Đã vài ngày trôi qua kể từ khi chúng tôi đến được Thủ đô.
Bây giờ tôi có thể tự tin khẳng định rằng Shuri đã được chúng tôi dẫn đi tham quan hết mọi ngóc ngách của nơi đây rồi đó. Thậm chí chúng tôi còn tới thăm cả Sanya-san và Gazar-san nữa.
Tôi cũng đưa các em ấy tới thăm Nhà Gấu của tôi ở Thủ đô để cùng nhau lau dọn nó trước khi tiếp tục chơi đùa cùng với hai bé Gấu ở bên ngoài sân.
Mọi người đều đang tích cực tận hưởng khoảng thời gian ở thủ đô và chẳng mấy chốc, ngày lễ hội văn hóa diễn ra cuối cùng đã đến.
「Chị phải đi đến trước để chuẩn bị cho gian hàng. Một khi lễ hội bắt đầu, Noa hãy cùng mọi người đến đó nhé. Chị sẽ đón em ở cổng trước, thế nên đừng đi đâu cho tới khi chị đến rước nghe chưa」
「Onee-sama, chị đã nói điều này nhiều lần lắm rồi đó…」
「À đúng rồi, em đã mang theo tiền chưa? Nếu không có tiền em sẽ chẳng thể mua gì đâu」
「Mẹ đã đưa cho em rồi, chị đừng lo lắng nữa mà」
Thật ra, Noa không phải là người duy nhất nhận tiền từ Eleanora-san. Cả Fina và Shuri cũng được cô ấy cho tiền tiêu vặt nữa. Tất nhiên là ban đầu Fina đã từ chối nhưng với sự nài nỉ một cách không khoan nhượng của Eleanora-san, cuối cùng em ấy đã phải bỏ cuộc và chấp nhận nó. Eleanora-san cũng cố ép tôi nhận tiền tiêu vặt nhưng tôi đã lịch sự từ chối với lý do số tiền cô ấy trả cho tôi trong nhiệm vụ hộ tống vừa rồi tôi còn chưa kịp đụng đến nữa là.
「Còn nữa, còn nữa…」
Shia cứ đi tới đi lui, cố nhớ xem cậu ấy có còn điều gì để căn dặn Noa nữa không.
「Onee-sama, em sẽ ổn thôi mà! Nhanh đến đó đi, nếu không chị sẽ trễ mất」
Noa hối thúc Onee-sama của em ấy, người mà lẽ ra đã phải đi khỏi đây một lúc trước rồi cơ.
「Ừm, thôi được rồi. Yuna-san, xin hãy chăm sóc các em ấy giúp tớ nha」
「Cứ yên tâm. Chúc cậu may mắn với gian hàng」
「Cảm ơn cậu. Được rồi, tớ đi đây!」
Shia chạy ra khỏi phòng với chiếc váy đung đưa theo sau.
「Hừm! Onee-sama cứ làm như em như một đứa trẻ vậy đó」
「Noa, em vẫn là một đứa trẻ mà」
Với sự ra đi của Shia, căn phòng bỗng chốc trở nên yên ắng hẳn. Chúng tôi vẫn còn một chút thời gian trước khi xuất phát, làm gì bây giờ nhỉ?
「A, đúng rồi. Đến đây nào với chị nào, Noa」
「Chuyện gì vậy ạ?」
Noa chậm rãi đến gần tôi.
「Ngồi xuống đây nhé」
Sau khi Noa ngồi xuống theo lời tôi, tôi bước ra sau lưng em ấy đồng thời lấy một chiếc lược ra khỏi Hộp Gấu và bắt đầu chải mái tóc dài màu vàng óng ả của Noa.
「C-Chị đang làm gì thế?」
Noa có hơi giật mình vì điều đó.
