Kuma Kuma Kuma Bear

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3513

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1293

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Vol 9: Gấu-san đến lễ hội trường (241-284) - Chương 263: Gấu-san thưởng thức lễ hội, phần 2

Tất cả mọi người (trừ tôi ra) đều đã có được một chiếc trâm cài tóc cho riêng mình, thế nên chúng tôi quyết định sẽ rời khỏi khu trò chơi ném dao trước khi họ phá sản.

Chiếc trâm của Shuri đặc biệt hoành tráng và xinh đẹp, thế nên em ấy đang vui vẻ bước chân sáo trong khi nâng niu nó trong tay.

Bây giờ chúng tôi đang đi dạo xung quanh khuôn viên trường để tìm kiếm địa điểm thú vị tiếp theo tiếp theo.

「Nếu em được ném thử một lần nữa, chắc chắn em cũng lấy được một cái giống Tilia-sama…」

Noa đã ném hụt tận hai lần, tôi thật không biết sự tự tin đó xuất phát từ đâu…

「Fufu, nếu được thử lại thì chị nhất định cũng giật được một giải tốt hơn」

Tilia tuyên bố, rõ ràng cậu ấy đang cố cạnh tranh với Noa đúng không?

「Nếu chúng ta chơi lại trò đó một lần nữa thì chị sẽ tặng phần thưởng tiếp theo cho Fina nhé」

「Uu! Không công bằng!」

Maa~ theo cái cách mà mấy chị gái ban tổ chức nhìn tôi trong lúc trao giải thưởng thì khá chắc kèo rằng tôi sẽ không được phép chơi lại thêm lần nào nữa đâu.

Dù sao thì tôi cũng đã cuỗm mất giải thưởng đặc biệt của họ một cách quá dễ dàng, có lẽ nên tránh lại gần chỗ đó để bọn họ bớt đau tim.

Trong khi đang trò chuyện vui vẻ thì chúng tôi đã phát hiện ra mục tiêu tiếp theo: một trò chơi ném bóng.

「Yuna-san thật tuyệt vời!」

「Yuna-neechan ngầu quá!」

「Yuna-oneechan, chị giỏi thật đó!」

Maa~ tôi cơ bản là đứa hack game nên mấy cái này chẳng là gì cả.

Cũng giống như dao, tôi có thể ném trúng mục tiêu xa nhất chỉ với quả bóng đầu tiên một cách dễ dàng. Mặc dù ban tổ chức còn bố trí thêm một số chướng ngại vật trên đường đi, nhưng điều đó còn chẳng thể cản trở tôi dù chỉ một chút.

「Cậu tài thật đó. Làm sao có thể ném trúng những mục tiêu khó như thế mà không hụt lấy một lần nhỉ?」

「Đúng đó, bình thường sẽ chẳng ai có thể ném trúng được mục tiêu lúc nãy đâu ạ」

Vị trí của các mục tiêu ném bóng được đặt cách người chơi từ mười đến hai mươi mét. Độ khó của trò chơi dao động từ loại A đến loại E, trong đó loại E bao gồm các mục tiêu gần nhất và loại A là xa nhất. Các mục tiêu loại A cũng nhỏ hơn nhiều so E, chưa kể đến những chướng ngại vật được sắp xếp rải rác che chở cho nó nữa.

Tương tự như trò chơi ném dao, người chơi sẽ nhận được ba quả bóng và các giải thưởng cũng được chia thành năm hạng mục, từ A đến E, chỉ khác ở chỗ không tính điểm để trao giải mà là dựa vào mục tiêu xa nhất bị ném trúng .

Ném trúng mục tiêu A, B, C thì sẽ nhận được giải loại A. Nếu cả ba lần ném đều trúng mục tiêu đều là loại E thì giải thưởng cũng là loại E.

Tilia nhắm quả bóng đầu tiên của mình vào mục tiêu loại A, nhưng sau khi bắn chim thì nhỏ đã từ bỏ nó và hướng đến mục tiêu loại C, maa, may mắn là nhỏ ném trúng. Với quả bóng cuối cùng, Tilia nhắm để mục tiêu loại B nhưng đáng buồn lại đụng trúng vật cản.

Noa tự hủy bằng cách nhắm cả ba quả bóng của em ấy vào mục tiêu loại A. Tôi chẳng thể hiểu nổi vì sao em ấy lại làm thế bởi vì rõ ràng Noa đã nhận ra độ khó của game ngay khi ném quả đầu tiên.

