Không, không, không, không
Đương nhiên là không, đương nhiên là không rồi.
Không bao giờ, không bao giờ, không bao giờ
Cảm ơn, cảm ơn, cảm ơn
Phân Bổ Điểm (Một Trận Chiến Khác)
●
"Ồ?" Sakon cất tiếng, cô quay lại khi nghe có người gọi tên mình.
Cô trông thấy một tiền bối, cũng là kẻ địch hiện tại, đang nhìn về phía này.
…Chà, không ngờ chị ấy lại biết tên mình.
"Lần này anh lại làm gì thế, Onitakemaru-san? Anh nên thành thật khai ra đi."
"Nếu có ai gây chuyện, thì đó là cô đấy, Kohime."
"Nhưng em có làm gì đâu."
Thế là cô nhìn xuống mặt đất, các thiết bị thị giác trên mũ trụ của Onitakemaru cũng hướng theo. Cả hai cùng nói với Ootani cao 20cm đang đứng đó.
"Nhóc con đã làm cái quái gì thế?"
"Nhóc nên xin lỗi ngay đi thì hơn."
"T-tại sao hai người lại chắc như đinh đóng cột rằng đây không phải là do mình gây ra chứ!?"
Ootani bèn quay sang Niwa.
"Niwa-sama! Từ giờ đối thủ của ngài sẽ là chúng tôi!"
"Ể?" Sakon nhìn Ootani bước lên phía trước. "Chúng tôi? Ý nhóc là nhóc và Onitakemaru-san à?"
"Đừng có gộp cả tôi vào!" Onitakemaru phản đối. "Thằng nhóc đó muốn nói là nhóc và cô đấy!"
"Ể? Nhưng mà khoan đã. Thế thì yếu tố chung lớn nhất chính là Ootani-san rồi."
"Hai người không nghe chỉ thị của Takenaka-sama sao!?"
Mình có nghe mà. Nhưng mà…
"Chị ấy chỉ bảo chúng ta bảo vệ cho người của Kiyomasa-senpai thôi. Vì thế nên chị ấy mới thả chúng ta xuống ngay trước khi Azuchi lật vòng. Bởi vì chúng ta ‘trông có vẻ sống sót được dù bị ném khỏi tàu ở tốc độ cao’."
"Và việc cứu những người đó bao gồm cả đối đầu với Niwa-sama!"
Ồ, hình như mình cũng có nhớ mang máng chuyện đó. Rồi Onitakemaru nói với Ootani.
"Nghe này. Kohime gặp khó khăn trong việc nhớ những từ dài."
"A-anh chẳng giúp được gì cả, Onitakemaru-san! T-tôi cảm thấy như anh đang xâm phạm quyền lợi của tôi vậy!"
"Hả!? Tôi chỉ đang mô tả những gì tôi đã thấy hết lần này đến lần khác thôi mà! Mỗi khi tôi dặn dò cô các quy tắc dọn dẹp, giặt giũ, hay nấu nướng, cô đều gạt đi bằng mấy câu ‘vâng, vâng’ rồi đến lúc làm thật thì lại không thèm nghe lời tôi!"
"Chỉ vì những gì anh nói cứ lê thê mãi không dứt. Anh cứ liên tục ‘à, nhắc mới nhớ’ rồi thêm vào bao nhiêu là chi tiết, ai mà nhớ cho hết được."
Dù vậy, cô khá chắc là Takenaka đã đề cập đến chuyện này.
Không nhớ ra đúng là một sai lầm bất cẩn, nhưng…
"Nghe này, Ootani. Khi Kohime đã tập trung vào một việc gì đó, con bé sẽ chẳng nhớ được bất cứ thứ gì khác."
Cho nên…
"Đó là lý do Takenaka đã tóm tắt lại mọi chuyện cho con bé bằng cách bảo nó hãy giúp người của Katou Kiyomasa rút lui đồng thời cứu cả chính Katou Kiyomasa. Nhiều hơn thế sẽ khiến não con bé bị quá tải."
"Đây có phải là một lời khen gián tiếp không vậy, Onitakemaru-san?"
"Não cô có vấn đề gì à!?"
"Bình tĩnh nào," Sakon nói, tâm trạng đã cảm thấy tốt hơn.
"Xin thứ lỗi, Tướng quân," Ootani nói từ dưới chân cô.
"Ừm, ngươi muốn gì nào, Ootani?"
Ootani quỳ xuống và đưa ra một đề nghị.
"Tôi hiểu vì sao Sakon-sama cần những chỉ thị mơ hồ, vì thường thì những người như ngài là đối tượng khiến tôi phải chịu trận, nhưng chẳng lẽ ngài không thể nhớ những lời giải thích dài dòng hơn thay cho cô ấy sao?"
●
Kiyomasa thấy Sakon và Onitakemaru im lặng một lúc lâu.
Cuối cùng, Sakon vỗ vào một bên đầu mình.
"Đừng bận tâm làm gì, Onitakemaru-san. Và vấn đề là thế này này, Ootani-san," cô nói. "Khi Onitakemaru-san đã tập trung vào một việc gì đó, anh ta sẽ chẳng nhớ được bất cứ thứ gì khác. Đó là lý do Takenaka đã tóm tắt lại mọi chuyện cho anh ta bằng cách bảo anh ta hãy giúp người của Katou Kiyomasa rút lui đồng thời cứu cả chính Katou Kiyomasa. Nhiều hơn thế sẽ khiến bộ nhớ của anh ta bị quá tải."
"Đừng có mà bịa đặt về trí nhớ của tôi!"
"Vâng, vâng."
Mình có cảm giác cả hai người họ đều nói đúng, thực sự đáng nể thật. Nhưng…
"Ừm, còn đội của tôi thì sao…"
"Ồ, testament. Chúng tôi đã cho họ rút lui đúng như lời Takenaka-sama đã dặn. Cho nên…"
Ngay khi Sakon vừa dứt lời, Kiyomasa nghe thấy những âm thanh mới từ khoảng đất trống.
Những âm thanh kim loại. Đó là tiếng khóa mở lách cách, tiếng xích kêu loảng xoảng, và tiếng bánh răng chuyển động.
Cùng lúc đó, cô nghe thấy một tiếng "a" từ phía sau.
Một trong những con tàu tạo thành bức tường pháo đài phía nam – con tàu đóng vai trò như cổng thành – đã mở cửa hầm bên dưới, vốn là lối ra vào.
…Tại sao chứ!?
Nhiệm vụ của họ là canh gác nơi này. Nhưng khi cô nhìn, đèn trên tàu bật sáng và còi báo động bắt đầu rú lên inh ỏi.
Các Lernen figur mở ra đây đó và có thể thấy rất nhiều người đang di chuyển trong các kẽ hở giữa những tấm giáp của con tàu cổng thành. Nhưng…
"Báo động!"
Khi cổng tàu mở ra hoàn toàn, giọng nói của Ootani vang lên từ đó mặc dù cậu ta vẫn đang đứng ngay đây.
"Tôi đã chiếm quyền điều khiển hoàn toàn chương trình kiểm soát con tàu này! Tất cả thủy thủ đoàn hãy sơ tán ngay lập tức sang các tàu liền kề hoặc vào bên trong đội hình của các vị!"
●
Kiyomasa nhìn thực thể dữ liệu nhỏ bé đang ưỡn ngực tự hào dưới chân mình.
"Giờ thì ngài đã hiểu tại sao tôi lại nhỏ bé thế này chưa!? Tôi đã tách một phần của mình ra và lẻn vào bức tường pháo đài bằng tàu, vì vậy tôi đã gần như chiếm được quyền kiểm soát rồi!"
Đúng lúc đó, những tiếng la hét và một âm thanh bùng nổ vang lên từ "tầng trên" của con tàu. Khói bốc lên trời từ đó.
"Một vài thành viên thủy thủ đoàn đã cố gắng chống cự tôi, nên tôi đã kích hoạt hệ thống phòng thủ của tàu. Tôi sẽ tạm thời kiểm soát họ."
Kiyomasa nghe thêm nhiều tiếng la hét nữa, nhưng không phải từ bức tường pháo đài. Những tiếng hét này đến từ phía tây.
…Đó là đội của mình sao!?
Tiếng la hét và tiếng hô xung trận vang lên từ một khoảng cách gần đến bất ngờ.
Từ con hào. Năm trăm chiến binh trồi lên từ con hào trước những con tàu và lao về phía cánh cổng đang mở.
"Đây là quyết định của Takenaka," Onitakemaru nói trong khi quan sát họ. "Trong khi người của cô đã bắt đầu di chuyển, chúng tôi đã cho họ di chuyển theo hướng ngược lại với lệnh của cô. Niwa ở kia đã tạo ra một bức tường đá và cô ta cũng đã tấn công vào khu rừng, nên không khó để phán đoán tầm bắn của cô ta. Chúng tôi phải đi đường vòng, nhưng một khi đã vào trong hào, thì chỉ cần đi thẳng một mạch đến đây."
