Vào một ngày tháng 10.
Dù đang ngồi gõ phím, tâm trí tôi vẫn không khỏi suy nghĩ về những chuyện khác ngoài công việc.
Kể từ lần đó, tuy đã cố gắng lên một vài kế hoạch hẹn hò, nhưng tôi vẫn chưa thể nảy ra được phương án nào thật sự nổi bật.
Ví dụ, việc quyết định một bữa tối cũng là điều tương đối khó khăn.
Ban đầu, tôi có suy nghĩ đến một nhà hàng kiểu Pháp sang trọng với khung cảnh tuyệt đẹp về đêm. Tuy nhiên, Aoi vẫn là một học sinh cao trung. Có lẽ em ấy sẽ thoải mái tận hưởng bữa tối trong một quán ăn bình dân hơn là một nhà hàng mà người lớn thường lui tới.
Nhưng bữa tối không phải vấn đề duy nhất. Tôi cũng đang tính xem chúng tôi nên đi chơi ở đâu trong ngày.
Đứng từ góc nhìn của một học sinh, có lẽ karaoke là một lựa chọn tốt. Tuy nhiên, tôi cảm thấy việc được một người lớn rủ đi hát karaoke là khá kỳ lạ. Không, ngay từ ban đầu Aoi dường như không thích những nơi ồn ào náo nhiệt như vậy. Sẽ là tốt nhất nếu như tôi có thể nghe được mong muốn của Aoi, nhưng tôi không biết liệu em ấy có đưa ra yêu cầu một cách thành thật hay không.
…Với những suy nghĩ như thế, tôi khó mà quyết định được kế hoạch của buổi hẹn hò. Không ngờ việc hẹn hò với một cô gái chênh lệch tuổi tác với mình lại khó khăn đến vậy.
Tôi thở dài rồi nhìn đồng hồ treo tường trong văn phòng. Lúc này là khoảng 12 giờ.
“...Đến giờ ăn trưa rồi sao?”
Tôi tạm dừng công việc và đứng dậy khỏi chỗ ngồi.
Hôm nay tôi đã quyết định sẽ ăn trưa ở đâu. Tôi muốn thưởng thức miso ramen trong căng tin của tòa nhà văn phòng. Cũng không rõ lý do vì sao nhưng tôi thực sự muốn ăn miso ramen ở đó.
Khi tôi bước vào trong căng tin, nơi này mới chỉ thưa thớt một vài người và vẫn còn khá nhiều ghế trống. Cũng dễ hiểu thôi vì bây giờ mới là giờ nghỉ trưa, nhưng có vẻ từ lúc này số lượng người sẽ tăng lên ngày càng nhiều.
Tôi mua vé ăn rồi gọi miso ramen. Sau khi đã nhận món trên khay, tôi ngồi vào một ghế trống.
“Oya. Trùng hợp quá nhỉ, Yuuya-kun. Cho chị ngồi cạnh cậu được không?”
Chizuru-san cất tiếng gọi tôi. Trên chiếc khay chị ấy đang cầm là cơm thịt lợn chiên xù, một món khá được yêu thích ở trong thực đơn.
“Đương nhiên là được rồi ạ. Chizuru-san cũng ăn trưa một mình sao?”
“Hả? Ý cậu là chị ế à?”
“Em có nói như thế đâu!? Em chỉ hỏi có phải chị đến căng tin một mình không mà thôi!”
“Oops, xin lỗi cậu nhé. Chắc là chị đã nghe nhầm rồi.”
Chizuru-san ngồi xuống cạnh tôi như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Có vẻ chị ấy lại bắt đầu suy diễn rồi... Khổ thật chứ.
“Nào, Yuuya-kun. Ăn đi kẻo nguội hết đó.”
“...Vâng ạ. Itadakimasu.”
Tôi lấy lại bình tĩnh và nếm thử một phần miso ramen vẫn còn nóng hổi. Hương vị thơm ngon của nước súp miso lan tỏa khắp khoang miệng tôi. Sợi mì ramen vừa dai lại vừa ngon, hòa quyện cùng nước súp đậm đà tạo nên một cảm giác khó cưỡng cho người thưởng thức.
Trong khi tận hưởng bữa ăn, tôi để ý thấy Chizuru-san đang mân mê chiếc điện thoại di động của công ty ở bên cạnh.
“Chị làm việc cả giờ nghỉ trưa luôn ạ? Vất vả cho chị rồi.”
“Không. Chị chỉ kiểm tra email trước đó của công ty thôi. Chị cũng phải nghỉ trưa chứ.”
“Nhưng, chị đang đọc mail mà, phải không?”
“Nó chỉ là email thông báo thôi. Nhìn nè, đây.”
Dứt lời, Chizuru-san cho tôi xem điện thoại di động.
Một email hiện lên trên màn hình.
Tiêu đề của nó là “Thông báo về chuyến du lịch cho nhân viên cùng gia đình”. Email này đã được gửi khá lâu về trước và tôi nhớ rằng mình cũng đã từng nhìn thấy nó. Có vẻ như năm nay công ty chúng tôi sẽ đi du lịch suối nước nóng.
Vào thời điểm này, có lẽ để tri ân cho những cống hiến của nhân viên mà công ty chúng tôi, đặc biệt là bộ phận tổng vụ đang lên kế hoạch cho một chuyến du lịch. Chuyến đi này kéo dài hai ngày một đêm, tận dụng hai ngày thứ bảy và chủ nhật.
“Yuuya-kun hàng năm đều không tham gia nhỉ. Năm nay cậu định thế nào?”
“Hmm. Em không định đi đâu.”
“Cậu có chắc không vậy? Cuối tuần này là hết hạn đăng ký rồi đấy!”
Chizuru nói điều đó trong khi xem chỉ dẫn của chuyến đi trên điện thoại di động.
Lý do chính mà tôi không tham gia vì đây là chuyến du lịch cùng với gia đình. Tôi thì không có ai đi cùng cả, và sẽ thật mệt mỏi khi phải để ý đến gia đình của đồng nghiệp.
Khi suy nghĩ đến đó, khuôn mặt Aoi chợt hiện lên trong tâm trí tôi.
Tôi tự hỏi liệu Aoi có vui không nếu tôi rủ em ấy tham gia chuyến đi dành cho nhân viên này. Nếu đi du lịch, sẽ có những địa điểm nhất định để ghé qua. Mặt khác, tôi cũng không phải suy nghĩ quá nhiều về “Góc nhìn học sinh” và có thể tìm kiếm nhà hàng hay những địa điểm hẹn hò trong phạm vi hoạt động của mình.
Nhưng lỡ có vấn đề gì xảy ra, e rằng chuyện Aoi là bạn cùng phòng của tôi sẽ bị bại lộ. Thật khó để mọi người trong công ty có thể hiểu cho việc một người đàn ông đã đi làm sống cùng với một nữ sinh cao trung.
Hơn nữa, có khả năng Aoi sẽ từ chối ngay từ đầu. Sẽ không dễ dàng để dẫn em ấy đi chuyến du lịch dành cho nhân viên này.
“Yuuya-kun. Sao cậu không thử tham gia một lần nhỉ, có mất gì đâu? Chi phí đi lại thì đã được công ty chi trả cả rồi? Ngoài ra, bữa tối còn đi kèm với đặc quyền uống rượu miễn phí trong phòng tiệc lớn nữa. Thật tuyệt vời phải không?”
“Hahaha, vấn đề nằm ở đó đấy… Uhm, quả nhiên là cũng có nhiều nhân viên dẫn theo gia đình đúng không ạ?”
“Có một số lượng nhất định đấy. Nhưng mà, chị nghĩ số người độc thân như chị sẽ nhiều hơn. Vì thế cậu không cần phải suy nghĩ quá cứng nhắc đâu… Hả? Vừa rồi cậu kêu chị ế đúng không?”
“Không em có nói gì đâu… Đúng vậy nhỉ. Về chuyện đi du lịch, em sẽ thử suy nghĩ thêm một chút.”
