Bước sang tháng 12, cuối cùng thì mùa đông ngày càng đậm vị hơn.
Khi tôi vừa bước vào lớp, Yuta lăng tăng đến gần và thì thầm nói.
“Chào buổi sáng. Sukune-san, cậu học bài thi chưa?”
“Sao cậu cứ mở miệng là lại……”
“Không, ano~……Cùng nhau học chứ.”
“Ể, tớ với Yuta á?”
“Vâng, Sukune-san và Aoi-san và……cả Akahori-kun nữa.”
Chuyện cô ấy cũng thêm cả thằng Akahori vào một cách thản nhiên làm tôi không giấu được sự bất ngờ.
“……Ngọn gió nào khiến cậu phải làm thế?”
Yuta nhón chân, tiến sát gương mặt lại gần và còn khẽ nhỏ tiếng hơn nữa.
“Tớ thấy Aoi-san học tiếng Anh nhất khối này, còn Akahori-kun thì học toán nhất khối này……”
“Hờ~……Rồi sao.”
“Phương pháp học của top khối……cậu không muốn xem thử sao……”
“Ra là vậy. Cậu nói như thế thì……tớ cũng có chút tò mò rồi đó.”
“Quả nhiên là Sukune-san, hiểu chuyện đấy!”
“Cậu đi mời Akahori đi, Yuta.”
“Tớ là Gattenshou Chinosuke!”
“Vẹo nào đấy?”
Chính vì lý do đó mà trước kỳ kiểm tra cuối kỳ, tôi sau giờ học cùng với Aoi, Akahori và Yuta đã có mặt ở thư viện.
“Vậy thì, buổi học nhóm bắt đầu thôi nào! Yahho~i.”
Yuta với tâm trạng thất thường khởi nhịp bắt đầu.
“Vậy mà cậu có tinh thần hứng khởi như thế để bắt đầu nhể……Là học đó……”
“Điểm năng lực có lẽ sẽ tăng lên là điều mà tớ vui mừng đó. Tớ thì cực kỳ thích nâng cao level trong game lắm đó nha.”
“Hà~……”
Tôi không ghét gì lên level trong game, nhưng mà chẳng thích gì chuyện học hành đâu.
Nhân tiện thì thằng Akahori hiếm khi được Yuta mời nên nó đáp lại những hai tiếng ‘Dồi dồi, đã rõ’, vậy mà khi thấy có tôi và Aoi thì trông có vẻ bất mãn đôi chút.
Do ở trong thư viện nên không thể nói lớn tiếng được, nhưng vì khoảng không gian để học khá rộng nên mật độ tập trung không dày đặc, có thể thì thào nhỏ tiếng để dạy cho nhau học.
“Rồi thì, cậu có thể chỉ cho tớ cách học bình thường ở các môn mà mình giỏi chứ.”
Yuta nói với Aoi như thể là người phỏng vấn vậy, và Aoi「ể, ừm」gật gù rồi thì bằng cách nào đó đã chỉ cho đối phương cách mà mình thường hay học.
Nhưng mà, Yuta là chẳng thể tham khảo được mấy phương pháp học tiếng Anh của Aoi, người đạt top khối học.
Vốn dĩ cô ấy học hành chăm chỉ vững vàng căn bản, mà vì là lĩnh vực mình thích nữa nên cũng chẳng lấy cái ý thức nỗ lực. Thêm vào đó do có khiếu hay sao mà lại hiểu khá là nhanh. Bởi cô ấy là loại người bình thường có thể làm được, còn những việc không thể làm được sẽ chẳng hiểu tại sao mà mình lại không thể làm được.
Và ngạc nhiên ngoài dự đoán là cách học của thằng Akahori lại khá mượt. Nó giỏi trong chuyện nắm bắt được đối phương đang vấp ở chỗ nào này, tìm ra hiểu nhầm hay thói quen để rồi sửa lại cho đằng ấy. Do cũng đưa ra cả lời khuyên chính xác như là ‘mày nên làm ở chỗ này’ nữa nên giúp cho đầu óc khá dễ chịu.
“Sukune hiểu nhanh thì tốt rồi, cảm thấy đâu đó phức tạp hay sao ấy nhỉ~”
“Ể, thế hả?”
“Nói là độ tập trung của mày bị sao nhãng cũng được.”
Aoi nghe thế thì khẽ cất tiếng cười ‘fưfư’ nhỏ.
“Gì đấy……”
“Yuu từ ngày xưa có cái tính hiếu kỳ cao này, đã từng giỏi ngoại giao nữa……nên dù là chơi ở ngoài công viên đi nữa, khi tìm thấy thứ gì đó thì ngay lập tức di chuyển đi mất ngay……Đi theo cậu ấy cũng vất vả lắm đó~”
“Nếu nói như thế, đi tìm Aoi khi biến mất ngay lập tức ở chốn đông người cũng vất vả lắm à……”
“Aa, hai người cậu là bạn thuở nhỏ của nhau ha. Tuyệt vời quá nhỉ~……”
“Thế tớ và Yuta cũng là bạn thuở nhỏ từ thời trung học còn gì.”
“Không thể nói bạn cùng lớp từ thời trung học là bạn thuở nhỏ được.”
Yuta phản đòn lại rồi quay ánh nhìn trở lại cuốn tập. Cô ấy vẫn lạnh nhạt với lại Akahori như mọi khi.
Nhưng mà, nếu nhìn thì nói gì thì nói thằng Akahori đã dạy nghiêm túc này, Yuta cũng đã học nghiêm túc nữa. Nhìn cả hai người họ không đùa cợt, với bộ dạng nói chuyện bình thường không đưa qua đẩy lại ấy có gì đó một chút tươi mới.
Sau vài phút tập trung, tôi đã chợt nhìn qua cánh tay của Aoi bên cạnh. Từ khi nãy cho đến giờ, cây bút chì kim được cầm trên những ngón tay mảnh mai ấy cứ tạo ra những âm thanh ‘sụt sụt’ trơn láng nho nhỏ. Chữ viết của Aoi rất ra dáng của Aoi. Những con chữ rất đẹp.
Tôi nghĩ như thế và nâng ánh nhìn lên, thì thấy Aoi đã nhận ra đằng này và nghiêng đầu.
Cô ấy mở to đôi mắt một chút, khuôn miệng chỉ khẽ nở nụ cười rồi cho tôi thấy gương mặt như thể hỏi rằng「sao vậy?」.
Gương mặt đó khá là dễ thương nên tôi đã dao động, khiến ngòi của cây bút chì bấm cầm trên tay bị gãy.
Tôi nhẹ nhàng lắc đầu rồi quay ánh nhìn của mình lại cuốn vở.
Trong cuốn vở ấy đã đầy ắp những con chữ xấu xí đã quen thuộc của bản thân đang nhảy múa.
Lúc trời đã tối thì bọn tôi rời khỏi thư viện, hướng đến nhà ga mà chia tay Akahori và Yuta.
“Thế nào Yuu? Trông sẽ lấy được điểm tốt chứ?”
“Không biết nữa, nhưng cảm giác sẽ ngon lành hơn mọi khi……”
Có lẽ cũng có những người sẽ bị phân tâm nếu học cùng với người khác, nhưng lại hợp với tính của tôi.
Nếu là loại mất tập trung bởi xung quanh thì lập tức bị lôi kéo đi ngay, nhưng lần này do chỉ có những con người học hành hơn cả bản thân tôi hay sao mà cảm giác tôi khá là có thể tập trung.
“Nhưng mà mệt và đói bụng ghê~”
“Tại sao kiểm tra lại phải lấy điểm tốt ha~”
Aoi nói mà như thể cũng mệt mỏi.
“Cái đó là vì tương lai còn gì.”
“Yuu đã quyết định việc mà mình muốn làm chưa?”
Được cô ấy hỏi, tôi ngôn từ hóa cái hình ảnh đã có mơ hồ trong đầu.
“Tớ thì cái gì cũng được, nên muốn làm công việc liên quan đến phim ảnh chăng~”
“Người quay phim à?”
“Không, nếu phải đằng nào thì là bên phân phối chứ không phải bên chế tác. Mà dù là có liên quan đến quảng cáo cũng được……Nếu có một chút liên quan đến cái thế giới xa xôi mà bình thường tớ hay xem một mình ở trong phòng……tinh thần tớ sẽ dâng cao lên lắm luôn ấy.”
Như lời Akahori và Aoi nói, vốn dĩ sở thích của tôi rất rộng. Tôi thích nghe chuyện của những đứa cuồng nhiệt dù là ở lĩnh vực nào đi nữa, thích đến chơi những nơi như trung tâm trò chơi, nơi câu cá, công viên giải trí, bao gồm cả nơi du lịch, hay cũng thích ngắm nhìn phong cảnh mà mình chẳng biết đến nữa. Nhưng mà cũng có mặt trái dễ chán chường, nhiều lúc nghe chuyện từ người khác rồi thỏa mãn đấy nhưng chẳng thể nào tiến xa hơn được nữa.
Chỉ là, tôi đã va chạm với phim ảnh vào thời kỳ mà lần đầu tiên tôi cảm nhận được sự mạnh mẽ của bản thân và ranh giới của thế giới bên ngoài.