Sakon mở một lernen figur và hiển thị một hình ảnh.
...Một bức ảnh chụp từ trên không của khoảng đất trống này.
"Azuchi đã chụp tấm này trong lúc lật vòng. Chỉ trong gang tấc thôi, nhưng nó đã ghi lại được sự bố trí nhân sự từ trên cao."
Cho nên…
"Khi cô đang chiến đấu dữ dội với Niwa-sama, tiếng ồn rất lớn và bức tường pháo đài chỉ tập trung hoàn toàn vào cô vì họ sợ cô sẽ chĩa Caledfwlch về phía họ. Điều đó có nghĩa là chúng tôi có thể tập trung vào việc di chuyển nhanh chóng."
Lời giải thích của Sakon mang lại sự nhẹ nhõm cho Kiyomasa.
…Thì ra là vậy.
Rốt cuộc thì cô đã không phạm phải một sai lầm nghiêm trọng nào. Có lẽ đó là lý do tại sao 500 người đang xông vào cổng tàu lại giơ tay về phía cô.
"Kiyomasa-sama!!"
Họ gọi tên cô và vẫy cô lại.
"Qua đây đi! Bên trong còn khối kẻ địch để xử lý đấy!"
Cô bắt đầu bước về hướng đó. Nhưng…
"Ừm, hai người sẽ…?"
"Ồ, vâng. Chúng tôi sẽ lo liệu mọi chuyện ở đây."
Sakon mỉm cười thản nhiên và chiếc mũ trụ của cô lên tiếng trong khi các vị trí trên đó nhấp nháy ánh sáng.
"Đúng vậy. …Katou Kiyomasa, cô đã hoàn thành hầu hết công việc rồi. Chúng tôi sẽ chỉ dọn dẹp nốt thôi. Mọi công lao đều thuộc về cô."
"Tôi-"
"Nếu Onitakemaru-san và tôi thắng, đó là nhờ có cô. Sau khi nghe mọi điều cô nói, tôi biết mình là người hoàn hảo để đối đầu với Niwa-sama."
"Tự tin nhỉ!?" Niwa nói với một nụ cười nhẹ. Nhưng Kiyomasa lại có một suy nghĩ khác.
...Cuối cùng, mình lại giao phó việc này cho người khác.
Cô cảm thấy như mình lúc nào cũng giao phó nhiệm vụ cho người khác vào phút cuối. Nhưng…
"Tôi có thể giao phó việc này cho hai người không?"
"Testament! Tôi chỉ đang giành lấy phần ngon nhất cho mình thôi."
Kiyomasa gật đầu trước câu nói đó.
…Mình cho là vậy.
Cô sống bằng cách giao phó mọi việc cho người khác. Nhưng nếu điều đó không sao cả thì sao? Và nếu điều đó không chỉ giới hạn ở Fukushima, Thập Thương, và những người dưới trướng cô thì sao? Nếu nó cũng áp dụng cho cả thế giới rộng lớn hơn nữa thì sao?
Khi đó cô có thể làm gì? Cô có thể hoàn thành được điều gì và rồi giao phó nó cho một người khác?
Cô đã biết câu trả lời rồi. Cô đang làm điều đó ngay bây giờ.
"Kiyomasa-sama!"
500 người của cô đang gọi.
"Chúng tôi sẽ không thể ở đây nếu ngài không cầm cự tuyến đầu!!"
Tất cả họ đều ở đó, hai bên lối đi được dùng làm cổng. Họ đã chiếm được con tàu rồi.
"Testament!"
Cô chạy về phía trước. Một hình dáng nhỏ bé nhảy lên vai cô: Ootani.
"Theo những gì tôi thấy, có một lỗi trong hệ thống vận hành tự động đang cản trở chuyển động của nó. Tôi sẽ làm việc để cải thiện chương trình, vì vậy cứ sử dụng nó như bình thường. Tôi sẽ dựa vào đó để thông báo các cải tiến."
Khi cậu ta giải thích, một vài lernen figur mở ra và đóng lại, và bộ giáp tự động trên vai phải của cô quay một vòng. Bộ phận đó nâng lên và hạ xuống vài lần.
...Ồ?