“Suy nghĩ thêm sao? Thiếu quyết đoán quá đấy. Cậu đang lo lắng điều gì vậy… Haha.”
“L-là sao ạ?”
“Nào, cậu đang nghĩ đến việc đưa Aoi-chan đi du lịch cùng công ty nhỉ? Cậu thực sự thích em ấy ha.”
Làm sao chị ấy có thể đọc được suy nghĩ của tôi vậy? Hơn nữa, chị ấy còn nhận ra cảm xúc của tôi dành cho Aoi… Lẽ nào tôi để lộ rõ điều đó trên mặt sao?
“Hmm, đây quả nhiên là một ý tưởng tồi nhỉ?”
“Ý cậu là chuyện rủ Aoi-chan đi du lịch có ổn không hả? Chà, đúng là hai người không phải gia đình, nhưng chị nghĩ mọi việc sẽ ổn cả thôi. Công ty của chúng ta không khắt khe đến thế đâu.”
“Không ạ. Điều đó cũng đúng nhưng mà…”
“Hmm. Có vẻ như cậu đang lo lắng điều gì ha. Nếu được thì kể với chị đi.”
“Uhm… nếu em và Aoi cùng đi du lịch, bọn em chắc hẳn sẽ thu hút nhiều sự chú ý đúng không? Những nhân viên khác sẽ rất ngạc nhiên khi một người chưa lập gia đình như em lại dẫn theo một nữ sinh cao trung… Em sợ rằng mọi người sẽ phát hiện ra mối quan hệ của bọn em.”
“Không sao đâu. Đó chỉ là chuyện nhỏ thôi.”
“Nhưng, nếu tin đồn về chuyện này lan truyền trong công ty thì sẽ rất rắc rối. Aoi chắc chắn cũng sẽ cảm thấy lo lắng về điều đó và không tham gia…”
“Haiz… Cậu nên sống thành thật với bản thân một chút đi.”
Sau khi thở dài một hơi, Chizuru-san chợt mỉm cười.
“Nghe nè, Yuuya-kun. Đừng để ý đến những điều nhỏ nhặt đó nữa.”
“Điều nhỏ nhặt?”
“Chị hiểu tại sao cậu lại cảm thấy lo lắng. Nhưng mà ấy, đừng quá quan tâm đến những gì người khác nghĩ về mình mà bỏ qua những điều quan trọng.”
“Điều quan trọng, sao ạ?”
“Ừm. Điều quan trọng là cảm xúc của Aoi-chan và mong muốn của cậu. Phải làm gì để em ấy hạnh phúc? Và cậu muốn làm như thế nào? Đó mới là điều quan trọng nhất. Không phải sao?”
“Chuyện đó…”
“Đừng lo lắng về những nhân viên khác nữa. Hạnh phúc của bản thân cậu mới là ưu tiên hàng đầu. Chị cũng sẽ giúp cậu. À mà, nhớ giới thiệu Aoi-chan là con của họ hàng nhé. Chị sẽ nói chuyện với người quen ở phòng hành chính để sắp xếp cho em ấy tham gia chuyến du lịch.”
“Chizuru-san… Cảm ơn chị nhiều lắm.”
“Chuyện nhỏ ấy mà. Cậu không cần phải cảm ơn chị đâu. Đi uống với chị một chút là được rồi.”
Nói rồi, Chizuru-san đưa một miếng thịt lợn chiên xù lên miệng. Bình thường chị ấy rất hay chọc ghẹo người khác, nhưng khi cấp dưới đang gặp rắc rối của mình cần xin lời khuyên, chị ấy luôn là người trực tiếp cùng họ đối mặt với vấn đề. Chính vì đặc điểm đậm chất tiền bối này của Chizuru-san mà tôi cực kỳ ngưỡng mộ chị ấy.
“Chizuru-san. Hôm nay em sẽ thử trao đổi với Aoi. Nếu em ấy nói muốn đi… Không. Chắc hẳn là em ấy sẽ muốn đi thôi ha, nên em nhất định sẽ đưa Aoi đi chuyến du lịch này.”
“Uh huh. Phải vậy chứ. Chị rất mong chờ tin tốt từ cậu đó… À mà, Yuuya-kun. Mì của cậu nở ra hết rồi kìa.”
“Cái gì ạ!?”
Tôi hốt hoảng nhìn vào trong tô, thì ôi thôi, phần mì bên trong ngấm hết nước mà trương cả lên rồi.
Tôi thử nếm món ăn trước mặt. Hmm, vậy là bao thơm ngon của món mì này đã bay đi hết rồi ha…
“Haiz. Em đã rất mong chờ món miso ramen này mà…”
“Đừng có buồn vậy chứ. Nè, lấy một miếng thịt lợn chiên của chị đi. Thế là được món miso ramen cốt lết rồi nhé.”
“Thôi, em không lấy đâu ạ.”
Vừa cười khổ, tôi vừa ăn nốt phần mì còn lại.
Tạm thời thì việc đưa Aoi đi du lịch cùng công ty không còn là vấn đề nữa.
Điều duy nhất còn lại là em ấy có thấy hạnh phúc hay không mà thôi.
Tôi sẽ nói chuyện với Aoi ngay khi về đến nhà.
Trong thời gian còn lại của giờ nghỉ trưa, tôi mượn điện thoại của Chizuru-san và dành thời gian đọc về thông tin chuyến du lịch công ty.
◆
“Anh về rồi đây.”
“Mừng anh về nhà, Yuuya-kun.”
Khi tôi về đến nhà, Aoi chạy lon ton về phía tôi.
“Chạy như thế nguy hiểm lắm đó. Em nhớ anh đến vậy sao?”
“K-khô… không phải thế ạ. Đồ ngốc.”
“Để em cầm cặp giúp anh.”
Aoi nói điều đó trong khi tóm lấy chiếc cặp từ tay tôi. Cho đến lúc này thì sự bối rối của em ấy đã lộ rõ trên khuôn mặt.
“Yuuya-kun. Anh muốn ăn trước hay tắm trước ạ?”
“Anh đói lả cả người rồi đây. Bọn mình ăn luôn được không?”
“Đương nhiên là được ạ. Để em đi chuẩn bị nhé.”
“Mà này, Aoi. Anh có chút chuyện muốn nói với em.”
“Chuyện gì thế ạ?”
Vừa trả lời, Aoi vừa tìm nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh.
“Tới đây em có muốn đi chơi đâu đó không?”
“Đi chơi sao ạ? Nghe tuyệt quá nhỉ. Anh muốn đi đâu ạ?”
“Ví dụ như đi du lịch suối nước nóng chẳng hạn?”
“Du lịch suối nước nóng!?”
Rầm!
Cánh cửa tủ lạnh đóng sầm lại.
Aoi quay lại nhìn tôi bằng đôi mắt lấp lánh. Em ấy ngay lập tức chạy về phía tôi rồi đưa khuôn mặt kinh ngạc của mình lại gần.
“Thật không ạ!?”
“Ừ, ừm. Nhưng mà, đây là chuyến du lịch dành cho nhân viên đi cùng với gia đình, nên sẽ có những người khác nữa…”
“Em không để tâm tới chuyện đó đâu ạ. Chỉ cần được ở bên cạnh Yuuya-kun là em thấy hạnh phúc rồi!”
“R-ra là thế. Anh mừng là em thích. Bọn mình cũng chưa từng đi chơi xa kể từ hồi sống chung với nhau nhỉ, bây giờ có vẻ là thời điểm thích hợp ha.”
“Yuuya-kun… Cảm ơn anh vì đã rủ em! Được đi du lịch cùng với người mình yêu cảm giác cứ như trong mơ ấy. Háo hức quá. Chắc tối nay em không ngủ được mất! Xác định là mất ngủ rồi đây.”
“A-anh hiểu rồi. Bình tĩnh lại một chút em nhé, được không?”
“Em không thể bình tĩnh được đâu ạ!! Bởi vì, em có thể cùng đi du lịch với Yuuya-kun mà… Aaa.”
Aoi chợt định thần lại, em ấy lùi về sau một bước và giữ khoảng cách với tôi.
“Ưm… Quả nhiên là em không nên đi.”
Aoi cười một cách khó khăn rồi đưa tay lên gãi má.
Dường như có điều gì đó kì lạ trong thái độ của Aoi. Chỉ vừa mới nãy thôi em ấy còn háo hức về chuyến du lịch, nhưng rồi bây giờ lại đột nhiên kiềm chế bản thân.
“Có chuyện gì vậy? Kể anh nghe đi.”
“Mối quan hệ của em và Yuuya-kun vẫn là bí mật ở công ty đúng không ạ? Nếu em đi du lịch với anh, em sẽ trở thành trung tâm của sự chú ý và gây rắc rối cho anh mất. Trường hợp xấu nhất là mọi người có thể sẽ phát hiện ra bọn mình đang sống chung với nhau nữa…”
Quả nhiên em ấy lo lắng về điều đó.
Tôi nghĩ gần đây Aoi đã bớt khách sáo với mình hơn, nhưng có vẻ em ấy vẫn cảm thấy khá ngại ngùng khi đưa ra yêu cầu gì đó lớn lao.
Sau khi chứng kiến hình ảnh một Aoi vui vẻ hạnh phúc đến nhường ấy, tôi khó lòng nào có thể chấp nhận việc hủy bỏ chuyến đi này được.
Dù Aoi có nói điều gì thì tôi cũng sẽ đưa em ấy đi du lịch.
“Em không phải lo lắng về chuyện đó đâu. Anh sẽ giới thiệu em là họ hàng của anh.”
“Nhưng không phải điều đó sẽ làm tăng nguy cơ bị phát hiện sao ạ. Em không muốn Yuuya-kun gặp rắc rối đâu.”
“...Không đâu, Aoi. Em chưa bao giờ gây rắc rối gì cho anh hết. Đúng hơn là, từ ngày có thể được sống chung với em, mỗi ngày với anh đều tràn đầy niềm vui và hạnh phúc.”
“Yuuya-kun…”
“Vậy nên đừng ngần ngại với anh nhé. Em có thể làm bất cứ điều gì mình muốn và nói ra tất cả những điều mà mình thích. Hạnh phúc của Aoi cũng chính là hạnh phúc của anh đó. Được chứ?”
“Em chưa từng nghĩ rằng hạnh phúc của em cũng là của Yuuya-kun. Em luôn lo lắng về việc làm sao để trở nên có ích với anh, hay những điều tương tự như vậy… nhưng sẽ chẳng có ý nghĩa gì nếu như cả hai bọn mình đều không cảm thấy hạnh phúc ha. Em, đúng là con ngốc mà.”
Nói rồi, Aoi chợt mỉm cười.
“Yuuya-kun là một người tốt bụng, nên dù có điều gì không hài lòng trong cuộc sống với em, anh cũng sẽ không nói ra đâu. Đó là lý do vì sao… em cảm thấy hơi lo lắng. Em xin lỗi.”
“Anh không có điều gì bất mãn với em đâu. Ngược lại thì, anh nghĩ mình thực sự muốn tiếp tục chung sống với em trong tương lai.”
“Tiếp tục chung sống trong tương lai… Đ-đừng có đột nhiên nói mấy điều đáng xấu hổ như vậy chứ. Đồ ngốc.”
Khuôn mặt Aoi đỏ bừng cả lên, em ấy nhẹ nhàng vỗ vỗ vào tay tôi như để che đi sự bối rối của mình.
Hình như tôi vừa để tình cảm lấn át mất lý trí và nói ra điều gì đó kì quặc thì phải… Không, chờ đã. Lời mà tôi vừa mới nói, theo như ý hiểu của em ấy, nghe cứ như một lời cầu hôn vậy!!
“X-xin lỗi em vì đã nói mấy điều kì lạ. Chính vì thế, anh muốn mời em thêm một lần nữa… Aoi. Em có muốn cùng anh tham gia chuyến du lịch dành cho nhân viên này không?”
“Ưm… Em thật sự có thể đi ạ?”
“Ừ. Anh muốn được đi cùng với Aoi.”
“Vậy thì, làm theo ý tốt của anh ha… Em, cũng muốn đi du lịch!”
“Tốt quá rồi. Nếu như em có yêu cầu gì khác thì cứ nói anh nghe nhé.”
Mặc dù tôi đã thử hỏi Aoi, nhưng đúng như dự đoán, không dễ gì em ấy có thể thẳng thừng đưa ra mong muốn của bản thân.
Đó là những gì tôi đã nghĩ, nhưng Aoi chợt lẩm bẩm như thể muốn nói điều gì đó.
“Ưm… Trong chuyến du lịch, em cũng muốn có khoảng thời gian mà chỉ có riêng hai bọn mình… Được không ạ?”
Aoi nài nỉ trong khi ngước mắt lên nhìn tôi. Đến rồi đây, em ấy lại vô thức làm nũng nữa rồi. Tôi không khỏi choáng váng trước sự dễ thương quá đỗi của em ấy.
Tôi không thể từ chối một yêu cầu ngọt ngào như thế được.
“Anh hiểu rồi. Vậy khi nào rảnh thì bọn mình dành thời gian cho nhau nhé.”
“Th-thật không ạ?”
“Đương nhiên rồi.”
“Ưm, eto. Vậy, em có thể yêu cầu thêm một điều nữa được không ạ?”
“Ồ, Aoi của anh tự tin hơn rồi ha. Được rồi, mong muốn của em là gì vậy?”
“Em muốn đi hẹn hò. Một buổi hẹn hò lãng mạn và tuyệt vời giống như của người lớn…”
Đó là một yêu cầu nghe khá chung chung. Mà cũng đúng thôi. Bởi tôi mới chỉ đề cập đến chuyện du lịch suối nước nóng mà chưa hề đi vào chi tiết kế hoạch.
Tuy nhiên tôi vẫn trả lời một cách chắc chắn.
“Một buổi hẹn hò lãng mạn và tuyệt vời giống như của người lớn nhỉ. Hiểu rồi. Anh sẽ suy nghĩ về nó.”
“Cảm ơn anh nhé… Fufu, háo hức quá đi mất.”
Aoi mỉm cười và tiếp tục ngân nga trong khi mở tủ lạnh.
Được rồi. Từ giờ chắc sẽ bận rộn lắm đây.
Tôi sẽ cố gắng chuẩn bị một điều gì đó thật đặc biệt và lãng mạn dành cho em ấy. Buổi hẹn hò của tôi và Aoi nhất định sẽ thành công.
Còn một điều nữa… Tôi cũng muốn giải tỏa hết những lo lắng vẫn còn canh cánh trong lòng Aoi thông qua chuyến du lịch lần này.
Mặc dù đã có những cải thiện đáng kể, nhưng Aoi dường như vẫn còn một chút dè dặt với tôi.
Tôi muốn Aoi hiểu rằng, nơi đây cũng chính là nhà của em ấy. Chính vì vậy, tôi muốn em ấy có thể thoải mái bày tỏ những mong muốn ích kỷ của bản thân. Tôi muốn em ấy suy nghĩ như vậy.
Nhưng nên làm gì để xoa dịu đi nỗi bất an của Aoi đây… Tôi nghĩ là mình đã biết câu trả lời rồi.
Tôi sẽ thổ lộ tình cảm của mình với Aoi vào buổi hẹn hò trong chuyến du lịch.
“...Em ấy chắc hẳn sẽ rất hạnh phúc ha?”
Tôi lẩm bẩm điều đó bằng một giọng thật nhỏ để Aoi không thể nghe thấy.
◆
Cuối tuần trôi qua khá suôn sẻ, tôi cũng đã hoàn tất việc đăng ký cho chuyến du lịch của công ty.
Bây giờ là một giờ chiều, tôi đang ở cửa ra vào để chào tạm biệt Aoi. Có vẻ hôm nay em ấy sẽ ra ngoài mua sắm cùng Rumi.
“Vậy, em đi đây ạ.”
