Chẳng biết phải trò đùa của ông hay không mà chiếc tivi tại phòng khách có chức năng gọi thoại.
Khi mà Saito nói ra chuyện đó thì Akane trở nên xanh rờn.
“Thế tức là, cuộc sống sinh hoạt của chúng ta có lẽ đang bị ông bà nhìn thấy bằng camera á!?”
“Ừ……Tạm thời thì tôi đã tháo tivi và lấy camera ra rồi, nhưng có khả năng nhiều chỗ khác được tích hợp camera quan sát đấy.”
“Là xâm phạm sự riêng tư đó~~!”
Saito và Akane chia nhau ra bắt đầu tìm hết mọi ngõ ngách trong nhà.
Akane thì hét lên khi cô đang tìm kiếm trong phòng học của bản thân. Saito không biết chuyện gì mà chạy đến thì Akane đang chỉ tay vào cái gương to.
“Nhìn xem, cái gương này này!”
“Chẳng lẽ nào, có camera quay trộm bộ dạng lúc đang thay đồ sao——!?”
“Không có camera đâu, nhưng cái gương giống như tỏ ra 7 màu ấy!”
“Có ý nghĩa gì mới được chứ!”
Saito bất lực trước cái gương tỏa sáng lòe loẹt như là biển quảng cáo.
“Ngăn kéo thì có 2 đáy đấy! Bên trong còn có rất nhiều Konpeitou* nữa”
(*note: Một loại kẹo của Nhật)
“Hết hạn sử dụng rồi!”
“Bên trong tủ âm tường có nhồi nhét một chiếc tivi kiểu mỏng nữa!”
“Thế thì xem nó trong tình huống gì hả!”
Saito và Akane điều tra tất tần tật trong nhà.
Akane bước vào nhà tắm thì sửng sốt.
“Cái vòi này, lạ quá! Ở đằng sau có cái công tắt ẩn này!”
“Công tắc ẩn……?”
“Có lẽ sẽ phát nổ đó, cậu nhấn đi Saito.”
“Nếu phát nổ thì tôi cũng không muốn nhấn đâu.”
Saito vừa cảnh giác, vừa nhấn cái công tắc ẩn đằng sau cái vòi.
Thứ chảy ra từ cái vòi là một dung dịch màu đỏ. Nó đang lan tỏa ra mùi hương chua ngọt.
“*Liếm~*……Cái này là nước ép dâu! Ngon quá!”
“Ông và bà……muốn làm cái gì thế này……”
Saito đã cảm thấy nó trở thành một biệt thự mưu mẹo, chứa đầy những ước mơ của mấy người già.