Sức nặng đã đè lên vai cô kể từ khi nhận đòn tấn công của Niwa giờ đã biến mất.
Ấn tượng thật, cô nghĩ trong khi cũng nhận ra mình đang tụt hậu so với thời đại. Nhưng…
"Đợi tôi với!"
Cô chạy về phía chiến trường tiếp theo mà không ngoảnh lại.
Cô chạy vào đội hình Shibata nơi người của cô đang chờ. Phải, cô sẽ tìm thấy mục đích của mình ở đó.
Mục đích cho việc cô đến đây.
●
"Ối! S-sao ngài lại ở đây, Sassa-sama!?"
Sassa quay về phía Hashiba khi cô chạy đến chỗ ông trên con đường giữa tòa nhà Honnouji và cổng chính, nơi được chiếu sáng bởi những cột sáng ở phía bắc.
"Hử?" ông nói trước khi đặt tay lên cằm và nhìn lên trời. "Cô nhầm người rồi. Không có người thừa kế danh tự nào tên là Sassa ở đây cả."
"N-ngài chắc chắn là Sassa-sama. Ý em là, ngài nói chuyện y như ngài ấy! Ngài lúc nào cũng khiêu khích Shibata-sama như thế và, ừm, rồi bị ngài ấy tấn công!"
"Im đi, đồ ngốc! Tên ngốc đó đang ở phía bắc vui vẻ lắm kia kìa!"
Fuwa và Toshiie cũng ở đó. Toshiie rõ ràng đang có một màn trình diễn khá ấn tượng, nhưng các báo cáo mới nhất cho biết mọi chuyện đã lắng xuống.
…Toshi có cái kiểu cố gắng tỏ ra chu đáo dù chẳng ai yêu cầu, thực ra chỉ để bản thân cảm thấy tốt hơn về chuyện đó.
Sassa nghĩ rằng ông hiểu rõ hơn về cách giải quyết những vấn đề đó. Đó là lý do ông không cần thiết phải ở phía bắc. Và…
"Cô làm gì ở ngoài này thế? Vào trong chuẩn bị đi."
"À, v-vâng! Nhưng em, ừm, nghĩ là mình nên chào hỏi ngài trước, Sassa-sama."
"Lại nữa, không có người thừa kế danh tự nào tên là Sassa ở đây cả."
"Ừm, nhưng mà, ờ."
Có lẽ cô ấy muốn chào hỏi cho phải phép. Nhưng ông ghét việc người khác làm như thể ông đang tử tế hay bất kỳ thứ vớ vẩn nào tương tự.
Ông chỉ đang làm những gì ông cảm thấy muốn làm. Tại sao họ cứ nhất quyết phải suy diễn sâu xa hơn?
…Nhưng cô bé này là kiểu người sẽ mang những chuyện này theo bên mình…
Ông hiểu cảm giác đó là như thế nào, vì vậy ông muốn dừng lại ở một lời chào. Nhiều hơn nữa sẽ kéo dài lê thê, điều mà ông không muốn.
Vì vậy, với tư cách là tiền bối, ông thúc ép cô trả lời.
"Cô có quà lưu niệm nào cho một chiến binh bình thường tình cờ có cùng tên với một người thừa kế danh tự không? Có phải không?"
"Ồ, testament! Em có ạ!"
…Không thể tin được là con bé có thật…
Ông đã thúc cô nói ra, nhưng điều đó vẫn khiến ông hơi ngạc nhiên. Điều này cũng cho thấy cô đã lên kế hoạch cho việc này không chỉ là một lời chào đơn giản, điều này còn đáng ngạc nhiên hơn. Có một cô gái như thế này ở bên cạnh thì cũng tốt, nhưng nó cũng sẽ khiến mọi việc trở nên khó xử.
Ông không ghét cô và ông biết cô làm tốt công việc của mình, nhưng cô có một kiểu không bao giờ ghét ai, điều này xung khắc với phong cách của ông. Mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn nhiều khi tất cả mọi người ngoài kia hoặc là kẻ thù, hoặc là đồng minh.
Nhưng từ quan điểm của Hashiba, bất kỳ ai đã giúp đỡ cô đều là đồng minh, mọi người phục vụ cô đều là đồng minh, và ngay cả kẻ thù cũng là đồng minh nếu họ đứng về phía cô trong một việc gì đó.
Nghe có vẻ mệt mỏi chết tiệt. Nhưng cô đã xoay xở được.
"Thế cô mang gì cho tôi?"
