Sau khi chúng tôi đến được cổng trước của thị trấn, chúng tôi được chào đón bởi một anh lính gác.
Mặc dù chúng tôi có hai người nhưng lạ một điều đôi mắt anh ta chỉ nhìn chằm chằm vào mỗi tôi thôi.
Rồi tôi nhớ lại bộ dạng hiện tại của mình.
Vâng, hiện giờ tôi là gấu, ý tôi là tôi đang mặc trên người bộ đồ gấu. Cơ mà theo quan điểm của anh ta thì chắc cũng không khác mấy đâu.
Nếu bây giờ tôi thay đổi biểu cảm thì anh ta có thôi nhìn tôi không ha?
Trông tôi cũng đâu có đáng ngờ lắm đâu đúng không?
Fina cũng nhận xét rằng bộ đồ này trông rất dễ thương mà.
Cá nhân tôi cũng nghĩ nó rất dễ thương, đến mức khiến cho người mặc cảm thấy xấu hổ và chỉ muốn tìm chỗ chôn thân luôn ấy.
Nếu một cô bé nào đó trong độ tuổi của Fina mặc nó thì hẳn sẽ rất dễ thương ha. Cơ mà bộ đồ này hoàn toàn không hợp với một con nhóc Hikikomori như tôi chút nào hết.
Đúng là nó dễ thương lắm, nhưng tôi không bao giờ muốn có ai đó nhìn thấy tôi đang mặc nó đâu.
「Ô, nhóc là cô bé ra ngoài để hái thảo dược đây mà! Nhóc đã tìm thấy chúng chưa...?」
「Vâng, con tìm được rồi ạ~!」
Fina trả lời rất hạnh phúc.
「Vậy thì tốt. Chú hy vọng cháu đã giữ lời hứa và không đi quá sâu vào trong khu rừng. Bọn quái vật đáng sợ luôn rình rập đó đấy…」
Một nụ cười gượng hiện lên trên mặt tôi.
「Rồi, thế còn quý cô trẻ tuổi ăn mặc lạ lùng này là ai?」
「Tôi sẽ rất cảm kích nếu như anh bỏ qua chuyện đó」
「Maa~ được rồi, mỗi người đều có hoản cảnh khác nhau mà. Dù vậy, anh vẫn phải kiểm tra thẻ nhân dạng trước khi cho em vào thị trấn, được chứ?」
Fina chìa tấm thẻ của mình ra cho anh lính gác.
Đó cũng là thứ mà cô bé cho tôi xem lúc đang trên đường đến đây.
Cư dân bên trong thị trấn sẽ không cần phải trả phí vào cổng, với khách vãng lai thì cần phí một đồng bạc. Nhưng dù là ai đi nữa thì họ vẫn phải đưa thẻ nhân dạng hoặc thẻ Guild của mình ra.
「Em từ đâu tới vậy, cô gấu?」
「Tôi đến từ một nơi rất xa, hiện giờ tôi đang trong chuyến du ngoạn của mình」
「Cô nhóc đi du lịch một mình trong bộ dạng đó á?」
Tôi giơ bé gấu đen lên và nhấp môi ẻm. *Pặc Pặc*
「Vào lúc này thì là vậy」
「Maa~ được rồi, cho anh mượn thẻ nhân dạng của em nào」
Để xem nào… rất tiếc, tôi không hề có thứ gì giống như thế hết. Kami-sama không biết có để ý đến sự tồn tại của thứ đó không ha?
「Tôi không có chiếc thẻ nào hết nhưng tôi vẫn có thể trả phí 1 đồng bạc để vào bên trong đúng không?」
「Em không có sao? Thẻ Guild hay thẻ từ bất kỳ thành phố nào cũng được」
「Nơi tôi sống không hề có thẻ nhân dạng luôn」
「Điều đó… thật không bình thường tí nào」
「Thật sao?」
「Ừ thì, cũng không hẳn」
「Nếu vậy, tôi có thể vào được bên trong chứ?」
「Được thôi, những ai không phải cư dân của thị trấn vẫn có thể vào sau khi nộp phí một đồng bạc. Nhưng vì em không có thẻ nhân dạng nên anh cần phải kiểm tra sơ bộ trước… bởi vì đây là lần đầu tiên em đến thị trấn này nên chắc chẳng có vấn đề gì đâu」
Tôi lấy một đồng bạc từ bên trong miệng gấu trắng ra, rồi đưa nó cho anh lính.
