Khi chúng tôi trở lại dinh thự của Balima-san thì Rhasa-san đã đợi sẵn trước cổng để chào đón chúng tôi trở về.
「Rhasa, tụi em về rồi nè~!」
「Karina-sama, em đã an toàn trở về」
Sau khi kiểm tra một vòng, Rhasa-san dịu dàng ôm lấy Karina.
Dù trông có vẻ bình tĩnh nhưng đúng là chị ấy vẫn lo lắng cho Karina rất nhiều ha. Chà, theo lẽ thường thì để một cô bé 10 tuổi đi đến chỗ đám quái vật đang thác loạn đúng là đáng lo thật.
Rhasa-san ôm lấy Karina như thể một người chị đang lo lắng cho đứa em gái nhỏ của mình.
「Rhasa, em không thở được~」
「Đành chịu thôi, chị đã rất lo lắng cho Karina sau khi nghe tin tức từ những mạo hiểm giả trở về trước, vậy nên chị cần một cái ôm thật chặt để an ủi」
Chị ấy đang nói đến nhóm của Uragan đúng không?
「Rhasa cứ yên tâm, vì mọi người luôn ở bên cạnh em nên chẳng có chuyện gì xảy ra hết」
「Nhưng ở đó không chỉ có hàng trăm con giun cát mà còn có cả một con giun trưởng thành nữa phải không? Nghe tới đó suýt nữa chị đã ngất luôn đấy」
Chắc chắn là nhóm Uragan rồi.
「Vâng, nhưng nhờ có Yuna-san nên mọi người đều an toàn」
「Chị cũng nghe kể rằng các mạo hiểm giả đã hợp sức để đánh bại bọn chúng」
「Nhưng phần lớn vẫn là công của Yuna-chan thôi~」
Nhóm của Jade-san cười gượng gạo trong lúc lắng nghe câu chuyện.
Bởi vì tôi đã nhờ họ giữ bí mật chuyện tôi một mình xiên chết con giun khổng lồ nên thành ra nó trở thành công sức chung của mọi người.
Nhưng dù vậy, tôi cũng không thể phủ nhận đóng góp của những người khác. Nhóm của Jade-san thì khỏi cần phải nói rồi, nhưng nhóm của Uragan cũng đã làm việc rất chăm chỉ.
Uragan cũng là người duy nhất bám sát tôi đến cùng trong công cuộc đào giun. Chưa kể đến việc nhóm của ổng đã lo liệu hầu hết việc xử lý mớ xác giun nữa, điều đó đã giúp chúng tôi rất nhiều.
「Yuna-san tuyệt vời lắm ạ! Chị ấy đã đánh bại một con giun siêu to luôn」
Karina dang rộng hai tay và cố gắng miêu tả kích thước của con giun.
Em ấy cũng diễn tả cách tôi bắn ma thuật bằng những động tác kỳ lạ nữa.
“?”
Lúc đấm nhau tôi trông như vậy thật hở?
「Fufu, nghe tuyệt thật đó」
「A! Rhasa, chị không tin em đúng không? Em nói thật đó! Chúng em đã đánh nhau với một con giun khổng lồ! Không phải chỉ là một con giun lớn thôi đâu」
「Fufu, chị tin mà~ Chẳng phải chị đã nói là những mạo hiểm giả về trước đã kể cho chị nghe rồi sao?」
「Vậy tại sao chị lại cười!」
Có lẽ là bởi vì mọi cử chỉ của Karina đều rất dễ thương chăng?
Giống như cách mà Karina phồng má giận dỗi với nụ cười tủm tỉm của Rhasa-san chẳng hạn.
Maa~ tôi rất vui vì Karina gần như đã trở về với tính cách hồn nhiên và vui vẻ của một cô bé 10 tuổi rồi~ tôi không còn nhìn thấy vẻ mặt u buồn cũng như tính cách nghiêm khắc với bản thân trước đó nữa.
Khung cảnh trước mắt khiến tôi cảm thấy ấm áp.
「Karina, Yuna, chúng ta nên sớm báo cáo với lãnh chúa về chuyến đi lần này thôi」
Jade-san có lẽ cũng cảm thấy giống tôi, thế nên khi lên tiếng để phá tan bầu không khí này trông anh ấy có vẻ hơi tội lỗi.
「À vâng, xin thứ lỗi, tôi sẽ đưa mọi người tới chỗ của Lãnh chúa ngay」
「Em cũng xin lỗi ạ, Rhasa, lát nữa chúng ta nói chuyện tiếp nha」
Karina và Rhasa-san nhận ra cuộc trò chuyện của họ bị kéo hơi dài nên đã xin lỗi mọi người.
