CHƯƠNG 12: QUỶ KIẾM VÀ VÉ QUAY SỐ
~ Translator : Khịt
~ Edit : All For Love
Hiện tại đang tìm Translator chạy tiếp bộ này. Nếu ai thấy ổn thì liên hệ bên ngoài nhé.
__________________________________________________________
Tôi bảo cô nhân viên đợi ở ngoài rồi quay vào với Miu.
「Miu, nhờ em trông coi lâu đài nhé!」
「Vâng. Chủ nhân hãy bảo trọng!」
「Ừ, ta biết rồi.」
Tôi quay lưng, dợm bước.
「A!!….」
「Hm?」
Nghe thấy giọng của Miu, tôi quay lại.
「Chuyện gì vậy?」
「À, k-không. Ừmm」
「Hử??」
「Ừmm」
「Gì?」
「Làm ơn, hãy bảo trọng」
「Ừ, vậy ta đi đây.」
Bỏ lại Miu phía sau, tôi đi ra ngoài.
Bước chân tôi bỗng dừng lại, tôi vừa nhớ ra chuyện gì đó.
Tôi vội vàng quay vào trong lâu đài.
「Miu!!」
「Hiyaa!!!」
Bị tôi gọi giật lại khi đang đi sâu vào trong phía hàng lang, giọng Miu lạc đi.
「C-Có chuyện gì vậy thưa Chủ nhân?」
「Đến lúc *MofuMofu* rồi. Đây là *MofuMofu*-Hãy Bảo Trọng」
「A!!…」
Ánh mắt Miu lấp lánh, rồi cứ nhìn xuống chân ngượng ngùng.
Tôi nắm lấy tay Miu, ôm em ấy vào lòng.
*MofuMofu*, *MofuMofu*
Trong khi đang *MofuMofu* em ấy để bù cho việc *MofuMofu*-Mừng Ngài Trở Về bị ngắt quãng lúc trước, tôi để ý thấy đuôi của Miu đang vẫy loạn cả lên. Đáng yêu quá đi!
「Giờ thì, lần này ta sẽ đi thật nè」
「Vâng!! Chủ nhân hãy bảo trọng ạ!」
☆
Cùng với cô nhân viên cửa hàng Parosu, chúng tôi rời khỏi thị trấn và băng qua con đường quen thuộc.
「Vậy, chuyện muốn được cứu giúp mà cô nói là sao?」
「Làm ơn hãy cứu lấy em gái tôi.」
「Em gái cô? Cô đến chỗ tôi, nói rằng mình cần một chiến binh lão luyện, vậy là chuyện này chỉ có thể giải quyết bằng vũ lực đúng không?」
「Chắc là thế….」
「Chắc là thế?」
Lời của Fiona thật sự chẳng rõ ràng tý nào.
Giống như cuộc hội thoại của chúng tôi chẳng ăn nhập gì với nhau.
Nhưng, tôi nghĩ chuyện cô ấy cần sự giúp đỡ là sự thật.
Không giống một Fiona tôi gặp trong quán ăn, cô ấy bây giờ trông rất lo lắng. Cô ấy cứ cắm cúi đi một cách vội vã, chả quan tâm tôi có bắt kịp hay không.
Vì thế nên tôi không hỏi gì thêm nữa, chỉ im lặng đi theo Fiona.
「Em gái tôi đã bị bắt cóc」
Sau khi đi được một quãng, chúng tôi ra khỏi con đường, và tiến vào khu rừng. Khu rừng hoang sơ đến mức chúng tôi chỉ có thể lần theo vết chân của những con thú trong rừng mà đi.
Tít sâu trong rừng là một cái hang nhỏ.
Khi vừa nhìn vào đó, tôi đã trông thấy một làn sương mờ đục đang lan ra từ phía cái hang đó.
「Kia là gì vậy? Là khói ư?」
「Ý cậu là sao? Khói ở đâu?」
「Kia」
Tôi chỉ thẳng vào lối vào hang. Fiona nhìn chằm chằm vào đó một lát rồi nhìn tôi đầy lo sợ.
「Tôi không nhìn thấy khói nào cả…」
「Hể?! Vậy, liệu đó có phải là….」
Vừa định nói ra điều gì đó, nhưng tôi giật mình.
Làn sương đó bị cuốn lại gần, và cái khoảnh khắc mà tôi chạm vào nó, sống lưng tôi lạnh toát.
Cảm giác lạnh giống như thứ đã từng tồn tại trong lâu đài khi chúng tôi tìm thấy con ma.
「Thứ gì đó như là khí của ma quỷ」
「Cậu có thể thấy nó sao?!!」
Fiona hét lên đầy kinh ngạc.
「Nếu là thế, nó phải do thứ gì đó trong đó phát ra, đúng chứ?」
「Cậu nói đúng….」
Fiona gật đầu, vào tiến tới gần cái hang.
Tôi cũng đi theo. Sau khi bước thêm vài bước, phần bên trong của cái hang đã hiện ra rõ ràng.