"Testament! Ngài muốn vị dâu hay vị chuối ạ?"
"Cả hai."
"N-ngài chỉ được chọn một thôi."
"Tôi sẽ không ăn cả hai. Toshi sẽ đến sau, nên tôi sẽ lấy một phần cho cậu ta."
"E-em sẽ đưa cho Maeda-sama phần của ngài ấy."
"Cô biết là chuyện đó sẽ không xảy ra đâu."
Hashiba đơ người trong giây lát và cuối cùng cúi đầu.
"Testament…"
Cô chìa ra một trong những chiếc túi giấy bên trong hộp giấy của mình.
"Vậy đây là gì?"
"Ồ, testament! Đó là món đặc sản mới của Hồ Biwa Azuchi, Vu Nữ Vivako ạ! T-thực ra dự án này được bắt đầu để kỷ niệm việc em chinh phục(?) Mouri, nên phần Viva bắt nguồn từ tiếng P-Pháp."
"Và người phụ nữ này là Vivako?"
"Không ạ, đây là sản phẩm hợp tác với linh vật Biwako-san của Câu lạc bộ Manga Học viện Azuchi. Nhưng bằng cách kết hợp 'Vu Nữ' và 'Viva', nó trở thành một cách chơi chữ về, ừm…"
"Thôi được rồi. Cứ coi như tôi chưa hỏi. Tôi không cần biết. Đóng cái lernen figur đó lại đi!"
Hashiba lặp lại "vâng ạ" nhiều lần, mỗi lần đều cúi đầu, nhưng có một điều Sassa phải nói.
"Cô biết đấy, về chuyện đó. Về Paris ấy. Cô đã không thắng trận chiến đó đâu."
"E-em có thắng mà. Em có thắng mà. Mọi người thật thô lỗ về chuyện đó."
"Khi Fukushima đến nhóm chúng tôi, cô ấy chắc chắn không hành động như thể vừa thắng một trận lớn."
"À-à thì, Nori-chan, đã, ừm, có nhiều chuyện hơn."
"Và đó là một chủ đề khác mà tôi không muốn nghe thêm. Nên dừng lại ở đó đi, đồ ngốc."
Thay vào đó, ông nhận chiếc túi giấy và rồi Hashiba hỏi ông một câu.
"Shibata-sama vẫn khỏe chứ ạ? Và cả Oichi-sama nữa?"
"Điều tốt nhất tôi có thể nói là tên ngốc đó vẫn như mọi khi. Và Oichi-sama thì mỉm cười về mọi chuyện."
"Vậy là ngài ở đây thay cho Shibata-sama phải không, Sassa-sama?"
"Đừng có ngốc thế," ông nói trong khi nhớ lại những gì Shibata đã nói với ông trước khi ông đến đây.
Theo Thánh Phán, ông không tham gia vào Trận chiến Shizugatake, vì vậy ông cần phải rời đi.
Nhưng Niwa và Sakuma vẫn xuất hiện. Mori cũng vậy. Dựa vào đó…
…Mình nghĩ mình cũng nên ở lại.
Nhưng Shibata đã không đồng ý.
●
"Naru Naru-kuuun? Cậu có hứng thú đến thăm một nơi nguy hiểm không?"
Shibata đang bảo Sassa đi đến chỗ Hashiba. Nhưng có một vấn đề với điều đó.
"Ông biết không, có lẽ ông quá thiếu thông tin để biết, nhưng Thánh Phán cũng không đề cập đến việc tôi có mặt tại Sự biến Chùa Honnouji đâu, đồ ngốc."
"Ồồồồ? Và tại sao cậu lại biết nhiều về những trận chiến mà cậu chẳng liên quan gì thế? Chẳng lẽ cậu là một chiến binh kém quan trọng hơn nhiều so với những gì cậu thể hiện à?"
Họ đang ở trên cầu tàu, nhưng Sassa vẫn đấm Shibata ba phát và bị một cú đấm trả đũa đánh văng ra xa.
Thay vì cố gắng can ngăn cuộc chiến, những người khác đã chỉnh trang lại quần áo để chờ bộ phận kế toán đến đánh giá thiệt hại. Nhưng…
"Tôi cũng không xuất hiện ở Honnouji, ông biết không?"
"Ý cậu là gì?"
"Cậu không thấy tội nghiệp cho Hashiba sao, Naru Naru-kuuun? Chúng ta siêu mạnh, nên chúng ta phải giúp con bé chứ."