“Ừm. Đi cẩn thận nhé… Bộ đồ đó trông hợp với em lắm đấy.”
Em ấy mặc một chiếc áo len trắng mềm mại và một chiếc váy dài màu hồng nhạt. Bộ đồ trông khá đơn giản nhưng tôi nghĩ nó cực kỳ dễ thương.
“Th-thật ạ. Em cảm ơn anh.”
Aoi nắm chặt chân váy và cảm ơn tôi một cách xấu hổ. Cử chỉ thẹn thùng đó của em ấy đáng yêu quá đi mất.
Vừa dõi theo Aoi, tôi vừa mỉm cười trong lòng.
Cửa ra vào kêu cạch một tiếng khi đóng lại. Tôi quay trở về phòng và lấy điện thoại của mình.
“Phù… Lo thật đấy.”
Tôi mở danh bạ điện thoại rồi tìm số của Ryouko-san.
Sự chênh lệch múi giờ giữa Úc và Nhật là khoảng một giờ. Ở bên đó vẫn đang là ban ngày, nên chắc sẽ không có vấn đề gì nếu bây giờ tôi gọi cho cô ấy.
Tôi không thể để Aoi nghe cuộc điện thoại này. Đó chính là lý do tôi gọi vào thời điểm Aoi không ở nhà.
“Fuu-haa… Được rồi.”
Tôi hít một hơi thật sâu rồi nhấn nút gọi trên màn hình điện thoại.
Sau vài lần đổ chuông, Ryouko-san cuối cùng đã bắt máy.
“Yahoo, Yuuya-kun. Dạo này hai đứa có ổn không?”
Tôi có thể nghe được một giọng nói vui vẻ qua điện thoại. Mặc dù chúng tôi đã gọi cho nhau nhiều lần để thông báo về tình hình hiện tại, nhưng tôi thấy rất vui khi biết hôm nay cô ấy vẫn khỏe.
“Dạ. Cháu và Aoi vẫn như mọi khi thôi ạ.”
“Tốt quá. Thế còn ở trường thì sao, Aoi có hòa thuận với bạn bè không cháu? Để cô nhớ xem nào, Rumi-chan nhỉ?”
“Đúng rồi ạ. Hôm nay em ấy ra ngoài mua sắm cùng với Rumi-chan đó cô.”
“Ara ara. Vậy Yuuya-kun ở nhà một mình chắc sẽ cô đơn lắm nhỉ. Đáng thương thật đấy.”
“Ahaha. Đáng thương thật… À, đúng rồi. Hôm nọ cháu đã tham gia tiết học dự giờ của Aoi đấy ạ...”
“Tiết học dự giờ saooo!?”
“Uhh! B-bất ngờ đến thế ạ…”
Ryouko-san đột nhiên hét lớn lên làm tai tôi đau điếng.
“Ch-cho cô xin lỗi nhé. Nhưng mà, chuyện này làm cô ngạc nhiên lắm đấy. Cô không ngờ Yuuya-kun lại tham gia kiểu hoạt động này.”
“Cháu cũng muốn biết thêm về tình hình của Aoi ở trường nữa. Bạn cùng lớp rồi những mối quan hệ của em ấy, mấy chuyện đó ở nhà thì cháu không thể quan sát được.”
“Yuuya-kun… Thật sự cảm ơn cháu. Rồi? Aoi ở trường thế nào vậy?”
“Em ấy khá vui vẻ và thoải mái trong việc trò chuyện với mọi người xung quanh. Cháu nghĩ Aoi có vẻ đã quen với trường học hơn rồi.”
“Thật sao?”
“Vâng ạ. Ngoài ra, Aoi còn thể hiện xuất sắc trong giờ học hôm đó nữa. Em ấy có thể dịch các tác phẩm văn học cổ điển sang ngôn ngữ văn học hiện đại mà không hề gặp bất kì khó khăn nào… Dường như Aoi đã bỏ rất nhiều công sức vào việc học của bản thân.”
“Ra là thế… Haa-, vậy thì cô yên tâm rồi!”
“Ryouko-san?”
“Cháu thấy đấy. Con bé là kiểu người luôn quan tâm đến người khác nhưng lại không giỏi trong việc thể hiện suy nghĩ của bản thân. Cô tự hỏi không biết mình sẽ phải làm gì nếu như con bé không thể hòa nhập được với môi trường trên lớp nữa. Bên cạnh đó… công việc thường xuyên bận rộn làm cho cô đến giờ vẫn chưa thể tham gia tiết học dự giờ của con bé được. Cô cũng chưa bao giờ được tận mắt quan sát tình hình ở trường của Aoi… Nhưng, nghe được những lời này của Yuuya-kun thì cô thấy nhẹ lòng rồi.”
Ryouko-san lặp lại câu “Thật sự tốt quá” một vài lần. Giọng nói của cô ấy thật dịu dàng và tôi có thể cảm nhận được sự lo lắng của cô ấy dành cho Aoi.
Tôi hiểu rồi… Aoi cũng từng nói rằng Ryouko-san quá bận để có thể tham gia các hoạt động ở trường như dự giờ lớp học.
Tôi chắc rằng Ryouko-san cũng muốn dành nhiều thời gian hơn cho con gái của mình. Ngay cả một người bạn cùng phòng như tôi cũng vô cùng lo lắng cho em ấy, nên chắc chắn nỗi bất an của một người mẹ còn lớn hơn rất nhiều.
Sau này tôi sẽ tiếp tục gọi điện và thông báo về tình hình của Aoi cho Ryouko-san. Đó là trách nhiệm của tôi với tư cách là người chăm sóc cho em ấy.
…Mà, chắc tôi sẽ tạm dừng việc báo cáo lại một chút.
Đã đến lúc vào chủ đề chính rồi. Hôm nay tôi có chuyện quan trọng hơn cần nói với cô ấy.
“Ừm, Ryouko-san. Hôm nay cháu gọi cho cô để bàn về một chuyện quan trọng.”
“Ara ara. Chuyện gì thế? Nếu đó là chuyện mà cô có thể giúp được thì tốt quá.”
Việc này không đơn thuần chỉ là giúp nữa, nói đúng hơn thì có mình Ryouko-san mới có thể hỗ trợ tôi.
Tôi chậm rãi nói trong sự hồi hộp.
“Ryouko-san. Thực ra cháu, cháu đã mời Aoi đi du lịch cùng với công ty, và ở đó…”
Tôi đã kể một cách rõ ràng về dự định của mình.
◆
Một ngày thứ hai đầu tuần, khi tôi đang cầm chiếc cặp trên tay để chuẩn bị tan làm đúng giờ.
“Cảm ơn mọi người vì đã làm việc chăm chỉ. Tôi xin phép về trước nhé.”
Tôi chào các đồng nghiệp vẫn còn đang làm việc rồi đứng dậy khỏi chỗ ngồi của mình.
Cùng lúc đó, tôi chợt nhận ra Chizuru-san đang nhìn về phía tôi và cười tủm tỉm.
“Yuuya-kun hôm nay về nhà hơi bị sớm đó nha. Không lẽ, là sinh nhật cô bạn gái yêu dấu của cậu sao?”
“Em ấy không phải bạn gái em… Không. Lát nữa, em định một mình đi mua sắm một lúc.”
“Sao cơ?”
Chizuru-san, người mà vừa mới nãy còn vui vẻ chọc ghẹo tôi, đột nhiên nhíu mày.
“Nếu có thời gian đi mua sắm rồi thì cậu cũng có thể đi uống với chị mà đúng không? Chị đã phải kiềm chế rất nhiều đó. Chẳng công bằng tẹo nào.”
“Chị không cần phải mè nheo như trẻ con đâu… Xin lỗi. Em định đi mua quà cho Aoi, nên hôm nay có hơi…”
“Không chịu đâu. Chị muốn đi cùng cậu cơ, muốn đi ngay hôm nay cơ. Đi xong chúng ta cùng đi uống nữa nhé.”
“Không chịu cái gì chứ. Tại sao một người phụ nữ ở độ tuổi 30 lại cố tỏ ra dễ thương vậy?”
