Này, ngài đi đâu vậy?
Ta có nên đi cùng ngài không?
Hay là cứ mặc kệ mà đi theo nhỉ?
Ngài định ra bãi biển à?
Phân bổ Điểm (Nếu là hồ thì có tính là bãi biển không nhỉ?)
Tomoe Gozen ngước nhìn lên bầu trời.
Nàng có cảm giác đã rất lâu rồi chưa được thấy bầu trời ấy, nhưng đồng thời lại như thể chỉ mới đây thôi. Bởi nàng đang ngắm nhìn nó từ bên trong Ariake.
Phần nóc đang được mở để thông gió buổi sáng.
Từ 8 đến 9 giờ, Ariake sẽ mở lớp giáp phía trên. Trong sự kiện "Hội Giao lưu Mùa hè về Đạo đức trong Sáng dưới dạng Manga", họ đã không làm vậy vì lý do an ninh, nhưng giờ thì nó đã kết thúc.
Phần nóc được mở ra mỗi buổi sáng và tối, vừa để phô diễn sức mạnh công nghệ của IZUMO, vừa để mang lại một sự thay đổi sảng khoái cho mọi người trong không gian khép kín này.
Các tàu vận tải ra vào Ariake cũng sẽ nhắm vào những thời điểm này thay vì sử dụng các cửa chuyên dụng. Việc đó giúp không khí lưu thông, tăng hiệu quả thông gió.
Rất nhiều hoạt động diễn ra vào thời điểm này.
Mọi người bước ra khỏi chỗ ở để ngước nhìn bầu trời, và họ thường lên kế hoạch dùng bữa vào khoảng thời gian này.
Tomoe Gozen cũng đã chọn cách đó. Nàng ngồi ở rìa ngoài của Khu Phố Rộng Nam-3, một trong những khu phố nhà hàng lớn của Ariake. Vị trí này cũng cho nàng một góc nhìn thẳng ra Musashi.
Nàng đang ăn bánh kiều mạch và hoa quả tại một chiếc bàn có dù che của một nhà hàng Viễn Đông.
“Guericke, các quốc gia khác đang làm gì? Góc nhìn tập trung vào ngành in của ngài hẳn sẽ cung cấp vài thông tin giá trị đấy.”
“Testament.” Guericke ngồi đối diện nàng trong bộ đồng phục mùa hè. Ông đặt xuống một chồng túi giấy. “Các công quốc Công giáo và các quốc gia thù địch hiện đang đến chào hỏi chúng ta, trong khi chúng ta cũng đi chào hỏi họ. Tuy nhiên, điều này có thể sẽ không kéo dài.”
Và…
“Các quốc gia đó đang quan tâm đến việc mua thiết bị in ấn, và chúng ta đang thảo luận về việc để IZUMO hoặc chính chúng ta bắt đầu một số hoạt động kinh doanh thử nghiệm ở đó nhằm củng cố ngân sách sau này.”
“Chẳng phải tất cả chúng ta đều đang có những chuyện lớn hơn để lo sao?”
“Testament,” ông đáp lại, vừa lúc một người khác bước đến từ bên cạnh.
“Các quốc gia khác có lẽ nghĩ rằng tương lai của Ngày Tận thế và Chiến tranh Ba mươi năm phụ thuộc vào Hashiba của M.H.R.R. và Nobunaga của P.A. Oda. Vâng.”
Tomoe Gozen quay mặt về phía người mới đến.
“Christina. Cô không đi cùng họ đến Hexagone Française sao?”
Christina trả lời câu hỏi của Tomoe Gozen bằng một tiếng “Testament”.
Hôm nay là ngày 25. Nhóm Musashi đã khởi hành đến Hexagone Française từ sáng sớm.
Họ đang đi về phía tây, ẩn mình trên một trong những con tàu thương mại đi đến các công quốc Tin Lành. Các quốc gia tinh ý hơn có lẽ sẽ nhận ra sự vắng mặt của họ, nhưng rất ít người biết họ đang đi đâu.
…Và nhà Mouri của Hexagone Française sẽ giảng hòa với Hashiba sau kỳ nghỉ.
Musashi đang lẻn vào một quốc gia sắp trở thành kẻ thù. Sẽ chẳng ai ngờ được chuyện đó, Christina thầm mỉm cười nghĩ. Và…
“Tôi có thể ngồi đây được không ạ?”
“Cứ tự nhiên. Trừ khi có ai khác ở đây có vấn đề gì?”
Tomoe Gozen nhìn sang các bàn xung quanh, và những người ngồi đó nhanh chóng nhìn đi chỗ khác.
Xem ra Christina đã thu hút rất nhiều sự chú ý. Cô vốn không giỏi nhận ra những chuyện như vậy, nhưng…
…Nếu có Tadaoki-sama ở đây, mọi chuyện đã khác rồi.
Nhưng cô sẽ sớm được làm điều đó thôi.
“Hôm nay Tadaoki-sama và tôi sẽ đi dạo quanh Ariake, nên tôi không thể ở lại lâu được.”
“Đi ngắm cảnh à?”
“Chúng tôi dự định đến Biển Ariake, thực chất chỉ là một hồ chứa nước lớn trên tầng hai. Chúng tôi sẽ vui chơi ở đó một lúc rồi đi hát karaoke.”
“Cứ như một cặp tình nhân trẻ tuổi nhỉ?”
“Tôi là người nở muộn, nên không thể bận tâm đến vẻ bề ngoài được.”
Câu nói đó làm thay đổi vẻ mặt của Tomoe Gozen. Nàng nhướng mày ngạc nhiên rồi khẽ mỉm cười.
“Thú thực, ta rất ghen tị đấy.”
Christina cúi đầu.
“Tôi xin lỗi vì đã không bao giờ nghe theo lời khuyên của ngài khi còn ở dinh thự Nagaoka.”
“Cô đang xin lỗi với tư cách cá nhân?”
“Tôi đang xin lỗi với tư cách là Phu nhân Nagaoka.”
“Nghe được đấy. Giờ thì, ta rất muốn nói rằng ta chỉ dạy dỗ cô vì đó là bản chất của người kế thừa danh hiệu Luther, nhưng không may là ta không thể.”
“Có phải là về chuyện của Komaoumaru-sama không ạ?”
“Cô nhanh nhạy đấy.”
“Tuyên bố không hứng thú với chuyện yêu đương là một cái cớ của kẻ hèn nhát,” cô nói, và từng lời đều là thật lòng.
Cô liếc nhìn xung quanh, nhưng thực sự không hiểu tại sao mình lại làm vậy.
