Saito và Akane đang cùng nhau trở về nhà trên con đường khuya.
“……Tôi đã muốn cho em gái mình xem chiếc nhẫn cơ.”
Akane lẩm bẩm.
“Chẳng phải cô đã nói……là không thể gặp được nữa sao.”
“Phải……Vì bây giờ em ấy đã đi đến một nơi xa lắm……Nhưng mà, tôi đã muốn cho em ấy xem cơ. Nhỏ, rất yêu thích mấy vật dễ thương, chắc chắn sẽ vui mừng lắm.”
“……………………”
Đôi mắt trông như cô đơn ấy làm con tim Saito đau nhói. Liệu ngày cô ấy chữa lành vết thương lòng mất đi em gái liệu có đến. Liệu bản thân có thể làm được gì không. Saito đã chẳng thể hiểu được.
Phải chăng là tại đi trong chiếc dù gập nhỏ, làm trò cặp tình nhân đi dưới chiếc ô như thế này, mà khi cả hai về đến nhà như suýt bị cảm đến nơi vậy.
Akane mà lại đổ gục thì vất vả lắm nên cậu ép cô đi tắm trước, còn cậu thì mở hết nấc điều hòa trong phòng khách. Làn gió ấm thổi từ cánh quạt khiến cơ thể mệt nhọc của cậu trở nên dễ chịu.
Sau khi đến lượt mình tắm xong, Saito đang lau tóc thì Akane bước đến phòng khách.
Cô thập thò từ cánh cửa nối với hành lang, đang tỏ ra vẻ bồn chồn.
“Sao thế?”
“À, à này……? Tôi đã thử tra ý nghĩa trên mạng về ngón tay đeo nhẫn rồi……”
“Ý nghĩa……?”
Saito có dự cảm chẳng lành.
Akane đưa màn hình smartphone cho cậu xem.
Bài ký sự được hiển thị có viết đoạn「Nhẫn đính hôn hay nhẫn kết hôn cơ bản sẽ được đeo ở ngón áp út tay trái. Ý nghĩa của nó là『Tình yêu và thắt chặt mối ràng buộc giữa nhau』♡」.
Akane với đôi gò má đã ửng đỏ hỏi cậu.
“T-, tôi, đã đeo vào tay phải trước khi đánh mất chiếc nhẫn nhỉ……? Cậu cố tình đeo nó vào tay trái của tôi……tức là, với ý đó sao……?”
“K, không……”
Saito cảm thấy toàn thân cậu đang rực cháy vì mắc cỡ.
—Mình đã đeo nó trong vô thức mà, nhưng bản thân đã định như thế thật à!? Chẳng có nhẽ! Không không! Đối phương là một con rồng mất kiểm soát đó!? Tình yêu và sự ràng buộc á, làm thế nào được chứ!
Saito chầm chậm đứng dậy khỏi ghế sô-pha. Dù vừa mới tắm vậy mà mồ hôi đang ứa ra rất nhiều. Cái lỗi lầm chí mạng này, phải sửa nó lại bằng mọi giá.
“Đ, được rồi……Đổi lại ngón khác thôi nào. Thế thì mọi sự đều được giải quyết.”
“Đừng có sờ, đồ biến thái!”
Saito vươn tay ra, nhưng Akane thì ngay lập tức nhảy lùi lại.
“Tôi không có biến thái! Tôi chỉ đang định đổi vị trí ngón đeo nhẫn thôi!”
“Miệng thì nói thế, cậu định trong lúc hoảng loạn rồi lột đồ tôi chứ gì!?”
“Thế thì quá miễn cưỡng rồi đấy, hoàn toàn chẳng có hoảng loạn gì cả!”
“Cậu định lột đồ tôi trong lúc không hoảng loạn luôn à!? Cậu nói sẽ ngang nhiên làm chuyện khiêu dâm luôn á!?”
“Tôi nói cái vẹo ấy!”
Akane chạy trốn khắp phòng khách, còn Saito thì cố gắng đuổi theo cô.
Tuy thế này có lẽ sẽ làm phiền hàng xóm lúc nửa đêm, nhưng duy chỉ ngày hôm nay cậu sẽ mong cô tha cho. Chuyện này liên quan đến danh dự, sự yên ổn và tương lai của Saito.
Cả hai đứng dối diện cái bàn mà lườm nhau.
