộn. Cô không thể di chuyển nhiều, nhưng mẹ cô lại tiếp cận rất nhanh và cô không có nhiều không gian để lùi lại.

“Ồ.”

Ngay sau đó, cô thấy mẹ mình đã ở chéo phía trước và đã vung xong cánh tay của mình.

Móng vuốt của bà đã không trúng cô.

Hả? Mitotsudaira nghĩ. Bà ấy không giống kiểu người sẽ đánh trượt. Hay bà ấy cố tình đánh trượt để cảnh cáo mình?

Nhưng rồi cô nhẹ nhàng va vào chiếc kệ bên trái.

Hả? cô lại nghĩ. Đây là cái kệ mình đã va vào lúc nãy.

Nhưng nó đã ở sau cô hai bước.

Nó tự di chuyển đến sau lưng mình à?

Đó là lúc cô nhận ra.

“…Ể?”

Có gì đó không ổn.

Mitotsudaira tỉnh táo trở lại và nhận ra có điều gì đó kỳ lạ đang xảy ra với cơ thể mình.

Nhưng một điều khác xảy ra cùng lúc.

“Kh!”

Sức nặng đột nhiên tràn ngập toàn bộ cơ thể cô. Cơ thể tê liệt của cô thức tỉnh và cảm giác đau đớn cùng sức nặng quay trở lại.

Cái gì thế này!?

Cô nhớ lại những gì đã xảy ra cho đến bây giờ và sức nặng đột ngột suýt nữa khiến cơ thể mềm nhũn của cô gục ngã.

“Cô tỉnh rồi à?”

Giọng mẹ cô nghe vừa tò mò vừa nhẹ nhõm.

Không!! Đó không phải là mẹ mình!

Đó là Rudolf II.

Kẻ thù rõ ràng đó lại vung móng vuốt với tốc độ cực lớn trong khi xoay người lại.

Mình phải làm gì đây!?

Mitotsudaira đưa ra một quyết định trong tích tắc.

Nếu đòn tấn công này trúng cô, nó có lẽ sẽ đâm xuyên qua người cô.

Trong những trận chiến trước đây, cô luôn dựa vào cơ thể bền bỉ và sức mạnh to lớn cho phép cô đứng vững, nhưng nếu cô thử làm điều đó ở đây, cô sẽ thua.

Nếu cô để kẻ thù này tấn công mình bằng toàn bộ sức lực của ngài, sức mạnh của chính cô sẽ không đủ.

Vậy nên…

Cô có thể cảm nhận được những gì mình đã làm lúc nãy.

Cô đã di chuyển với tốc độ khủng khiếp. Gia tốc cực lớn ở cự ly gần đó rất khó kiểm soát.

Cô không biết chi tiết về cách mình làm điều đó, nhưng cô có thể nhớ những gì đã xảy ra.

Đêm qua, cô đã ném một hòn đá khi cơ thể vẫn còn loạng choạng vì vết thương.

Và vừa rồi, cô đã có được sức mạnh to lớn như vậy khi cơ thể không vững vì những tổn thương phải chịu ở đây.

Điểm chung giữa hai sự việc đó là gì?

Ngay khi cô tự hỏi câu đó…

“———!!”

Móng vuốt của Rudolf II giáng xuống.

Một âm thanh va chạm lớn vang lên.

Rudolf II kiểm tra lại thế đứng của mình sau khi vung tay: Một chuyển động xuất sắc.

Nhưng!

Ngài có thể thấy con mồi của mình bay trong không trung, nhưng có điều gì đó khác với trước đây.

Con mồi của ngài không còn là con mồi nữa.

Con sói bạc đã bị đánh bay và nhảy lên không trung, nhưng…

“…!”

Gót chân cô trượt dài trên mặt đất bên cạnh bức tường và cô vẫn đứng vững với tư thế phòng thủ.

Cô đã không ngã.

Cô đã giơ cánh tay trái lên phòng thủ, vì vậy quần áo bị rách và vùng da bên dưới bị xé toạc, máu chảy ròng ròng.

Toàn bộ cơ thể con sói run lên vì căng thẳng và lảo đảo vì đau đớn cùng cảm giác tê dại còn sót lại. Chuyển động đột ngột khiến cô thở dốc và đôi mắt vẫn chưa tập trung.

Dù vậy, cô vẫn đứng đó với tư thế phòng thủ.

Cô đã chịu đựng được đòn tấn công của ngài và vẫn đứng vững.

Rudolf II quan sát cô trong hình dạng của Reine des Garous.

Ta không có cảm giác đau, nhưng thị giác và các giác quan khác của ta đã nhận ra điều gì đó khác biệt lần này.

Khi ngài tung cú đá bay vào tường lúc nãy, ngài đã cảm thấy cô chống lại lực tác động mà ngài gây ra.

Nhưng lần này…

Thay vì chống cự, cô ta đã lùi lại để chuyển hướng nó.

“Phải,” ngài nói khi phân tích cô. “Ngươi không còn dựa vào cơ thể bền bỉ của mình để giữ vững vị trí bằng vũ lực nữa. Ngươi đã lùi lại bằng chuyển động tốc độ cao kỳ lạ mà ngươi đã thể hiện trước đó, phải không? Và ngươi đã làm điều đó trong khi nhận đòn tấn công của ta.”