“Hả? Cậu chán sống rồi sao?”
Ánh sáng dần biến mất khỏi đôi mắt Chizuru-san và thay vào đó là bóng đêm sâu thẳm. Trời ạ. Tôi lại phạm phải điều cấm kỵ của chị ấy nữa rồi.
“Ừm, thật sự hôm nay xin hãy hiểu cho em. Nếu chọn quà mà có Chizuru-san ở bên cạnh thì em thấy xấu hổ lắm.”
“Grrr… Được rồi, chúng ta sẽ gặp nhau sau khi cậu mua sắm xong. Vậy thì được đúng không!? Đi mà, năn nỉ cậu đó! Có một mình không thì buồn quá à. Chị muốn được uống cùng với ai đó cơ!”
“Không em nghiêm túc đấy! Với cả đừng có la hét về chuyện uống rượu ở giữa văn phòng như vậy!”
“Ừm, Chizuru-san. Xin lỗi vì đã làm phiền.”
Ngay khi tôi đáp lại Chizuru-san, một nhân viên cấp dưới, Itou-kun, bất ngờ gọi chị ấy.
“Hmm. Có chuyện gì thế?”
“Có một vài điểm về công việc được giao hôm qua em không hiểu cho lắm, chị có thể chỉ cho em được không?”
“Chizuru-san, có vẻ như chị đang rồi bận nhỉ. Vậy, em xin phép về trước nhé.”
“Này, Yuuya-kun. Đừng có chạy, chả công bằng tí gì cả!”
Tôi lờ đi giọng nói bực bội của Chizuru-san rồi quay lưng lại với hai người họ.
“Aaargh, Yuuya-kun… Đúng rồi. Itou-kun, lát nữa cậu có rảnh không?”
“Hể? Vâng, em không có kế hoạch gì đặc biệt cả…”
“Tuyệt. Vậy thì, đi uống với chị đi! Để chị khao cậu hôm nay!”
“Ể? Th-thật ạ? Fuhehe, em cảm ơn chị!”
Itou-kun mỉm cười và cảm ơn Chizuru-san.
Tôi có thể hiểu được cảm giác phấn khích của Itou-kun khi nhận được lời mời như vậy từ cấp trên xinh đẹp của mình. Nhưng đó là vì cậu ta vẫn chưa biết được bản chất thật sự của Chizuru-san mà thôi, một con sâu rượu chính hiệu và vô cùng nhạy cảm.
Những người lần đầu uống rượu với Chizuru-san chắc chắn sẽ sốc lắm đây… Chúc may mắn, Itou-kun…!”
Vừa rời khỏi tòa nhà, tôi vừa cầu nguyện cho cậu ấy.
Trong khi dạo quanh thành phố vẫn còn đang hửng sáng, tôi cảm thấy hơi lo lắng về những chuyện sẽ xảy ra tiếp theo.
Việc chọn quà cho Aoi là điều hoàn toàn mới mẻ đối với tôi. Tôi không biết liệu em ấy sẽ đón nhận nó như thế nào, em ấy có thể sẽ thích, hay cũng có thể sẽ ghét nó… Nhưng tôi muốn tin rằng mình sẽ làm Aoi cảm thấy hạnh phúc. Tôi ước rằng mình có thể tặng nó cho em ấy càng sớm càng tốt.
Chỉ nghĩ tới đó thôi mà tôi đã cảm thấy cực kỳ hưng phấn.
Đây là lần đầu tiên mà tôi được trải nghiệm cảm giác hạnh phúc đến nhường này.
…Tôi mừng vì bản thân mình đã yêu Aoi.
Trong khi nghĩ đến gương mặt dễ thương của người bạn cùng phòng, tôi chạy vội đến nhà ga.
◆
Thời gian thấm thoát thoi đưa, chẳng mấy chốc đã đến ngày chuyến du lịch bắt đầu.
Tôi và Aoi đang di chuyển bằng Shinkansen đến ga địa phương.
“Yuuya-kun. Sắp đến nơi rồi đó. Bọn mình chuẩn bị xuống đi ạ.”
Aoi đã đứng ngồi không yên được một lúc rồi. Em ấy đáng yêu quá, cứ như một đứa trẻ háo hức vì được đi dã ngoại vậy.
“Haha. Em có vẻ hào hứng nhỉ.”
“Nh-như thế không được ạ? Lý do mà em cực kỳ mong chờ chuyến đi này là vì có Yuuya-kun đó.”
Aoi phồng má phản đối. Khuôn mặt tròn như quả bóng bay của em ấy dễ thương quá đi mất.
Con tàu từ từ giảm tốc độ và rồi vang lên thông báo dừng lại.
“Chúng ta đến rồi, Yuuya-kun.”
“Ừm. Đi thôi.”
Chúng tôi xách hành lý xuống tàu và đi qua cổng soát vé.
Khi chúng tôi đến trước nhà ga, một số đồng nghiệp đã chờ sẵn ở đó. Trong số họ có một người phụ nữ mang theo con nhỏ. Ngoài ra, cũng có những người mà tôi không hề quen biết, chắc hẳn họ là gia đình của những nhân viên tham gia chuyến đi.
“Aoi. Anh nghĩ là em đã hiểu…”
“Không sao đâu ạ. Em biết là mình phải đóng vai cháu gái của anh rồi.”
“Ừm… Xin lỗi vì đã khiến em cảm thấy không thoải mái. Thực sự thì anh muốn được giới thiệu em một cách bình thường nhưng…”
“Đừng lo lắng về điều đó ạ. Em rất vui vì đã có thể tham gia chuyến du lịch này. Thực ra, em thậm chí còn thấy khá ngạc nhiên khi đã có thể tham gia với tư cách là cháu gái anh.”
“Tất cả là nhờ có Chizuru-san đó. Chị ấy đã nói chuyện với người quen ở phòng hành chính để em có thể tham gia. Quả là một công ty lỏng lẻo theo chiều hướng tốt ha.”
“Đúng vậy. Quả là một công ty hoàn hảo dành cho người vô kỷ luật như Yuuya-kun.”
“Ý em là gì thế!?”
“Fufu. Em chỉ đùa thôi. Yuuya-kun bây giờ không còn vô kỷ luật chút nào đâu. Thay vào đó, anh đã trở thành một người chín chắn và đáng tin cậy hơn rồi.”
Aoi vui vẻ cười khúc khích.
Mặc dù chỉ là một cuộc trò chuyện bình thường nhưng lại khiến cho trái tim tôi rung lên vì hạnh phúc.
Tôi hiểu rồi… Có lẽ bản thân tôi đã đủ trưởng thành để khiến Aoi nghĩ rằng tôi cũng là một người đáng tin cậy.
“Yuuya-kun, có chuyện gì thế ạ? Nếu mà anh muốn đi vệ sinh thì nhớ là đi trước khi lên xe buýt nhé.”
“Em nói chuyện cứ như mấy giáo viên hướng dẫn du lịch ấy…”
Vừa cười khổ, tôi vừa dẫn Aoi đến chỗ mọi người để chào hỏi.
“Chào buổi sáng.”
Mọi ánh mắt ngay lập tức đổ dồn về phía chúng tôi. Đương nhiên tôi không phải trung tâm của sự chú ý, mà đó là Aoi.
“Eh? Yuuya-kun. Cô bé đó là ai vậy?”
Izuka-san tò mò hỏi.
“Aoi. Cháu có thể chào mọi người được không?”
“Dạ vâng ạ. Rất vui được làm quen với cô chú. Tên cháu là Shiratori Aoi. Cháu là cháu gái của Yuuya-kun. Lần này, cháu đã năn nỉ Yuuya-kun để được đi du lịch cùng với chú ấy. Mong được mọi người giúp đỡ ạ.”
Aoi chào hỏi và cúi đầu cảm ơn đúng như những gì chúng tôi đã bàn bạc từ trước.
