Nhiều chuyện xảy ra, trong nháy mắt học kỳ một của năm nhất cũng đã kết thúc, và hôm nay đã diễn ra buổi lễ tổng kết cuối kỳ.
Tôi thì nửa đầu của kỳ nghỉ hè đi làm bán thời gian ngắn hạn.
“Cậu làm thêm việc gì thế?”
Trên con đường trở về từ lễ tổng kết, tôi đáp lại câu hỏi của Tsukishiro.
“Làm việc bán thời gian về khảo sát lưu lượng giao thông. Khoảng một hay hai tuần chăng. Tớ làm cùng với thằng Abukawa.”
“……Abukawa?”
Tsukishiro hỏi và một thoáng chau mày lại, nhưng cuối cùng thì khẽ lẩm bẩm「Àà, là con trai à」. Chắc chắn không phải con gái rồi vậy mà. Tsukishiro đến tận bây giờ vẫn chưa hiểu được về đời sống của tôi.
“Tsukishiro, hè này cậu về gặp ba mẹ à?”
“Ừm. Khoảng một tuần cuối tháng tám tớ sẽ đi gặp họ.”
“Ra là vậy.”
“Vì đang làm việc ở nơi khác nên nhà ba mẹ đang cho người khác mượn, nếu gặp họ thì chỉ còn cách đến đó thôi ha.”
Để đi gặp ba mẹ mà phải cất công lên máy bay thì khó khăn thật, nhưng nếu kết hợp nó với đi du lịch thì có lẽ cũng vui không chừng.
“Vậy còn những việc khác thì sao?”
Tsukishiro khi được hỏi như thế thì một thoáng ngước đầu lên bầu trời.
“……Thỉnh thoảng tớ chỉ đi làm thôi.”
Dường như trông cô ấy không bận bịu lắm……
Theo như tôi thấy thì Tsukishiro có vẻ không có người bạn nào mà trông như là bạn bè. Thỉnh thoảng vào ngày nghỉ tôi có thấy cô ấy ở phòng khách, nhưng thường là cô ấy đang chơi game kinh dị thôi. Dạo trước giữa chừng tôi còn bị bắt xem chung cái cảnh đáng sợ của cái game mà tôi hoàn toàn không biết. Công việc thì do trong kỳ nghỉ hè nên có lẽ cô ấy sẽ được nhiều việc hơn một tí, nhưng ngoại trừ nó ra thì có lẽ khá là rảnh rỗi.
**
Thế là vô sự bước vào kỳ nghỉ hè, tôi mỗi ngày đều đi làm cả.
Trong lúc đó, mỗi ngày sau khi kết thúc việc thì tôi đến tiệm cà-ri Ấn Độ mà anh của Abukawa kinh doanh, dùng bữa tối tại đó xong rồi trở về.
Anh của Abukawa là người Nhật Bản, nhưng gương mặt thì giống với lại người Ấn Độ. Anh ta cứ liên tục bị xung quanh nói như thế, cuối cùng đã nhầm lẫn ở đâu đó hay sao mà mở một tiệm cà-ri Ấn Độ luôn. Nhân tiện thì dường như ảnh chưa từng đến Ấn Độ bao giờ. Xét thấy lượng khách cũng nghèo nàn, thiếu hiểu biết nên có lẽ sẽ phá sản sớm thôi.
Ngày hôm đó cũng vậy, tôi vừa cùng với thằng Abukawa xé bánh Naan, vừa chấm vào cà-ri gà bơ.
Khi tôi kể về bộ phim mà hôm trước đã xem thì Abukawa dùng smartphone để tìm kiếm hình ảnh, và nó hỏi tôi về nữ diễn viên đã xuất hiện.
Thằng Abukawa là một thằng cuồng idol, nhưng tính khí nó thay đổi quá thất thường, thường thì ủng hộ luôn cả nhóm idol nữa, bất cứ gì cũng chấp nhận, thế giới của nó rất rộng lớn. Nó thì cực kỳ yêu giống cái.
“Sukune này, tại sao mày không bao giờ nói về chuyện con gái thế? Cả trước kỳ nghỉ hè nữa, chẳng phải mày đã nghe Hirata-san ngực to hỏi đám người đó rằng có đem theo đũa tách không còn gì.”
“Àà, có nhể.”
Tôi có cảm giác là chẳng cần cái tính từ「ngực to」ấy đâu, nhưng nếu như không có nó thì tôi sẽ chẳng nhớ là tên hay là ai nữa. Tôi nhớ lại chuyện đã xảy ra và gật đầu.
“Sukune, mày có đem vậy mà bơ đi nhỏ, có được hỏi cũng nói xạo là không đem nữa chứ.”
“Tao đang cố để không dính dáng gì đến đám con gái.”
“Tại sao? Không thích hả?”
“Đâu, có thể nói là không thích, ngày xưa……tao bị con gái nói là kinh tởm……Rồi từ sau đó, tao thường hay nghĩ đám con gái thấy mình là một thằng kinh tởm.”
“Mày cũng gặp chuyện đó nữa à Sukune. Chẳng phải như vậy đâu, vậy mà mày cũng có đứa ghét à……”
Cũng đã trôi qua đáng kể từ đó rồi. Nó gần với lại phản xạ có điều kiện hay thói quen tư duy hơn là thực sự tin rằng như thế. Đối với tôi, chuyện con gái nghĩ như thế đã trở thành tiền đề đương nhiên rồi.
“Mày nhất định là nghĩ quá nhiều rồi……! Nhưng mà, tao có lẽ hiểu được phần nào cảm xúc đó.”
“Thế hả?”
Abukawa là một thằng con trai hiếm có, tuy không nổi tiếng nhưng tính tích cực lại cao, nên vào ngày hôm đó nó cũng chẳng mang theo cái để dự phòng, vậy mà đã cố gắng đưa cho nhỏ cái đôi đũa tách từ cái hộp bentou mà nó mua ấy chứ.
Chỉ được nói một câu「cảm ơn~」thôi, trông như chẳng có gắn kết gì với lại tương lai hết, vậy mà lúc đó gương mặt nó đã khẽ cười giống như là mãn nguyện. Ngay sau đó, nó than vãn không thể ăn được bentou của mình, và dùng đôi đũa tách mà tôi nhét mãi ở tận đáy cái cặp để ăn. Tôi đã nghĩ nếu có cơ hội thì nó sẽ nói chuyện khí thế luôn ấy.
“Không~, tao nghĩ khác với mày đôi chút đó Sukune……Tao khi ăn sẽ đổ rất nhiều mồ hôi.”
“Ừm.”
Thằng Abukawa trước mặt tôi thực tế chảy rất nhiều mồ hôi.
“Với khoảng cách như thế này thì được, nhưng tao lại quan tâm và bận tâm rằng ‘không biết có mùi không’ nên không thể đến mấy hàng quán mà chỉ có mỗi quầy đâu. Nếu như có một người con gái ngồi kế cạnh chẳng hạn……tao sẽ muốn rời cái hàng quán đấy mất.”
Dường như dù ít hay nhiều thì ai ai cũng mang những nỗi phiền lòng trong mình cả.
“À~, vậy, mày đặc biệt không thích Tsukishiro-san nhỉ.”
“Ể~”
Tại sao đột nhiên lại lòi ra Tsukishiro thế kia.
“Hora, Tsukishiro-san có cảm giác sẽ nói ‘kinh tởm’, hay là những lời khinh bỉ, chưa tỏ tình mà đã từ chối, bị ghét này nọ mà.”
“Àà.”
Tôi hiểu cái mà nó đang định nói, thực tế thì cho đến trước đây một tí, tôi đã có cái hình tượng về cô ấy gần như vậy.
“Ừ thì, có thể nói là sẽ không chịu đựng được chỗ đó ở cô ấy……Nếu là Tsukishiro-san thì tao ngược lại muốn bị cô ấy nói mình ‘kinh tởm’ cơ……”
“Th-, thế hả……”
“Muốn bị cô ấy vừa nhìn bằng ánh mắt lạnh lùng, vừa nói ‘kinh tởm’ khi bị phát hiện đang nhìn cổ chầm chầm ấy.”
“Mày thực sự, cứng thật nhể……”
“Đâu~, ở một mức độ như của Tsukishiro-san, cảm giác như cô ấy giống như là thần tượng mà mày hâm mộ hơn là một người bạn cùng lớp ấy! Tao phân chia ra rõ ràng, đang vui vẻ mơ mộng đấy mà.”
“Ra là như vậy.”
Tôi chẳng hiểu nó mơ mộng「vui vẻ」ở chỗ nào, nhưng cứ gật đầu đi cái đã.
Chính vì lẽ đó mà tuần ấy tôi ở chỗ làm thêm hay là tiệm cà-ri nên đã hờ hững với Tsukishiro trong một khoảng thời gian ngắn.
Đến cuối tuần, đang thong thả ngủ dậy muộn vào ban sáng của ngày không có công việc, thì bị đánh thức bởi tiếng mở cửa thật lớn.
Giọng của mẹ vang thật to trong căn phòng.
“Yuu, dậy mau lê~n! Hôm nay mọi người đi ăn barbecue đấy!”
“Ể……Nhưng con đã nghe gì đâu.”
“Ba con ổng vì đám trẻ đang rảnh rỗi trong kỳ nghỉ hè nên đã mua vĩ nướng barbecue rồi đấy! Cảm kích lắm đúng không! Vui mà ha! Hai tiếng sau xuất phát đấy nhé!”
“Nếu là vậy thì……làm ơn nói trước với con một tiếng chứ.”
Nhắc mới nhớ vài ngày trước ba có lấy bộ dụng cụ cắm trại ra từ bên trong tủ âm tường, sau đó thì cười ấy nhỉ.
Mình đã phải suy đoán toàn bộ từ hành động ấy cơ à. Vô lý thật.
Sau đó tôi dậy và đi rửa mặt, gọi mẹ từ đằng sau khi bà ấy đang nhồi nhét rau củ vào bên trong hộp nhựa kín.
“Vậy mẹ à, mẹ đi gọi Tsukishiro dậy đi.”
“Mẹ đang dở tay mà~. Yuu, con đi gọi đi.”
“Ể……Như thế, có được không đó.”
Đi đến phòng của một đứa con gái học sinh cao trung đang ngủ làm tôi ngượng đấy chứ. Cơ mà nếu được thì tôi muốn từ chối.
“Nếu con thấy ổn thì ổn thôi.”
“Thế thì con chẳng thấy ổn chút nào đâu!”
“A~ phiền thật đấy! Không sao mà! Đi nhanh đi!”
Tôi bị những lời vô trách nhiệm chẳng tưởng ấy đẩy đi, sau khi lên lầu hai rồi thì gõ nhẹ cánh cửa phòng của Tsukishiro.
Hoàn toàn chẳng có phản ứng gì cả. Do chẳng có dấu hiệu gì nên tôi tưởng cô ấy đã thức dậy rồi đi đâu đó rồi ấy chứ.
“Ư~n.”
Tôi suy ngẫm trong khi đang sờ vào nắm đấm cửa, thì nghe tiếng ‘Kii’ và cánh cửa mở ra mất tiêu.
Thôi chết. Mở ra mất rồi.
Tsukishiro có vẻ đang ngủ yên trên giường, sau đó phản ứng theo tiếng động, cô ấy vừa rên「ư~ưn」vừa chầm chậm nhấc người dậy.