Mặc dù gọi đó là cái hang, nhưng thực ra nếu nhìn kỹ lại thì nó chỉ là một cái hố lõm vào 2-3 mét trên vách đá.
Chính làn khói u ám tỏa ra từ đó, khiến mọi thứ bên trong không rõ ràng, nên người ta có cảm tưởng như đó là một cái hang rất sâu.
Bên trong, có một cô gái đang ngồi sát vào tường.
Cô ấy trông trẻ hơn Fiona, và già hơn Miu một chút.
Gương mặt có nét giống Fiona.
「Cô gái này, là…?」
「Em gái tôi, Marie」
Đúng như tôi nghĩ. Khuôn mặt họ trông rất giống nhau, giống đến nỗi bất cứ ai nhìn vào cũng có thể đoán được họ là chị em.
「Onee-chan!」
Marie ngẩng đầu lên và thấy chúng tôi, gọi Fiona. Không, gần như là thét thì đúng hơn.
Giọng cô ấy cứ tắc lại, không lên đươc nữa.
Cô ấy trông rất đáng thương với dòng lệ chảy dài trên má, và dường như cơ thể cũng chẳng có dấu hiệu di chuyển sau tiếng gọi đó.
Có gì đó rất lạ. Tôi quan sát Marie kỹ lưỡng.
Và chợt nhận ra, cô ấy trông như đang ôm lấy vật gì đó.
「Một cái gậy….? Không, nó có cán, và cả bao nữa…..là một thanh kiếm ư?」
「Vâng, Marie đang bị nó khống chế」
「Bị khống chế….một thanh Quỷ Kiếm hử?」
「Đúng thế」
「Sao lại xảy ra chuyện như vậy…」
「Tôi cũng không rõ. Marie vẫn thường xuyên dạo chơi trong khu rừng này, nhưng kể từ mấy ngày trước tôi không thấy em ấy về nhà nên đã đi tìm…..lúc tìm thấy thì mọi chuyện đã như thế này rồi. Cả cái hang này nữa, trước đó nó chưa từng tồn tại ở đây.」
「Từ mấy ngày trước…. Đã lâu vậy rồi ư?」
Nếu là vậy, thì chuyện giọng của cô ấy khàn đặc lại như vậy cũng dễ hiểu.
「Marie-chan, cô ấy không thể di chuyển được à?」
「Vâng….」
Cô ta khẽ trả lời.
「…….Mắt cô ấy cũng đầy quầng thâm rồi. “Chỉ là do thiếu ngủ thôi”, cô không thể nói vậy được sao?」
Nhìn vào thanh Quỷ Kiếm cô ấy đang giữ, và cả vẻ mặt căng thẳng đó, tôi đã tưởng tượng ra viễn cảnh tồi tệ nhất.
Gần như tôi đã nắm rõ được tình hình rồi.
「Vậy thì, nên làm gì bây giờ?」
「Sau khi em ấy trở nên thế này, tôi đã đến Hãng buôn Andreu nhờ họ giúp đỡ. Và theo những gì tôi được, việc duy nhất cần làm là rút thanh kiếm ra khỏi con bé. Nhưng tôi đã nhờ tất cả những người trong thị trấn, mặc dù có người có thể kháng lại sức mạnh của nó, nhưng không có cách nào để rút nó ra mà không làm Marie bị thương cả.」
「Tôi hiểu rồi, vì thế mà một chiến binh tinh nhuệ—Tôi đã được giới thiệu đúng chứ?」
Tôi nhìn Fiona, rồi quay qua Marie.
Fiona gần như đã sắp khóc tới nơi. Marie trông rất căng thẳng, đến nỗi mà nước mắt trên mặt cô lúc nãy đã khô hết.
Một cô gái bị khống chế bởi một thanh Quỷ Kiếm. Phải nhanh chóng làm gì đó thôi.
「Hãy ở bên ngoài, Fiona」
「Hả? Nhưng—」
「Tất cả những gì tôi cần làm là lấy thanh kiếm ra mà không làm cô ấy bị thương phải không?」
「V-Vâng」
「Tôi sẽ tìm ra cách.」
Sau lời tuyên bố rõ ràng đó, Fiona khẽ gật đầu rồi đi ra ngoài hang.
Tôi một mình đối mặt với Marie.
Cô ấy vẫn không quay mặt vào tôi. Ôm thanh kiếm chẳng rời tay, lưng cô ấy dựa vào tường.
Bước một bước, tôi tiến lại gần.
*Chaki*
Phản xạ đó của Marie không phải của một cô gái bình thường, cô ấy nhanh chóng nâng thanh kiếm lên và tấn công tôi.
Đáp lại, tôi né sang một bên. Marie lại tiếp tục lao đến.
Tiếp tục là những đòn liên hoàn từ mọi phía.
Tôi cẩn thận né hết tất cả. Nhưng luồng khí ma quái phát ra từ thanh kiếm thì không thể né được, nó xuyên thẳng vào người tôi.
Tôi cần phải phản cô—đúng lúc mà tôi vừa nghĩ đến điều đó.