Cô biết người ngồi cạnh mình là Đại diện xứ Saxony, Guericke. Ông là một nhà lãnh đạo Tin Lành tham gia vào ngành in ấn, nên thường làm phụ tá cho Luther, tức Tomoe Gozen. Phần lớn thu nhập của ông đến từ ngành in, nhưng ngành này chủ yếu bao gồm các ấn phẩm dựa trên việc tái diễn lịch sử và các doujinshi.
…Thế thì đây là một ngành kinh doanh rất bấp bênh.
Phải chăng tất cả những công việc chính trị nghiêm túc đã khiến ông muốn bung xõa và tận hưởng thứ gì đó vui vẻ hơn?
Nhưng Christina quyết định rằng một người như vậy sẽ dễ nói chuyện hơn.
Cô có thể để ông ta ghi chép lại, điều đó sẽ giúp việc đạt được đồng thuận với phe Tin Lành dễ dàng hơn. Với ý nghĩ đó, cô tiếp tục chủ đề trước đó.
“Komaoumaru-sama đã làm gì kể từ đó?”
“Chúng ta không biết. Chúng ta mất dấu vết của cậu ta sau khi được chuyển đến Azuchi Hồ Biwa. Chúng ta biết cậu ta đang làm việc cho Hashiba, nên có khả năng sẽ được cử ra trận khi Hashiba thấy cần thiết. Ta rất muốn tự tay kết liễu cậu ta, nhưng có lẽ chúng ta sẽ không gặp nhau trên chiến trường.”
“Vậy ngài sẽ phải tin tưởng giao cho Musashi xử lý thôi.”
“Phó Hiệu trưởng nhà Date suýt nữa đã mất hết trang bị vào tay cậu ta. Lần tới có lẽ cậu ta sẽ còn mạnh hơn, nên sẽ là một đối thủ đáng gờm đấy.”
“Tôi có nên chuyển lời đó đến họ không?”
“Chắc là nên thế.” Tomoe Gozen khẽ mỉm cười. “Ta chắc rằng họ sẽ làm bất cứ điều gì họ muốn và tìm ra cách đối phó của riêng mình. Đó là cách làm của họ. Vấn đề là ta phải hành động với giả định rằng mình có thể chạm trán cậu ta vào một thời điểm nào đó trong tương lai.”
“Có cách nào để đánh bại cậu ta không?”
“Nhiều lắm. Vấn đề là cô có thực hiện được chúng hay không thôi.”
“Vậy là không thể chỉ nói suông được, phải không ạ?” Christina nói, mỉm cười cay đắng.
Guericke giơ tay phải lên bên cạnh cô.
“Xin lỗi, Tomoe Gozen, nhưng tôi quên đặt lịch ghi lại một chương trình buổi sáng. Tôi có thể làm bây giờ được không?”
“Chương trình gì vậy?”
“Tập đặc biệt kỳ nghỉ hè của Thu Thuế Tuyệt Đối: Matthew 7 do Học viện Ariake sản xuất. Bắt đầu lúc 10 giờ.”
“À.” Christina gật đầu. “Vatican đã bất cẩn cho phép Viễn Đông sản xuất nó, nên cuối cùng nó lại mô tả một chiến hạm kim tự tháp bay biến hình thành một vị thần chiến tranh khổng lồ rồi nghiền nát quân đội La Mã.”
“Testament. Gần đây phe Công giáo đã bật đèn xanh cho rất nhiều thứ như vậy, có lẽ là một cách để chống lại chúng ta, phe Tin Lành. Và phe Tin Lành cũng cấp phép vì nó được cho là quá vô lý để bất cứ ai có thể sùng bái.”
“Họ không hiểu được người Viễn Đông sùng bái các vị thần chiến tranh biến hình khổng lồ đến mức nào đâu.”
“Điều đó đã cho tôi thêm một điều để mong đợi khi ở trên Ariake này.”
Ông cúi đầu về phía Christina vì một lý do nào đó, nhưng vị đại diện Tin Lành đã cấp phép cho chương trình đó đang ngồi ngay tại bàn với họ, nên cô cảm thấy ông nên cảm ơn bà ấy thì hơn. Nhưng dù sao thì…
“Đây có phải là một ví dụ về giao lưu văn hóa không?”
“Viễn Đông thực sự có cử một phái đoàn đến châu Âu trong thời kỳ lịch sử này. Nếu chúng ta diễn giải mọi thứ quá tự do, Liên minh Testament sẽ ngăn chặn, nhưng Innocentius đã đi rồi và tôi nghe nói Olimpia vẫn đang say ngủ vì ma thuật mộng ảo của mình.”
Thú thực, dạo gần đây Christina đã không còn cập nhật những chuyện này. Cô không còn bị nhấn chìm trong thông tin như trước nữa. Nếu có thì, cô đang sống cuộc đời mình bằng cách tái khám phá những điều cô đang có trong tầm tay và trong chính bản thân mình.
Nhưng cô có một thông tin liên quan trong tay.
“Tôi nghe nói Hoàng đế Thần quốc La Mã và Giáo hoàng có quan hệ thân thiết.”
“Matthias là một người lập dị và theo đúng nghĩa đen là phi nhân loại. Còn Olimpia thì, nếu có, lại là kiểu người trẻ trung và hòa đồng. Cả hai đều thích ở trong nhà, nhưng tôi cho rằng Matthias mới là người bị kéo ra khỏi vùng an toàn của mình.”
Nói cách khác…
“Vị Hoàng đế Thần quốc La Mã đó khiến ngài nhận ra ngoại hình của con người hoàn toàn vô nghĩa, nhưng ông ta lại phải lòng vị Giáo hoàng ‘mới’ này, người đang lão hóa ngược và cuối cùng sẽ biến mất. Sao thế, Guericke? Ngài vừa cười tôi phải không?”
“K-không, tôi không dám. Tôi đang cười đoạn giới thiệu tập tuần sau của một chương trình khác mà tôi tình cờ thấy khi đang đặt lịch ghi hình cho chương trình này.”
Nghe có vẻ là một cái cớ tồi, nhưng Christina nhận ra chương trình trên màn hình của ông là Làng Thiên tài Toàn năng Leonardo. Tadaoki cũng xem chương trình đó và nó quả thực rất hài hước. Mỗi tập, vị trưởng làng lại phát minh ra thứ gì đó nguy hiểm và các đệ tử của ông phải hợp tác để giải quyết các vấn đề do phát minh đó gây ra. Trong tập cuối cô xem, trưởng làng đã xây một căn cứ quân sự, nhưng cô chưa biết chuyện gì đã xảy ra với cái cầu thang trên tầng hai mà họ không thể mở ra.
