“Hmm, có vẻ như Wing Road đã giành hết vinh quang rồi…”
“Chẳng phải như thế cũng tốt sao, cứ để họ làm những gì họ muốn và chúng ta sẽ được nghỉ ngơi.”
“Nhưng vấn đề ở đây là mục đích quan trọng của khóa tập huấn ngoài trời này là nhằm nâng cao khả năng tác chiến quân sự mà…”
“Đừng có hờn dỗi chỉ vì cậu không được bắn súng của mình, có lẽ ngày mai cậu sẽ được bắn thôi.”
Mặt trời đã lặn, và Hội quán mạo hiểm giả ở làng Iskia trở nên sôi động khi các mạo hiểm giả bắt đầu dùng bữa của mình và nhậu nhẹt.
Trong một góc của hội quán, Đệ Nhị Hoàng Tử Spada lặng lẽ nhấp một ngụm rượu rẻ tiền và nói những lời phàn nàn với cô bạn nh - à nhầm, cậu bạn nhỏ của mình.
Mái tóc đỏ đặc trưng của Wilhart được che bởi phần mũ trùm dày của chiếc áo choàng Pháp sư tập sự mà cậu ta đang mang, nhằm không muốn ai biết được cậu ta đang ở đây.
Nói thế là thế thôi, chứ mấy mạo hiểm giả ở đây ai cũng say mèm cả rồi, dù cậu ta có ló mặt ra thì cũng không ai nhận ra cả.
“Đừng có uống quá nhiều loại rượu mà cậu không quen, cậu sẽ bị hành đấy Will.”
“Hmph, chả sao đâu Simon. Vào lúc này tôi chỉ là một kẻ nhỏ nhen, để cho rượu làm sa đọa cả cơ thể mình… Kuku, đến đi, sự hủy diệt…”
“C-chờ đã, đợi vào nhà vệ sinh rồi hẵng nôn, được chứ?!”
Khi Wilhart bật ra một tiếng cười với tông the thé hơn thường lệ, rõ ràng cậu ta đang muốn Simon dìu mình vào nhà vệ sinh.
“Haah… Đáng lẽ mình không nên đi ra ngoài với Wilhart…”
Thở dài thườn thượt, Simon thực sự hối hận về quyết định của mình.
Họ đã uống ở đây khoảng vài giờ đồng hồ.
“Faahahaha! Simon, chúng ta hãy cùng nhau thoát khỏi thế giới ngục tù này và đi uống thứ nước thánh thiêng liêng mà các vị thần đã ban tặng cho chúng ta.
“Ơ, về cơ bản ý cậu là lẻn khỏi trại và đi uống rượu đó hả?”
“Ừm!”
Thật không may cho Simon, cậu đã miễn cưỡng đồng ý yêu cầu này.
Không, ngay cả Simon, người thường xuyên trốn tiết, cũng không phải là một đứa trẻ trâu hay nghĩ “Thật tuyệt vì mình đã không tuân theo các quy tắc xã hội.”.
Khi ấy Simon vẫn chưa sẵn sàng trả lời, nhưng –
“Tôi cầu xin cậu! Ước mơ của tôi là được kết bạn với một người mà tôi có thể lẻn đi uống rượu ~!”
Wilhart đã hoàn toàn vứt bỏ phẩm giác hoàng gia của mình chỉ để cầu xin Simon, vì vậy Simon không còn cách nào khác.
Và sau đó thì như ai cũng biết, hai người họ đã bí mật lẻn ra khỏi doanh trại của học viện ở ngoại ô làng Iskia và đến quán rượu kiêm hội quán mạo hiểm giả này.
Tất nhiên, họ đã không nói gì với Seria, cô hầu gái của Will.
Ít nhất thì Wilhart, người nghĩ rằng mình đã lừa được cô, đã không nói cho cô ấy biết.
“Cố gắng kiềm chế đi Will, ngày mai chúng ta phải vào ngục tối đấy.”
“Fuhaha, tôi có thể nghe thấy chúng, tiếng gọi của những con quỷ xấu xa. Tuyệt, ta sẽ cho các ngươi nếm thử viên đạn hủy diệt của ta!”