Vài giây sau khi tôi vội vàng đóng cánh cửa lại, từ bên trong có tiếng cạch và cánh cửa đã mở ra.
Tsukishiro đang dụi mắt trong bộ dạng vô phòng bị bằng chiếc áo hai dây kèm quần ngắn.
Có muốn nhìn cũng không dám ấy chứ. Tôi vô thức lùi lại thì bị nắm nhẹ lấy vùng cánh tay.
“Sukune, có chuyện gì à?”
Sắp thấy nhưng lại chẳng thể thấy, tôi đáp lại cô ấy trong khi cố gắng không để ý thức tập trung đến vùng núi đồi mà chỉ cần nghiêng cổ một tí nữa thôi là sẽ có thể thấy hết.
“Gia đình quyết định đi barbecue đó.”
“Ừm……Tại sao cậu lại trốn?”
“Thì để cửa mở chẳng phải tệ lắm sao.”
Lời tôi vừa nói không vào đầu hay sao mà Tsukishiro vừa đừng ngây ra, vừa「Ể~……」một tiếng và sửa lại phần tóc.
“Có sao đâu……Nếu là Sukune thì được mà.”
Sau khi Tsukishiro nói như thế rồi thì cô ấy dùng lòng bàn tay để che đi cơn ngáp nhẹ trên khuôn miệng.
“Vậy thì, cậu đi vui vẻ nhóe~……”
“Không, dậy mau.”
“Không phải cậu sẽ đi barbecue sao?”
“Thì phải. Thế nên mau chóng chuẩn bị đi.”
“Ể……Cả tớ sao?”
“Thế nên tớ mới đến gọi cậu dậy đây.”
“T-, tớ hiểu rồi! Tớ đi chuẩn bị ngay. Chờ tớ một tí nhé.”
Cánh cửa được đóng lại, tôi có thể nghe thấy tiếng loạt soạt sảng khoái từ bên trong cánh cửa ấy.
Và rồi tôi chầm chậm rời khỏi nơi đó.
Không lâu sau đó, tôi cùng với Tsukishiro đang ngồi lắc lư ở ghế sau trên chiếc xe hơi riêng onebox của gia đình.
Tsukishiro phần nhiều thường trong bộ dạng mặc chiếc quần short ngắn để lộ ra phần chân dài của cô ấy, nhưng hôm nay thì lại diện một chiếc váy dài mỏng và bồng bềnh, kèm đôi sandals có màu trung gian giữa lam và lục.
Cổ và cổ tay có đeo đồ trang sức, phong cách có hơi khác bình thường một chút, nhưng thế này cũng rất là hợp với cô ấy. Có lẽ mấy người đang làm người mẫu cho tạp chí thời trang thì phần lớn sẽ hợp ấy chứ. Không chừng đeo tạp dề mà có thể thấy là đang mặc đầm luôn.
Ở phía trước thì ba tôi lái xe, và mẹ thì cứ nói chuyện một chiều với ông ấy suốt.
“Nè~, Jouji-san, nhờ có Aoi-chan mà Yuu đã có thể nói chuyện bình thường với lại con gái rồi đó~”
Ba tôi ít nói,「ừm」tiếng đáp lại.
“Anh không thấy tuyệt à?”
“……Ừm.”
“Này nhé, em tuy là đã nói với Shizune-chan là không sao không sao, cứ giao hết hết lại cho em, nhưng thật ra đã lo lắng không biết rằng Yuu có nói ra những lời tệ bạc hay lạnh lùng ra không đó.”
‘Shizune-chan’ ở đây chính là mẹ của Tsukishiro.
“Hora, Yuu lúc còn học trung học cũng thế, chẳng phải nói ra mấy cái mình xem thường và đuổi hết những bạn gái đến nhà chơi nhân dịp valentine sao.”
Lịch sử đen tối của tôi đang bị vạch trần. Đó là bạn cùng lớp của tôi lúc còn học tiểu học năm sáu. Có chồng cây chuối đi chăng nữa cũng chẳng thể nào tin tưởng được.
Tsukishiro im lặng lắng nghe và cắt ngang.
“Suku……Yuu-kun đối xử tốt bụng với cháu lắm, nên không sao đâu ạ.”
Đang lúc sắp gọi tôi bằng họ như mọi khi, nhưng trong không gian này trừ cô ấy ra thì toàn bộ đều là Sukune cả nên có vẻ nhận ra chuyện đó rồi thì cổ nói lại. Vả lại chẳng hiểu sao còn bằng một giọng trông có chút tự hào nữa.
“Aoi-chan, Yuu nó có nói chuyện đàng hoàng với lại nữ sinh cao trung khác không cháu?”
“Cậu ấy nói chuyện với lại bạn nữ khác ấy ạ……cháu không có thấy.”
Lần này thì giọng trở nên cứng nhắc.
“Thế à~, vậy ra vẫn chỉ với mỗi Aoi-chan thôi nhỉ……Ừ~m.”
Đúng là một bà mẹ phiền toái đấy, nhưng tôi cũng có chút áy náy khi cảm nhận được bà ấy lo lắng cho sang chấn tâm lý của đứa con trai hơn bất kỳ chuyện gì khác.
“A~, nếu như thằng bé kết hôn với lại Aoi-chan thì sẽ không thành vấn đề gì ha! Ưfưfưfưfưfư~!”
“Dừng lại ngay! Nếu mẹ không muốn thằng con trai bay ra khỏi đường xe chạy thì đừng nói chuyện gì kỳ quặc thêm nữa!”
Tôi rút lại cái vừa nghĩ. Người mẹ này đúng chết tiệt mà. Có làm lơ con tim tinh tế đang trong tuổi dậy thì này đi nữa nhưng cũng có mức độ chứ.
Chúng tôi đã đến bãi sông có thể tổ chức tiệc barbecue.
Ở tại đấy thì đồng nghiệp của ba cũng đã có mặt nên họ hội lại với nhau. Dường như là đã có hẹn, nhưng tôi lại chẳng được nghe nói như là một lẽ đương nhiên. Ờ thì, cũng chẳng phải là không thích nên tôi đã đến chào hỏi.
“Ồồ, đây là Yuu-kun sao! Lớn quá rồi ta~!”
Có lẽ đồng nghiệp của ba đã từng đến ngôi nhà hiện tại một lần rồi. Tôi thì chẳng nhớ đến mấy.
Ông ta dành 3 giây để nêu cảm tưởng đối với tôi, rồi chuyển sự quan tâm đến Tsukishiro thật nhanh chóng.
“Ể~, đây là con của Tsukishiro-san? A, bây giờ hiện đang ở Pháp nhỉ.”
“Đúng đấy. Thế nên con bé hiện đang ở nhà tôi đó~”
“Hể~, đẹp gái ghê ta~……Giống mẹ dễ sợ. À, nhưng mà cũng có một chút giống bố nhỉ.”
“Nhưng mà hiện tại thì con bé là con nhà tôi đó nha~. Fưfưfưfư~”
“Aa, Satoko-san đã từng nói là muốn có con gái ha~.”
“Thì chuyện đó cũng phải.”
Xin lỗi vì mị là thằng con trai nhé.
Ngoài gia đình vợ chồng bên đó thì một gã sinh viên đại học trông cợt nhả, và đứa nhóc học sinh tiểu học năm ba cũng cùng đến.
Gã sinh viên đại học thì có vẻ đi theo để làm tài xế do cha mẹ thích uống rượu. Gã ta đeo cặp kính râm to tướng lạc lõng giữa những người trong nhà, đang làm gương mặt có vẻ như là uể oải lắm.
Nhưng mà, sau khi thấy Tsukishiro thì gã bỏ cặp kính râm xuống, chỉ trỏ về phía ba mẹ rồi hỏi cái gì đó. Ờ thì, nếu đằng đó có một cô gái đẹp thì điều đầu tiên là sẽ muốn hỏi ngay ấy mà.
Cái bộ dụng cụ barbecue mà ba tôi mua giống như tôi thường thấy trông mấy bộ phim Mỹ, nó hình tròn và cao ngang tầm lưng. Lắp ráp xong rồi thì bắt đầu nhóm lửa.
Ba tôi rất thích nhóm lửa. Thường thì ba tôi ít nói lắm, nhưng khoảnh khắc này, bên trong ánh mắt sau cặp kính đó có một nụ cười như thể là một nhà khoa điên vậy, cho thấy rằng ổng đang rất là vui vẻ.
Khói bốc lên trong tĩnh lặng, và tôi nhìn theo hướng nó bay lên bầu trời. Nơi đó đang rải rác những đám mây của một mùa hè oi bức.
Mẹ tôi thì vừa nói chuyện với vợ của một bác đồng nghiệp, vừa cho những món đồ nướng nào là thịt, ớt, bắp, hành, cà chua nhỏ, bất cứ thứ gì được xiên lên vỉ nướng. Còn một gia đình khác thì đang dựng một tấm bạc ở gần đó và nấu súp.
Được một lúc thì tôi nghe được tiếng nói chuyện từ đằng sau.
“Nè nè, nhớ anh không? Hình như lần trước có gặp nhau một lần ở tiệc kỷ niệm thành lập công ty đó.”
“Không nhớ.”
Được gã sinh viên bắt chuyện, Tsukishiro trả lời một cách dứt khoát.
“Bé cao trung này, nghỉ hè em làm gì thế?”
“Không làm gì hết.”
“Aoi-chan, chỗ này nướng xong rồi này~. Cháu lấy muối hay nước sốt thịt mà dùng nhé.”
Mẹ tôi ở trước mặt, như cản trở mà nở nụ cười và gọi Tsukishiro, rồi đưa cho cô ấy cái đĩa giấy.
“Cháu cảm ơn nhiều ạ.”
Tsukishiro nhận lấy cái đĩa giấy và đáp lại bằng giọng có chút nồng ấm hơn lúc nãy.
Nhưng mà, gã sinh viên kia thì vẫn đuổi theo đến.
“Bé có lên tạp chí mà đúng hông? Tạp chí gì ấy nhỉ? Để lần đến anh mua xem thử.”
“Không có.”
Sau đó gã còn nói thêm nhiều chuyện, nhưng Tsukishiro cũng đã chẳng thèm đếm xỉa đến nữa.
Tsukishiro đến, nói「ăn nhé」rồi ngồi xuống bên cạnh tảng đá lớn mà tôi đang ngồi.
Trên cái đĩa bạc có hai xiên que rất là lớn.
Ở phía đằng xa, gã sinh viên kia đang làm vẻ mặt chẳng mấy thú vị lắm khi nhìn đằng này, nhưng do chẳng muốn làm quá hơn khi có cha mẹ mình ở gần đấy hay sao mà đã từ bỏ rồi.
“Cục thịt, to quá nhỉ……”
Tôi cầm cái xiên lên và nói ra cảm nhận thật lòng.
Bất giác nhìn thử thì gã sinh viên đã đến gần và bắt đầu nói chuyện điện thoại.
“Ya~, tao đây tao đây. Ừm, đúng rồi đấy……mà này, chỉ toàn mấy ông bà già với lũ nhóc thôi nên chán bỏ xừ mèn~. Xong xuôi hết tao về rồi đi nhậu đê……Đùa à, thật hả?”
Gã vừa cười hô hố, vừa nói chuyện lớn tiếng.
“……Cái gì thế.”
“Lòng tự trọng đúng là rẻ mạt cậu nhỉ.”
Tsukishiro nói ra mà chẳng có chút biểu hiệu thay đổi.