「Tất nhiên rồi, chị rất mong được nghe tiếp câu chuyện của Karina đấy~」
Sau đó, Rhasa-san dẫn chúng tôi đến phòng làm việc của Balima-san.
Balima-san chào đón chúng tôi với vẻ mặt rất ngạc nhiên.
「Karina!? Con đã trở về rồi sao!?」
「Vâng thưa cha, con đã về rồi ạ」
Vừa vào phòng, Karina lập tức chạy tới chỗ Balima-san.
「Karina, con có bị thương ở đâu không?」
Balima-san đứng dậy và định ôm lấy con gái của mình nhưng vẻ mặt của ông ấy bỗng nhăn nhúm lại vì đau đớn.
「Cha!」
「Không sao, chỉ là hơi đau một chút thôi. Thật đáng tiếc khi ta không thể ôm bảo bối của ta vào lòng để chào mừng con trở về được」
「Cha đang bị thương nên xin đừng cố quá. Đợi vết thương lành hẳn thì cha có thể ôm con lúc nào cũng được mà!」
「Chà, vậy thì ta phải nhanh chóng khỏe lại thôi」
Balima-san từ bỏ ý định ôm lấy Karina và thay vào đó là xoa đầu em ấy. Sau đó ông ấy chuyển sự chú ý sang chúng tôi.
「Ta đã nhận được báo cáo từ nhóm mạo hiểm giả về trước rồi. Có vẻ như mọi người đã gặp rất nhiều khó khăn. Ta không biết phải làm thế nào để thể hiện lòng biết ơn của mình, vậy nên ít nhất ta sẽ tăng phần thưởng của ủy thác lần này lên để phù hợp với công lao của của mọi người」
「Khôn…」
Trước khi tôi kịp mở miệng thì Jade-san đã nói「Cảm ơn ngài」một cách chân thành.
Touya cũng mừng rỡ lên tiếng 「Ngon! Vậy là tui có đủ tiền để sắm kiếm Mithril rồi!」. Mel và Senia-san cũng trông rất vui.
Nguy hiểm quá. Tý nữa thì tôi đã lỡ miệng nói ra câu “Không cần phải làm thế đâu” rồi. Phản ứng của Jade-san và mọi người là bình thường bởi vì họ là mạo hiểm giả chính quy, những người phải mạo hiểm tính mạng và đổ mồ hôi công sức vì nhiệm vụ. Họ xứng đáng với những phần thưởng đó.
Chỉ có tôi là bất thường mà thôi. Nếu lỡ như một mình tôi đến đây thì có khi tôi đã thở ra mấy câu ngu ngu như “Không cần phải lo về điều đó đâu” hay “Bởi vì bọn chúng (đám quái) cản đường nên tôi chỉ đá chúng đi mà thôi”.
Nói chung thì suýt chút nữa tôi đã từ chối hộ phần thưởng thêm của mọi người mất rồi.
「Được rồi, giờ thì ta muốn xác nhận lại. Ta được báo cáo rằng bên dưới tầng hầm của kim tự tháp xuất hiện Bọ cạp chúa. Hơn nữa, mục tiêu của chúng ta đang nằm bên trong cơ thể của con quái vật đó đúng không?」
Ông ấy lo lắng hỏi.
Nhóm Uragan không có nhiều thông tin bởi vì họ chỉ biết được những gì mà Jade-san kể lại. Vậy nên Balima-san muốn trực tiếp nghe điều đó từ chúng tôi.
「Vâng thưa cha, điều đó là sự thật. Nhưng con bọ cạp đã bị Yuna-san đánh bại và tấm pha lê cũng đã được thu hồi rồi ạ!」
Karina lấy tấm bản đồ pha lê khỏi túi và đưa nó cho Balima-san. Ông ấy trông thật sự mừng rỡ khi nhìn thấy tấm bản đồ.
「Tốt! Không, thật tuyệt vời! Ta thật sự muốn cảm ơn mọi người từ tận đáy lòng」
「Maa~ thật ra thì ngài chỉ cần cảm ơn Yuna-chan là đủ rồi, em ấy đã tự mình đánh bại nó đó~」
「Chúng tôi rốt cuộc chẳng giúp ích được gì nhiều」
Khi được Balima-san cảm ơn, Mel và Senia-san thành thật đáp lại.
Chà, cái đó thì tôi không đồng ý đâu. Sự thật là Mel và mọi người đều đã giúp đỡ tôi rất nhiều trong chuyến đi lần này. Karina dường như cũng biết điều đó nên đã lên tiếng bênh vực chị ấy.
