Akira tới trường cấp ba Jouji. Đã nhiều ngày rồi cậu không quay trở lại đây.
Ngay lúc các nữ sinh trông thấy cậu giáo sinh, họ chạy ào ngay tới chỗ cậu để nói chuyện. Dù vậy, chẳng có thêm chút manh mối nào cho vụ án cả.
“Sở thích của thầy là gì?” “Thầy có thích đồ ngọt không ạ?” “Thầy ăn trưa cùng em nhé!” “Thầy có bạn gái chưa ạ?” “Thầy giống y như một chú cún vậy.”
“Không cần câu cuối nhá!!” Akira suýt hét lên như vậy, nhưng cậu kiệt sức trước những câu hỏi đang quất thẳng vào mặt. Bởi vậy, cậu quyết định lên sân thượng để đổi gió một chút.
Vì trên sân thượng có lan can nên học sinh có thể tự do lên đó.
Akira đi lên cầu thang và bước qua cánh cửa mở rộng. Thời tiết rất đẹp, và ánh mặt trời sáng rỡ làm cậu lóa mắt.
Sau vài giây, cậu nhìn thấy bầu trời trong xanh và một cô gái. Hình như cô ấy đang đọc một cuốn sách gì đó.
“Bạn đang đọc gì vậy?”
Cô gái đang dựa vào lan can ngẩng đầu nói:
“Ừ~m… Là thầy Satou ạ?”
“Là tôi.”
“Là một quyển tiểu thuyết tiếng Anh ạ.”
“A… là môn học tệ nhất của tôi đó!”
Nghe vậy, cô gái mỉm cười và tự giới thiệu mình là Kyouko Akihara.
“Kyouko này, bạn có thích tiếng Anh không?”
“Thích lắm ạ!! Em luôn muốn trở thành một biên dịch viên và có thể làm phụ đề cho các bộ phim nước ngoài.”
Cô gái với mái tóc màu nâu nhạt được cột đuôi ngựa mỉm cười. Một cô gái dễ thương với chiếc răng nanh lộ rõ.
“Không phải các tác phẩm tiểu thuyết tiếng Anh thường khó hơn nhiều so với những gì bạn được học ở trường sao? Bạn đọc được hết chúng à?”
“Ban đầu thì khó thật đấy, nhưng cứ tra từ dần dần là em hiểu được thôi ạ.”
Có một quyển từ điển Anh-Nhật được đặt cạnh cô. Sự quyết tâm của cô có lẽ đã kết được trái chín.
“Vậy các lớp tiếng Anh có nhàm chán không?”
“Không có chuyện đó đâu ạ. Học ngữ pháp với mấy thứ cơ bản rất hữu ích… Nhưng…”
Khác với tông giọng nhẹ nhàng hồi nãy, lúc này giọng cô hơi trầm xuống và tiếp tục:
“Vì học giáo viên người Nhật nên em không thích lắm.”
“Ồ? Sao vậy?”
“Giáo viên hay phát âm theo kiểu Nhật ấy ạ. Hay em nên nói là không chuẩn nhỉ?”
“À? Vậy giáo viên trước đó thì chuẩn, tức là người đó là giáo viên nước ngoài à?”
“Vâng ạ. Là thầy Robert Carter, thầy ấy đến từ Mỹ đấy ạ.”
“Quao, giáo viên người Mỹ à. Thì lẽ dĩ nhiên, so với thầy Carter thì…”
Nói tới đó, Akira chợt ngừng lại.
Kyouko nghi hoặc nhìn Akira.
“Thầy Sadou?”
“Kyouko này. Cái thầy Carter đó có phải là người đã chuyển đến Kumamoto không?”
“À, vâng ạ. Thầy cũng nghe về chuyện đó rồi ạ?”
“...Ôi, không… Mình quên béng anh ta luôn…”
Akira nhớ lại cái tên Carter sau buổi điều tra đầu tiên.
Kujou đã nói kẻ va phải Akira trước cổng là Tamura Yukitoshi. Là kẻ đã lầm bầm ‘Đồ quỷ sứ’.
Kẻ mà cậu đã gặp lúc đó.
“Vậy… Kẻ đó là…”
Nghe được lời thì thầm của Akira, Kyouko nghiêng đầu.
“Kyouko, tôi cần bạn nói cho tôi tất cả mọi thứ mà bạn biết. Bạn còn biết gì về thầy Carter đó nữa? Tại sao anh ta lại đột ngột chuyển đi như vậy?”
“Em cũng không biết lý do thầy ấy chuyển đi, nhưng em nhớ đúng là nó rất đột ngột. Thầy ấy là người giáo viên rất thông minh, ân cần và chu đáo. