Kuma Kuma Kuma Bear

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3513

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1293

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Vol 10: Gấu-san đến sa mạc (285-329) - Chương 325: Gấu-san đổi ma thạch

Phía sau cánh cửa là một căn phòng rộng lớn.

Và thứ nổi bật lên ở trung tâm căn phòng là một chiếc ly bạc trang nhã.

Nước tràn ra từ chiếc ly chảy xuống một bể nước hình tròn ở bên dưới trông giống như một đài phun nước nhỏ.

Sau khi trầm trồ trước vẻ đẹp của nó, chúng tôi bắt đầu di chuyển về phía trung tâm của căn phòng.

Chiếc ly được đặt trên một bệ đá cao hơn 1 mét so với mặt đất xung quanh, phía trước bệ đá khảm một viên ma thạch nhỏ nhưng trông rất tinh xảo và bên cạnh là một vài bậc thang dẫn lên chiếc ly.

Karina bước lên từng bậc thang, tôi cũng theo sau em ấy cùng với sự tò mò.

Chiếc ly bạc trông khá lớn khi chúng tôi đến gần, đường kính của nó có lẽ tầm 1 mét. Nhìn vào bên trong, tôi có thể thấy những mảnh vỡ của một viên ma thạch lớn nằm bên dưới đáy ly. Dù vậy, nước vẫn liên tục chảy ra từ các mảnh vỡ như thể đang cố gắng vắt kiệt những giọt cuối cùng.

「Chúng ta nên lấy nó ra thôi」

Đây cũng là đích đến cho cuộc hành trình của chúng tôi.

「Vâng, tuy mất khá nhiều thời gian nhưng cuối cùng chúng ta đã đến được đây rồi」

「Maa~ vậy thì hãy nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ nhé」

「Vâng ạ, xin hãy chờ em một chút」

Karina bước xuống cầu thang và đến trước bệ đá. Em ấy sau đó đặt tay lên viên ma thạch được khảm trên bệ, viên đá phản ứng với ma lực của Karina và bắt đầu phát ra những tia sáng yếu ớt.

「Giờ thì chúng ta có thể lấy nó ra rồi」

Sau khi Karina thả tay ra, ánh sáng dần biến mất và nước cũng ngừng chảy khỏi ly.

「Em có thể tắt nước được sao?」

「Vâng, mặc dù lần trước Oka-sama đã hướng dẫn kỹ lưỡng nhưng đây là lần đầu tiên em làm điều này đấy ạ! Thật may là nước đã ngừng chảy~」

Karina bước lên các bậc thang và quay trở lại chỗ tôi đang đứng. Sau đó, em ấy với tay xuống mặt nước và cố nhặt những mảnh ma thạch vỡ nằm dưới đáy ly.

Tôi cũng muốn giúp đỡ nhưng Karina đã lịch sự từ chối.

「Em rất biết ơn lòng tốt của Yuna-san nhưng hãy để em thực hiện việc này ạ. Đây là nghĩa vụ của em với vai trò là thành viên của gia tộc Ishrit」

Cân nhắc đến cảm xúc của Karina, tôi quyết định sẽ chỉ đứng một bên để trông chừng em ấy mà thôi.

Karina ép ngực của mình vào chiếc ly bạc và cẩn thận với tay nhặt lấy từng mảnh vỡ của viên ma thạch đã cung cấp nước cho cả thành phố trong nhiều năm qua. Em ấy sau đó đặt từng mảnh vỡ vào một chiếc túi vải và gói lại với lòng biết ơn của mình.

Những mảnh vỡ đó từng thuộc về một viên ma thạch duy nhất. Nước chảy ra từ nó đã tạo nên cả một hồ nước nuôi sống biết bao thế hệ của một thành phố nằm giữa sa mạc khô cằn. Chà, nếu phải diễn tả bằng một từ thôi thì tôi sẽ gọi nó là “huyễn tưởng” nhưng điều đó thật tuyệt vời đúng không?

Sau khi chắc chắn không có gì nguy hiểm xảy ra, tôi quyết định khám phá một vòng xung quanh căn phòng trong lúc Karina nhặt những mảnh vỡ còn lại.

