Kutabire Salarymen no Ore, 7 nenburi ni Saikai shita Bishoujo JK to Dosei wo Hajimaru

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3437

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1281

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 296

Vol 1 - Chương 02 - Cô bé rụt rè thích chăm sóc người khác và cuộc sống ngọt ngào (1)

Đã vài ngày trôi qua kể từ lúc Aoi và Ryouko-san đến phòng của tôi.

Chúng tôi sẽ chính thức sống cùng nhau kể từ thứ 7 tuần này. Aoi thì chuẩn bị chuyển đến đây.

Trong khi vừa tạo bản thiết kế trên bàn làm việc, tôi vừa suy nghĩ về tương lai sau này.

Ryouko-san khá lo lắng về bản tính nhõng nhẽo cũng như dễ cô đơn của Aoi. Với tư cách là một người giám hộ, tôi cần phải ở bên em ấy càng nhiều càng tốt.

Chính vì thế nên tôi muốn đảm bảo thời gian dành cho em ấy… tuy nhiên, điều đó là tương đối khó khăn bởi cuộc sống gắn liền với việc tăng ca liên tục như hiện tại của tôi.

Hàng ngày tối muộn tôi mới về đến nhà, ngay cả ngày nghỉ nhưng do đã quá kiệt quệ nên tôi cũng chẳng đủ sức để dậy nổi. Điều này có thể làm hạn chế phần lớn thời gian tôi dành cho Aoi. Bằng một cách nào đó tôi phải giảm bớt việc tăng ca đầy mệt mỏi này lại mới được.

Nhắc mới nhớ, trước đây khi tôi than thở với Chizuru-san, tôi đã từng được chị ấy khuyên về chuyện thay đổi cách làm việc phải không nhỉ.

…Trên cơ sở đó, tôi nên cố gắng cải thiện cách làm việc của bản thân.

Nếu như giảm bớt việc tăng ca lại, tôi sẽ có thêm thời gian dành cho Aoi, cuộc sống của tôi cũng sẽ ý nghĩa hơn. Và với tư cách là người giám hộ của Aoi, chắc chắn tôi sẽ có thể làm được nhiều thứ hơn bây giờ.

“Để làm được điều đó, công việc và gia đình, mình sẽ phải thay đổi cách làm của cả hai thôi…”

“Oh, hôm nay có vẻ tràn đầy khí thế quá ha, Yuya-kun.”

Chizuru-san, người đang ngồi bên cạnh, bỗng quay sang bắt chuyện với tôi. Tôi rời tay khỏi bàn phím một chút và quay mặt về phía chị ấy.

“Ahaha. Nhìn em tràn đầy khí thế đến vậy sao?”

“Nhìn thì có thể nói là thế, khi nãy cậu rõ ràng còn nói rằng ‘mình sẽ thay đổi cách làm việc’ cơ mà.”

“A… th, thật thế hả chị?”

“Nhân tiện thì… cậu lập gia đình từ khi nào vậy?”

“Hả?”

Tim tôi đập liên hồi trước câu hỏi đi thẳng vào vấn đề này.

Tôi chưa hề tâm sự với bất cứ ai về chuyện sống chung với Aoi cả. Tại sao Chizuru-san lại biết chuyện này chứ?

"Gi-gia đình? Ý chị là sao?"

"Nếu mà nghe không nhầm, chị đã có cảm giác khi nãy ngoài nói về 'công việc' cậu còn nói về 'gia đình' nữa đó."

Chết cha. Khi nãy lảm nhảm một mình đã bị chị ấy nghe thấy hết rồi sao?

"Kh-không. Ý em không phải là 'gia đình'. Em đã nói về 'quá trình làm việc' đó. Em nghĩ rằng mình phải rà soát lại quá trình."

"À, chị hiểu rồi. Thì ra là thế. Cứ tưởng cậu đang có một cô bạn gái dễ thương cơ."

Tôi bất giác bật cười trước câu nói của chị ấy. Không, nhầm rồi. Vì tôi chỉ sống với Aoi trên danh nghĩa một người giám hộ mà thôi.

"Thiệt tình. Chizuru-san toàn nói mấy điều kì lạ không à. Em làm gì có bạn gái đâu."

"Thật thế sao? Cậu nhìn chỉn chu thế này, vẻ bề ngoài cũng không hề tệ nữa. Chị cứ đinh ninh rằng cậu đang có một hoặc hai cô bạn gái cơ."

"Nếu em mà có hai người thì sẽ không ổn đâu đúng chứ… nói về điều đó, chẳng phải Chizuru-san là một mỹ nhân sao, dù cho có người yêu đi chăng nữa cũng chẳng có gì lạ cả…"

"Cái gì. Tôi làm gì có?"

Một cảm giác như chết lặng biểu lộ trong đôi mắt của Chizuru-san.

Không ổn rồi. Tôi quên mất rằng chị ấy rất nhạy cảm trong chuyện này.

"Haaa, tôi muốn có người yêu… tôi muốn bạn trai mình lập trình ra một phần mềm mang tên tôi bằng tình yêu của anh ấy cơ…"

"Không em không hiểu ý chị lắm. Chị muốn có bạn trai là lập trình viên đúng không?"

"Sai rồi. Ý của tôi là cả hai người sẽ cùng tạo ra một bản thông số kỹ thuật về tình yêu ấy."

“Em lại càng chẳng hiểu cái gì cả!”

Bản thông số kỹ thuật về tình yêu… Gu dùng từ của chị ấy cứ lỗi thời thế nào ấy nhỉ. Không lẽ là của thời kỳ Chiêu Hòa sao.

“Thôi không sao, không sao. Đằng nào tôi cũng là một người phụ nữ đáng thương đang gặp những sai sót nghiêm trọng trong bản thiết kế sơ bộ của bản thân mà… không có chuyện một vị hoàng tử (kỹ sư hệ thống) sẽ đến và kiểm tra lại cái cấu trúc đó cho tôi đâu.”

Vừa nguyền rủa bản thân như vậy, Chizuru-san vừa buồn bã quay trở lại làm việc. Cho đến cuối cùng thì lời chị ấy nói vẫn cứ khó hiểu làm sao ấy, tôi nghĩ có lẽ chị ấy đang dỗi thì phải.

