Kyoukai Senjou no Horizon

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Nguyền Kiếm Cơ

(Đang ra)

Nguyền Kiếm Cơ

Luo Jiang Shen, Carrot Sauce

Một học sinh cao trung tên là Lily, trong thân xác tuyệt mỹ, cao ráo của một người Tiền bối, đã đến với một thế giới Heian song song đầy hắc ám và bí ẩn. Thiếu nữ đơn độc tự mình trải nghiệm Bách Quỷ

1694 19567

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

108 881

Người về từ dị giới

(Đang ra)

Người về từ dị giới

Ra-eo

Vấn đề là: Khi một nhân vật cộm cán đã chán chường cuộc sống 'ác quỷ vĩ đại' và chỉ muốn ngủ nướng cả ngày... anh ta sẽ làm gì với cái thế giới vừa ồn ào vừa đầy rẫy trách nhiệm này? Liệu Trái Đất có

92 98

Tensei Shitara Heishi Datta? Akai Shinigami to Yobareta Otoko

(Đang ra)

Tensei Shitara Heishi Datta? Akai Shinigami to Yobareta Otoko

Shiriken

Ma pháp tồn tại, nhưng chủ nhân không thể sử dụng. Đây là một thế giới có Thần.

155 2037

Những Cô Bạn Sẵn Lòng Làm Chuyện Ấy Nếu Bạn Yêu Cầu (LN)

(Đang ra)

Những Cô Bạn Sẵn Lòng Làm Chuyện Ấy Nếu Bạn Yêu Cầu (LN)

Kagami Yuu

Một bộ romcom nóng bỏng, tinh nghịch tuổi học trò xoay quanh cô nàng đáng yêu nhất lớp và cậu bạn thân của mình!

16 114

Volume 2A - Chương 07 Sáng tạo trên chiến trường

thumb

Khi người ta kiến tạo

Là bồi đắp?

Hay là gọt giũa?

Phân bổ điểm (Nhào nặn)

Naruze không hiểu nổi cơn chấn động và sức nặng đột ngột ập xuống từ trên cao.

Đây là loại thuật thức gì thế này!?

Áp lực từ trên không hẳn phải là một loại thuật thức nào đó. Cây bút của Naruze vừa là một thiết bị hội tụ thuật thức, vừa là thiết bị triệu hồi Weiss Fräulein, vốn là ma cụ của cô với tư cách một Technohexen, nhưng phần hợp kim Orei Metallo trên đầu bút đã nhuốm một màu đỏ rực. Điều đó có nghĩa thuật thức phòng ngự phân tích ether của cây bút đã tự động kích hoạt.

Trong khi những người khác kẻ thì ngã sõng soài, người thì khuỵu gối xuống đất, Naruze vẫn gắng gượng chống lại áp lực và suy tính về thuật thức của kẻ địch.

Sức nặng mà cô cảm nhận được là gì?

Một thế lực nào đó đang tác động lên cô như thể đè nén từ trên xuống. Qua khóe mắt, cô có thể thấy những người phía sau mình đã ngã quỵ hoặc quỳ rạp, nhưng tất cả họ đều có một điểm chung.

Hông của họ khuỵu xuống trước, nên họ mới ngã quỵ trên đầu gối.

Cô bèn tập trung vào áp lực đang đè nặng lên vai, đầu và đôi cánh của chính mình.

“Trọng lực không hề tăng. Chẳng lẽ toàn bộ bề mặt hướng lên trời đều đang bị ‘nghiền nát’ từ trên xuống!?”

Như để khẳng định cho phân tích đó, bốn học sinh Anh Quốc, ngoại trừ Shakespeare, bước lên phía trước.

Naruze khép đôi cánh sang hai bên để dồn sức nặng trên lưng về hai phía trái phải.

“Mọi người, đứng thẳng người hết mức có thể! Nếu không đứng nổi thì hãy quỳ hai gối và giữ thẳng lưng! Tập trung sử dụng các thuật thức niệm xướng! Nhắm bắn các vật phóng vào phía trên đầu chúng!”

Trong lúc cô nói, sức nặng chỉ ngày một tăng thêm.

Một thuật thức có thể ảnh hưởng cả một khu vực rộng lớn thế này là sao? Naruze tự hỏi khi nhìn về phía trước.

Bốn người đứng trước mặt cô không có dấu hiệu gì là đang phải chịu đựng sức nặng cả. Tuy nhiên…

“Sự bảo hộ của Chúa.”

Cecil đang lơ lửng. Đôi tay cô ta dang rộng sang hai bên, thân hình nhẹ nhàng đung đưa trong gió.

“Không thể nào…”

Naruze cảm thấy áp lực gia tăng và Cecil lại bay lên cao hơn nữa, cô bèn hét lớn.

“Ả đàn bà đó đang ‘phân phát’ trọng lượng của mình, phải không!?”

“Testament,” Dudley gật đầu nói. “V-về mặt lịch sử, William Cecil là Quốc vụ khanh và là bạn thân của nữ hoàng, nhưng áp lực từ sự đố kỵ và công việc vất vả đã khiến ông thường xuyên ăn quá độ. Ông bị chế giễu là đại diện cho bệnh béo phì của nước Anh. C-chức vụ của ngài ấy có thể được tôn kính, nhưng những người đàn ông đã lùi bước vì cách đối xử thiếu tôn trọng đó. Đó là lý do vì sao cô ấy, quán quân ăn khỏe nhất nước Anh, lại được tiến cử. Năng lực của cô ấy là…”

Đôi môi màu son trên gương mặt hốc hác ấy cong lên thành hình trăng lưỡi liềm. Cùng lúc đó, Cecil cất giọng líu lo từ độ cao hơn một mét so với mặt boong tàu.

“Kẻ giàu nên bố thí cho người nghèo khó.”

“Xin kiếu!” Naruze hét lên.

Dudley tiến về phía trước, tay phải giơ ra. Tiếng bước chân của cô ta vang lên dồn dập khi đến gần.

“Ôi-ôi-ôi chao. Sao một đoạ thiên thần lại có thể nói vậy khi cô ta mới q-q-q-quá đỗi nghèo nàn chứ. Đặc biệt là vòng một. Í-ít ra cô cũng nên chấp nhận sức nặng mà bất kỳ phụ nữ bình thường nào cũng có. Hay chừng đó cũng đủ làm cô chao đảo rồi?”

“Kh! Ch-chuyện đó không quan trọng!” Naruze cao giọng, toàn thân run rẩy dưới áp lực khủng khiếp. “Và tôi có thể ôm Margot rồi vùi mặt vào ngực cậu ấy như thế này, nên nếu ở đây có thêm chút không gian thì cũng hoàn hảo thôi!”

Khi nghe những giọng nói được thu lại bởi micro parabol của ủy ban truyền thông Hexagone Française, Innocentius lặng lẽ đóng khung ký hiệu và quay sang Galileo phía sau.

“Được rồi, chúng ta cứ đến Pisa như kế hoạch. Tôi cá là mình sẽ dọa được vài người khi ném mấy quả bóng đó xuống. Hửm?”

“Cậu cần phải làm quen phần nào với phong cách trình diễn của Musashi đi, cậu trai cũ.”

Trở lại tàu vận tải, mọi người đều quay sang Naito khi họ tập trung quan sát Shinagawa qua khung ký hiệu hoặc bằng mắt thường.

“Ôi chao,” Naito vừa nói vừa gãi đầu. Cô nở nụ cười thường lệ và nói, “Tôi không thể vùi mặt cậu ấy vào ngực mình ngay cả khi cậu ấy ôm tôi, nên chúng tôi không làm thế.”

“Đ-đúng vậy, đương nhiên rồi. C-cô không làm thế, phải không?” Mitotsudaira nói, không chắc nên nói gì.

Naito gật đầu và nói, “Đúng vậy. Mặc quần áo thì không thể, nên chúng tôi thậm chí còn không thử.”

“Ý cô là cô làm thế khi không mặc gì!?”

“À thì, ừm…”

Naito cố gắng cười trừ trước lời bình luận của mọi người, nhẹ nhàng ôm lấy cây chổi của mình và nhìn thẳng về phía trước. Đôi mắt cô nheo lại khi nhìn về phía Shinagawa, nơi vẫn còn chìm trong sương mù.

“Nhưng trông Ga-chan có vẻ khá bực bội. Tôi hy vọng cậu ấy không làm gì liều lĩnh. Cậu ấy có thể trở nên rất, rất liều lĩnh khi nổi điên.”

Bằng một chuyển động tức thời, Naruze ném một chai nước mới. Cô “tái hiện” thuật thức lúc trước và ném nó một lần nữa, nhưng nó đòi hỏi lượng ether gấp đôi vì thuật thức phòng ngự bảo vệ cô khỏi áp lực vẫn còn đang hoạt động.

Cô nhắm vào Dudley, người giờ đây chỉ còn cách chưa đầy mười mét. Đó là một khoảng cách ngắn, nhưng sức nặng đã khiến quỹ đạo của chai nước hạ thấp xuống. Naruze đã nhắm cao hơn người phụ nữ đó rất nhiều, nhưng nó lại bay về phía bụng cô ta.

“Thật đáng tin cậy. Theo thông tin của chúng tôi, cô đến từ M.H.R.R. và quả thực cô mang lại cảm giác đó.”

Vừa nói, lòng bàn tay phải đang mở của Dudley vừa vung lên.

Ngay sau đó, một tiếng va chạm vang lên, theo sau là một vụ nổ hơi nước.

Tuy nhiên, một điều kỳ lạ đã xảy ra quanh lòng bàn tay phải của Dudley.

“Cô ta đã đẩy lùi vụ nổ!?”

Đó là một hành động trông rất tùy tiện. Cô ta đã quét tay như thể quét rác khỏi bàn, và chính vụ nổ đã bị đẩy ra xa khỏi lòng bàn tay cô ta như một mẩu rác.

“!!”

Tiếng nổ bị đẩy lùi và Dudley cùng ba người kia không hề hấn gì.

Tuy nhiên, Naruze đã hét vào giữa vụ nổ hơi nước đang bị gạt sang một bên.

“Đó là Ký hiệu Thánh điển ‘Đẩy lùi’ sao!?”

“P-p-p-phải,” giọng của Dudley vang lên. “Chúng tôi có nhiệm vụ gạt bỏ mọi khó khăn.”

Ra vậy, Naruze thầm nghĩ.

Đây là năng lực đẩy lùi mọi thế lực, nhưng nó chỉ có thể đẩy lùi. Để sử dụng nó như một đòn tấn công, nó phải được đập xuống sàn hoặc tường bằng một cú vẩy tay nhanh gọn. Gánh nặng từ Cecil tất nhiên là để ghìm chân kẻ thù, nhưng nó cũng sẽ tự động đập kẻ thù đó xuống đất nếu Dudley chỉ cần hất họ sang một bên.

Vậy nếu hai người này hợp tác với nhau…

“Đ-đoạ thiên thần khá thông minh đấy nhỉ?” Dudley lẩm bẩm, cắt ngang suy nghĩ của Naruze. “D-d-dù sao đi nữa, c-c-chúng tôi không có thời gian, nên hãy giải quyết nhanh gọn. Tôi đã muốn chứng tỏ mình có thể vượt qua mà không cần dùng đến thứ này. Tôi đã hy vọng sẽ được Nữ hoàng Bệ hạ khen ngợi, nhưng với tốc độ này, tôi sẽ không được khen ngợi ngay cả khi đã chặn được Musashi.”

Cô ta giơ tay trái lên vắt chéo qua tay phải. Bàn tay trái đó được trang bị một vật cứng.

“Đ-đây là một trong những Thần khí Thánh điển của Anh Quốc, đại thủ giáp Brachium Justitia – Vetus.”

Naruze nhìn thấy một chiếc thủ giáp bạc khổng lồ trên tay trái của Dudley. Nó được bao bọc trong ánh sáng xanh trắng theo hoa văn giống như những chiếc lông vũ, và ánh sáng đó kéo theo sau chiếc thủ giáp khi nó di chuyển. Vài cây thánh giá chứa trong các ô vuông xuất hiện trên bề mặt của nó, và nó hết sức phô trương sự hiện diện của mình. Cuối cùng, Dudley nâng chiếc thủ giáp lên trước ngực.

“C-c-c-cô nghĩ sao về thứ này? Một trong những Thần khí Thánh điển của Anh Quốc khá là h-hiếm có, cô có nghĩ vậy không? Và sức mạnh được ban cho bởi Brachium Justitia – Vetus là…” Cô ta chỉ chiếc thủ giáp xuống sàn. “…điều khiển từ xa các vũ khí trên chiến trường. Là một Thần khí Thánh điển, phạm vi hiệu quả của nó không lớn bằng một Logismoi Oplo, nhưng nó vẫn hoạt động trong phạm vi vài chục mét.”

Khi Dudley nói, Naruze nghe thấy vô số tiếng động.

Nhiều cung thủ xung quanh cô đã bị sức nặng của Cecil đè bẹp, và tất cả họ đều cầm cung và tên.

Chúng đang quay về phía mình!?

“Giờ thì cô hiểu rồi chứ?” Dudley nói. “N-n-n-ngay lúc này, cô là một con tin.”

“…!”

Từ “sỉ nhục” dâng lên trong lòng Naruze. Cô nghe thấy tiếng cung tên được kéo căng sau lưng mình cũng như giọng nói của những người đang cầm cung.

“Tay của tôi…”

Họ không thể buông vũ khí của mình ra. Qua khóe mắt, Naruze thấy mọi người đang di chuyển để vào tư thế nhắm bắn. Và không chỉ có cung tên. Những ngọn giáo, thanh kiếm, và mọi thứ khác cũng đang chĩa về phía cô.

“Kh!”

Một người đã để sức nặng của Cecil đè mình lên cây cung. Tuy nhiên…

Nó vẫn đang nhắm về phía này và cô ấy không thể buông ra sao?

Một vài nữ sinh đã để mình ngã xuống, nhưng họ nhăn mặt khi nhận ra cung tên của mình đang bị kéo căng hơn trước. Họ rên rỉ đau đớn và rơi nước mắt.

“N-Naruze-sama, t-tôi xin lỗi! Tôi phải làm gì nếu lỡ tay giết cô mất!? Như vậy cô sẽ không thể vẽ thêm bất kỳ tập nào của ‘Asama-sama Bắn Tên’ với sự góp mặt của Asama-sama và Suzu-sama nữa!”

“Cái gì!? Gì cơ!?” Asama nói qua một khung ký hiệu. “Tại sao lại là Suzu-san và tôi!? Tôi tưởng Naruze chỉ vẽ con trai thôi chứ!”

“Con trai là hàng thương mại của tôi. Cái này là vì tiền.”

“Không, không phải.”

Bình luận cuối cùng đó có thể được nói bằng giọng nam, nhưng giọng nói lại thuộc về một cô gái.

Sau lưng Jonson, Shakespeare ngồi đó trong chiếc áo khoác trắng và chiếc ba lô đặt bên cạnh. Cô ta nói với khuôn mặt vùi vào một cuốn tiểu thuyết bìa mềm.

“Malga Naruze. Cô không phải là loại người sáng tạo thứ gì đó vì tiền.”

Naruze nghe thấy giọng nam trong trẻo phát ra từ đôi môi của Shakespeare.

“Malga Naruze, cô là trưởng câu lạc bộ nghiên cứu manga của Học viện Ariadust Musashi và từng lấy bút danh là Black Hair & Wings. Cô sử dụng những mối tình lãng mạn vượt qua giới tính để minh họa cho chủ đề chính của mình về việc tương tác thể xác là một phương tiện để đạt được tương tác tinh thần. Chủ đề đó không hề lung lay dù các nhân vật là nguyên bản hay dựa trên người thật. Nói cách khác, việc vẽ người bất kể giới tính của họ là Tín ngưỡng của cô.”

“Ồ…?”

Naruze bắt đầu đổ mồ hôi hột khi Shakespeare lại bắt đầu đọc mà không thèm nhìn cô. Cảm giác này có thể được mô tả như một cơn ớn lạnh, và có một lý do chính đáng cho nó.

Black Hair & Wings là bút danh thời tiểu học của mình.

“Ồ, phải rồi,” Shakespeare nói như thể cô ta vừa nhớ ra điều gì đó. “Tôi cầu nguyện rằng một ngày nào đó cô sẽ có thể vẽ nên hình thức hoàn hảo của Tín ngưỡng của mình, sử dụng cô và đối tác của cô làm người mẫu.”

“…”

Naruze cảm thấy mình nuốt nước bọt một cách khó khăn.

Mình thậm chí còn chưa nói với Naito là mình muốn vẽ cái đó một ngày nào đó!

Naruze cảm thấy một điều gì đó khác biệt một chút so với việc bị phơi bày bí mật. Đây là điều cô chưa từng nói với ai. Nó chỉ có thể được đọc ra từ những điềm báo trong những tác phẩm hiện tại của cô.

Naruze không biết đây có phải là ý đồ của đối thủ hay không, nhưng cô cảm thấy đây là một phương pháp để làm cô “mất thăng bằng”. Và vì vậy Naruze nói vào khung ký hiệu đã mở ra gần mặt mình.

“Asama, hay là chúng ta làm một doujinshi trải nghiệm ảo bằng thuật thức đi? Bằng cách sử dụng điều khiển trọng lực tọa độ, chúng ta thậm chí có thể thao túng những thứ bên trong cơ thể người mà không làm họ bị thương. Và nếu cậu có đối tác, nó có thể được thực hiện song phương.”

“V-vu nữ không làm những chuyện như thế.”

“Đừng ngớ ngẩn. Đó là lý do tại sao cậu làm nó thành một doujinshi không chính thức. Asama, nghe kỹ bài phát biểu của tôi này: Nếu cậu tham gia, cậu có thể bắt đầu với những thứ cơ bản hơn. Và với tư cách là một câu lạc bộ, cậu có thể viện cớ rằng đó là một phần của trường học. Chúng tôi sẽ đảm bảo cho cậu một màn ra mắt hoành tráng. Cậu có thể học được rất nhiều và nó sẽ là một khoảng nghỉ ngơi thú vị sau những nghi lễ ở đền thờ.” Naruze mỉm cười. “Tôi biết rồi. Hay chúng ta gọi nó là ‘Điều Tôi Muốn Làm’ nhé?”

Khung ký hiệu lặng lẽ biến mất. Trong khi đó, Dudley dừng lại ở khoảng cách năm mét.

Cô ta nhìn sang và thở dài.

“T-t-tôi thấy cuộc trò chuyện vô bổ của cô đã kết thúc. Trong trường hợp đó, tôi có một yêu cầu đối với các sĩ quan và hội học sinh của Musashi.”

Với một nụ cười ở khóe miệng, Dudley mở miệng. Thay vì nhìn về phía Naruze, cô ta hướng ánh mắt sắc bén về phía Okutama ở phía xa.

“C-c-c-công nhận rằng Musashi giờ đây nằm dưới sự kiểm soát hoàn toàn của Anh Quốc.”

Đặt Musashi dưới sự kiểm soát của Anh Quốc.

Tâm trí Naruze nhảy dựng lên trước những lời đó.

Đừng có lố bịch!!

Tuy nhiên, cô cũng nghe thấy một thứ khác. Một khối rắn nào đó rơi xuống boong tàu bên phải cô.

Ở phía dưới tầm nhìn, cô thấy một trong những chai nước cô mang theo để dùng thuật thức. Nó được dùng để làm bom hơi nước, nhưng nó đáng lẽ chỉ là một chai nước bình thường miễn là cô không đặt thuật thức lên nó.

Nhưng có gì đó không ổn.

Cô cau mày khi nước bên trong chai bắt đầu sủi bọt.

Nó bắt đầu sôi rồi!?

Trước khi cô kịp thắc mắc tại sao, Jonson đã nhún vai ở phía sau Dudley. Anh ta bước một bước nhẹ và thiết bị niệm xướng in ấn được lắp trong giày của anh ta đã in một chữ cái.

Tuy nhiên, chữ cái này không được in trên boong tàu. Nó được khắc vào không khí và được bao bọc trong ánh sáng ether.

Đây là một thuật thức.

“A.”

Anh ta nhảy lên không, vung tay vào ngực, và nhẹ nhàng xoay đủ 360 độ.

“Nhiệt cuồng vũ trong nước, khi trái tim nó bị giam cầm trong lồng.”

Trong lúc nói, anh ta đã gõ những từ tương tự vào không khí bằng đế giày của mình và số lượng bọt khí trong chai tăng lên. Jonson đáp xuống và nói mà không gõ chữ.

“Cô, cô nghĩ gì về bài thơ của nhà thơ lực điền dành cho các linh hồn? Tôi không thể làm điều đó trong một giây như thuật thức của cô, nhưng nó sẽ phát nổ trong… giả dụ là ba mươi giây nữa. Vì vậy…”

Tiếng cung tên được kéo căng ngày càng lớn hơn xung quanh Naruze. Dây cung bắt đầu nghe như tiếng kim loại.

Và giọng nói run rẩy của Dudley có thể được nghe thấy qua tiếng cung tên căng cứng.

“Đ-đầu hàng đi, các học sinh của Musashi. C-c-c-cái gì vậy? Tôi tưởng học sinh của Học viện Ariadust Musashi đã gây thù chuốc oán với Liên hiệp Thánh điển để bảo vệ một công chúa duy nhất. …Người bảo vệ chính của các người giờ đã là con tin của chúng tôi. Vậy màn trình diễn này là sao đây?”

Dudley giơ chiếc thủ giáp của mình lên và hơi nhướng mày.

“C-các lãnh đạo của học viện này sẽ bỏ rơi một người của mình sao?”

Tuy nhiên, Naruze đã nghe thấy một câu trả lời ngay lập tức.

“Thôi nào, thôi nào. Đừng xem thường chúng tôi như thế, các quý cô. Chúng tôi chưa bỏ rơi cô ấy đâu.”

Giọng nói này phát ra từ một khung ký hiệu mới.

“T-T-Tổng trưởng và Chủ tịch của Musashi, Aoi Toori!” Dudley kêu lên với một cái cau mày. “S-sao cậu lại trần truồng!?”

Dudley nhìn thấy cậu trai khỏa thân được hiển thị trong khung ký hiệu ngoại đạo.

Cậu ta nhìn cô với hai tay khoanh lại, nhưng phó chủ tịch và phó tổng trưởng của Musashi có thể được nhìn thấy phía sau đang buộc lại một sợi dây quanh cổ cậu. Cậu trai khỏa thân nhìn lại hai cô gái.

“Ể? Này! Hai người đang làm gì lần này thế!? Tôi sẽ không chạy trốn đâu!”

“Im đi. Chúng tôi không muốn cậu đi lang thang và gây phiền phức trong lúc chúng tôi đang bận cứu người. Và chúng tôi không thể để cậu làm bất cứ điều gì với Horizon trong lúc cô ấy bất tỉnh. Dù sao đi nữa, nhanh lên và nói những gì cậu cần nói đi.”

“Chậc,” cậu trai khỏa thân lẩm bẩm. Sau đó cậu ta cau mày nhìn Dudley. “Sao? Ừm… Cô muốn gì? Nhanh lên và nói cho tôi biết đi.”

“C-cậu đã liên lạc với tôi!!” Dudley hét lên khi cảm thấy hơi choáng váng.

A, chứng cao huyết áp mãn tính của mình.

Cân nặng quá thấp khiến huyết áp của cô hơi cao, nên cô cố gắng tránh tức giận quá mức. Cô có thể đối phó với những loại người chậm chạp như Cecil, nhưng không phải ai ngoài đời cũng như vậy.

May cho họ, mình là một người phụ nữ rất hay giúp đỡ, cô thầm nghĩ.

“T-tôi đang hỏi liệu các người có sẵn lòng bỏ rơi bạn của mình không.”

“Ể? Ồ, đừng lo về chuyện đó. Nghe cho kỹ đây, được chứ?”

Ngay khi cậu ta tạo dáng, phó chủ tịch đã buộc sợi dây vào lan can boong tàu phía sau và giật hai lần để chắc chắn nó không bị tuột ra.

“Theo cách tôi thấy thì… kh!? Cách… kẹc!? Cô không định để tôi nói à!?”

“Ể? Ồ, xin lỗi, xin lỗi. Tôi xong rồi. Cậu có thể nói bây giờ.”

“Đ-được rồi! Trong trường hợp đó, nghe đây!”

“Ồ, nó bị tuột ra ở đằng kia rồi, Masazumi,” phó tổng trưởng xen vào.

“Như tôi đã nói, tôi… gự! Tôi… kh! …Kẹc!? Cô có cần phải kéo nó lần thứ ba không!?”

Đoạ thiên thần Weiss Hexen có thể nhìn thấy qua khung ký hiệu gật đầu hai lần. Cô quay sang Dudley với đôi lông mày hạ xuống trong một cái nhìn đầy thương hại.

“Đừng nói chuyện với cậu ta nhiều quá nếu không cô sẽ bị lây sự ngớ ngẩn đấy.”

“Đừng nói dối, Naruze! Không thể lây bệnh đó chỉ bằng cách nói chuyện với tôi đâu! Chạm vào tôi lại là chuyện khác đấy!” Cậu trai khỏa thân tạo dáng chữ Y để phản đối, nhưng nhanh chóng quay lại chủ đề. “Nghe đây. Tôi sẽ không bao giờ bỏ rơi ai cả! Cô có thể tin chắc vào điều đó!”

“Gì cơ? Thật sao, Aoi? Kể cả đó là Tenzou?”

“Ể…?”

“Đ-đó là loại câu hỏi gì vậy, Masazumi-dono!? Tính cách của cô gần đây thực sự đã trở nên tệ hơn rồi đấy!”

“Bình tĩnh, bình tĩnh.”

Cậu trai trong tư thế chữ Y và phó chủ tịch Musashi đã kiềm chế ninja bằng tay của họ.

“Dù có chuyện gì xảy ra ở Musashi, Viễn Đông hay thế giới, tôi sẽ không bao giờ bỏ rơi bất kỳ ai,” cậu trai khỏa thân nói khi khoanh tay. “Và nghe đây. Naruze ở đó có ý chí mạnh mẽ hơn cô nghĩ nhiều. Ít nhất thì, cô ấy không phải là loại người chỉ để mặc ai đó bắt mình làm con tin.”

Ngay khi những lời đó rời khỏi khung ký hiệu, một điều đã xảy ra.

Đoạ thiên thần trước mặt Dudley vung tay phải lên.

Cô ta định làm gì!?

Cô ta hy vọng làm được gì để chống lại những mũi tên và quả bom hẹn giờ?

Dudley không biết đoạ thiên thần đang làm gì, nhưng thực tế thì cô ta không thể làm được gì cả. Dudley ra lệnh bằng Brachium Justitia – Vetus trên tay trái. Cô ta ra lệnh cho những mũi tên bắn cô gái.

Cô ta đã cảnh báo cô gái rồi, nên đó là lỗi của cô gái vì đã di chuyển mặc dù đã được cảnh báo.

Và vì vậy Dudley hét lên. Cô ta đã gửi lệnh trong đầu rồi, nhưng việc nói ra dường như càng nhấn mạnh ý nghĩa của nó.

“B-b-b-bắn cô ta!”

Ngay khi Dudley ra lệnh, cô ta thấy một nụ cười cay đắng xuất hiện trên môi đoạ thiên thần.

“Tiếc thật. Tôi đoán mình sẽ đi bây giờ sau khi đã phơi bày khả năng của ba người các vị.”

Đoạ thiên thần nói những lời đó gần như cùng lúc với việc những mũi tên được bắn ra từ sau lưng cô.

Vài chục mũi tên bay tới để xuyên qua cơ thể đoạ thiên thần trong nháy mắt.

Nhưng một thứ khác đã đến trước những mũi tên đó. Một vệt sáng bay từ trung tâm Musashi đến bên phải họ. Ánh sáng ether trắng kéo dài đó là…

Một cây cọc!?

Không, đó là một mũi tên hình trụ dày với đầu được đập dẹt.

Tự hỏi nó là gì, Dudley dõi theo vệt sáng quay lại nơi mũi tên dày đã được bắn ra. Ánh mắt cô di chuyển nhanh hơn cơ thể và cô thấy một nữ sinh đang đứng trên dây đai kéo nối giữa con tàu trung tâm phía trước và con tàu thứ hai bên mạn phải.

Cô ấy đang cầm một cây cung trắng khổng lồ vừa được bắn.

“V-v-v-vu nữ xạ thủ trong lời đồn!”

“Ai là xạ thủ hả!?”

Trong khi thở ra sau cú bắn, Asama chờ đợi phản hồi của một cú trúng đích.

Cô đã đọc chính xác vị trí, khoảng cách và gió. Lớp bảo vệ thanh tẩy thần thánh đã thành công đưa mũi tên xuyên qua khu vực bị chi phối bởi gánh nặng trọng lực của Cecil và Thần khí Thánh điển kỳ lạ của Dudley. Cô đã làm tất cả những điều này vì một lý do.

Thổi bay Naruze đi!

Nó bắt đầu với thần truyền lúc trước. Phản hồi của Naruze đã cho Asama biết cô nên làm gì. Ý nghĩa đã được ẩn giấu trong bài phát biểu của Naruze.

Nếu cậu tham gia, cậu có thể bắt đầu với những thứ cơ bản hơn. Và với tư cách là một câu lạc bộ, cậu có thể viện cớ rằng đó là một phần của trường. Chúng tôi sẽ đảm bảo cho cậu một màn ra mắt hoành tráng. Cậu có thể học được rất nhiều và nó sẽ là một khoảng nghỉ ngơi thú vị sau những nghi lễ ở đền thờ.

Không cần được bảo, Asama đã biết lấy từ cuối của mỗi câu.

“Lễ khai giảng tiểu học!”

Và Naruze đã tiếp nối bằng tiêu đề “Điều Tôi Muốn Làm”.

Nếu vậy, Asama nghĩ.

Đã có một vài người cô đã không bắn được vào ngày đó khoảng mười hai năm trước. Naruze là một trong số họ. Nếu đó là điều Naruze muốn, đây là một cơ hội tốt để phần nào bù đắp cho thất bại của cô mười hai năm trước. Và vì vậy Asama đã chuẩn bị một mũi tên chống sốc không xuyên thấu.

“Trúng!” cô hét lên khi ánh sáng trắng bùng nổ phía trên Shinagawa.

Mũi tên của cô đã đâm vào Naruze.

Cô gái với sáu đôi cánh đen bị thổi bay về phía mạn phải.

Mũi tên vỡ tan ngay khi va chạm và ánh sáng của nó lan rộng với một áp lực đẩy cô gái ra khỏi chỗ đó. Do sức nặng của Cecil, cô không bay lên được, nhưng cô vẫn bị hất văng đi vài chục mét.

“…!”

Cô đã dùng cánh bao bọc lấy mình từ trước, nhưng vẫn lăn đi khá nhiều.

Một lát sau, những mũi tên bay vào chỗ cô vừa đứng, nhưng giờ quỹ đạo của chúng hướng về phía Dudley.

“…!”

Ngay khi má Dudley nhăn lại vì cau mày, quả bom hơi nước phát nổ trước mặt cô ta.

Làn hơi nước trắng che khuất những mũi tên và Dudley không thể nhìn thấy gì trong giây lát.

Tuy nhiên, vô số mũi tên ngay lập tức đâm xuyên qua làn hơi nước. Chúng giao nhau tại điểm Naruze đã đứng, nhưng chúng tiếp tục lao về phía Dudley.

Dudley do đó đã vung Thần khí Thánh điển trên cánh tay trái của mình.

“Rơi!”

Lệnh vừa kịp lúc. Chỉ cách cô ta vài chục centimet, những mũi tên đâm xuống đất như một bụi cây với lá và cành sắc nhọn.

Tuy nhiên, mọi chuyện không kết thúc ở đó. Thay vì xuyên qua làn hơi nước trước mặt Dudley, một thứ gì đó với đôi cánh khổng lồ đã thổi bay toàn bộ làn hơi nước.

“Một bán long nhân!?”

“Đặc nhiệm số 2 Kiyonari Urquiaga đây!”

Một cơ thể khổng lồ được bao phủ trong lớp xương ngoài màu xanh và trắng lao về phía Dudley.

Bất chấp sức nặng của Cecil, bán long nhân vẫn lao về phía trước, nửa chạy nửa bay.

“Ta sẽ đón tiếp ngươi một cách nồng nhiệt, kẻ dị giáo!”

Anh ta không cầm vũ khí, nên anh ta đối mặt với Dudley chỉ bằng cách lao về phía trước.

Anh ta lấp đầy khoảng cách trong chớp mắt, nên Dudley không có thời gian để vung tay phải.

Tuy nhiên, có người đã kịp di chuyển trong thời gian đó.

“Này bạn, tôi hy vọng điều này không đủ để gây khó khăn cho cô.”

Những lời đó đi kèm với sự di chuyển của đôi chân được bao phủ trong quần tất trắng và đôi giày dày. Phía sau Dudley, Jonson ngay lập tức tăng tốc từ tư thế ngồi xổm.

Ở bước thứ ba, Jonson vung chân phải lên và đá vào vai phải của bán long nhân bằng đế giày.

“Hỡi ngôn từ, hãy thể hiện mình!”

Các thiết bị niệm xướng in ấn ở dưới đế giày của anh ta viết những từ in trong không khí bằng ánh sáng.

“Khi nàng đứng yên, hỡi gió, hãy lướt qua nàng trong hình dạng con người!”

Một đòn tấn công không phải là khống chế hay một cú đá đã trúng bán long nhân và hất anh ta sang trái.

Khi tiếng va chạm vang lên, Jonson đáp xuống và siết chặt nắm tay phải.

“Tốt!”

Ngay khi anh ta nói, một bóng người đột nhiên xuất hiện trước mặt anh ta. Đó là một cậu trai đã nhảy xuống từ lưng bán long nhân.

Với ánh mắt bình tĩnh, cậu mang theo một miếng gỗ vuông có thể dùng làm trụ đỡ.

“Ngươi là Noriki, người đã đánh bại Giáo sư Galileo, phải không!?”

“Nếu ngươi biết ta là ai, thì sao còn phải bận tâm nhắc đến?”

“Ra vậy,” Jonson nói khi nhìn sang trái.

Ở đó, anh ta thấy một cảnh tượng. Bán long nhân đã lợi dụng đà bị hất văng để nhặt cô gái có đôi cánh đen vừa lăn đi lúc trước.

“Ra vậy. Cú lao đó là mồi nhử để ngươi cứu Technohexen và vận chuyển một chiến binh.”

“Tôi không phải chiến binh,” cậu trai nói với ánh mắt bình tĩnh. “Tôi là một người lao động.”

Cơ thể của Naruze không vững do va chạm và cú ngã, nên cô chỉ có thể quan sát chiến trường.

Urquiaga đứng giữa cô và lực lượng Anh Quốc, chắn ngay tầm nhìn. Đặc nhiệm số 2 đã che chắn cho cô rất tốt, và Naruze cố gắng đứng dậy phía sau anh ta.

“Làm tốt lắm khi đến được đây,” cô nhận xét.

“Chúng tôi không thể làm được nếu cô không phơi bày khả năng của họ.”

“Khen thêm nữa là tôi thấy nhục lắm đấy, nên anh bỏ qua được không?”

“Tôi thấy các Technohexen ngày nay tự phụ kinh khủng.”

Urquiaga sau đó tiến lên. Naruze cố gắng đi theo, nhưng…

Kh.

Đôi cánh của cô cảm thấy nặng nề. Cô có thể cảm thấy sức nóng ở các cơ bay độc quyền của các chủng tộc có cánh, nằm trên xương bả vai và phần dưới của cơ thang, và cô không thể dồn sức vào chúng. Cô cũng cảm thấy sức nóng tương tự phía trên đầu gối phải và ở phần dưới phía trước của vai.

Những cơ đó đã căng cứng dưới gánh nặng của sức nặng từ Cecil, và cú va chạm và ngã lúc trước đã khiến sự căng cứng đó sụp đổ.

Tệ hơn nữa, sức nặng đó vẫn còn ảnh hưởng đến cô vì cô chưa thoát khỏi phạm vi hiệu quả của nó. Mỗi khi cô di chuyển cơ thể, sức nóng đó dường như tạo ra thêm sức nặng, nên cô cảm thấy như thể cơ thể mình đang treo lơ lửng trên xương.

Thế này, mình chỉ là kẻ ngáng đường, cô lẩm bẩm trong lòng.

Urquiaga dường như hiểu cảm giác của cô vì anh ta tiến lên mà không nói một lời nào.

Bán long nhân thả lỏng vai, xoay tròn hai vai và bước một bước lớn về phía lực lượng Anh Quốc.

Trong lúc Naruze quan sát, cô lùi lại nửa bước.

Chết tiệt.

Cô cảm thấy một sức nặng dày đặc trên toàn bộ cơ thể bên dưới bộ đồ lót của mình, nên cô lại lùi lại một bước nữa.

Vài chiếc lông đen bay lả tả khi cô rời khỏi chiến trường.

Ngay cả khi cô rời khỏi những tiếng ồn, chuyển động và gió của trận chiến, Naruze vẫn quay lưng về phía sau tàu và đảm bảo Naito không thể nhìn thấy mình.

“Chết tiệt…”

Cô lau khóe mắt bằng mu bàn tay phải.

Cô có thể nghe thấy âm thanh của trận chiến bắt đầu một lần nữa.

Trận chiến diễn ra dưới hình thức võ thuật dưới sức nặng gia tăng.

Cecil lơ lửng và tăng thêm sức nặng trong khi Shakespeare đang đắm mình trong một cuốn sách. Phía trước hai người đó, Jonson và Dudley đang chiến đấu với Noriki.

Mục tiêu của Anh Quốc là chặn đứng Musashi và khiến nó không thể chiến đấu. Mục tiêu của Musashi là ngăn chặn Anh Quốc làm điều đó.

Tuy nhiên, tình hình sẽ kết thúc một khi Musashi đi vào quỹ đạo quanh Anh Quốc.

“Chỉ hai phút nữa thôi! Xin hãy cầm chân họ trong thời gian đó!” Giọng của Masazumi vang khắp Musashi qua khung ký hiệu của Mitotsudaira. “Một khi chúng ta bắt đầu bay vòng quanh Anh Quốc, Musashi có thể tiếp cận họ! Điều đó có nghĩa là Trumps đã thất bại trong việc giữ cho Anh Quốc không bị động đến. Ngay cả khi họ chặn được Musashi sau đó, đó cũng sẽ không phải là một chiến thắng hoàn toàn. Bất kỳ cuộc chiến nào sau đó sẽ trở thành vấn đề danh dự hơn là thực tế!”

“Cô đang mang lại ý nghĩa cho chiến trường này, phải không? Lời nói của cô mang lại ý nghĩa khác cho tình hình và chuyển hướng ánh đèn sân khấu khỏi ai thắng ai thua,” Jonson nói khi anh ta lùi một bước khỏi Noriki, nhảy nhẹ lên không trung và viết chữ khi anh ta xoay vòng. “Một phương pháp rất thi vị. Một tình huống có nhiều thứ hơn là những gì mắt thấy. Cô giữ lại phẩm giá cho những người đã tạo ra chiến trường này bằng cách đặt cược vào chiến thắng hay thất bại của chúng tôi, nhưng thay vì để những người sáng tạo đó tự nói, cô lại thể hiện kết quả đó bằng những từ ngữ khác.”

Anh ta hít một hơi khi đáp xuống.

“Bay lên trời.”

Ngay khi Jonson vừa hoàn thành việc gõ thuật thức và đáp xuống, thùng hàng bằng gỗ lớn dưới chân anh ta đã bay lên.

Bất chấp sức nặng gia tăng đang được đặt lên chiến trường, chiếc thùng cao hai mươi mét vẫn bay lên một cách dễ dàng.

Dudley sau đó đập vào nó bằng lòng bàn tay đang mở. Với một tiếng va chạm, chiếc hộp xoay tròn và bay đi trong không khí.

“Thật nhẹ nhàng.”

Chiếc thùng rơi xuống boong tàu và vỡ tan tành cùng với đồ đạc bên trong.

Tiếng gỗ gãy và vỡ vang lên khi các mảnh vỡ bay lên không trung và biến mất. Tuy nhiên, không ai nhìn về hướng đó. Tất cả sự tập trung đều đổ dồn vào Dudley.

“C-c-c-cô có thấy không?”

Cô ta cầm một trong những mũi tên đã được bắn và cắm vào boong tàu lúc trước. Cô ta giữ mũi tên thẳng đứng trên một cửa hầm hàng.

“Cecil. H-h-h-hãy tập trung việc ‘phân phát’ của cô vào cái này.”

Trong khoảnh khắc tiếp theo, hai điều đã xảy ra.

Đầu tiên, sức nặng đang đè xuống Shinagawa biến mất chỉ trong một khoảnh khắc.

Thứ hai, mũi tên trong tay Dudley biến mất.

“…!!”

Một rung động dữ dội phát ra từ đáy hầm hàng dưới chân cô ta.

Con tàu rung lắc như thể nhảy dựng lên và “Shinagawa” đưa ra một thông báo toàn tàu.

“!? Một vật thể không xác định có trọng lượng cực lớn đã xuyên qua tầng hầm thứ tư!! Khung treo và khối rộng số 9 của các tầng 1, 2 và 3 đã bị hư hại! Bắt đầu điều khiển bản địa để ngăn ngừa thiệt hại thứ cấp trong quá trình vận chuyển hàng hóa!” Cô ấy hít một hơi. “Tôi đã xác định cuộc tấn công này rất nguy hiểm! Hết!”

Mọi người đều nghe thấy những lời của “Shinagawa” có thể được coi là ngạc nhiên hoặc một tiếng hét.

Và để đáp lại, hai thành viên của phe Musashi đã bước lên.

Noriki bước lên để đối đầu với Jonson.

“Noriki, cậu xử lý nhà thơ đó đi. Tôi sẽ lo nguồn trọng lực lơ lửng kia,” một giọng nói vang lên từ mạn phải.

Một hình dạng khổng lồ duy nhất bước về phía chiến trường. Đó là…

“Bán long nhân lúc trước?”

“Chính xác. Ta là Kiyonari Urquiaga, Phán quan.” Anh ta bình tĩnh đi qua sức nặng đang đè lên mình. “Ta có hai điều muốn nói với các ngươi. Thứ nhất, tổ tiên của ta là chủng tộc đã khám phá các khu vực có trọng lực cao. Chúng ta đã trở thành một chủng tộc hiếm có, nhưng chúng ta không mất đi khả năng đó. Chừng này sức nặng sẽ không có tác dụng với ta. Và thứ hai…”

Không gật đầu, Urquiaga chỉ vào Jonson.

“Đàn ông không nên đọc thơ.”

Sự im lặng và bất động do lời nói của Urquiaga gây ra cuối cùng đã bị phá vỡ bởi một người.

Đó là Dudley. Cô ta liếc nhìn Jonson và từ từ gật đầu hai lần.

“Đ-đ-đ-đôi khi phong cách nhẹ nhàng, tự phụ của anh ta làm tôi khó chịu. Tôi cứ tự hỏi anh ta đang nói về cái gì.”

“Này bạn, c-cô đang ở phe nào vậy!?”

“Tôi cũng nhẹ nhàng mà,” Cecil nói thêm.

Sức nặng đột ngột tăng lên và boong tàu hạ xuống một chút. Các thùng gỗ tạo nên boong tàu bắt đầu cong vênh.

Sức nặng đó được truyền đến khung tàu, nên Shinagawa kêu cọt kẹt khi hai bên bị đẩy ra khỏi trung tâm. Sức nặng tất nhiên cũng ảnh hưởng đến những người trên boong tàu.

“…Nh.”

Noriki khuỵu gối xuống, nhưng vẫn bám vào miếng gỗ của mình để đứng vững. Tuy nhiên, Jonson không bị ảnh hưởng bởi sức nặng, nên anh ta thở dài và nhìn chằm chằm vào Noriki.

“Dù sao thì ngươi cũng xong rồi. Chúng ta chỉ còn hơn một phút nữa và sức bền của bán long nhân đó là một mối đe dọa, nhưng Cecil có thể cung cấp thêm sức nặng và Dudley có thể ném thêm mũi tên. Vì vậy…”

Vì vậy…

“Các ngươi – và ý tôi là số nhiều ‘các ngươi’ – xong đời rồi.”

“Tôi hy vọng mọi người đều ổn,” Asama nói khi Kimi đi đến bên cạnh cô trên lối đi bằng dây thừng dày nối liền phía sau Shinagawa với Musashino.

Kimi quan sát sự cong vênh của Shinagawa có thể nhìn thấy từ bên ngoài và lắng nghe thông báo toàn tàu.

“Trong thời đại của các vị thần, bán long nhân đã được biến đổi như một chủng tộc để tồn tại trong các khu vực có trọng lực cao và trên các hành tinh có trọng lực cao, phải không? Bây giờ họ có thể là một chủng tộc hiếm, nhưng họ là một con át chủ bài tuyệt vời cho những khoảnh khắc như thế này.”

Kimi sau đó vỗ vai Asama và vòng tay trái dưới ngực mình.

“Quan trọng hơn, cậu không có việc gì ở đây, vậy tại sao không đi nơi khác?”

“Nhưng…”

“He he he. Là một nữ xạ thủ nổi tiếng trên trường quốc tế, tôi biết cậu muốn bắn người tứ tung và khiến một vài nạn nhân đổ máu, nhưng đây không còn là tình huống mà việc bắn súng sẽ có ích nữa. Cậu cần phải rời đi.”

Asama ban đầu muốn phủ nhận hầu hết những điều đó nhưng đồng ý với kết luận cuối cùng, nhưng…

“Cậu không định làm gì sao, Kimi?” cô hỏi thay vào đó.

Cô thực chất đang hỏi liệu Kimi có muốn giúp đỡ trong tình huống này không. Tuy nhiên…

“Không. Tôi là một học sinh bình thường, nhớ chứ?” Kimi nói một cách thản nhiên khi nhìn về phía Shinagawa. “Mà, Noriki cũng vậy. Nhưng tôi không có khả năng chiến đấu thực sự. Và…”

Kimi giơ tay phải lên và đặt ngón trỏ lên trán Asama. Asama hơi ngước lên từ phía sau ngón tay đó.

“Cậu là một vu nữ, nên cậu cũng không được phép tham gia chiến đấu.”

Và thế nhưng…

“Nếu cậu cảm thấy cần phải làm gì đó và ép mình tham gia, cậu sẽ chỉ làm mọi thứ trở nên đau đớn hơn sau này. Trong tình trạng hiện tại của cậu, người anh ngốc nghếch của tôi và những người khác đang do dự khi đưa cậu vào chiến đấu. Một người phụ nữ đúng mực không nên ép mình vào giữa nơi cô ấy sẽ không làm được gì. Hãy thử mời họ đến với cậu mà không cần cố gắng lấy lòng họ.”

“T-tôi không ép mình vào-…”

“Đừng nói dối nữa.”

Kimi cắt ngang lời cô một cách dứt khoát. Asama cố gắng chống cự, nhưng cô nhận ra việc bướng bỉnh sẽ không giúp được gì.

“Làm vu nữ mất nhiều thứ quá,” Asama than thở.

“Đúng vậy. Cậu không được phép bắn người.”

“T-tôi nghĩ quan điểm của cậu về tôi có chút sai lệch, Kimi!”

“He he he. Việc tôi chỉ sai ‘một chút’ đang làm tôi rùng mình đấy.”

“Hả!? S-sao hôm nay ai cũng khắt khe với tôi thế!?”

Asama cúi đầu xuống khi nhận ra mình vô dụng như thế nào, nhưng Kimi lại mở miệng nói một lần nữa.

“Không phải còn những việc khác cậu có thể làm sao? Tất cả máu me sẽ khiến cậu muốn bắn thứ gì đó, nhưng cậu có thể đi chữa thương cho Naomasa và lắng nghe cô ấy phàn nàn. Và. Một. Chuyện. Nữa,” cô nói, nhấn mạnh từng từ. “Cậu cần tin tưởng những người khác hơn. Họ không chỉ là những kẻ ngốc. Rốt cuộc, họ đều là những người mà người anh ngốc nghếch của tôi hoàn toàn tin tưởng. Và cậu cũng thuộc vào nhóm đó.”

Kimi hạ ngón tay xuống và nhẹ nhàng ấn vào dưới mép dải băng ngực của đồng phục Asama. Ngay sau đó…

“Ể?”

Giống như một lớp vỏ nho bị bóc ra, dải băng ngực màu đen trượt xuống dưới ngực cô do sức nặng từ trên cao. Với dải băng bị tuột xuống, ngực cô đè lên khóa cài ở giữa.

“…!?”

Sức nặng này đã làm bung khóa cài, khiến bộ đồ mở toang từ bên trong.

Với cơ thể và làn da hoàn toàn lộ ra từ cổ xuống dưới ngực, Asama hoảng hốt vòng tay ôm lấy chúng để giữ chúng lại.

“Ể!? A… kyaaaah!!”

“Tiếng hét thật là tràn đầy năng lượng đối với một người đang cúi đầu như thế. Cậu không nhận ra tôi đang đỡ của mình từ bên dưới sao?”

“Đ-đương nhiên là tôi không nhận ra!!” Asama hét lên.

Cô thấy những chàng trai bị thương và không bị thương tụ tập ở mép Musashino và Shinagawa, tất cả đều đang toe toét cười và giơ ngón cái phải lên, nên cô đã bắn tên về cả hai hướng.

Những tiếng hét và các âm thanh khác do mũi tên của cô tạo ra đi kèm với một tiếng rên rỉ kim loại.

Shinagawa đang kêu cọt kẹt dưới sức nặng đang đè lên nó.

Mọi người cau mày và thận trọng quay về phía Shinagawa.

“Hử?”

Nhưng họ nhanh chóng cất lên những giọng nói bối rối.

“Đó là…?”

Làn sương mù phía trên Shinagawa đã chìm xuống dưới sức nặng, nhưng giờ nó đang nhẹ nhàng trôi lên và bắt đầu tạo ra đối lưu.

“Sức nặng đang giảm đi!?”

Khi Jonson chiến đấu với Noriki để tranh giành vị trí, anh ta đã nhìn thấy một điều.

Bán long nhân đang tiến lên.

Từng bước một, hình dạng khổng lồ với đôi cánh vững chắc đó tiến gần đến Cecil bất chấp sức nặng đang đè lên anh ta.

Sức nặng chắc chắn vẫn còn đó. Bàn chân của bán long nhân đang phá vỡ giày của anh ta và anh ta đang để lại những dấu chân rõ rệt trên boong tàu bằng gỗ.

Thế nhưng, những dấu chân ấy cũng đồng nghĩa với việc hắn vẫn chưa hề dừng bước.

“Ngươi đúng là một bán long!”

Theo như Jonson thấy, tên bán long không thể bay tự do khi đang phải cõng sức nặng của Cecil, hắn chỉ có thể lê bước một cách chật vật.

“Tấn công tập trung,” Cecil khẽ nói.

Điều đó có nghĩa là cô đang dồn toàn bộ sức nặng vào trọng tâm là tên bán long.

Chân mày Cecil nhướng lên, độ cao của cô cũng tăng theo, và bộ xương ngoài của gã bán long bắt đầu kêu răng rắc. Tuy nhiên...

“Chừng này chưa đủ đâu!” gã bán long gầm lên khi bước thêm một bước về phía trước.

“…!”

Cecil ngạo nghễ dồn thêm sức nặng, nhưng việc gia tăng trọng lượng trên cả một khu vực rộng lớn cần có thời gian. Thay vào đó, cô chuyển hướng toàn bộ sức nặng tổng thể về phía gã bán long. Và thế là...

“Ngươi định bơ ta à?”

Chàng trai tên Noriki bắt đầu di chuyển nhẹ nhàng hơn.

Jonson chỉ có một suy nghĩ duy nhất về chiến binh lao công đang đối đầu với mình.

...Cậu nhóc này cũng nguy hiểm đấy!

Jonson đối mặt với đối thủ mà anh vừa công vừa thủ qua lại.

Vì sức nặng đè lên, trán Noriki lấm tấm mồ hôi và mọi cử động của cậu đều dựa vào sức mạnh thuần túy. Trái lại, Jonson đã dùng một câu thần chú để tăng tốc độ tấn công của mình. Đối mặt với tình thế đối phương chiếm ưu thế áp đảo, Noriki đã chọn một chiến thuật nhất định.

“Cậu chỉ tập trung phòng thủ thôi sao!?”

“Nghe hơi thảm nên đừng nói to thế chứ.”

Thanh gỗ mà cậu dùng làm trụ đỡ giờ đây đã trở thành một tấm khiên khi cậu dồn hết sức vào phòng ngự. Tay, chân, và từng chuyển động của cậu đều dùng để chặn, gạt hoặc né tránh các đòn tấn công. Cậu dường như coi một vài đòn đánh là đòn nhử, nhưng...

...Ngay cả những đòn đó cũng chỉ là hành động câu giờ dùng làm phòng ngự!

Những đòn nhử ấy đều có mục đích. Chúng khóa chặt hành động của Jonson, người đang đứng giữa Cecil và Dudley.

Noriki không cần phải thắng. Cậu chỉ cần ngăn Jonson hỗ trợ những người khác là đủ.

...Đối với một người không phải sĩ quan hay thành viên hội học sinh thì cậu nhóc này giỏi thật!

Jonson vừa quan sát đối thủ vừa thầm soạn những vần thơ ca ngợi trong đầu.

“…!”

Anh thấy Noriki đang phải chật vật chống đỡ, tay liên tục di chuyển thanh gỗ của mình ra vào. Cậu ướt đẫm mồ hôi và nhe răng chịu đựng, thật khó để dùng từ nào khác ngoài “tuyệt vọng” để miêu tả.

Cậu bù đắp cho sự thiếu hụt kỹ năng bằng việc dốc toàn lực. Cậu có thể lực và tốc độ, nhưng sức mạnh cánh tay chỉ ở mức trung bình so với lứa tuổi. Đó là điểm yếu của cậu.

Có thể gọi cậu là kẻ mất cân bằng và vụng về.

Thật thi vị.

...Nhưng...

“Chọn lối đánh tập trung phòng thủ trong một trận chiến ngắn hạn thế này, trình độ của cậu hẳn phải ngang ngửa với các sĩ quan của Tổng trưởng hoặc hội học sinh rồi!”

Jonson không nhận được lời hồi đáp. Anh tăng tốc độ lên, nên Noriki cũng lặng lẽ dốc sức theo guồng quay của riêng mình. Giờ thì cậu trai thực sự đã phải chật vật lắm rồi, nhưng cậu vẫn cố gượng để duy trì thế phòng thủ.

Cậu ta rất nguy hiểm.

Và thế là Jonson quay sang Dudley.

“Cô! Bắn thêm một mũi tên nữa được không!?”

“Đ-Đ-Được chứ! Quan trọng hơn, C-C-Cecil!?”

Cecil đang cố gắng kìm hãm gã bán long đang dần tiến lại gần. Hai lòng bàn tay cô duỗi thẳng về phía hắn, mặt cô đỏ bừng, nhưng cô vẫn cố gắng lên tiếng.

“Testament. Tôi làm được.”

“Testament! T-t-t-tuyệt vời, Cecil!”

Lông vũ trên mũi tên của Dudley rung lên như đang run rẩy. Điều này cho thấy Cecil đã điều chỉnh lại sự phân bố sức nặng.

Dudley bắn mũi tên đi như thể đang đặt nó vào giữa không trung.

“Mũi tên số 2! X-x-xuyên thẳng đến khung chính cho ta!”

Để chắc ăn hơn, Dudley dùng tay phải đập mạnh vào mũi tên.

Mũi tên lập tức biến mất, sức nặng cũng tan biến ngay tức khắc, và mọi người đều chuẩn bị tinh thần cho cơn chấn động sắp tới.

“...”

Sau một khoảnh khắc im lặng, một tiếng động lớn vang vọng từ cái hố nơi mũi tên đã biến mất. Tuy nhiên, đó không phải là tiếng kim loại rít lên hay tiếng gầm của sự hủy diệt. Đó là một giọng người.

“Oái!!!”

Dudley nhìn xuống nơi phát ra tiếng hét thất thanh kèm theo một tiếng va chạm lớn.

“C-C-Cái vật tròn tròn đó là gì vậy!?”

Cô có thể nhận ra đó là một bộ giáp di động của chư hầu, nhưng tại sao nó lại được một gã đô con cởi trần đội mũ xô giữ và tại sao nó lại đang lảo đảo không vững.

“A-à. K-khoan đã! Ừm... C-cái thứ vừa rơi trúng tôi là gì vậy!?”

Dudley thả cái tiếp theo, nhưng gã đô con đã nhanh chóng đặt bộ giáp di động vào đúng vị trí mà mũi tên sắp rơi xuống.

“Hở? Tôi chỉ cần đứng đây thôi à? Được rồi, nhưng... Oái!?”

Cùng với âm thanh của một cú va chạm trực diện, bộ giáp di động nảy lên nhẹ nhàng. Tuy nhiên, mũi tên không xuyên thủng được.

...Kết cấu chống va đập và bàn chân rộng của bộ giáp đó đang phân tán lực tác động!?

Con tàu vẫn kêu cọt kẹt, nhưng nó chỉ rung nhẹ.

“Không thể tin được,” Dudley lẩm bẩm trong khi bắt đầu đổ mồ hôi.

Cô nhớ đã từng thấy chư hầu đó làm lá chắn trong Trận chiến Mikawa. Lúc đó không có gì đáng chú ý vì bộ giáp di động chỉ bị bắn theo phương ngang, nhưng kết cấu chống va đập của từng bộ phận được chế tạo để gần như chặn đứng hoàn hảo ngay cả những tác động từ trên cao. Việc bộ giáp di động nảy lên là minh chứng cho điều đó. Khả năng phòng thủ của nó được thiết lập ở mức khá cao.

Người mặc bộ giáp sẽ khó di chuyển, nhưng sự an toàn của họ được đảm bảo bởi lớp phòng thủ hoàn hảo.

Và thế là Dudley nhảy sang mạn trái, về phía bên phải của cô.

“Kh!”

Và cô bắn thêm một mũi tên nữa.

Tuy nhiên, cô thấy có chuyển động tức thì ở bên dưới. Phía dưới khoang hàng, một incubus cơ bắp trần trụi nở một nụ cười sảng khoái từ bức tường mạn trái.

“Ha ha ha! Qua đây nào, Persona-kun! Mau qua đây!!”

Gã đô con tên Persona-kun nhặt bộ giáp di động lên và di chuyển sang mạn trái.

“Hở? Á? Oái!?”

“Kh,” Dudley gầm gừ.

Lần này, cô nhảy sang mạn phải và bắn một mũi tên, nhưng một con slime đã bám vào tường mạn phải.

“Đúng vậy, bây giờ ngươi phải đến với ta!”

“À, khoan đã... Hở? Oái!”

Một cơn chấn động và tiếng ồn lớn bùng nổ, gió thổi mạnh qua cái lỗ, nhưng mũi tên không xuyên xuống thấp hơn và bộ giáp di động chỉ lảo đảo một chút.

“Đ-đ-đ-đừng có chọc tức ta!” Dudley hét lên, gân xanh nổi đầy trên trán và mỗi kẽ ngón tay đang xòe ra của cô đều kẹp một mũi tên. “Đến lúc bắn liên hoàn rồi!!”

Tiếng ồn và những cú va chạm khi bộ giáp di động chặn các mũi tên được truyền đi bởi các thiết bị ghi hình trong khu vực hàng hóa.

Các học sinh trên tàu vận tải sử dụng một khung ký hiệu để theo dõi Persona-kun di chuyển trái phải trong khi Dudley thả tên từ trên cao xuống cũng di chuyển qua lại.

“Tenzou, nhìn cảnh này trên khung ký hiệu có làm cậu muốn có mấy cái nút để điều khiển họ qua trái qua phải không?”

“Judge. Trước đây tôi từng có một cái bùa hộ mệnh trò chơi cầm tay đen trắng như thế này. Nó được sản xuất bởi một công ty ở Kyou và tôi có trò Bạch Tuộc Khổng Lồ và trò Cứu Hỏa.”

“Cái này giống trò Người Khỉ Điên có hai màn hình hơn. Cậu di chuyển Persona-kun qua lại ở màn hình dưới trong khi Noriki di chuyển lên xuống ở màn hình trên để cầm chân tên thi sĩ.”

“Ồ, tôi nghe thấy đấy nhé!” Adele nói từ bên trong bộ giáp di động. “Cái kiểu trò chơi điện tử đó... oái! K-khoan đã! Các người đang làm não tôi rung chuyển đấy! Não tôi! Não tôi!!”

“Khi sát thương tích tụ thì phải làm gì, Tenzou?”

“Judge. Cậu sẽ hồi phục bằng cách nhấn nút bên phải nhanh nhất có thể để uống thứ nước nhầy nhầy mà Nenji-dono đưa cho.”

“Hai người nghiêm túc hơn đi,” Futayo thở dài nói.

“Đúng vậy,” Masazumi đồng tình.

“Nghe này,” Futayo bắt đầu khi cô chỉ vào khung ký hiệu và nhướn mày. “Hai người cần phải lo cho những gì xảy ra sau đó. Xét cho cùng, thử thách thực sự bắt đầu khi cậu đạt 100 điểm và bước vào chế độ tốc độ cao.”

“Cô cũng nghiêm túc hơn đi!” mọi người hét lên.

“N-nếu tôi bị trúng 100 cái này, ngày mai tôi sẽ nghỉ học ở học viện luôn!” Adele nói qua khung ký hiệu.

“Nghỉ một ngày là đủ sao?” ai đó lẩm bẩm, nhưng những tiếng va chạm và tiếng la hét vẫn tiếp tục.

Toori thỉnh thoảng lại đưa ra những bình luận như “Pe-yan, không phải chỗ đó!” khi thời gian trôi qua.

Mỗi khi mũi tên được bắn ra, sức nặng đè lên Urquiaga lại giảm đi và hắn lại bước về phía trước. Cuối cùng, hắn đã tiến đến trong vòng mười bước chân so với Cecil.

Ai đó đã hét lên để đối phó với tình hình đó.

“Shakespeare! Giúp Dudley bắn tên đi!”

Nhưng Shakespeare không đáp lại giọng nói của Jonson. Đoạn phim trên khung ký hiệu cho thấy cô đang vùi mặt vào một cuốn sách.

“Heh heh. ‘Xúc tu này là của ai!?’ Vậy là họ đang lặp lại trò đùa về kẻ sưu tầm xúc tu ở đây.”

“Nghe tôi nói này, cô kia!”

Tiếng hét đó cuối cùng cũng khiến Shakespeare ngẩng đầu lên, nhưng cô không gấp cuốn sách bìa mềm của mình lại.

“Im đi,” đó là tất cả những gì cô nói.

Cô quay lại với cuốn sách và dùng đôi tai dài được che phủ của mình để bịt lại, ngăn chặn những tiếng ồn xung quanh. Tuy nhiên, cô buông một lời bình luận bâng quơ khi ngay lập tức lại đắm chìm vào cuốn sách.

“Phiền phức quá, nên tôi sẽ viết nó ra. Vậy là được rồi, phải không?”

“K-k-k-khoan đã!”

Giọng nói của Dudley khiến thiết bị âm thanh của khung ký hiệu rung lên. Cô ngừng bắn tên và quay về phía Shakespeare với đôi lông mày nhíu lại.

“Đ-đ-đây là mệnh lệnh với tư cách là phó tổng trưởng! Không được sử dụng sức mạnh đó một cách tùy tiện bên ngoài đại lục! Chúng tôi chỉ mang cô theo vì cô đã đồng ý với điều đó, nên...”

“Tôi chỉ muốn đến các hiệu sách của Musashi sau khi chúng ta giành quyền kiểm soát. ...Bao gồm cả các hiệu sách cũ. Việc nhìn thấy sách của mình bị dán tem mười yen thật sự rất ly kỳ. Quan trọng hơn, Dudley, làm việc của cô đi. Vì nữ hoàng.”

Câu cuối cùng dường như có tác động đến Dudley hơn tất cả những câu còn lại.

Cô khịt mũi và liếc nhìn Shakespeare lần cuối.

“C-c-cô là một đứa trẻ xấc xược, nhưng ta sẽ tha thứ cho cô vì cô chưa quên Nữ hoàng Bệ hạ. D-d-dù đó rõ ràng là một nỗ lực trắng trợn để thao túng ta. Và trong trường hợp đó...”

Dudley vung tay qua nhiều mũi tên để bắn chúng đi.

“B-b-b-ba mũi cùng lúc!”

Ba mũi tên. Họ không thể chống đỡ được đòn đó chỉ với Adele làm lá chắn duy nhất.

Mọi người đều biết đòn tấn công ba mũi sẽ chạm đến đáy tàu.

Nhưng trong khoảnh khắc tiếp theo, tất cả mọi người đều chứng kiến một cảnh tượng nhất định.

Như thể bị lay động bởi những lời vang vọng trong không trung, ba mũi tên đang lao đi với tốc độ cao đột nhiên mất đà. Trông chúng như đang lảo đảo trong gió.

Không ai ở đó có khả năng làm được điều đó.

Nếu có ai đó đã làm, đó là một người mới đến chiến trường.

Người đầu tiên nhận ra kẻ mới đến là Shakespeare khi cô ngẩng đầu lên từ cuốn sách. Cô lặng lẽ nhìn ra ngoài những hàng thùng gỗ lớn và nói.

“Anh ta đến rồi.”

Người mà Shakespeare nhắc đến đã đặt chân lên chiến trường.

“Xin lỗi vì đã đến muộn.”

Anh thả một vài thần văn ra không trung, nhẹ nhàng giơ tay phải lên và xưng tên mình.

“Tôi là thư ký của Học viện Ariadust Musashi, Toussaint Neshinbara.”

Trong khi Jonson đang chiến đấu với Noriki, anh dùng chân để xử lý các đòn tấn công của đối phương và quay về phía người mới đến.

Thư ký của Musashi, Neshinbara, chạy tới từ phía đối diện của khoang hàng.

Một văn quan tộc Mouse đứng trên vai anh và hai tay anh đang gõ trên bàn phím của một khung ký hiệu.

Là một người thuộc loại hình văn chương, Neshinbara đang thở hổn hển. Tuy nhiên...

Jonson nhìn thấy ánh sáng trắng xanh của ether đang phân tán trên đầu và quanh vai Neshinbara. Khi ether tan ra như những bông tuyết, Jonson nhận ra đó là gì.

...Thần chú trọng lực của Cecil đang tan rã.

Thần chú của Cecil không ảnh hưởng đến Neshinbara. Điều này là vì...

“Xin lỗi vì đã đến muộn. Chỉ là tôi chạy hơi chậm thôi.”

Trong khi đối phó với Noriki, Jonson nhận ra điều gì đó từ những gì Neshinbara nói và cảm giác mà nó mang lại.

“Shakespeare! Anh ta là-...”

Jonson ngập ngừng trước khi có thể nói ra từ “một tác giả”.

Shakespeare đã đứng dậy cùng với cuốn sách trên tay.

...Cô gái thất thường đó đã đứng dậy!?

Nhưng Neshinbara đã hành động trước khi có bất cứ điều gì khác xảy ra.

“Xin lỗi.”

Neshinbara gõ những từ đó vào bàn phím khung ký hiệu của mình.

Con chữ trở thành hiện thực.

“Đây là một loại cầu nguyện. Trong Thần Đạo, nó có thể được sử dụng như một thần chú. Bạn chỉ cần một vị thần có thể thực hiện nó, nhưng với những người trung gian, hầu hết mọi thứ đều có thể. Trong trường hợp của tôi, đó là Sugawara-phái Itsuru, vị thần của văn chương.”

“Thần chú của tôi được đặt tên là Vạn Quyển Thư Sơn. Tôi cầu nguyện rằng những tác phẩm tôi đã dâng lên sẽ được tái hiện trong thực tế.”

Một vụ nổ bùng lên trước mặt Neshinbara và một tiếng ồn lớn vang dội.

Neshinbara hít một hơi.

...Thật may là mình có thể kết thúc nhanh chóng bằng cách ra tay trước.

Một khi chiến lược gia đánh bại một trong những kẻ thù, hình dung của mọi người về trận chiến sẽ thay đổi rất nhiều. Sự thật đó sẽ chứng tỏ rằng chiến lược gia đã tự đặt mình vào nguy hiểm trên tiền tuyến và rằng anh ta có đủ sức mạnh để xử lý mối nguy đó. Và bằng cách chứng minh chiến lược gia hữu ích, ý kiến về anh ta sẽ tích cực hơn. Vậy nên...

...Chà, thế này chắc là đủ tốt rồi.

Trận chiến chưa kết thúc, nhưng anh cần tập trung vào việc yểm trợ cho những người khác vì Vạn Quyển Thư Sơn là một thần chú cần thời gian để kích hoạt.

Vị thần văn chương thích được giải trí, nên ông rất thích đọc tiểu thuyết và các tác phẩm khác của tín đồ. Bất cứ thứ gì giải trí mà người ta viết ra đều có thể được dâng lên, nhưng nó không phải là một sự phán xét tức thời như tiền bạc đối với vị thần thương mại. Cần có một văn bản chất lượng cao để làm vui lòng vị thần văn chương. Và để sử dụng sức mạnh của các vị thần khác thông qua trung gian là vị thần văn chương, các điều kiện cần thiết cho sức mạnh của vị thần đó phải được viết dưới dạng tiểu thuyết. Nói chung là tốn thời gian.

Neshinbara đã trải qua một khế ước bán-cao cấp, nên anh có thể sử dụng các tác phẩm trong quá khứ của mình làm vật liệu sao chép-dán để dâng lên. Điều đó cho phép anh rút gọn rất nhiều, nhưng việc tái sử dụng cùng một văn bản như vậy sẽ làm giảm hiệu quả dâng hiến. Đó là lý do tại sao Neshinbara để Mouse của mình, Michizane, tự động tạo ra vật liệu sao chép-dán từ các doujinshi mà anh đã viết. Điều này cho anh một kho vật liệu sao chép-dán chưa được sử dụng.

Anh vừa mới sử dụng vật liệu sao chép-dán từ bản thảo mà anh đã chuẩn bị cho một sự kiện mùa xuân. Anh chưa sử dụng hết kho dự trữ của mình trong Trận chiến Mikawa, nên anh còn dư ra lượng tương đương vài cuốn doujinshi.

“Chà, thế chắc là được rồi...”

Neshinbara bắt đầu quay sang mạn phải. Anh bắt đầu quay lại để nhìn Dudley, Jonson, Noriki, Cecil và Urquiaga.

“…Hử?”

Nhưng trước khi anh kịp làm vậy, anh thấy có người đang đứng trước mặt mình.

Đó là một cô gái tai dài gầy gò mặc áo khoác trắng. Đó là Shakespeare.

Cô đứng trong gió như thể không có chuyện gì xảy ra. Cứ như thể cô đã phớt lờ đòn tấn công của anh.

Và cô mở miệng nói.

“Một thần chú khá thú vị,” cô nói trong khi từ từ gật đầu và nhìn chằm chằm vào anh qua cặp kính của mình. “Có thể nói đây là một cuộc đối đầu giữa tác giả với tác giả. Chắc anh không nghĩ rằng mình có thể thiêu rụi một đồng nghiệp chỉ bằng những biểu đạt ở cấp độ đó đâu nhỉ.”