Trông như cố gắng trở thành một đứa con trai không thấy xấu hổ cũng vất vả phết ấy nhỉ……Tôi nghĩ như thế bằng thứ cảm xúc chẳng liên quan đến mình.
Khi rời ánh mắt khỏi đó thì Tsukishiro đột nhiên hướng cái xiên que về hướng tôi.
“Ưwa, sao thế. Nguy hiểm lắm đấy.”
“Tớ, không ăn được nấm hương……”
“Aa……”
Đúng thật là phần đầu xiên que của Tsukishiro có nấm hương, nó được đặt ở phía trên bằng đũa. Tôi gật đầu rồi ăn lấy nó.
“Tớ thích, bí ngòi.”
Do cô ấy nói thế khi nhìn vào xiên que của tôi nên tôi thử hướng về phía ấy, và cổ đã cắn nó.
Ăn mất rồi……
Tôi có cảm giác như là lúc đang cho động vật ăn vậy, sau đó thì ngước mặt lên.
Gã sinh viên đại học vẫn còn đang nói điện thoại, nhưng khi loáng thoáng nhìn qua đây và tặc lưỡi rồi thì gã ta di chuyển đến chỗ khác.
Không lẽ nào cô ấy nhắm đến chuyện này sao. Tôi chẳng lúc nào hiểu thấu được suy nghĩ của Tsukishiro.
“Thịt, quá ư là ngon cậu nhỉ!”
Tsukishiro vừa cười toe toét, vừa ăn thịt. Khuôn miệng vừa dính mỡ, cô ấy vừa dùng mu bàn tay để lau nó, ăn trông rất vui vẻ và khỏe khoắn, không bận tâm đến chuyện gương mặt hay ngón tay bị bẩn.
Tôi cũng ăn. Do được nướng trực tiếp với lửa, hay là do ăn ngoài trời hay sao mà nó thật sự rất ngon.
Sau khi đến xin thêm và ăn no căng cả bụng thì lần này đứa nhóc năm ba tiểu học xuất hiện.
“Nà~ nà~, ở đằng đó có một con cua lớn lắm!”
Đứa nhóc vừa dùng ngón tay chọt, vừa hăm hở nói.
“Nó to lắm à?”
“Ừm, anh đến chỗ này xem thử đi.”
Sau đó tôi đã đi tìm cua và chơi với nhóc ấy một lúc.
Tôi thì vẫn hợp tính với thằng nhóc năm ba tiểu học này hơn gã sinh viên đại học, chơi đùa cũng vui hơn.
Tsukishiro cũng cùng với bọn tôi tìm cua.
“Nà~, anh đang hẹn họ với lại chị này sao?”
Câu hỏi hướng về tôi được Tsukishiro đáp lại「Ai biết nè đâu nè」với vẻ mặt lạnh lùng.
Từ chối để rồi nó tọc mạch với lại đứa anh học đại học biết thì cũng phiền lắm nên tôi đã chẳng nói gì cả.
“Gì thế, nói em biết đi~”
“Bí mật.”
Tsukishiro khẽ cười, cổ cũng không muốn lạnh lùng với lại một đứa nhóc năm ba tiểu học.
Sau đấy chúng tôi chơi ném đá xuống sông, bắt cá bằng tay với nhau một lúc.
Gã sinh viên đại học chẳng biết từ lúc nào đã ngồi trong xe hơi rồi. Hắn lại đeo cặp kính râm, chân thì gác lên vô lăng, hoàn toàn nghịch lấy cái smartphone.
Cha mẹ mỗi bên khui bia, vẫn còn vừa đang nói chuyện thong thả, ăn uống với nhau.
Gần đó tôi nghe được mùi hương của xúc xích nướng, hay tiếng cười đùa của trẻ em, thật là một khung cảnh ngày nghỉ thanh bình.
Sau đó khi mặt trời đã dần lặn xuống đằng xa, chúng tôi phụ mọi người dọn dẹp.
Lúc được họ nói ‘còn lại cứ để người lớn làm là được rồi’, tôi bất giác nhìn thì chẳng thấy Tsukishiro cho đến lúc ban nãy còn gom rác ở đằng đó đâu nữa.
Nhỏ đấy, phần lớn lúc nhận ra thì chỉ toàn đang một mình lảng vảng nhỉ……
Khi tôi đi tìm thì thấy cô ấy đang ngồi trên tảng đá cách một chút so với bờ sông. Váy của cổ được kéo lên đến đầu gối, đôi chân dài trắng nõn đang đắm mình dưới dòng sông.
Khi nhận ra tôi đang đến gần thì cô ấy cứ thế nhìn lên và cười tươi.
“Nè, khi ngâm chân xuống, cảm giác lạnh và dễ chịu lắm~ đó.”
“Ể, tớ cũng làm.”
Tôi bắt chước như cô ấy, cởi giày ra rồi cho chân xuống dòng nước. Khoảnh khắc ban đầu lạnh hơn là tôi dự tính, khiến cho con tim khẽ đập nhanh.
“Ư ồồ……”
Lạnh và dễ chịu lắm……
“Tìm tớ có chuyện gì à?”
“Đâu, chẳng biết cậu đi mất từ lúc nào, nên có lẽ sốt ruột thôi.”
Sông thì xảy ra nhiều vụ tai nạn kia mà.
“Sukune lúc nào tìm và lo lắng cho tớ như thế hết ha.”
“…………”
“Cả hôm nay, tớ đã rất vui khi cậu mời tớ đi một cách bình thường đó.”
“Không, tại cậu nói là tương đối rảnh hay gì mà……”
“Lúc vào cao trung cũng thế, cậu đến bắt chuyện với lại một bạn nam sinh lúc nào cũng cô đơn một mình……tớ đã nghĩ là……điểm đó ở cậu quả nhiên là chẳng thay đổi nhỉ, đó.”
Tsukishiro khẽ lắc lư đôi chân đang ngâm dưới dòng sông.
“Nhưng mà, do cậu hoàn toàn không cố bắt chuyện với lại con gái, nên tớ nghĩ cậu đã gặp phải chuyện gì đó.”
“Aa……”
“Satoko-san cũng đã từng nói ‘chấn thương tâm lý sao rồi’ nữa……Cậu đã gặp chuyện gì thế?”
“Chuyện đó……”
Có lẽ nếu là chỉ một chút trước kia, tôi đã chẳng nghĩ là sẽ định nói với lại Tsukishiro đâu. Hình ảnh một Tsukishiro-san lạnh lùng ấy là người trông như dẫn đầu đám con gái mà nói ra từ ‘kinh tởm’ một cách bình thường mà.
Nhưng mà, cái từ ‘sang chấn tâm lý’ lại thốt ra từ miệng của ba mẹ khá nhiều rồi. Đến nước này có lẽ cần phải giải thích thôi. Nghĩ như thế rồi thì tôi lác đác kể lại.
Nếu nhìn từ phía người khác thì chắc chắn nó chẳng phải là chuyện gì to tác. Thế nên tôi nhẹ nhàng kể nó ra như là một câu chuyện cười. Kể về cái ngày đã làm cho nhận thức thế giới của tôi thay đổi.
Tsukishiro sau khi nghe hết toàn bộ rồi thì trở nên dỗi hờn.
Khi tôi nghĩ là cô ấy đang giận dỗi chuyện gì đó, thì cổ lẩm bẩm「bực bội……」ra thành lời.
Tôi nghe thấy tiếng dòng nước chảy róc rách.
Dưới dòng nước trong vắt có đôi chân trắng muốt của Tsukishiro, nó chuyển động tạo nên những gợn sóng nhỏ đung đưa.
Và kế đến là tiếng nước khi Tsukishiro rút chân cô ấy lên khỏi mặt nước. Sau đó cô cho hai chân lên tảng đá đang ngồi và ôm đầu gối. Màu của phần đá được đôi chân đang ướt đặt lên chuyển sang màu sẫm. Tôi chẳng hiểu sao lại nhìn vào nó.
Bất giác khi nhận ra thì Tsukishiro đang vừa vùi nửa gương mặt của cô ấy bên trong vòng tay, vừa lườm chầm chầm về phía tôi.
“Yuu này nhé……”
“Ể.”
“Yuu……tớ nghĩ cậu ngầu lắm.”
Tsukishiro chỉ nói như thế chứ không nói ra cảm nhận chi tiết.
“Ngầu lắm đó.”
“……Ừm.”
“Cậu thật là ngầu đó……”
“Cảm ơn nhé.”
“Cái đó, không phải tớ an ủi cậu đâu……”
“Ừm. Cảm ơn cậu.”
“A~, mồ~, nhất định là không hiểu gì rồi. Tức là như thế đó!”
Hiếm khi nào mà Tsukihiro tức giận, cô ấy đẩy sau lưng nên tôi ngã sấp mặt xuống vùng nước nông đằng trước.
**
Kết thúc hai tuần làm thêm cũng là lúc tháng 8 đến, nhưng kỳ nghỉ hè vẫn còn hơn một nửa.
Khi tôi đang hứng những làn gió từ máy lạnh ở dưới sàn phòng khách chẳng có một ai thì thằng Akahori gọi điện đến.
“Ồu……Có gì không mèn.”
“Tao muốn gặp Yuta quá.”
“Hà~, thế hả……”
“Muốn đi biển chung với nhỏ cơ.”
“……Đi mạnh giỏi nhé.”
“Yuta thì chắc không muốn đi riêng với tao đâu. Tao muốn Tsukishiro-san mời giúp!”
“Ư~n.”
Khi tôi đang rên rỉ thì từ ngoài cổng có tiếng mở cửa, và tôi hướng mặt về hướng đó.
“Tớ về rồi đây.”
Vừa đúng lúc Tsukishiro vừa kết thúc công việc và quay trở về nhà.
“Mày nhờ trực tiếp đi nhé.”
Rồi thì tôi đưa điện thoại cho Tsukishiro, cô ấy ngây người nhận lấy nó và áp tai vào.
“……Hả? Cậu bị ngốc hả……”
Tsukishiro nói ra câu đầu tiên bằng giọng lạnh lùng và biểu hiện vô cảm.
“Hừ~m……À thế hả. Hiểu rồi.”
Kết thúc cuộc gọi và Tsukishiro trả lại smartphone cho tôi, rồi ngay lập tức cô ấy gọi bằng điện thoại của bản thân.
“Yuta, đi biển thôi.”
Tôi nghe được tiếng hét như「Hyoể~」của Yuta thông qua smartphone.
“Chuyện đấy thì cậu với tớ cùng đi mua là được……Ể……Tớ cùng với Sukune và…………Akahori.”
Tôi ngạc nhiên vì mình có tên mình như đúng rồi vậy. Nhưng mà rút ra từ bài học từ lần trước, Yuta sáng suốt xác nhận lại những người đi cùng.
Yuta đang đáp lại gì đó qua điện thoại.
“Nếu không thích thì cậu có thể bỏ……Tớ muốn nói như thế lắm, nhưng tớ có cảm giác nếu như không có Akahori thì Sukune sẽ không đến.”
Cô ấy vừa loáng thoáng nhìn về hướng này vừa nói nên tôi「ừm ừm」gật đầu. Thì tất nhiên rồi. Thằng đưa ra ý tưởng là Akahori, còn tôi là đứa đi cùng mà.
Tsukishiro cúp máy, và nói rằng「Yuta nói là sẽ đi」với tôi.