Tôi của lúc ấy dù cho xung quanh có gia đình hay là bạn bè đi chăng nữa, thế giới chỉ có mỗi một mình mình, và trót thấu hiểu được con người dù tốt hay xấu cũng chỉ là thứ đơn độc. Tôi đã một mình tìm thấy phim ảnh vào thời điểm đó, một thứ cực kỳ đặc biệt bén rễ với cái chất riêng của bản thân mình. Tôi chưa từng nghĩ là nó sẽ có ích cho gì đó chẳng hạn, nhưng nếu được liên quan đến chút ít có lẽ tôi sẽ cực kỳ vui lắm.
“Còn Aoi thì sao?”
“Tớ thì thích tiếng Anh nên nghĩ là muốn làm việc liên quan đến nó.”
“Thích tiếng Anh vậy cậu không đi theo ba mẹ mình ra nước ngoài ha.”
“Thì do nước Pháp có hiểu tiếng Anh đâu……Mà tớ cũng chưa muốn nghỉ việc nữa.”
“À, thế à.”
Giữa đường về, có thể thấy được ánh đèn từ khu phố xa xăm từ chiếc cầu bộ hành.
Chúng tôi đã nói chuyện về tương lai bằng cách nào đó, nhưng sự thật là hình ảnh sau khi bước chân ra ngoài xã hội ấy rất mơ hồ, đâu đó lại xa xăm. Giả dụ như tôi chẳng thể mường tượng được rõ chuyện như 10 năm sau vào đúng thời kỳ này tôi đang làm gì, hiện ở cùng với ai cơ.
Liệu rằng lúc đó mình có còn nhớ rằng đã trò chuyện về tương lai cùng với Aoi ở dưới bầu trời đầy áng mây như thế này không. Hay là, đã quên béng nó đi mất rồi không chừng.
**
Sau kỳ kiểm tra, rồi thì đến ngày lễ bế giảng. Bầu không khí trong lớp học đã tràn ngập cảm giác được giải phóng.
“Ô, Akahori, thế nào rồi?”
“Ừm. Tàm tạm. Mà hơn hết xem cái này đi.”
Akahori đột nhiên cho tôi xem màn hình smartphone. Màn hình có một tên ikemen với gương mặt rất phẳng lặng.
“Đây là mày hả? Bưhaha! Chỉnh sửa quá tay rồi đấy.”
“Nhìn đằng nào cũng là người khác còn gì! Nhìn cho kỹ vào!”
“Ểể……Ai thế?”
“Thằng con trai này là người mẫu 17 tuổi, có vẻ như đạt hạng nhất cuộc thi Ikemen Boy Contest gì gì đó lần thứ mấy đấy.”
“Hảả. Rồi thì, chuyện đó thì sao?”
“Có lời đồn giữa nó và Tsukishiro-san đấy.”
Akahori đưa màn hình lại gần hơn.
“Có vẻ……đang hẹn hò với lại Tsukishiro-san. Nhưng chỉ là đồn thôi.”
“Hảả……Ểể~”
Tôi một lần nữa nhìn vào màn hình. Trông như là nghệ sĩ, nhưng trừ khi hắn ta xuất hiện nhiều trên phim ảnh thì tôi còn biết chứ, nên là chưa từng thấy bao giờ.
“Ư~n……Vì Tsukishiro dễ bị nói nhiều mà, nên tao không tin nó là thật đâu.”
Akahori nháy mắt.
“Không tin, ha.”
“Ừm, có cảm giác như thế đâu……Chẳng phải khác à.”
“Thế à thế à. Sukune tin tưởng đàng hoàng vào Tsukishiro-san mà mắt mày đã thấy ha.”
“……Ừ thì, là thế mà.”
“Cái đó, là chuyện khủng khiếp đấy. Một đứa có thành kiến đến mức đó như mày mà lại tin tưởng con gái thế này à.”
Nó nói tôi mới nhớ, mình cũng có cảm giác chẳng giống bản thân mình tí nào.
Ý kiến cá nhân tôi là mấy đứa đều con gái có mặt sau. Thế nên cả Aoi nữa, không lạ khi mà cô ấy đang mang một gương mặt khác cái mà tôi đang biết. Nhưng mà, tôi không thể nghĩ như thế được.
Có lẽ chăng là tôi chỉ muốn nghĩ như thế hơn là đang tin tưởng không chừng.
Akahori lại còn đưa ra cuốn tạp chí lấy từ trong cặp.
“Cái này cái này, ở trang này, hình như là bị nói sau khi làm việc chung với nhau đó.”
Nó vừa lật loạt soạt cuốn tạp chí vừa nói.
Cuối cùng rồi, khi tôi nhìn vào cái trang được mở ra thì phía dưới phần tựa mục「Quyết định sự dễ thương! Phối đồ cho hẹn hò」, Aoi và tên con trai mặt láng lúc nãy đang chụp nhiều bức ảnh nắm tay bước đi giữa phố. Cũng có những bức ảnh cắt xén nhỏ chụp hai người đang ăn bánh kếp.
Dòng chữ viết tay trong bóng thoại như là「Cho em một miếng nào」khiến tôi cảm thấy bực bội một cách kỳ lạ.
“L-……là công việc còn gì.”
“Giọng mày, đang run lên kìa.”
“Không có run hay gì hết! Mày tại sao lại mua mấy cuốn tại chí nông cạn như thế này hả!”
“Cái này của chị tao!”
Tôi có thể cảm nhận Aoi trong ảnh như là một người tôi không biết đến vậy.
“……Cậu bận tâm sao?”
“Ưwa~”
Khi tôi nhận ra thì Aoi đã ở sau lưng rồi.
“……Đâu, tớ nghĩ là nên xác nhận với chính chủ hơn nói đấy là bận tâm.”
“Ể, đấy là, do cậu bận tâm nên mới xác nhận mà đúng chứ?”
Nói thế rồi cô ấy dòm chằm chằm vào mặt tôi.
“……Ừm, thì đúng là thế.”
Nếu nói có bận tâm hay không thì đúng là có bận tâm thật. Đó là cảm tưởng thật lòng của tôi.
Aoi ngẩng ngơ mở to đôi mắt rồi thì sau đó nở nụ cười.
“Cả Yuu cũng bận tâm sao~. Ra là cậu cũng có chút bận tâm về tớ ha……Hehe.”
Nhìn thấy gương mặt ấy, cảm giác mà tôi đã thấy cô ấy như một người xa xăm ở đâu đó lúc ban nãy bỗng chốc tan biến đi.
“Yuu, mình về chứ?”
“Ừm. Akahori, chào nhé.”
Tôi chào nó rồi bước ra khỏi lớp.
Khi bước ra khỏi cổng trường rồi thì Aoi tiến đến gần. Và rồi cô ấy nói bằng giọng mà chỉ mỗi mình tôi là nghe được.
“Tớ không có hẹn hò đâu.”
“……Ừm.”
“Vì tớ muốn làm bạn với Yuu hơn là có bạn trai mà.”
Nói thế rồi thì Aoi cho tôi thấy nụ cười nhẹ nhàng.
“Mà hơn hết thì, Yuu, dạo gần đây cậu thân thiết với lại Takagi nhỉ?”
“Cũng đâu có thân thiết gì……Nhưng mà tại sao lại là Takagi.”
“……Dạo hôm trước, tớ nghe cậu trò chuyện chứ không phải nói ra từ đơn nữa, nên chỉ hơi chút tò mò thôi.”
“Về phân công công việc của ủy viên hội mà nói ra từ đơn thì khá là khó ấy mà.”
“……Hừ~m.”
Nhịp chân của Aoi nhanh hơn một chút, mau chóng bước đi.
“Ửm ửm? Sao như cậu hơi giận thế……?”
“Hừm, tớ không có giận.”
“Đ-, đâu, nhất định là đang giận còn gì!”
“Đã nói là không giận mà.”
Aoi lườm về phía náy, rồi lại khịt mũi「hứm」một tiếng, sau đó cô ấy mở cánh cửa có phần hơi thô bạo đâu đó và bước vào. Cứ như thế sau khi bước vào bếp thì Aoi mở tủ lạnh ra và uống ực trà lúa mạch.
Tôi vừa nhìn tấm lưng đó, vừa đang nghiền ngẫm thì Aoi quay trở lại.
“……Quả nhiên là tớ đang giận.”
“R-, ra là thế……”
“Nếu như cậu muốn được tha thứ……”
“Khoan khoan. Tại sao tớ lại phải cầu xin sự tha thứ thế……Rốt cuộc tớ đã làm gì mới được……”
“Tội trạng thì sao cũng được. Tớ muốn hẹn hò.”
“Sao cũng được là s-……ể……Hẹn?”
“Hẹn hò.”
Aoi, đã nói rõ ràng từ hẹn hò.
“Tôi nhìn lên trần nhà mà suy ngẫm.
Hẹn hò.
“Nhân tiện thì có vẻ như Sakura hẹn hò với lại Akahori đó.”
“Ể~, dù là bạn bè kia mà?”
Aoi gật đầu một cái thật mạnh.
“Cậu ấy bảo không biết sao dạo gần đây, khi mà Akahori đến trường lại xáp lại gần mình, phiền phức chịu không nổi nên hẹn gặp nhau bên ngoài đó……”
Cái đấy thì có lẽ Yuta không thừa nhận nó là hẹn hò đâu. Nhưng mà, do Yuta làm thế vậy thì trông có vẻ là chuyện bình thường bạn bè làm cùng nhau.