Cánh cửa chúng tôi dùng để tiến vào căn phòng giờ đã đóng chặt. Cả tôi và Karina đều không đóng nó lại, vậy nên đây là cơ chế tự động của căn phòng hở?

Tấm pha lê có lẽ là chìa khóa để mở cửa, thiếu nó thì chúng tôi sẽ chẳng thể vào được bên trong. Nếu là vậy, liệu tôi có nên đặt một Cổng gấu ở đây để phòng hờ không nhỉ?

... Tôi không nghĩ là mình cần phải trở lại chỗ này thêm một lần nữa đâu.

Mặc dù phương án đó có thể giúp Balima-san bớt lo lắng mỗi khi Karina tiến vào mê cung. Tuy nhiên, nó có thể sẽ gây ra nhiều rắc rối hơn về sau.

Tôi bước xuống cầu thang để nghiên cứu những đường rãnh được khắc lên mặt sàn. Trông chúng giống như một hình vẽ kỳ lạ hơn là một vòng tròn ma thuật.

Dù vậy, các đường rãnh chạm khắc trên mặt sàn, các bức tường và trần nhà đều được kết nối với nhau một cách liền mạch và tinh tế. Điều đó khiến tôi nhận ra mọi thứ trong căn phòng này đều là một phần của một ma trận khổng lồ. Đây có lẽ chính là vòng tròn khuếch đại ma thuật nước mà Balima nhắc đến.

Nói cách khác, nếu tôi tiến vào nơi đây bằng cách đập phá lung tung thì có nguy cơ rất cao là tôi sẽ tiện tay phá hủy luôn ma trận này. Khi đó thì dù có trong tay viên ma thạch của Kraken, tôi cũng không bao giờ có thể hồi sinh được hồ nước, và thành phố cũng sẽ tiêu tùng luôn.

Thật may vì tôi đã không chọn phương án đó. Tôi không muốn lỡ tay hủy diệt cả một thành phố đâu. Với lại, đây cũng là một ma thuật cổ xưa tuyệt vời. Phá hủy thứ này có thể bị khép vào tội phá hoại di sản quốc gia đấy.

Chà, đùa thôi, nhưng không biết tôi có thể sao chép thứ này được không nhỉ? Nếu có thể tự do dùng nó để khuếch đại ma thuật ở mọi nơi thì chẳng phải rất thú vị sao. Dù với trình độ của tôi bây giờ thì chuyện đó có vẻ là bất khả thi.

Sau khi nhìn ngắm những đường nét khó hiểu ở trên tường một lúc, tôi chuyển sự tò mò của mình sang chiếc ly ở trung tâm căn phòng. Nước bên trong chiếc ly trong vắt và rất đẹp. Không biết bằng cách nào mà nước ở đây có thể chảy về thành phố sa mạc được nhỉ? Từ đây đến thành phố rất là xa đó, thật bí ẩn ha?

Đi vòng ra phía sau chiếc ly, tôi tìm thấy một cánh cửa khác đối diện với cánh cửa chúng tôi dùng để đến đây.

Có tận hai lối vào hở?

Không phải Balima-san đã nói rằng chỉ có duy nhất một đường dẫn đến đây thôi sao?

Ở cạnh cánh cửa cũng có một hốc nhỏ có hình dạng vừa khít với tấm pha lê của Karina. Tôi tự hỏi liệu nó có hoạt động giống như cánh cửa bên kia hay không?

「Đó là lối ra đấy ạ」

Tiếng nói của Karina vang vọng từ phía trên cầu thang xuống trong khi tôi đang săm soi cánh cửa.

「Lối ra?」

「Vâng, chúng ta sẽ về nhà bằng lối đấy ạ」

Lối vào và lối ra là hai cửa khác nhau? Có lý do gì đằng sau chuyện đó không?

Trong khi thắc mắc điều đó, tôi dạo quanh căn phòng một lần nữa và trở lại bên dưới những bậc thang.

Karina, người vừa nhặt hết những mảnh vỡ của viên ma thạch bên trong chiếc ly, cũng bước xuống cầu thang và đi đến chỗ tôi.