Shuri thành công ném quả bóng đầu tiên của mình vào mục tiêu loại E. Sau đó, em ấy nhắm tiếp đến loại D nhưng đã trượt mất. May thay, cú ném cuối cùng đã trúng và Shuri nhận được giải thưởng tương ứng với công sức mà em ấy bỏ ra.

Cũng giống như Shuri, Fina nhắm quả bóng đầu tiên của mình vào một mục tiêu loại E. Sau khi nhận ra việc đó khá dễ, em ấy nhắm thẳng đến mục tiêu loại D trong lần ném thứ hai và tiếp tục ghi bàn. Với quả bóng cuối cùng, Fina thử vận may của mình với một mục tiêu loại C nhưng đáng tiếc lại trượt mất.

Maa~ lúc đầu tôi cũng lo lắng không biết nên nhắm mục tiêu nào trước, nhưng khi nhận ra đây chỉ là một trò chơi và điều quan trọng nhất là niềm vui thì tôi quyết định chơi lớn, nhắm thẳng vào mục tiêu khó nhất, loại A.

Có một tấm bảng treo ngay phía trên mục tiêu, thế nên những cú ném thông thường đều sẽ bị chặn lại. Mặt khác, ở ngay phía trước nó là những chiếc cọc cắm xen kẽ, bảo vệ mục tiêu khỏi những quả banh phiền nhiễu một cách an toàn tuyệt đối.

Nói đơn giản, ném trúng thứ đó là một việc bất khả thi đối với một người bình thường. Chẳng ai liều lĩnh đến mức chọn nó làm mục tiêu cả, tất nhiên là ngoại trừ Noa.

Vì bình thường chẳng có ai nhắm vào nên nó là một thử thách hoàn hảo dành cho tôi đúng không?

Tôi giữ chặt quả bóng trong găng tay gấu và nhắm thẳng mục tiêu. Sau đó, bằng cách vẽ ra một đường cong hoàn mỹ trong không khí, quả bóng của tôi lướt qua các chướng ngại vật trên đường đi và chạm tới mục tiêu một cách dễ dàng.

Sau khi thành công ném trúng mục tiêu khó nhất chỉ với quả bóng đầu tiên, tôi ngay lập tức nhận được những lời khen có cánh từ mấy gái team mình và ngay cả đám đông bên dưới cũng vỗ tay tán thưởng.

Sau khi ném luôn hai quả bóng còn lại, tôi nhận được giải thưởng hạng A mà không gặp thêm bất cứ vấn đề gì.

Lần này, tôi đã tặng giải thưởng cho Noa.

Điểm quẩy tiếp theo của chúng tôi là một cuộc đua lăn bóng. Ai lăn bóng đến được vạch đích thì thắng, nhưng với giới hạn thời gian. Nhờ đó tôi đã nhận được thêm một chiếc vòng tay handmade để tặng cho Fina.

Chúng tôi tiếp tục tham gia vào tất cả các trò chơi trông có vẻ thú vị và số lượng chiến lợi phẩm cũng tăng lên một cách nhanh chóng.

「Cảm ơn chị rất nhiều!」

Fina, Shuri và Noa hiện giờ đều đang mang trên mình rủng rỉnh phụ kiện thời trang đủ thể loại mà tôi đã thắng được; từ kẹp tóc, trâm cài, dây chuyền đến vòng tay,… ở trò chơi cuối cùng chúng tôi còn nhận được một bó hoa được chính các học sinh trồng được nữa. Cơ mà đó cũng là lúc tôi nhận ra mình đã trang bị quá nhiều vật phẩm lên người các cô bé rồi.

「Trông mấy đứa như thể bị chiếm hữu bởi thế lực phần thưởng vậy đó」

Tilia chia sẻ quan điểm của nhỏ về tình huống thú vị này sau khi xem xét tổng quan của ba cô bé.

Maa~ nhỏ cũng đang mang trên người toàn bộ phụ kiện mà nhỏ thắng được nên không có quyền nói ra câu đó đâu nhé…

「Vì Yuna cuỗm đi hầu hết phần thưởng đặc biệt nhất nên chỉ cần sự xuất hiện của chúng ta là đủ để làm ban tổ chức đóng băng luôn rồi đó」

「Maa~ họ cố tình tạo độ khó cho trò chơi nên tớ hơi bị kích thích một chút」

Dù sao thì tôi cũng là một người không ngại đương đầu với thử thách mà.