「Tại vì Cliff đã yêu cầu chị ngăn cản những con bọ phiền nhiễu đến gần em khi tham gia lễ hội đó nhớ không?」
「Chị thực sự tin lời bố nói ạ?」
「Em không tin ông ấy sao Noa?」
「Em không biết. Nhưng em không nghĩ điều đó sẽ diễn ra ở bên ngoài những bữa tiệc đâu ạ」
Tuy tôi có thể hiểu cách nghĩ của Noa ở một chừng mực nào đó nhưng tôi tin vào những kiến thức về giới quý tộc mà tôi thu lượm từ những cuốn tiểu thuyết fantasy, và ở đó hoàn toàn không có chuyện bọn chúng bỏ qua cơ hội tiếp cận mục tiêu cho dù em ấy đang ở đâu đi nữa.
Khả năng một tên quý tộc hoang dã đột nhiên xuất hiện và mời Noa cùng đi tham quan lễ hội tuy thấp nhưng vẫn hoàn toàn có thể xảy ra. Nếu đó chỉ là một đứa trẻ chừng mười tuổi thì không sao nhưng nếu đó là một gã lớn tuổi dơ bẩn nào đó thì… ai mà biết chứ, vấn đề hôn nhân trong giới quý tộc vốn đã có đủ mọi loại rắc rối rồi mà.
「Vậy tại sao chị lại chải tóc cho em?」
「Chị nghĩ rằng nếu Noa thay đổi kiểu tóc thì những kẻ không biết quá nhiều về em sẽ không thể nhận ra」
Mặc dù không đủ để đánh lừa những kẻ rình mò nhưng là quá đủ để tránh khỏi những rắc rối không cần thiết.
Khi tìm kiếm một người trong một đám đông thì trước nhất ta sẽ dùng tới những đặc điểm riêng biệt của người ấy đúng không?
Trong trường hợp của tôi, nếu tôi thay bộ đồ Gấu của mình bằng một bộ thường phục thì tôi thách ai có thể nhận ra mình luôn đó. Việc thay đổi kiểu tóc của Noa cũng sẽ có tác dụng tương tự như thế.
「Chị chỉ đề phòng những rắc rối có thể xảy ra mà thôi. Nếu như em thực sự không muốn thay đổi kiểu tóc thì chúng ta có thể suy nghĩ cách khác」
「Nếu chị nghĩ vậy thì ổn thôi ạ」
Fufufu, thuyết phục thành công. Với sự cho phép của Noa, tôi bắt đầu công việc tạo mẫu tóc thời thượng của mình.
「Kiểu nào thì đẹp nhỉ? Fina, Shuri, đến đây cho chị chút ý kiến nào」
「Vâng ạ!」
「Em đến ngay!」
Trong khi chiếc lược nhẹ nhàng lướt qua mái tóc dài hoàng kim đẹp đẽ của Noa, tôi đắn đo suy nghĩ xem kiểu tóc nào có thể phù hợp với em ấy. Đầu tiên, tôi chia mái tóc thành hai lọn lớn đều nhau rồi buộc sang hai bên như giống như kiểu tóc của Shia.
「Trông giống hệt Shia-sama luôn!」
「Shia-neechan kìa!」
Fina mang một chiếc gương đến đặt trước mặt Noa.
「Trông giống Onee-sama thật đấy ạ」
Noa chạm vào mái tóc của mình cùng với một nụ cười hạnh phúc.
「Ừm, nó rất hợp với em nhưng đáng tiếc chúng ta không thể chọn kiểu tóc này được」
「Tại sao thế ạ!?」
「Nếu em trông giống hệt Shia thì mọi người sẽ đoán ra em là ai ngay lập tức đúng không?」
Ngay từ đầu tôi đã biết rằng đây không phải là một ý tưởng tốt nhưng tôi không thể cưỡng lại mong muốn nhìn thấy Noa với kiểu tóc hai bím này. Đúng như dự đoán, em ấy trông giống hệt Shia. Đây là phiên bản Shia loli nhỉ?
Tiếp theo, tôi thử kiểu tóc đuôi ngựa và tóc đuôi ngựa lệch vai.
「Noa-sama, trông cậu dễ thương lắm」
「Noa-neechan trông đáng yêu lắm ạ!」
Dù là kiểu tóc nào thì Noa đều trông rất đáng yêu. Tôi phải rất vất vả để quyết định xem cái nào là hợp với em ấy nhất.