“Tớ hiểu rồi……Vậy thì mình đi đâu?”
Vốn dĩ tôi có cảm giác có thể đi ra ngoài hai người nếu người đó là Aoi nên đã hỏi thế.
“Ể……ỂểỂ~!? Đ-, được chứ? Thật chứ? Chỉ hai người thôi đó?”
“Tại sao cậu hỏi mà lại ngạc nhiên đến tận như thế hả……”
“Ể, ư ừn! Không có gì hết! Không thể hủy bỏ đâu nhé. Hoan hô. Đi xem phim thì sao.”
“Được đấy.”
“Nếu……nếu được thì hôm nay hoặc ngày mai thì tốt ha~……”
Đằng nào thì cũng cùng nhà mà. Từ giờ trở đi lại là kỳ nghỉ đông. Tôi nghĩ lúc nào mà chẳng được thì chợt nhận ra.
Rằng hôm nay là đêm vọng lễ Giáng Sinh, còn ngày mai là Giáng Sinh.
“Để ngày mai đi. Tớ nghĩ hôm nay có lẽ nhà mình sẽ làm gì đó đấy.”
“Ể, thế à?”
“Tuy là tớ chưa có nghe gì hết……nhưng tớ đã nhìn thấy cái túi của cửa hàng 100 yên mà trong đó đựng rất nhiều đồ trang trí Giáng Sinh ở nhà hôm trước……”
Lễ Giáng Sinh nhà tôi đã từng là dịp mà tinh thần nó đi xuống cùng với độ tuổi của mình, nhưng năm nay do có Aoi nên có lẽ sẽ làm đầy một cách đầy sinh khí. Kiểu sẽ bị ăn mắng nếu về trễ, dù cho không thể truyền đạt lại rõ ràng. Nếu chỉ bị mắng thôi thì không nói, tôi có dự cảm sẽ trông như là địa ngục nếu họ soi mói thêm mấy chuyện dư thừa như là đã đi đâu với nhau này nọ nữa ấy chứ.
**
Chiều tối đến thì đúng như đã dự đoán, trên bàn ăn có đặt một cái bánh kem.
Tôi bắt chuyện với mẹ khi mà bà đang vật lộn với con gà trong bếp.
“Bữa tối nay ăn gì thế?”
“Cái đó thì~. Nhiều lắm à nha!”
Quả nhiên chẳng phải là một lời đáp lại nghiêm chỉnh.
“Yuu, ở trong phòng đằng đó có cái túi đó, nên lấy nó trang trí sẵn đi nhé.”
“Ểể, con làm á~?”
Thế là tôi đơn phương được giao cho cái túi từ cửa hàng 100 yên. Có cần thiết phải trang trí không trời……
Dù tôi vừa lẩm bẩm nói, nhưng đã dành một chút thời gian để trang trí những ông sao lơ lửng cho cửa sổ, hay đính những tấm màn mang phong cách tây dương lên những bức tường.
Một người mẹ phức tạp mua nhiều thứ phức tạp mà. Nhìn kỹ thì cũng có những thứ trang trí cho cây thông Giáng Sinh nữa. Nhà thì làm gì có cây thông đâu, nên tôi buộc phải trang trí trên cái cây cảnh nhiều lá nhất.
Aoi đã thay bộ đồ ở nhà rộng thùng thình rồi thì đến phòng khách và nghía nó.
“Wa~, dễ thương quá ta.”
“……Dễ thương hả?”
“Dễ thương mà~”
Tôi đã nghĩ mình trang trí một cách kì quặc rồi, Yuta thì không nói, cảm nhận của con gái đúng là khó mà lý giải mà.
Ba tôi không lâu sau đó về nhà và chẳng hiểu sao lại tặng cho tôi và Aoi tất có chứa bánh kẹo trong đó. Ổng nghĩ bọn tôi mấy tuổi rồi thế……Nghĩ thì thế, nhưng do có Aoi ở đây nên tôi cũng muốn tặng cô ấy thứ gì đó.
Cả bốn người tụ họp lại và đã dùng bữa tối.
Món chính là lượng lớn gà rán để trong một cái dĩa thật to. Bữa nay những quả chanh được cắt lát hình lược được trang trí xung quanh. Sau đó là xà-lách hơi sinh động hơn bình thường kèm cá hồi xông khói và phô mát Mozzarella. Rồi còn cả bánh mì dài. Một cái dĩa được đặt ở đó mà bao gồm nào là rau húng tây, phô mai, thịt tươi, cảm giác giống như muốn nói rằng cứ tùy ý mà kẹp, mà đặt chúng lên bánh mì vậy.
Có mua cả rượu vang nữa, nhưng ba mẹ tôi không mở nó mà uống đồ uống có cồn trước.
Nhìn thì cố mang vết tích ra vẻ đấy, nhưng nếu nói toàn thể thì quả nhiên mang dáng dấp một gia đình. Ăn bánh kem dâu cỡ tiêu chuẩn rồi thì tiệc Giáng Sinh đã kết thúc.
Ba tôi thì đi rửa chén dĩa, mẹ tôi thì đi đun nước nóng nên bàn ăn chỉ còn lại hai đứa tôi.
“Yuu không có kế hoạch gì như là đi party Giáng Sinh với bạn bè sao?”
Được cô ấy nói thế, trong đầu tôi tái hiện lại hình ảnh gương mặt của quân đoàn kém đào hoa.
“……Ừm. Thật ra chẳng muốn làm đâu.”
Tôi nghĩ nếu có làm thì cũng vui đấy, nhưng chẳng cảm thấy nó hoàn toàn cần thiết gì cả.
“Aoi thì sao?”
“Tớ có được mời……Nhưng đã từ chối rồi.”
“Ể, thế liệu ổn chứ?”
“Có lẽ sẽ có đám con trai lớp khác nữa……Phiền phức.”
Aoi sau khi vừa vọc điện thoại, vừa nói bằng giọng điệu cộc lốc rồi thì biểu hiện bỗng chốc bừng sáng. Rồi cô ấy cho tôi xem cái smartphone đang cầm trên tay.
“Yuu, ngày mai đi xem cái này không? Vừa đúng lúc tớ muốn xem thử cơ.”
“Gì cơ? Cho tớ xem nào.”
Và thế đấy, đêm vọng Giáng Sinh nhà tôi đã trôi qua mà nhiều hơn một người so với hàng năm.
**
Giữa đêm tối mùa hè, trên đỉnh ngọn cây đang xào xạc những tiếng lá đung đua.
“Ao-chan, sao thế?”
Ao-chan ngồi xổm trên con đường dẫn đến trước đèn, dần không hề cử động nữa.
Đây là trò thử thách lòng gan dạ của tổ dân phố. Do nhìn thấy cặp đôi đi trước vừa khóc vừa quay trở về nên tôi nhận ra sắc mặt của cô ấy đã thay đổi. Nhưng mà, người đã khóc là người em gái trong cặp anh em học mẫu giáo, nên nếu là học sinh tiểu học năm tư thì tôi nghĩ không có đáng sợ gì đến mức đó đâu vậy mà.
“Đi thôi Ao-chan. Sắp đến rồi.”
“Nhưng mà……Tớ cảm thấy nó ở đằng đó sao ấy……”
Bình thường thì Ao-chan là loại người yên lặng đi theo người khác đấy, nhưng mà chỉ những lúc thế này đây thì cô ấy lại chẳng cố mà cục cựa.
“Chẳng phải Ao-chan là người đã nói là muốn đi sao.”
“Chuyện đó……thì đúng……nhưng tớ không nghĩ lại đáng sợ như thế này……Xin lỗi.”
“Đã bảo không sao mà. Không phải ngồi đây suốt như thế này sẽ đáng sợ hơn à?”
Cảm thấy vùng cánh tay có chút ngứa nên tôi đánh vào.
“Hora, cũng bị muỗi chích nữa……Mình đi thôi.”
“……Ư ư……Yuu-kun. Xin lỗi nhé. Cậu, nắm tay tớ được chứ?”
“Hiểu rồi.”
“Cảm ơn cậu.”
“Nhưng mà, cho đến lúc quay về thôi nhé. Thế này……mà bị đứa quen mặt trông thấy thì……”
“Xin lỗi……Xin lỗi nhé.”
Ao-chan trông tội lỗi mà xin lỗi tôi biết bao lần.
Cô ấy bình thường là một người điềm đạm, tuy đối với ai cũng bẽn lẽn nhưng lại hiền lành. Hiếm khi mà một cô nàng bình thường không khẳng định quan điểm của mình dù ở trong đoàn thể, vậy mà lại nói muốn bản thân đi thử thách lòng gan dạ của tổ dân phố, và muốn tôi cùng đi nữa.
Thực tế thì trước khi đến, cô ấy hăng hái và đầy hào hứng nên tôi nghĩ cổ đã khá là mong chờ nó.
“Hora, nhìn thấy rồi. Chỉ cần lấy lá bùa ở đằng đó rồi quay về thôi.”
“Ừm……”
Một tay thì được cô ấy nắm chặt, còn một tay kia của Ao-chan cũng đã nắm chặt cánh tay của tôi rồi.
Lạng choạng bước đi, như thể giữ lấy tôi để tựa mình vào, nên tôi nhìn cô ấy rồi ngạc nhiên.
“A, Ao-chan, không phải cậu vừa nhắm mắt vừa đi đấy chứ?”
“T-……tớ không muốn nhìn thấy gì nữa.”
Ểể~……Gì thế này……Ngược lại chẳng phải đáng sợ sao……?
Ao-chan dồn lực vào bàn tay đã nắm. Khá đau ấy chứ. Nhưng mà khi nhìn gương mặt mà có dấu nước mắt dính trên ấy, do cô ấy đã khóc nên tôi đã chẳng nói được gì.
Ao-chan thì nhát gan, nếu có gì đó thì sẽ ngay lập tức mất hút ngay. Khi tôi đi tìm thì thấy cô ấy đang ngồi một mình mà khóc thút thít. Khung cảnh như thế tôi đã thấy nhiều lần rồi.
Lấy tấm bùa rồi thì bọn tôi quay trở về trên con đường đã đến. Nghe được giọng nói bi thương「sợ quá sợ quá sợ quá」suốt ở bên cạnh, chia buồn là bản thân tôi hoàn toàn chẳng thể sợ hãi chút nào.
“Bữa trưa hôm nay cậu đã ăn gì thế?”
“Ể……Tại sao.”
“Tớ nghĩ sẽ giúp cậu vui lên ấy mà.”
“Ư ư……zoumenn……”
Ao-chan nói khi đang khóc lưng chừng.
“Yu, Yuu-gun thì sao?”
“Tớ thì……món cà-ri trong túi đựng đồ ăn sẵn……A, hora, sắp kết thúc rồi.”
Mở mắt ra, và vừa thấy đích đến thì Ao-chan rủ tay tôi ra rồi chạy.
“Ao-chan……chờ đã! Cẩn th-……”
Trong đêm tối, Ao-chan chạy thật nhanh nhưng chân vướng chân vào rễ cây và ngã xuống.
“Không sao chứ?”
“Ư ư ư……Tớ xin lỗi.”
“Tớ đi lấy băng cá nhân rồi quay lại, chờ đây nhé.”
Tôi đến chỗ đám đông người lớn đang phụ trách trò thử thách lòng gan dạ để lấy thuốc sát trùng và băng cá nhân. Lúc quay trở lại thì Ao-chan đã ngồi trên gốc cây bị đốn gần điểm xuất phát.
“Tớ……thật là hậu đậu mà……xin lỗi.”
Ao-chan thốt ra tiếng trong như suy sụp. Dù vậy, đầu gối cô ấy được dán băng trên đường về, và chính cổ cũng đã phớt lờ nó đi.
“Thật mừng vì đi cùng với Yuu-kun.”
“Cậu đi cùng với Moribayashi, Numata hay đứa con gái khác là được vậy mà.”
“Tớ đã thử hỏi mấy bạn nữ rồi, nhưng trông như là họ chẳng muốn đi……”
E rằng do phản ứng không tốt mà chẳng có lấy một ai có thể từ chối đàng hoàng. Và rồi Ao-chan đã từ bỏ và ngay lập tức rời đi.
“Tớ thì đã nghĩ nếu ở bên cạnh cùng với Yuu-kun thì tuyệt đối sẽ không sao đó……”
“Hoàn toàn chẳng ‘không sao tí nào’ ha……”
“Hehe. Xấu hổ quá đi mất……”
Ao-chan loáng thoáng nhìn về băng cá nhân ở đầu gối.
“Nè~, Yuu-kun.”
Sau đó thì cô ấy nhìn tôi và cười thẹn thùng.
“Gì.”
“Cảm ơn cậu nhé.”
Tôi đã thấy giấc mơ hoài niệm một cách lạ thường.
Lúc mở mắt ra thì mái trần quen thuộc của căn phòng đập vào mắt.
Lịch đang hiển thị ngày 25 tháng 12. Hôm nay lại tiếp tục ngày hôm qua, ngày đầu tiên của kỳ nghỉ đông.
Không có đặt chuông báo thức vậy mà do smartphone đã reo và nhìn vào nó thì tôi thấy lời thúc giục mạnh mẽ từ Aoi rằng「Cậu dậy chưa? Đi thôi!!」. Tôi nhắn lại「Dậy rồi」và bắt đầu sửa soạn quần áo.
Sau vài giây từ dòng phản hồi tích tắc「1 tiếng sau xuất phát nhé」, thì lần này được cô ấy gửi tin「cậu đến đây tí đi」nên tôi hướng về phòng cổ.
Đến rồi thì thấy Aoi đang dòm vào cuốn catalog kiểu tóc trong tư thế ngồi xổm. Cô ấy chỉ vào cho tôi xem hai kiểu tóc phức tạp mà hiếm khi cô ấy chẳng biết phải làm như thế nào.
“Đây này, cậu nghĩ kiểu nào được?”
Nói thật, do tôi nghĩ kiểu nào cũng được hết nên khi nói「bên phải!」theo trực giác, do cô ấy gật đầu và nói「B-, bên phải……!」với vẻ mặt nghiêm túc rồi nên tôi quay trở về phòng.
Tôi nhanh chóng chuẩn bị và có mặt ở phòng khách thì Aoi với quả đầu kì lạ và huyền bí đi đến.
“Hehe, đã tốn kha khá thời gian mất rồi.”
Điều duy nhất mà tôi hiểu khi nhìn lướt qua là nó tốn kha khá thời gian. Đây là quả đầu ở trạng thái phức tạp nhất mà tôi từng thấy cho đến bây giờ.
“Thế nào? Có kỳ không?”
Như thường lệ, tôi thì chẳng hiểu gì cho lắm, nhưng một đứa đã học được nhiều thứ cho đến bây giờ là tôi đây chỉ trả lời「không sao」một cách an toàn. Do gương mặt cô ấy dễ thương nên cho dù toàn bộ đầu tóc của cô ấy có trở thành rắn đi chăng nữa có lẽ cũng không sao.
Đúng lúc đó thì tôi nghe có âm thanh từ phía cầu thang, rồi sau đó là tiếng của mẹ.
“Yuu, dậy chưa~? Mẹ muốn con đi mua cho mẹ bao đựng rác không cháy~, sau đó thì tiện thể trả sách, cả bảng thông báo truyền tay cũng……A~, nếu trên đường về thì cũng mua cả giấy vệ sinh……Ara, không có nó ở đây. Yuu, đâu~mất~tiêu~rồi~”
Kiểu gọi món mà giống như với người nô lệ toàn phần của địa ngục vậy.
Hiện tại, bị một bà mẹ dùng người một cách thô bạo như thế bắt được thì có khả năng không thể ra ngoài luôn. Nếu nói là đi cùng với Aoi thì khó mà tránh được bả sẽ cười hí hửng mà chẳng thể nào dừng lại được.
“Tệ rồi. Tớ, sẽ trốn ra bằng cửa sổ nên cậu có thể mang theo giày ra vườn cho tớ chứ.”
“Ể? T-, tớ biết rồi.”
Tôi mang đôi sandal đặt ở ngoài vườn rồi giấu đi hơi thở của mình ở phía sau nhà kho thì Aoi từ cửa chính mang theo đôi giày thể thao đến giùm.
“Có bị phát hiện không?”
“Tớ gặp bác ấy bình thường mà……Tớ nói「cháu đi công việc rồi về」rồi đi ra thôi.”
Aoi vừa cười gượng vừa nói.
“Bộ cần phải trốn đến thế à?”
“Tuyệt đối trốn thì sẽ tốt hơn. Quá nhiều phiền phức mà.”
Tôi xác nhận không có bóng người ở phía trong rèm rồi nói.
“Tốt rồi, len lén đi thôi.”
Aoi vừa cười khúc khích, vừa nép ở sau lưng tôi. Cả hai đứa di chuyển như thể là ninja mà thoát khỏi khu vườn và ra khỏi ngôi nhà.
Chỉ có một số nơi là có rạp chiếu phim. Điểm đến đã được quyết định tự động.
Tôi và Aoi quyết định bước lên tàu điện, rồi đi đến con phố mà mình đã từng sống thuở mới chào đời.
Khi mà đến nhà ga mà khi xưa thân thuộc, tôi ngay lập tức dáo dác nhìn cảnh sắc xung quanh. Cũng có những phong cảnh dường như hoài niệm, nhưng con phố đã đổi thay đi phần nào. Có cảm giác trước kia không có tòa nhà to ngần ấy.
“Ano……Tiệm nước giải khát ở đằng ấy phá sản rồi nhỉ.”
Tiệm nước giải khát mà Aoi đã nói khi chúng tôi bước qua hồi nhỏ thì nó đã tồi tàn rồi, tôi cũng đã từng nghĩ không biết ai đang điều hành nó. Hiện tại thì nó đã trở chuỗi cửa hàng udon.
Có của tiệm bánh kếp mà trước kia không có, đám con gái thì đang chen lấn đông đúc với nhau.
“Đang nhìn gì đấy?”
“Đâu……Tớ chỉ nghĩ ‘là bánh kếp ha’ mà thôi.”
“Aa, không phải nhìn con gái mà nhìn bánh kếp à……”
Tôi bị đối xử giống như là mê gái vậy……Khá là đau lòng đấy.
Tôi thì không phải ghét gì bánh kếp, parfait hay bánh kem mà được nữ giới nói chung yêu thích. Ngược lại thỉnh thoảng cũng muốn ăn nữa. Lý do là vì nó ngon mà. Nhưng mà, những cửa hàng như thế lúc nào con gái cũng đứng xếp hàng cả, thật khó để mà đến mua nó. Cũng chẳng đến mức mà tôi muốn ăn nó bằng mọi giá, nhiều lúc mình từ bỏ bằng cách nào đấy thôi.
“Tớ nghĩ……là sẽ đi ăn~”
“Ể, nếu vậy thì tớ cũng ăn.”
“Quả nhiên là cậu đã muốn ăn ha……”
“……”
Aoi nắm tay đưa lên vùng miệng, cười khúc khích như để che đi vậy.
Không lâu sau thì trên tay tôi đã cầm cái bánh kếp đậu đỏ, bánh bột trắng và matcha rồi. Aoi, người trên tay đang cầm bánh kếp dâu và sôcôla, dòm đến và nói「vị matcha cũng tuyệt nhỉ」.
“Cần cắn thử một miếng chứ?”
Ngay sau khi hỏi, tôi nhớ lại bức ảnh mà Aoi đã lên trên tạp chí, rồi trở nên khó xử.
Lỡ làm cái hành động giống với lại cảnh hẹn hò giả vờ mà tên ikemen kia đã làm, cảm xức giống như là trở nên thảm hại vậy.
Aoi cười nói「Ehehe……tớ ăn」rồi ghé sát mặt lại gần.
Cái lưỡi đỏ của Aoi đặt lên trên phần kem. Sau đó cô ấy để lại một miếng cắn nhỏ hơn tôi đã nghĩ trên cái bánh kếp tôi cầm trên tay. Rồi Aoi dùng lưỡi liếm quanh bờ môi mình. Cơ mà, có lẽ tên ikemen đó không có thật sự ăn đâu. Tôi chợt nhận ra rằng chuyện đó nó có ra sao cũng được.
Dù không phải là khu phố lớn, nhưng mà lại được điểm màu Giáng Sinh một cách thật rõ ràng.
Tôi và Aoi bước vào rạp, mua cola và bắp rang rồi thì cùng nhau xem phim.
Cái sự thật đi ra ngoài cùng với Tsukishiro Aoi, rồi đang xem phim cùng với cô ấy đấy tôi chẳng thể nào mà nghiền ngẫm cho rõ được.
Cô nàng lạnh lùng Tsukishiro-san ấy tại sao lại đi ra ngoài chỉ hai người cùng với tôi nhỉ.
Tôi đã bị cảm giác như thế bám theo.
Qua quá phần mở đầu thì tôi tập trung vào phim, sau khi nó kết thúc rồi thì tôi lại giật mình khi thấy Aoi đang ở bên cạnh. Chẳng thể hòa hợp một cách kỳ lạ làm sao ấy.
Được giải thoát khỏi sự bế tắc trong rạp phim, bầu trời trên con phố chúng tôi bước ra đã phủ mây.
Rồi chúng tôi dùng bữa trưa muộn trong cửa tiệm thức ăn nhanh. Aoi rời miệng khỏi cái ống hút cola và nói.
“Nhân tiện thì ngôi nhà lúc trước, bọn mình đi xem từ bên ngoài chứ?”
“Ể……? Àà, nhà của công ty à.”
Bên trong ý thức của tôi, cô ấy như trở thành Tsukishiro-san trên lớp vậy, nên đã lỡ đứng hình trong khoảnh khắc.
“Ừm. Nhưng mà, nhỡ đâu nó đã chẳng còn nữa……”
“Có khả năng ha.”
Chúng tôi rời khỏi tiệm, đi đến phía sau nhà ga thì tòa nhà vẫn còn đó.
Chỉ là, do đã bị xuống cấp theo thời gian hay sao mà màu của bức tường có chút phai đi so với ký ức, đây đó còn có vết nứt nẻ nữa. Có thể cảm nhận được chính tòa nhà đã trở nên nhỏ đi một chút.
Căn mà bản thân tôi và gia đình đã sống, cũng như căn mà Aoi và gia đình cô ấy đã sống, hiện tại có vẻ đã được người khác sinh sống, đồ đã giặt đang được phơi trên sào.
Đột nhiên tôi nghe được giọng của trẻ con ở đâu đó đang vừa cười đùa vừa chạy giỡn, khoảnh khắc đó cảm giác thời trẻ thơ ùa về trong như thể lướt qua lồng ngực tôi chỉ một thoáng vậy.
Đi xe đạp đến công viên để chơi đùa cùng bạn bè, chán rồi thì lại đi sang công viên khác.
Những gì thấy được hoàn toàn tươi mới, thế nên chỉ cần thấy một thứ đồ vui chơi ở công viên mà mình chưa từng thấy tôi là tôi trở nên hào hứng.
Khối kim loại bí ẩn mà tay không thể với ở trong ống cống ấy bây giờ nếu nhìn thì nó là rác, chứ đương thời do chẳng biết nên tôi đã nhìn nó ra là kho báu.
Đó là lúc mà cứ chạy vòng quay, dù cho đầu gối chảy máu mà vẫn cười ha hả, cảm nhận được sự luyến tiếc vào chiều tối mỗi ngày. Đã có khoảnh khắc chơi đùa đến mệt bỏ hơi tai, quay trở về nhà rồi nhìn lên tòa nhà này như là bây giờ vậy.
Khi quay lại thì Tsukishiro Aoi lúc đó đã cùng tôi nhìn lên tòa nhà của công ty.
Cô ấy cũng như tôi, đang nhìn đến tòa nhà, làm vẻ mặt trông như tiếc nuối phần nào đó khi một ngày kết thúc.
Ảo giác đó biến đi trong tức khắc, ngay lập tức trở thành Aoi học sinh cao trung.
“Tớ ấy nhé, Yuu ấy……lúc nhận ra thì cậu đã ở gần bên cạnh rồi, nên tuy là không nhớ đến cảm giác lần đầu tiên gặp mặt, nhưng tớ vẫn còn nhớ rõ cảm giác mà mình đã từng khao khát lúc còn nhỏ đó.”
Tôi cũng không nhớ rõ chuyện lần đầu tiên gặp mặt Aoi. Là ở trường mẫu giáo à, hay tệ hơn nữa là trước đó.
“Tớ đã từng rất ghét trường học……nhưng sau khi nhìn thấy Yuu thì đã trở nên vui một chút.”
“Ể, tớ làm gì hài hước đến như thế đâu chứ.”
“Không phải ý như thế……Phải rồi ha~, nếu như có người trông như ăn rất ngon cái món mà cậu không thích, thì cậu sẽ hơi chút muốn ăn nó đúng chứ?”
“Àà, cái đó thì tớ hiểu được phần nào……”
“Bởi vì Yuu trông lúc nào cũng vui hết đó.”
Tôi đã từng được một người bạn thời trung học nói lời y như thế.
Hay đúng hơn, những điều tương tự thường hay được nói tại mỗi góc cạnh của cuộc đời.
『Mày lúc nào trông cũng vui thì tốt ha』
Sắc thái của lời nói đó nói chung lúc nào cũng với nghĩa「Mày thư thái thì tốt rồi ha」「Mấy đứa ngốc chẳng phải cần suy nghĩ gì thật là đỡ quá ha」, dù cho là trong cuộc nói chuyện hay là từ biểu hiện, những khi bị ngầm xem thường thường là bị nói như thế cả.
Cũng có chút khác biệt với cảm giác của chính chủ khi mà nhìn từ bên cạnh.
Tôi thì cũng có sự gian khổ của chính bản thân, cũng thật nhiều chuyện bực tức, chẳng thể diễn ra theo ý mình muốn. Không chỉ mỗi mình thôi, nhưng con người thì cuộc sống của ai cũng chẳng toàn là những điều vui vẻ. Tôi thì bức bối với những đứa nói điều khiếm nhã như thế, cũng đã từng có cảm giác phản kháng nữa.
“Tớ ấy nhé……vì Yuu trông vui vẻ mà tớ cũng đã có thể sống được ở thế giới này với chút vui vẻ này……Và đã nghĩ muốn được trở nên thân thiết với cậu ghê~ nữa.”
Đang dùng y từ ngữ, vậy mà những lời của Aoi lại truyền thẳng đến nhanh chóng.
Người ở đó không còn là Tsukishiro-san lạnh lùng của lớp nữa, mà đã là Ao-chan, bạn thuở nhỏ của tôi.
Tôi chắn chắn bây giờ mình đã có thể lấy lại được người bạn thuở nhỏ kể từ khi học tiểu học năm thứ tư.
Chúng tôi đi qua trước ngôi chùa đã được sử dụng cho cuộc thi thử thách sự gan dạ hồi tiểu học.
Nó rộng, lại được gộp chung với lại khu trường mẫu giáo bên cạnh nữa.
Tôi cũng đã bước qua nó. Hằng năm khi mà lễ Giáng Sinh đến, ông sư thầy của ngôi chùa đó, cũng chủ của ngôi trường mẫu giáo, không quan tâm đến giáo phái mà hóa trang thành ông santa để đi phát quà.