…Ồ, mình có thể hỏi Tadaoki-sama chuyện gì đã xảy ra!
Đó được gọi là giao tiếp.
Cô gật đầu cảm ơn Guericke, và ông gật lại, trông có vẻ bối rối. Và…
“Tomoe Gozen, ngài nghĩ sao về tình hình thế giới hiện tại?”
“Testament,” Tomoe Gozen đáp. “Giống như cô thôi. Mọi người đều đang chờ xem Musashi và Hashiba sẽ làm gì.”
Tomoe Gozen cầm lấy thực đơn để gọi thêm món gì đó trước khi họ nói chuyện.
Nàng vừa mới ăn vài chiếc bánh kiều mạch, nhưng…
“Ta nghĩ ta sẽ gọi một ít amanatto và cá hồi khô.”
“Tomoe Gozen, ngài nghe như một tay bợm nhậu vậy!” Guericke nói. “Ồ, còn tôi sẽ lấy món ‘sandwich cá hồi – set may mắn’ này.”
“Tại sao nó lại đi kèm với một con búp bê chó?”
“T-tôi muốn con búp bê công chúa này, không phải con chó!”
“Cô phục vụ ơi! Chúng tôi sẽ lấy món này, món này, và món này – kèm theo con chó.”
“Tomoe Gozen!”
“Ồ,” Christina nói, giơ tay mình lên. “Tôi sẽ dùng burger ramen trong đợt hợp tác với Làng Thiên tài Toàn năng Leonardo.”
“Cô cũng là một nhà thám hiểm gan dạ đấy nhỉ?”
“Phải theo đuổi những xu hướng mới nhất nếu muốn có thông tin mới nhất.”
“Dù sao thì,” Tomoe Gozen nói. “Các quốc gia khác đã khá bận rộn trong kỳ nghỉ. Hãy thảo luận về chuyện đó đi.”
…Thế giới thật bận rộn dù Ngày Tận thế đã cận kề.
Tomoe Gozen tập trung vào những điều nàng đã tận mắt chứng kiến.
“Nhà Mouri có khả năng sẽ dùng Ankokuji Ekei để giảng hòa với Hashiba sau kỳ nghỉ. Nhưng họ chưa làm gì liên quan đến Sekigahara ngoài việc nói rằng sẽ tuân thủ nghiêm ngặt việc tái diễn lịch sử. Mọi chuyện có vẻ đang thuận lợi cho họ, nhưng cô nghĩ sao?”
“Nhà Mouri đang nỗ lực tích lũy ‘lợi ích’ từ kỳ nghỉ cho đến trận Sekigahara.”
Điều đó nhắc Tomoe Gozen nhớ rằng Christina đã có mặt trong cuộc thảo luận giữa Ankokuji Ekei và Phó Hội trưởng Musashi.
Tomoe Gozen ước gì mình cũng có thể ở đó, nhưng…
“Nói cách khác, nhà Mouri đang nỗ lực bảo vệ những người thuần Mouri của họ. Họ sẽ đứng về phía Hashiba, nhưng sẽ làm mọi cách để đảm bảo Mouri không suy tàn. Điều đó có nghĩa là Hashiba không thể sử dụng Mouri cho đến khi Sekigahara bắt đầu. Và ta cho rằng Mouri sẽ dùng sự hợp tác của họ tại Sekigahara làm lá chắn để chiếm ưu thế khi đối phó với Hashiba.”
“Trong khi đó, các quốc gia Kantou đang bắt đầu hợp tác với Musashi.”
Christina nói nhỏ, dường như để những lời nói rơi xuống mặt bàn.
…Ồ?
Thật thú vị khi một người châu Âu như cô lại nắm được thông tin về Kantou.
Chắc hẳn cô đã tự mình thu thập và phân tích thông tin về nhiều chủ đề khác nhau.
Christina đan các ngón tay vào nhau trên bàn khi cô tiếp tục.
“Kantou, Oushuu và Sviet Rus đều đang trên đường trở thành đồng minh của Musashi. Tương tự như Hexagone Française và Anh ở châu Âu. Tôi nghĩ chúng ta có thể cho rằng Musashi và các đồng minh đó đang cố gắng hạn chế hành động của P.A. Oda.”
“Các quốc gia khác sẽ làm gì nếu điều đó xảy ra?”
“Tôi chắc rằng họ đang làm đủ mọi thứ trong kỳ nghỉ, nhưng đến bây giờ là ngày 25, tôi cho rằng hầu hết các quốc gia đã tiến hành tái diễn lịch sử của mình ít nhất đến giữa tháng Chín. Bởi vì,” Christina nói, nhưng đó là lúc món amanatto được mang đến.
“Muốn một ít không?” Tomoe Gozen hỏi, chu đáo chỉ vào đống thức ăn trên đĩa của mình, nên Christina lấy một viên. Cô cầm nó bằng một tờ giấy ăn, đưa lên miệng, rồi nhướng mày.
“Tôi tưởng đó là đường, nhưng lại là muối.”
“Nó dùng loại muối thân thiện với ma, nên họ gọi nó là ‘amanatto không ngọt’. Cô có thể tự quyết định xem điều đó là mâu thuẫn hay tự chuốc lấy thất bại.”
“Cũng phải.” Christina gật đầu. Và, “Tôi cho rằng hầu hết các quốc gia đều dự đoán Sự kiện Honnouji sẽ xảy ra vào cuối kỳ nghỉ hoặc đầu tháng Chín. Họ hẳn đã thấy Hashiba tuân theo lịch trình đó và kết quả của việc Musashi đàm phán với họ khi tiến vào Kantou. Do đó, chúng ta có thể dự đoán rằng các quốc gia đó sẽ có sẵn kế hoạch chống P.A. Oda và chống M.H.R.R. vào cuối kỳ nghỉ. Tôi cho rằng họ hy vọng sẽ giảm bớt ảnh hưởng của Musashi tại Westphalia bằng cách nói rằng hành động của Musashi đã buộc họ phải chống lại P.A. Oda và Hashiba như vậy.”
