Tôi bị cái đám quý tộc nào đó bỏ rơi chắc cũng được 4 năm rồi.
Thân thế của tôi tới giờ vẫn còn là ẩn số.
Tôi nghĩ thân xác trước của tôi đã đứng trước ngưỡng cửa sinh tử, và rồi bằng một cách nào đó mà linh hồn của cơ thể này chết đi, và tôi thế chỗ.
Nhìn từ góc độ làm bậc cha mẹ chẳng phải kinh khủng lắm sao.
Đứa con bỗng dưng sống lại rồi hóa điên.
Rồi đứa trẻ còn không thể giao tiếp, cũng không biết đọc.
Đứa trẻ quên đi tất cả kiến thức, và còn quên cả gương mặt của cha mẹ mình.
Họ biết đứa trẻ đang định nói gì đó, nên đã thuê nhà ngôn ngữ học, những cũng đều bó tay bỏ đi.
Một tuần sau khi chiếm xác, cuối cùng thì xuất hiện sát thủ tới ám sát tôi, vẫn còn đang bị cô lập trong khu nhà phụ của dinh thự.
Gia đình tôi đúng là tàn bạo thật, nhưng may vẫn còn đường sống..
Các hiệp sĩ và hầu cận hộ tống tôi ra ngoài.
Nhưng hẳn là bố mẹ tôi địa vị rất cao, họ treo lệnh truy nã tội bắt cóc tôi.
Phải mất rất nhiều nỗ lực chúng tôi mới có thể thoát ra khỏi thành phố.
Thấy các hiệp sĩ sử dụng ma thuật tàng hình khiến tôi phấn khích, nhưng tôi lại không thể tái hiện lại được. Hay đúng hơn là tôi không biết cách sử dụng ma thuật.
Cuộc hành trình cứ thế tiếp tục.
Vì lợi ích của tôi, số lượng hiệp sĩ giảm dần.
Cho tới khi có thể nghe hiểu được ngôn ngữ, tôi đã tới Vương quốc Shulan, một quốc gia ở phía Nam.
Nơi tôi từng sống là xứ tuyết ở phía Bắc.
Từ đó đến nay đã bốn năm rồi, nên tôi không lo có người truy lùng mình nữa.
Nhưng giờ đây tôi lại chỉ còn một mình.
Địa ngục cũng bắt đầu từ đó.
Ngoại hình của tôi khác với tiền kiếp, khuôn mặt nữ tính của tôi xinh như thiên sứ vậy.
Mái tóc bạc lấp lánh như tuyết trắng. Đôi mắt lấp lánh màu lam ngọc. Đường nét khuôn mặt thanh tú. So với thân hình vạm vỡ khi còn tập thể hình ở kiếp trước, ngoại hình ẻo là này làm cặp mắt tôi như muốn rụng ra ngoài.
Thôi thì, giờ còn giống con gái, sau này lớn lên tôi sẽ dần trở thành mĩ nam, rồi là soái ca cho xem.
Vẫn còn lạc quan như vậy, tôi bị đày xuống đáy khu ổ chuột bản thân tạm trú này.
Bị đám biến thái trong khu ổ chuột hiếp dâm.
Chết tiệt, tao giết chúng mày! Tôi còn chẳng thể nói thành lời cho hẳn hoi.
Đại khái tôi cũng chẳng phải hiệp sĩ chính nghĩa gì, kiếp trước tôi là một tên bám váy phụ nữ. Còn kiếp này, tôi lại trở thành một đứa nhóc nữ tính không rõ gốc gác.
“Bỏ ra…đi!”
“Gyahaha, chờ tao thỏa mãn đi rồi tính!”
“Có món đồ chơi ngon khiếp. Giữ nó lại đi.”
“Mấy cái thằng chán ngắt này, kiềm chế tí đi. Tao muốn nếm nó lâu dài tí.”
“Rồi rồi, tuyệt phẩm tới mức này mà giết thì phí quá.”
Và rồi, tôi bị đeo vòng cổ nô lệ mà tên nào đó đã giấu đi.
Kiểu vòng cổ nô lệ đặc trưng trong thể loại fantasy, nhưng có vẻ là món đồ không ít tiền. Tại sao những kẻ như bọn chúng lại có nó chứ…
Hai năm kế tiếp, tôi tràn ngập trong tủi nhục.
Tôi đã bị hành hạ tới mức có khi đã đủ để thanh toán toàn bộ ác nghiệp kiếp trước của mình và còn tích lũy cả công đức.
Nhưng đeo vòng cổ không có nghĩa là tâm trí của người đeo sẽ bị ảnh hưởng. Chỉ là không thể phản kháng mệnh lệnh mà thôi.
Nếu tôi được ra lệnh phải nói, “Em yêu 〇〇” thì cổ họng tôi sẽ tự động nóii “Em yêu 〇〇”.
Tuy nhiên, nếu bị hỏi “Em có yêu anh không?”, thì dù có căm hận tới mức muốn xé xác chúng ra, tôi vẫn có thể mỉm cười mà nói “Em yêu anh.”
Vòng cổ có thể ép buộc hành động, nhưng không thể kiểm soát trái tim.