Hôm nay là ngày 14 của tháng Bạch Kim (Hakkin), đã năm ngày kể từ khi họ rời Spada. Cả đoàn đang ở làng Iskia, chỉ cách điểm đến của họ, ngục tối Hạng 3『Đồi Iskia』một đoạn ngắn, nơi có một pháo đài cũ.
Nếu họ khởi hành ở làng vào sáng sớm ngày mai, họ sẽ đặt chân đến ngọn đồi của ngục tối vào bữa trưa, và họ sẽ đến được pháo đài vào buổi chiều.
Vì thế, đêm tại ngôi làng này chính là đêm cuối cùng họ ở trong khi vực an toàn trước khi vào ngục tối.
Đối với những khỏa tập huấn ngoài trời, việc lẻn ra khỏi trại để đi uống rượu đã là truyền thống của một số học viên của học viện.
Tất nhiên, nếu để bị phát hiện thì sẽ bị khiển trách.
“Muốn bắn chúng thì cũng được thôi, nhưng tôi mong lũ quái vật sẽ không xuất hiện với số lượng quá đông. Với nhiều Orc xuất hiện trên đại lộ như thế, tôi tự hỏi chuyện gì đang xảy ra bên trong rừng Latifundia.”
“Hmm, đúng vậy nhỉ.”
Will đồng tình với những băn khoăn của Simon.
“Tôi nghĩ thay đổi đáng chú ý nhất ở rừng Latifundia chính là sự xuất hiện của một lượng lớn Slime từ một tháng trước nhưng, hmm, chúng có thể tạo ảnh hưởng đủ lớn đến các khu vực mà Orc sinh sống.”
“Nói về lũ Slime, tôi nghe nói Lily-san đã săn được khoảng ba trăm con như thế trong rừng Latifundia trước đây.”
“B-ba trăm, không phải là nói quá đấy chứ…?”
“Không, chuyện đó đối với Lily-san cũng dễ dàng thôi.”
Will chỉ biết đến tiên nữ Lily đáng yêu, được biết đến ở học với cái tên “Happy Fairy-san”, nên thật khó để cậu ta tưởng tượng được cô bé nhỏ nhắn ấy có thể mạnh mẽ như thế nào trong chiến đấu.
“Lily-kun á, cậu không nói đùa đúng không?”
“Haha, đùa gì chứ, đó là người đáng sợ nhất trong nhóm『Bậc Thầy Nguyên Tố』đấy.”
Nhìn thấy vẻ mặt hoàn toàn nghiêm túc của Simon, Will cũng không tra hỏi gì thêm. Cậu ta hiểu rất rõ có một số điều trên đời này mà cậu không nên biết thì tốt hơn.
“Dù sao đi nữa, chúng ta sẽ không thể biết được Đồi Iskia như thế nào cho đến khi chúng ta đến tận đó chiến đấu, vì vậy chúng ta phải cẩn thận,”
“Hmm, tôi sẽ ghi nhớ điều đó.”
“Cái gì cơ!? Ý mày là gì khi không thể mang thêm rượu ra?!”
Át đi tiếng ồn ào của những vị khách quen của quán rượu là một tiếng hét lớn và giận dữ vang vọng trong sảnh của hội quán.
“Uwah, có chuyện gì thế?”
“Có vẻ như ai đó đang cãi nhau với nhân viên, nhưng…”
Simon và Will không phải là những người duy nhất đang thì thầm với nhau, mà gần như mọi sự chú ý của hội quán đều tập trung vào người đàn ông đã hét lên.
“Này tên khốn, mày có biết ai sẽ đến đây không, là người đứng đầu nhóm mạo hiểm giả Hạng 5,『Lữ Đoàn Thiết Quỷ』đấy! Nếu mày vẫn còn muốn giữ số rượu ấy cho riêng mày thì đừng trách tao nếu cái hội quán này bị san thành bình địa nhá!”
Người đang hét lên có vẻ là một tên đàn ông mập mạp.
Vóc dáng và trang bị của gã chẳng có vẻ gì là của một mạo hiểm giả Hạng 5 cả.
