Tôi chính là kiểu người bị thế giới gọi là bám váy phụ nữ.
Người đời thường nghĩ những kẻ như tôi chỉ việc an nhàn mà sống bằng tiền phụ nữ kiếm ra, nhưng thực sự lại nặng nhọc hơn nhiều.
Phải chân thành với mọi phụ nữ, dốc sức đáp ứng sao cho phù hợp với đối phương.
Dễ ăn nhất là kiểu phụ nữ có ham muốn tình dục cao nhưng không được thỏa mãn.
Tôi khá tự tin vào kỹ năng giường chiếu cũng như thằng nhỏ của mình. Kể cả những người phụ nữ chỉ muốn tình một đêm rồi cũng sẽ dần sa bẫy không thể quay đầu.
Tiếp đến là kiểu phụ nữ cô đơn.
Kiểu người luôn thèm khát hơi ấm của người khác tới mức trở nên bất an nếu không có ai đó ở cùng không gian riêng tư với mình. Tôi cũng rất giỏi luồn lách vào trong không gian đó, một nơi rất phức tạp cần nhiều sự tinh tế. Nhưng loại người này lại dễ tiếp cận hơn, do ít cảnh giác trước tình dục.
Còn khó xơi nhất là kiểu phụ nữ có vấn đề.
Tùy thuộc vào mức độ của vấn đề mà đôi khi chỉ còn cách buông bỏ, có vô số vấn đề mà một cá nhân không thể tự mình giải quyết được.
Tuy nhiên, nếu giải quyết được vấn đề đó, họ sẽ trở nên vô cùng ngoan ngoãn và dễ bảo.
Được họ mê mẩn thì cũng tuyệt đấy, nhưng để mọi chuyện đi quá xa sẽ bị phản tác dụng.
Nếu mối quan hệ giữa tôi và kiểu phụ nữ đó chỉ đổ vỡ thôi thì còn may, nhưng có khả năng cô ta sẽ làm loạn và lôi cả những phụ nữ khác vào. Chỉ cần thoáng có chút dấu hiệu là tôi rút lui ngay.
Tôi sẽ không để cho bản thân hay đối tác của mình phải tán gia bại sản đâu. Phương châm của tôi là,
Ăn 10 thì trả 100.
Nhưng mà gượng ép bản thân để đền đáp thì tôi xin kiếu.
Không phải do tôi tốt bụng, mà là vì tôi không muốn vướng vào rắc rối thôi.
Nghề bám váy phụ nữ không được xã hội này công nhận.
Tôi biết cuộc đời tôi rất bấp bênh. Tôi không nghĩ tôi có thể duy trì như vậy mãi.
Giả dụ như nếu tôi mắc chứng rối loạn cương dương, rất nhiều phụ nữ sẽ bỏ tôi mà đi.
Tình dục là thứ cần thiết để kết nối với một người phụ nữ.
Vậy nên dương vật mới có quy đầu, và dương vật cùng quy đầu to dài của tôi sẽ mê hoặc phụ nữ trong một thời gian rất lâu.
Khi không quan hệ tình dục, phụ nữ sẽ trở nên điềm tĩnh. Và suy nghĩ thông minh hơn.
Tại sao phải trả tận 100 trong khi chỉ ăn được có 10 chứ?
Họ sẽ tỉnh lại, và cuộc sống kí sinh của tôi cũng đi tong.
Tôi biết rõ bản thân định làm gì, vì đó là chính tôi.
Với bản tính thích sống an nhàn, không làm vẫn có ăn thì tôi không thể nào có một cuộc đời lương thiện được.
Nhưng tôi cũng chưa có đủ gan để lao đầu vào thế giới ngầm.
Chắc là lừa đảo quán bar, hay là đi môi giới mại dâm… Rồi trở thành một tên tội phạm nửa vời. Thực ra tôi cũng từng vướng vào rắc rối của một người phụ nữ mà dính phải một công việc nguy hiểm. Có khi tôi sẽ sống cuộc đời mờ mờ ảo ảo như vậy cho tới lúc chết.
-H-hả?
Tại sao tôi lại ngồi sắp xếp lại suy nghĩ vậy?
Chưa bao giờ tôi nghĩ bản thân bất lực thì sẽ ra sao.
Ý thức vốn đang chìm dần vào bóng tối của tôi bỗng trỗi dậy.
Nhưng tôi không còn cảm giác gì trên cơ thể nữa.
Tôi cứ tưởng đây chỉ là giấc mơ, ý thức của tôi bừng tỉnh trước tầm nhìn nhuộm một màu đỏ thẫm đầy bẩn thỉu.
Ra vậy.
Cô ta cắt phăng dương vật của tôi đi, rồi thì thầm là để tránh tôi đi gian díu với người khác.
Cô ta cầu hôn nên tôi từ chối, rồi cô ta đâm tôi nhiều nhát.