Điều đó chỉ ra một sự thật.

“Ngươi đã thành công lùi lại ngay trong khoảnh khắc nhận đòn tấn công của ta.”

Con sói bạc không nghe những lời nói hướng về phía mình.

Cô thở hổn hển từng hơi thất thường và mồ hôi chảy ròng ròng trên trán.

Điều đó cho thấy cô đã giải tỏa được sự căng thẳng cực độ. Điều đó cho thấy những gì cô đã làm về cơ bản là một canh bạc.

Cô ta không biết liệu nó có thành công không, nhưng vẫn cứ thử.

Nhưng cuối cùng cô đã làm một việc khác: cô hít một hơi thật sâu.

“Nn.”

Cô bắt đầu nghiêng sang phải.

“Hh.”

Và cô ngay lập tức điều chỉnh lại thế đứng của mình. Cô sử dụng chuyển động nhanh để vai giật mạnh cánh tay phải đang buông thõng của mình.

“—————”

Bờ vai bị trật khớp bật trở lại vị trí với một tiếng kêu khô khốc, ngắn gọn. Bàn tay cô ngay lập tức nắm chặt, khuỷu tay gập lại, cổ tay được nâng lên trước mặt, và…

“Aaaa!!!”

Thế này mới tỉnh!!

Lẽ ra mình không nên làm vậy, cô nói thêm, nhưng dù sao cô cũng đã trở lại.

Tâm trí cô đã tỉnh táo và cơ thể cuối cùng đã kết nối lại với nhau.

Cô cảm thấy đau.

Cô kiệt sức.

Cô cảm thấy run rẩy, uể oải, nóng rát, và đủ mọi cảm giác khác.

“Judge.”

Nhưng cô hiểu tất cả các đòn tấn công trước đó đã làm gì với mình.

Mình đã thả lỏng tất cả sức mạnh dư thừa trong cơ thể.

Những đòn tấn công đó quá mạnh để chống cự. Phải cần đến một người ở đẳng cấp của mẹ cô hoặc Rudolf II mới có thể gây ra sát thương thực sự cho cô, và các đòn tấn công của họ đã phá tan sức mạnh mà cô đã tập trung để chống lại chúng.

Phải.

Cô không thể diễn tả chính xác bằng lời, nhưng…

“Mình cảm thấy nhẹ nhõm.”

Chỉ cử động đôi môi cũng gây ra đau đớn, nhưng cô thực sự có thể đưa tay lên lau những giọt nước mắt đau đớn trên mắt mình.

Nó còn xa mới hoàn hảo, nhưng cô đã hồi phục.

Phải. Đây có lẽ sẽ chỉ là một trận chiến ngắn hạn.

Nhưng cô đã không từ bỏ và vì vậy cô biết mình có thể chiến đấu.

Rốt cuộc, Rudolf II đã tấn công cô trong hình dạng của mẹ cô…

“Và mình đã chuyển hướng được lực đó.”

Cô đã không biết liệu mình có thể làm được điều đó không. Điều đó khác với việc chống cự và giữ vững vị trí.

Đây hẳn là giống với chuyển động tốc độ cao của mẹ.

Cô nghi ngờ nó không hoàn toàn giống nhau. Cô còn thiếu kinh nghiệm và chỉ mới bắt đầu hiểu kỹ thuật này.

Nhưng nếu mình có thể làm được, mình có thể tiếp tục làm và học cách làm tốt hơn nữa.

Vậy là cô hít vào.

Khi cô thở ra, cô lau đi nước mắt và hướng đôi mắt vàng của mình về phía đối thủ.

“Ta xin tự giới thiệu lại. Ta là Đặc Vụ Chuyên Trách số 5 thuộc Hội Đồng Trưởng Học Viện Musashi Ariadust…”

Cô lau máu trên mặt, liếm nó từ ngón tay bằng môi, và tiếp tục.

“…và là Kỵ Sĩ Đệ Nhất của Musashi, Mitotsudaira ‘Sói Bạc’ Nate.”

“Testament,” Rudolf II nói với một cái gật đầu.

Với tư cách là Hoàng đế La Mã Thần thánh và Chưởng ấn của M.H.R.R., ngài phải đáp lại tương xứng nếu một kỵ sĩ xưng danh, vì vậy ngài trở lại cơ thể nam giới của mình và trả lời.

“Ta là Rudolf II, Hoàng đế La Mã Thần thánh và Chưởng ấn của M.H.R.R.”

Sau đó, ngài thay đổi hình dạng và chuẩn bị tư thế chiến đấu. Ngài tìm kiếm hình dạng nữ giới tối ưu và mở miệng nói.

Ta sẽ duy trì phong thái đế vương của mình.

“Sao ngươi không tấn công đi? Hay ngươi thích bắt một vị hoàng đế phải tốn công sức?”

Con sói di chuyển trước và con người di chuyển sau.

Một khoảnh khắc sau, chuyển động của họ giao nhau.

“…”

Cả hai đều không ngừng chiến đấu.