「Mặc dù người bình thường sẽ chẳng bao giờ có thể đối đầu với thử thách cỡ đó đâu」

Cái đó thì tôi không thể phản bác, nhất là khi khả năng của tôi đều đến từ bộ đồ gấu. Nếu không mặc đồ gấu thì có khi tôi chẳng thắng được giải bét luôn ấy chứ. Bỏ tỉ lệ chính xác qua một bên, cú ném bình thường của tôi chắc chẳng thể nào chạm tới được mục tiêu nếu không được cộng thêm sức mạnh của gấu.

Cuộc trò chuyện cứ thế tiếp diễn trong khi chúng tôi di chuyển dọc các gian hàng, tìm kiếm điểm quẩy tiếp theo.

「Nè, cái gì ở đằng kia thế nhỉ?」

Phía trước chúng tôi có một khu vực nhỏ bị trùm kín bởi một tấm vải lớn, không biết bên trong là thứ gì ha?

「Trông lạ thật đó, không biết nó dùng để làm gì vậy nhỉ?」

Có vẻ như Tilia cũng không biết.

Maa~ làm sao mà biết hết từng tiết mục ở mỗi khu vực được chứ, nhất là khi cái học viện này bự tổ chảng.

Tuy nhiên, xét theo cái cách mà tấm vải bao trùm khu vực đó thì có lẽ đó là một ngôi nhà ma đúng không?

Hmm, nhìn kỹ tấm vải không hết phần phía trên nên ánh sáng có thể lọt vào bình thường. Một cái nhà ma sáng trưng nhỉ? Maa~ nghĩ lại thì mê cung sẽ hợp lý hơn.

Chúng tôi đi một vòng quanh khu vực bị trùm kín cho đến khi đến được lối vào, có một cậu học sinh đang đứng bên cạnh nữa nên chắc là đúng rồi.

「Một con gấu…? Và Tilia-sama?! 」

Cậu học sinh đó bị bộ đồ gấu của tôi làm cho ngạc nhiên sau đó đóng băng tại chỗ ngay khi nhận ra công chúa.

「Nè, hoạt động mờ ám gì đang diễn ra ở bên trong thế?」

「A, đây là nơi mọi người có thể trải nghiệm hoạt động phân tách quái vật cũng như động vật hoang dã. Tớ không nghĩ nơi này sẽ hợp với cậu đâu, Tilia-sama」

Cậu học sinh cố gắng giải thích ngắn gọn trong khi chỉ vào biển hiệu đặt cạnh lối vào.

Những hình vẽ bên trên nhìn chẳng khác gì một hành vi mổ xẻ động vật bất hợp pháp với một dòng cảnh báo nhỏ bổ sung bên dưới: “Quá trình phân tách đang diễn ra. Xin hãy cân nhắc trước khi tham gia”.

「Wào, còn có cả những tiết mục thế này nữa hả?」

「Maa~ đó là vì có rất nhiều học sinh đang nhắm đến việc trở thành hiệp sĩ, binh lính hay thậm chí là mạo hiểm giả trong tương lai, họ nhất định sẽ cần những kỹ năng phân tách khi đối mặt với nhiệm vụ thanh trừng. Ngoài ra thì việc đi săn để bổ sung lương thực cũng rất cần thiết trong các chuyến du hành xa. Tất nhiên cũng có những học sinh chẳng bao giờ cần bận tâm đến việc đó nhưng không thể phủ nhận độ hữu ích của những kỹ năng dạng này」

Tóm lại, không kể đến mạo hiểm giả thì hiệp sĩ và binh lính cũng bắt buộc phải biết những kỹ năng phân tách trong một số tình huống đặc biệt, thế nên chẳng có gì lạ khi nó trở thành một chủ đề của lễ hội văn hóa đúng không?

「Nói đơn giản thì đang có một cuộc triển lãm mổ xẻ xác thịt diễn ra bên trong nhỉ?」

「…Có lẽ vậy, dù sao thì chúng ta cũng đi tiếp thôi nhé」

「Em muốn xem!」

Shuri nói thế trong khi giơ tay lên.

「Em cũng muốn xem thử…」

Fina cũng đồng ý với em gái nhỏ.

Bởi vì Fina kiếm sống bằng nghề phân tách quái vật và Shuri cũng thường hay giúp đỡ em ấy, thế nên các em ấy muốn xem người khác thực hiện công việc này để học hỏi thêm một vài mẹo nhỏ cũng là điều hiển nhiên.

