Cái lần đầu tiên gặp Tsukishiro Aoi đã quá lâu rồi, tôi chẳng còn nhớ rõ nữa.
Ba mẹ của nhau sống cùng trong tòa nhà công ty, hạ sinh cùng năm, cho nhau lời khuyên và trở nên thân thiết với nhau, thế nên con cái của họ là chúng tôi đây theo lẽ tự nhiên mà có nhiều cơ hội tiếp xúc với nhau.
Chúng tôi chơi cùng với nhau ở cái thời chưa phân biệt giới tính, và đúng là một kỳ tích khi mà mối quan hệ đó vẫn được tiếp tục cho đến năm thứ tư tiểu học dựa trên tính cách của tôi và Aoi.
Mà chúng tôi đã không đã không dính chặt với nhau đến như thế. Từ sau khi vào tiểu học thì đã khác lớp với nhau suốt, và cũng có những người bạn đồng giới với mình nữa.
Tôi và Aoi hầu như không có gặp mặt nhau ở trường, nhưng vào ngày nghỉ rảnh rỗi, khi mà tôi muốn có người chơi cùng thì hay dẫn cô ấy theo. Còn những chuyện khác thì có những sự kiện quy mô nhỏ được tổ chức ở tòa nhà công ty, hay cũng có thi thoảng gặp nhau ở gần nhà rồi chơi với nhau. Đấy chẳng mang cảm giác miễn cưỡng gì. Phần ngẫu nhiên ấy thật là quá to lớn.
Tôi đã nghĩ vào lúc đó ở trường, chẳng phải sẽ không có một đứa nào biết chuyện Sukune Yuu và Tsukishiro Aoi thân thiết với nhau hay sao.
Tôi đã chẳng che đậy gì, nhưng mà mối quan hệ đó đã được giấu kín.
Lên năm thứ tư của tiểu học thì nhà tôi chuyển đi, do là bạn bè chơi cùng nhau vì là hàng xóm, nên sau khi không còn là hàng xóm thì cũng chẳng còn chơi với nhau nữa.
Cuộc chia ly đó đã thật là chóng vánh.
Chia cách sau đó vài năm rồi thì tôi lại một lần nữa gặp Tsukishiro Aoi sau khi nhập học cao trung.
Lần đầu tôi nhận ra là lúc diễn ra lễ khai giảng.
Nhìn vào bảng chia lớp, tôi đã biết được có một đứa con gái tên là「Tsukishiro Aoi」học cùng lớp với mình.
Khoảnh khắc nhìn thấy cái tên ấy, lồng ngực tôi bị bao trùm bởi cảm giác hoài niệm nhẹ nhàng.
Tôi thì rơi vào sự bất tín với con gái từ sau khi xảy ra sự kiện hồi năm thứ sáu tiểu học, tuy đã theo học trường nam sinh suốt thời trung học, nhưng trong một thoáng tôi quên đi là mình đang phiền muộn cái sự bất tín với con gái kia mà đi tìm hình bóng ấy.
Thời gian cũng đã trôi đi kể từ lúc đó rồi, ấy vậy mà tôi cũng quên đi chuyện ấy, dâng trào suy nghĩ nông cạn như ‘một cô bé đã từng nhút nhát liệu có trở nên bất an khi bước vào môi trường mới là nhập học cao trung hay không’.
Sau lễ khai giảng thì có màn tự giới thiệu bản thân đơn giản ở trên lớp, và tôi đã xác nhận bóng dáng của cô ấy khi trở thành nữ sinh cao trung.
Cô ấy đứng lên tại chỗ và chỉ nói「Tôi là Tsukishiro Aoi」mà chẳng có biểu hiện, cũng không bình luận gì thêm mà ngồi xuống.
Với bộ dạng có vẻ uể oải ấy, giống như là đang nói ‘tôi chẳng muốn bị liên quan đến cái chuyện tầm phào như thế này’ vậy.
Tsukishiro Aoi mà tôi biết đã thay đổi rồi.
Cô ấy chẳng có lấy một biểu hiện như là bất an, đường đường ưỡn ngực mà ngồi xuống.