「Không phải như thế đâu ạ. Đúng là Yuna-san đã đánh bại lũ bọ cạp nhưng Mel-san và Senia-san đã luôn ở bên cạnh để bảo vệ em. Touya-san và Jade-san cũng bảo vệ em bằng cách đánh bại những con quái vật tiến đến gần. Em có thể yên tâm xuống đến tầng hầm của kim tự tháp tất cả đều nhờ có mọi người đấy ạ!」
「Fufu, Karina-chan, cảm ơn em nha~ nghe Karina-chan nói thế làm chị vui lắm đó~」
「Đúng như Karina đã nói, đây là công sức của tất cả mọi người. Vậy nên, một lần nữa, ta muốn thể hiện lòng biết ơn sâu sắc của mình. Cảm ơn mọi người rất nhiều. Ta sẽ chuẩn bị một bữa tiệc nho nhỏ dành cho bữa tối, mong mọi người có thể thưởng thức chúng」
「Tuyệt vời ông mặt trời!」
Touya trông vô cùng hào hứng.
Mel-san huých một chỏ hết công lực vào người Touya khiến ổng câm mồm rồi lịch sự thay mặt mọi người nói lời cảm ơn đến Lãnh chúa.
「Cảm ơn ngài」
「Vậy thì hãy trở về và nghỉ ngơi thật tốt」
Jade-san và những người khác cuối chào Balima-san và rời khỏi phòng.
「Karina」
Cuối cùng, khi tôi và Karina chuẩn bị rời đi, Balima-san lên tiếng để giữ Karina ở lại. Ông ấy từ từ mang tấm pha lê tiến đến chỗ chúng tôi.
「Có chuyện gì ạ?」
「Karina, ta nghĩ con nên giữ thứ này」
「Nhưng nó là…」
「Ta xin lỗi Karina, nhưng ta cần con đến kim tự tháp một lần nữa」
Người duy nhất có thể sử dụng tấm pha lê là Karina và Ristil-san, mẹ của em ấy. Nhưng bởi vì Ristil-san đang mang em bé vậy nên, nếu muốn thay thế viên ma thạch trên đỉnh kim tự tháp, tôi cần phải mang Karina theo cùng.
Tuy nhiên, điều khiến tôi lo lắng là có khả năng tôi cũng sử dụng được tấm bản đồ nữa đó.
Mặc dù không chắc chắn, nhưng tôi đã rút kinh nghiệm từ vụ Thiêng thụ ở làng Elf rồi. Vậy nên, tôi thậm chí còn chẳng dám chạm vào tấm pha lê. Lỡ như nó phản ứng với tôi thật thì sẽ rắc rối lắm.
Tôi không muốn bị hiểu nhầm là chị em thất lạc của Ristil-san đâu nhé.
Quay lại với hiện tại, Karina vẫn đứng đó nhìn chằm chằm vào tấm pha lê.
Sau đó, em ấy từ từ đưa tay chạm vào nó.
「Otou-sama… con hiểu rồi. Con sẽ lo liệu việc này ạ」
Karina cẩn thận nhận lấy tấm pha lê từ cha của mình.
「Yuna-san, xin hãy chăm sóc con gái ta」
Balima-san cúi đầu nói điều đó.
ᕦʕ •ᴥ•ʔᕤ
Tôi và Karina di chuyển đến căn phòng được chỉ định làm phòng nghỉ ngơi cho mạo hiểm giả trong lúc chờ bữa tối được chuẩn bị. Nhóm của Uragan cũng ở đó, họ đang thư giãn trên những chiếc sofa.
Chuông báo động chạy bằng cơm của họ ngay lập tức thông báo sự hiện diện của tôi bằng câu “Con gấu đã trở lại” một cách đầy sợ hãi.
Này, tôi vẫn chưa làm gì hết mà?
「Có vẻ như nhóc đã trở lại an toàn」
「Chúng tôi vừa đến báo cáo cho Balima-san. Tôi chỉ không ngờ là nhóm của ông cũng ở đây」
「Ta được bảo hãy nghỉ ngơi ở đây trong lúc chờ các người. Có vẻ như Lãnh chúa cũng sẽ bảo ta đi kiểm tra nếu mấy người mất quá nhiều thời gian để quay trở lại」
Balima-san có vẻ như đã tính trước kế hoạch dự phòng trong trường hợp Karina không trở về.
Thay vì gửi yêu cầu đến Guild mạo hiểm thì trực tiếp nhờ vả Uragan, người biết rõ tình hình thực tế, sẽ nhanh chóng và hiệu quả hơn.
「Nhóc giết được con Bọ cạp chúa rồi hả?」
「Tất nhiên rồi, Yuna-chan đã đánh bại nó~!」
Uragan hỏi tôi, nhưng vì một lý do gì đó, Mel đã tự hào trả lời giúp với khuôn mặt đắc thắng.
Maa~ sao cũng được.