“Testament. Ta đồng ý với cô về điểm đó. Chính việc Musashi đẩy nhanh một vài cuộc tái diễn lịch sử đã giúp chúng ta vượt qua thất bại tại Nördlingen rồi. Nếu châu Âu có thể hợp tác với nhau, chúng ta có thể chống lại Hashiba mà không bị ‘thất bại’ đó ám ảnh. Hexagone Française sẽ là chìa khóa cho tất cả những điều này, nhưng đã được định sẵn rằng họ sẽ là những người chinh phục châu Âu. Vì vậy, các quốc gia khác sẽ lên kế hoạch hành động sau kỳ nghỉ dựa trên mức độ họ nghĩ Hexagone Française sẽ sử dụng vị thế đó để giúp đỡ Mouri. Nhưng…”
Tomoe Gozen nhón một hạt đậu và nhận thấy vị mặn thấm ra từ kẽ răng khi nàng cắn vào nó thật ngon.
…Ồ, nó mặn hơn bình thường để bù cho sự kiện Manga Mùa hè Phi Đạo đức, phải không?
Rõ ràng là nàng đang có tinh thần rất tốt nếu thấy nó ngon. Vị giác của nàng có thể thay đổi được.
Nhưng nàng có điều muốn nói về việc này.
“Vào ngày 10, Musashi quyết định tiến về phía tây như thể họ đang dẫn đường cho Hashiba. Vào ngày 15, họ đến đây cùng với Ariake. Tất cả các quốc gia khác hẳn đã bắt đầu đặt ra một số câu hỏi về điều đó. Họ đã nghĩ rằng họ có thể dành học kỳ 2 để tập trung vào P.A. Oda và Hashiba và đợi đến Westphalia mới đối phó với Musashi, nhưng nếu điều này có nghĩa là Musashi sẽ tham gia nhiều hơn họ nghĩ thì sao?”
“Testament. Đó là lý do tại sao họ tập trung vào các vấn đề nội bộ bắt đầu từ nửa sau của kỳ nghỉ. Bởi vì nếu Musashi can thiệp thành công và đánh bại P.A. Oda, tất cả các sự chuẩn bị của họ để tập trung vào P.A. Oda và Hashiba sẽ trở nên lãng phí.”
Và…
“Trong trường hợp đó, châu Âu sẽ buộc phải đối phó với Musashi, nếu không muốn nói là cả Musashi và Hashiba dẫn đầu phần còn lại của gia tộc Oda.”
“Và sao nữa?” Tomoe Gozen thúc giục, tự hỏi mình đang mỉm cười đến mức nào. Hy vọng mình không thích thú với chuyện này hơn cả mình nghĩ, nàng nghĩ khi tiếp tục. “Những quốc gia đó sẽ cần phải bắt đầu xem xét những cuộc tái diễn lịch sử nào bây giờ?”
“Đầu tiên là Sự kiện Honnouji, Trận Yamazaki, và Trận Shizugatake, quyết định nơi Hashiba sẽ đến,” Christina nói. “Và trước khi họ đối phó với Musashi tại Westphalia, họ có thể phải xem xét Sekigahara và Trận Komaki Nagakute, cả hai trận chiến giữa Hashiba và Musashi. Không quốc gia nào khác có thể có bất kỳ hành động bất cẩn nào cho đến khi những trận chiến đó hoàn tất.
“Đó là lý do tại sao tôi đã kết luận rằng các quốc gia khác sẽ không làm gì nhiều cho đến giữa tháng Chín khi Honnouji và Yamazaki lẽ ra đã hoàn tất.”
Christina hít một hơi sau khi trình bày suy đoán của mình.
…Đã lâu lắm rồi mình mới có một cuộc thảo luận như thế này.
Kể từ khi cô phát biểu tại hồ bơi của Musashi. Kể từ đó, cô có thu thập một số thông tin, nhưng chủ yếu là khám phá những khía cạnh mới của cuộc sống mới này, dành cả ngày hẹn hò với Tadaoki, và đôi khi hờn dỗi trên giường cả ngày khi không thể gặp anh.
…Tại sao mình không dùng những ngày đó để thu thập thông tin chứ!?
Cô quyết định đổ tất cả cho việc mình là người nở muộn. Dù sao đi nữa, cô đã tận hưởng lễ hội mùa hè, cũng là để chuẩn bị cho bên trong Ariake sau khi rời Kantou. Cô cũng đã tận hưởng ba ngày của sự kiện Manga Mùa hè Phi Đạo đức. Chưa kể…
“Này, Christina? Tôi không biết tâm trí cô đã lạc đi đâu rồi, nhưng hãy quay lại đi.”
“T-Testament! Tôi sẽ cố gắng hết sức!”
Cô mở một lernen figur hiển thị những bức ảnh của Tadaoki mà cô đã chụp trong sự kiện Manga Mùa hè Phi Đạo đức và đặt mặt sau của màn hình thành không trong suốt. Điều đó sẽ làm cho nó trông như thể cô đang xem lại dữ liệu mà Tomoe Gozen và Guericke đã gửi cho cô.
Nagaya-Stable: “Xin lỗi, Nagaoka-kun. Tôi là Trưởng Hội đồng Đại diện Musashi Ookubo. Cậu có chút thời gian không?”
Nagabuto: “Hả? Bà muốn gì? Tôi đang hơi bận.”
Nagaya-Stable: “À, tôi vừa nhận được tin từ vệ sĩ bí mật mà chúng ta cử theo dõi Phu nhân Nagaoka. Hình như cô ấy đang xem một số bức ảnh của cậu ở nơi công cộng, nhưng trong khi cô ấy đã đảm bảo không ai có thể nhìn thấy chúng từ phía trước, thì bất cứ ai ở phía sau cô ấy đều có thể thấy rõ. Cô ấy gần như bị bao vây bởi các Sĩ quan Đặc nhiệm số 1 của các quốc gia khác hoặc thuộc hạ của họ, nên tôi chỉ nghĩ là… nhưng nếu cậu bận, đừng lo lắng.”
Nagabuto: “Đừng có để yên chuuuuuuyện đó! Chết tiệt, tôi đến ngay! Tôi sẽ có mặt ngay lập tức!”
Christina thiết lập các bức ảnh thành một trình chiếu, điều đó đủ để làm cô vui.
Sau khi xong việc, cô có điều muốn nói với Tomoe Gozen. Cô dùng giọng nói mà cô luôn dùng với người phụ nữ đó.
“Ngài có biết rằng có một quốc gia đang có những động thái đáng lo ngại không?”
“Ý cô là quốc gia của mặt trời lặn, phải không?”
“Testament. Tres España đang lấy cớ đội bóng chày của họ để đến thăm nơi này.”
Chuyện đó không có gì quá lạ, nhưng…
“Tôi nghe nói Phó Tổng thống Juana có ý định tiếp tục đi cùng đội bóng chày sau sự kiện Manga Mùa hè Phi Đạo đức.”