Nhìn kỹ thì đường nét trên gương mặt đã chẳng thay đổi, nhưng mà biểu hiện đó giống như chẳng còn mang bóng dáng xưa cũ, tôi đã chẳng hề nhận thấy nó từ lần cái nhìn đầu tiên.
Đó là sự tồn tại như là hiện thân, cô đặc của「con gái」mà tôi ghét.
Tiết sinh hoạt chủ nhiệm cũng kết thúc và hôm đó cả lớp giải tán.
Tôi trò chuyện cùng với Abukawa và Yabusame mà mình trở nên thân vào ngày hôm đó rồi cứ thế mà bước ra khỏi lớp.
Còn cô ấy thì trông như chẳng vui vẻ gì chuyện đến trường, vậy mà đã nán lại một hồi để đọc sách.
Sáng ngày hôm sau, tôi đã chạm mắt với Tsukishiro Aoi khi gặp nhau ở tủ để giày.
Cô ấy nhìn sang đây, đôi mắt mở hơi to một chút rồi khẽ thì thầm.
“Yuu-ku……”
Tôi sau khi như phớt lờ đằng ấy mà đi qua thì nghĩ suy một chút về cái câu thần chú kia là gì.
Tsukishiro Aoi, một cô bé đã từng nhút nhát e dè, đã thay đổi hoàn toàn thành một đứa con gái lạnh lùng với thái độ cộc lốc toàn phương diện.
Với một đứa đã rơi vào sự bất tín với con gái là tôi đây thì bóng hình ấy đã chỉ là đối tượng mà mình chán ghét mà thôi.
Cô ấy mang lại bầu không khí uể oải, chẳng thèm nhìn mặt mấy đứa con trai đến bắt chuyện một cách phiền phức và nói thẳng ra lời「phiền hà」.
Dù có ai đó nói đùa làm cho mọi người cười ở trong lớp, cô ấy vẫn cứ chống cằm và làm ra vẻ trông nhàm chán.
Vào giờ nghỉ thì một tay cầm sách, đắm chìm vào thế giới riêng của bản thân.
Thỉnh thoảng dù cho bạn cùng lớp có đến bắt chuyện, cứ như thể cô ấy không muốn tiếp tục cuộc trò chuyện mà kết thúc nó trong 2 hoặc 3 câu nói.
Làm người mẫu cho tạp chí tức là cô ấy đang làm việc ở ngoài thế giới của người lớn, có thể thấy như thể cổ đang xem thường bạn bè cùng lớp vậy. Dù cho thái độ có tệ đến như thế đi nữa, do có dung mạo mỹ miều, hay là do cộng thêm cả văn võ song toàn hay sao mà được những người xung quanh mình tha thứ.
Tôi lúc đó đã biết được rằng, người mà có tính cách quan trọng đối với bản thân tôi lúc đó là Tsukishiro Aoi đã thay đổi thành「con gái」mà tôi căm ghét.
Chính vì thế, cô ấy đối với tôi là đối tượng đáng ghét, một sự tồn tại khó chịu.
Tôi cũng chẳng nghĩ rằng sẽ cố gắng bắt chuyện với Tsukishiro Aoi đã thay đổi như thế.
**
Tại bàn ăn, Aoi vừa phết mức dâu lên bánh mì nướng ngả vàng, vừa phàn nàn.
“Ngày lễ khai giảng, do đã lâu rồi mới gặp lại……nên tớ đã muốn nói chuyện với Yuu……vậy mà Yuu lại làm vẻ mặt không biết, kết bạn với người khác rồi mau chóng đi mất tiêu.”
“Ể, vậy ra cậu ở lại đọc sách chẳng lẽ là đã chờ tớ sao?”
“Ừm. Đã lâu rồi mà, ít ra thì tớ đã muốn đến chào hỏi cậu……Nhưng mà, bắt chuyện với cậu trông khó sao ấy.”
“A~……”
“Sau đó thì……Vào sáng hôm sau, sau khi gặp nhau ở tủ để giày, tớ đã cố gắng để bắt chuyện, vậy mà Yuu đã chẳng cố nhìn về tớ nữa chứ……”
“Ể, vậy ra ở tủ để giày lúc ấy, quả nhiên là cậu đã nói gì sao?”