「Đúng như lời đồn hả?」
「Lời đồn gì cơ?」
「Là lời đồn về nhóc đấy」
Chà, nói thật thì tôi chẳng quan tâm người ta đồn thổi cái gì đâu, nhưng nếu nôi dung của chúng là về tôi thì tôi cảm thấy hơi lo lắng một chút.
Dù sao thì, tôi đoán chúng cũng toàn là gấu, gấu và gấu mà thôi.
「À đúng rồi. Đây là yêu cầu từ Yuna, nhưng các anh có thể giữ bí mật về việc Yuna đã đánh bại con Bọ cạp chúa được không?」
Jade-san lên tiếng hộ tôi.
「Tại sao?」
「Tôi không muốn bị nổi bật」
Mọi ánh mắt trong phòng đều về phía tôi sau khi tôi nói ra câu đó.
Rồi, tôi biết mấy người muốn nói gì.
Nhưng mà nổi bật vì bộ đồ Gấu-san khác với việc nổi tiếng vì tiêu diệt một con quái vật khổng lồ.
Sẽ rất rắc rối nếu như tin đồn lan rộng và rồi những công việc phiền phức bắt đầu kéo đến.
Nếu chỉ vài việc đơn giản thì không sao, nhưng tôi ghét việc bị xem như công cụ giải quyết vấn đề cho những người mà tôi chẳng hề quen biết.
「Ahahahahahahahaha」
Uragan cười lớn như thể ổng chẳng nhịn nỗi nữa. Đúng hơn thì cả tổ đội của ổng (trừ duy nhất một người) đều cười phá lên.
Tôi không nghĩ điều đó hài hước đến thế.
「M-Mọi người, đừng có cười nữa! Trêu chọc con gấu là đường tắt dẫn đến nấm mồ đấy!」
Gã đó đang tuyệt vọng ngăn nhóm của ổng lại.
「Ồ, rồi rồi, tụi bây cũng đừng có cười nữa. Rốt cuộc nhóc cho nó ăn bao nhiêu hành mà nó thành ra thế này vậy? Nhóc đúng là một con gấu kỳ lạ. Được rồi, dù sao thì ta cũng không phiền khi giữ im lặng về chuyện của nhóc」
「Thật sao?」
「Tất nhiên, nhưng với điều kiện là cho ta xem con bọ cạp nhé. Ta cũng là một mạo hiểm giả. Bọn ta thật sự tò mò về con bọ cạp lớn đến nỗi dọa Jade phải chạy trốn đấy」
「Jade không có chạy trốn. Tụi này chỉ làm theo lời của Yuna-chan thôi」
「Khác quái gì đâu」
「….」
「Đại khái chỉ có thế thôi. Nếu nhóc thật sự khuất phục được một con quái vật huyền thoại thì với tư cách một mạo hiểm giả, ta muốn xem nó, được chứ?」
Đó là một thỏa thuận tế nhị.
Tuy nhiên, đối với tôi điều đó không thành vấn đề.
Thay vì nhờ họ giữ im lặng thì giao kèo thế này đáng tin hơn.
Mặc dù nếu họ nói ra thì cũng chẳng mấy ai tin, nhưng đám mạo hiểm giả ở Crimonia có thể nhanh chóng nhận ra đó là sự thật.
Nhìn sang Jade-san và những người khác, tôi thấy họ không cố gắng can thiệp.
Vậy nên mọi quyết định đều phụ thuộc vào tôi.
「Được rồi. Tôi sẽ cho ông xem, nhưng phải hứa giữ bí mật đấy nhé. Nếu không thì ông sẽ giống như gã kia」
Khi tôi chỉ ngón tay (rối gấu) về phía gã đó, hắn ta giật thót lên trong hoảng loạn.
Rốt cuộc thì tôi chẳng thể nhớ ra gã là ai.
Dù vậy, hắn ta đã thề sẽ “Không bao giờ tiết lộ cho bất kỳ ai khác!” một cách nghiêm túc.
Chà… tôi đoán hắn nằm trong nhóm những kẻ bị tôi tẩn cho nhừ tử khi tôi vừa đến Crimonia nhỉ?
Nhưng nói thật, ngoại trừ tên Goblin-Deborane ra thì tôi chẳng nhớ gương mặt nào khác.
「Ồ, được. Ta hứa. Tụi bây cũng sẽ giữ bí mật đúng không?」
Nghe Uragan hỏi thế, những mạo hiểm giả khác gật đầu.
「Ừm, nhưng phải làm việc đó ở đâu?」
Con bọ cạp rất lớn. Tôi thì không muốn bị người ngoài ngòm ngó. Vậy nên những nơi đủ điều kiện để tôi mang nó ra khá hạn chế.
「Nếu vậy thì sân sau của dinh thự có được không ạ? Nó rộng lắm」
Karina, người vẫn đang ngồi nghe nãy giờ, đưa cho tôi một lời đề nghị.
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage