“Kyaa———!?”
Khi Saito bước vào phòng khách, Akane đang làm bữa ăn sáng thì nhảy dựng lên.
Cô nhanh chân lùi đến cả bức tường, như là một con mèo hoang đang sợ hãi vậy.
“Đ-, đừng có đột nhiên bước vào chứ! Đây là phòng của tôi đó!?”
“Đây là không gian chung còn gì! Ngạc nhiên đến như thế, bộ đã làm chuyện gì có lỗi hả?”
‘Cuối cùng cũng đã bỏ độc vào đồ ăn rồi à’ – Và Saito thủ thế.
“Tôi không có làm gì xấu hết. Nếu buộc phải nói thì cái xấu là sự tồn tại của cậu gieo rắc nỗi buồn cho thế giới đấy!”
“Như thế thì nói quá rồi đấy nhể?”
Saito nghĩ bản thân không phải là người tốt, nhưng cậu cũng chẳng phải là ma vương. Tuy nhiên, nếu có thể trở thành ma vương thì cậu muốn trở thành thử lắm.
“Mà sao cũng được. Chào buổi sáng.”
“Ch-, chào buổi—……”
Khi mà Saito chào buổi sáng thì Akane như định nói mà ngại ngùng.
Nhưng mà ngay sau đó.
“Chào buổi sáng á, tôi không có nghĩ thế!”
Cô dùng toàn lực để phủ nhận.
“Cô nghĩ là trễ à. Nhưng tôi mở mắt thức dậy bình thường mà.”
“Mở mắt thức dậy bình thường là việc mà người có ý thức thấp làm đấy! Cậu bị trễ 100 năm rồi!”
“Bộ tôi là Urashima Tarou à. Tôi đã xuyên không qua mấy thế kỷ á.”
Bộ dạng của Akane sáng nay lạ lắm. Bình thường thì cô là một con nhỏ kỳ quặc rồi, nhưng cái độ mất kiểm soát tăng hơn mức bình thường.
Saito dùng lòng bàn tay áp lên trán của Akane.
“……!?”
Akane cứng người như thể bị sét đánh trúng. Gương mặt của cô dần dần đỏ bừng lên.
“G-, g-, g-, gì đấy!?”
“Tôi tưởng cô bị sốt hay gì đó ấy mà……Nhưng quả nhiên là nóng ha.”
“Cái đó là do cậu chạm vào đấy chứ———!!”
Akane dùng hết sức đẩy Saito ra.
“Nếu như bị cảm thì đến bệnh viện thôi. Tôi sẽ bế cô đi.”
“Bây giờ mà được cậu làm chuyện đó cho thì tôi sẽ sốc mà chết mất!”
“Trọng bệnh nhỉ……Nếu là như thế thì không thể chần chừ thêm 1 giây được. Dù có miễn cưỡng đi nữa thì tôi cũng sẽ dẫn cô đi.”
Saito chạy đến gần rồi ẵm Akane lên.
Akane cũng vùng vẫy như bỏ chạy.
“Dừng~lại~ngay! Tại sao đúng ngày hôm nay là cậu bị làm sao thế hả!? Đã nghe được gì từ Himari hả!?”
“Nghe gì là nghe gì?”
“C-, chuyện đó~……tôi~……cậu~……”
“Chuyện cô đang định giết tôi ấy à!?”
Saito lập tức thả Akane ra và chạy sang phía bên kia của cái bàn. Chỉ bản thân là có thể bảo vệ sinh mạng của bản thân thôi. Những lúc quan trọng thì chẳng ai bảo vệ mình cả.
“Không phải thế! Tôi làm sao có thể giết cậu được đúng chứ!?”
“95 phần tr—……Không, 99% xác suất là có thể chứ.”
“Cao quá rồi đấy! Cậu đang nghĩ tôi là gì đấy!?”
“Tà thần chăng……”
“Hình tượng quá ác rồi đó!?”
Akane hơi rơm rớm nước mắt.
“Nếu không phải kế hoạch sát hại thì cô đang nghi ngờ tôi nghe được gì từ Himari hả!?”
“Ch-, chuyện đó~……Tôi không biết! Đừng có mà vênh váo!”
“Tôi có vênh váo gì hết ráo đâu.”
Đừng nói tới vênh váo, ngược lại Saito còn đang sợ hãi nữa. Từ sáng sớm mà chẳng nắm được tình hình trong nhà mình và tâm trạng của người sống cùng, cậu đang bối rối không biết phải làm thế nào để có thể sống sót nữa.
Cậu muốn sống. Cậu không muốn chết. Tối nay cậu cũng muốn được ăn đồ ăn do Akane nấu. Nếu được thì cậu thích món bít-tết. Cảm xúc cậu như thế đấy.
“Bữa sáng hôm nay dùng gì thế?”
“Ưn!”
Thứ mà Akane chỉ tay đến là ngò tây được đặt trên đĩa. Nó không phải để trang trí. Chỉ mỗi một bó ngò tây thôi. Đúng là vương quốc hoang dã.
“Giờ trở nên đơn giản hơn cả mì ly rồi ha.”
“Với cậu thì như thế hợp rồi! Có phàn nàn à!?”
“Không có phàn nàn.”
Rồi Saito gặm gặm ngò tây mà chẳng hề có nước sốt. Cái này là cậu đang nghiền ngẫm vị đắng của cuộc đời, vừa hấp thụ phần dinh dưỡng phong phú bằng toàn đầu lưỡi.
“Chờ đã, đừng có tin thật mà! Tôi sẽ làm bữa ăn ngon đàng hoàng mà!”
“Không sao. Tôi đã hiểu rõ cảm xúc của Akane rồi……Hiểu rõ được ác ý truyền đến luôn đó!”
“Không phải như thế mà——!!”
Akane kéo bó ngò tây ra từ miệng của Saito.
Saito đang trăn trở ở ngoài sân trường.
“Akane hung hăng hơn mọi khi……Anh đã làm gì để cho Akane nổi giận sao……?”
“Chị ấy giận vì Onii-chan và Himarin đã hôn đó! Em cũng đang giận đó! Ngay bây giờ cũng hãy làm thế với em đi!”
Saito né đi khi mà Maho bay đến. Nhưng mà cậu bị con bé quấn quanh, bị bám bíu lấy phần lưng. Cậu cố hất nó xuống như nó chẳng chịu rời ra.
“……Nụ hôn đầu của Ani-kun, không phải của Himari đâu.”
“Hửm……? Thế tức là sao?”
“Không có gì hết.”
“Làm anh cực kỳ tò mò rồi đấy!? Có thể giải thích chi tiết hơn giùm anh chứ!?”
“Cái đó thì tớ cũng cực kỳ tò mò nữa!? Cậu hãy giải thích đi!?”
Saito và Himari tiến lại gần Shisei.
“Hiểu rồi. Em sẽ giải thích lại theo tuần tự từ khởi nguyên của nhân loại.”
“Tốn mấy vạn năm cơ á!?”
Nếu có thể thì Saito mong muốn cái tóm tắt.
“Từ ban đầu, thế giới được hình thành bắt đầu khi mà các vị thần với sức mạnh to lớn giáng lâm vào bóng tối của sự hỗn loạn……”
Shisei thiệt tình định bắt đầu lại từ thần thoại thế giới được khai sinh. Saito thấy lạnh sống lưng.
Himari nhún vai.
“Mà tớ nghĩ Akane không phải đang giận cậu hay gì đâu nhé.”
“Thế à? Nếu là vậy thì đã có gì xảy ra thế……?”
Ngay từ đầu thì tâm lý của Akane đã khó mà hiểu được, nhưng mà hôm nay thì cậu càng không thể đọc được động thái của cô hơn nữa. Nếu không nhanh chóng phân tích thì sẽ dính dáng đến tính mạng của Saito.