Mọi người cũng đều mỉm cười thân thiện và đáp lại “Rất vui được gặp cháu”. Mặc dù đã thu hút khá nhiều sự chú ý, nhưng ít nhất em ấy vẫn được chào đón ở thời điểm hiện tại.
Izuka-san vỗ tay tỏ vẻ hài lòng.
“Ồ. Vậy là nhờ có Aoi-chan mà Yuuya-kun mới tham gia chuyến đi năm nay ha.”
“Đúng rồi chị. Aoi cứ vòi em đi bằng cho bằng được ấy… Ouch!”
Aoi bĩu môi rồi véo vào một cái eo tôi. Này này. Nếu bọn mình không làm theo kế hoạch thì sẽ bị mọi người nghi ngờ đó.
“Hể! Chị không ngờ Yuuya-kun lại có một cô cháu gái dễ thương đến vậy á!”
Một nhân viên nữ nói, rồi một vài người khác cũng nhanh chóng vây quanh Aoi: “Em ấy đáng yêu quá!”, “Con bé nhìn trẻ thật đấy!”, “Da của em ấy trông thật mịn màng!”.
“Aoi-chan là học sinh cao trung phải không nhỉ?”
“V-vâng. Em đang học năm hai ạ.”
“Năm hai!? Không phải quá trẻ sao! Uuuh, thật không thể tin được mà!”
“Th-thế ạ….?”
“Học sinh cao trung nhỉ. Vậy thì bây giờ là khoảng thời gian tuyệt vời nhất của em đó. Em đã có người mình thích chưa?”
“Eeehh? Ư, ưm, chuyện đó…”
“Ồ, nhìn phản ứng của em ấy kìa. Được rồi, hãy tìm hiểu mọi chuyện trên xe buýt nhé!”
“Y-Yuuya-kun…!”
Aoi bối rối nhìn tôi với biểu cảm trên gương mặt như muốn nói “GIÚP EM VỚI”.
Tôi ngay lập tức la lên “Xin lỗi!” để thu hút sự chú ý của mọi người.
“Tôi rất vui vì mọi người đã chào đón Aoi, nhưng xin hãy nhẹ nhàng hơn một chút. Em ấy là một người nhút nhát nên sẽ cảm thấy không thoải mái khi mọi người cứ quá nhiệt tình như vậy.”
Ngay khi tôi giải vây cho Aoi, Izuka-san dường như cũng đọc được bầu không khí và giúp tôi một tay “Này mọi người. Đừng làm cho Aoi-chan thấy khó xử chứ!”
“Nếu muốn thì mọi người có thể tiếp tục hỏi em ấy trên xe buýt. Nhưng mà lần này thì nói chuyện từ từ thôi nhé, phải không Aoi-chan?”
“V-vâng ạ. Xin hãy nhẹ nhàng với em.”
Aoi thở phào nhẹ nhõm sau những lời của Izuka-san. Việc đột nhiên bị người lớn vây quanh và đặt nhiều câu hỏi như vậy đã khiến em ấy vô cùng lo lắng.
“Nào, lại đây đi Aoi-chan. Bọn chị cũng muốn giới thiệu bản thân nữa.”
Izuka-san vẫy tay ra hiệu cho Aoi tham gia vào cuộc trò chuyện. Thật may quá. Tôi nghĩ là mình sẽ không phải lo lắng bất cứ điều gì nếu giao Aoi cho chị ấy.
Tôi lén quan sát dáng vẻ của Aoi từ đằng xa. Em ấy dường như đã lấy lại được bình tĩnh và có thể trả lời những câu hỏi một cách bình thường. Đã có lúc tôi không biết mọi chuyện rồi sẽ ra sao, nhưng thật mừng vì Aoi đã bắt đầu quen dần với mọi người.
Một lúc sau, xe buýt đưa đón cuối cùng cũng tới. Theo như những gì tôi nghe trước đó, chúng tôi sẽ lên chiếc xe buýt này và di chuyển đến nhà trọ.
Thứ tự chỗ ngồi trên xe đã được sắp xếp ngay từ đầu, điều đó đồng nghĩa với việc tôi và Aoi sẽ ngồi cạnh nhau.
Khi chúng tôi đang ngồi ở phía sau, Izuka-san chợt bước tới với vẻ mặt bối rối.
“Có chuyện gì thế? Izuka-san, chỗ của chị có ở đây đâu nhỉ?”
Nếu tôi nhớ không nhầm thì ghế của chị ấy nằm ở phía trước bên cạnh Chizuru-san.
“Chuyện đó… chỉ là mấy cô gái ở trước muốn nói chuyện với Aoi-chan. Nếu như Aoi-chan đồng ý thì… em có thể lên ngồi cạnh chị được không?”
“Vậy ý chị là… Aoi và Chizuru-san sẽ đổi chỗ cho nhau phải không?”
“Ừm. Mà đương nhiên là chị sẽ ở bên cạnh Aoi-chan để đảm bảo rằng em ấy sẽ không cảm thấy khó xử. Aoi-chan. Em nghĩ sao?”
Izuka-san áy náy nói. Có lẽ do đã chứng kiến phản ứng trước đó của Aoi nên chị ấy không quá nhiệt tình về ý tưởng này.
Và dường như Aoi cũng không hề muốn đổi chỗ…
“Không vấn đề gì đâu ạ.”
Trái ngược với dự đoán của tôi, Aoi mỉm cười và đồng ý một cách vui vẻ.
“Ể… Aoi, cháu có chắc không?”
“Vâng ạ. Đây là một cơ hội tuyệt vời để nghe về công việc của Yuuya-kun. Cháu không thể bỏ lỡ nó được.”
Không hiểu sao đôi mắt Aoi chợt sáng lên với sự phấn khích.
Cái cách em ấy mong chờ đến vậy làm cho tôi có đôi phần bối rối… Chà, tôi nghĩ nó cũng tương tự như việc tôi cảm thấy lo lắng về tình hình ở trường của Aoi. Nếu em ấy đã quan tâm đến chuyện đó thì không có lý do gì để ngăn cản em ấy, và em ấy sẽ ổn khi ở cạnh Izuka-san mà thôi.
“Izuka-san. Xin hãy chăm sóc cho Aoi.”
“Cứ để đó cho chị, Yuuya-kun… Cảm ơn em rất nhiều, Aoi-chan. Để đổi lấy việc làm phiền hai đứa, chị sẽ kể cho em nghe thật nhiều câu chuyện thất bại đáng xấu hổ của Yuuya-kun nhé.”
“Điều kiện trao đổi đó không phải hơi kỳ lạ sao!?”
Tại sao tôi lại là người phải chịu đựng chuyện này chứ. Thật không công bằng mà.
Nhưng trước khi tôi có thể kịp phản đối, Izuka-san và Aoi đã đi lên phía trước. Mấy senpai nữ ở công ty dường như rất tận hưởng việc trêu ghẹo tôi quá mức.
Trong khi tôi còn đang tỏ thái độ bất mãn, Chizuru-san đã ngay lập tức di chuyển đến bên cạnh tôi.
“Yah, Yuuya-kun. Aoi-chan ấy nhé, có vẻ như mọi người đều chào đón em ấy ha. Tốt rồi nhỉ?”
“Vâng… Cảm ơn vì lời khuyên lúc đó của chị. Và giúp em chuyển lời cảm ơn đến phòng hành chính nhé.”
“Không có gì đâu. Lần tới chỉ cần đi uống với chị là được rồi.”
Chizuru-san nói với khuôn mặt hờn dỗi. A, coi bộ chị ấy vẫn còn để bụng chuyện tôi từ chối lời mời của chị ấy vào lần trước ha…
“Em hiểu rồi. Vậy tuần sau đi nhé.”
“Thật sao? Cậu có chắc chắn không?”
“Em hứa mà… Nhân tiện thì, trải nghiệm uống rượu của chị với Itou-kun thế nào?”
“Cũng khá vui đó. Nhưng nhìn cậu ấy có vẻ mệt mỏi. Dường như chị đã tạo ra nhiều gánh nặng công việc cho cậu ấy.”
Điều đó, có lẽ không đúng đâu. Tôi nghĩ cậu ấy chỉ sốc nặng trước tửu lượng đáng kinh ngạc của Chizuru-san mà thôi.
Vừa mỉm cười mơ hồ, tôi vừa liếc nhìn chỗ ngồi trước mặt. Ở đó Aoi đang trò chuyện vui vẻ bên cạnh Izuka-san.
“Fufu. Đang lo lắng cho Aoi-chan hả?”
“Vâng. Em đã sợ rằng em ấy sẽ cảm thấy mệt mỏi với việc giao tiếp… Nhưng, có Izuka-san ở bên cạnh rồi thì chắc sẽ ổn thôi nhỉ.”
“Quả thật. Cô ấy là kiểu người biết quan tâm chăm sóc cho người khác, giống hệt như cậu vậy. Cổ cũng thật có khiếu hài hước khi gọi chị là ‘anego’ nhỉ. Thế nên, chị chắc rằng Aoi-chan cũng sẽ cảm thấy thoải mái thôi.”
“Mà này.” Chizuru-san chuyển chủ đề.
“Yuuya-kun. Cậu dự định làm gì trong thời gian rảnh với Aoi-chan vậy?”
Sau khi check-in, chúng tôi sẽ có một khoảng thời gian trống cho đến bữa tối tại nhà trọ.
Trên thực tế, tôi cũng có thể hủy bữa tối và ăn ở một nơi khác nếu như yêu cầu từ trước. Hay nói cách khác, chuyến đi này về cơ bản cho phép chúng tôi làm mọi điều mà mình muốn.
“Em sẽ dành thời gian ở riêng với Aoi. Em đã hứa với em ấy rồi.”
“Hoo. Tình cảm chưa kìa. Cậu định ăn tối ở nhà trọ nhỉ?”
“Vâng. Em đoán là nó sẽ ở phòng tiệc lớn, phải không? Và để xin lỗi cho chuyện mấy hôm trước, em cũng sẽ bù đắp cho Chizuru-san.”
“Fufu, chị rất mong chờ đấy… À, đúng rồi. Chị có một bất ngờ nhỏ cho cậu và Aoi-chan đây.”
“Ể… B-bất ngờ? Từ Chizuru-san ạ?”
Gì vậy trời? Tôi không khỏi cảm thấy lo lắng.
Nói đúng thì, bất ngờ vốn dĩ là những điều không thể lường trước được, nên sẽ chẳng có ý nghĩa gì khi nói với người mà bạn đang muốn tạo bất ngờ về dự định của bạn. Điều này sẽ chỉ tạo ra sự lo lắng, và tôi không nghĩ rằng mình sẽ có thể thư giãn trong suốt chuyến đi.
“Yuuya-kun. Cứ chờ đợi điều bất ngờ đi nhé.”
“Thật sự thì, nghe nó cứ đáng sợ sao ấy… Chị có kế hoạch gì thế?”
“Đừng lo lắng. Chị sẽ chỉ chuẩn bị bất ngờ thôi, còn cậu sẽ là người thực hiện nó.”
“Nghe còn đáng sợ hơn nữa đó!?”
Rốt cuộc tôi phải làm cái gì vậy? Phải để ý đến nhất cử nhất động của Chizuru-san trong cả chuyến đi mới được.
Trong khi tôi còn chưa hết hoảng loạn, chiếc xe buýt đã bắt đầu lăn bánh.
Từ bên ngoài cửa sổ, tôi có thể nhìn thấy bãi biển trải dài tít tắp. Vì mùa hè sắp kết thúc nên rất ít người ở đây, chỉ lác đác một vài bóng người đang đi bộ dọc theo bờ biển. Nghe nói có khá nhiều du khách đến nơi này chụp ảnh bởi đây một là địa điểm du lịch nổi tiếng.
Bầu trời trong xanh không một gợn mây. Những tia nắng mùa thu ấm áp chiếu rọi xuống mặt nước tỏa ánh sáng lấp lánh. Trong khi tôi còn đang đắm chìm vào khung cảnh tuyệt đẹp ấy, chiếc xe buýt bỗng từ từ chuyển bánh rồi leo lên dốc. Tâm trạng tôi cũng theo đó mà trở nên phấn khích.
Sau cùng, chúng tôi đã tham gia chuyến du lịch này. Đương nhiên tôi muốn đem lại niềm vui cho Aoi, nhưng tôi cũng muốn bản thân mình có thể tận hưởng nó một cách trọn vẹn nhất.
“Thời tiết đẹp thật đấy. Quả là một ngày tuyệt vời để đi du lịch ha, Chizuru-san.”
“Ừ. Và cũng là một ngày tuyệt vời để uống rượu nữa.”
“Điều đó chỉ đúng với chị thôi. Dù thời tiết có thế nào thì chị vẫn uống mà.”
“Haha, tất nhiên rồi.”
Chúng tôi cười đùa với nhau và ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ.
◆
Một lúc sau, chúng tôi đã đến khu trọ suối nước nóng.
Nhà trọ nằm trên một con dốc dài, được bao quanh bởi những khu nghỉ dưỡng suối nước nóng. Và nếu di chuyển ra xa một chút khỏi nơi đó, bạn có thể nhìn thấy bức tranh thiên nhiên hùng vĩ trải dài tít tắp. Có vẻ như tối nay chúng tôi sẽ được tận hưởng một bầu trời đầy sao tuyệt đẹp.
Nhà trọ này được biết đến khắp tỉnh vì sự nổi tiếng của nó, từ quy mô, chất lượng dịch vụ, đồ ăn ngon và cả công dụng của suối nước nóng. Nên dù có nhìn nhận ở bất kì khía cạnh nào, nó cũng luôn nhận được sự đánh giá cao đến từ khách hàng.
Sau khi check-in, tôi có một chút thời gian rảnh.
Tôi rời khỏi nhà trọ và đi gặp Aoi.
“Lâu rồi không gặp, Yuuya-kun.”
“Ahaha, đã lâu không gặp nhỉ. Mong là bọn họ không khủng bố em bằng cả đống câu hỏi lúc ở trên xe.”
“Không đâu ạ. Nhờ có Izuka-san nên bọn họ không hỏi em quá nhiều. Hơn nữa, em rất vui khi được nghe những câu chuyện về Yuuya-kun.”
“...Izuka-san đã kể những gì thế?”
“Bí mật ạ… Fufu. Xin lỗi anh. Nhớ lại làm em buồn cười quá.”
Chỉ nhớ lại thôi đã buồn cười sao… Izuka-san thật là. Rốt cuộc thì chị đã kể chuyện gì vậy?”
“Chà, em thấy vui là anh mừng rồi… Đi cả buổi chắc cũng mệt rồi ha, em có muốn nghỉ ngơi ở đâu đó không?”
“Không ạ. Em nghe nói bọn mình sẽ có chỉ thời gian rảnh cho đến bữa tối thôi. Không có thời gian để nghỉ ngơi đâu anh.”
“Đi sớm thôi nào.” Aoi giục tôi.
Câu nói vừa rồi của em ấy nghe như kiểu “Nếu bọn mình mà nghỉ ngơi thì thời gian riêng tư của hai đứa sẽ bị giảm đi đó! Em không chịu đâu.”... Aoi lại làm nũng trong vô thức nữa rồi, dễ thương quá đi mất.
“À mà, bây giờ bọn mình đi đâu thế? Quả nhiên là nhà ga phải không?”
“Không. Ở một nơi cách đây năm phút đi bộ.”
“Ở gần đó… có suối nước nóng đúng không ạ?”
“Không. Vì nhà trọ có suối nước nóng rồi rồi nên anh không đưa nó vào kế hoạch hẹn hò.”
“Ra là thế. Vậy, nó ở đâu ạ…?”
“Ahaha. Đó sẽ là một bất ngờ khi chúng ta tới nơi.”
Tôi giữ bí mật và cùng Aoi đi bộ đến điểm đích.