「Xin lỗi vì đã khiến chị phải đợi ạ」

Karina mỉm cười trong khi quần áo ướt sũng. Chà, với chiều cao của em ấy thì khi với tay xuống chiếc ly thể nào cũng bị ướt mà thôi.

Tôi lấy một chiếc khăn tắm từ Hộp gấu ra và đưa nó cho Karina.

「Em cảm ơn!」

Karina cảm ơn và dùng chiếc khăn để lau khô hai cánh tay cũng như thấm bớt nước từ quần áo của mình. Sẽ thật tốt nếu tôi có thể sử dụng mà thuật sấy khô lên người vào những lúc thế này. Tôi chẳng bao giờ nghĩ tới nó trước đây bởi vì bộ đồ gấu đã có sẵn chức năng chống thấm nước rồi. Hơn nữa, những thứ như máy sấy thì lại có thể dễ dàng làm ra với ma thạch hệ gió và lửa. 

「Cảm ơn chị, Yuna-san. Em sẽ giặt nó rồi trả lại cho chị sau」

「Không cần đâu, nó vẫn còn sạch mà, với lại nó sẽ mau chóng khô thôi」

Sau khi nhận lại chiếc khăn từ Karina, tôi phơi nó trên lưng Gấu Yuru.

「Kuu~n」

Có vẻ như Gấu Yuru muốn hỏi tôi đang làm gì thế.

Maa~ bởi vì lưng Gấu Yuru rất ấm nên tôi nghĩ rằng phơi khăn trên đó sẽ mau khô hơn nhưng có vẻ như tôi đã nhầm. Dù sao thì tôi có thể sấy khô nó bằng ma thuật bất cứ lúc nào, vậy nên tạm thời cứ bỏ nó trở lại Hộp gấu trước đã.

「Yuna-san, chị có thể đưa cho em viên ma thạch của Kraken được không ạ?」

Karina hỏi tôi với ánh mắt nghiêm túc. À không, phải là căng thẳng mới đúng.

Tôi lấy viên ma thạch ra khỏi Hộp gấu và trao nó cho Karina.

Em ấy nhận lấy viên ma thạch và cẩn thận giữ nó bằng cả hai tay để tránh làm rơi.

「Thật nặng nề khi nghĩ rằng số phận của cả thành phố đang nằm ở trên tay mình chị nhỉ? Cứ nghĩ tới chuyện nước sẽ không chảy ra dù chúng ta đã thay viên ma thạch mới khiến em cảm thấy sợ lắm」

Bàn tay nhỏ bé nắm chặt viên ma thạch đang không ngừng run rẩy.

Vậy nên tôi nắm lấy đôi tay ấy.

「Yuna-san…」

「Không sao đâu, Karina đã cố gắng hết sức rồi~ Sau khi đặt nó vào đúng chỗ thì mọi thứ sẽ trở lại bình thường mà thôi」

Karina gật đầu và từ từ bước lên từng bậc thang. 

Dừng lại phía trước chiếc ly, Karina thở nhẹ một hơi rồi chậm rãi thả viên ma thạch vào làn nước. Em ấy sau đó đứng yên và không rời mắt khỏi viên ma thạch.

「Karina?」

「Vâng」

Khi nghe thấy tôi gọi, Karina quay người bước xuống cầu thang.

「Phần còn lại chỉ là kích hoạt vòng tròn ma thuật nữa mà thôi」

Karina đứng trước bệ đá. Và rồi, trong bầu không khí căng thẳng, em ấy đặt bàn tay của mình lên viên ma thạch ở trên bệ.

Sau khi hít vào và thở ra một hơi để tự trấn an bản thân, Karina tập trung ma lực vào bàn tay và truyền nó vào viên ma thạch.

Viên đá phát ra những ánh sáng yếu ớt, và rồi vòng tròn ma thuật trên sàn cũng tỏa sáng theo. Ánh sáng lan tỏa khắp căn phòng, bao trùm mọi thứ trong màu trắng.

Sau đó, ánh sáng dần dịu đi.

Tôi nhìn sang Karina, ánh mắt của em ấy dường như bị hút vào một nơi duy nhất trong khi một giọt nước mắt lăn dài trên má.