“Cô lấy thông tin đó từ mạng lưới của mình à?”
“Địa điểm tổ chức giải đấu của họ có nghĩa là rất nhiều thông tin đó sẽ đến được Nördlingen.”
Cô có một vài phỏng đoán về ý nghĩa của việc này, nhưng…
“Tùy thuộc vào cách ngài diễn giải thông tin đó, tôi tin rằng điều này được tính là trả lại ân huệ mà ngài đã dành cho tôi tại Nördlingen.”
“Theo cách nào?”
“Testament.” Christina gật đầu. “Ngài là người đã sắp đặt để Musashi có thể lấy cớ sự kiện Manga Mùa hè Phi Đạo đức để trở về Kantou, phải không?”
“Ừm, thực ra đó là tôi,” Guericke ngắt lời.
“Câm miệng lại!”
Tomoe Gozen hét to đến mức những người xung quanh phải quay lại và Guericke ngậm miệng lại. Chuyện gì vậy nhỉ? Christina tự hỏi khi cô tiếp tục nói.
“Việc Musashi đến đây đã buộc các quốc gia khác phải sắp xếp lại kế hoạch của họ với trọng tâm mới là Musashi. Và vì ngài, Tomoe Gozen, đã sắp đặt điều đó, nên giờ đây họ phải xem xét đến ảnh hưởng của ngài khi Westphalia đang đến gần. Đó là một nước đi xuất sắc, Tomoe Gozen.”
“Làm ơn đi, có gì đâ-” Guericke bắt đầu.
“Câm miệng lại!”
Tomoe Gozen lại hét lên và cả khu vực chìm vào im lặng.
Dù sao đi nữa, Christina đã trả ơn người phụ nữ đó cho chuyện ở Nördlingen.
“Tomoe Gozen. Cách tôi nói như vậy sẽ giúp ngăn Musashi và Hashiba phớt lờ phe Tin Lành, thu hút sự chú ý của các quốc gia khác vào ngài, và khiến họ lắng nghe những gì ngài nói.”
“Quả là cô khi tự tin vào kết luận đó. Nhưng ta có linh cảm rằng điều này cũng có ý giúp cô lấy lại ảnh hưởng của mình với tư cách là Thủ tướng Thụy Điển.”
“Chúng ta đang trong kỳ nghỉ hè, Tomoe Gozen, nên chúng ta cần phải tận hưởng.”
Cô thấy Tadaoki đang chạy về phía này. Vì lý do nào đó, anh đang hét lên “Đợiiiiiiiiiii!” điều đó thật kỳ lạ vì cô chẳng đi đâu cả. Nhưng…
“Không biết Musashi và Hashiba sẽ trải qua phần còn lại của kỳ nghỉ như thế nào nhỉ.”
Koroku đang chán đến chết.
Kỳ nghỉ hè đã bước vào tuần cuối cùng. Cô đã làm xong hết bài tập hè, nhưng…
…Có lẽ đó không phải là ý hay.
Bài tập hè được giao để duy trì khả năng học tập của bạn trong kỳ nghỉ dài, nhưng mỗi học sinh được phép tự chọn tốc độ hoàn thành của mình và cô đã hoàn thành nó trước khi kỳ nghỉ trôi qua được một nửa.
Cô không hề làm vội; chỉ là nó tự nhiên xong khi cô hoàn thành nhiều nhất có thể mỗi ngày mà không gây căng thẳng cho bản thân.
Chỉ là tình cờ cô hoàn thành rất nhiều bài tập cùng một lúc theo cách đó. Dù không hẳn là vì cô thích bài vở trường lớp.
“Đều tại mấy trò chơi điện tử.”
Cô dành thời gian rảnh rỗi của mình để chơi game và bảo trì hoặc cải tiến cho Genbu. Bài vở ở trường là một trở ngại đối với những việc đó.
“Bài vở ở trường cản trở mọi thứ khác.”
Và mọi thứ khác lại cản trở bài vở ở trường.
Điều đó dẫn đến những lo ngại của cô về bài tập hè của mình:
…Có lẽ đó không phải là ý hay.
Cô đã hoàn thành tất cả sớm để nó không cản trở thời gian rảnh rỗi của mình trong phần còn lại của kỳ nghỉ, nhưng…
“Sau quá nhiều thời gian rảnh rỗi, mình sẽ trở thành một đứa ngốc không nhớ được một chữ nào đã học.”
Cô đã hỏi những người khác về điều đó tối qua. Ishikawa và các Ngọn Thương hiện đang ở Azuchi đều có mặt trong phòng ăn, nên cô đã giải thích vấn đề. Ishikawa là người đầu tiên trả lời:
“Koroku-chan? Em có vẻ nghĩ rằng em đã phát hiện ra một lỗ hổng trong hệ thống giáo dục, nhưng thành thật mà nói, ngay cả giáo viên như bọn tôi đôi khi cũng muốn gạt mọi thứ sang một bên và nghỉ một kỳ nghỉ dài. Ý tôi là nhìn xem chúng tôi tự giao cho mình bao nhiêu bài tập hè này: không có gì cả.”
“Thầy có hơi thẳng thắn quá không?”
“Đừng lo, Shouroku,” Wakisaka xen vào, khuấy xi-rô than tre vào ly đá bào của mình. “Kế hoạch của tớ là trốn không bao giờ làm bài tập, nên chúng ta có thể bắt đầu cố gắng lại khi học kỳ 2 bắt đầu.”
“Angie, em có gan nói điều đó ngay trước mặt giáo viên của mình đấy,” Ishikawa nói. “Nhưng, Koroku, để thầy nói rõ một điều. Không học không biến em thành một đứa ngốc đâu.”
“Không ạ?”
“Testament,” Yoshiaki xác nhận. “Không đâu. Những người học thì sẽ thông minh hơn, còn những người còn lại sẽ trở về làm vượn hoang dã.”
“Kime-chan! Tớ sắp thành khỉ vào học kỳ tới rồi!”
Koroku nhớ lại, trong mùa thứ 4 và mới nhất của Pendragon Ball Z, nhân vật chính đã bắt đầu nói “Chào! Tôi là một cậu bé nhà quê!” để nhấn mạnh quá khứ là một đứa trẻ hoang dã của mình, nhưng điều đó lại nhắc cô nhớ đến việc có rất ít chương trình TV thần thánh ở Kantou.
Ở vùng đất của Houjou, họ đã chiếu đi chiếu lại cùng một chương trình trong một vòng lặp vô tận như là “một minh chứng cho sự luân hồi”, nhưng cô nghi ngờ đó có phải là lý do thực sự không. Dù sao đi nữa, Katagiri là người cuối cùng đưa ra lời khuyên.
“Cậu không thể học thêm một chút trong phần còn lại của kỳ nghỉ sao, Hachisuka-san?”
“Cậu thì có à?”
“Ể? Có chứ, tôi sẽ làm vậy.”
“Nhưng thế thì lãng phí thời gian lắm.”
Câu trả lời của cô khiến mọi người đứng hình. Cảm nhận được sự chú ý của mọi người đổ dồn vào mình, Takenaka nhún vai và đưa ra ý kiến của mình.
“Nếu hỏi tớ, thì việc cậu có thấy một điều gì đó lãng phí thời gian hay không và việc cậu có cảm thấy tội lỗi khi không làm nó hay không là hai chuyện khác nhau.”
“Ồ, nói hay lắm, Take! Tớ không thể hiểu nổi mấy vấn đề này, nên tớ sẽ mặc kệ hết cho đến học kỳ mới!”
“Tôi không mong chờ việc phải chấm bài của một đám vượn đâu,” Ishikawa nói.
“Th-thầy là người đã bỏ rơi chúng em suốt một thời gian dài vào học kỳ trước đấy!”
“Testament,” Ishikawa nói. Cô cầm một ly parfait kiểu Kyoto trong tay trái và chuẩn bị ăn nó như thể đó là chazuke. “Việc dạy học dễ dàng hơn nhiều khi học sinh của mình tự lập như vậy.”
Koroku không thích việc tập trung vào cái gì dễ dàng hơn, nhưng có vẻ như kế hoạch tốt nhất là mỗi người tự đưa ra một lập trường về bài tập mà họ cảm thấy thoải mái. Cô đã cố gắng học thêm một chút, nhưng không có tâm trạng và đã dừng lại chỉ sau một lúc xem lại bài.
…Vậy là phần còn lại của kỳ nghỉ sẽ là chơi game và đi ra ngoài.
Cô nhìn lên trên đầu.
Cô thấy bầu trời trắng ở đó.
Bầu trời thật đã bị che phủ bởi một mái vòm khổng lồ của một hàng rào tàng hình.
Cô nhìn xuống lại để thấy boong tàu của Azuchi và xa hơn là bến tàu của Azuchi.
“Đã mười ngày kể từ khi chúng ta trở về.”
Bên kia không gian bến tàu khổng lồ là chính cái hồ.
“Khi nào thì Azuchi Hồ Biwa mới có thể gỡ bỏ mái vòm này?”
Koroku có thể nhìn thấy Azuchi Hồ Biwa, bến tàu khổng lồ được xây dựng ở phía bắc hồ, và thị trấn lâu đài.
…Học viện Azuchi ban đầu ở đây và thị trấn được xây dựng xung quanh nó.
Theo Testament, Lâu đài Azuchi của gia tộc Oda là lâu đài lớn nhất trong thời kỳ Chiến Quốc và thị trấn lâu đài của nó rộng lớn và thịnh vượng. Để mang lại một chút thịnh vượng trong thời gian cai trị tạm thời, nơi này đã được xây dựng trước khi kế thừa danh hiệu Nobunaga “để chuẩn bị cho thời đại sắp tới”.
Điều đó do Nobuhide, người đứng đầu trước đây của gia tộc Oda, lãnh đạo, nhưng…
“Một ngày nọ, gia tộc Oda đột nhiên phá hủy Lâu đài Azuchi và bắt đầu xây dựng Azuchi Hồ Biwa ở đây.”
“Hả? Gì cơ? Cậu đang học lịch sử Oda à, Shouroku? Có phải là một phần của dự án mùa hè không?”
Cô nghe thấy một giọng nói từ trên đầu.
Wakisaka mặc một bộ đồ bơi và mang theo một cái túi trong khi treo ngược người từ phía dưới schale besen đang hạ xuống của mình.
Cô dùng đôi cánh của mình để giữ mình lơ lửng.
“Đi ra ngoài không, Shouroku? Kime-chan và những người khác đã đến hồ bơi buồm được xây dựng trên Hồ Biwa rồi.”
“Sao cậu lại đi muộn vậy?”
“Tớ đang làm một chút bài tập sau những gì cậu nói tối qua. Tính toán đạn đạo và những thứ tương tự. Tớ nghĩ tốt nhất là nên biết những điều cơ bản về cách các loại đạn bắn vật lý di chuyển.
“Nhưng dù sao thì,” Wakisaka nói. “Cậu có mang theo đồ bơi đi nghỉ không?”
“Cậu đang cố khiêu khích tớ à?”
“Không hề.” Wakisaka xua tay. “Năm nay bị ảnh hưởng nặng nề bởi các cuộc chiến bắt đầu từ năm ngoái, cậu biết đấy? Và kỳ lạ thay, thời trang ở đây đã bắt đầu áp dụng những xu hướng mới nhất từ Hexagone Française và K.P.A. Italia. Các sản phẩm từ thương hiệu Cửa hàng Học viện Sa’id và Viễn Đông đều rất đơn giản, nhưng các thương hiệu Sakaiya và SAKAI đang cho ra mắt nhiều sản phẩm trong năm nay, mang lại cho chúng ta màu xanh dương và đỏ.”
“Tớ thích thương hiệu NORIKANE-ASIA.”
“Thương hiệu thời trang từ Fan Gang!? Tớ đã đánh giá thấp cậu rồi, Shouroku.”
Theo cách nào chứ? Dù sao đi nữa, cô muốn bước ra ngoài hít thở không khí trong lành. “Cứ đưa tớ ra ngoài đi.”
“Nhưng đồ bơi của cậu!”
Cô ấy thật cứng đầu. Koroku không còn lựa chọn nào khác ngoài việc với lấy phần đẩy của schale besen và kéo mình lên.
“Ồ, cậu không chấp nhận câu trả lời không à?”
“Tớ đang không có tâm trạng tốt.”
Ý cô là về tình hình trước mắt, nhưng…
“Tớ có thể tưởng tượng được.”
Câu trả lời nhanh chóng cho thấy Wakisaka hiểu rõ cô.
Vậy nên Koroku thở dài và ngắm nhìn Azuchi Hồ Biwa từ một góc nhìn cao hơn một chút. Mái vòm hình elip với đường kính tối đa 12km chứa bến tàu, thị trấn Azuchi đang dần trở thành một khu nhà kho, và một cơ sở R&D. Và…
“Làm sao mà chuyện này không khiến tớ bực mình được chứ?”