「Nè hai đứa, đây không phải là chương trình phù hợp cho trẻ em đâu. Chúng ta sang kia kiếm gì đó thú vị hơn đi nhé」

Tilia cố gắng kéo tay Shuri đi nhưng em ấy không hề nhúc nhích.

「Em muốn vào bên trong cơ!」

「Tại sao? Bên trong không phải thứ gì dễ chịu đâu. Xem xong có lẽ em sẽ không nuốt trôi thức ăn được nữa đó」

「Sẽ ổn thôi ạ」

「Ổn cái gì chứ? Ý em là sao?」

「Tilia, các em ấy sẽ ổn thôi. Cả Fina và Shuri đều đã từng phân tách quái vật trước đây rồi」

Nếu có người không ổn với chỗ này thì đó là tôi cơ, nghĩ lại thì tôi mang danh mạo hiểm giả lâu nay nhưng chưa một lần đụng tay vào phân tách quái vật bao giờ nghe cũng hơi nhục nhỉ?

「Thật sao!?」

「Vâng, em nghĩ mình có thể học hỏi thêm kinh nghiệm nên muốn được tham quan bên trong ạ」

「Uu~ chẳng còn cách nào khác nhỉ? Nhưng chỉ một chút thôi đấy nhé」

Tilia mủi lòng với yêu cầu chân thành của Fina nhưng trông nhỏ cực kỳ do dự trong việc ra quyết định. Tôi cũng hiểu được cảm giác của nhỏ, bởi vì cơ bản tôi cũng méo muốn bước vào.

「Bọn tớ có thể vào trong được không?」

Tilia hỏi cậu học sinh gác cửa.

「Tớ không nghĩ các cậu nên vào trong chỉ vì tò mò đâu」

「Bọn em sẽ ổn thôi!」

Shuri trả lời thay cho Tilia.

Cậu học sinh lo lắng nhìn Shuri rồi lại quay sang Tilia một lần nữa.

「Đừng lo, tớ sẽ chịu trách nhiệm cho bọn nhỏ」

「Thôi được rồi… Tuy nhiên, nếu bất kỳ ai cảm thấy bị khó chịu, xin hãy rời khỏi đó ngay lập tức」

「Tớ hứa sẽ đưa bọn nhỏ ra ngoài trước khi quá muộn」

Tilia hứa với cậu học sinh đã bất lực trong việc ngăn cản bọn tôi.

「Chương trình đã sắp bắt đầu, xin hãy vào trong và kiên nhẫn chờ đợi trong giây lát」

Tính luôn chúng tôi thì có khoảng 20 người ở trong này, đa số là học sinh nhưng cũng có một vài vị khách tham quan vui tính. Mặc dù chỉ là một tiết mục của lễ hội văn hóa nhưng bằng một cách nào đó, không khí nơi đây mang đến cảm giác như một tiết học được chuẩn bị kỹ lưỡng.

Vì những tiết mục để học sinh thể hiện những kỹ năng kiếm thuật và ma thuật của mình đều rất hút khách nên tôi nghĩ một màn trình diễn những kỹ thuật phân tách cũng như thế nhưng…

「Ở đây ít người hơn tớ nghĩ」

「Maa~ không có nhiều học sinh hứng thú việc phân tách quái vật đâu, với lại đa số đều đang bận rộn với tiết mục của riêng mình, tớ nghĩ số lượng người ở đây khá là hợp lý」

Nghĩ theo cách của Tilia thì chương trình kiểu này mà thu hút được bao nhiêu đây người thôi là đã nhiều lắm rồi đúng không?

Hiện giờ trung tâm của sự chú ý là một chiếc bàn lớn đang được bao quanh bởi đám đông nhỏ.

Chúng tôi lặng lẽ đứng ở phía sau để chờ chương trình bắt đầu nhưng Shuri có lẽ không muốn thế nên em ấy bắt đầu chen chân lên phía trước.

Tất nhiên là tôi đã nắm lấy tay Shuri ngay trước khi em ấy làm chuyện đó.

「Yuna-neechan?」

「Em không nên chen lấn như thế đâu」

「Nhưng mà, em sẽ không thể nhìn thấy gì nếu tiếp tục đứng ở đây」

Với chiều cao của Shuri, em ấy thực sự chẳng thể nhìn thấy gì từ vị trí hiện tại…

Mặc dù vậy, em ấy vẫn không nên chen lên trước bởi vì chúng tôi là những người đến sau.