Cô ta là một người phụ nữ thông minh, nên tôi rất hy vọng về tương lai tương sáng phía trước… nhưng tôi không ngờ lại nghiêm trọng tới vậy.
Có lẽ số nhát đâm tỉ lệ thuận với số phụ nữ mình đã hủy hoại chăng – Shimizu Akira, bản thân tôi tự nghĩ, qua đời ở tuổi 21.
Tôi không còn nhớ gì nhiều nữa.
Tôi có cảm giác như bản thân đã ngủ rất lâu, hay như đi lang thang ở đâu đó trong suốt một quãng thời gian dài.
Cảm giác như tôi vừa đáp xuống một hành tinh vô danh nào đó ngoài vũ trụ.
Tôi choàng tỉnh trên chiếc giường có màn che xa hoa.
Tôi cảm giác như bản thân đang ở trong một vật chứa hoàn toàn khác.
Kí ức bị đâm tràn ngập trong tôi như một dòng nước đục, tôi ôm chặt đầu nhớ lại mình đã chết thế nào.
“――!――!――!”
Người đàn ông ở bên cạnh tôi kêu gào ầm ĩ.
Rồi tôi nhận ra ở trong căn phòng này có rất nhiều người.
Người đàn ông đang gào thét vận trên mình bộ trang phục quý tộc như bước ra từ trong truyện. Và những người khác. Bác sĩ, hầu gái, hiệp sĩ,…? Khuôn mặt họ đều trông rất nhẹ nhõm. Nhìn kỹ lại, cả gã đàn ông đang gào ầm lên kia cũng thả lỏng đôi má. Chẳng lẽ nào là đang gào lên vì mừng?
Tôi nâng phần thân trên lên, nắm tay phải của mình.
…Nhỏ quá.
Y hệt một đứa trẻ lên 5.
Đừng bảo đây là chuyển sinh dị giới đó nhé――hay là đoạt xá nhỉ?
Sau khi tập thể dục và nấu nướng xong, tôi rất rảnh cho tới khi phụ nữ về nhà, nên tôi thường dành cả ngày để đọc sách. Tôi đã đọc qua khá nhiều thể loại sách như thế này.
Thời đại này…nhìn qua đã biết là trung cổ.
Tuy nhiên, nhìn sang cửa sổ bên cạnh, tôi thấy một trận bão tuyết bên kia tấm kính.
Eh, giữa đông à?
Dù vậy, căn phòng này vẫn không hề lay chuyển, và dù mặc quần áo mỏng tôi cũng không lạnh.
Nhìn kỹ lại, các bức tường được xây bặc vật liệu màu xanh nhạt, có đôi chút phát quang… Tôi không biết đây có phải là thế giới fantasy hay không, nhưng trông không hề giống Trái Đất tẹo nào.
Kiểu tái sinh dị giới theo trend gian lận bằng ma lực bá đạo hay kỹ năng siêu hack game đó hả?
Trông tôi có vẻ có địa vị khá cao, nên có khi dùng cách cưỡng chế để quyến rũ phụ nữ cũng được, mà thôi nghĩ thế đủ rồi.
Dù gì tôi cũng cần phải tìm hiểu về cơ thể này.
Có bác sĩ ở đây, vậy là tôi đã lâm vào tình trạng nguy kịch do bị thương hay gì đó sao? Nhưng không có vết thương ngoài da nào. Tôi chỉ cảm thấy phần bụng dưới hơi nóng chút.
“Trí nhớ mình lộn xộn quá, chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Là shota mà giọng cũng dễ nghe trong trẻo đó chứ.
Tôi tự khen bản thân mình, những người xung quanh bỗng khựng lại rồi bắt đầu ồn ào.
Tôi đang định đóng vai tiểu thiếu gia xấc láo mà có vẻ tên nhóc này là một tên thông minh lanh lợi rồi.
Bỗng dưng, cánh cửa mở toang ra.
Một người đàn ông và phụ nữ vận những bộ trang phục sang trọng bước vào phòng cùng với một hiệp sĩ. Cả hai đều là nam thanh nữ tú. Nếu đây là bố mẹ tôi, tôi cũng mong ngoại hình của tôi sẽ giống họ.
“――!――!――!”
Đôi nam nữ đó chạy lại gần tôi, nhưng tôi không hiểu nổi họ đang nói gì.
Ê ê, mấy chuyện này đủ trình thì đỡ được hết ấy mà.
“Ừm, bố…à?”
Người đàn ông có vẻ là bố tôi hét lên vào gã đàn ông mặc trang phục quý tộc. Gã mặc trang phục quý tộc điếng người một lúc, vội vàng giải thích gì đó.
Ơ kìa…ờm, tôi không hiểu nổi ngôn ngữ này.
Chuyển sinh hẳn thành trẻ sơ sinh đi còn đỡ chứ nhập xác mà không hiểu nổi ngôn ngữ thì khó rồi đây…
Và vài tuần sau đó thì tôi bị vứt bỏ.