“Ý cậu là một cơ sở lớn như vậy được xây dựng để chuẩn bị cho Dự án Genesis?” Wakisaka hỏi, chỉ tay về phía một không gian trống lớn.
Khu nhà kho và bến tàu dày đặc có một khu vực trống với bán kính khoảng 2km.
Không gian đó có hình dạng như một cái cối và được lát đá xuống tận đáy. Nó có mười cái lỗ ở bên trong và một số cấu trúc chắc hẳn đã từng nâng đỡ thứ gì đó ở đó trước đây.
“Honnouji,” Koroku thì thầm, gọi tên thứ đã lấp đầy không gian vĩ đại đó trước khi nó bị tháo dỡ và vận chuyển đi nơi khác. “Điểm khởi đầu để kết thúc nó nhưng không để nó kết thúc.”
Wakisaka gật đầu với những gì Koroku nói khi đang ngồi ở không gian hoạt động như một ghế sau.
…Shouroku xem xét mọi chuyện này rất nghiêm túc.
Cô đối mặt với những sự thật trần trụi và chấp nhận chúng bằng các giác quan của mình.
Cô đã thể hiện khá nhiều cảm xúc trong cuộc đối đầu giữa Musashi và Azuchi trước đây, nhưng cô không để điều đó ảnh hưởng đến quan điểm hay phán đoán của mình về điều gì đúng và sai.
Điều đó cho thấy một lý do cho “tâm trạng tồi tệ” của cô.
…Cậu ấy không tin rằng đây là điều đúng đắn nên làm.
Nhưng không thể làm gì khác được, nên Wakisaka biết mình phải làm gì.
“Đi thôi.”
Không ngồi đây nữa. Không bao giờ suy tư là một trong những điểm mạnh của mình. Ngoài ra, bạn không thể suy tư về tất cả những thứ phức tạp này nếu bạn đang bận rộn, điều đó có nghĩa là hành động quan trọng hơn suy nghĩ. Chắc là vậy.
Nhưng nếu mình định đi cùng Shouroku…
“À mà, cậu nghe gì chưa?”
“Chưa.”
…Ít nhất cậu cũng có thể hỏi “Nghe gì cơ?” chứ?
Nhưng đây là kiểu nói chuyện thường ngày của họ. Thần hộ mệnh quản lý không phận của cô cảm nhận được bầu trời trắng phía trước và hiển thị một tuyến đường an toàn trên một insha kotob.
Cô đồng bộ hóa insha kotob đó với bộ điều khiển schale besen của mình và thực hiện bất kỳ điều chỉnh cần thiết nào bằng chân, cho phép bay rảnh tay. Cô điều chỉnh vị trí của chiếc túi đựng đồ bơi và các vật dụng khác.
“Người đứng đầu gia tộc trước đây, Nobuhide…-sensei thì đúng hơn? Hình như chính là Song Trọng Huy đã hạ gục ông ấy.”
“Tớ biết rồi.”
“Hả? Vậy là cậu đã nghe rồi à? Take nói cho cậu à?”
“Tớ nghe từ mẹ của Hirano cùng với cậu.”
“Vậy à?”
Cô không thực sự nhớ. Nhưng…
“Mà, chuyện đó xảy ra thường xuyên với chúng ta mà, phải không?”
“Testament. Không đáng để bận tâm.”
Con bé này thật thực tế. Có lẽ nó còn trưởng thành hơn cả mình, Angie nghĩ.
“Vậy cậu có nghe chuyện này chưa?” cô hỏi. “Học trò hàng đầu của Nobuhide-sensei là Matsudaira Motonobu, người lúc đó đang là con tin của gia tộc Oda để tái diễn lịch sử. Cậu biết đấy, ông già đã cho nổ tung Mikawa.”
“Tớ biết rồi,” Koroku nói.
Angie gật đầu.
Điều đó thì bất cứ ai cũng biết nếu họ chịu tìm hiểu. Các cuộc tái diễn lịch sử giữa P.A. Oda và Matsudaira khá quan trọng, cả vì họ sau này đã kiểm soát Viễn Đông và vì mối liên hệ của họ đã cho phép Matsudaira sử dụng Mikawa làm vùng đất trung lập giữa P.A. Oda và Liên minh Testament.
“Vậy còn chuyện này?” Angie nói. “Gia tộc Oda rơi vào hỗn loạn sau sự biến mất của Nobuhide-sensei, nhưng cậu có biết chính Matsudaira Motonobu là người đã khởi xướng tất cả các kế hoạch dẫn đến hiện tại không?”
“Tớ cũng có nghi ngờ.”
Ồ, một câu trả lời kém tự tin hơn. Nhưng…
“Ồ.”
Insha kotob hiển thị chỉ đường đột nhiên bảo cô phải bay lên.
Một con tàu vận tải đã rời cảng phía sau cô và đang đi về phía đông nam.
…Đang trên đường đến Honnouji, nhỉ?
“Họ nói họ đã chuyển nó đến một địa điểm mới vì ở đây sẽ quá quy mô để thực hiện.”
Địa điểm mới ở phía đông nam của Hồ Biwa. Con tàu đó có lẽ đang chở vật liệu đến đó. Dựa trên các chỉ số ether mà Magie Figur của cô đang nhận được, việc xây dựng ở đó thực sự đang được tiến hành.
…Nagayasu sẽ sớm đến đây chứ?
Angie tự hỏi trong khi việc bay lên làm chân cô di chuyển.
“Điều gì khiến cậu nghi ngờ điều đó?” cô hỏi.
“Dự án Genesis là ý tưởng của Lãnh chúa Motonobu, nên tất nhiên ông ấy đã đóng một vai trò trong đó.”
“Ừ, chắc vậy.”
Koroku vẫn chưa nói xong.
“Sau sự biến mất của Oda Nobuhide, Motonobu đã thực hiện một vài dự án nghiên cứu, nhưng tất cả đều thất bại. Chỉ sau đó ông mới bắt đầu Dự án Genesis. Vì dự án đó đang thực hiện ý chí của Nobuhide, ít nhất là ở một mức độ nào đó, nên các nhà lãnh đạo của P.A. Oda đã chọn đóng vai trò của mình. Giờ thì, tớ chắc rằng tất cả những điều đó không đơn giản như bản tóm tắt đó, nhưng tớ đã nghe được đôi chút về phần đó của câu chuyện và tớ nghĩ rằng nó bao quát được dàn ý chung của các sự kiện một cách khá tốt.”
“Và giờ chúng ta đang bay trên tất cả những thứ đó.”
“Thế nên tớ mới có tâm trạng tồi tệ,” Koroku nói.
