Ngày hôm sau, tôi đến cửa hàng để chuẩn bị những thứ cần thiết.
Tuy vậy, nó thật sự rất lớn ha.
Haiz, tôi vẫn luôn giữ cái suy nghĩ rằng, nếu tôi mở một cửa hàng, nó sẽ chỉ giống một quán ăn nhanh thôi. Thế nên đến giờ tôi vẫn bế tắc với cái dinh thự to đùng ở trước mặt mình.
Maa~ nghĩ thêm cũng chẳng giải quyết được gì, dù sao thì tôi cũng đã mua nó mất rồi.
Nó cũng đáp ứng đủ các yêu cầu của tôi nên tôi không nên đòi hỏi thêm gì nữa.
Nó lớn và ở gần trại trẻ mồ côi. Mặc dù có hơi xa trung tâm thị trấn một chút, nhưng đó không phải là khoảng cách có thể ngăn cản khách hàng tìm đến.
Sau khi bước vào cửa hàng, tôi đi thẳng vào bếp.
Trước tiên, tôi phải làm vài cái lò nướng bánh đã.
Tôi đặt những thứ có thể gây cản trở vào trong hộp gấu và chuẩn bị ba lò nướng bằng đá để nướng bánh mì và pizza.
Không biết thế này đã đủ chưa ha?
Maa, nếu không đủ tôi sẽ làm thêm sau.
Tiếp theo, tôi sẽ làm thêm một chiếc tủ lạnh.
Tôi đi đến một kho nhỏ ở bên cạnh bếp.
Mặc dù nói nó nhỏ, nhưng nó cũng rộng khoảng 10 tấm tatami (16,53m2) đó.
Nó không hề có cửa sổ nên tôi nghĩ trước đây nó cũng được dùng để lưu trữ nguyên liệu đó.
Hệ thống thắp sáng từ ma thạch vẫn hoạt động bình thường.
Không có gì bên trong hết. Một cái tủ lạnh hoàn hảo.
Tôi cách nhiệt cho bức tường bằng ma thuật đất. Sau đó, đặt các ma thạch băng ở góc phòng và biến nó thành một cái tủ lạnh lớn.
Chúng ta còn cần gì nữa không?
Dù đã cố gắng nhưng tạm thời tôi vẫn chưa nghĩ được thêm được thứ gì.
Maa~ tôi sẽ thảo luận với Morin-san về chuyện đó sau vậy.
Tiếp theo là công đoạn trang trí cửa hàng.
Tôi nghĩ ban đầu nơi này là nhà của một quý tộc nào đó, nhưng mà...
Bộ không có ai đến dọn dẹp nơi này sau một thời gian dài sao? Ngay cả thảm và giấy dán tường đều bẩn hết rồi.
Mylene-san nói rằng chị ấy sẽ xử lý việc dọn dẹp và sửa chữa. Vì nó đã được bao gồm trong khoảng tiền mua nhà, thế nên tôi quyết định sẽ để chị ấy giải quyết chuyện này vậy.
Tôi đi lên tầng hai.
Mylene-san cũng nói rằng có thể dùng những căn phòng này cho các cặp đôi, nhưng mà không phải chúng quá lớn sao? Nếu dùng chúng cho các sự kiện như sinh nhật thì sao? Maa~ sẽ tốt hơn nếu dùng chúng làm phòng cho nhân viên ha? Cơ mà không biết họ có muốn ở đây không nữa.
Thôi thì đợi đến khi cửa hàng mở cửa rồi suy nghĩ chuyện đó cũng chưa muộn.
Rồi tôi đi ra khu vườn.
Nó khá lớn, và khá lộn xộn. Các loài cây tự do phát triển chồng chéo lên nhau làm nơi đây giống một khu rừng hơn một khu vườn.
Không biết việc sửa chữa và dọn dẹp có bao gồm luôn khu vườn không nữa?
Nếu không thì tôi sẽ phải tự mình dọn dẹp đống bừa bộn này thôi.
Nếu nó được dọn dẹp sạch sẽ có khi tôi sẽ mở thêm một hàng nước ở đây chăng?
Điều đó còn phụ thuộc vào số lượng khách hàng.
Tôi quyết định bây giờ cứ giữ ý tưởng đó lại đã.
Vài ngày tiếp, tôi tiếp tục đến thăm trại trẻ mồ côi để dạy nấu ăn.
Trong thời gian đó, tôi để việc dọn dẹp lại cho Mylene-san. Còn tôi lo việc tìm kiếm các thành phần khác nhau cho pizza và thử làm thêm một số loại pudding khác. Tôi đã thay đổi mùi vị và sử dụng các lớp phủ bên trên khác nhau để tăng sự đa dạng trong menu.
Nhưng để thực đơn có quá nhiều món ăn như thế là không tốt, thế nên tôi đã xin thêm ý kiến từ Mylene-san và Helen loại ra bớt.
Khi việc chuẩn bị cho cửa hàng đang tiến triển một cách thuận lợi thì Morin-san và con gái cũng đã đến.
Sau khi đến Crimonia, Morin hiện đang ở trại trẻ mồ côi mà chúng tôi hứa sẽ gặp nhau.
「Yuna-san, con đã trở về trước cả cô luôn sao?」
Tất nhiên tôi không thể nói với họ rằng tôi trở về bằng cổng gấu.
「Vâng, con chỉ đến sớm hơn cô một chút thôi. Hôm nay hai người đã có kế hoạch nào chưa?」
「Bọn cô thực sự kiệt sức sau chuyến đi dài, thế nên cô muốn tìm một quán trọ trước đã」
「A, về chuyện đó thì cô không cần lo, con đã chuẩn bị một nơi để mọi người ở lại rồi」
「Maa, nếu thế thì cảm ơn con rất nhiều」
Rồi tôi đưa hai mẹ con Morin-san ra ngoài.
「Yuna-san, chúng ta đang đi đâu thế?」
「Morin-san, cô không cần dùng kính ngữ với con đâu」
Tôi thực sự không quen với việc được những người lớn tuổi gọi tên cộng thêm '-san' ở phía sau.
「Vậy thì cô gọi con là Yuna-chan nhé?」
「Vâng, cứ như thế đi ạ. Chúng ta đang đến nơi mà Morin-san sẽ làm việc. Còn rất nhiều phòng trống trong cửa hàng, thế nên con nghĩ rằng nếu cô đến sống ở đó luôn sẽ thuận tiện hơn」
「Cảm ơn con」
「Vâng, sau cùng thì cô đã phải đi cả một quảng đường dài để đến đây vì con mà」
Và khi chúng tôi đến trước cửa hàng.
Morin-san và Karin-san act cool đứng hình mất vài giây.
「Yuna-chan, đây không phải là một cái dinh thự sao?」
Trước mặt họ là tòa dinh thự sẽ sớm được sử dụng làm cửa hàng.
「Đã từng thôi ạ. Từ bây giờ nó sẽ là cửa hàng của con và là nơi Morin-san cùng những người khác làm việc」
「Cửa hàng? Ý con là chúng ta sẽ bán bánh mì ở đây hả?」
「Mặc dù nó vẫn đang trong quá trình tu sửa nhưng vâng, ý con là thế đó」
Cửa hàng này vẫn chưa có bảng hiệu.
Quán cà phê, phòng trà, tiệm bánh mì, cửa hàng pizza hay pudding, tôi vẫn chưa quyết định được cửa hàng của mình sẽ thuộc thể loại nào?
Thế nên tôi muốn cùng mọi người suy nghĩ về nó.
「Ở một nơi như thế này, bán bánh mì sao...」
「Con sẽ giải thích về cửa hàng cho mọi người vào ngày mai, vì thế nên hôm nay cô cứ thoải mái nghỉ ngơi đi nhé」
Tôi dẫn hai người họ vào bên trong cửa hàng.
「Tuyệt ghê!」
「Mẹ à, từ nay chúng ta sẽ bán bánh mì ở đây sao?」
Hai người họ trông có vẻ vui lắm và họ có vẻ như bị thu hút bởi sàn nhà sạch bóng nữa.
「Tầng một sẽ được sử dụng cho cửa hàng, chúng ta sẽ dùng tầng hai làm phòng ở, mọi người đi theo con nhé」
Tôi dẫn họ đi xem tầng hai.
Vẫn còn rất nhiều phòng trống ở tầng này.
「Bọn cô thực sự có thể ở lại đây sao?」
「Vâng, con nghĩ nếu mọi người ở cạnh nơi làm việc sẽ thuận tiện hơn nhiều, đúng không?」
Tôi đưa họ đến căn phòng nằm ở cuối hành lang tầng hai.
Dù không có đồ trang trí gì nổi bật, nhưng nó là một căn phòng rất đẹp với khung cửa sổ hợp thời trang.
Có phải vì nó từng là phòng của một quý tộc không?
「Bây giờ con sẽ mang hành lý của mọi người từ thủ đô ra. Xin vui lòng cho con biết vị trí mà cô muốn đặt chúng nhé」
Sau đó tôi đặt giường, tủ quần áo và cả các ngăn kéo ngay ngắn vào vị trí của chúng.
「Trông chúng không hợp với căn phòng cho lắm」
Giấy dán tường, sàn nhà và rèm cửa đều rất đẹp và tỏa ra phong thái sang trọng.
Tuy nhiên, giường và những thứ khác mà tôi vừa đem ra lại quá nhỏ và đậm chất thường dân.
Chưa kể đến chiếc bàn bé xíu được đặt ở trung tâm căn phòng, trông nó thật... lẻ loi?
Chúng tương phản với nhau tạo ra một cảm giác khó chịu đến kỳ lạ.
「Cô có muốn con mua giúp vài món đồ nội thất dành cho quý tộc không?」
「Cô không nghĩ bọn cô có thể sử dụng chúng đâu」
「Mà quan trọng hơn, chúng ta có thể ngủ trong một căn phòng rộng lớn thế này chứ?」
Karin-san nói khẽ.
「Ở đây còn có phòng tắm nữa, nó đã được dọn dẹp sạch sẽ thế nên mọi người cứ tự nhiên sử dụng nhé. Nếu cần thêm thứ gì thì cứ thoải mái nói với con」
「Không đâu, cô nghĩ như thế này là quá đủ rồi」
「Chị cũng nghĩ vậy」
「Con sẽ mang những đứa trẻ giúp đỡ cho cửa hàng đến vào sáng mai, hôm nay mọi người hãy dành thời gian để nghỉ ngơi đi nhé」
~~~
Ngày hôm sau, tôi đến trại trẻ mồ côi và mang 6 đứa trẻ được chọn đến cửa hàng.
Các em ấy đã từng đến đây vài lần rồi và chính mấy ẻm cũng đã giúp dọn dẹp khu vườn cũng như những căn phòng ở tầng hai.
Khi chúng tôi vừa đến cửa hàng, mùi thơm của bánh mới nướng cũng đã lan tỏa khắp không khí xung quanh .
Chúng tôi bước vào cửa và đi đến nhà bếp. Ở đó là Morin-san và Karin-san đang nướng bánh mì một cách chuyện nghiệp.
Nếu tôi biết họ đang làm bánh thì tôi đã không ăn bữa sáng trước khi đến đây rồi...
「Xin chào」
「A, Yuna-san, chào buổi sáng」
Karin-san vẫy tay chào và đi đến chỗ tôi.
Còn Morin-san thì vẫn tập trung vào chiếc lò nướng.
「Chị ngủ có ngon không?」
「Maa, chuyến đi đến đây thật sự mệt mỏi lắm, thế nên chị đã lăn ra ngủ ngay lập tức khi vừa đặt lưng lên giường luôn」
「Nếu thế thì thật tốt」
Morin-san cũng đã đến chỗ tôi.
「Yuna-chan, chào buổi sáng」
「Chào buổi sáng, Morin-san. Cô đang dùng thử lò nướng mới đúng không? Hương thơm tuyệt lắm ạ」
「Chà, cô cần phải sớm làm quen với nó mà. Vì có mang theo một ít nguyên liệu, thế nên cô đã thử luyện tập một chút vào đêm qua」
Vậy là cô ấy đã chuẩn bị cho mọi thứ từ ngày hôm qua rồi đúng không?
「Vậy nó thế nào ạ? Nếu có chỗ nào không vừa ý con có thể sửa lại ngay」
「Không vấn đề gì đâu, đúng hơn thì nó là thứ tuyệt vời nhất mà cô từng biết luôn đó. Cô chỉ cần nướng thêm một vài mẻ bánh nữa để quen với cơ chế của nó thôi」
「Cơ chế ạ?」
Sao nghe như máy móc vậy nhỉ?
「Ừm, nó là độ phân bổ nhiệt lượng trong lò, thời gian để lò nóng lên và một vài thứ khác tương tự. Tùy vào loại lò nướng mà các thông số đều khác nhau, nó ảnh hưởng rất nhiều đến bánh mì lúc nướng」
Vậy ra đó là những thứ mà một thợ làm bánh chuyên nghiệp để ý đến? Nếu tìm hiểu thêm về vấn đề này liệu tôi có thể làm ra một con Gumdam lò nướng không?
Cơ mà thật ra tôi chẳng suy nghĩ gì nhiều khi nướng pizza hết, tôi chỉ làm theo những gì mình nhớ được mà thôi.
Chà, có lẽ bởi vì để ý từng chi tiết cho nên bánh mì của cô ấy mới ngon đến thế.
「Vậy những đứa trẻ này sẽ giúp cô trông coi cửa hàng nhỉ?」
Cô ấy đã để ý đến bọn trẻ đang đứng phía sau tôi.
Tôi giới thiệu các em ấy và để họ chào hỏi nhau.
「Nếu có thể thì con mong cô chỉ dạy cho bọn nhỏ cách nướng bánh mì nữa」
「Maa~ cô không phiền đâu, dù sao con cũng đã dạy cô cách làm pudding mà」
「Vậy thì, từ hôm nay các em sẽ học cách làm bánh vào buổi sáng. Sau đó, các em có thể mang bánh mì mình làm về nhà. Mọi người đã hiểu chưa?」
「Vâng!」
Các em ấy hăng hái đáp lại.