Saito nhếch mép lên và cười.
“Kưkưkư……Cô có chạy cũng vô ích……Đằng nào thì chúng ta cũng ngủ chung một giường mà……Bởi vì chúng ta là vợ chồng mà nhể~……”
“Đồ ngoại đạo~! Cậu định làm gì trong lúc tôi đang ngủ hả……?”
Akane rơm rớm ôm lấy cơ thể mình.
“Chẳng có chuyện gì to tát đâu……Chỉ đổi vị trí chiếc nhẫn một chút thôi……”
“Vậy thì, tôi sẽ đem theo kéo để có thể cắt ngón tay của Saito bất cứ khi nào trong lúc ngủ!”
“Đáng~~~sợ thế!”
Chỉ cần đưa tay ra là bị cắt. Nói gì tới phòng vệ chính đáng, nó quá trớn mà thậm chí còn vượt quá xa cái gọi là phòng vệ quá mức cơ. Quả nhiên chuyện ấp ủ tình yêu thương với con rồng mất kiểm soát này, dù có lộn ngược trời với đất lại cũng là không thể.
Akane hất cằm lên và nói với giọng đáng ghét.
“Đây là đồ của tôi! Tôi không để thứ như cậu sờ vào nó đâu!”
“Người tặng quà cho cô là tôi đấy chứ!”
Saito than thở điều vô lý nhất trên quả đất này.
“Cậu hiểu lầm cái gì thế? Cái này là do tôi mua mà?”
“Đừng có miễn cưỡng ngụy tạo ký ức giùm con cái đi mẹ!”
Akane chống nạnh tuyên bố.
“Nếu như cậu muốn chiếc nhẫn này, trước tiên hạ gục được tôi cái đã.”
“Hạ gục tức là sao……”
Dường như rất khó để đoạt chiếc nhẫn lại từ tay của Akane. Đằng ấy còn đang trong tư thế tử thủ nữa, cậu thấy phiền lắm nếu động chạm hơn vào cô và gây nên chiến tranh trong nhà.
“A~, có điện thoại.”
Chiếc smartphone reo lên và Akane bắt máy.
Cô có vẻ rất thân với đối phương, vừa nói chuyện một cách vui vẻ, vừa vuốt ve chiếc nhẫn như thể trân quý trên bàn tay trái đang cầm chiếc smartphone.
Nhìn thấy Akane như thế, Saito chợt nghĩ「thôi thì cũng được」. Tuy bên trong tâm cậu thấy ngượng và chẳng thể yên được, nhưng đó chẳng phải cảm giác gì tệ cả.
Saito từ ngày xưa đã từng đọc qua trong một cuốn sách.
Rằng đeo nhẫn vào ngón áp út tay trái vẫn còn một ý nghĩa nữa.
Đó là—lời chấp nhận của trái tim.
“Vậy, từ ngày mai em về Nhật Bản nhé. Em mong chờ để có thể gặp lại chị đó, onee-chan♪”
Kết thúc cuộc gọi với Akane, cô thiếu nữ này hiện đang đứng ở cổng vào của sân bay quốc tế.
Bộ trang phục để lộ khá nhiều chỗ, cùng với chiếc smartphone được trang trí đa phụ kiện. Chiếc vali màu hồng được dán rất nhiều sticker khắp nơi trên thế giới.
Với sắc đẹp thu hút vạn người, những tên con trai kia định ve vãn mà tiếp cận lấy cô. Nhưng mà, khi bị cô thiếu nữ nhìn với cặp mắt như là nhìn rác rưởi, niềm kiêu hãnh của bọn chúng bị tan thành từng mảnh và bỏ chạy.
Khi nghe chuyện chị mình kết hôn, cô thiếu nữ đã nghĩ cha mẹ mình nói đùa. Akane không phải loại người đắm chìm vào tình yêu, đã từng dự đoán rằng bản thân mình sẽ mãi độc thân.
Vậy mà, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ở Nhật Bản kia chứ?
Người mà đã kết hôn với chị cô, Houjou Saito là đàn ông như thế nào.
“Kết hôn khi còn học cao trung thế này, chẳng thể tin nổi. Em sẽ chiếm hết toàn bộ nhé♪”
Cô thiếu nữ đó, Sakuramori Maho, cười khúc khích như là một đứa tiểu quỷ.