Một bến tàu khổng lồ nằm bên dưới họ. Azuchi hiện đang chiếm giữ nó, nhưng bên cạnh nó…
“Chúng ta cần phải ngăn chặn kẻ thù của mình nếu muốn điều này thành công và điều đó có nghĩa là chúng ta cần sức mạnh.”
Có một bến tàu khổng lồ khác.
Không gian chứa của nó còn lớn hơn cả Azuchi.
“Tất cả sẽ sớm kết thúc. Và rồi nó sẽ không bao giờ kết thúc.”
Và một khi điều đó xảy ra…
“Hay là cậu mua một bộ đồ bơi đi, Shouroku?”
Bức tường trắng trước mặt họ mở ra để lộ bầu trời xanh.
Koroku ngồi thẳng dậy và cố gắng nhìn qua đôi cánh của Angie.
Xem kìa, Angie nghĩ. Hóa ra nó cũng quan tâm đến những thứ bên ngoài.
“Tớ không khỏi thắc mắc,” Angie nói, nhẹ nhõm trước hành vi của người đồng đội bên cạnh, “chuyện gì sẽ xảy ra với Fukushiman và những người khác.”
Fukushima có một buổi sáng tỉnh giấc uể oải.
Gọi là buổi sáng thì hơi muộn, nhưng không thể tránh khỏi. Cơn đau nhói ở lưng tối qua đã làm phiền cô đến mức cô ngủ chập chờn và không bao giờ được lâu.
Cô biết mình không thể tiếp tục như thế này, nên cô bỏ bữa sáng và bắt đầu luyện tập ngay, hy vọng điều đó sẽ giúp đầu óc mệt mỏi của mình tỉnh táo hơn.
“––––––”
Sau khi vung kiếm gỗ vào một cái cây vài lần, cơn đau nhói của đêm qua lại quay trở lại.
Điều đó cho cô biết đây không phải là cách.
“Đây không được tính là luyện tập.”
Cô đã hy vọng sẽ rèn luyện những kiến thức cơ bản về kiếm thuật bằng cách vung, đâm và chém vào thân cây bằng thanh kiếm gỗ đã mòn của mình.
Nhưng cơn đau nhói ở lưng đêm qua là do không tập thể dục đủ.
“Ta được cho là đang rèn luyện tâm trí, nhưng ta chỉ đang tham gia vào một số bài tập kiếm gỗ.”
Điều đó không đủ. Nhưng một nguyên nhân khác cũng hiện lên trong đầu cô.
…Ta cứ nhớ lại chuyện đã xảy ra với Kiyo-dono.
Cô có thể cảm thấy sự tập trung của mình đang giảm sút.
Tuy nhiên, ngồi xếp bằng và thiền định không ngăn được những suy nghĩ không mong muốn. Dù cô có cố gắng bình tĩnh đến đâu, ký ức đó vẫn hiện lên trong đầu và cô lại chìm trong hối hận.
Cô cần phải đảm bảo rằng mình không thể suy nghĩ gì cả. Là một chiến binh, cô biết chính xác làm thế nào để làm điều đó.
“Cách tốt nhất là đắm mình vào luyện tập.”
Cô đã học được tối qua rằng mức độ luyện tập hiện tại của mình là không đủ.
Nếu cô thực sự kiệt sức, cô có thể ngủ thiếp đi mà không bị những suy nghĩ không mong muốn ám ảnh.
Và đầu óc uể oải của cô sáng nay cho cô biết giấc ngủ quan trọng như thế nào.
Nếu cơn đau nhói đó quay trở lại và cô không thể ngủ được tối nay, cuộc sống ngoài trời của cô sẽ chỉ trở nên tồi tệ hơn.
Trong trường hợp đó…
“Không được nương tay với bản thân. Ta cần phải luyện tập thực sự và có một giấc ngủ đàng hoàng tối nay. Một kế hoạch xuất sắc.”
Nhưng bây giờ khi cô phải nghĩ ra một “bài luyện tập thực sự” để thực hiện, cô lại gặp bế tắc.
Cô dựa khuỷu tay vào cái cây bị những đòn tấn công của mình làm rách nát và tự nói với mình.
“Chính xác thì ta phải làm gì đây?”
Loại hình luyện tập nào sẽ làm cô kiệt sức?
Cô cần rèn luyện tinh thần. Chỉ đơn giản di chuyển cơ thể sẽ không giúp cô đạt được điều đó.
Nhưng điều gì sẽ giúp được?
Tâm trí cô lang thang tìm kiếm câu trả lời và Kiyomasa đột nhiên hiện lên trong đầu.
Phần tồi tệ nhất chính là cái sự “đột nhiên” đó.
Sự dằn vặt ập về thật kinh khủng. Nàng thấy mình thật bạc bẽo khi cố quên đi Kiyomasa, rồi lại nhớ đến cảnh mình đã làm tổn thương người đó sâu sắc đến nhường nào, khiến lòng nàng càng thêm nặng trĩu.
“–––––”
Khi gương mặt đẫm lệ và giọng nói của Kiyomasa vào khoảnh khắc bị nàng từ chối chợt ùa về trong tâm trí, Fukushima buông mình khỏi thân cây.
“Kh.”
Theo bản năng, nàng suýt nữa đã giáng thêm một cú nữa vào thân cây, nhưng rồi lại tự kiềm chế.
Nàng biết làm vậy cũng chẳng ích gì. Đêm qua nàng đã thấm thía điều đó quá rõ rồi.
“Phải rồi.”
Chỉ vận động đôi chút không thể giúp nàng xua đi những dòng suy nghĩ ấy.
Mỗi khi chợp mắt hay nghỉ ngơi, khoảnh khắc đó lại hiện về.
Làm sao để ngăn được cảm giác nhói đau mà nó gây ra đây?
…Testament.
“Mình phải làm sao mới chuộc lại được lỗi lầm đã gây ra cho cô ấy?”
Fukushima thở dài, ngước nhìn trời cao.
Bầu trời chỉ còn là một vệt sáng trắng lọt qua kẽ lá, dường như đã quá trưa.
Cơ thể nàng rã rời, nhưng không phải kiểu mệt mỏi rã rượi, mà là cảm giác ì trệ như bị rỉ sét lâu ngày. Nàng cúi đầu xuống và nhận ra cằm mình có vẻ thon hơn mọi khi.
Mình gầy đi rồi, nàng nghĩ, một tay vịn vào thân cây, rồi xoay người cất bước.
Nàng đi về lều, lấy một ít lương khô rồi tìm đến chỗ có nước để rửa mặt.