“Mà hơn hết thì, sau giờ học bọn mình lại hẹn hò chứ!? Tớ nghĩ làm những chuyện như người yêu hơn cả hôn sẽ tốt hơn đó.”
“Chuyện như người yêu mà hơn cả hôn là sao……?”
“Cái đó thì cậu hãy trông chờ sau buổi hẹn hò nhé. Phải thể hiện thật rõ cho bạn cùng lớp thấy rằng là bọn mình đang hẹn hò mới được. Nhé, có sao đâu ha?”
Himari khoác lấy cánh tay của Saito, rồi nhìn lên cậu bằng ánh mắt thẹn thùng. Bộ dạng của Himari hôm nay cũng lạ quá. Nhỏ trở nên tích cực hơn bình thường.
“Hi~ma~ri~!”
Đến đấy thì Akane bước tới từ bên trong trường. Vai cô dựng lên, chân thì dẫm xuống mặt đất, toàn thân thì tuông trào ra hào quang đỏ thẫm rực cháy.
Himari vẫn cứ bám víu lấy cánh tay của Saito mà nghiêng đầu.
“Sao thế?”
“Không phải ‘sao thế’ gì hết! Tớ có chuyện muốn nói, nên là đến đây đi!”
“Để sau cũng được nhỉ? Vì bây giờ, tớ đang bận quyến rũ Saito-kun mà.”
“Trưa trời trưa trật thế này không phải lúc để cậu quyến rũ ở trường đâu! Thật là vô ý tứ!”
“Vậy nếu không phải trưa thì được nhỉ? Vậy thì, để tối tớ quyến rũ nhé!”
“Cái đó thì còn vô ý tứ hơn 100 lần đó~! Bây giờ buông cậu ấy ra ngay!”
Akane dùng toàn lực để kéo Himari.
Dù thế nào đi nữa thì Himari cũng không định buông Saito ra.
Giữa Akane và Himari tóe lên những chùm pháo hoa.
Saito lần đầu tiên nhìn thấy hai người bạn thân mật như thể người yêu này đối chọi, nhưng mà cậu cũng cảm nhận được khoảng cách của bọn họ đang nhích lại gần hơn trước. Là bạn thân với nhau vậy mà đâu đó lại có phần cư xử như người lạ, trở nên không khách sáo. Quả nhiên là trạng thái dị thường đã xảy ra.
Bị cảm giác bất an chi phối, Saito tiến lại gần Akane.
“Nếu như đã làm gì sai thì cho tôi xin lỗi. Mình cùng nói chuyện một chút đi.”
“Đừng có đến gần!”
Akane nhảy lùi lại.
“Không thích đến thế sao!? Tôi đã làm chuyện gì kia chứ!”
Saito nhận khoảng sát thương lớn. Để có cuộc sống ôn hòa, chắn chắn dạo gần đây cậu đã cố gắng cải thiện mối quan hệ với lại Akane rồi, vậy mà kết quả thành ra thế này đây. Tất cả đều trở thành bọt nước.
“Nhiều đến mức không đếm được hết đâu……Tất cả đều do lỗi tại cậu cả……”
“Thế thì giải thích rõ ràng đi! Nếu không thì làm sao tôi có thể cải thiện được chứ!”
“Không muốn! Nhất định không giải thích cho cậu nghe đâu!”
Akane khoanh tay rồi quay ngoắc đi.
Cô thiếu nữ vốn dĩ cứng đầu thành thế này rồi thì không thể bắt cô mở miệng được. Saito ôm đầu không biết phải làm như thế nào mới được.
“Ghét cậu lắm……Ghét cậu lắm đấy nhé.”
Akane thì thầm với đôi gò má đã nhuộm màu đỏ ửng.
-----------------
(Hết tập 5)