“À ré, ngôi chùa này, đã nhỏ đến như thế này à……”
Aoi vừa lẩm bẩm, vừa lảng vảng bước vào bên trong. Do Giáng Sinh ít người đến chùa nên nó thật vắng vẻ.
Chúng tôi chẳng hiểu sao lại đi theo lộ trình của trò thử thách lòng gan dạ hồi đó.
Ở quanh chỗ này Aoi đã nói là sợ và ngồi xổm, hoàn toàn chẳng tiến lên được bước nào.
“Lúc chơi trò thử thách lòng gan dạ lúc đó, tớ đã nghĩ sẽ chẳng đến được nơi sao ấy……Nhưng mà nó gần thật ha.”
Aoi nói như thể trông kì lạ, có vẻ như cũng đang nhớ lại chuyện giống như tôi. Trở thành học sinh cao trung và thử rảo bước thì hiểu ra rằng nó là con đường mà chẳng cần đến 5 phút là sẽ đi qua. Dù cho không nghĩ thấu đáo đi nữa, họ cũng sẽ không để cho học sinh tiểu học đi trên con đường dài tận như thế đâu.
Aoi đã tự tin mà bước đi, trái ngược với giấc mơ mà tôi đã mơ thấy ban sáng.
“Bởi vì lúc còn học tiểu học, mọi người đều tin lời đồn rằng ‘nó’ sẽ xuất hiện ở ngôi đền này mà ha. Quả nhiên là đáng sợ nhỉ?”
“Ể…………‘nó’ sẽ ra hả?”
“Chẳng phải sau khi nghe được lời đồn đó mà cậu đã sợ hãi đến mức đó à?”
“……Là gì thế.”
“Bộ chưa từng nghe hả?”
“Ừm……”
Aoi dừng bước rồi bồn chồn đưa mắt nhìn xung quanh.
“L-, lời đồn thế nào thế?”
“Ể~?”
“Như là, vong linh của nữ nhân hay là quái vật chẳng hạn……hay chuyện liên quan đến giai thoại chẳng hạn……A~, sau khi ra khỏi đây nhé! Sau khi ra khỏi đây tớ sẽ hỏi nhé.”
Sợ hãy thế kia mà muốn hỏi cơ đấy……
Aoi lại bồn chồn nhìn xung quanh, rồi thì thở phào ra một hơi.
“Nhưng mà, hôm nay không có gì hết ha……?”
Ngay sau khi Aoi nói thế thì đột nhiên cành cây của cái cây gần đó phát ra tiếng loạt soạt lớn, có dấu hiệu một tảng gì đó rơi xuống gần đấy.
“Ky-, kyaaa! Nó ra rồi kìa!”
“Ưwa~!”
Aoi vừa hét, vừa lao đến ôm như phản xạ nên tôi cũng thốt lên tiếng giật mình.
Và ngay lập tức cái thứ rơi xuống gần chân ấy kêu lên tiếng gì đó như là「Ginya~」đục rồi phóng nhanh đi đâu đó.
“……N-, nó ra rồi sao!?”
“Đâu, chỉ là mèo thôi……Có sợ gì đâu.”
“Nhưng mà Yuu cũng thốt lên tiếng có vẻ sợ mà.”
“Cái đó là do được cậu ôm bất ngờ nên tớ mới giật mình đấy!”
Được đứa con gái trước mắt ôm lấy là sự kiện lớn còn hơn là chuyện vong linh có tồn tại thật hay không nữa.
Và nếu nói theo thể hiện tại thì giờ cánh tay của Aoi đang quấn lấy người của tôi.
Nếu như là đồ mùa hè thì có lẽ suýt trở nên hưng phấn một chút rồi. Và có lẽ giọng hét của tôi cũng đã trở nên gắt hơn rồi không chừng. Cũng không biết may hay không may vì là đồ mùa đông nên chỉ có cảm giác mơ hồ trên 2 tấm áo khoác. Thế nhưng mà Aoi không có ý định tách ra nên chỗ dính chặt lấy nhau ấy đang dần dần ấm lên bằng nhiệt độ cơ thể.
Ý thức về Tsukishiro Aoi hiện đang trong vòng tay tôi lại tiến hóa thêm một chút.
Cô thiếu nữ bạn thuở nhỏ đã trở thành Tsukishiro Aoi, một người bạn cao trung mới của tôi.
“Nhưng mà……khác với lại lúc đó……thật sự chẳng sợ đến như thế đâu……”
Tôi chẳng thể nghe hiểu được những lời lẩm bẩm, bóp nghẹt đó của Aoi ở trong lồng ngực.
Đây là nơi tách biệt một chút với khu phố náo nhiệt. Xung quanh đã thật yên ắng.
Tôi lại suy nghĩ một lần nữa.
Tsukishiro Aoi liệu có phải là người bạn hẳn hoi của tôi chứ.
Liệu bạn bè của nhau thì có ôm chặt nhau như thế này không chứ.
**
(*Note: Chuyển sang góc nhìn của Aoi)
Tôi từ lúc xưa đã ít bạn bè rồi.
Lý do bởi vì tôi là một đứa nhàm chán.
Dù có nói chuyện với người khác đi nữa thì tôi cũng chẳng thể nói năng khéo léo, chỉ toàn hiểu nhầm ý và xem sắc mặt để hòa hợp với đối phương, khó mà có được một cuộc trò chuyện nghiêm chỉnh.
Cũng chẳng thể làm chuyện khiến người khác vui này, bản thân dù cho có ai đó ở bên cạnh cũng chẳng thể nào mà vui vẻ được.
Thế nên vào phần lớn vào ngày nghỉ, tôi một mình đọc những câu chuyện đáng sợ mà mình đã đến mượn ở thư viện. Vì sợ nên vào mùa đông, tôi chui vào kotatsu mà run rẩy lật từng trang. Là một con nhỏ khá là tăm tối.
Cái tôi nảy mầm vào khoảng giữa thời tiểu học, lúc mà nhận thức được lấy bản thân, tôi đã cảm nhận rằng bản thân「thật là một đứa chán ngắt」rồi.
Tôi lúc nào cũng nghĩ, rằng sẽ chẳng có người nào vui vẻ nếu như có bản thân tôi kế cạnh cả.
Trong đó, chỉ mỗi Yuu-kun sống cùng khu nhà công ty là lúc nào cũng bắt chuyện với tôi cực kỳ tự nhiên.
Cậu ấy là người trông cực kỳ vui vẻ cả những lúc cô tôi bên cạnh.
Tuy rằng không làm cho cậu ấy vui, nhưng bản thân cậu ấy tự nhiên trở nên vui vẻ.
Vốn dĩ mối quan hệ bạn bè không phải thứ làm cho bên nào đó vui, hay là nhận lấy niềm vui. Đó là thứ mà song phương có thể trở nên vui vẻ một cách tự nhiên. Yuu-kun đã là người cực kỳ giỏi làm chuyện hiểu nhiên như thế.
Tôi đã trở nên hạnh phúc vì Yuu-kun cười trong rất là vui vẻ, và cả bản thân mình cũng đã trở nên vui vẻ nữa.
Cách chơi đã khác với lại con gái này, có lẽ còn là cách chơi mà chẳng giống với một đứa trầm tính như tôi tí nào, nhưng mà tôi đi theo cậu ấy, thường hay khám phá công viên hay là ngõ hẻm. Những điều mà bình thường hay bồn chồn lo lắng suy nghĩ cũng biến đi đâu đó khi mà có Yuu-kun bên cạnh, và tôi đã có thể trở nên vui vẻ.
Vào mùa đông tiểu học năm thứ tư. Ba mẹ của Yuu-kun mua nhà và quyết định sẽ rời khỏi nhà của công ty.
Cuộc chia tay dễ chịu như là lúc trở về nhà sau khi đi chơi cùng với nhau vậy.
Yuu-kun đã nói「hẹn gặp lại」và tôi cũng đáp「ừm, hẹn gặp lại cậu」với cậu ấy.
Cũng do bản thân đã mơ hồ mà chẳng bận tâm đến như thế. Do nơi cậu ấy chuyển đến tương đối khá gần nên tôi cũng đã tự ý nghĩ rằng cậu ấy sẽ không phải chuyển trường.
Do học khác lớp nên khoảng một tuần sau đó tôi mới nhận ra rằng cậu ấy đã không còn ở trường nữa.
Ngay từ đầu thì chúng tôi đã không gặp nhau thường xuyên đến mức ấy. Cũng có những lúc tôi gặp cậu ấy ở lễ hội địa phương, được ba mẹ nhờ vả mà đưa đồ gì đó đến nhà cậu ấy, ngày nghỉ hay trên trường quay về tình cờ gặp nhau trong khuôn viên, rồi cứ thế mà chơi với nhau và hứa là sẽ gặp nhau vào ngày hôm sau đó. Tôi đã đến thăm cậu ấy khi có việc này, và cũng có những lúc cậu ấy đến thăm tôi chỉ vì cậu ấy rảnh rỗi nữa. Chẳng cần ý thức đến mà vẫn có thể gặp được nhau.
Thế cho nên bằng cách nào đó, tôi đã lại suy tưởng rằng chuyện hai đứa có thể gặp nhau sẽ là điều hiển nhiên.
Tôi đã bất ngờ khi mà cậu ấy thật sự dần dần biết mất đi sau khi chuyển nhà, nhưng mà lúc đó cũng đã trải qua khá lâu rồi.
Nên là với cảm xúc như thể nhận ra là mình đã đi quá ga tàu ấy mà tôi buồn bã lỡ chuyến tàu. Do bóng hình thoải mái ấy mất đi mà tôi cũng đã có cảm giác như là cậu ấy chưa từng có mặt ngay từ ban đầu vậy.
Chỉ là thỉnh thoảng, lúc băng qua công viên trên đường đi học về mà nghe tiếng cười trông như vui vẻ là tôi lại chợt nhớ đến cậu ấy.
Chỉ nhớ lại thời trung học thôi cũng là đã hết sức tồi tệ lắm rồi.
Đó là thời kỳ mà thể chất lẫn tính xã hội của con trai và con gái phân biệt ra rõ ràng, sự quan tâm đến chuyện tình ái hay ngoại hình tăng lên rất cao. Thời trung học không được phân chia theo học lực ấy giống như là nơi rất nhiều loài động vật bị nhồi nhét chật kín, khiến tôi ở trong một lớp học ngột ngạt mà chẳng còn cách nào khác.
Ngày tháng vẫn như mọi khi, tôi lại nhìn sắc mặt của người khác, chỉ lặp đi lặp lại mối quan hệ với người khác một cách hao tâm tổn trí.
Chuyện trở nên khắt nghiệt do Ai-chan thầm yêu sau lưng người mà Rino-chan thích. Phải quyết định xem bản thân đứng bên bên nào. Cả hai người họ còn chẳng nói chuyện với cái cậu kia nữa.
Tận đáy lòng tôi thì sao cũng được. Muốn bước ra khỏi từ chốn này. Muốn đi đến một thế giới mới ở đâu đó.
Nghĩ như thế rồi tôi hành động với cảm xúc giống như là tuyệt vọng, bắt đầu công việc người mẫu.
Và rồi sau đó Rino-chan và Ai-chan đã có thể nói chuyện với người mà mình thích.
Lần này thì tôi đã trở thành kẻ thù của hai người họ.
Còn về chuyện khác thì có cái người mà từ trước đến nay chúng tôi chưa từng trò chuyện ấy lại đến bắt chuyện với tôi nhiều hơn. Sẽ thật mừng nếu tôi lấy được sự tự tin và có thể vui vẻ tại nơi ấy, nhưng mà rốt cuộc chỉ đã tăng số người mà tôi nhìn sắc mặt lên mà thôi.
Và tôi đã quyết tâm rũ bỏ hết toàn bộ những mối quan hệ con người chẳng mấy vui vẻ.
Quyết định từ bỏ toàn bộ chuyện nhìn sắc mặt của người khác, lấy thời gian đó để xem tiểu thuyết kinh dị hay lùng sục chuyện ma, hay là chơi game một mình. Làm như thế thì tôi vẫn có thể tận hưởng thú vui theo ý mình mà chẳng cần hòa nhập với đám đông.
Là một người nhút nhát vậy mà lại có ham muốn sự vui vẻ mang tính kích thích, những thứ kích thích an toàn như là cảm giác mạnh, hưng phấn hay hồi hộp chứa đựng trong những câu chuyện ma hay huyền bí ấy có tính gây nghiện khá cao.
Thế này thì ổn thôi mà. Tôi đã nghĩ như thế.
Nhưng mà, cứ nghĩ là mình đang vùi mình vào thế giới sở thích, hay say sưa trong công việc để rồi quay trở về hiện thực từ khoảnh khắc đó, quả nhiên tôi cảm thấy gì đó là chưa đủ. Những ngày tháng nhàm chán và bình thường.
Đấy là vào kỳ nghỉ xuân trước khi nhập học cao trung. Do người phụ trách trước đó đột nhiên mất đi nên ba mẹ tôi phải gấp gáp ra hải ngoại nhậm chức.
Tôi đã cùng bàn với họ về tương lai của bản thân, và ban đầu đã đưa ra ba ý tưởng.
Đấy là đi cùng với ba mẹ, hay là sống một mình mà đi học cao trung, hoặc chuyển mái trường cao trung mà mình sẽ học để đến Osaka sống cùng với dì.
Tôi ban đầu đã lựa chọn sống một mình. Nhưng mà ba mẹ dường như lại chẳng muốn để tôi sống một mình. Ngày ngày cứ trò chuyện rồi thành ra lựa chọn đến nhà dì dần trở nên sáng cửa nhất.
Vào lúc đó, tôi được mẹ của Yuu-kun nói rằng ‘cháu có muốn đến nhà bác sống không’.
Và tôi đã được hỏi sẽ tính sao về chuyện có một đứa con trai cùng khóa mà đã chẳng gặp nhau được một lúc rồi.
Tôi thì đã chọn đến nhờ sự chăm sóc của nhà Sukune mà không hề do dự. Bản thân vẫn chưa muốn dừng công việc. Nếu không có nó thì tôi sẽ thấy ngột ngạt lắm. Nếu có công việc thì không sao.
Nhưng mà, dù có đi nữa vẫn là chưa đủ.
Cuối cùng thì khi đến lễ nhập học, tôi đã tìm ra được thứ mà mình chưa thấy đủ. Nói là nhớ ra cũng được.
Sukune Yuu.
Người bạn thuở nhỏ mà tôi đã đánh mất từ xa xua đã ở đó.
Khoảnh khắc nhìn thấy cậu ấy, tôi đã nhớ lại cảm giác như là náo nức. Nghĩ rằng thật tốt khi quyết định đến nhà của Yuu-kun, trở nên vui vẻ ở đâu đó.
Tôi đã muốn nói chuyện với cậu ấy dù chỉ một chút trước khi sống chung, nhưng cho dù Yuu-kun có biết về chuyện sống cùng hay không, cậu ấy như là không cố nhìn về tôi vậy. Tôi cũng thấy kì lạ ở chỗ đó nên đã quan sát cậu ấy nhiều hơn.
Người bạn thời thơ ấu của tôi đã chẳng thay đổi.
Có nhiều bạn bè, vậy mà lúc được bảo xếp thành cặp hai người trong tiết thể dục, cậu ấy lại ở cùng với đứa con trai trông như bị lạc lõng nhất một cách tự nhiên. Như thế cũng chẳng phải cậu cố tình thể hiện ra sự tốt bụng, mà là trông đang vui giống như là tìm thấy được cơ hội nói chuyện với đối tượng mà mình chẳng bao giờ có sự liên hệ đến. Cảm nhận được sự hòa đồng phần nào hơn là mang tính xã hội.
Tôi thì ví dụ lúc bản thân có trở nên lạc lõng, được đồng cảm và làm như thế cũng sẽ chẳng hạnh phúc. Nhưng mà khi làm thế rồi được người đó bắt chuyện lại như cách mà cậu ấy đang làm, rồi tôi cũng trở nên cực kỳ vui mừng khi mà cậu ấy trở nên vui vẻ. Nhìn thấy như thế cũng khiến tôi trở nên ghen tị một chút.
Yuu-kun đã chẳng thay đổi. Chỉ là, thái độ của cậu ấy đối với con gái đã thay đổi.
Hiện tại thì cậu ta không nhìn đến con gái nữa, khác với lúc ấy chẳng hề phân biệt đối xử. Không nói chuyện. Cũng chẳng lại gần.
Tôi cũng bận tâm chuyện đấy, cứ mãi nhìn cậu ấy suốt, trở nên hạnh phúc khi mà cậu ấy vui vẻ, rồi ghen tị, dần dần trót muốn thử làm gần cậu ấy hơn.
Cuối cùng thì lúc đó, tôi đã nhận ra được thứ quan trọng mà bản thân đã đánh mất lúc học tiểu học năm thứ tư.
Tôi muốn đến gần và đã cố bắt chuyện với cậu ấy, vậy mà đã chẳng diễn ra thuận lợi. Phải sau đó một chút tôi mới nhận ra chuyện bản thân không phải là「Ao-chan」của ngày xưa, bị cho vào cái khung「con gái」không thể lọt vào tầm nhìn của cậu ấy và đang bị lẩn tránh.
Có lẽ rằng cậu ấy đã hoàn toàn quên đi chuyện tôi đã từng là một cô bé trầm tính, rụt rè với sự hiện diện mờ nhạt hồi lúc ấy.
Lúc nhận ra thì cũng đã đến ngày bắt đầu sống cùng, quả nhiên là phải nói nên đã bắt chuyện với cậu ấy.
Cậu ấy vẫn nhớ hoàn toàn về tôi.
Tôi mừng đến nổi đã nói ra rằng「tớ muốn cậu hẹn hò với tớ」.
Vì tôi đã nghĩ đó là cách đơn giản nhất để đến gần nhau đối với tôi và cậu ấy khi đã trở thành học sinh cao trung.
Nhưng mà, tôi đã bị cậu ấy từ chối chuyện đó.
“Nếu là từ bạn bè thì được.”
Khoảnh khắc mà cậu ấy nói như thế, tôi đã cảm nhận được như là thứ mà mình mong muốn đã rơi xuống trước mắt mình vậy.
Tôi đã mong muốn có bạn bè. Với lại, đã muốn trở thành bạn bè với cậu ấy.
Cậu ấy lúc nào cũng vui vẻ, và làm tôi trở nên vui vẻ khi ở bên cạnh cậu ấy.
Bản thân tôi đã muốn lấy lại cái lúc mà mình đã cảm thấy thỏa mãn từ những chuyện bình thường, chứ chẳng phải đặc biệt gì đến như thế.
Đã chẳng thể nào giống như lúc trước dù cho có nói rằng trở thành bạn bè. Thái độ của Yuu quả nhiên cứng nhắc, dù miệng từ nói là bạn bè, nhưng gương mặt hướng về tôi thì lại khác khi hướng về đám con trai bạn cậu ấy. Tôi thì bất mãn chuyện đấy, đã cố gắng để có thể trở nên thân thiết với cậu ấy bằng cách nào đó.
Có một chút khác với lại lúc ấy, nhưng mà quả nhiên tôi đã cực kỳ hạnh phúc vì đã có thể trở thành giống như là bạn bè.
Như thế rồi thì tôi hiểu được rằng, mình thật ngốc khi từ đầu đã nói ra「tớ muốn cậu hẹn hò với tớ」với cậu ấy.
Nếu như hẹn hò, có lẽ sẽ nảy sinh ra những sự hồi hộp gượng gạo không có trong mối quan hệ bạn bè.
Có lẽ sẽ trở nên như là bị trói buộc, cãi vã nhau rồi bị đối phương ghét. Có lẽ tôi sẽ nuốt trọn toàn bộ yêu cầu để không bị cậu ấy ghét, để không bị cậu ấy xa lánh. Và rồi, có lẽ phía trước sẽ là chia tay không chừng.
Hiện tại tôi vẫn chưa muốn đưa ra lý do để cậu ấy đi tìm khi mà bản thân lại biến đi mất.
Tuy rằng cái ngày mà mình muốn mối quan hệ ấy một lúc nào đó sẽ đến, nhưng không phải là bây giờ.
Tôi bây giờ đã quá hạnh phúc rồi.
Dù là vậy nhưng vẫn muốn thân thiết hơn với cậu ấy so với hiện tại. Muốn gắn bó hơn với cậu ấy hơn bất kỳ ai. Và tôi đã lơ đễnh nói thứ cảm xúc căng phồng ấy ra ngoài miệng.
**
“Yuu, tớ và cậu……là bạn bè nhỉ.”
Tôi hiện tại bừng tỉnh sau khi nghe tiếng của Aoi, lại càng tiếp tục suy nghĩ hơn về định nghĩa bạn bè.
Quả nhiên theo như Aoi thì có vẻ chúng tôi hợp là bạn bè của nhau. Tôi có chút nhẹ nhõm về chuyện đó, và lúc đấy đã nhận ra.
Cái「định nghĩa bạn bè」mà tôi đã bận tâm có lẽ là vì tôi sợ chuyện trở thành người yêu với Aoi. Tôi đã cảm nhận được sự bất an về chuyện mối quan hệ thay đổi do đã đi quá xa.
Nếu như tôi hiện tại xem Aoi là bạn gái mà không phải bạn bè, khi mà vẫn chưa chấm dứt được hết sự bất tin vào con gái.
Cảm giác như rằng tôi sẽ không thể nhìn Aoi bằng cặp mắt như bây giờ nữa.
Với tôi, khi Aoi cuối cùng đã trở thành「con người」khi trở thành「bạn bè」, vậy mà khi trở thành「bạn gái」rồi thì sẽ quay ngược trở lại thứ sinh vật sống là「con gái」mà tôi chẳng hề biết bản chất.
Bạn bè là tốt rồi.
Có thể vui vẻ mà con tim chẳng phải thêm thứ gì đó kỳ lạ vào. Có tự do, và được phép suy nghĩ về đối phương.
“Tớ……cực kỳ hạnh phúc khi có thể trở thành bạn với Yuu……Nhưng tiếp theo thì……”
“Ể, ừm?”
Aoi tỏ ra bồn chồn không yên. Cô ấy nhìn lên rồi lại nhìn xuống, lo lắng hồi hộp rồi thì cuối cùng đã mở miệng.
“Tớ muốn……trở thành bạn thân của Yuu……”
Lúc đó tôi đã nghĩ
Về mối quan hệ chẳng phải là người yêu, nhưng lại đi hơi quá mức với tư cách là bạn bè——
“Có lẽ, đã là bạn thân rồi không chừng.”
Phải rồi. Là bạn thân.
Do tôi đã tách rời với đám con gái nhiều năm trời nên suy nghĩ chỉ hơi thái quá thôi.
Nếu song phương nghĩ nghiêm túc là bạn bè thì dù xung quanh có nói gì cũng là bạn bè.
Vốn dĩ không chỉ riêng tôi với Aoi, với học sinh cao trung thì lắm những khi cặp nam nữ chỉ nói chuyện với nhau một chút thôi cũng bị xem như bồ bịch. Có lẽ do tôi đã suy nghĩ quá nhiều rồi.
Khác với đám con trai. Và cũng khác với mối quan hệ bạn bè nam nữ bình thường.
Cái này có lẽ là, mối quan hệ nam nữ bạn thân.
“Ể……”
Aoi lấy hai tay ôm lấy đôi gò má đã trở nên đỏ ửng.
“Ể, cậu sao thế?”
“T-, tớ hạnh phúc quá……”
Rồi cô ấy đột ngột ngước mặt lên và hỏi.
“Nhưng mà, với người như tớ liệu được chứ?”
“Không, cái đó tớ nói mới đúng……”
“Yuu thì vừa ngầu, vừa hiền lành nhất này, sẽ uổng một người bạn thân là tớ đấy!”
Sau khi nhìn xuống mặt đất và cứng rắn nói thế, Aoi đã ngước lên nhìn tôi. Kế đến vừa che miệng, vừa đỏ mặt mà cho tôi thấy nụ cười.
“Ano……từ giờ trở đi luôn luôn……mã~i mãi nhờ cậu chiếu cố nhé.”
Nói thế rồi thì cô ấy vươn tay đến, nên tôi nắm lấy cánh tay ấy.
Đôi tay bị bầu không khí mùa đông làm cho lạnh này gắn kết thật chặt với nhau.
“Khi có Yuu ở cùng, tớ cực kỳ vui lắm……”
“Ừm. Tớ cũng vậy.”
“Hạnh phúc quá……”
Khi được nói thế thì tôi cũng trở nên hạnh phúc.
Đã lại có thể gắn kết mối quan hệ như thế này với người bạn thuở nhỏ từng chia xa lấy một lần.
Một thế giới ấm áp và hoài niệm lúc chưa có sự ngăn cách, dự cảm thoát khỏi dư chấn tâm lý đau khổ thấp thoáng đong đầy, rất ư là dễ chịu làm sao.
Ban trưa của mùa đông rất ngắn.
Khi ra khỏi chùa thì đã hoàn toàn tối rồi.
Tôi có cảm xúc thoải mái và dễ chịu như được chùa giải tỏa vong linh.
Lúc xuống chuyến tàu quay về và bước ra khỏi cổng soát vé thì ngọn gió lạnh buốt thổi đến như cắt lấy làn da.
Aoi với chóp mũi hơi ửng đỏ nhìn tôi và cười với gương mặt như vui vẻ trong cái lạnh vậy.
“Nè, hay mình mua đồ uống gì ấm không?”
Aoi nói thế rồi hai đứa tôi đi đến trước máy bán hàng tự động.
“Một lon với tớ là nhiều rồi nên muốn chia nửa cho người bạn thân.”
“Được thôi. Uống gì nào?”
Máy bán hàng tự động có khá nhiều loại cà phê được lấp đầy ở góc hàng「đồ ấm~」. Trong số ít dòng sản phẩm đó, tôi tìm thứ mà trông như Aoi sẽ thích.
“Loại trà sữa này được chứ.”
“Yuu thì thích ca cao hơn mà ha. Lấy ca cao đi.”
“Ể……Ừm. Cậu biết rõ quá ha.”
“Vì là bạn thân mà.”
Aoi vừa nói với vẻ tự hào, vừa nhấn cái nút lon nước ca cao.
Tiếng lon nước rớt xuống và cô ấy lấy nó ra từ máy.
Nếu không uống mau thì nó sẽ lạnh đi với tốc độ khủng khiếp. Chúng tôi bật nắp rồi thay phiên nhau uống, lon nước ca cao nhỏ ấy chẳng mấy chốc không còn nữa.
“Yuu, vì là bạn thân, nên mình nắm tay nhau về nhé.”
“Ể, nếu là đến trước cửa nhà thì được……”
“A, phải rồi ha. Phải không để cho bác Satoko biết ha.”
Aoi vừa nở nụ cười tinh nghịch trên môi, vừa gật đầu.
Đôi tay đã tạm tách rời sau khi đã nắm ấy lại lần nữa gắn kết lại với nhau.
“Bạn bè……bạn thân là chuyện tốt nhỉ.”
Aoi lại nói thế như là đã nhớ đến vậy.
“Phải ha.”
Hơi thở từ câu nói ấy tan thành làn hơi trắng trên bầu trời đêm Giáng Sinh.
Vẫn cứ giữ lấy tay nhau mà đi thì có thứ màu trắng như là cánh hoa anh đào đột ngột xuất hiện trước mắt, và Aoi nhìn lên bầu trời.
Tuyết đã rơi xuống phố thị rồi.