Phù… thật may mắn khi đã có thể đánh trống lảng bằng việc đi vào “vùng đất cấm” của chị ấy, nếu như việc sống cùng với một nữ sinh cao trung của tôi bị lộ thì sẽ vô cùng phiền phức. Phải tránh lỡ mồm ở nơi làm việc mới được.

Tôi ngó lên chiếc đồng hồ đang treo trên tường. Đã là 20 giờ rồi. Bên ngoài cửa sổ thì hoàn toàn trở nên tối đen như mực.

Hôm nay lại phải tăng ca à… Nếu đã sống chung với Aoi rồi, tôi không thể về nhà lúc tối muộn mỗi ngày như thế này được nữa. Tôi sẽ phải suy nghĩ kỹ càng giải pháp cho chuyện này.

“Haiz… Muốn về nhà quá đi.”

Thở dài thườn thượt một hơi, tôi quay mặt lại với màn hình máy tính và tiếp tục gõ phím.

Ding-dong. Ding-dong.

Hệ thống liên lạc nội bộ của căn phòng vang lên vài lần.

Tâm trí còn đang ngái ngủ của tôi từ từ tỉnh giấc.

"Hmm… bây giờ là mấy giờ rồi ta?"

Tôi lấy tay với cái điện thoại di động. Thời gian đang hiển thị là 12 giờ.

Không ổn rồi. Mặc dù là thứ 7 không phải đến công ty nhưng quả nhiên tôi vẫn ngủ quá giờ. Điều đó chứng tỏ sự mệt mỏi của tôi đang bị dồn nén lại rất lớn.

Ding-dong ding-dong ding-dong.

Hệ thống liên lạc nội bộ trong phòng tiếp tục vang lên như để cắt ngang đi mạch suy nghĩ của tôi.

"Em ấy nhấn nhiều thật đấy...”

Tôi loay hoay rời khỏi giường. Vừa dụi đôi mắt vẫn còn ngái ngủ, tôi vừa di chuyển về phía cửa ra vào.

"Được rồi. Anh đang tới đây."

Khoảnh khắc cánh cửa được mở ra, đứng đó là hình ảnh Aoi trong bộ thường phục.

"Chào anh, Yuya-kun."

"Chào e… Oáp."

"Sao anh vẫn mặc đồ ngủ thế kia… Chẳng lẽ anh đã quên rồi sao?"

Aoi nhìn tôi bằng một ánh mắt đầy quở trách.

Đúng rồi… Mình sẽ sống chung với Aoi kể từ ngày hôm nay. Hành lý của em ấy chắc cũng sẽ sớm được chuyển đến đây thôi.

"Anh không quên đâu. Không phải bọn mình đã hứa sẽ cùng nhau dọn phòng trước khi hành lý của Aoi đến nơi sao?"

“Nhưng nhìn anh cứ như là vừa ngủ dậy ấy.”

"Ugh…"

"Ưm mồ. Anh nhìn lôi thôi quá đấy. Gọn gàng lại dùm em đi ạ."

"Anh xin lỗi…"

Một người trưởng thành làm công ăn lương lại bị một thiếu nữ 16 tuổi la mắng thế này… đúng là đáng xấu hổ quá đi.

"Yuya-kun, làm ơn hãy rửa mặt trước đi ạ. Sau đó thì đánh răng và nếu được thì hãy chỉnh trang lại đầu tóc nữa. Quần áo thì… vì là do anh sẽ giúp em dọn nhà và tháo dỡ hành lý nên xin anh hãy mặc những bộ có thể dễ dàng vận động nhất và không lo nếu chúng có bị dính bẩn.”

"H-hiểu rồi. Anh sẽ chuẩn bị thật cẩn thận. Trước mắt em hãy vào phòng đi."

Tôi kết thúc cuộc trò chuyện và cố mời em ấy vào bên trong bởi thật xấu hổ khi bị một nữ sinh cao trung ở trước cửa phòng nói rằng “Anh hãy chuẩn bị đi” như thế.

"Em hiểu rồi ạ. Xin lỗi vì đã làm phiền."

"Xin lỗi vì đã làm phiền sao… Từ hôm nay thì đây cũng là phòng Aoi đó. Không cần phải lễ nghi như thế đâu."

Đó không còn là căn phòng của chỉ mình tôi nữa. Từ giờ nó là căn phòng của cả hai người. "Xin lỗi vì đã làm phiền" nghe có vẻ hơi quá trang trọng rồi.

Tôi đã nghĩ như thế nhưng Aoi thì lắc đầu nguầy nguậy.

“Không đâu ạ. Chuyện lần này là vì em đã tự ý đến mà không được mời… làm phiền anh rồi ạ.”

Aoi cúi đầu và chân thành cảm ơn tôi. 

Chu đáo và lễ phép thì cũng được thôi, nhưng như thế không phải hơi quá khách sáo sao. Và vì chúng tôi thì chẳng khác gì những người bạn thuở nhỏ của nhau cả, nên sẽ thật tốt nếu hai đứa có thể thân thiết hơn như hồi xưa.

“Aoi. Không cần phải ngại ngùng chuyện làm nũng với anh đâu, được chứ?”

“L-làm nũng ạ, em sẽ không làm cái chuyện trẻ con như thế đâu!”

Aoi nói vậy rồi quay ngoắt sang một bên. Hmm. Cứng đầu quá ha. Tôi mong em ấy có thể mở lòng với tôi dù chỉ từng chút từng chút một...

“Vậy thì, em xin phép ạ.”

Aoi bước vào nhà, cởi bỏ đôi giày cao gót màu đen có gắn ruy băng phía sau.

Em ấy mặc một chiếc áo sơ mi có sọc đen trắng, bên dưới là một chiếc quần jeans và trên tay là chiếc túi tote màu kem. Một bộ quần áo vừa đơn giản lại vừa có vẻ dễ dàng cử động.

Lần trước gặp nhau em ấy đã mặc đồng phục của trường. Chính vì vậy nên đây là lần đầu tiên kể từ khi gặp lại tôi thấy hình ảnh em ấy trong bộ thường phục, nhìn em ấy có vẻ ra dáng người lớn hơn nhiều rồi đó.