Khi leo lên một con dốc thoải, chúng tôi nhìn thấy một nhà hàng kiểu nhật và một tiệm trà. Không những vậy, nơi này còn có thêm một quán rượu. Chắc hẳn họ sẽ có rượu ngon của địa phương ở đây. Ngay lập tức, khuôn mặt vui vẻ của Chizuru-san chợt hiện lên trong tâm trí tôi, khiến cho tôi không khỏi bật cười.
Đi sâu vào thêm một chút, có một bể ngâm chân nơi chúng tôi có thể ngâm chân mình trong nước nóng để giải tỏa bớt mệt mỏi trong ngày. Tuy nhiên, thời gian rảnh rỗi của cả hai là có hạn, tôi cố gắng kiềm chế lại ham muốn của mình rồi nhanh chóng lướt qua nó.
Sau khi đi bộ được một lúc thì chúng tôi đã tới đường lớn.
Chúng tôi rẽ phải ở đó và dừng lại trước một cửa hàng mà tôi đã dự tính từ trước.
“Nơi này… là cửa hàng cho thuê ô tô ạ?”
Aoi dừng lại và nhìn vào cửa hàng bằng đôi mắt tròn xoe.
Trên tấm biển hiệu màu vàng ở trước cửa hàng có ghi dòng chữ “Bakusou Rent-A-Car Johnny”.
Bên trong khuôn viên là rất nhiều xe ô tô đang được xếp một cách gọn gàng. Có đa dạng các loại ô tô ở đây, nhưng loại tôi sẽ sử dụng là kiểu xe hơi nhỏ để chạy xung quanh thành phố.
“Uwaa! Yuuya-kun, em không ngờ là anh có thể lái xe đấy.”
“Anh có bằng từ hồi đại học rồi mà. Bây giờ mỗi khi về quê anh vẫn lái xe đó.”
“Vậy, buổi hẹn hò hôm nay là…”
“Ừm. Bọn mình sẽ đi bằng xe ô tô. Phong cảnh biển ở đây thực sự rất đẹp.”
“Lái xe dọc bờ biển sao ạ… Tuyệt quá!”
Aoi nói điều đó với đôi mắt lấp lánh.
Vì em ấy đã yêu cầu một buổi hẹn hò giống như của người lớn nên tôi quyết định sẽ lái xe đưa em ấy đi. Tôi mừng vì Aoi cảm thấy hài lòng với điều này.
Vừa lái xe vừa ngắm nhìn cảnh biển trong buổi hẹn hò là một trải nghiệm hiếm có đối với học sinh cao trung. Vì vậy tôi sẽ để Aoi tận hưởng ngày hôm nay một cách trọn vẹn nhất.
“Nào. Bọn mình vào trong đi. Anh đã thuê một chiếc từ trước rồi.”
“Vâng ạ, đi thôi! Đây là lần đầu tiên em vào một cửa tiệm cho thuê xe đó.”
Tôi dẫn một Aoi đang phấn khích vào bên trong cửa hàng.
Tôi thông báo với nhân viên về việc đặt trước của mình và yêu cầu họ chuẩn bị xe cho chúng tôi. Đó là một chiếc xe màu xanh da trời lớn hơn so với mức cần thiết cho dành hai người.
Sau khi nhận được lời giải thích đại khái từ nhân viên, chúng tôi cùng nhau làm thủ tục và kiểm tra lại tình trạng của xe.
Bây giờ thì việc chuẩn bị đã hoàn tất.
“Xin mời.”
Nói rồi, tôi mở cửa xe bên ghế phụ. Sau khi đã thấy Aoi ngồi xuống, tôi lên xe từ phía bên kia và ngồi vào ghế lái.
“Em đã thắt dây an toàn chưa? Được rồi, đi nào!”
Tôi từ từ nhấn chân ga và khởi động xe.
Chiếc xe chạy dọc trên con đường nông thôn thoáng đãng.
Ở đằng xa là vùng biển màu ramune trải dài. Aoi liếc nhìn ra bên ngoài từ cửa sổ đang mở, ngẩn ngơ trước khung cảnh tuyệt đẹp của biển cả.
“Yuuka-kun. Biển đẹp thật đấy.”
“Hahaha. Nhưng nó chính là biển mà bọn mình đã thấy từ xe buýt trên đường tới đây đó, em biết không?”
“Không. Em cảm thấy khung cảnh nhìn từ ghế phụ trên xe của Yuuya-kun có gì đó thực sự rất đặc biệt.”
“Đặc biệt… Ra là vậy sao?”
“Vâng ạ. Em, thật mừng vì em đã bướng bỉnh hơn với anh.”
Trái tim tôi đập loạn nhịp trước nụ cười ngượng ngùng của Aoi.
Thật mừng vì em đã bướng bỉnh hơn sao…
Nghe được những lời đó làm cho tôi vô cùng hạnh phúc.
“Aoi. Không cần phải ngần ngại đâu. Từng chút một thôi cũng được. Anh sẽ rất vui nếu như một ngày nào đó ‘sự bướng bỉnh đó’ của em trở thành một điều bình thường đấy.”
Khi tôi bày tỏ cảm xúc của mình với Aoi, em ấy bỗng xấu hổ quay phắt đi và nhìn về phía trước.
Đèn giao thông chuyển sang màu đỏ. Tôi lặng lẽ đạp chân phanh.
“...Yuuya-kun thật sự là một người kỳ lạ đó. Anh cứ luôn tự ý nhìn thấu trái tim em rồi biến những ước muốn của em thành sự thật.”
“Tự ý… Ch-chà, có lẽ cách mời của anh đã hơi cưỡng ép rồi ha.”
“...Đó chính là điều mà em thích ở anh đấy.”
Aoi đỏ mặt liếc nhìn tôi. Mới vừa nãy em ấy còn tinh nghịch như một đứa trẻ, nhưng bây giờ lại trông trưởng thành chẳng khác gì người lớn cả.
Tôi muốn đáp lại rằng mình cũng thích Aoi.
Tuy nhiên, vẫn còn quá sớm để tỏ tình. Tôi sẽ thổ lộ tình cảm của mình với em ấy một cách đàng hoàng vào thời điểm thích hợp hơn.
Trong khi chúng tôi đang hồi hộp nhìn nhau, bỗng có tiếng còi xe ở đằng sau vang lên. Tôi vội vàng nhìn về phía trước và nhận ra đèn giao thông đã chuyển sang màu xanh.
“X-xin lỗi!”
Tôi xin lỗi theo phản xạ rồi khởi động xe, mặc cho người lái xe đằng sau không đời nào có thể nghe thấy.
“Fufu. Anh không nên mất tập trung khi đang lái xe chứ, phải không?”
Aoi vui vẻ nhún vai và mỉm cười. Gò má em ấy vẫn còn một chút ửng hồng.
Cảm thấy hơi xấu hổ, tôi cũng đáp lại bằng một câu đùa để che giấu đi sự lúng túng của mình.
“Nói mà không biết ngại ha. Tại Aoi cứ nhìn chằm chằm vào anh đấy chứ.”
“E-em không có nhìn chằm chằm vào anh. Đồ ngốc.”
Aoi bĩu môi. Em ấy mỗi khi hờn dỗi nhìn cứ như thiên thần vậy.
“À mà Yuuya-kun. Điểm đến của chuyến xe này là ở đâu thế?”
“Về chuyện đó, trước tiên thì bọn mình sẽ đi ăn tối. Anh đã đặt chỗ ở nhà hàng rồi.”
“Em hiểu rồi ạ… Lái xe hẹn hò, thật sự rất vui ha.”
“Đây mới chỉ là khởi đầu thôi. Điều tuyệt nhất vẫn chưa đến đâu.”
“Fufu. Thật không ạ? Nghe đáng mong chờ quá.”
“Đương nhiên rồi.”
Một làn gió mùa thu dễ chịu thổi vào từ bên ngoài cửa sổ, làm cho mái tóc mềm mại tựa những sợi tơ của Aoi bay lất phất. Nụ cười ngây thơ của em ấy rạng rỡ chẳng thua gì mặt trời.
Chị đại Màu xanh lam nhạt