“Nhưng mà Yuta có vẻ không thích mà đúng chứ.”
“Ừm, nhưng mà cậu ấy nói sẽ xem như không có Akahori và trông chờ vào chuyến đi đó.”
“Akahori……tội nghiệp ghê ha……”
“Thế à? Nói gì thì nói, tớ nghĩ Yuta không ghét Akahori đến như thế đâu.”
“Ể? Thế hả? Sao cậu biết?”
“Ư~n, bằng cách nào đó ấy mà……”
Chỉ có tôi là chậm tiêu thôi à. Từ hướng mấy đứa cùng giới có lẽ bọn nó cũng sẽ hiểu không chừng.
Tsukishiro ngồi khụy xuống cạnh đầu chỗ tôi đang nằm, dòm vào mặt tôi và nói.
“Yuu, cậu sẽ đi cùng nhỉ?”
“……Ừm.”
“Hehe…………Háo hức quá.”
Gương mặt nở nụ cười hiền dịu đó của Tsukishiro quả nhiên trông khác với lại lúc cô ấy nghe điện thoại ban nãy, khiến tôi chợt nở nụ cười.
Ngày hôm sau, Tsukishiro có hẹn với lại Yuta để đi ra ngoài mua đồ tắm, đến chiều thì quay trở về.
“Tớ ngay lập tức quyết định liền, nhưng còn Sakura thì lại không thể quyết định……”
Có lẽ cả một ngày hôm nay họ đã khá trở nên thân thiết hơn. Tsukishiro đã chuyển từ gọi「Yuta」sang「Sakura」rồi.
“Nhỏ ấy phiền trong vụ đặt hàng lắm. Cái này hở hang quá nhiều, hay cái kia trông quá con nít chẳng hạn.”
Tuy lẩm bẩm nói ra những lời phàn nàn, nhưng gương mặt đó trông rất vui. Có lẽ đây là lần đầu tiên tôi nghe Tsukishiro kể chuyện về bạn kể từ khi chúng tôi gặp lại nhau trên cao trung.
“Với lại, cậu ấy khá thấp nên cỡ junior sẽ hợp với cậu ấy……nhưng vùng ngực thì lại to, nên cũng khá là phiền phức ở đấy……”
“Ồ……Àà……”
Tôi khó mà phản ứng lại lắm nên chả cần thông tin đấy……Và tôi khó xử mà nhìn chằm chằm lên vân gỗ trần nhà. Những lúc thế này thì rốt cuộc mấy tên ikemen nổi tiếng ấy phản ứng thế nào nhỉ.
Bằng cách nào đó mà trong đầu tôi lại trôi nổi hình ảnh của thằng ikemen Akahori.
Vào giữa trưa ngày hôm sau, tôi đã có mặt tại bãi biển nóng ran.
“……Nóng quá.”
Cát ở bãi biển sau khi đi qua nhiều ga bằng tuyến Keio hay Odakyuu để đến rất ư là nóng.
Dù là ngồi trên tấm trải nhưng mông cũng cảm nhận được độ nóng chẳng khác gì. Và rồi, ánh mặt trời chiếu thẳng trên đỉnh đầu cũng gắt nữa. Cả trên lẫn dưới đúng là nóng như địa ngục mà.
Akahori nói「A, đến rồi kìa」và tôi nhìn về hướng đó.
Tsukishiro và Yuta đã thay đồ tắm.
Tsukishiro thì mặc một bộ bikini màu đen đơn giản với một cái áo khoác trùm đầu mỏng bên ngoài, phần dưới thì cũng có mặc một chiếc quần đùi ngắn phía trên đồ tắm. Hoàn toàn chẳng lộ gì ra nhiều cả. Nhưng, phần bụng trắng nõn có chiếc rốn nhỏ xinh xắn, hay cặp đùi thon và đôi chân dài kia cũng đủ bắt mắt. Mái tóc cũng được buộc lên để lộ ra phần gáy, cảm giác lại càng nhấn mạnh hơn độ tốt của phong cách toàn thể.
Yuta thì mặc đồ tắm màu trắng. Đằng ấy cũng chọn một bộ tách rời, nhưng phần nhún béo cả trên lẫn dưới khá to nên có thể thấy độ hở hang khá thấp.
Nhưng mà, kích cỡ của phần ngực đã thổi bay đi cái ấn tượng ấy.
Nếu như là trong manga cổ điển thì mắt tôi có lẽ đã lòi ra ngoài rồi. Cả Akahori cũng mở mắt to hết giới hạn để nhìn Yuta.
Thằng Akahori theo phản xạ mà lẩm bẩm「To vãi~」, rồi nó ăn trọn gót lòng bàn tay và hét lên「He a~」như là ultraman vậy.
Thiếu cẩn trọng quá đấy……Bộ thằng này không phải là ikemen hay gì à……
Nhưng mà nếu như không có thông tin từ trước thì tôi có lẽ cũng đã mở mồm ra rồi không chừng. Thứ chẳng hợp nhưng mà lại vĩ đại thật chứ.
“Ánh mặt trời gắt lắm, Sukune-san cũng nên thoa kem chống nắng sẽ tốt hơn đó.”
“A, àà……ừm.”
Tôi nhanh chóng lảng ánh mắt đi khi mà Yuta bắt chuyện. Sẽ trở nên xa lạ với cổ mất.
“À ré? Sukune-san? Sukune-sa~n?”
Dừng lại đi mà. Tôi không muốn bị nghĩ là đang nhìn rồi vậy mà. Nếu như mang một thứ khủng hoảng như thế thì chẳng phải sẽ không biết nên hướng ánh mắt đi đâu hay sao.
“Nóng quá……nên tớ, đi ra biển đây.”
Trước hết thì tôi đã quyết định chạy trốn.
“Đi cẩn thận nhé.”
Được Tsukishiro vẫy tay, tôi đắm người mình xuống vùng biển mặn to lớn.
Ngâm mình được chút và ngước mặt lên thì Tsukishiro và Yuta vẫn đang kem chống nắng cho nhau, một bức ảnh họa có chút hơi dung tục. Ở gần đó, thằng Akahori thì đang ngồi nhìn với tư cách là thành viên chủ chốt đang ngăn chặn đám tán gái.
Và cuối cùng thì cả đám đã xuống biển.
Cái bất ngờ ngoài dự đoán là Yuta bơi khá giỏi. Cô ấy đang di chuyển rất ư là hoa lệ.
Tsukishiro thì đang trôi nổi trên cái phao mà đuổi theo đằng sau.
“Tsukishiro, không lẽ cậu không biết bơi à……?”
“Đâu, chỉ là tớ không giỏi thôi……nếu là 10 mét thì tớ có thể bơi được đó nhé. Nhưng mà, tớ nghĩ, biển. không phải nơi để bơi đâu……”
Tsukishiro trông có chút ngượng ngùng, lẩm bẩm ra cái cớ mà tôi chẳng thể hiểu được.
“……Yuu, nắm tay tớ đi.”
“Ừm.”
Đằng này có trôi ra ngoài biển hay bị đuối nước thì mệt lắm. Có lẽ nên di chuyển đến vùng nông hơn một chút sẽ tốt hơn.
Khi tôi vươn tay đến và nhìn và Tsukishiro thì ở phía chính diện, ngực của cô ấy đang nổi bồng bềnh trên chiếc phao.
Tôi giật mình, nuốt xuống cái từ「to q-……」thốt ra theo phản xạ. Tôi chẳng muốn trở thành ultraman đâu.
To quá. Con nhỏ này cũng to quá……Vậy đây là, con gái sao.
Không thể nào quên được, nhưng tôi lại giật mình với thứ cảm xúc như thể đã nhớ lại vậy.
Đấy không phải là loại kích cỡ trái với lại cân bằng cơ thể như Yuta, nhưng cô ấy là loại thanh mảnh khi ăn diện hay sao mà thứ kia lại xuất hiện ngoài sức tưởng tượng. Độ nhỏ nhắn của đầu và độ rộng của vai thì cân bằng, cùng với độ thon của eo nên mới có thể cảm nhận được nó thật to.
Bộ đồ tắm đen làm nổi bật lên làn da trắng, trông thật chói sáng làm sao.
Có giọt nước đính trên xương đòn gánh, và có vệt nước như chảy xuống vùng thung lũng tuyệt đẹp từ đằng ấy.
Nó được ép xuống một chút do cô ấy đang nổi trên phao, có lẽ do được đồ tắm cố định nên thực tế tôi cũng chẳng biết được, nhưng sự trắng tròn đó, chẳng hiểu sao mà có thể thấy nó có hình dạng cực kỳ đẹp……không, dừng lại thôi. Dừng cái suy nghĩ này lại, cố gắng trở thành một đứa con trai tử tế nào.
Ngay cả bản thân tôi cũng chẳng muốn bị nhìn vào kích cỡ của ‘cậu bé’, để rồi bị nghĩ rằng nó có hình dạng cân bằng tốt hay không tốt, hay là ấn tượng thật khác khi đang mặc đồ tắm hay gì đâu. Có thể tự do suy nghĩ một nữ diễn viên sexy dùng chỗ đấy để làm kế sinh nhai, nhưng mà đánh giá cơ thể của một người bạn này nọ thì thật chẳng tốt chút nào cả. Tuy là không tốt, nhưng với não, một trong những ký ức về mùa hè đã cháy rụi mất rồi. Cơ mà trông như sẽ có một trang cho sự hồi tưởng đó.
Ở đằng xa một chút, Yuta đã cố chơi ném và bắt bóng hay sao mà quả bóng bãi biển đập thẳng vào mặt thằng Akahori.
Sau khi chơi được một chút rồi thì bọn tôi lên bãi biển để nghỉ ngơi, bổ sung nước rồi cả bốn đứa lại xuống biển.
Lần này thì cả Tsukishiro và Yuta thì nắm lấy phao nổi, chơi đùa khi cố tình cho nó trôi theo cơn sóng.
Nói gì thì nói ở biển, cũng vui đấy chứ.
Do ở cách xa nhà nên đây không phải là nơi để có thể đến thường xuyên. Nhưng mà, cảm giác cơ thể đã nhớ lấy mùi vị của biển.
Cảm giác ướt át của nước biển, hay cảm giác về trọng lực thay đổi lúc bước lên bờ ấy thật là hoài niệm ở đâu đó. Những cơn sóng thật thú vị, bầu trời thì cũng rộng lớn nữa. Cả cảm giác về bà mẹ thiên nhiên ấy cũng khiến tôi có cảm giác sảng khoái như là tách rời khỏi những ngày thường nhật vậy.
“Đói bụng quá đi.”
Ai đó đã nói ra câu đấy.
Đã ăn bữa trưa ở nhà ga giữa đường đến rồi, vậy mà khi chơi đùa dưới nước lại khiến bụng đói meo đi. Về trường hợp đấy, ngay từ đầu bọn tôi đã có kế hoạch đi mua và ăn yakisoba ở ngôi nhà trên biển gần đó.
Nhưng mà, do cảm nhận được sự nguy hiểm do nhiệt độ ngày hôm đó quá cao nên rốt cuộc bọn tôi đã quyết định quay về.
Không dùng bữa tại bãi biển, mà cả đám bước vào một quán ramen cũ kỹ ở giữa đường đến nhà ga.
Đây là đề xuất của Yuta do không chịu đựng nổi cơn đói, nên đã vào mà tiệm mà không bận tâm con gái có vào được hay không.