「Được rồi, đi theo anh tới phòng kiểm tra nhé…」
Từ khi đến thế giới này tôi chưa hề gây ra tội ác nào hết nên chắc sẽ không gặp vấn đề gì đâu. Maa, nói thế không có nghĩa là ở thế giới cũ tôi từng phạm tội, tôi là một người hoàn toàn trong sạch đó.
Umu, đó là sự thật nên tôi mong rằng không có chuyện gì kỳ lạ xảy ra.
Tôi được anh lính gác đưa tới một toà kiến trúc gần chỗ cánh cổng.
Ở bên trong là một bàn tiếp tân với một viên tinh thể màu xanh đặt phía trên.
「Đặt tay em lên viên tinh thể như thế này đây. Nếu em là tội phạm thì nó sẽ chuyển sang màu đỏ」
「Chỉ cần đặt tay lên thôi sao?」
「Đúng thế, nó sẽ ngay lập tức phản ứng với ma thuật của em」
Tôi đặt tay lên trên viên tinh thể theo hướng dẫn, nhưng không có phản hồi gì hết.
「Có vẻ như mọi thứ đều ổn」
「Chỉ thế thôi sao? Sao anh có thể chắc chắn về điều đó?」
「Em thậm chí còn không biết về thứ này á? Rốt cuộc em đến từ nơi nào thế?」
「Một nơi ở rất xa nơi đây」
「Rồi rồi, anh sẽ giải thích một lần thôi nhé. Viên tinh thể này được liên kết với tất cả các viên tinh thể khác ở đất nước này. Khi một đứa bé được sinh ra, một tấm thẻ nhân dạng cũng sẽ được đăng ký tương ứng với ma lực của đứa trẻ. Điều này không chỉ áp dụng tại Thủ đô mà cả các thành phố khác nữa. Với thứ đó, chúng ta có thể ngay lập tức biết được một người đến từ đâu」
Tôi là một dạng đăng ký công dân đúng không? Vậy cái thẻ đó tương tự như chứng minh thư ở Nhật ha?
「Khi người sở hữu chiếc thẻ phạm tội, nó sẽ được ghi thẳng vào dữ liệu thẻ. Nhờ thế nên bọn tội phạm không bao giờ có thể bước chân vào trong các thành phố hay thủ đô」
「Chuyện gì sẽ xảy ra nếu tôi sử dụng một chiếc thẻ giả? Hay nếu đem thẻ của người khác ra sử dụng thì sao?」
「À, chuyện đó là bất khả thi. Như anh đã nói lúc nãy đó, những chiếc thẻ được làm ra để phản ứng lại với ma lực đặc thù của người sở hữu nó thôi. Ở trong tay một người khác thì nó chỉ là một chiếc thẻ bình thường thôi」
Ukm, chúng giống như một loại vân tay ma thuật vậy ha.
「Nhưng nếu anh chưa từng đăng ký bao giờ thì hệ thống này sẽ trở nên vô dụng, đúng không?」
「Chuyện đó hiếm lắm cô nương. Chỉ những ngôi làng hẻo lánh lắm mới như thế thôi, mà những người ở đó thường hiếm khi nào phạm tội lắm」
Điều đó… cũng đúng.
「Vậy là xong phần giải thích rồi nhé. Nếu không còn gì nữa thì em có thể vào thị trấn được rồi đó」
Tôi cảm ơn anh ấy và rời khỏi căn phòng. Ở bên ngoài, Fina vẫn đang chờ tôi, tôi cảm ơn bằng cách xoa đầu em ấy.
「Yuna-oneechan, mọi chuyện ổn chứ ạ?」
「Ừm, mọi thứ đều ổn」
「Vậy chúng ta đến Guild để bán lũ Sói nhé!」
Bên trong thị trấn là một con đường lát gạch trải dài, nó làm tôi liên tưởng đến những thành phố trong game, nhưng lại có cảm giác gì đó rất… khác biệt.
Và vì một lý do nào đó mà mọi người đều đang nhìn chằm chằm về phía tôi.
Bởi vì tôi là một kẻ vãng lai chăng?
「Bộ đồ của Yuna-oneechan nổi bật thiệt đó」
…Ặc, tôi quên mất.
Bộ dạng hiện tại của tôi là một con gấu.
Nếu đang đi ngoài đường mà trông thấy một chú gấu đáng yêu thì chẳng ai chịu rời mắt khỏi nó đâu đúng không? Cơ mà tôi không có đáng yêu đâu, đừng có nhìn tôi nữa, lo nhìn đường đi.
Tôi được Fina dẫn tới một nơi trông như một quán trọ nhỏ nằm cạnh bên một toà nhà to bự chảng.
Bên trong có vài thám hiểm giả, tôi biết được điều đó là vì họ giắt cả tá kiếm bên hông hoặc cứ lăm lăm đũa phép trên tay suốt.
Màn hình hiển thị không hiện lên nên tôi cũng chẳng biết họ có phải là người chơi không nữa.
Tôi rất muốn kiểm tra điều đó, nhưng tạm thời tôi sẽ ưu tiên việc đi theo Fina.
「Chờ em một chút nhé. Xin lỗi, con muốn bán một số vật phẩm từ Sói ạ」
Fina nói chuyện với một người đàn ông đứng sau quầy hàng.
「Fina? Sao con lại đến đây, có chuyện gì xảy ra sao?」
「Ah không, con chỉ đến để bán nguyên liệu thôi ạ!」
Fina nhón chân để đặt nguyên liệu lên trên quầy.
Tôi cũng làm theo như vậy.
「Đây là thịt và lông Sói đúng không? Chuyện gì đã xảy ra vậy?」
「Khi con ra ngoài để hái thảo dược, con bị tấn công bởi mấy con sói và được chị gái này cứu ạ!」
「CON ĐẾN KHU RỪNG SAO!?」
Ông chú tiếp tân hét lớn.
「Vâng, bởi vì thuốc của mẹ đã hết rồi…」
「Chú đã nói với con rất nhiều lần rồi mà; Nếu con cần thảo dược thì chỉ cần nói với chú, chú sẽ mang đến ngay cho con!」
「Nhưng mà… bọn con không có tiền, con không thể hỏi xin chú Gentz mãi được…」
「Đó không phải là vấn đề! Nếu có chuyện gì xảy ra với con thì chú phải ăn nói với mẹ con sao đây!?」
「Không sao đâu ạ. Con đã vào rừng nhiều lần rồi, con sẽ ổn thôi」
「Chẳng phải con vừa bị lũ sói tấn công sao? Gấu, à không, cô bé kỳ lạ, cảm ơn cháu vì đã cứu Fina」
Ông ấy thể hiện sự cảm kích của mình, với một biểu cảm khó khăn sau khi nhìn thấy hình dạng bên ngoài của tôi.
「À ừm, tôi cũng bị lạc đường nên chúng tôi chỉ giúp đỡ lẫn nhau thôi, chú không cần bận tâm đâu」
「Ta vẫn muốn cảm ơn cháu một cách đàng hoàng, vậy ta sẽ thu mua những nguyên liệu này với giá tốt, như thế được chứ?」
「Ah, vậy thì xin cảm ơn」
Và rồi ông chú khám nghiệm kỹ càng nguyên liệu từ bọn sói.
「Xem nào… thịt và lông. Với chất lượng hiện tại thì chú sẽ mua chúng với giá như thế này」
Gentz-san đặt túi tiền ra trước mặt chúng tôi.
Ưm, xin lỗi nhưng tôi chả biết liệu đây có phải giá tốt hay không nữa.
「Vâng, cảm ơn chú ạ!」
Fina thì chấp nhận nó một cách hạnh phúc.
Sau đó cô bé đưa cho tôi phần lớn số tiền vừa nhận được.
「Fina, nếu chị cho em luôn phần này, liệu em có thể dẫn chị đến một quán trọ tốt được không? Đây là lần đầu tiên chị đến thị trấn này thế nên chị không biết gì về nó hết. Ah, em có thể trở về sắc thuốc cho mẹ trước rồi dẫn chị đi cũng được」
Tôi sực nhớ lại lý do mà tôi tìm thấy Fina ở trong rừng.
「Không sao đâu ạ. Có một quán trọ tốt trên đường về nhà em, em sẽ dẫn chị đến đó!」
「Cảm ơn em」
「Fina! Đừng có làm chuyện dại dột nữa nhé. Cứ nói với chú bất cứ khi nào con cần them thuốc」
「Vâng, con hiểu rồi ạ」
Chúng tôi rời đi sau khi Fina đáp lại lời của ông chú.
「Người đàn ông lúc nãy, em có quen biết ông ấy sao?」
「Vâng, em luôn được chú ấy chăm sóc ạ. Chú ấy là người giới thiệu công việc để giúp em kiếm thêm tiền, đôi khi em cũng giúp chú ấy phân tách quái vật nữa」
Hiểu rồi, vậy đó là lý do em ấy giỏi việc xử lý bọn sói đến thế.
「Khi chú ấy biết về bệnh tình của mẹ, chú ấy đã bán rẻ thuốc và thảo dược cho em. Lâu lâu chú ấy còn cho không chúng nữa. Nhưng em không thể cứ hỏi xin thuốc chú ấy như thế mãi, thế nên em quyết định vào rừng để tìm thêm…」
Ừ thì, đó là lý do mà lần này em ấy đi vào trong rừng một mình.
Tôi cũng có cảm giác muốn giúp đỡ Fina, nhưng hiện tại thì không thể được.
Vì tôi cũng đang trong tình trạng tương tự.
「Đến nơi rồi ạ. Mọi người thường hay khen thức ăn ở quán trọ này lắm ạ!」
「Cảm ơn em nhé. Bây giờ em nên nhanh chóng trở về để đưa thuốc cho mẹ đi nhé」
「Vâng, cảm ơn chị rất nhiều!」
Fina nhanh chóng chạy đi. Còn tôi bước vào quán trọ.
Mặt trời đã xế bóng. Yup, bây giờ đã đến giờ ăn tối rồi.
Với hương thơm lan tỏa trong không khí quanh đây thì tôi nghĩ rằng một bữa ăn thịnh soạn đang chờ tôi ở trong đó.
Quán trọ này không lớn lắm nhưng mang cảm giác ấm cúng và dễ chịu, ở ngay bàn tiếp tân là một cô gái tuổi teen nhìn tôi đầy ngạc nhiên.
Ừ thì hẳn là ở đâu cũng vậy. Mọi người đều có cùng chung phản ứng khi nhìn thấy tôi… thật là rắc rối quá.
Vì giờ tôi đã có tiền nên tôi phải sớm đi mua một bộ đồ bình thường một chút mới được.
「X-Xin chào quý khách?」
Cô gái chào đón tôi với âm điệu nhỏ nhẹ.
「Tôi muốn ở trọ qua đêm」
「V-Vâng, được thôi ạ. Cậu chỉ đi một mình thôi sao?」
「Ừ, tôi đi một mình. Như thế có được không?」
Nếu cần có sự đồng ý của phụ huynh để ở trọ qua đêm thì tôi chẳng biết đêm nay phải ngủ ở đâu nữa?
「Ah, không vấn đề gì đâu. Một đêm cùng với bữa sáng và bữa tối là một đồng bạc. Nếu không yêu cầu thêm thức ăn thì nửa đồng bạc ạ」
Vậy là hiện tại tôi có thể ở qua đêm mà không gặp vấn đề gì hết.
「Tôi sẽ ở lại đây 10 ngày, tính luôn các bữa ăn nhé」
「Vâng, phòng tắm chỉ mở cửa từ 6 giờ tối đến 10 giờ tối thôi, cậu lưu ý nhé」
「Ở đây có cả phòng tắm sao!?」
「Vâng, chúng tôi có phòng tắm chia ra riêng cho nam và nữ, thế nên cậu cứ tự nhiên nhé」
Yeah, một tính toán hụt tuyệt vời. Tôi chưa từng nghĩ ở trong quán trọ này lại có cả phòng tắm.
「Bây giờ tôi có thể dùng bữa tối ngay được không?」
「Tất nhiên rồi!」
Sau khi nhận được câu trả lời, tôi lấy ra 10 đồng bạc từ trong miệng gấu trắng và đưa nó cho cô ấy. Trong lúc đang nhận tiền từ tôi, cô ấy chộp lấy bé gấu đen.
「Waa, tôi xin lỗi. Nó trông dễ thương quá! 10 ngày kèm theo bữa ăn, xong. Bữa tối hôm nay sẽ được chuẩn bị ngay lập tức, cậu cứ thoải mái tìm chỗ ngồi nhé. À đúng rồi, tớ là con gái của chủ quán trọ, Elena. Rất vui được làm quen với cậu」
「Tôi là Yuna. Rất vui được gặp cậu」