Tôi rất giỏi gạ tình.
Tôi chờ thời cơ những lúc mấy tên biến thái có tâm trạng tốt rồi hỏi chúng về thế giới này. Thời điểm này, tôi đã có thể nói chuyện trôi chảy.
“Có một thứ sức mạnh kỳ lạ được gọi là kỹ năng. Người bình thường thì có một, xuất chúng thì có hai, còn sở hữu ba cái thì được gọi là thiên tài. Với cả cũng tùy thuộc vào nội dung kỹ năng nữa…”
“Vậy sao ạ. Vậy Andre-sama có kỹ năng gì vậy ạ?”
“Hả?!”
“X-Xin lỗi ạ!”
Tôi nhẵm nhầm địa lôi rồi.
Tới khi tôi giả vờ sợ hãi, tên Andre mới thư giãn mà vuốt tóc tôi. Tôi cảm thấy buồn nôn. Trong bụng tôi giờ mà còn tinh dịch thì nguy hiểm lắm.
“Hầu hết những kẻ trong khu ổ chuột này đều không có kỹ năng. Chúng bị coi là đám bất tài, bị đối xử không khác gì rác rưởi. Ta không có gì hết…Không, ta còn em mà, Aki. Em là ánh sáng của cái bãi rác này…”
Andre mê mẩn ngắm nhìn tôi.
Nếu chỉ vì bản thân là ánh sáng mà bị đối xử thế này, thì tôi nguyện thả mình vào bóng tối ngay lập tức còn hơn.
Nhân tiện, cái tên Aki là tôi tự nghĩ ra trong kiếp này, nhưng khi tôi nói tên mình, mọi người thường đứng hình một lúc. Có lẽ ở đất nước này, tên tôi nghe rất lạ lẫm.
Với cả tôi cũng không thể nhờ tới tên bất ổn cảm xúc như Andre để kiểm tra cách thức sử dụng kỹ năng được.
Bị nghi ngờ thì phiền to. Mà dù sao, cho tới khi nào có thể tháo được chiếc vòng cổ này ra, trí tuệ của tôi cũng trở nên vô dụng…
Một ngày nọ, một vụ việc xuất hiện khiến đám biến thái ầm ĩ cả lên.
“Ooh!! Thật đấy à!?”
Kỹ năng là thứ mà một cá nhân sẽ sở hữu và nhận ra khi khoảng 10 tuổi.
Mọi chuyện khởi nguồn khi một tên biến thái muốn kiểm tra kỹ năng của tôi.
Đám biến thái lục từ đâu ra một tấm kim loại mỏng đem tới.
Thoạt nhìn, trông nó chỉ là một tấm bảng kim loại. Tuy nhiên, khi nhìn từ trong bóng tối, nó phát ra ánh sáng màu xanh nhạt, có lẽ nó là loại tài nguyên độc nhất của thế giới này.
Tấm kim loại này có lẽ là thẻ kỹ năng. Nó có một phần lõm, trông như chỗ để đặt ngón tay. Tôi ấn vào theo chỉ dẫn, các ký tự ma thuật chạy dọc theo mép thẻ. Sau đó, hai kỹ năng được khắc ở trung tâm.
Bằng tiếng Nhật.
“Có tận hai cơ á!? Ê, có đứa nào đọc được không?”
“Đây không phải chữ của đất nước này. Có lẽ là chữ của một quốc gia xa xôi nào đấy. Ê Aki, mày từ đâu đến đấy?”
“Không, do em bị bắt cóc nên là…Em chỉ biết em mất bốn năm để đi từ bắc vào nam thôi…Em không nhớ gì về ngôn ngữ ở đất nước xuất thân của em đâu ạ.”
Thực ra toàn bộ lục địa sử dụng chung một ngôn ngữ, nhưng cũng không cần phải nói với chúng.
“Thế à. Mà lúc đó mày chỉ mới 10 tuổi, nói còn lắp ba lắp bắp nên cũng dễ hiểu.”
Thực sự đã hai năm rồi sao? đáng lẽ tôi đã bị đấm vào mặt rồi, nhưng nhờ cống hiến cho chủ nhân suốt một quãng thời gian dài mà niềm tin đơn phương gã dành cho tôi đã được hình thành.
Mà dù có bị phát hiện nói dối thì tôi cũng sẽ chỉ nhận hình phạt đủ để không chết thôi.
Giờ đây tôi thà bị hành hạ chứ còn hơn là bị chúng yêu thương. Bởi đôi khi đáp lại tình yêu bằng tình yêu, tôi cảm thấy như bản thân mình đã khuất phục trước chúng vậy.
“Cơ mà đem nó đi kiếm tiền cũng tốt đấy. Không đọc được đâu có nghĩa là không sử dụng được đâu. Thử nhiều cách là được.”
Andre kết thúc cuộc trò chuyện, nhẹ nhõm.
Tôi biết. Có kẻ có ý định bán tôi cho đám quý tộc, nhưng gã này kịch liệt phản đối.
Bọn chúng đều đồng ý với lập luận tôi không có mối quan hệ nào với quý tộc, mà có thì chỉ cần tước đi là xong. Chúng là một đám cặn bã bất tài vô năng của cái thế giới này. Và tôi là nô lệ của đám cặn bã đó.