Tô ramen tương với vị béo từ xương heo và sợi mì dày, cùng với trứng luộc ngâm xì dầu. Sau đó còn có cả há cảo.
“Bơi xong và sau đó là tới ramen……Ngon quá~”
“Lượng muối thấm hết vào người ha……”
Tôi cùng với thằng Akahori để lộ ra cảm tưởng từ tận đáy lòng. Thậm chí có cảm giác đi biển để được ăn cái này vậy. Vị ngon của nó làm tê cả não. Và bên trong tiệm còn cả máy điều hòa được bật rất hiệu quả, cảm giác được chữa lành vậy ấy.
Chiếc tivi trong cửa tiệm có chút mờ tối này đang chiếu trận bóng chày của học sinh cao trung.
Nếu là từ vị trí của tôi thì chẳng thế thấy gì nên chỉ đang nghe tiếng của nó thôi.
Cũng nhờ vào sự mệt mỏi khi vừa bước lên từ mặt nước nên buổi chiều hè đâu đó có thật là uể oải.
Tsukishiro và Yuta vẫn đang trò chuyện cùng nhau suốt trước mặt.
Đây là khung cảnh gần nhau không thấy ở lần trước.
“Trông như……đã thân nhau hơn rồi ha.”
Vốn dĩ Tsukishiro thì lại muốn thân hơn với tôi, và thằng Akahori lại muốn thân hơn với lại Yuta, vậy mà sự kếp hợp ngoài dự đoán lại đang rất là thân thiết với nhau.
Giữa đường trên chuyến tàu trở về nhà, Akahori và Yuta đã xuống trạm trước. Nhắc mới nhớ có lần nó nói với tôi là học cùng trường trung học, cũng cùng nhà ga gần nhất nữa.
Tôi và Tsukishiro thì đi thêm 4 trạm nữa. Chúng tôi vẫn đứng gần cửa trên chuyến tàu đang chạy.
“Tớ đã nghĩ Tsukishiro đã quyết định không sẽ không kết bạn với lại bạn nữ cùng lớp chứ……”
“Ể, về chuyện gì cơ?”
“Đâu, vì thấy cậu trở nên cực kỳ thân thiết với Yuta đó.”
“Ể, thì bởi vì……Sakura thú vị ấy mà.”
Tsukishiro trả lời mà chẳng hiểu sao trông như hờn dỗn.
“Không, tớ nghĩ tốt mà.”
Tôi cũng mừng khi mà Tsukishiro có được bạn như thế chứ.
“Tớ, cực kỳ dở tệ trong xây dựng mối quan hệ vối người khác lắm……Thế nên mới thành ra thế này đó.”
“Thế tức là sao?”
“Ưn ưn……Tớ, từ xưa là loại quan tâm đến mọi phương diện mà, nên đã chẳng thể làm bộ mặt chán ghét với người khác.”
“Đúng thế ha. Tớ còn nhớ đây.”
Trong ký ức của tôi thì Tsukishiro đã từng như thế.
Một cô bé nhút nhát và tốt bụng. Tôi không thể không tò mò vì sao mà bây giờ Tsukishiro lại trở nên lạnh lùng và thích làm theo ý riêng của bản thân.
Dù rằng nghĩ như thế chứ tôi không thúc giục gì cả, vậy mà cuối cùng Tsukishiro bắt đầu kể lại từng chút một chuyện thời còn học trung học.
Tsukishiro thời trung học đã bắt đầu làm công việc người mẫu cho tạp chí.
Chính do ảnh hưởng đó nên có lẽ kiểu tóc, biểu hiện trên gương mặt cũng thay đổi khiến cho cô ấy trông giản dị. Kể từ sau lúc đó thì sự tồn tại của cô được để mắt đến một cách đột biến. Số lượng nam cũng như nữ đến gần cô tăng lên, và lại càng tăng thêm nữa.
Khi số người liên quan đến tăng, sự rắc rối trong mối quan hệ con người sẽ lớn lên.
Kể từ sau đó do cô ấy trở nên nổi tiếng, khi đối xử thân thiện lại khiến cho nhiều nam giới hiểu lầm nên cổ được rất nhiều lời tỏ tình. Cũng có những khi cô ấy cố tìm những cách từ chối để không gây bất hòa, nhưng lại không thể truyền đạt suôn sẻ. Mối quan hệ với bạn nữ cũng trở nên rối rắm từ đây.
Những nữ giới không dính dáng gì đến tình ái cũng chẳng biết nên tham gia phe nào, bị lôi kéo vào những hội này hội nọ muốn thu hút người đang nổi bật là Tsukishiro, để rồi kết cục là ghét luôn cả đôi bên.
Lên năm ba trung học thì đổi lớp, khi cô ấy dùng thái độ cộc lốc với lại mọi rắc rối toàn phương diện hiện tại thì làm sao đó mà mọi thứ đã trở nên tốt đẹp hơn.
Tất nhiên thái độ khó gần sẽ tạo ra kẻ thù, nhưng cô ấy cảm giác số lượng đó ít hơn so với khi cổ là một người thân thiết, thiếu sự quyết đoán. Và còn cảm giác thoải mái hơn so với khi tâng bốc để hòa nhập với người khác.
“Chuyện này khó nói với lại con gái lắm, và đây là lần đầu tiên tớ nói ra đàng hoàng với ai đó đó.”
Tsukishiro nói thế và cười ‘hehe’.
Lý do khiến Tsukishiro thay đổi vụng về hơn tôi tưởng nên bản thân chẳng thể nói được gì. Tôi đã nghĩ nếu được sinh ra là một cô nàng xinh đẹp thì cuộc sống sẽ ấm áp và dễ dàng vậy mà. Cho dù có được sinh ra với dung mạo thế nào đi nữa, có lẽ nếu không thể làm gì đó có lợi cho bản thân thì kết cuộc sẽ khó mà tồn tại.
Và đồng thời, tôi đã có sự cảm phục kỳ lạ, rằng con nhỏ này cũng là con người kia mà.
“Tình cảm luyến ái khiến nhiều người bị cuốn vào, tớ cảm thấy ‘thật là phiền phức quá đi’, và trở nên tiêu cực……Thế nên tại sao ngay lập tức lại nói ra rằng bản thân mình muốn hẹn hò với lại Yuu……đến cả bản thân tớ cũng thấy bất ngờ nữa……”
Tsukishiro nhìn ra ngoài cửa sổ của cánh cửa ra vào trên tàu điện, nhưng bất giác nhìn sang đây và cười.
“Nhưng mà, nếu như Yuu không phải là bạn mà là bạn trai của tớ, quả nhiên sẽ có cảm giác như tớ cũng sẽ chẳng thể nói ra chuyện này……Cứ đang trở nên thân thiết với nhau là tớ vui rồi.”
Tôi có chút không hiểu với lời của Tsukishiro nên nói.
“……Nhưng mà, dù là đằng nào đi nữa thì tớ vẫn là tớ mà.”
“Ưn~ừn, tớ tuy là đã quyết định không quan tâm đến loại người thờ ơ, nhưng tớ là loại nhìn vào sắc mặt của người khác đó……Khi cậu thành bạn trai tớ, chuyện tớ khó khăn khi trở nên nổi tiếng, hay bị đứa con gái ghét chẳng hạn……nhưng nội dung như thế, tớ cảm giác không thể nói ra nhiều suy nghĩ của bản thân được đâu.”
Liệu thay đổi vị trí thôi thì nội dung trò chuyện sẽ thay đổi sao. Tuy nghĩ như thế, nhưng tôi cùng Tsukishiro có thể đi chơi ở nhiều nơi hay đến siêu thị gần nhà, vậy mà khi áp đặt cái khái niệm ‘hẹn hò’ vào thì tôi ngay lập tức cảm thấy sợ hãi. Có lẽ cũng giống như nhau cả thôi.
Chúng tôi xuống ga và đi trên con đường dẫn về nhà, người cứ im lặng suốt là Tsukishiro mở miệng như thể đã quyết tâm.
“Mà nhắc mới nhớ này……Yuu.”
“Ửm?”
“Thì……đồ tắm……cậu thấy thế nào?”
“Ể……Ểể~, đến bây giờ lại hỏi ư?”
Đôi gò má của Tsukishiro ửng đỏ, chẳng biết thế nào mà cổ che miệng lại và gật gù.
Tôi chẳng nghĩ đến bây giờ lại được đưa cho cái thử thách dễ vượt qua, nên đã nghẹn lời.
Nói là phong cách tốt thì tôi có cảm giác quấy rối tình dục làm sao đó, hay khiêu gợi chẳng hạn, thật là lố bịch.
Đưa ra cảm nhận về đồ tắm hay gì đó, chẳng phải nói ra bất kỳ gì đó đều sẽ trở thành quấy rối tình dục sao……Và trong đầu tôi chỉ có những cảm tưởng quấy rối mà thôi.
Tôi tìm kiếm những cảm tưởng mà nó chẳng phải là quấy rối ở trong đầu.
Và cuối cùng tôi đã tìm thấy.
Phải rồi, chính là cái này!
Nếu là cái này thì chắc chắn không sao!
“Dễ thương lắm.”
“………………Ưn gư~”
Do Tsukishiro rên rỉ, dùng hai tay che mặt lại và chạy đi trước nên tôi biết rằng mình lại lựa lời sai mất rồi. Tôi, rốt cuộc phải nói như thế nào mới được chứ.
**
Vào một buổi tối mùa hè. Kim đồng hồ đã vượt quá 22 giờ.
Khi tôi uống trà lúa mạch ở nhà bếp và định trở về phòng thì Tsukishiro cầm theo ví và đang tiến ra phía cổng.
“À ré, cậu đi đâu thế?”
“Tớ ra cửa hàng tiện lợi một chút.”
“……Vậy thì tớ cũng đi nữa.”
“Ể~”
Tsukishiro lập tức quay về phía tôi.
“Vì tớ cũng có thứ muốn mua.”
“Ừm.”
Tsukishiro khẽ nói「Hoan hô……」rồi chúng tôi cùng nhau ra ngoài.
Những cơn gió không nóng cũng chẳng mát của mùa hè đang thổi trên lộ. Khi ra khỏi khi dân cư mờ tối và yên tĩnh thì có ánh đèn giao thông, và đằng đó có một biển hiệu cửa hàng tiện lợi đang nháy sáng.
Khi vào cửa tiệm rồi thì Tsukishiro mua hộp trà sữa và ngòi viết chì, nhanh chóng kết thúc chuyện mua sắm.
“Yuu, cậu mua gì thế?”
“Ể~”
Tôi chỉ theo sau và lo lắng cho Tsukishiro vì cô ấy cố lảng vảng ra ngoài giữa đêm như là một cô thiếu nữ lưu manh thôi, chứ có thứ gì muốn mua đâu.
Để ý xung quanh thì do có bộ pháo hoa nên tôi đã mua nó để đánh trống lảng.
“Cậu muốn mua cái đó à?”
“……Phải đấy.”
“Cái đó……bao giờ dùng thế?”
Nó hấp dẫn cô ấy là hơn là tôi tưởng.
“Eeto……”
“Cậu đang có hẹn với ai à?”
Tại sao cổ lại quan tâm đến pháo hoa như thế ta. Nhìn Tsukishiro đang nhìn pháo hoa chầm chầm trên tay, và tôi đưa ra một kết luận đơn giản.
“……Sau khi về thì cùng chơi nhé?”