Trong khi đang say sưa ngắm nhìn Aoi, tôi bất chợt va phải ánh mắt em ấy.

“...Có chuyện gì thế ạ?”

“À, không. Bộ thường phục hôm nay của em, đơn giản mà nhìn trưởng thành quá ha.”

“Th-thật thế ạ … em cảm ơn anh.”

“Dễ thương lắm đấy, cực kì luôn.”

“Dù có kh-khen em đi chăng nữa cũng không có chuyện gì xảy ra đâu ạ. Hơn nữa, mắt anh vẫn đang còn ghèn đó. Để dơ như thế là không tốt đâu phải không anh?"

Khuôn mặt Aoi đỏ ửng cả lên, em ấy nói vậy với tôi rồi bước vào phòng.

"Mặc dù đã khen em ấy nhưng em ấy thậm chí còn nổi giận với mình… con bé ở độ tuổi này khó nhằn quá ha."

Trước mắt cứ đi rửa mặt cho tỉnh táo lại cái đã.

Trên đường tới nơi rửa mặt, tôi bất ngờ nghe thấy có tiếng hát phát ra từ bên trong phòng.

"Funfunfu-n"

Aoi đang ngâm nga giai điệu nào đó. Không hiểu vì sao nhưng trông em ấy rất vui vẻ.

Có lẽ nào là do khi nãy tôi đã khen bộ thường phục của em ấy không?

”Haha, chẳng thành thật chút nào cả.”

Mặc dù trưởng thành hơn rồi nhưng em ấy vẫn tồn tại những điểm dễ thương đúng với lứa tuổi của mình.

Vừa suy nghĩ như vậy, tôi vừa rửa mặt bằng vòi nước lạnh.

Tôi đã chỉnh sơ qua lại quần áo trên đường trở về phòng.

Aoi thì đã bắt đầu chuẩn bị dọn nhà rồi. Túi rác, dây nhựa và một cây kéo màu hồng đang nằm trên sàn.

“Yuya-kun. Sao phòng khách lại bừa bộn thế này ạ?”

Aoi chán nản nói.

Ughh… thôi chết rồi. Lần trước khi Aoi đến đây, tôi đã phải giấu cái mớ hỗn độn kia vào phòng ngủ để che đậy hiện trường.

Nhưng bây giờ phòng khách lại thêm một lần nữa lộn xộn trong đống manga và chai nhựa rỗng. Cũng chẳng lạ gì nếu em ấy quở trách tôi về chuyện này.

“Anh xin lỗi. Anh đã không dọn nhà từ ngày hôm đó…”

"Dù sao thì căn phòng cũng đã quá bừa rồi. Ưm mồ. Sẽ thật vô vọng nếu anh không chăm sóc nó cẩn thận đó, đúng chứ?"

Aoi nói vậy rồi phồng má với tôi. 

Trời ạ, lại bị em càu nhàu nữa rồi.

"Thật là ngại quá, ừm… đồ dọn nhà, cảm ơn em vì đã chuẩn bị nhé."

"Kh-không có gì đâu ạ. Tại vì sau này em cũng sẽ chăm lo cho căn phòng này mà… vậy trước hết mình dọn từ chỗ rác kia đi anh. Phân loại rác thông thường, rác thải nhựa, chai nhựa và giấy nhé. Em đã chuẩn bị túi rác ở đây rồi."

"Okke. Đã rõ."

Tôi nhặt những chai nhựa nằm lăn lóc xung quanh đó lên.

“Yuya-kun, còn nhãn chai và nắp…”

“Anh biết rồi. Anh phải bóc chúng ra và phân vào rác thải nhựa đúng không?”

“Có vẻ anh đã biết hết rồi ha. Giỏi lắm, giỏi lắm.”

“Em làm cứ như anh là trẻ con không bằng ấy.”

“Fufu, nói em mới để ý đó, công nhận là giống phòng của trẻ con thật.”

Trong khi đang bị Aoi chọc ghẹo, tôi mang cái đống chai nhựa đã được thu gom vào bếp. Nhẹ nhàng rửa chúng với nước, tôi phân loại nhãn và nắp ra rồi bỏ hết vào túi rác.

Vừa làm tôi vừa liếc nhìn Aoi.

Aoi thoăn thoắt phân ra từng loại rác một rồi nhanh chóng bỏ chúng qua một bên. Từ việc phân loại không chút ngập ngừng này có thể dễ dàng thấy được em ấy thường xuyên làm việc nhà đến mức nào.

Chỗ manga trên sàn nhà được sắp xếp và đặt lại vào giá sách theo một thứ tự chính xác. Những cuốn tạp chí không cần thiết khác được cột lại bằng dây để luôn ở trong trạng thái có thể vứt bỏ bất cứ lúc nào.

Nói thật là tôi cực kỳ ngạc nhiên. Tôi đã từng nghe chính Aoi kể lại rằng em ấy hồi trước thường không giỏi trong chuyện giúp đỡ việc nhà. Nếu mà rửa bát thì sẽ làm vỡ đĩa, giặt đồ thì cho nhầm nước rửa chén vào máy giặt còn khi dọn dẹp bên ngoài thì bị những con chó nhà hàng xóm đuổi theo.

Ra là vậy… trong bảy năm xa cách Aoi đã trưởng thành và vững vàng hơn nhiều rồi ha.

Trong khi ngắm nhìn em ấy phô diễn khả năng làm việc nhà của mình, ánh mắt chúng tôi lại bất ngờ va vào nhau.

“Eto… gì thế ạ?”

“Ừm. Anh nghĩ em rất thành thạo đó. Việc nhà ấy, nó đã trở thành điểm mạnh của em rồi ha.”

“Chuyện đó… vì em đã học cách để có thể làm một người vợ mà. Em luôn muốn trở thành cô gái trong mơ của Yuya-kun.”

Đôi tai xinh đẹp của Aoi đỏ lên như trái táo. Có lẽ là trong vô thức thôi nhưng em ấy đang ngước lên nhìn tôi bằng một ánh mắt như muốn làm nũng vậy. Chẳng phải sẽ không có chuyện em ấy làm nũng với tôi sao?

“Bỏ chuyện của em sang một bên đi, Yuya-kun. Ít nhất anh nên biết dọn nhà chứ, phải không?”

“Ugh… anh sẽ cố gắng.”