Mà dù sao thì kỹ năng của mình đây à?
『Giám định』
『Phân phối chỉ số』
Tôi phải lắc hông và bú cu đàn ông cũng đã hai năm rồi, cuối cùng tôi cũng được trải nghiệm cảm giác dị giới này.
Kể từ ngày đó, tôi tìm cách sử dụng kỹ năng của mình.
Thẩm định là kỹ năng cho phép người dùng thu thập thông tin về mọi thứ, bao gồm cả con người, đồ vật và cây cối.
Nhưng đáng buồn ở chỗ nếu không biết tên thứ cần thẩm định thì sẽ không sử dụng được kỹ năng. Tôi có thể thẩm định đám biến thái như tên Andre, nhưng thông tin về những người khác trong khu ổ chuột mà tôi không biết tên thì không thể thẩm định.
Tiếp theo là đánh giá cái vòng cổ nô lệ này.
Ngay lập tức, một thứ trông như dao diện trong game xuất hiện trước mắt tôi. Có vẻ chỉ mình tôi nhìn thấy.
—
Tên: Aki
Chủng tộc: Nhân loại
Chức nghiệp: Nô lệ tình dục
Level: 3
Sức mạnh: 34
Phòng thủ: 22
Nhanh nhẹn: 62
Ma lực: 32
—
Tên: Vòng cổ nô lệ
Sức mạnh: 0
Phòng thủ: 1000
Nhanh nhẹn: 0
Ma lực: 32
—
Có vẻ chiếc vòng cổ này sử dụng ma lực của tôi làm trung gian.
Cấu tạo vẫn chưa rõ, nhưng tôi biết trừ khi có ma lực của người đeo, thì chiếc vòng này chỉ có thể biến những kẻ yếu thành nô lệ.
Tôi biết về khái niệm Level, nhưng 3 ư?
Có lẽ vì tôi từng giết chuột và côn trùng để ăn, hoặc có khi chỉ cần thở cũng đã có kinh nghiệm rồi…Cần phải kiểm tra mới được.
Và hơn hết, là『Phân phối chỉ số』
.
Có khi đây là một kỹ năng khá hiếm.
Thử xem nào.
—
Tên: Aki
Chủng tộc: Nhân loại
Chức nghiệp: Nô lệ tình dục
Level: 3
Sức mạnh: 70
Phòng thủ: 10
Nhanh nhẹn: 50
Ma lực: 20
—
Vì thấy hợp lý nên tôi di chuyển từng chỉ số 12 lần.
Không, chờ đã…?
Chiếc vòng cổ này sử dụng ma lực của tôi làm trung gian, vậy nếu ma lực của tôi biến mất thì sao?
—
Tên: Aki
Chủng tộc: Nhân loại
Chức nghiệp: Nô lệ tình dục
Level: 3
Sức mạnh: 70
Phòng thủ: 10
Nhanh nhẹn: 70
Ma lực: 0
—
Tên: Vòng cổ nô lệ
Sức mạnh: 0
Phòng thủ: 1000
Nhanh nhẹn: 0
Ma lực: 0
—
Và lúc đó, tôi được thả ra.
Không ai ngoài tôi có thể hiểu được, cảm giác những chiếc gông cùm trói buộc mình bỗng nhiên đứt toạc.
Không được hấp tấp.
Tôi có thể dồn hết điểm vào chỉ số nhanh nhẹn để tẩu thoát. Nhưng nếu không loại bỏ đám biến thái đã biết về tôi, sẽ có nguy cơ tôi sẽ bị phát hiện là người có kỹ năng hiếm có thể tháo được vòng cổ và chúng sẽ tiếp tục thèm khát tôi. Tôi cũng phải báo đáp lại tình yêu của bọn chúng nữa chứ.
Và cả, điều kiện để thẩm định đã rất hạn chế rồi, tôi có linh cảm đối với phân bổ chỉ số cũng sẽ có những điều kiện nghiêm ngặt khác.
Có thể thao túng chỉ số của người khác không?
Nếu có thể thì tôi nghĩ hiệu quả sẽ không kéo dài vô tận.
Giả dụ như tôi phân bổ 1000 điểm phòng thủ của chiếc vòng cổ nô lệ này thành sức mạnh, có khi nào tôi siêu phàm luôn không?
Không đơn giản như vậy đâu, bởi vì hiện tại cơ thể của tôi chưa đủ cứng rắn tương đương với 1000 điểm phòng thủ. Có khi tôi sẽ trở thành một dạng như nắm đấm gấu dồn toàn bộ vào sức công phá ấy.
Dù sao cũng không cần phải vội.
Cũng chỉ là một đám cặn bã không thể dùng kỹ năng cũng chẳng biết dùng ma thuật mà thôi.
Nếu có thể thoải mái thay đổi chỉ số của đối phương, tôi sẽ dồn hết mọi chỉ số của chúng vào ma lực và chơi đùa với chúng.
Lần đầu tiên kể từ sau khi được tái sinh, tôi nở một nụ cười tà ác.