"Toshi sẽ đến đó."
"Toshiie thì, cậu biết đấy, nhạy cảm theo một cách mà cậu không có."
Nghĩ lại, Shibata có lẽ đã nghi ngờ Toshiie sẽ quay trở lại. Đó là lý do ông đã gọi Sassa đến và đưa ra đề nghị của mình.
Và một lần nữa…
"Hashiba, cô có nghĩ tôi là người thay thế cho tên ngốc đó không?"
"Không ạ, ngài là chính ngài."
Nhưng…
"Xét về việc cả hai đều là những nhân vật vĩ đại và là những tiền bối đáng tin cậy, ngài và Shibata-sama có rất nhiều điểm chung."
"Trời ạ, cô phiền phức thật. Cực kỳ phiền phức!"
"E-em đã nói gì sai sao?"
"Giờ thì tôi hiểu tại sao họ lại đồng ý để cô thừa kế danh tự của một kẻ xách dép phiền phức nào đó rồi."
Nhưng điều đó đã tóm tắt được tình hình. Mặc dù Toshiie sẽ đến sau, nhưng những người duy nhất ở đó là Sassa…
...Ranmaru, Yasuke, và Mitsunari.
Ông biết khá rõ hai người đầu tiên. Chủ yếu là vì họ làm an ninh tại Hồ Biwa Azuchi. Ông không biết Mitsunari rõ lắm, nhưng với tư cách là phụ tá cho Hashiba, ông biết mình có thể tin tưởng vào cô.
Nhưng những tên ngốc ở phía bên kia không có lực lượng chiến đấu đáng kể. Nhưng họ biết điều đó và họ vẫn ở đây. Họ có lẽ sẽ tấn công thẳng từ phía trước. Cho nên…
"Chà, tôi đoán mình có thể giúp một tay. Tốt hơn hết là cô nên biết ơn đấy, hậu bối."
●
"Yasuke-sama, tôi đang ẩn nấp trong bụi rậm ở chế độ tàng hình và đã phát hiện một người cực kỳ khó chịu. Chính xác là hai người."
"Ranmaru-kun, cậu cứ phán xét mọi người một cách khắt khe thế à!? Đúng không!?"
"Bình tĩnh nào," Ranmaru nói. "Họ khó chịu, nhưng họ đã xuất hiện. Đó mới là điều quan trọng. Còn về cách tôi đánh giá tính cách của Sassa-sama… tôi cảm thấy mình cần phải cộng ngược 20 điểm vào đánh giá của mình về Shibata-sama. Điều đó khiến ngài ấy có nhiều điểm hơn ngài, Yasuke-sama, nên ngài cần phải cố gắng hơn nữa."
"Tôi đâu có yêu cầu cậu phải khắt khe hơn nữa đâu!"
Một insha kotob xuất hiện bên cạnh khuôn mặt của Ranmaru. Thông điệp của nó được gắn nhãn "khẩn".
"Chúng tôi có tin khẩn từ Shizugatake: cổng phía nam của Đội Shibata đã bị chọc thủng."
●
Nagaya-stable: "Chúng tôi có tin cổng phía nam của Đội Shibata đã bị chọc thủng. Từ giờ trở đi bên trong sẽ hoàn toàn hỗn loạn."
Trong khi Musashi đang thực hiện động tác chuyển hướng, Masazumi lắng nghe báo cáo của Ookubo trên nóc tàu vận tải đang cập bến tại khu vực dưới lòng đất của Đền Asama.
Các chiến binh đang hoàn tất việc lên tàu ở bên dưới và cô đang thảo luận với Futayo và những người khác về cách phối hợp với họ. Cô cũng đang kích hoạt từng thần chú mà Asama đã phân phát cho tất cả mọi người.
Phó Hội Trưởng: "Sau khi Shibata thua, Hashiba sẽ bị trận chiến làm cho kiệt sức. Điều đó có giúp chúng ta an toàn hơn sau này không?"
"Chúa công Shibata không phải là người dễ dàng thua cuộc như vậy đâu, Masazumi."
Futayo trách cô. Masazumi tò mò, nên cô hỏi thêm.
"Nhưng cô đã đấu với ông ta hai lần và vẫn sống sót để kể lại mà."