「Em không cần lo, chỉ cần đứng trên bục là chúng ta có thể nhìn thấy mọi thứ một cách dễ dàng」

Tilia nói thế và chỉ về hướng những chiếc bục.

Ban tổ chức có lẽ đã suy nghĩ về trường hợp này nên đã chuẩn bị sẵn rất nhiều bục cao ở xung quanh.

Chúng tôi leo lên những chiếc bục và nhìn về phía chiếc bàn trung tâm, mặc dù hơi xa nhưng tầm nhìn trên này thỏa mái hơn bên dưới nhiều.

Đứng bên cạnh chiếc bàn trung tâm lúc này là một học sinh cùng với hai mạo hiểm giả. Nhìn kỹ hơn, tôi nhận ra những mạo hiểm giả đó là người mà tôi quen biết.

「Jade-san?」

Đó là Jade-san và Meru-san, những người đã giúp đỡ tôi trong nhiệm vụ tiêu diệt Golem ở khu mỏ.

「Yuna?」

「Yuna-chan?」

「Hai người đang làm gì ở đây thế?」

「Cái đó bọn anh phải hỏi em mới đúng. Bọn anh được yêu cầu đến để hỗ trợ học sinh trong việc phân tách quái vật. Còn em thì sao?」

「Em chỉ đến tham quan lễ hội thôi. Cơ mà anh là dẫn chương trình này nhỉ?」

「Không không, cơ bản thì học sinh ở đây sẽ làm tất cả công việc; bọn anh chỉ đưa ra hướng dẫn mà thôi」

Cuộc trò chuyện giữa một mạo hiểm giả ở trung tâm và một con gấu ngồi trên bục thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh một cách tự nhiên.

「Một con gấu?」 「Gấu-san?」

Nhờ có Jade-san mà giờ sự chú ý của mọi người thay vì hướng đến chiếc bàn bây giờ lại hướng về phía chúng tôi.

「Lát nữa chúng ta nói chuyện tiếp nhé」

Jade-san cũng nhận ra điều đó và nhanh chóng lấy lại sự chú ý của đám đông bằng cách vỗ tay thật to.

Sau đó anh ấy bắt đầu chương trình bằng cách lấy ra một con sói từ túi vật phẩm và đặt nó lên chiếc bàn.

Các học sinh đứng xung quanh cũng bước vào vị trí phù hợp, chuẩn bị để bắt đầu tiết mục chính.

「Yuna, cậu biết mạo hiểm giả đó sao?」

「Umu, trước đây chúng tớ đã từng làm việc cùng nhau」

Không ngờ tôi lại gặp lại nhóm của Jade-san ở một nơi như thế này. Thế nhưng Toya và Senya-san không có mặt ở đây, có vẻ như yêu cầu này chỉ có Meru-san và Jade-san thực hiện trong khi phần còn lại của nhóm sẽ làm công việc khác.

Các học sinh bắt đầu phân tách con sói theo sự chỉ dẫn của Jade-san. Họ từ từ thực hiện từng công đoạn và sau cùng cẩn thận lột bỏ lớp da của nó. Fina và Shuri nghiêng người về phía trước và quan sát từng chuyển động của các học sinh một cách nghiêm túc, trong khi Tilia và Noa nhanh chóng trèo xuống khỏi bục để không nhìn thấy cảnh tượng kinh hãi đang diễn ra.

Mặc dù cảm thấy hơi tội lỗi khi bỏ rơi Fina và Shuri nhưng tôi cũng không chịu nổi cảnh tượng đó nên đã trèo xuống khỏi bục ngay sau hai người họ.

Meru-san để ý thấy việc đó và lao đến ôm chầm lấy tôi ngay lập tức.

「Yuna-chan, lâu rồi mới gặp lại em」

「Meru-san?」

「Em vẫn mặc trang phục gấu đáng yêu này nhỉ?」

Vâng, vâng, giờ thì ngừng việc sờ mó lại nào.

「Meru-san, chị không tham gia vào chương trình sao?」

「Có Jade ở đó rồi nên không cần chị đâu. Yuna-chan, em đi tham quan lễ hội trường cùng với những cô bé dễ thương này sao?」

Meru-san nói trong khi liếc nhìn hai cô gái bên cạnh tôi rồi nhìn lên trên bục, nơi Fina và Shuri vẫn đang chăm chú theo dõi những thứ đang diễn ra trên bàn mổ. Vì chị ấy không tỏ ra ngạc nhiên khi nhìn thấy Tilia, có thể kết luận rằng chị ấy không hề biết Tilia là một công chúa.

「Vâng, bọn em nhận được lời mời từ một người bạn đang học ở đây」

「Ôhô, đi chơi lễ hội với một nhóm các cô gái dễ thương vây quanh sao? Sướng nhỉ?」

Maa~ cái đó thì tôi không thể phủ nhận. Dù sao thì đối với tôi, mọi người đều thật sự rất dễ thương.

「Nhưng hết chỗ để tham quan rồi hay sao mà em lại lếch vô đây? Thường thì chỉ có đám mạo hiểm giả và bọn học sinh ước mơ trở thành hiệp sĩ hay binh lính mới quan tâm đến thứ này thôi. Có nhiều chương trình phù hợp hơn với những cô gái trẻ hơn mà」

「Maa~ bọn em chỉ vô đây bởi vì hai em ấy thực sự muốn xem thôi」

Tôi lấy găng tay gấu chỉ về phía Fina và Shuri, những người đang đắm chìm vào chương trình đến nỗi còn không nhận ra chúng tôi đang nói về họ.

「Aa, không, nếu dùng dao kiểu đó thì hỏng mất…」

「Đừng làm thế chứ, nó sẽ để lại một cái lỗ… nooo」

「Họ làm sai trình tự mất rồi」

「Tấm da…」

「Trông nó tệ quá… nếu họ cắt nó gọn gàng một chút thì đã tốt hơn rồi…」

「Aa!」

Vì một lý do nào đó, thay vì học hỏi kinh nghiệm thì các em ấy lại đang đóng vai trò giám khảo chỉ ra từng lỗi của những người ở dưới.

Các em ấy không nói lớn tiếng nên những học sinh bên dưới chẳng thể nghe được gì. Cơ mà nếu nghe được thì có lẽ đã nhục quá mà bỏ cuộc luôn rồi đó.

「Các em ấy thú vị nhỉ? Những học sinh đó mặc dù không giỏi lắm nhưng cũng không đến nỗi tệ thế đâu. Guild cũng sẵn sàng thu mua những nguyên liệu được phân tách ở mức độ như vậy mà」

“「Aa, phần thịt…」”

“「Phí quá đi…」”

Thành thật mà nói thì xem phản ứng của Fina và Shuri còn thú vị hơn cả việc xem chương trình nữa.

「Thật tuyệt khi các em ấy hiểu biết nhiều đến thế ở độ tuổi đó」

「Bởi vì đây là công việc chính của Fina mà. Em ấy đã làm việc cho Guild từ khi còn rất nhỏ, thế nên Fina thật sự rất giỏi ở khoảng này. Shuri gần đây cũng tham gia cùng với chị mình nữa」

Hiện giờ tất cả quái vật mà tôi săn được đều được phân tách bởi hai cô bé. Tôi cũng đã sắm cho Shuri một con dao mythril của riêng mình rồi.

「Vậy là em chỉ đến đây vì hai cô bé thích phân tách thôi à?」

「Ừm, mặc dù em không nghĩ nó sẽ giúp ích được gì cho hai em ấy đâu」

“「Aa không, nếu cắt nó theo cách đó thì…」”

Fina trông giống như đã quá sức chịu đựng và sắp nhảy thẳng đến chỗ cậu học sinh bên dưới để dạy cậu ta một bài học luôn rồi.

Nhưng may thay phần còn lại của công việc phân tách diễn ra một cách an toàn và một lúc sau thì các học sinh cuối cùng cũng hoàn thành công việc của họ.

Nhận ra chương trình đã kết thúc, Fina và Shuri rời khỏi chiếc bục và quay trở lại với chúng tôi.

「Thế nào rồi?」

「Không tốt chút nào hết ạ」

「Mhm, Onee-chan làm tốt hơn nhiều ạ」

Tôi không biết mấy cậu học sinh làm được tới đâu nhưng rõ ràng chương trình đã không thể đáp ứng được kỳ vọng của các em ấy.

Maa~ điều đó thể hiện rằng kỹ năng của Fina ở một tầm cao mà các học sinh ở đây không thể nào so sánh được. Gentz-san thực sự đã dạy dỗ cô bé rất tốt.

___________________________________________________________________________________________

Lời tác giả:

Jade-san và Meru-san lại một lần nữa xuất hiện, mặc dù vai trò của họ khá nhỏ.

Chương tiếp theo có lẽ nên kể về bậc thầy phân tách Fina nhỉ?