Hắn có lẽ là một tên hầu giúp việc của một quán trọ nào đó, chuyên sắp xếp đồ đạc và làm những việc linh tinh khác. Gã hét vào mặt nhân viên và đe dọa họ một cách trơ trẽn chỉ vì không có rượu như thể gã là một mạo hiểm giả Hạng 5.
Người ta có thể xem việc gã không để tâm mình đang được cả hội quán chú ý cũng là một loại tài năng.
“Hình như tôi đã từng nghe đến nhóm『Lữ Đoàn Thiết Quỷ』, họ là một nhóm khá nổi tiếng ở Spada đúng không?”
“Ừm, họ còn được gọi là『Ác Quỷ Của Máu Và Sắt』, được chỉ huy bởi chiến binh Orc Gustav, họ rất tự hào về sức mạnh của mình.”
Bốn thành viên của nhóm là Orc, Cyclops, Golem và Minotaur, đều là những chủng tộc có sức mạnh thể chất siêu phàm.
Họ xem ma thuật là thứ xấu xa, vì thế họ chỉ dùng sử dụng sức mạnh vật lý của mình. Người duy nhất có thể tấn công tầm xa của họ là Golem, người sử dụng một cây cung khổng lồ.
“Nhưng『Lữ Đoàn Thiết Quỷ』cũng rất nổi tiếng về việc cho khá nhiều người mượn danh tiếng của họ.”
Có vẻ như người được gọi là Gustav có một tính cách khá tốt bụng, khi anh ta luôn thu nhận những người có nhu cầu, ngay cả những người có thứ hạng thấp. Điều này thật vô nghĩa nếu được nhìn nhận dưới quan điểm của một mạo hiểm giả.
Mặc dù vậy, không lo lắng về tiền bạc hay trang bị, anh ấy vẫn chăm sóc những người có thứ hạng thấp hơn, cho họ quyền chỉ đạo trong các trận chiến.
Trong hầu hết trường hợp, vì những hành động tốt bụng của mình, họ được các thành viên cấp dưới yêu quý, và được những mạo hiểm giả khác tôn trọng và được Hiệp hội đánh giá là một nhóm xuất sắc, đáng tin cậy.
“Dù vậy, có vẻ như thành viên của họ đang gây rối ở đây.”
“Họ hoạt động như một nhóm lính đánh thuê, cũng không có gì lạ nếu vài tên trong đó thích gây rắc rối cho họ.”
Khi hai người họ đang trò chuyện, gã đàn ông bụ bẫm kia ngày càng trở nên nóng nảy, và giọng nói to, đầy giận dữ của gã vang khắp quán rượu như một thứ nhạc nền ầm ĩ.
Tất cả mọi người trong quán rượu đều muốn có một ai đó đến ngăn gã lại.
“Oi ông kia, phắn đi, ông đang khiến mùi vị rượu của tôi trở nên mất ngon đấy!”
Thật đúng lúc, mong muốn của mọi người thành hiện thực hiện, một người nào đó đã phàn nàn với gã.
“Ah, mày có biết bọn tao là một nhóm mạo hiểm giả Hạng 5…”
“Hạng 5 huh, vậy thì sao?”
Một chàng trai trẻ đang đứng trước mặt gã.
Thân hình cao lớn của cậu ta mang trên mình đồng phục của Học Viện Hoàng Gia Spada, với chiếc áo choàng đỏ tươi trên lưng.
Cậu ta là một chàng trai với mái tóc đen và đôi mắt đỏ được biết đến như một huyền thoại. Đôi lông mày của cậu nhíu lại nhằm thể hiện sự khó chịu dữ dội.
“Uh, m-mày, không thể nào…”
Nhưng thứ khiến người đàn ông lỗ mãng kia phải câm nín không phải là vẻ ngoài của cậu ta, mà là tấm thẻ tổ đội sáng lấp lánh trên cổ của cậu.
Và cái tên được khắc trên đó là…
“Nero Julius Elrod…”
Người đàn ông lẫn nhưng mạo hiểm giả chứng kiến đều thì thầm một cái tên.
“Ồ, cậu ta cũng đến đây uống rượu!”
Và đang ngồi trong góc là một vị hoàng tử hoàn toàn khác.
Tham gia Hako Discord tại
Ủng hộ bản dịch tại