"Lần đầu tiên, tôi tập trung vào phòng thủ và đã chiến đấu một cách rất thô lỗ. Tôi cũng có sự hỗ trợ của Muneshige-dono. Lần thứ hai là một loạt các đòn đánh qua lại, nhưng nếu chúng tôi tấn công sâu hơn, sự khác biệt về kích thước cơ thể sẽ khiến tôi chết và ông ta bị thương nặng nhưng vẫn sống."
Phu quân nhà Tachibana tiếp lời Futayo trong khi điều chỉnh lại ngọn thương của mình. Anh xoay nhanh ngọn thương trong tay phải và ngay lập tức dừng nó lại trên đầu ngón trỏ.
"Judge, điều đó là sự thật. Về sức mạnh thể chất, Chúa công Shibata không mạnh bằng Reine des Garous, nhưng ngài ấy có thể đạt đến trình độ của cô ấy bằng kỹ thuật và tốc độ vượt trội của mình. Chúng ta không thể chỉ đơn thuần ngưỡng mộ ngài ấy, mà trước hết phải ngưỡng mộ ngài ấy nếu chúng ta hy vọng vượt qua.
"Nhưng," anh nói. "Chính sau trận chiến đó mà Phó Tổng Trưởng đã quyết định con đường đời của mình. Và cô ấy đã cùng Gin-san chiến đấu với Thiên Long Sasuke-sama tại Sanada. ...Vậy bây giờ cô ấy sẽ thể hiện như thế nào?"
"Tôi cũng có thể nói điều tương tự về anh khi đã giành chiến thắng trước Oichi với sự giúp đỡ của Gin-dono."
"Ể?" Phu nhân nhà Tachibana nói.
Cô nhìn Futayo và vẻ mặt của cô thoáng cứng lại, nhưng…
"Ồ."
Chắc hẳn cuối cùng cô cũng nhận ra phản ứng của chính mình, vì cô hắng giọng và giơ ngón trỏ phải giả của mình về phía hai người dùng thương.
"Hai người đang phấn đấu để trở thành Vô Song ở Đông và Tây trước khi giải quyết dứt điểm mọi chuyện, vì vậy hai người không nên so sánh mình với những tiền bối vĩ đại của chúng ta để khen ngợi nhau như thế!"
"Ý tôi là khen ngợi cô đó, Gin-dono. Đó gần như là chính sách tiêu chuẩn của tôi rồi."
"Chị ấy nói đúng đấy, Gin-san. Cả Phó Tổng Trưởng và tôi đều không thể đạt đến trình độ này nếu không có chị. Tôi xin chị hãy tiếp tục giúp đỡ chúng tôi như vậy."
"Anh nghĩ rằng anh phải xin sự giúp đỡ của tôi sao, Chủ nhân Muneshige?"
"Tôi xin vì sẽ thật đáng tiếc nếu chị không giúp."
"Anh không cần phải nói những điều này trước mặt mọi người đâu…"
Masazumi hơi ngạc nhiên khi thấy Phu nhân nhà Tachibana đỏ mặt vì điều đó. Nhưng…
Tonbokiri: "Tôi bị mắng rồi."
Không, đó là một biểu hiện của sự tin tưởng.
…Futayo và Phu quân nhà Tachibana chỉ đơn giản là không dựng lên những "rào cản" như vậy.
Trong Thánh Phán, Tachibana Gin là một người phụ nữ đã kế vị vị trí gia chủ của gia tộc Tachibana để bảo vệ nó. Cô đã được nuôi dạy để làm điều đó, vì vậy cô đủ tài năng để sánh ngang với người cha vĩ đại của mình và chắc hẳn đã phải tự kiểm soát bản thân rất nhiều để không bao giờ để lộ bất kỳ sơ hở nào.
Cô là một người phụ nữ kỳ lạ, người chỉ được rèn giũa những nền tảng của chiến đấu dưới sự chỉ dạy của hai chuyên gia, và một người đàn ông kỳ lạ đã tự hoàn thiện bản thân không vì lý do gì khác ngoài tình yêu dành cho cô, nhưng cô cũng đã được bảo hãy sống tự do. Hai người này và Phu nhân nhà Tachibana hoàn toàn khác nhau. Phần thú vị là Phu quân nhà Tachibana đã nhận ra một số điều và hỗ trợ với tư cách là một người chồng, nhưng Futayo lại cung cấp sự hỗ trợ hoàn toàn khác từ vị trí của một người bạn.
Sự khác biệt giữa Phu quân nhà Tachibana và Futayo đã được tạo ra bởi…
...Mối quan hệ khác nhau của họ với cô ấy.
Điều gì đã gây ra điều đó? Sự khác biệt về giới tính? Môi trường nơi họ gặp nhau lần đầu? Tính cách của họ? Cách họ tiếp cận mọi người? Masazumi có thể nghĩ ra rất nhiều khả năng, nhưng cô chỉ thực sự biết rằng đó là một câu hỏi khó.
Nhưng có một điều vẫn khiến cô băn khoăn khi trận chiến đã đến rất gần.
"Chúng ta sẽ dễ dàng hơn nếu Trận chiến Shizugatake tiến triển thuận lợi chứ?"
"Không, tôi không nghĩ vậy, Masazumi-dono." Crossunite nhún vai khi anh xem xét nhiều khung ký hiệu cùng một lúc. "Nếu có thì, họ sẽ tiến đến đây với lực lượng còn mạnh hơn nữa."
"Ý anh là họ sẽ hấp thụ một phần lực lượng của Shibata sau trận chiến à?"
"Có thể, nhưng họ cũng có thể chỉ đơn giản là tiếp nhận ý chí của các tiền bối của mình," Mitotsudaira nói, tay cô tung ra vài cú đấm với tốc độ cao. "Không phải ai trong số họ cũng có thể tạo ra sức mạnh vượt qua kỹ năng của mình, nhưng con người không phải là máy móc và việc ý chí của họ nắm giữ một phần kỹ năng dự trữ là điều phổ biến. Do đó, những thứ như tinh thần, cảm xúc, tự ám thị, và bất kỳ suy nghĩ nào cũng có thể khơi dậy nguồn dự trữ đó và phát huy sức mạnh thực sự của họ. Nếu Hashiba đánh bại Chúa công Shibata và kế thừa ý chí của ngài ấy, họ sẽ bị hao mòn, nhưng họ cũng sẽ có thể thách thức chúng ta với giới hạn cao nhất thực sự của kỹ năng của họ.
"Tất nhiên," cô nói. "Để kế thừa tất cả những điều đó, họ phải trải qua một cuộc đụng độ thực sự trong trận chiến hiện tại. Họ sẽ chiến đấu một loạt các trận chiến khốc liệt, nhưng lực lượng Shibata muốn mang lại lợi ích tìm thấy ở đó. Nếu cuộc chiến không đủ khốc liệt, ý chí của họ có thể sẽ không đến được với các hậu bối."
●
Vùng đất phía bắc đã trở thành một chiến trường.
Bức tường pháo đài bằng tàu bao quanh đội hình Shibata đã mở cổng.
Cả cổng phía bắc và phía nam.
Cổng phía bắc đã bị phá hủy và cổng phía nam đã bị nhiễm virus.
Đội Shibata đã đáp trả. Các chiến binh ma của Maeda Toshiie đóng vai trò như một bức tường trên con đường chạy từ bắc xuống nam và những người ở phía đông được điều đến để đẩy bức tường đó về phía trước.
Nhưng tất cả mọi người trong Đội Shibata đều nghe thấy một điều gì đó.
"Ồồồ!"
Những nhóm lớn cất lên tiếng hô mừng chiến thắng ở phía bắc và phía nam.
Và bức tường đã bị phá vỡ. Từ đây, họ chỉ có hai con đường để chiến thắng: đẩy lùi kẻ thù hoặc tiêu diệt chúng.
"Nhào vô!" một mobile shell đang lao về phía tây hét lên. "Dù sao thì ta cũng chán ngấy việc chiến đấu với đám Tin Lành và Hexagone Française rồi! Bọn chúng yếu xìu!"
"Ta luôn muốn thử sức hạ gục các chiến binh của Hashiba Kẻ Chinh Phạt!"
Các mobile shell thuộc lực lượng chiến đấu chính của Shibata hạ tấm che mặt quỷ xuống để che mắt.
"Đi nuốt chửng bọn chúng nào!"
"Testament!" họ hét lên khi tăng tốc, nhưng họ cũng nghe thấy một âm thanh nhất định.
Tiếng gió rít và một loạt các tiếng va chạm kim loại vang lên từ trên không trung.
"Cái gì thế?"
"Ta không thể nhận ra dù đang nhìn thẳng vào nó! Một cuộc chiến kỳ lạ nào đó đang diễn ra ngoài tầm với của chúng ta!"
Ai đang chiến đấu với ai?"
"Đó là Kani Saizou đã trốn thoát và thủ quỹ tại chỗ của chúng ta, Fuwa-san!"