「Đau quá….tay của tôi….Đau quá」
「Marie!!」
Marie kêu lên đầy đau đớn, và tiếng hét Fiona đang ở bên ngoài vọng vào.
「Bị kiểm soát bởi Quỷ Kiếm…cơ thể của cô ấy đã đạt đến giới hạn rồi. Tch!」
Chuyện này không nên tiếp tục nữa, nếu còn di chuyển nữa, cơ thể cô ấy sẽ không chịu nổi mất.
Nếu là vậy—Tôi sẽ chặn nó trước khi cô ấy di chuyển lần nữa.
Tôi lùi lại, giữ khoảng cách.
Với sức mạnh vượt trội, tôi giữ tư thế, dồn toàn bộ sức mạnh của mình. Mặt đất nơi tôi đứng như lún xuống thêm vài nấc.
(Toàn bộ sức mạnh!)
Đây là lần đầu tiên kể từ khi đặt chân sang thế giới này, tôi phải dùng toàn bộ sức mạnh của mình.
Tôi cảm thấy hàng rào âm thanh đang bị phá vỡ. Quỷ Kiếm/Marie không hề phản ứng.
Sau khi rút ngắn khoảng cách một cách nhanh không tưởng, tôi rút thanh Quỷ Kiếm ra trước khi nó kịp phản ứng.
Tôi tước nó khỏi tay Marie.
「Thành công rồi!」
Một pha cướp đoạt không tưởng.
『Cái gì?!』
Một giọng nói vang lên. Một giọng nói vang lên trực tiếp trong đầu tôi. Là giọng con gái.
Tôi nhìn lại thanh Quỷ Kiếm. Cầm nó trong tay, nó đập, đập như tiếng mạch máu trong cơ thể người vậy.
Giọng nói đó chắc chắn phát ra từ thanh kiếm.
“Mình nên làm gì đây” Tôi tự hỏi. Nó là một thanh Quỷ Kiếm nên cầm nó thế này hẳn là rất nguy hiểm….Đang nghĩ dở chừng thì giọng nói đó lại vang lên.
『Vậy thì ta cứ kiểm soát ngươi luôn vậy』
「Khoan đã!」
Tôi cố gắng ngăn nó, nhưng giọng cười của nó không ngừng vang lên trong đầu tôi.
Tôi nghĩ là nó đã làm gì đó, không biết cách nào để ngăn chặn, tất cả những gì tôi biết là nó đã làm gì đó với tôi.
Nhưng, chả có chuyện gì xảy ra cả.
『Cái gì? Tại sao, tại sao ngươi vẫn không sao cả!!』
Giọng của Quỷ Kiếm lại vang lên, nghe có vẻ như rất hoảng loạn.
Nó vẫn tiếp tục làm gì đó một vài lần nữa, nhưng tôi vẫn chẳng làm sao cả. Giọng Quỷ Kiếm càng ngày càng hoảng loạn hơn.
Tôi không biết vì sao, nhưng có vẻ như nó không thể làm điều tương tự đã làm với Marie lên tôi.
「Được rồi! Vậy thì mình cứ mang nó theo vậy.」
Quyết định thế, tôi quay lại chỗ Fiona.
Fiona đã vào trang hang, cô ấy đang chăm sóc cho Marie, người đã ngất đi sau khi bị tôi tước mất thanh Quỷ Kiếm.
「Sao rồi, cô ấy không sao chứ?」
「Vâng, chắc vậy….」
Tôi nhìn lướt qua mặt của Marie. Cô ấy đang hôn mê nhưng nhịp thở thì vẫn bình thường, có vẻ đúng như Fiona nói, cô ấy vẫn ổn.
「Để đảm bảo, sau khi về thị trấn hãy đến gặp bác sĩ.」
「Vâng.」
Fiona ôm lấy Marie, và nhìn thẳng vào tôi.
Trông cô ấy như thể sắp khóc lần nữa, nhưng lần này—là những giọt nước mắt hạnh phúc.
「Thật sự, cảm ơn cậu rất nhiều!! Nhờ có Kakeru-san, Marie đã được….Marie đã được….」
「Đừng để tâm, chuyện đó nói sau đi. Fiona, cô nên đưa Marie tới bấc sĩ nhanh đi」
「Eh? Kakeru-san định sẽ làm gì?.」
「Tôi sẽ đi sau khi xử lý xong vụ này.」
Tôi nói, và đưa thanh Quỷ Kiếm ra.
Fiona nói “Tôi hiểu rồi”, tiếp tục cảm ơn, rồi mang Marie ra khỏi hang.
Tôi giữ thanh Quỷ Kiếm trên tay, suy nghĩ “Giờ thì, mình nên làm gì với nó đây?”. Tôi nhìn quanh cái hang một lượt.
Chắc là tôi nên bẻ nó làm đôi.
Trong khi đang cân nhắc việc đó, tôi để ý thấy một vật đang phát sáng ở chỗ mà Marie ngồi lúc trước.
Tiến lại gần và xem xét, tôi nhận ra đó là một mảnh vé quay số trúng thưởng.
Tôi nhặt nó lên. Giờ thì, tôi đã có hai cái.