Khi chúng tôi đang mãi chơi đùa cùng với tóc của Noa, Eleanora-san cũng bước vào phòng.
「Ara~ mọi người đang làm gì ở đây mà vui thế?」
「Tụi con đang chơi đùa với tóc của Noa ạ」
「Yuna-san, đó đâu phải là mục đích ban đầu」
Noa chỉnh lại và giải thích cho mẹ về ý định thực sự của chúng tôi. Chơi đùa với tóc của em ấy chỉ là một phần trong đó mà thôi.
「Mẹ hiểu rồi, thế thì cho mẹ tham gia với nhé」
「Mẹ!?」
Eleanora-san tiến đến chỗ tôi và chúng tôi cùng nhau thử thêm nhiều kiểu tóc nữa. Tóc búi hai bên, búi một bên, chúng tôi không bỏ qua kiểu tóc nào hết. Tôi cũng thử qua nhiều kiểu biến tấu mà tôi từng nhìn thấy trong phim nữa, như là tết tóc xung quanh búi chẳng hạn và tất cả đều rất hợp với Noa.
「Noa, em thích kiểu nào nhất?」
「Uu, đầu của em đau quá. Mẹ, Yuna-san, hai người đang chơi với tóc của con đúng không?」
Đúng đó, được chơi đùa với một mái tóc vàng óng xinh đẹp như mái tóc của Noa thực sự là một cơ hội hiếm hoi mà tôi không thể nào bỏ qua. Tôi đã có cơ hội làm thử điều này với Fina nhưng không có nhiều mẫu tóc phù hợp với mái tóc ngắn của em ấy. Mái tóc dài của Noa khiến tôi hứng thú hơn rất nhiều.
Cơ mà hết thời gian chơi rồi, nếu không sớm đưa ra quyết định thì chúng tôi sẽ đến trễ lễ hội trường học của Shia mất.
Sau một hồi cân nhắc kỹ lưỡng, hội đồng tạo mẫu tóc đã thống nhất ý kiến: Đó là kiểu tóc đuôi ngựa truyền thống với một chiếc nơ lớn trang trí bên trên.
Đây là kiểu tóc dễ thương tuyệt vời nhưng lại không quá nổi bật, hoàn hảo với mục đích mà chúng tôi đặt ra.
Và khi đồng hồ điểm cũng là lúc chúng tôi xuất phát.
Eleanora-san cũng muốn đi cùng nhưng tiếc thay cô ấy phải ở lại để xử lý công việc của mình.
Thế là tôi, Noa, Fina và Shuri cùng nhau đi bộ đến học việc. Noa hạnh phúc bước đi bên cạnh tôi với mái tóc đuôi ngựa đung đưa ở phía sau.
「Em đang cảm thấy thật phấn khích!」
「Đây là lần đầu Noa đến lễ hội văn hóa đúng không?」
「Vâng, bố thường rất bận vào dịp này trong năm nên đây là lần đầu tiên ạ」
Tất nhiên là chẳng thế nào Cliff để cô con gái bé bỏng 10 tuổi của mình đi đến thủ đô một mình được. Năm ngoái em ấy mới chỉ có 9 tuổi thôi, thế nên chuyện này lại càng không được.
「Shuri, em không được buông tay chị ra nghe chưa」
「Vâng」
「Và cẩn thận, đừng đánh rơi tiền trong ví đó」
「Vâng, em biết mà」
Kế bên tôi và Noa là một người chị khác cũng đang lo lắng về cô em gái của mình.
Vì học viện chúng tôi chuẩn bị đến được điều hành bởi quý tộc nên Fina nhắc nhở Shuri không được hành xử quá thân mật như với Công chúa Flora mấy hôm trước. Fina không có cơ hội để nhắc nhở em ấy vào lúc đó, tuy nhiên em ấy đã dành cả buổi tối sau khi chúng tôi rời khỏi cũng điện để giảng bài cho Shuri.
Maa~ dù sao thì cẩn thận vẫn tốt hơn, sẽ rất khó xử nếu như chúng tôi vướng vào rắc rối với một quý tộc nào đó, điều đó cũng sẽ ảnh hưởng tới Eleanora-san nữa.
Vì lý do đó nên hiện giờ Fina đang nắm tay của Shuri rất chặt để chắc chắn rằng Shuri không chạy đi mất trong lúc em ấy sơ ý.
Fina đã nhận ra tôi đang mỉm cười trong khi quan sát hai em ấy.
「Có chuyện gì thế, Yuna-oneechan?」
「Bởi vì Shia cũng rất quan tâm đến Noa nên chị chỉ thắc mắc có phải mọi cô chị đều như thế này hay không thôi」
「Onee-sama chỉ lo lắng thái quá thôi ạ」
「Đúng vậy, cả Onee-chan nữa」
Shuri đồng ý với Noa.
Một đứa trẻ không bao giờ có thể hiểu được tình yêu lớn lao của cha mẹ, hay trong trường hợp này, là tình yêu của anh chị chúng đâu…
ʕ´•ᴥ•`ʔ
Khi đã đến gần trường học của Shia, chúng tôi có thể thấy được rất nhiều người đang tiến về cùng một hướng. Và cũng bởi vì điều đó, càng ngày càng có nhiều cặp mắt đổ dồn về phía tôi.
Thực sự thì tôi không có quên chuyện càng nhiều người xung quanh thì sẽ càng có nhiều ánh mắt hướng về phía tôi đâu, tôi chỉ chẳng thể làm gì với điều đó thôi.
Ở đâu đó xung quanh, tôi có thể nghe thấy tiếng trẻ con đang liên tục hỏi cha mẹ của chúng kiểu như「Gấu-san kìa?」hay「Gấu-san ở lễ hội ạ?」.
Khi chúng tôi đến được cổng trường cũng là lúc khả năng thu hút sự chú ý của bộ đồ gấu đạt đỉnh điểm.
Gần như tất cả mọi người xung quanh đều nhìn chằm chằm vào tôi.
「Onee-sama vẫn chưa tới...」
Shia hiện giờ chưa có mặt ở cổng thế nên chúng tôi lặng lẽ đứng chờ cậu ấy ở một bên trong lúc đoàn người vẫn đang ùn ùn kéo vào học viện.
Ở ngay cổng vào có một chốt yêu cầu mọi người xuất trình thẻ công dân hoặc thẻ Guild, đó hẳn là một cách để phòng tránh những tên tội phạm xâm nhập vào khuôn viên học viện. Dù sao thì bên trong cũng toàn là quý tộc cơ mà.
Vì không có gì để làm, chúng tôi đứng nhìn những đứa trẻ khác đang chơi đùa gần phía cổng.
Rồi đột nhiên, một vài đứa trong số chúng chạy về phía tôi.
「Gấu-san nè!」
「Gấu-san!」
Và rồi càng ngày càng có nhiều trẻ con bao quanh lấy tôi.
「Đáng yêu ghê! Gấu-san dành riêng cho lễ hội này sao?」
「Đúng là một Gấu-san dễ thương ha」
「Oka-sama, con cũng muốn lại gần Gấu-san nữa」
Và rồi, người lớn dần thả tay con họ ra và đám trẻ con vây quanh tôi càng lúc càng đông hơn.
Họ có thể khuyên bọn trẻ đừng làm thế được không? Tôi chỉ có thể phàn nàn trong tâm trí khi kéo mũ trùm xuống để che mặt mình lại thôi.
「Yuna-san!」
「Yuna-oneechan!」
「Yuna-neechan!」
Ba cô bé gọi tên tôi từ đằng xa trong lo lắng.
Cứu chị!
Tôi phát ra tín hiệu cầu cứu mong manh do tay chân đều bị bọn trẻ bâu lấy nên không thể cử động được nữa.
Tôi thậm chí còn hoảng loạn đến nổi không thể phát ra tiếng nữa cơ.
Mong rằng bằng một cách thần kỳ nào đó, các em ấy sẽ hiểu và đến giúp tôi thoát được tình cảnh hiện giờ.
Nếu là quái vật hay kẻ địch vây quanh thì tôi chỉ cần sử dụng phép thuật hoặc Cú Đấm Gấu để thổi bay chúng, nhưng hiển nhiên tôi không thể làm thế vì ở đây chỉ toàn là trẻ con.
「Gấu-san mềm ghê」
「Gấu-san mềm thật đó!」
「Xin lỗi, nhưng các em thả chị ra được không?」
Tôi năn nỉ bọn trẻ trong vô vọng. Cuối cùng, tôi bị nhấn chìm trong một biển trẻ con, còn cha mẹ chúng thì không làm gì khác ngoài việc đứng bên cạnh và mỉm cười hạnh phúc.
Ừ ừ, con cái mấy bác dễ thương lắm, cơ mà phiền mấy bác dừng tụi nhỏ lại thay vì chỉ đứng đó cười được không?
「Cứu…」
Tôi hướng về phía ba cô bé để kêu cứu trong vô vọng.
「Yuna-san? Chuyện gì đang xảy ra thế?」
Ơn trời, ân nhân của tôi, Shia đã xuất hiện từ đâu đó.
「Shia, cứu với!」
Tôi gọi lớn tên cậu ấy. Shia nhìn một lượt qua đám nhóc và tôi rồi thở dài.
「Thôi nào mấy đứa, Gấu-san sợ rồi đây này. Các em hãy buông chị ấy ra đi nào」
「Vâng ạ…」
「Vâng」
Nghe lời Shia nói, bọn trẻ buông tôi ra và tôi dần thoát khỏi vòng vây của các em ấy.
「Cảm ơn, Shia. Cậu đã cứu tớ một mạng đấy」
「Yuna-san... tại sao chuyện này lại xảy ra?」
Shia nhìn tôi với một chút bối rối.
「Tụi tớ đang đợi cậu ở đây và rồi tụi nhỏ cứ thế kéo đến」
Tất cả những gì tôi làm chỉ là đứng ở đây thôi. Tôi thực sự chẳng làm gì hết.
Bọn trẻ vẫn tiếp tục nhìn tôi từ đằng xa, như thể tôi là một thứ khổng lồ mềm mại gì đó mà tụi nhỏ sẽ bất chấp để ôm chầm lấy. Có thể tôi phản ứng hơi thái quá nhưng tôi không bao giờ tưởng tượng việc bị bao vây bởi một đám trẻ con lại đáng sợ như thế.
「Yuna-oneechan, chị ổn chứ?」
「Yuna-neechan」
「Yuna-san」
Khi các cô bé đến gần tôi, tụi nhỏ cũng bắt chước và chạy đến một lần nữa.
Tôi lập tức ra hiệu cho ba em ấy đứng yên tại chỗ và may mắn thay, Shia đã nhanh chóng hiểu ra vấn đề.
「Nếu chúng ta cứ tiếp tục đứng đây thì tụi nhóc sẽ lại ào tới một lần nữa đó, thế nên hãy nhanh đi vào trong thôi nào」
Chúng tôi đồng ý với Shia đi theo cậu ấy vào bên trong trường học. Đám trẻ con bị bỏ lại phía sau trông có vẻ khá thất vọng nhưng biết làm sao được, tôi không muốn trải nghiệm cảm giác lúc nãy lần nào nữa đâu.
「Shia, cảm ơn cậu rất nhiều. Tớ thực sự không biết phải làm sao nếu như cậu không xuất hiện」
「Yuna-san, bởi vì lúc nào cậu cũng mặc bộ đồ đó nên cậu mới quên mất rằng chuyện này có thể xảy ra. Nó nổi bật lắm đấy, cậu biết không?」
Không phải là tôi quên đâu. Tôi chỉ không lường trước được việc tụi nhỏ sẽ xem tôi là linh vật của lễ hội mà thôi.
Tôi thật sự không biết mình có thể tham quan lễ hội với bộ dạng này không nữa.