Có lẽ Tsukishiro muốn chơi pháo hoa không chừng.
“Ể…………Chơi với tớ ư?”
“Ừm.”
“Tớ muốn chơi.”
Câu trả lời ngay tức thì của Tsukishiro khiến tôi tin chắc hơn. Sau đó được Tsukishiro bất ngờ trở nên phấn kích kéo tay mà chúng tôi ra khỏi cửa hàng tiện lợi.
Sau khi về đến nhà, tôi đi lấy cái mồi lửa từ trong tủ bếp. Kế đó thì mang theo mấy ngọn nến màu cam nhận được từ ai đó mà cứ để suốt chưa được bóc vở ra ngoài sân.
Mấy cây nến có vẻ như là nến thơm, khi đốt lửa tỏa ra một hương thơm dịu ngọt.
Tôi cho nước vào cái xô đang lăn lóc ngoài sân.
Tsukishiro đang ngồm xổm, vươn tay đến như đã ngóng trông.
“Được rồi chứ.”
“Ừm. Xin mời.”
Tsukishiro tùy ý lấy một cây và châm lửa. Tiếng xì xèo và những tia lửa màu tỏa ra. Mùi khói bao phủ toàn bề mặt.
“Wa~”
Tsukishiro khẽ thốt lên.
“Tớ, có lẽ cũng lâu rồi mới chơi.”
Bản thân tôi cũng lấy một cây ra và châm lửa. Màu của tia lửa thay đổi theo ba màu.
Chơi được vài cây, khi định lấy cây mới thì cũng vừa đúng lúc Tsukishiro xài hết và đến, nên cứ thế tôi đưa nó cho cô ấy.
“Cảm ơn cậu.”
Nói thế xong thì Tsukishiro lập tức đến gần và châm lửa. Miệng của cô ấy đang cười, trông rất là thích thú.
Gương mặt nhìn nghiêng đang say sưa vào pháo hoa của Tsukishiro được ánh lửa rọi sáng ấy thật là đẹp.
Đôi mắt, to thật ha……Mũi và đường nét cũng như đồ được chế tác nên vậy……Khi tôi đang thấm thía suy nghĩ như thế thì đột nhiên Tsukishiro nhìn sang hướng này, nên mặt chúng tôi đối nhau.
“……Gì thế?”
“Ể~”
“Cậu……đang nhìn tớ chầm chầm đó.”
Thôi chết. Bản thân lơ đễnh nên đã không nhận ra rằng mình đang nhìn chằm chằm cô ấy ở khoảng cách rất gần.
Nếu như là lúc trước, tôi đã chẳng làm cái hành động mà bản thân nghĩ sẽ khiến cho cảm xúc thấy khó chịu đó đâu. Là do đã quen với lại Tsukishiro rồi hay sao mà tôi đã hoàn toàn trở nên lo đễnh.
“Bị cậu nhìn như thế……Tớ có chút hơi ngượng đó……”
Vậy mà biểu hiện của Tsukishiro lại chẳng có chút nào là khó chịu, vừa thì thầm, vừa nhìn chằm chằm ngược lại tôi.
Ánh mắt ngay lập tức chạm lấy nhau, chẳng hiểu sao mà tôi chẳng thể nào di chuyển ra khỏi cặp mắt to có khuynh hướng nghiêng lên ngay trước mặt mình.
Tsukishiro dường như cũng quên chớp mắt mà chẳng hề chuyển động, cứ thế đang nhìn chằm chằm vào mắt tôi.
Trong lúc nhìn nhau, cây pháo hoa trên tay Tsukishiro vẫn đang phát ra những tiếng xì xèo, nhưng cuối cùng mảnh tro đã cháy rơi xuống và xung quanh trở nên tối đi.
Trong khoảnh khắc nơi đây bị chi phối bởi sự yên ắng và bóng tối đã trở nên dày đặc.
Vài giây sau khi mắt đã quen đi với sự mờ tối, tôi đã có thể nhìn thấy gương mặt ấy.
Hình bóng cô ấy mờ ảo tôi thấy trong ánh sáng mờ như là một bức ảnh họa, và nơi đầy rẫy khói này, cảm giác thực tế đâu đó thật là thiếu sót.
Khi đang nhìn nhau thì ánh mắt ấy như thể ra hiệu gì đó mà từ từ được nhắm lại.
Cứ thế mà cô ấy khẽ nâng chiếc cằm lên.
Trên gương mặt như tạo vật đó có làn môi trông rất mềm mại.
Tôi tiến mặt mình lại gần, đến cái nơi mà ánh nhìn của mình đang bị khóa lấy.
Đầu đang có cảm giác giống như là thư thả vậy.
À ré?
Mình, đang làm gì thế này.
Bên trong góc đầu có chút cảm giác sai sai, cũng cảm thấy có gì đó thật lạ.
Vậy mà tôi đang bị lực hút kỳ lạ kia kéo lấy.
Nhẹ nhàng đưa mặt mình lại gần.
Ở khoảng cách mà cả hai hiểu được hơi ấm từ hơi thở của nhau——.
Lành cành~
Nghe tiếng cửa nhẹ nhàng được mở, tôi vừa ngửa người về phía sau như búng, vừa ngay lập tức tạo khoảng cách một mét với lại Tsukishiro. Ngay cả bản thân cũng thấy chuyển động như là ninja ấy.
Người mở cánh cửa ấy là ba tôi.
“Chơi phóa hoa à……được ta.”
Ông chỉ khẽ nói thế rồi bước ra ngoài vườn.
Tôi thì đang trong tư thế ngã dập mông, cả hai tay chống xuống mặt đất.
Con tim vẫn còn đang đập thình thịch từng cơn.
Ba tôi châm lửa pháo hoa rồi cười「fưfư」, chỉ tận hưởng một cây xong thì「ừm」một tiếng và đi khỏi.
Tôi thì trong lúc đó mà nhìn chằm chằm lấy ổng, chẳng thể một lần nhìn sang Tsukishiro.
Cuối cùng khi tôi liếc nhìn sang Tsukishiro thì cô ấy không hướng về bên này, im lặng mà đốt cây pháo hoa mới.
Nói「xin lỗi」thì cảm giác khác với lại sự tạ lỗi, mà nói về hành động lúc ban nãy thì cảm giác như gậy ông đập lưng ông.
Như để giảm bớt căng thẳng mà bản thân tôi cũng vươn tay lấy và đốt cây pháo hoa mới.
Cây pháo hoa trên tay tôi kêu lên những tiếng xèo xèo nổi bật. Nhưng mà cảm giác như chẳng còn tâm trạng dành cho pháo hoa nữa rồi.
Ánh mắt và làn môi của Tsukishiro lúc nhìn gần ban nãy đã in sâu vào trong tôi, còn sống động hơi cả ngọn pháo hoa nữa.
Tôi và Tsukishiro chỉ im lặng và đốt từng cây pháo hoa còn lại. Sau khi kết thúc rồi thì thì xung quanh toàn là khói trắng.
“Hết mất rồi……Vui quá cậu nhỉ.”
Khi nhìn sang Tsukishiro đã nói như thế bằng giọng điệu ngây thơ, cảm giác như là mình đã mơ, và khoảnh khắc khi nãy thực sự chẳng tồn tại vậy.
Tôi đứng lên và giãn cơ.
“Đi ngủ thôi nhỉ.”
“Tớ học thêm một tí nữa rồi sẽ ngủ sau.”
“Thiệt hả……”
“Chúc cậu ngủ ngon.”
“Ừm. Chúc cậu ngủ ngon.”
Chia tay nhau trước phòng xong thì tôi đắm mình lên chiếc giường.
Lúc ban nãy thật ra là gì chứ.
Nguy hiểm quá. Nếu như ba mà đến chậm hai giây thì cảm giác như đã xông xuôi tất cả rồi.
Tôi không hiểu vì sao mà mình lại cố làm như thế nữa. Bản thân, hay có lẽ cả Tsukishiro đã mông lung giữa bầu trời đêm và pháo hoa rồi.
Khoảnh khắc đó, có lẽ như có ma vật mùa hè tồn tại giữa tôi và Tsukishiro vậy ấy.
**
Kỳ nghỉ hè vẫn còn đang tiếp diễn.
Đang trong buổi sáng rảnh rỗi, tôi đang cho lần lượt cho những bộ phim tiếp theo mình sẽ xem vào ‘My List’ trên Subscription.
Vẫn còn nhiều tác phẩm siêu nổi tiếng nhưng mà tôi vẫn chưa xem đến. Chỉ còn có thể nói kho báu nằm trên đỉnh núi thôi.
Lần này thì có nhiều phim của Iran. Phim Iran có rất nhiều nhi đồng thủ vai chính nên dành cho những lúc muốn thư thái hay sâu lắng cũng được.
Tạo danh sách xong rồi, đang thỏa mãn thì có điện thoại từ thằng Akahori.
“Ồu……Có gì không mèn.”
“Tao muốn gặp Yuta quá.”
“Hà~, thế hả……”
“Muốn đi lễ hội mùa hè với nhỏ quá……”
Cuộc hội thoại này nghe quen quen nên tôi nói「……chờ tao một chút」rồi ra khỏi phòng.
Tôi gõ cửa phòng bên cạnh. Tsukishiro bước ra và tôi im lặng đưa smarphone cho cô ấy.
“……Akahori hả?”
Cô ấy đoán ra cũng đỡ cho tôi phần nào. Tôi gật đầu và Tsukishiro áp tai vào smartphone.
“……Hà~. Chờ nhé, mà đừng có kỳ vọng quá đấy.”
Cúp máy xong thì Tsukishiro lấy điện thoại của cô ấy ra.
Quá xế chiều, Tsukishiro được mẹ tôi đang khí thế hừng hực mặc cho bộ Yukata.
“Ôi ôi ôi! Dễ thương quá chừng~! Cháu mặc bộ nào cũng hợp hết đó!”
Bộ Yukata đỏ mẹ tôi có, lúc đầu nhìn trông cũ kỹ và tồi tàn, nhưng vừa lúc Tsukishiro mặc nó xong thì trông như một bộ Yukata thượng hạng vậy.
Mẹ tôi lấy máy ra và chụp tách tách vài tấm.
“Yuu, thế nào? Có tuyệt quá không con?”
Chẳng hiểu sao mà mẹ tôi lại ra vẻ tự hào hơi cả chính chủ nữa, vừa cười hí hửng vừa hỏi cảm nhận của tôi.
“……Con nghĩ được ạ.”
“Nó rõ hơn đi nào! Cụ thể hơn đi!”
“Màu đỏ rực rỡ, cùng với họa tiết cá vàng rất tuyệt vời……Có cảm giác cực kỳ sống động……”
“Mẹ đâu có kêu con khen cái đó!”
Tôi đã không thể nói lời khen bên trong được. Vốn dĩ làm thế nào mà có thể nói thật lòng trước mặt ba mẹ được chứ.
“Aoi-chan, cô xin lỗi vì thằng con hết thuốc chữa này nhé.”
Tsukishiro cũng khó đáp lại mà cười khúc kha khúc khích.
“Yuu, con phải làm body guard cho nhỏ cẩn thận đấy!”
“Biết rồi biết rồi.”
Chúng tôi bước ra khỏi nhà.
Ở bên ngoài, cơn nóng của buổi trưa đã được ngọn gió buổi xế chiều se lạnh đi một ít.
Tại nơi hẹn gặp mặt, Akahori đang quanh đi quẩn lại giống như là một con chó hoang đã đói bụng vậy.
“Xin lỗi đã để các cậu đợi~”
Yuta trong bộ Yukata cũng đã đến. Và sau khi nhìn thấy Tsukishiro thì cô ấy cất cao giọng nói.
“Wa~ wa~! Aoi-san dễ thương! Dễ thương quá chừng. Tớ chụp hình cậu được chứ?”
“Ừm.”
“A, để tớ chụp cho. Mượn nhé.”
Yuta hướng bàn tay về hướng này, cổ thì lắc ngang hết sức.
“Không, không chụp tớ cũng được.”
Nói thế xong thì cô ấy lấy smartphone của mình ra và chụp hình Tsukishiro.
“Ể, tại sao.”
“Từ đầu thì tớ chụp hình không ăn ảnh đâu……Với lại, tớ không có can đảm để đứng cạnh một người dễ thương như thế này đâu.”
Tôi bị cô ấy từ chối một cách cứng đầu. Nội tâm của con gái phức tạp thực.
“Yukata của Yuta cũng dễ thương lắm. Ấy mà ngược lại Yuta trong bộ Yukata dễ thương lắm. Dễ thương lắm luôn ấy. Cực kỳ hợp với cậu đó.”
Akahori bắt đầu khen hết mực như thể cứu vẫn cho thất bại về đồ tắm lần trước vậy.
Nhưng mà ngôn từ của nó thì nghèo nàn, chỉ khen liên tục mỗi một câu「dễ thương」như mấy đứa IQ cực thấp vậy. Trước mặt Yuta đang mặc Yukata, tôi thấy được độ ikemen của nó đang giảm sút. Đối lại, Yuta tuy là ‘hừm’ lên một tiếng và cúi mặt xuống, nhưng đấy không phải là giận mà trông như là đang ngượng ngùng.
“Nói gì thì nói, Yuta mỗi lần đều đến vì bọn tớ ha.”
Tôi nói bao gồm cả sự biết ơn, vậy mà Yuta lại có một chút bĩu môi.
“Một đứa nhân vật thường dân như tớ cũng khó mà tham gia vào cái xã hội, nơi mà tập trung quá nhiều nhân vật hiếm có chứ……Tuy vậy, tớ vẫn muốn đi chơi cùng với Aoi-san.”
Sau khi nói như thế, cô ấy nhìn lên Tsukishiro với vẻ mặt trông rất vui. Tsukishiro khẽ cười rồi xoa đầu của Yuta. Còn tôi thì thấy thằng Akahori trông như ghen tị trước cảnh tượng ấy.
Tại trung tâm công viên lớp nơi diễn ra lễ hội được lắp một tòa tháp, mọi người dân xung quanh hòa và nhịp nhạc lễ Obon và bắt đầu nhảy múa. Nhịp trống âm vang đến tận dạ dày.
Chúng tôi vừa thoáng nhìn, vừa bước đi.
Dọc đường có mua khoai tây nướng bơ, rồi cả bọn cùng ngồi xuống băng ghế dài và dùng nó.
Tsukishiro thì múc yoyo, còn Yuta thì mua mặt nạ cáo. Akahori thì chuyển động ngầu lòi ở gian hàng bắn súng nhưng Yuta thì chẳng mấy để ý đến cậu ta.
Được một chút thì Yuta nói mà trông như khó nói.
“Xin lỗi nhé, tớ ngồi một chút được chứ.”
“Sakura, cậu không khỏe ở đâu à?”
“Không phải như thế. Chỉ là……tớ không quen mang guốc gỗ ấy mà……”
Ở gần đó có ghế trống nên cả bọn để Yuta ngồi xuống đấy. Ở giữa ngón cái và ngón trở bàn chân của Yuta đã đỏ tấy lên rồi.
“Sakura, cậu có mang theo băng cá nhân không?”
“Tớ không có……”
“Tớ thì hôm nay cũng chỉ mang smartphone và ví bên trong túi nhỏ thôi……quên mất rồi.”
Cách đó một tí có một cửa hàng tiện lợi.
“Ừn, nếu vậy thì tớ đi đến đó mua rồi quay lại ngay.”
“À, vậy thì tao cũng đi.”
“Mày nên ở lại thì tốt hơn Akahori. Chỗ này cũng có đám tán gái đó.”
Rồi tôi một mình rời khỏi lễ hội mà tiến đến cửa hàng tiện lợi. Cả cửa hàng tiện lợi cũng hào hứng, tận dụng lễ hội mà mở quầy xúc xích Đức ở nơi đỗ xe.
Có được băng cá nhân rồi thì trên đường quay trở về, tôi tìm thấy gian hàng kẹo mơ. Tôi dừng lại trước đó và mua một cây.
Và sau khi oẳn tù tì thắng nên được thêm một cây nữa.
“Mừng cậu quay về.”
“Tớ về rồi đây. Đây là băng cá nhân.”
“Cảm ơn cậu nhiều lắm.”
“Còn đây là, thứ mà cậu thích mà đúng chứ, Tsukishiro.”
Tôi nói thế rồi đưa cây kẹo mơ cho cô ấy.
“Ể, cảm ơn cậu.”
Tsukishiro nhận nó rồi thì gương mặt của cô ấy có chút ngây ngơ ra.
“Fưfư……Aoi-san, ra là cậu thích kẹo mơ à?”
Tsukishiro thì「ể, ửn……?」và nghiêng đầu.
Cứ thế cô ấy mở miệng và ăn, sau đó thì làm vẻ mặt bất ngờ.
“A! Lúc còn học tiểu học năm tư tớ đã từng thích nó……”
“Ể……”
“Tớ quên đi mất……Tớ đã cực kỳ thích nó đó.”
Tôi chỉ tình cờ nghĩ đến thứ mà Tsukishiro thích và mua lấy nó thôi, nhưng có vẻ như đấy đã là thông tin của vài năm về trước rồi. Bản thân tuy không nhận thức được nhưng trong đầu thì vẫn còn nhớ.
Vậy mà chính cả Tsukishiro có vẻ cũng quên mất luôn.
“Tớ mừng vì cậu vẫn còn nhớ vì tớ……Cảm ơn nhé.”
Và rồi chẳng hiểu sao mà bất chợt tôi lại trở nên ngượng ngùng.
“Yuta cũng ăn chứ?”
“Không, tớ đã no rồi……Tớ sẽ nhận lòng thành của cậu nhé.”
Được cô ấy nói vậy nên tôi không ngại ăn phần của mình.
Cắn một miếng to kẹo mơ, bên trong miệng hiện giờ thật đầy vị ngọt và chua ngất ngây.
**
Kỳ nghỉ hè cũng đã đến giai đoạn cuối, Tsukishiro dành một tuần của cô ấy để đến Pháp thăm ba mẹ.
Ngày hôm sau thì Akahori đến nhà tôi chơi. Do ba mẹ bận việc không có nhà nên kẹo bánh đang vương vãi ở khắp phòng khách.
“Suốt kỳ nghỉ hè mỗi ngày mày làm cái gì thế.”
“Làm bồi bàn ở quán cà phê.”
“Hể~, tuy không hiểu lắm nhưng trông có vẻ ikemen nhể.”
“Cảm tưởng của mày tồi tệ thất đấy.”
Akahori hình như làm thêm ở quán cà phê trước nhà ga của địa phương nó, nhưng ngoài chuyện đó ra thì trông như nó khá là rảnh rỗi. Nếu hỏi tại sao thì cũng giống như Tsukishiro, Akahori chẳng có mấy đứa bạn cùng giới ở trong lớp.
Không phải theo đơn vị cả khối học, mà tại vì số lượng nam sinh trầm tính lớp tôi khá nhiều. Đối với nhiều đứa trầm tính thì một thằng với dáng vẻ sáng sủa hoạt bát như Akahori là đối tượng để bọn nó lẩn tránh mà. Thằng Abukawa cũng chẳng có ý gì xấu, là một con người khác thể loại nên nó mới chẳng muốn nói chuyện cùng thôi.
Thứ mà tôi nhận ra sau khi trải qua thời trung học yên bình đó là rất nhiều thể loại đứa năng nổ, cực năng nổ không nghĩ đến mấy đứa trầm tính. Ngược lại còn không đếm xỉa đến cái phần tự tin của bản thân đang có.
Hơn nữa cái này không dùng cho những đứa năng nổ nửa mùa, nói nôm na là đám ‘kyoro-juu ’ muốn trở thành đám năng nổ.
Những đứa đứng ở lằn ranh đó rất cố gắng và có điểm thâm độc. Nếu không phân biệt được thứ này và đám ikemen chói lóa thì sẽ xem đám con trai ikemen như kẻ thù mà không có ngoại lệ. Nhưng mà trên đời này thì chẳng có đứa nào cục súc như vậy đâu.
Chí ít thì Akahori ngoài nổi tiếng với đám con gái thì nó là một thằng tốt bụng, tích cực năng nổ. Tuy nhận thức được bản thân là ikemen nhưng nó lại không xem thường ai, cũng có tàm tạm cái đức tính khiêm tốn nữa.
“Sukune, mày có đang làm bạn đàng hoàng với Tsukishiro-san đó chứ.”
“Mày có hỏi tao như thế đi nữa……tao cũng chẳng rõ.”
Do bình thường chẳng nhận thức chuyện có đang làm bạn đàng hoàng với cô ấy hay không nên tôi chẳng hiểu rõ.
Sự khác biệt về người quen và bạn bè ấy thật là mơ hồ.
“Ờ thì……Bình thường tao có trò chuyện với cô ấy.”
Khi tôi đáp như thế thì thằng Akahori cười nham hiểm.
“Lúc mà Tsukishiro-san nói là muốn làm bạn với mày ấy, tao đã nghĩ không biết sẽ thành ra thế nào, nhưng mà tốt quá rồi hen~”
“Cái đó, thì mày……”
Tôi nheo mắt nhìn cái thằng đã trở thành bạn bề với lại đứa con gái mà nó thích.
“Nào, đối với mày chẳng phải là cơ hội để sửa đổi cái thành kiến không tin tưởng nữ giới à.”
“Không biết phải thế không nữa~”
“……Thực tế thì, đã hết chưa?”
“Đâu, tao không có sợ gì Tsukishiro……và cả Yuta cũng không sao……nhưng với mấy đứa hay bu xung quanh mày thì vẫn còn đó. Về mặt số lượng thì tao cảm thấy chẳng thay đổi chút nào đâu.”
“Cái đấy, chẳng phải chỉ cần mày trở nên thân thiết là sẽ mất đi thành kiến à.”
“Ư~n……”
Đúng thật là dạo trước, Tsukishiro cũng từng là loại mà tôi thấy ngán nhất. Có lẽ khi biết được bản tính của mỗi người rồi thì thành kiến sẽ mất đi. Nhưng mà do sẽ chẳng có chuyện tôi sẽ trở nên thân thiết với lại một nửa số nữ giới độc chiếm trái đất, nên quả nhiên là cái ngày tôi thay đổi nhận thức về toàn bộ nữ giới sẽ chẳng đến đâu.
Bọn tôi vừa ăn bánh kẹo, vừa tán gẫu thì mẹ quay trở về.
“Ara~! Chào mừng cháu đến nhà Akahori-kun.”
Do thằng Akahori là ikemen nên dù chỉ thấy nó ở lễ nhập học tôi nhưng bà ấy vẫn đang còn nhớ nó. Hơn nữa, bà ấy không nhớ mặt hay tên nhiều đứa bạn khác của tôi.
“Hôm nay trông cũng ra dáng con trai dữ ha.”
“Cháu cảm ơn bác nhiều ạ.”
Thằng Akahori nở nụ cười lịch thiệp đáp lại từng câu từng chữ dư thừa mà tôi muốn mẹ thôi đi ngay. Khi không dính dáng đến Yuta thì nó là một thằng ikemen chất lừ đó chứ.
Chỉ một tuần thôi.
Nhưng mà, một tuần không có Tsukishiro đó chẳng hiểu sao tôi lại cảm nhận được nó dài một cách kỳ lạ.
Tôi thì cứ trải qua như là mọi khi.
Nào là đến tiệm cà-ri Ấn Độ của anh thằng Abukawa, rồi cũng xem phim nữa.
Tôi cũng rủ thằng Akahori đến trung tâm trò chơi, tập hợp lại nhà thằng Aikawa để vừa ăn khoai tây chiên, vừa chơi Dairantou, sau đó thì xem bộ anime điện ảnh「Ouritsu Uchuugun: Honneamise no Tsubasa」do thằng Yabusame đề cử. Vừa cười phá lên thật to, hay cũng vừa bàn mấy chuyện tầm phào thật nghiêm túc.
Những ngày tháng cực kỳ vui vẻ khoái lạc. Không có gì để tôi bất mãn cả. Nói chung là tôi đang trải qua những ngày tháng giống với lại hồi trước.
Nếu như không gặp Tsukishiro ở cao trung, có lẽ rằng tôi đã muốn suốt đời sống ở tại cái đường thế giới như thế này chăng.
Vào buổi chiều thứ tư, mẹ tôi ở trong bếp gọi thật to khi bà chuẩn bị đi làm.
“Yuu, con đi trả sách cho thư viện giúp mẹ nhé~? Vì nó chất đống ở đằng đó rồi kìa.”
“Ư~hể, thành ra thế này luôn à?”
“Trông thú vị nên mẹ lỡ đi mượn hết đó. Nhưng mà vẫn chưa đọc được dù chỉ một cuốn nữa~……”
Đã chẳng có thời gian đọc rồi vậy mà mẹ lại đi mượn số sách nhiều như núi đang để cái bàn thấp trước sô-pha.
“Vậy con mượn xe đạp nhé.”
“Rồ~i. Nhờ con nhé~”
Tuy là tôi càu nhàu, nhưng do đang rảnh nên cứ thế mà ra khỏi nhà.
“À ré?”
Tôi chợt chú ý, tim đập thình thịch khi thấy một hình bóng trong giống với lại Tsukishiro trước thư viện.
Cô ấy chắc chắn không có ở nơi này rồi, cơ mà đang nghỉ hè mà lại mặc đồng phục nữa.
Thế nên tôi nhận ra ngay đó là người khác.
Tsukishiro thì quả đầu nhỏ nhắn cùng đôi chân thon dài mà. Không mấy nữ giới có phong cách giống như cô ấy đâu.
Nếu nhìn kỹ thì người ấy chỉ giống ở độ dài mái tóc và bộ đồng phục mà thôi.
Tôi đậu xe vào trả sách, rồi cứ thế thong thả mà giết thời gian ở trong thư viện.
Chỉ một tuần thôi.
Vậy mà, một tuần thật kỳ lạ đó đã trôi qua chậm vô cùng.
Tôi quyết định trở về nhà và dùng cơm trưa.
Mẹ đã đi làm rồi nên nhà chẳng còn ai cả. Tủ lành trong nhà chỉ còn đồ đông lạnh gồm cơm trộn, mỳ Ý, mì gói, và bánh mì gối. Chần chừ được một lúc, cuối cùng tôi quyết định nấu mì soumen mà mình phát hiện trên kệ.
Nước trong nồi bắt đầu soi lên ngùn ngụt.
Nhìn vào nó, tôi nhớ lại vào buổi tối trước ngày Tsukishiro lên đường.
Khi đang làm mì ramen để cứu đói cái bụng lúc giữa khuya, tình cờ Tsukishiro vẫn còn thức.
“Cậu đang làm gì đấy?”
Tsukishiro ngồi xuống cái bàn ăn, hai tay chống cằm và hỏi.
“Đói bụng nên tớ đang nấu ramen thôi. Tsukishiro cũng ăn chứ?”
“Không đâu……Sẽ béo lên mất.”
Khi cô ấy nói vậy thì tôi chuyển phần mì vào trong một cái tô.
Chuẩn bị ăn thì nghe được giọng thì thầm.
“……Trông ngon ghê.”
“Ể, cậu nói không ăn mà.”
“Trông ngon, và quản lý thể trọng nó khác nhau……”
Thật ra là muốn ăn chứ gì.
“Thế tớ chia cậu một nửa nhé?”
“Ể, được chứ?”
“Tớ khi bị người đang trong thời kỳ quản lý thể trọng nhìn chăm chú thì sẽ khó ăn lắm……”
“Nếu nửa phần cùng với Yuu……thì tớ ăn.”
Chia ra nửa phần và chúng tôi đã cùng ăn.
Khi đưa ánh nhìn xung quanh căn phòng bếp không còn ai đó, quang cảnh lúc đó được tái hiện mờ ảo trong đầu.
Tôi làm qua loa mì soumen rồi ăn một mình qua loa. Trong lúc đang ăn thì nghe thấy tiếng của đám nam sinh tiểu học đang vừa cười đùa, vừa chạy trên đường bên ngoài khung cửa sổ. Sau khi nghe được câu「Ể~, thế thì bên nào được~」cũng là lúc tiếng chân đã xa hơn.
Chẳng có gì để làm, cũng chẳng muốn làm cả, nên tôi lăn ra giữa sàn phòng khách.
Chỉ còn nghe mỗi âm thanh tích tắc từ chiếc đồng hồ được treo trên tường.
Dạo gần đây tôi đã sống với với Tsukishiro suốt dưới một mái nhà.
Nếu như có một cặp nam nữ cùng lứa có mặt tại nơi mình sống thì sẽ trở nên quan tâm đến thôi. Thời gian đi đại tiện này, rồi tắm này, hay có lẽ là lúc thay đồ nữa. Tôi đã chẳng nghĩ đến mấy thứ đó lúc trước. Có lẽ cả khi ba tôi đột nhiên đánh rắm nữa, khi có cô ấy ở gần thì sẽ trở nên khó chịu một chút ngay. Chính vì vậy mà khi đã xem bầu không khí căng thẳng đó là một lẽ đương nhiên mà tôi đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm sao. Cảm xúc thật trống rỗng lạ kỳ.
Lúc cô ấy còn ở đây thì tôi đã không nhận ra, nhưng mà chẳng biết tự lúc nào, chuyện cô ấy ở đây đã trở thành lẽ tất yếu rồi.
Nền nhà đang bị cắt rời thành hình khung cửa sổ bởi những tia nắng mặt trời. Tôi đưa mắt nhìn những đường ranh giới mờ ảo đó.
Mặt trời đang dần lặn xuống, căn phòng dần trở nên tối đi. Không biết phải do mùa hè sắp kết thúc không mà đã có thể nghe thấy tiếng côn trùng vào mùa thu khi chiều tối.
Gió thổi vào từ cánh cửa sổ đang mở. Khi tôi đang mơ màng thì bị cơn buồn ngủ tấn công.
Tôi vẫn còn là đứa học sinh tiểu học trong giấc mơ đó. Và trong giấc mơ bị ngắt quãng ấy, tôi thấy mình đang chơi cùng với ai đó. Cảnh sắc của giấc mơ thật mơ hồ, như đoạn ký ức mà tôi không thể nào nhớ ra được vậy.
Tôi nghe được giọng nói「tớ về rồi đây」 nhỏ và thật xa ở đâu đó, và cảm giác như mình đã đáp lại「mừng cậu trở về」.
Lúc mở mắt dậy thì tôi nhận ra sự thay đổi bất thường. Tôi vẹo cổ thì thấy gương mặt của Tsukishiro ngay ở phía trên. Hơn nữa đầu tôi lại còn đang nằm trên trên đùi của Tsukishiro thật vững.
Tsukishiro vừa vén mái tóc của cô ấy lên tai, vừa bắt chuyện với tôi bằng giọng vui tươi.
“A, Yuu, cậu dậy rồi à? Cứ ở yên như thế cũng được.”
“Ano……Tớ hỏi một câu, được chứ?”
“Gì nè?”
“Thế này……tức là sao vậy……”
“Ể, tớ, vừa trở về lúc nãy.”
Tsukishiro bình thản trả lời.
“Ừm. Mừng cậu đã về……”
“Và khi nhìn thấy Yuu đang ngủ, tớ đã ngồi xuống bên cạnh và nhìn cậu……”
“Ừ, ừm. Đến đó thì được……Rồi sau đó tại sao đầu tớ lại tiếp đất xuống chỗ này?”
“Này nhé~, lúc trở mình khi ngủ, Yuu tưởng đùi tớ là gối ôm hay là gối và đã kê đầu lên đó……Hehe.”
“Trời, thế phải đẩy ra chứ……”
“Không thích. Tớ có chút vui mừng……Và đã nhìn cậu suốt nữa.”
“Rốt cuộc vì cái gì mà vui mừn-……nogo~!?”
Tsukishiro đột nhiên chồm lên như là ôm lấy toàn đầu tôi, nên tôi cảm thấy có gì đó mềm mềm đè trên tai mình.
“……C-, cái gì thế này! Tư thế đó……đầu tớ bị cái gì đó chạm vào……! Chờ đã! Bỏ ra!”
Cảm giác nặng trĩu hơn là tôi nghĩ. Lại còn ấm nữa.
Vùng quanh tai bắt đầu nóng lên bởi nhiệt độ cơ thể chạm vào nhau, bề mặt cảm xúc thì như đã trở nên ẩm ướt. Tệ rồi. Trông tệ rồi.
“Tsukshiro! Tai của tớ! Tai tớ……ngự—……thứ gì đó……!”
Tai đang bị bịt kín nên giọng nói của bản thân như là bị giam cầm vậy. Tsukishiro thì không hề nhúc nhích.
“Nà, nà~, có nghe không đó? Tsukishi……”
“……Tớ đã nhớ cậu lắm.”
Tôi im lặng khi nghe giọng nói nhỏ từ cô ấy. Tôi chẳng thể trông thấy gương mặt của Tsukishiro đang như thế nào.
Cơn gió lại thổi đến xào xạc từ bên ngoài khung cửa sổ.
“………………Tớ cũng vậy.”
Tôi nói bằng giọng cực kỳ nhỏ, nên chẳng biết là cô ấy có nghe được hay không.
Nhưng mà, cô ấy không nghe được cũng chẳng sao cả.
Tôi đã cảm nhận được sự chuyển giao giữa buổi chiều tà và màn đêm, cùng cảm giác ấm áp của lồng ngực và khoảnh khắc cuối cùng của mùa hạ.
Kyoro-juu: Chỉ người hay quan tâm đến những thứ xung quanh mình. Ban đầu được dùng cho đám sinh viên đại học lóng ngóng xung quanh để tìm bạn, nhưng gần đây lại được mở rộng ra nhiều tầng lớp người. Nó cũng được xem là Riajuu nhưng ở mức độ thấp nhất