“Bất giác, tớ đã định bắt chuyện mà gọi ‘Yuu-kun’ giống như lúc trước vậy……Rồi trong lúc nghĩ ‘à ré, chẳng phải gọi Yuu-kun sẽ kì sao’……‘hay là Sukune?’……này nọ thì cậu đã nhanh chóng đi đến lớp rồi……”
“Đã là như thế à?”
“Sau đó, sau đó, rồi sau đó nữa, khi mà tớ đã cố gắng đến bắt chuyện, vậy mà Yuu lại làm vẻ mặt ngạc nhiên rồi bỏ chạy……”
“Đâu, vì lúc đó tớ còn chẳng nghĩ Aoi đã đến để bắt chuyện với mình thế này cơ……”
“Tớ đã luôn muốn thân thiết với lại Yuu……”
“Ể, vậy chẳng lẽ lúc cậu đột nhiên chào buổi sáng với tớ, lúc tớ đang ở ngoài lan can thì cậu đột nhiên xuất hiện kế bên, và cả lúc chạy theo để đưa mảnh rác tớ làm rơi nữa sao?”
“Nhiều chuyện xảy ra nên tớ cũng không nhớ nữa, nhưng tớ đã luôn nhiều lần cố gắng bắt chuyện với cậu đó.”
Tôi lúc đó đã chẳng hoàn toàn tin tưởng Aoi mà mình vừa gặp lại, hành động thì bị thúc giục theo hướng xấu và tự ý nghĩ rằng mình đang bị cô ấy ghét.
“A, nhắc mới nhớ……có lần lúc tớ nói chuyện với bạn bè sau giờ học ngoài hành lang, khi quay về tạt ngang qua lớp thì thấy Aoi ngồi ở chỗ của tớ nhỉ. Lần ấy cậu cũng đã chờ tớ à?”
Tôi nói thế rồi cắn miếng bánh mì, nhai nhai rồi uống sữa.
Ngày hôm đó, Aoi nằm xuống mặt bàn, chỉ mỗi đầu ngẩng lên và nhìn ra ngoài hướng cửa sổ.
Tôi, đã vuốt ngực nhẹ nhõm vì thật may mình đã mang theo cặp.
Do không thấy đáp lại nên tôi ngước lại thì thấy mặt của Aoi đã trở nên đỏ ửng.
“……Cậu, đã nhìn thấy rồi sao?”
“Ể, tại sao lại……chẳng phải cậu cố bắt chuyện nên đã đợi tớ hay sao?”
“K-, không phải……cái đó……tớ không nghĩ là mình đang bị nhìn……cái đó chỉ là……”
Dần dần giọng nói của cô ấy nhỏ đi.
“Chỉ là……?”
“Tớ đã muốn ngồi thôi……”
Aoi nói bằng giọng như mất hút, rồi sau đó đột nhiên gục mặt xuống bàn.
“Yuu là đồ ngốc. Toàn quan sát kỹ những chỗ mà cậu không cần phải thấy cũng được mà thôi……”
Aoi nói bằng giọng giận dỗi, sau khi ngước mặt lên và ăn bánh mì rồi thì uống một hơi lượng trà lúa mạch còn sót trong cốc sứ và đứng dậy. Đôi chân mảnh khảnh kéo dài từ chiếc quần ngắn mặc ở nhà ấy thật là sáng chói.
“Tớ đi chuẩn bị đây.”
“Ể?”
“Cùng nhau đi lễ chùa mà đúng chứ?”
“Aa, ừm.”
Đã 9 tháng trôi qua kể từ cái lúc gặp lại mà chẳng thể nói là thân thiết ấy.
Nghĩ về cái lúc cả hai chẳng thể nói chuyện với nhau thì thật là chuyện khó tin, nhưng bây giờ đây hai chúng tôi hay quây quần với nhau bên bàn ăn thế này.
Tôi và cô ấy dù ngượng ngùng nhưng vẫn nuôi dưỡng mối quan hệ tình bạn, và cả hai đã cùng đặt lấy tên cho nó.
Tôi và Tsukishiro Aoi đã trở thành「bạn thân」của nhau.