“Fufu, anh không thích dọn dẹp đúng không?”

“Nói là không thích thì cũng đúng, em biết đấy, một người thường xuyên ngập đầu trong công việc như anh thì làm sao còn sức để mà đi dọn nhà chứ.”

“Nhắc mới nhớ, trước đó anh cũng đã nói mình rất bận rộn nhỉ… em hiểu, em hiểu.”

Aoi làm một bộ mặt phức tạp, tay chống cằm và suy nghĩ về một điều gì đó.

Vẻ mặt nghiêm túc đó chẳng mấy chốc đã kết thúc bằng việc mở lời.

“Vậy thì, em sẽ chăm sóc cho Yuya-kun thật tốt để anh có thể sống vui sống khỏe mỗi ngày nhé.”

Đó không gì hơn là lời của một người vợ tận tâm hỗ trợ cho người chồng của mình.

Cảm giác xấu hổ dâng trào trong tôi, hai bên má tự dưng nóng cả lên. Người con gái ở cùng với tôi, tại sao lại vô tình tỏa ra hào quang của một người vợ mới cưới như vậy chứ? Rực rỡ quá đi.

“Yuya-kun. Có chuyện gì thế ạ?”

“Không, không có gì đâu. Chúng ta nên làm gì tiếp đây em?”

“Đúng rồi ha… vậy anh đi lau cửa sổ giúp em nhé. Dụng cụ dọn dẹp thì em đã đem theo và bỏ vào cái túi tote rồi đó, anh hãy dùng nó đ… oop!”

Trong khi lại gần chiếc túi tote, Aoi đã vấp phải một túi rác được đặt gần đó.

“Nguy hiểm!”

Tôi ngay tức khắc ôm choàng lấy Aoi.

“Phù… em có sao không? Không bị thương gì chứ?”

“V–vâng ạ… c–cảm ơn anh…”

“Có chuyện gì sao? Quả nhiên là em bị đau ở đâu đúng không?”

“Không ạ. Ưm… em thấy hơi xấu hổ về tư thế này.”

Tôi rất ngạc nhiên khi em ấy nói như vậy.

Tôi vòng tay qua hông Aoi như để ôm em ấy chặt hơn.

Tôi có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể Aoi thông qua cánh tay mình. Hơn thế còn có một cảm giác vô cùng mềm mại… đặc biệt là từ bộ ngực của em ấy. Bộ ngực lớn của em ấy ép chặt lại với nhau đến mức chúng thay đổi luôn cả hình dạng.

Khuôn mặt tôi tiếp tục nóng lên thêm lần nữa. Cái chuyện xấu hổ trước đối phương chỉ là một nữ sinh cao trung thế này… là bởi Aoi đã phát triển quá nhiều.

Tôi vội vàng buông tay mình khỏi người Aoi.

“Anh x–xin lỗi! Em có thấy khó chịu không?”

“Sao mà em có thể cảm thấy khó chịu được chứ… anh đừng có hỏi mấy câu trêu em nữa. Đồ ngốc.”

Phản ứng quá mức dễ thương đó của em ấy càng khiến tôi thêm xấu hổ bội phần. Gì vậy trời. Chúng tôi cứ hệt như một đôi học sinh ngây thơ trong sáng đang yêu nhau vậy. Ngọt ngào quá đi mất.

Trong khi suy nghĩ xem nên làm gì với tình huống khó xử này, Aoi bỗng dưng bật cười thành tiếng.

“Fufu. Có đôi chút giống với hồi bọn mình còn nhỏ nhỉ. Em lúc trước là một đứa hậu đậu, còn hay ngã với bị thương nữa chứ. Sau đó thì em luôn nhờ Yuya-kun băng bó vết thương cho mình phải không… hoài niệm thật đấy.”

“Ahaha. Cũng có những chuyện như thế nhỉ. Hay anh làm bùa may mắn cho em như hồi đó nhé. Như kiểu đau ơi đau ơi hãy bay đi ấy.”

“Fufu. Em không còn là trẻ con nữa đâu. Em sẽ không làm những việc trẻ con như thế.”

Mặc dù từ chối điều đó nhưng Aoi lại có vẻ rất hạnh phúc. Cái biểu cảm ngây thơ trong sáng như vậy vẫn không hề thay đổi chút nào.

Bảy năm trôi qua con người cũng thay đổi. Không chỉ ở mỗi ngoại hình, mà cả tính cách bên trong cũng vậy.

Tuy nhiên, chắc chắn sẽ luôn có những thứ không bao giờ thay đổi.

Tôi đã cảm nhận sâu sắc và rõ ràng điều đó vào buổi chiều ngày chúng tôi bắt đầu sống chung với nhau.

“Phù… xong rồiiiiiii.”

Có lẽ bởi cảm giác thỏa mãn khi hoàn thành công việc và sự mệt mỏi khiến tôi bất giác thốt lên.

Căn phòng đã trở nên sạch sẽ giống hệt như hồi tôi vừa chuyển đến. Tất cả đều là nhờ có Aoi.

Tôi đã để Aoi vào ở căn phòng kiểu phương Tây khác với phòng ngủ của tôi.

Trong căn phòng đó có đồ cá nhân và đồ dùng sinh hoạt của tôi nhưng chúng không quá nhiều. Tôi quyết định sẽ di dời chúng qua chỗ khác và dọn dẹp lại một chút để khi đồ của Aoi đến nơi, em ấy có thể sử dụng căn phòng đó như hồi trước.

Tôi hiện tại đang nằm ngả người trên sàn nhà đã trở nên sáng bóng của phòng khách. Nhìn lên trần nhà, tôi thở dài một hơi. 

Ngay vào lúc đó, khuôn mặt Aoi bất thình lình hiện lên nơi khóe mắt tôi.

“Không có thời gian để nghỉ ngơi đâu, Yuya-kun. Hành lý của em chuẩn bị đến nơi rồi đấy.”

“Ể… Nghỉ một chút cũng không được sao?”

“Một khi đã nghỉ rồi sẽ rất khó để quay lại làm việc đó. Nhìn này. Trước khi đống hành lý đến nơi, hãy tìm một chỗ để có thể sắp xếp chúng đi anh…”

“Grrr”

Tôi bỗng nghe thấy một âm thanh đầy dễ thương phát ra từ trong bụng. 

Chỉ có duy nhất hai người đang ở đây. Nếu không phải tôi, thì chỉ có thể là Aoi mà thôi.

Aoi cúi mặt xuống có vẻ đầy xấu hổ. Dường như cả đôi má của em ấy cũng đỏ hết cả lên.

Gì vậy, em ấy đói sao? Lẽ ra em ấy nên nói với tôi mới phải… không. Có lẽ một cô gái ở độ tuổi này sẽ cảm thấy xấu hổ khi nói rằng mình đang đói.

Tôi ngẩng người dậy rồi lấy tay tự xoa bụng mình.

“Nghỉ một chút đi nhé. Anh đói quá chẳng di chuyển nổi nữa rồi. Từ lúc dậy đến giờ anh chưa được ăn gì cả.”

Tôi phàn nàn về cơn đói mà không nhắc gì đến âm thanh bụng réo ban nãy của em ấy. Tôi không hẳn là đói đến mức như vậy, nhưng có lẽ Aoi cũng muốn ăn một cái gì đó.

“Ch-chà đúng thế nhỉ. Người xưa đã nói ‘chúng ta không thể chiến đấu với một cái bụng đói được’. N-nên em đồng ý với ý kiến của Yuya-kun đó.”

Aoi đồng ý như thể muốn nói mình đã được cứu vậy. Tuy nhiên em ấy vẫn chẳng thành thật chút nào cả… Chà, có lẽ đó là một trong những điều đã tạo nên sự dễ thương của em ấy.

“Em muốn ăn gì? Hay là anh đặt đồ về nhé?”

“Không được. Đặt về sẽ đắt lắm đó.”

“Đắt sao… Aoi nghiêm túc thật đấy.”

“Không phải như vậy đâu ạ. Chỉ là Yuya-kun quá vô ý thôi.”

Mặc dù chê tôi như thế nhưng tông giọng của em ấy vẫn vô cùng dịu dàng. Tâm trạng của em ấy có vẻ đang rất tốt. 

Tuy nhiên biểu cảm hạnh phúc của Aoi ngay lập tức chuyển sang thất vọng.

“...Cái này… là gì thế ạ?”

Aoi mở tủ lạnh ra rồi nhíu mày.

“Cái gì đây ạ… một cái tủ lạnh đúng không anh? Cái thứ gọi là đồ gia dụng điện tử.”

“Anh biết điều đó rồi. Ý em là sao thế? Em nghĩ anh là người tiền sử hả?”

“Không em không nghĩ như thế.”

“Ý em là những thứ ở trong tủ lạnh ấy!”

Aoi chỉ tay vào bên trong tủ lạnh.

“Tại sao nó lại trống trơn vậy ạ?”

“Em nhìn kĩ đi nhé. Có trà, sữa và sốt mayonnaise đó.”

“Thế rau ở đâu rồi ạ? Cả thịt nữa? Mấy đồ ăn nhanh như phô mai hay thịt lợn xông khói…?”

“Anh kh-không có.”

“Em không thể tin nổi luôn ấy…”

Aoi ôm đầu. Có lẽ tủ lạnh của một người đàn ông không tự nấu ăn và sống một mình là thứ như thế ha. Tùy vào mỗi người mà thậm chỉ chỉ có bia hay một vài loại gia vị khác được cho vào tủ lạnh của họ.

“Anh thường ăn gì ở nhà thế Yuya-kun?”

“Anh hay ăn cơm hộp ở cửa hàng tiện lợi và mì cốc ăn liền.”

“Nó chẳng tốt cho sức khỏe chút nào cả. Anh muốn đi sớm sao.”

“Em tính đến mức đó luôn à!?”

“Em không hề nói quá đâu, anh hiểu chứ? Nếu anh cứ tiếp tục cái chế độ ăn uống không lành mạnh như thế này, anh có thể sẽ mắc phải một số căn bệnh nguy hiểm đó.”

“Ugh. Điều đó thì anh không cãi được…”

Không chỉ riêng chế độ ăn uống mà cả nhịp sống của tôi cũng vô cùng thất thường do phải làm tăng ca liên tục. Bản thân tôi cũng từng nghĩ rằng một ngày nào đó mình có lẽ sẽ mắc kẹt trong một buổi kiểm tra sức khỏe mất thôi.

“Haiz. Không còn cách nào khác nhỉ. Đến siêu thị và mua nguyên liệu nấu ăn thôi anh.”

“Ể?”

Chuyện đến siêu thị và mua nguyên liệu nấu ăn, không có ngờ có một ngày tôi lại làm việc này.

“Điều đó đồng nghĩa với việc Aoi sẽ thiết đãi anh một bữa sao?”

“Vâng. Nếu anh không phiền thì em nhất định sẽ nấu cho anh ăn.”

“Sao mà phiền được cơ chứ, anh hạnh phúc còn chẳng hết nữa mà. Hóng mấy món Aoi nấu ghê ha.”

“Anh nói thế làm em vui lắm đấy… fufufu, tay em chẳng thể chờ thêm được nữa rồi. Vậy thì, đi mua đồ thôi anh!”

Khoảnh khắc Aoi đầy hào hứng nói điều đó, hệ thống liên lạc nội bộ đột nhiên vang lên.

“Xin chào!! Đây là dịch vụ chuyển nhà Chotto!”

Tôi có thể nghe thấy giọng của những người bên dịch vụ vận chuyển thông qua cánh cửa ra vào. Hành lý của Aoi đã được đưa đến nơi.

“Trời ơi… em lỡ cao hứng quá mà quên mất chuyện nhận đồ rồi.”

“Ahaha. Aoi lóng ngóng quá à nha.”

Khi tôi trêu chọc một Aoi đang lúng túng xấu hổ như vậy, mặt em ấy đỏ ửng lên và quay sang lườm tôi.

“Gununu-... mồ! Ai bảo tại tủ lạnh của Yuya-kun trống trơn cơ chứ!”

“Được rồi, cho anh xin lỗi nha.”

Vừa chân thành xin lỗi em ấy, tôi vừa chạy vội ra cửa trước.

Sau khi nhận hành lý của Aoi, chúng tôi thay quần áo rồi đi đến siêu thị ở gần nhà.

Mặt trời đã bắt đầu khuất dạng, dần dần nhuộm lên thành phố một ánh cam dịu nhẹ của hoàng hôn. Đã rất lâu rồi tôi mới thấy khu phố này vào lúc chiều tối bởi tôi thường dành thời gian ngày nghỉ của mình để nằm ườn ở nhà.

“Yuya-kun. Anh muốn ăn gì thế?”

“Hmm. Nếu là đồ Aoi nấu thì anh ăn gì cũng được.”

“Mồ. Đó là điều khó chịu nhất đấy ạ. Đưa ra yêu cầu cụ thể dùm em đi.”

“Phải rồi ha… Vậy thì bít tết đi.”

“Bít tết thì… không phải anh thường ăn nó trong hộp bentou của cửa hàng tiện lợi rồi sao?”

“Ừm. Nhưng anh muốn ăn bít tết do tự tay Aoi làm nữa.”

“Th-thì ra là thế… em hiểu rồi ạ. Em sẽ làm nó cho anh.”

“Thịt băm và hành tây… với sữa có sẵn trong tủ lạnh rồi nhỉ” Aoi nói rồi bắt đầu suy nghĩ về những nguyên liệu cần mua. Tôi ở bên cạnh đi đều theo những bước chân của em ấy.

Một lúc sau, chúng tôi đã tới siêu thị cần đến.

Nơi đây là chi nhánh của một siêu thị lớn nên giá cả khá phải chăng và có tương đối nhiều loại mặt hàng. Tôi nghĩ dân cư xung quanh rất thường xuyên lui tới đây… Chà, tôi thì hầu như chỉ đến cửa hàng tiện lợi mà thôi.

“Tiếp theo phải mua gì em nhỉ?”

Tôi cầm giỏ hàng lên rồi hỏi Aoi.

“Trước tiên mua rau đi anh.”

“Okke. Mà bay nãy em đã nói là mua hành tây đúng không?”

Tôi đưa tay lấy một củ hành tây ở quầy rau mà tôi tình cờ đi ngang qua.

“Đợi chút đã!”

“Au!”

Aoi vỗ bộp một cái vào tay tôi.

“A-Aoi? Em không định mua hành tây sao?”

“Hành tây thì không phải củ nào cũng dùng được đâu. Anh hãy chọn cho kĩ vào.”

“Em cẩn thận quá ha…”

“Yuya-kun hời hợt quá rồi đấy. Anh có sao không vậy? Đầu tiên hãy nhìn phần bên ngoài của củ hành tây đi ạ. Chọn những củ có vỏ đẹp và không bị xước xát.”

“Hee. Vậy, củ này thì sao em?”

“Để em xem nào… nhìn cũng ổn đó, nhưng mà cầm hơi nhẹ nhỉ. Nó nên nặng tay hơn một chút. Những củ hành nặng thường chứa nhiều nước bên trong nên chúng sẽ tươi và ngon hơn.”

Vừa chọn một củ hành tây, Aoi vừa nói: “Những củ gần giống với hình cầu thì thậm chí còn tốt hơn nữa đó”.

“Em luôn suy nghĩ rồi mới mua như vậy nhỉ. Nhìn cách cái em chọn nguyên liệu hệt như mấy bà nội trợ có kinh nghiệm lâu năm ấy.”

“Fufu. Em không phải người có kinh nghiệm gì đâu. Sự thực thì đây là lần đầu tiên em nấu ăn cho Yuya-kun á, nên hôm nay giống như màn debut của em đúng không?”

“Thì ra là thế sao. Vậy, không biết anh sẽ được debut theo kiểu gì đây?”

“Kiểu một người đàn ông được một cô gái trẻ chăm sóc.”

“Như thế thì có khác gì điều dưỡng đâu. Nghe cứ như màn debut của người giúp việc ấy.”

“Vậy thì chúc mừng cho màn debut của cháu nào. Bác Yuya.”

“Đừng có coi anh như người già chứ!?”

Theo quan điểm của tôi thì thà bị coi là chú vẫn còn tốt hơn. Quả thật Aoi đã giúp đỡ tôi rất nhiều nhưng mà bị coi là bác Yuya như vậy thì thật tồi tệ mà… khoan, chờ đã?

Tôi nhận ra một điều sau khi bị Aoi trêu chọc.

Mặc dù là người giám hộ của Aoi nhưng cuối cùng tôi lại trở thành người được em ấy chăm sóc.

Khi tôi đứng lại, Aoi cũng đứng lại theo tôi.

“Yuya-kun? Có chuyện gì thế ạ?”

“Ừm, em biết đấy. Anh cảm thấy thật tồi tệ vì đã là một người giám hộ vô dụng. Kể từ giờ anh sẽ cố gắng để có thể trở thành một người chu đáo hơn.”

“Không có chuyện đó đâu ạ. Yuya đã luôn tử tế và đáng tin cậy rồi… lần này anh còn chấp nhận cho em sống chung nữa, em… em cực kì biết ơn anh đó.”

“Chuyện đó với chuyện này là hai chuyện khác nhau mà. Anh thậm chí còn không biết ai trong chúng ta mới là người giám hộ nữa.”

“Không sao đâu. Em rất hạnh phúc vì có thể chăm sóc Yuya-kun.”

“Dù em có nói thế…”

“Mặt khác em cảm thấy áy náy lắm đấy. Em thật ích kỷ khi đã tự ý đến và yêu cầu anh sống chung với em.”

“Aoi…”

Tôi không ngờ Aoi lại nghĩ như vậy. Có lẽ chính vì thế mà em ấy đã khách sáo đến mức nói “Xin lỗi vì đã làm phiền”, tôi chưa từng mảy may suy nghĩ rằng em ấy ích kỷ dù chỉ một chút.

“Này. em có nghĩ anh là người sẽ cảm thấy phiền bởi sự ích kỷ của Aoi không?”

“Ch-chuyện đó… em không nghĩ thế.”

“Nếu đã vậy, anh muốn em dựa dẫm vào anh nhiều hơn. Đừng có ngại ngần nữa. Quả thật anh là một ông chú lúc nào cũng trong tình trạng mệt mỏi, nhưng bây giờ anh đang là người giám hộ của Aoi.”

“Yuya-kun…”

“Ừm… chúng ta, từ hôm nay giống như gia đình rồi đúng không? Chính vì thế nên em có thể làm nũng với anh nhiều hơn, như hồi xưa ấy.”

Tôi có hơi ra vẻ quá không ta. Tôi trước đây là người có thể nói những câu đáng xấu hổ đó một cách thản nhiên, nhưng bây giờ tôi lại cảm thấy có đôi chút xấu hổ.

Aoi ngước lên nhìn tôi đầy ngạc nhiên, đôi má cũng theo đó mà đỏ ửng cả lên.

“Cảm ơn anh nhiều lắm… Yuya-kun. Em sẽ cố gắng hết sức.”

“Không, em nói ‘cố gắng hết sức’. Em đã học câu đó ở đâu vậy… Quả nhiên là anh vẫn không đáng tin sao?”

“Đ-đấy không phải ý của em. Ch-chỉ là… đột nhiên mà làm nũng… em không thể làm được. Xấu hổ lắm.”

Aoi chớp mắt rồi quay đi đầy ngại ngùng. Có phải đó là dấu hiệu cho thấy em ấy “thực sự muốn làm nũng với Yuya-kun” không. Em ấy thật sự là một cô bé thích nhõng nhẽo nhỉ?

Hmm… Dù em ấy có thể làm nũng với tôi một cách vô thức, nhưng em ấy lại không thể chủ động làm nũng được. Vấn đề này nan giải quá ha.

“Vậy, em có muốn thứ gì không? Cái gì cũng được.”

“Eto… em chẳng nghĩ ra được gì đặc biệt cả. Em ổn mà, không sao đâu anh.”

“Aoi kiên định thật đấy… Thế, có điều gì em muốn anh làm cho em không?”

“Điều em muốn Yuya-kun làm cho em…?”

“Ừm. Bất cứ điều gì.”

“Vậy thì, chỉ có một điều thôi ạ.”

“Điều gì thế? Thử nói anh nghe đi.”

“Đừng đặt quá nhiều áp lực lên ba chữ ‘người giám hộ’ nữa ạ. Ưm… em muốn kết hôn với Yuya-kun, anh hiểu chứ? Em muốn anh nhìn em nhiều hơn với tư cách là ‘một người vợ’... được không ạ?”

Aoi đầy hờn dỗi khi nói điều đó.

Yêu cầu quá đỗi dễ thương của em ấy khiến con tim tôi loạn nhịp. Thật ngạc nhiên khi điều này không nằm trong danh mục “Làm nũng” theo quan điểm của Aoi.

“Okke, anh hiểu rồi. Anh sẽ cố gắng hết sức.”

“Ồ, anh lươn lẹo quá đấy. Anh đang cố trốn tránh phải không?”

“Anh không trốn tránh đâu. Anh hoàn toàn hiểu cảm xúc của Aoi. Nhưng bây giờ, em nên làm quen với cuộc sống mới này trước đã.”

Vừa nói điều đó, tôi vừa cố giấu đi sự rung động của bản thân trước yêu cầu ban nãy của em ấy.

Chúng tôi quay trở lại với việc mua sắm đang bị gián đoạn.

Chúng tôi đi xung quanh siêu thị và cho những nguyên liệu cần thiết để làm bít tết vào trong giỏ hàng. Bên trong giỏ hàng là nguyên liệu cho bữa tối và bữa sáng ngày mai, ngoài ra còn có nhu yếu phẩm hàng ngày. Có vẻ Aoi không định mua gì cho bản thân cả, quả nhiên em ấy vẫn còn chưa hết ngại.

…Cứ để nguyên mọi chuyện như hiện tại thì không ổn chút nào. Tôi cần phải thay đổi bản thân mình nhiều hơn để Aoi có thể làm nũng với tôi mà cần phải do dự nữa.

Trong khi tôi đang suy nghĩ về điều đó thì Aoi đột nhiên dừng lại.

Trước mắt chúng tôi là một cô gái trạc tuổi Aoi.

Một cô gái với mái tóc đuôi ngựa có màu vàng hoe. Em ấy đang mặc một cái áo len hở vai bên phải và chiếc váy ngắn đi kèm đôi bốt màu đen. Ngoại hình của em ấy đúng kiểu của một gyaru vậy.

“Hểee? Aoi-chi phải không nè?”

Em ấy vẫy tay rồi chạy lại phía chúng tôi.

Tôi nghĩ hai người họ khá thân thiết với nhau bởi em ấy gọi bằng biệt danh Aoi-chi.

“A, Rumi-san. Chào cậu.” 

“Chisu-chisu. Aoi-chi. Cậu mua đồ ở siêu thị này hả? Tuyệt nhỉ. Giống tớ quá ha?”

“Fufu. Tuyệt thật đấy. Tớ không ngờ mình sẽ được gặp Rumi-san ở siêu thị đâu.”

“Đúng, đúng thế. Vui quá đi mất.”

“Ừm. Vui quá nè.”

Ahaha, hai người họ cười với nhau.

Mặc dù nhìn có vẻ đối lập hoàn toàn nhưng bọn họ lại hợp cạ một cách đáng kinh ngạc. Tôi cũng rất vui vì Aoi có bạn tốt ở trường. Để kể cho Ryouko-san nghe về chuyện này vào lần tới vậy.

“Yuya-kun. Để em giới thiệu với anh. Đây là Kanbe Rumi-san. Bạn cùng lớp của em.”

“Xin chào. Rất vui được gặp em. Rumi-chan.”

“Vâng ạ. Rất vui được gặp anh….Hmm? Mmm?”

Tôi không hiểu tại sao Rumi lại cứ nhìn chằm chằm vào tôi như thế. Có gì không ổn à? Hay trên mặt tôi có cái gì?

“Yuya-san, nhìn giống anh trai của Aoi-chi quá nhỉ?”

“Ể?”

Rumi rời mắt khỏi tôi và quay sang phía Aoi.

“Nè, Aoi-chi. Phải anh trai cậu không vậy? Không phải hai người nhìn rất giống nhau sao? Ngoài ra thì… anh ấy trông lớn hơn cậu một chút, đúng không?”

“Hể? Ch-chuyện đó, ưm…”

Tôi không thể nói em ấy là người sống cùng với tôi được. Mặt khác, tôi cũng chẳng thể nghĩ nổi một lời nói dối hợp lý. Aoi thì vô cùng lúng túng với một khuôn mặt đầy khó xử.

“Oya oya? Không lẽ… hai người có một mối quan hệ không thể tiết lộ sao?”

“Kh-không, không hẳn là như thế đâu nhưng, ưm…”

“Hơi mất kiên nhẫn đó à nha. Hmm, vậy thì thử hỏi Yuya-san xem. Nè nè, Yuya-san. Quan hệ của anh với Aoi-chi là gì thế?”

“Hmm. Đúng rồi nhỉ…”

Quả nhiên tôi không thể giải thích với em ấy rằng tôi là người giám hộ được. Tôi cần phải che giấu mối quan hệ đặc biệt này và chỉ nên nói với em ấy tôi thật sự cảm thấy thế nào về Aoi.

“Đối với anh Aoi là một người vô cùng quan trọng.”

Khi tôi chỉ vừa mới nói những gì mà mình nghĩ, tôi nhận ra khuôn mặt Aoi ở bên cạnh cũng đỏ hết cả lên. Vì lí do nào đó mà miệng em ấy cứ lắp ba lắp bắp theo kiểu “Yuya-kun, anh đang nói cái gì vậy!?”

“Ể, thật đấy ạ? Bạn trai hơn tuổi? Trời, tuyệt quá ha!”

Mắt Rumi sáng lên khi em ấy nắm lấy tay Aoi lắc lên lắc xuống. Không, anh không phải bạn trai em ấy…

“Aoi-chi! Làm tốt lắm! Cậu kiếm đâu ra anh người yêu đẹp trai thế này vậy!?”

“N-nếu cậu hỏi ở đâu thì… anh ấy là người hàng xóm đã từng chăm sóc tớ hồi trước...”

“Cậu nói hàng xóm hồi trước… không lẽ là bạn thuở nhỏ sao!? Ồ, thật đấy hả, tuyệt quá, Aoi-chi! Gọi là Tuyệt-chi cho ngắn vậy!”

“Làm ơn đừng đặt biệt danh kỳ lạ cho tớ nữa! Ưm, tớ muốn cậu giữ bí mật chuyện này với mọi người trong lớp…”

“Oke. Nhưng đổi lại, kể cho tớ chuyện gì đó đi nào… Nè nè, hai người đã hôn nhau chưa thế?”

“T-tớ ch-chưa có…”

Aoi có vẻ đang cố phản kháng lại một Rumi đang tấn công dồn dập như thế. Em ấy dường như rất xấu hổ khi nghe thấy từ “hôn” đó.

Trong khi đang mỉm cười nhìn hai người bọn họ trêu đùa nhau, điện thoại di động của Rumi bất chợt rung lên.

“A, là từ Mama của tớ… “Vẫn còn đi mua đồ hả?”. Chết rồi, tớ có thể cảm thấy cơn giận của bà ấy. Aoi-chi. Tớ phải về nhà đây.”

“Được rồi. Ưm, chuyện này mong cậu…”

“Giữ bí mật, đúng không? Tớ biết rồi. Yuyu-san, chăm sóc Aoi-chi nha anh!”

“Ừm. Từ phía anh, anh cũng rất vui nếu em có thể làm bạn tốt của Aoi.”

“Ồ, quả là lời của người lớn ha! Đương nhiên rồi ạ! Gặp lại hai người sau nhé!”

Rumi vẫy tay với chúng tôi rồi chạy đến quầy cá tươi.

“Đúng là một cô gái thân thiện và sôi nổi nhỉ.”

“Quan trọng hơn thì, Yuya-kun. Ban nãy lúc Rumi hỏi về quan hệ của bọn mình, tại sao anh lại nói như thế chứ?”

“Hmm, anh nghĩ như vậy ổn mà đúng không? Em ấy sẽ không nghĩ chúng ta sống chung với nhau chỉ vì câu nói đó đâu. Ý anh là, Aoi sẽ không phủ nhận vụ ‘bạn trai’ đâu phải không?”

“Ch-chuyện đó… vì em rất vui khi bị hiểu nhầm là người yêu của anh…”

“Xin lỗi. Giọng em nhỏ quá anh không nghe được. Em vừa mới nói gì thế?”

“Kh-không có gì đâu! Nói tóm lại xin đừng nói điều gì quá bất cẩn ạ. Nếu không Yuya-kun sẽ gặp rắc rối đó.”

“Chuyện đó, chà… xin lỗi vì đã nói theo cách dễ gây hiểu lầm nhé. Nhưng chuyện Aoi cực kỳ quan trọng đối với anh là sự thật đó.”

“N… xin anh đừng nói những điều làm em hạnh phúc nữa. Chẳng công bằng chút nào cả.”

Aoi lí nhí một hồi rồi im lặng. Hai gò má em vẫn còn đỏ ửng từ nãy đến giờ.

“...Tại sao em lại là người duy nhất hồi hộp chứ. Đồ ngốc.”

“Ể, em giận sao?”

“Em không có giận, đồ ngốc.”

Mặc dù vậy, nhưng từ “đồ ngốc” ở cuối mỗi câu của em ấy lại làm tôi để tâm…

“...Fufu. Khuôn mặt lúc bối rối của Yuya-kun, nhìn cứ dễ thương kiểu gì ấy nhỉ.”

Aoi ngượng ngùng mỉm cười.

Tôi cũng không rõ cho lắm, nhưng việc em ấy cười như thế này, chắc có lẽ em ấy không giận gì tôi đâu ha.

“Nào, Yuya-kun. Bọn mình đi thanh toán hóa đơn đi.”

“Ừm. Đi nhanh rồi về nào. Anh đói không chịu được nữa rồi.”

“Fufu. Nhìn cái cách anh đói y hệt trẻ con ấy.”

Không phải ban nãy em cũng đói đến mức bụng réo cả lên hả?

…Mà thôi không nên trêu chọc Aoi thêm nữa.

Nếu không em ấy sẽ lại gọi tôi là đồ ngốc lần nữa mất.

Chizuru-san đang so sánh cuộc đời mình với việc lập trình:v