Tiến về phía trước
Là tất cả những gì tôi biết
Và tất cả những gì tôi muốn biết
Phân Bổ Điểm (Đặc Tính Độc Nhất)
Qua thiết bị quan trắc của Chính Nghĩa, Yoshiyasu thấy căn cứ Satomi bừng sáng.
…Lộ diện rồi sao?
Mọi ánh sáng ở trung tâm thành phố đã tắt lịm, thay vào đó, các nguồn sáng đều tập trung bên ngoài tường thành. Chỉ cần liếc mắt cũng có thể nhận ra kết giới phòng thủ dạng tường thành đã được gia cố, nhưng…
“Họ định chuyển sang phòng thủ căn cứ ư!?”
“Vì chúng tôi đã biết vị trí của kẻ địch.”
Ngay khi Konishi vừa dứt lời, một tiếng nổ lớn vang lên, giáng vào tường thành ở phía tây nam căn cứ.
Đó là một phát đại bác.
Một Thần Hủy Diệt của Musashi đang ẩn mình trong rừng đã khai hỏa vào tường thành.
Khẩu pháo bán chống hạm đó có thể xuyên thủng lớp giáp của chiến hạm nếu bắn trúng trực diện. Nó còn được yểm thêm thuật thức nhắm mục tiêu, nên…
…Nền tường thành làm bằng gỗ, đáng lẽ phải xuyên thủng chứ!
“Không có cửa đâu,” Konishi nói trong lúc ngưng tụ những mũi tên lửa trên đôi bàn tay đang dang rộng của Hiếu Đạo.
Rồi một vầng sáng bùng lên ở phía tây bắc căn cứ Satomi.
Đó là một kết giới phòng thủ, nhưng không phải loại dùng để gia cố tường thành…
“Kia là kết giới cho khinh hạm!?”
“Testament. Hashiba sở hữu một hạm đội trên không hùng mạnh, vậy chúng tôi không gia cố căn cứ thì còn biết làm thế nào? Tôi chỉ áp dụng hệ thống phòng thủ của hạm tàu lên căn cứ mà thôi.”
Và…
“Tôi đã kết hợp thuật thức phòng ngự dạng tường thành và dạng cục bộ. Một số thành phố lớn hoặc giàu có cũng làm vậy, và nhiều nơi khác đã chuẩn bị nó như một phương án dự phòng kể từ khi Hashiba-kun đưa ra chiến thuật dùng tàu vận tải để va chạm. Trong khi đó, chúng tôi mới là người phát minh ra chiến thuật ấy, nên từ lâu đã tính đến trường hợp bị người khác dùng lại và đã xây dựng một chương trình đối phó hiệu quả. Tôi cho rằng cô biết điều đó có nghĩa là gì.”
“Dù bị tàu vận tải đâm cũng không vỡ ư?”
“Lúc rời khỏi đại di tích, các cô đã cho bao nhiêu chiếc đâm vào một trong những khinh hạm của chúng tôi?”
Câu trả lời là ba chiếc, nhưng cô sẽ không nói ra. Vả lại, kẻ địch đằng nào cũng đã biết câu trả lời.
“Thấy sao hả?”
Konishi nhanh chóng phóng to những mũi tên lửa trong tay Hiếu Đạo.
Chúng không còn là những mũi tên đơn thuần nữa. Chúng lớn dần thành những quả cầu lửa khổng lồ, và Hiếu Đạo ném chúng về phía cô. Chúng bay đi với tốc độ của một mũi tên.
…Cô ta dùng tiền để thay đổi thuật thức pháo của Hiếu Đạo sao!?
Ngay cả khi một người đã hợp nhất với Thần Hủy Diệt, công nghệ hiện tại vẫn không cho phép sử dụng thuật thức trực tiếp. Nếu muốn một Thần Hủy Diệt sử dụng thuật thức, phải nạp và kích hoạt nó thông qua một khẩu pháo thuật thức được phát triển riêng. Hiếu Đạo được trang bị một khẩu ở mỗi cánh tay để chuyên dụng cho thuật thức, nhưng…
“Thần Hủy Diệt này hoàn hảo với tôi, vì chỉ cần có tiền, tôi có thể bắt nó làm bất cứ điều gì mình muốn.”
Khi những quả cầu lửa đang lao tới, Chính Nghĩa né sang phải thay vì lùi lại.
“Tôi quên mất, cô đã trả lời câu hỏi của tôi chưa nhỉ? Là ba chiếc đấy.”
Yoshiyasu né đòn, và những quả cầu nhiệt nóng bỏng thiêu rụi và xuyên qua những thân cây như thể cắt ngọt chúng. Rồi chúng làm tan chảy cả mặt đất.
…Kh.
Giáp của Chính Nghĩa nóng lên quá mức, các hệ thống bên trong phát ra cảnh báo. Cánh phụ bên trái là nơi gần nhất, nên nó bắt đầu quá trình xả nhiệt khẩn cấp. Nó cố gắng hút không khí vào để tự làm mát, nhưng ở đây không còn chút không khí mát mẻ nào nữa.
“Thế nào? Cô định tìm đâu ra ba chiếc tàu vận tải? Có thể mượn từ hạm đội trên kia không?”
Yoshiyasu nghe thấy giọng của Konishi, nhưng cánh phụ bên trái của cô đang gặp khó khăn trong việc hồi phục và không thể sử dụng được.
Cô đặt một bộ lọc chặn sáng lên thiết bị quan trắc của Chính Nghĩa để đối phó với nhiệt độ và ánh sáng cao.
“Thế nào?”
Khi Konishi hỏi lại lần nữa, vài tiếng pháo nổ vang lên.
Chúng đến từ căn cứ Satomi. Vài khẩu pháo bán chống hạm đang sử dụng thuật thức xuyên kết giới để nhô ra khỏi đỉnh tường thành và bắn gần như theo phương ngang.
Đạn pháo xé toạc khu rừng nơi đồng đội của Yoshiyasu đang tiếp tục nã đạn và áp sát.
“Chà, chúng đột nhiên hoạt động trở lại rồi kìa.”
Ookubo đang đứng trên một sườn dốc trong rừng, nơi có những vách đá lộ ra đây đó.
Kẻ địch rõ ràng đã nắm được vị trí sơ bộ của họ.
…Chúng ta đã bắt đầu giao chiến với một vài tên đang tăng cường phòng thủ ở bên ngoài.
Dựa vào đó và đợt phản công này từ căn cứ…
“Chắc chắn họ đang hành động dựa trên thông tin do cô bé Asano đó gửi về.”
Hơn nữa, Liêm Chính không thể chỉ bay lượn trên đầu không thôi được. Nếu nó đã gửi về dữ liệu từ thiết bị quan trắc của mình, căn cứ đã có thể thiết lập đợt phản công này.
Khoảng cách và lượng thông tin hẳn đã đạt đến ngưỡng cần thiết. Và…
“Kanou-kun. Làm cách nào để chúng ta phá vỡ lớp kết giới phòng thủ tăng cường đó?”
“Judge. Vẫn như trước thôi ạ. Kết giới phòng thủ của căn cứ địch có vẻ là sự kết hợp giữa loại tường thành thông thường và của một khinh hạm. Lục quân của chúng ta đã bắn hạ một tàu địch trước đó, nên chúng ta chỉ cần làm điều tương tự ở đây thôi.”
“Cậu yêu cầu nhiều quá đấy, biết không?”
Cuộc tấn công đó có sự góp mặt của Jizuri Suzaku từ Đặc Vụ Quan số 6, nhưng Suzaku hiện đang bất động. Và dựa vào vị trí của những viên đạn vừa rồi…
“Ôi, không. Chúng đã xác định được vị trí khai hỏa của Thần Hủy Diệt lúc nãy.”
“Xin đừng lo, thưa tiểu thư.” Kanou mỉm cười. “Phi công đã được sơ tán rồi ạ.”
Những chấn động nổ và ngọn lửa cháy rực hiện rõ ở khu rừng phía tây nam.
■――: “Thưa tiểu thư, Thần Hủy Diệt của đơn vị Thần Hủy Diệt đội tây nam đã bị phá hủy!”
Nagaya-Stable: “Ừ, tôi thấy rồi, thấy rồi.”
“Vậy thì,” Ookubo nói. Cô ngước nhìn những tàn lửa bay lên theo gió từ khu rừng đang cháy ở phía nam và mở ra một khung kí hiệu mới. “Kế hoạch của chúng ta bây giờ sẽ khó thực hiện hơn, nhưng dù sao cũng phải thử thôi.”
Nhưng…
“Sắp đến hồi kết rồi đấy, Hội trưởng Hội học sinh Satomi. Cô có thể làm gì đó với trận chiến của mình không?”
Trong lúc đó, một tiếng động lớn vang vọng từ cùng hướng với ngọn lửa nóng rực.
Hiếu Đạo đã phóng những quả cầu trắng nóng hừng hực về phía Chính Nghĩa.
Yoshiyasu tập trung vào việc né tránh.
Sau khi phóng những quả cầu lửa để tăng nhiệt độ xung quanh, Hiếu Đạo lại bắn thêm những mũi tên lửa. Dựa vào luồng nhiệt tỏa ra từ chính Hiếu Đạo, có vẻ nó có thể tránh được việc quá nhiệt bằng cách triệt tiêu một lượng nhiệt nhất định.
Trước đây nó chưa từng thể hiện mánh khóe này, nên…
…Chắc Konishi đã bắt đầu quen với việc sử dụng nó rồi.
Đó là một tin xấu.
Suy cho cùng, Yoshiyasu không thể sử dụng thiết bị bay của mình trong cái nóng này.
Thiết bị bay nén không khí bên trong và dùng nó làm chất xúc tác cho lực đẩy, nhưng cấu trúc bên trong bao gồm một hệ thống nhiên liệu và các bảng ấn kí khắc thuật thức.
Nó rất yếu trước nhiệt độ.
Các bộ phận chỉ được áp dụng thần hộ chống nhiệt ở mức trung bình, nên nếu nhiệt bị nén vào bên trong, nó sẽ tạo ra một khối nhiệt đủ mạnh để có thể làm tan chảy bên trong thiết bị bay.
Tệ rồi, Yoshiyasu nghĩ.
Cô biết rằng toàn bộ trận chiến đang đi đến hồi kết, nhưng chính vì vậy mà Konishi mới cố gắng chống trả quyết liệt như thế.
Cô phải giải quyết chuyện này càng sớm càng tốt.
Hashiba sẽ đến Kantou vào lúc bình minh và họ chắc chắn sẽ tiếp tục Chiến dịch Keichou. Nếu điều đó xảy ra…
…Việc Giải phóng Kantou sẽ phải diễn ra theo lịch trình của Hashiba.
Yoshiyasu tự nhủ.
…Nếu vậy, tất cả những gì chúng ta đã làm sẽ trở thành vô ích.
Thất bại trong việc Giải phóng Kantou đồng nghĩa với việc giao nộp mọi thứ cho Hashiba.
Cô biết rõ điều đó.
Nhưng một phần trong cô nghĩ rằng đó cũng có thể là một lựa chọn chính đáng. Nếu họ chọn tuân theo thay vì chống lại, thời gian và các quy tắc tái hiện lịch sử cuối cùng sẽ giải quyết mọi chuyện.
Những người đã nghĩ ra các quy tắc tái hiện lịch sử trong Thời đại Bình minh quả thực rất thông minh.
Yoshiyasu thiết lập một kết nối thần giao cách cảm và gửi một câu hỏi đến Musashi, con tàu đã gần như biến mất vào bầu trời phía tây.
Chính Nghĩa: “Mọi người nghĩ lịch sử là gì?”
Mar-Ga: “Ừm, có ai còn thức không? Yoshiyasu vừa hỏi một câu lạ hoắc.”
Ta: “Đây, ta thức đây. Thế Seijun và những người khác đã ngủ lại sau khi trở về rồi à?”
Mar-Ga: “Vâng, vì Asama đã chuẩn bị sẵn bùa cho họ. Tôi vẫn đang dọn dẹp bản thảo. Margot không có gì làm nên cũng ngủ rồi. Bên cậu thì ai còn thức?”
Ta: “Nhóm chơi GekoDos đang thức. Tenzou nói cậu ta muốn chuẩn bị nguyên liệu để làm trang bị cho Mary, nên tôi quyết định nhìn xa trông rộng và làm điều tương tự cho những người khác.”
Mar-Ga: “Cậu có biết GekoDos chỉ cho phép tối đa bốn người chơi không? Nếu cậu lập một nhóm với Horizon, Kimi, Asama, và Mitotsudaira, chính cậu sẽ bị đá ra ngoài đấy.”
Ta: “Đ-đừng nói những điều vừa phũ vừa có lý như thế chứ!”
Mar-Ga: “Cậu nên chơi một trò nào cho phép nhiều người chơi cùng lúc hơn. Mà này, có ai ở đây cậu muốn tôi chụp trộm lúc ngủ không? À, nhưng nói trước, Horizon đang ngủ với đôi mắt mở như một pharaoh và hai bàn tay đang chỉ về phía này, nên vụ đó không được đâu. Hay tôi nên thử chụp một tấm từ bên ngoài vùng cảnh báo của cô ấy?”
Ta: “Cô thử được không?”
Mar-Ga: “Ồ, xin lỗi. Tay phải phát hiện ra tôi rồi, nên không được.”
Ta: “Horizon cứng nhắc như xi măng vậy. Thế còn những người khác thì sao?”
Mar-Ga: “Kimi đã ôm Suzu ngủ được một lúc rồi. Asama thì vội vàng chui vào chăn theo kiểu chân vào trước, nên cuối cùng lại ngủ với cái mông chổng ra ngoài. Mitotsudaira thì làm hỏng gối nên đang nằm sấp, vừa khụt khịt vừa ngoe nguẩy cái mông.”
Ôi, cho ta xem cái đó được không?
Mar-Ga: “Đợi chút.”
Ta: “Khoan đã, Mar Đen. Thứ ta muốn xem không phải mông của họ. Ừ thì, nói dối đấy, nhưng ta sẽ đợi đến khi chúng ta về nhà cho chuyện đó.”
Mar-Ga: “Tôi nói là mặt ngủ và chỉ có thế thôi. Được rồi, bắt đầu đây. Hai cánh tay có vẻ đang vui, nên chúng đang tạo dáng. Đây là cơ hội của tôi. …Xong rồi đấy.”
Ta: “Ồôô.”
Mar-Ga: “Thế nghĩa là sao?”
Ta: “Chỉ là ta đang vui thôi.”
Mar-Ga: “Tôi sẽ vui nếu cậu gửi cho tôi vài tấm ảnh của họ ở chỗ cậu. Với lại…”
Ta: “Với lại sao?”
Mar-Ga: “Nhìn thấy mặt ngủ của ai đó là một điều xa xỉ. Tôi biết rõ vì đó là điều mà Margot và tôi cùng chia sẻ. Gương mặt lúc ngủ sẽ biến mất khi trời sáng và sẽ biến mất nếu họ phát hiện ra bạn, nhưng đó là thứ bạn có thể thấy nếu họ chia sẻ không gian với bạn và cho phép bạn trở thành một phần trong ngôi nhà của họ. Nói hơi lạ, nhưng cứ như thể họ đang sống ngay trước mắt bạn ngay cả khi đang ngủ vậy.”
Ta: “Cô đang có tâm trạng tốt à?”
Mar-Ga: “Hừm. Tôi vừa lấp đầy trang giấy với một đống hiệu ứng âm thanh, nên có lẽ vì thế mà trông có vẻ vậy.”
Ta: “Ồ, cô đang làm việc à. Vậy ta không nên làm phiền cô lâu.”
Mar-Ga: “Judge. Cảm ơn đã trò chuyện với tôi trong lúc nghỉ ngơi.”
Ta: “Không có gì. Hẹn gặp lại vào ngày mai. Hy vọng cô đã chuẩn bị sẵn vài món Ma Thuật Kĩ Thuật lợi hại cho chúng tôi.”
Mar-Ga: “…”
Ta: “…”
Ta: “A, phải rồi! Con nhỏ ngực lép!!”
Phiền phức thật, Naruze nghĩ trong khi viết thêm hiệu ứng âm thanh.
Theo Testament, tỉ lệ biết chữ của Viễn Đông đang tăng lên trong thời kỳ này và các chỉ huy quân sự thường xuyên trao đổi thư từ. Nhưng những lá thư được viết trong xã hội chiến binh đó có xu hướng được viết bằng chữ Hán, trong khi cách viết sử dụng ngôn ngữ nói lại được xem là một phần văn hóa của triều đình. Tuy nhiên, cô lại gặp khó khăn với thứ tiếng Viễn Đông cổ đó.
Mar-Ga: “Tổng Trưởng, tôi thật sự không thể tin nổi những người Viễn Đông thời Thần Đại. Ý tôi là, họ dường như nói một câu nghe như ‘thông một cái lỗ’ trong tiếng Viễn Đông hiện đại, nhưng ý họ chỉ là ‘ồ, thật kỳ lạ’. Và hãy tưởng tượng cảm giác phải viết một thứ được cho là vô hại mà trông y hệt như nó có nghĩa là ‘thông em đi, thông em đi, ngay vào cái lỗ này’. Nó gần như quá sức chịu đựng đối với tôi.”
Ta: “Đó không phải là lý do cô viết bằng tiếng Viễn Đông hiện đại sao?”
Mar-Ga: “Liên minh Testament gần đây đang siết chặt mọi thứ, nên tôi phải đảm bảo có sẵn một bản bằng tiếng Viễn Đông cổ.”
Phiền phức thật, Naruze nghĩ trong khi thêm một đường viền trắng cho các hiệu ứng âm thanh. Rồi cô hỏi lại câu hỏi đó.
Mar-Ga: “Vậy lịch sử là gì?”
Ma Mới: “Hả? Cô không biết sao? Lịch sử được tạo nên bằng cách tập hợp rất nhiều người và các quốc gia lại với nhau. Vì vậy, cô thấy đấy…”
Ôi, không. “Tập hợp rất nhiều người” làm mình hình dung ra một cái gì đó rất khác với ý của cậu ta. Nhưng cả các quốc gia nữa sao? Giờ chúng ta đang nhân hóa các quốc gia à!? Vậy thì tiêu đề có thể là Dục Quốc: Kupaa Italia! Chính nó!
…Khoan, ngừng ngay việc phác thảo cốt truyện mới trong đầu và hoàn thành bản thảo đang làm đi!
Nhưng mình nên ghi lại ý tưởng đó. Với lại…
Mar-Ga: “Tôi có thể ngắt kết nối thần giao cách cảm không? Cuộc trò chuyện này đang làm tôi mất tập trung vào công việc.”
Ma Mới: “C-cô thậm chí còn không nghe bài giảng khai sáng của tôi, phải không!?”
Mar-Ga: “Cậu thật sự nghĩ rằng loại bài giảng của cậu sẽ có ý nghĩa gì với Yoshiyasu trên chiến trường sao?”
“Hơn nữa,” Naruze nói bâng quơ rồi nhận ra một điều.
Theo một cách nào đó, Horizon ở đây là đại diện của Viễn Đông, Tổng Trưởng của họ ở phía bên kia bức tường, và những người khác có mối liên hệ sâu sắc với cả hai cũng đang ở đây.
…Thật là ngớ ngẩn.
“Được rồi.”
Đây có thể là một lần nghỉ ngơi thực sự, nơi mình tập trung vào một thứ khác, cô tự nhủ khi bắt đầu nói.
Mar-Ga: “Satomi Yoshiyasu. Cô đang nghe chứ?”
Mar-Ga: “Tôi sẽ trả lời câu hỏi của cô, Satomi Yoshiyasu.”
Yoshiyasu gật đầu trong khi điều khiển Chính Nghĩa.
Mar-Ga: “Cô muốn biết lịch sử là gì, phải không? Đó là một vấn đề đơn giản.”
Chính Nghĩa: “Đơn giản?”
“Judge,” cô gái kia đáp lại. Yoshiyasu nghe thấy những lời tiếp theo trong khi né xuống dưới một quả cầu lửa và tiến về phía trước.
Mar-Ga: “Đó là thứ diễn ra, không phải thứ được tạo ra. Nó sẽ tự xảy ra dù bạn có muốn hay không và dù bạn có đóng vai trò gì trong đó hay không. Hơn nữa, bạn chỉ có thể đóng một vai trò trong những phần bạn còn sống. Vì vậy, bạn có hai điều cần suy nghĩ.”
Đó là…
Mar-Ga: “Nếu bạn hạnh phúc với cuộc sống mà bạn đã sống, thì bạn sẽ hạnh phúc với lịch sử dẫn đến điều đó. Vì vậy, nếu có ai đó ngoài kia hạnh phúc với cuộc sống mà bạn đã sống, điều đó có nghĩa là bạn đã làm điều đúng đắn với lịch sử của mình.”
…Nhưng…
Tất cả những điều này nghe thật vô lý với Yoshiyasu.
Cô không thể nghĩ ra bất cứ điều gì mình đã làm mà có ai đó sẽ biết ơn.
Chính Nghĩa: “Tôi thật sự có thể làm được điều đó sao?”
Mar-Ga: “Cô ngốc ạ.”
Những lời của Weiss Hexen hiện lên trên màn hình.
Mar-Ga: “Sống một cuộc sống bình thường và bạn sẽ tìm thấy rất nhiều điều tốt đẹp trên đường đi và sống một cuộc đời thú vị. Tất cả những gì bạn phải làm là sống sót. Miễn là bạn làm được điều đó, chúng tôi sẽ xem xét cuộc sống hiện tại của bạn và đóng cho nó cái ‘dấu chứng nhận hạnh phúc’. Ý tôi là, tôi hạnh phúc chỉ khi nhìn thấy khuôn mặt của Margot khi cô ấy ngủ bên cạnh tôi đây. Tôi hạnh phúc hơn nhiều so với việc phải xuống mồ mà không bao giờ được thấy điều đó. Nhưng bạn có thể tạo ra khuôn mặt lúc ngủ của Margot không? Bạn không thể, phải không? Đừng tự phụ nữa.”
Vậy nên…
Mar-Ga: “Tôi biết ơn rằng Satomi Yoshiyori đã để tôi được sống.”
“–––––”
“Giờ thì,” Ma Thuật Sư nói.
Mar-Ga: “Tôi sẽ cho cô một vài lời khuyên của Ma Thuật Sư để trả ơn cho những gì cô đã khiến tôi phải trải qua qua các doujinshi.”
Cụ thể là…
Mar-Ga: “Hãy tận dụng cơ hội này để lấy lại những gì cô đã mất. Và…”
Yoshiyasu lắng nghe.
Mar-Ga: “Hãy tiếp tục tạo ra một cái gì đó mới. Viết một cái gì đó mới. Độc giả sẽ rất vui. Và tôi sẽ quyết định nó có hay hay không khi tôi đọc nó. Tuyệt vời, phải không? Và chúng tôi sẽ giúp đỡ cô trên đường đi.”
Yoshiyasu gật đầu bên trong Thần Hủy Diệt của mình.
Phải rồi, cô nghĩ khi sự thông suốt ập đến.
Cô nhận ra tại sao Yatsufusa đã không phản ứng với cô kể từ khi cô rời Satomi.
Phần lớn là nhờ phương pháp loại trừ, nhưng cô là lãnh đạo của Satomi và cô đã tham gia vào chính trị với tư cách là đại diện của họ. Cô đã thiết lập mối quan hệ thân thiện với Mogami, cô đã quyết định con đường cho riêng mình, và cô đã đóng vai trò chính trong việc giành lại Satomi.
Vậy mà Yatsufusa vẫn không chịu động đậy.
Nhưng bây giờ cô đã hiểu tại sao.
“Mình…”
Điều này giải thích tại sao cô vẫn chưa đạt đến đẳng cấp của Yoshiyori hay chị gái mình. Bởi vì…
“Mình mới chỉ vừa đặt chân đến vạch xuất phát mà thôi!”
Konishi thấy Chính Nghĩa di chuyển.
Một thuật thức theo dõi lernen figur mở ra trước mặt cô.
Công giáo có rất nhiều câu chuyện về sự xuất hiện của buổi sáng hoặc các mùa, và về sự đến và đi của những vị khách. Điều đó có lẽ là do các khu vực khép kín của châu Âu với mùa đông khắc nghiệt và thực tế là rất nhiều quốc gia nằm liền kề nhau. Do đó, họ đã có rất nhiều tiến bộ trong việc phát triển các thuật thức theo dõi được phát triển từ các thuật thức truy tìm dùng để săn bắn.
Là một cung thủ, Thánh Sebastian có rất nhiều thuật thức theo dõi ngoài các thuật thức tấn công.
Rất nhiều thông tin được hiển thị trước mắt cô: dự đoán chuyển động của đối thủ, hình ảnh dư ảnh có độ trễ để hiển thị rõ hơn đường đi của đối thủ, trọng tâm tổng thể và sự cân bằng của đối thủ, v.v.
…Nó đến kìa.
Chính Nghĩa đang lao về phía trước. Nó ở vị trí khá thấp và có rất nhiều sức nặng đằng sau đà tiến của nó.
Nó chủ yếu sử dụng sức mạnh của đôi chân vì các thiết bị bay của nó không đáng tin cậy trong cái nóng này.
Nó cày xuống đất, chuẩn bị sẵn song đoản kiếm ở phía trước và lao vào.
Nó áp sát Konishi, vì vậy cô kích hoạt một quả cầu lửa ở mỗi tay và phóng quả bên trái.
…Và rồi quả thứ hai sau một khoảnh khắc ngắn!
Cô có thể thấy chuyển động của kẻ địch.
Chính Nghĩa cúi thấp và tăng tốc bên dưới quả cầu lửa đang bay từ bên trái.
Điều Konishi phải làm rất đơn giản.
Phát bắn đầu tiên từ bên trái là để dụ đối phương cúi xuống né, vì vậy cô phóng quả thứ hai từ trên cao trong khi kẻ địch lướt qua bên dưới. Và…
“Ta sẽ không làm nửa vời!”
Cô đã quen với việc kích hoạt các thuật thức và trả tiền cho chúng. Quả đầu tiên có đường kính khoảng 10m, nhưng với quả thứ hai…
“Ta trả rất nhiều tiền đấy!”
Quả cầu lửa ngay lập tức phát triển đến đường kính khoảng 50m và cô ném nó về phía đường đi của Chính Nghĩa.
Cô không cầu nguyện nó sẽ trúng vì cô biết nó sẽ trúng. Vì vậy…
“Thiêu rụi đi!!”
Cô phóng nó.
Tokishige nhìn thấy cảnh đó khi cô trèo ra khỏi buồng lái trên lưng của Liêm Chính đã vỡ nát.
Cả hai vai cô gần như không thể cử động, cổ tay phải bị gãy, và gân vai trái bị tổn thương, nhưng mắt cô vẫn hoạt động tốt và chiến trường của khu rừng bị thiêu rụi hiện ra bên dưới.
Hai Thần Hủy Diệt quen thuộc đang chiến đấu ở trung tâm của những ngọn lửa đó.
Một là Hiếu Đạo đã ở gần đây từ lâu.
Nó chứa các mảnh của các thành viên khác nhau trong Bát Khuyển và nó phóng ra những quả cầu lửa lớn. Việc sử dụng thuật thức của nó đã trở nên ấn tượng hơn cả khi phiên bản gốc còn hoạt động.
…Cô ta chắc chắn đang dùng tiền để tăng cường khả năng cơ bản.
Hiếu Đạo đang chiến đấu với một Thần Hủy Diệt khác: Chính Nghĩa.
Trong đêm rực lửa, màu xanh của nó trông giống màu đen hơn.
Tokishige có thể nhận ra điều gì đang xảy ra trong trận chiến này.
Chính Nghĩa vừa cúi xuống dưới quả cầu lửa đầu tiên được phóng ra.
Nó đang cố gắng di chuyển đến gần kẻ thù hơn.
Nó là một chiến binh cận chiến, vì vậy nó không thể làm được gì nhiều nếu không đến gần.
Đó là lý do tại sao bóng dáng màu xanh đã lao xuống dưới sức nóng. Tuy nhiên…
“Đồ ngốc!”
Đòn phản công đã được tung ra.
Hiếu Đạo phóng ra khối nhiệt thứ hai của mình.
Nó sẽ đáp xuống gần nơi Chính Nghĩa đã lao vào. Nó rộng 50m, nên ngay cả một Thần Hủy Diệt cũng không thể thoát khỏi một đòn trực diện mà không bị tổn hại.
Nó sẽ trúng.
Chính Nghĩa đã cúi xuống dưới quả đầu tiên để né nó, nhưng quả thứ hai, lớn hơn này sẽ là một đòn trúng đích.
Khối nhiệt khổng lồ đó sẽ vỡ tan khi va chạm và sau đó vụ nổ trước đó sẽ chạm đất.
Hoặc nó đáng lẽ phải diễn ra như vậy.
Ngoại trừ việc nó đã không.
Đòn tấn công đầu tiên bị phá vỡ và sau đó đòn thứ hai bị xé toạc.
Tokishige bối rối trước thứ tự va chạm và nổ tung bị thay đổi.
…Hả?
Nhưng cô không có thời gian để bị mắc kẹt trong sự bối rối đó vì quả cầu lửa thứ hai gây ra một vụ nổ trong khu rừng Satomi.
“…!”
Ánh lửa và sóng xung kích ập đến chỗ cô, và cô không thể cử động tay mình được nữa.
Sức mạnh đã bùng nổ.
Sau đó, Tokishige nhìn thấy một Thần Hủy Diệt đang lao đi phía sau quả cầu lửa đã nổ tung. Đó là…
“Chính Nghĩa!”
Nó an toàn.
Nó ở xa hơn về phía bắc so với trước đây.
Cô nhận thấy hai thanh đoản kiếm trong tay nó đã thay đổi hình dạng.
Những lưỡi kiếm nóng đỏ bị uốn cong và tỏa ra luồng nhiệt lung linh.
Cô biết điều gì chắc chắn đã trực tiếp gây ra sự thay đổi đó.
“Sao có thể làm liều đến thế chứ!? Cô ta thực sự đã dùng song kiếm chém đôi quả cầu lửa đầu tiên và để vụ nổ phóng mình đi sao!?”
Yoshiyasu cảm thấy cuối cùng mình cũng hồi phục sau sự căng thẳng từ quyết định trong tích tắc trước đó.
…Quá nguy hiểm!
Nhưng cô chỉ an toàn lúc này là nhờ quyết định nguy hiểm đó.
Cô đã dự đoán rằng Konishi sẽ tấn công lần thứ hai, vì vậy cô đã lập ra một kế hoạch.
Cô đã quyết định phá hủy đòn tấn công đầu tiên và sử dụng vụ nổ của nó để né ra xa.
Một viên đạn pháo thì còn là một chuyện, nhưng cô chưa bao giờ đối phó với một thuật thức cầu lửa trước đây.
Nhưng cô đã phải làm điều đó ở đây.
Cô đã sử dụng hai thanh đoản kiếm của mình.
Trong khi cúi xuống dưới quả cầu lửa, cô đã chém chúng chéo lên về phía nó. Cô đã xoay người như thể lăn sang một bên khi tấn công.
Nó đã trúng.
Kết quả giống như một sự vỡ tung hơn là một vụ nổ.
Thần Hủy Diệt đã phát hiện ra sự căng thẳng của cô và tự động đặt tốc độ cảm quan của mình lên mức tối đa, vì vậy cô đã có thể nhìn thấy mọi thứ xảy ra từ khi những thanh đoản kiếm của cô xuyên qua quả cầu lửa cho đến khi quả cầu lửa vỡ tung. Một khối nhiệt trắng như trái cây đã xuất hiện và nó phồng lên từ bên trong cho đến khi vỡ tan.
Vụ nổ phân tán đã phóng Chính Nghĩa đi, cho cô một khoảng cách xa hơn cô mong đợi. Cô đã lăn hai hoặc ba vòng trên đường đi, nhưng cô đã được huấn luyện võ thuật đủ để đảm bảo các thiết bị bay không bao giờ chạm đất.
Cô đã hy vọng mình có thể tiếp đất đối mặt với Konishi, nhưng…
…Làm sao cô ta có thể phóng ra một quả cầu lửa khổng lồ như vậy!?
Điều đó rõ ràng vượt quá khả năng của Hiếu Đạo.
“Là do tiền sao!?”
Chết tiệt.
Đây là lý do tại sao mình ghét những quốc gia hùng mạnh đó.
Chỉ riêng việc giữ tỉnh táo khi bị bao quanh bởi sự điên rồ hàng ngày của những kẻ kỳ quặc đó đã đủ khó khăn rồi, và bây giờ con nhà giàu này lại gây sự với mình sao?
“Sao ngươi dám!”
Mar-Ga: “Cô ta tức giận về cái gì thế?”
10ZO: “Tôi đoán nó có liên quan đến tiền bạc, nhưng chúng ta chỉ có cặp vợ chồng udon đó làm hệ quy chiếu thôi.”
Ta: “Trời ạ, Giải phóng Satomi mãi không kết thúc. Có muốn đi săn một biến thể Nagamasa khác không?”
Được rồi, Yoshiyasu nghĩ.
Người giàu là nguyên nhân của mọi thứ. Đó là một suy nghĩ cực kỳ thúc đẩy. Cô cần loại tinh thần đói khát đó ở đây.
Cô đã đến khá gần Hiếu Đạo. Cô đã đi đường vòng để tránh các tác dụng phụ của quả cầu lửa thứ hai, nhưng cô đã bù lại bằng đôi chân nhanh nhẹn của mình.
Hiếu Đạo sử dụng thuật thức. Nó không dành cho các trận chiến trên mặt đất, vì vậy sẽ mất quá nhiều thời gian để nó quay lại và bắt đầu một cuộc phản công.
…Vậy nên mình phải làm điều này.
Cô gắn những thanh đoản kiếm của mình vào các điểm cứng trên hông.
Những lưỡi kiếm nóng đỏ và bị uốn cong.
Chúng vẫn có thể sử dụng được, nhưng độ sắc bén của chúng chắc chắn đã bị giảm đi đáng kể.
Điều đó một phần là do chúng được làm bằng một loại kim loại có khả năng dẫn nhiệt tốt để giữ cho chúng nhẹ.
…Liệu có công ty nào cho mình đổi mấy thứ này sau trận chiến không?
Bán chúng như sắt vụn có thể kiếm được một ít tiền, nên việc vứt chúng đi không phải là một lựa chọn. Chà, mình trở nên keo kiệt từ khi nào vậy? Ừm, mình biết ai là người phải chịu trách nhiệm cho chuyện đó.
“Đả đảo bọn nhà giàu!”
Điều đó càng làm cô phấn chấn hơn.
Hiếu Đạo đang quay lại và kích hoạt một loại thuật thức nào đó bằng cả hai tay, nhưng nó quá chậm.
Để bắn, nó cần phải kích hoạt các thuật thức, nhắm mục tiêu, và sau đó khai hỏa.
Và nếu nó cố gắng phòng thủ, tấm khiên sẽ làm nặng cánh tay đang giữ nó. Cô có thể tấn công trước khi nó kịp dựng lên hàng phòng ngự.
Chính Nghĩa đã sẵn sàng tấn công.
Nó có một vũ khí: thanh đại kiếm trên lưng. Rút nó ra và chém bằng một chuyển động mượt mà đã có tác dụng với Houjou Genan.
“Phải tới được!”
Ngay khi cô đặt tay lên chuôi kiếm, tầm nhìn tốc độ cao của Chính Nghĩa đã thấy một thứ gì đó. Hiếu Đạo đột nhiên giơ cánh tay trái lên.
…Hả!?
Nắm đấm trái đó di chuyển nhanh hơn cả Chính Nghĩa đang tăng tốc và nó nhắm vào đầu cô.
Cô không thể né được đòn này.
Cô đang lao vào và nó đã chuẩn bị sẵn sàng để chặn cô lại.
“…!”
Họ va chạm.
Tokishige thấy được điều Konishi đã nghĩ ra.
Không đời nào một Hiếu Đạo chuyên về thuật thức có thể theo kịp chuyển động của một Chính Nghĩa chuyên về cận chiến. Đặc biệt là khi Chính Nghĩa đã đạt tốc độ cao.
Ấy thế mà nó đã làm được.
Trên chiến trường rực lửa, một cú đấm thẳng nhanh bằng nắm đấm trái đã phản công lại Chính Nghĩa.
Đà tiến về phía trước của Thần Hủy Diệt màu xanh khiến nó loạng choạng với bộ ngực ưỡn ra và rồi nó dừng lại.
…Đó là một đòn chắc nịch!
Thật không thể tưởng tượng được một Hiếu Đạo chuyên về thuật thức lại có thể chiến đấu bằng võ thuật. Sự quen thuộc của Yoshiyasu với đối thủ của mình chắc hẳn đã tạo ra một điểm mù ở đó.
Nhưng nó đã lấy đâu ra tốc độ đủ để vượt qua Chính Nghĩa?
“Cô ta đã sử dụng thuật thức cường hóa cơ thể lên Thần Hủy Diệt!”