「Karina…」

Từ bên trong chiếc ly, một dòng nước tuyệt đẹp dâng trào và tuôn xuống bể nước bên dưới tạo ra tiếng róc rách vui tai.

「Ồ, tốt rồi nhỉ」

Dòng nước trong suốt và tuyệt đẹp, cũng giống như những giọt nước mắt của Karina.

Tôi lặng lẽ đứng bên cạnh và cùng Karina ngắm nhìn khung cảnh ấy.

「Thật tốt quá… Với điều này thì thành phố đã được cứu rồi. Cảm ơn chị nhiều lắm, Yuna-san」

Karina cảm ơn tôi với đôi mắt ướt đẫm. Tôi lấy ra một chiếc khăn tay để lau khuôn mặt lấm lem nước mắt của em ấy.

「Thôi nào~ đừng khóc nữa, đây là lúc em phải vui mừng mới đúng」

「Yuna-san…」

Karina bắt đầu khóc to hơn trong khi dụi mặt vào ngực tôi. Có lẽ sau khi rút bỏ tất cả gánh nặng ở trong lòng thì Karina đã trở thành một cô bé mít ướt mất rồi.

Maa~ cũng chẳng trách được nhỉ?

Viên ma thạch cấp nước cho cả thành phố đột nhiên bị vỡ, hồ nước trở nên cạn dần, Karina lại sơ ý làm mất tấm bản đồ và khiến cha bị thương, đám quái vật lần lượt kéo nhau đến còn người dân thì sợ hãi chạy khỏi thành phố. Quá nhiều điều không may xảy ra cùng một lúc.

Tuy Karina không phải là người gánh vác mọi trách nhiệm, nhưng rõ ràng em ấy cảm thấy có lỗi vì đã đánh mất tấm bản đồ pha lê.

May mắn thay, chúng tôi đã có thể tìm lại tấm bản đồ kịp lúc, việc thay thế viên ma thạch mới cũng đã hoàn thành. Nước đã trở về với thị trấn.

Mọi chuyện đã kết thúc rồi.

Vậy nên gánh nặng trên vai Karina cuối cùng cũng được trút bỏ.

Karina vừa khóc vừa gọi tên tôi. Gấu Yuru và Gấu Kyuu cũng bắt đầu lo lắng và dụi đầu vào người em ấy để an ủi. Sau đó Karina lặng lẽ ngừng khóc.

「Cảm ơn chị, Yuna-san. Cảm ơn Gấu Yuru-chan và Gấu Kyuu-chan nữa」

「Karina đã cảm thấy tốt hơn chưa?」

「Vâng, em xin lỗi vì tự dưng lại khóc ạ」

Karina lấy tay dụi mắt. Dù vậy, trên khuôn mặt dễ thương của em ấy vẫn hiện ra một nụ cười thật tươi.

Karina hẳn đã rất hạnh phúc khi nhìn thấy dòng nước tràn ra từ chiếc ly. Đó có lẽ là một trong những khoảnh khắc tuyệt vời nhất đối với em ấy. Cơ mà không phải lượng nước chảy ra có hơi nhiều sao?

Dù là ma thạch của một con Kraken đi nữa thì cũng không thể tạo ra lượng nước lớn thế này trong hàng thập kỷ đâu đúng không? Chà, có lẽ vòng tròn ma thuật ở trong căn phòng này (hoặc có thể là ở trong những phòng khác nữa) đã làm đúng vai trò của mình và khuếch đại lượng nước được tạo ra.

Điều đó khiến tôi tin rằng mọi chuyện sẽ còn thú vị hơn nếu tôi có thể tìm ra cách dùng nó để khuếch đại những ma thuật khác. Tất nhiên là tôi không thể mang sự sống còn của cả một thành phố ra làm thí nghiệm được nên vụ này phải dừng lại ở đây thôi.

Karina vẫn đứng đấy ngắm nhìn dòng nước chảy xuống như thể đang chiêm ngưỡng một kỳ quan tuyệt mỹ.

「Karina cứ yên tâm, nó sẽ không dừng lại đâu」

Thực sự thì tôi cũng chẳng biết điều đó có đúng hay không, tôi nói thế là để trấn an em ấy mà thôi.

「Vâng ạ~」

「Vậy thì chúng ta hãy nhanh chóng trở về để báo cáo với Balima-san thôi nào」

Chúng tôi không thể cứ ở đây ngắm nước chảy mãi được. Nhất là khi Balima-san ở nhà hẳn là đang rất lo lắng. Thế nên chúng tôi nhanh chóng đi đến cánh cửa ở phía sau chiếc ly.

Dù vậy, nghĩ về hành trình cuốc bộ như cách mà chúng tôi đã đến đây khiến tôi cảm thấy nặng nề. Tôi muốn sớm được lăn ra ngủ trên lưng Gấu Kyuu nhưng chuyện đó cũng không thể bởi vì tôi vẫn còn nhiệm vụ bảo vệ Karina. Hơn nữa, tôi đâu thể nào ngủ ngon bên cạnh một Karina g cứ nhìn chằm chằm vào bản đồ và thực hiện nhiệm vụ của mình một cách nghiêm túc đúng không?

Mặc kệ những suy nghĩ rối ren của tôi, Karina đặt tấm pha lê vào hốc nhỏ bên cạnh cánh cửa và đổ ma lực vào trong. Cánh cửa mở ra cùng với một âm thanh tương tự vang lên ở cuối con đường. Vậy ra không chỉ một, mà có tận hai cánh cửa ở phía này cơ à?

「Yuna-san, chúng ta đi thôi ạ~」

Ở phía sau cánh cửa là những bậc thang dẫn xuống.

Sau khi bước đi một đoạn, tôi có thể nghe thấy tiếng cánh cửa đóng lại phía sau lưng. Có vẻ như nó thật sự là cơ chế tự động của nơi này.

Bên dưới cầu thang là một hành lang ngắn. Ở phía cuối hành lang là một chiếc cầu thang khác, và rồi cầu thang lại nối đến một hành lang nữa.

Ra khỏi nơi đó, chúng tôi trở lại lối vào mê cung.

Thiệt hả!?

「Chúng ta trở về rồi sao!?」

「Vâng ạ, chúng ta đã trở về rồi」

「Hả? Nó thật sự dễ thế á?」

「Vâng ạ」

「Không phải rất lạ sao? Tại sao chúng ta lại không vào trong kia bằng con đường này?」

「À, lần đầu tiên đến đây em cũng nghĩ thế đấy ạ」

「Ý chị là, chúng ta mất gần cả tiếng để vào đấy. Để rồi trở ra chỉ mất có vài phút thôi sao? Điều đó không phải rất vô lý hở?」

Tôi chụp lấy vai của Karina và lắc nó.

「Y-Yuna-san, dừng lại đi mà… dù chị có hỏi thì em cũng không biết đâu」

Tôi không lắc em ấy nữa, nhưng tôi vẫn chưa bị thuyết phục đâu. Rốt cuộc kẻ nào đã bày ra trò chơi khăm này!

Và ngay sau khi chúng tôi rời khỏi lối vào mê cung, tôi nghe thấy âm thanh của một thứ gì đó di chuyển bên trong lối đi lúc nãy.

「Có vẻ như lối đi đã đóng lại rồi đấy ạ」

Có phải bởi vì kẻ thiết kế nơi này không muốn bất cứ ai có thể vượt qua mê cung một cách dễ dàng? Vậy nên hắn quyết tâm chặn con đường đó lại hở?

Rõ ràng là một trò chơi khăm mà!

ᕦʕ •ᴥ•ʔᕤᕦʕ •ᴥ•ʔᕤᕦʕ •ᴥ•ʔᕤ

Lời tác giả:

Vụ trao đổi ma thạch đã thành công mĩ mãn.

Tôi định lắp một cái cầu trượt ở lối ra, cơ mà nghĩ tới chuyện lão Balima và đám vệ sĩ chơi trò cầu trượt một cách vui sướng khiến tôi dẹp ý nghĩ đó qua một bên và sử dụng cầu thang bình thường.

Chỉ còn một vài chương sa mạc nữa mà thôi.

Mong là Arc bãi biển sẽ không bị dời sang mùa đông. LOL