“Vậy thì……nhờ cả vào sư phụ ạ.”
“Ừm! Cứ giao cho tớ!”
Khi mà Saito cung kính hành lễ ở giữa sân trường thì Himari vỗ ngực một cách tự tin.
Hôm nay, bậc thầy huấn luyện thú dữ Himari đã hứa sẽ chỉ dạy cậu cách để hòa thuận với lại Akane. Dù cho không thể trở nên hòa thuận được đi nữa, chí ít cậu muốn lĩnh hội được ở mức mà có thể tránh được sát thương chí mạng.
“Cũng như tớ đã nói lần trước, Akane là người hành tinh yêu thích Oppai đó. Nên hôm nay tớ có chuẩn bị sẵn Oppai chuyên dụng cho Saito-kun rồi đây.”
“Oppai chuyên dụng cho tôi!? Cơ mà nó có ý nghĩa gì thế hả!?”
“Nếu như cậu mang nó vào rồi ôm chặt Akane thì cổ sẽ đổ cái rụp ngay. Tin tớ đi.”
Vừa nói này nọ như thế, Himari vừa đẩy đẩy cái thứ như là miếng độn ngực vào bên trong ngực của Saito. Chẳng mấy chốc mà ngực của Saito đã căng phồng hơn bình thường gấp ba lần rồi.
Himari lùi lại một bước, rồi quan sát chăm chú bộ dạng của Saito.
“……Ừm! Hợp với cậu lắm, Saito-kun.”
“Giọng cậu đang cười đấy.”
“Tớ có cười đâu! Chẳng phải tuyệt lắm sao! Có hẳn nét quyến rũ khác với Saito của mọi khi……T-, tươi mới lắm!”
“Thím không cần phải miễn cưỡng khen đâu.”
Đôi vai của Himari đang run, không biết có phải vì nhỏ đang cố hết sức bình sinh để nhịn cười hay không.
“Kế đến là luyện tập ôm Akane. Cậu hãy tưởng tượng cái cây đó là Akane rồi ôm thật chặt vào đi!”
“Tin cậu……không sao đâu nhể?”
“Không sao đâu mà!”
“……Hiểu rồi.”
Saito vòng tay vào cái thân cây to bự, rồi trao cho nó cái ôm nồng thắm.
“Nữa, thật chặt vào! Giống như là con ve sầu ấy!”
“Hãy xem tiềm lực——của ta đây!”
“Rồi sau đó hét lớn lên! Rằng ‘ANH YÊU EM’!”
“ANH YÊU EMMMMMMMM~!”
Khi mà cậu đang kêu gào thảm thiết thì Akane xuất hiện ở chỗ đấy.
“C-, cậu đang làm cái gì vậy……?”
Akane run rẩy.
Cô dao động cũng là điều đương nhiên thôi. Bởi vì cô chứng kiến chồng mình đột nhiên có một cặp ngực to bự, lại còn ôm thật chặt cái cây và la hét lên là yêu nó nữa.
Nhưng không phải vì thế mà cả bọn phải đính chính rõ ràng lại sự tình.
Himari hấp tấp đánh lừa cô.
“C-, cái này là, vì Saito-kun bảo là muốn tớ chỉ cho phương pháp trở thành ve sầu đó!”
“Hểể……Thế hả……Ra là Saito, muốn trở thành ve sầu……”
“À, à ờ. Một lúc nào đó trở thành ve sầu chính là chất lãng mạn của con trai đấy nhé.”
“Thế cố lên nhé……”
Rồi Akane mau chóng đi khỏi đó, bằng biểu hiện ‘cố gắng sống khỏe nhé’.
“Kưư……!”
Đã bảo vệ được bí mật rồi, nhưng mà Saito cảm nhận được cậu vừa đánh mất được thứ gì đó chẳng thể thay thế với tư cách là một con người.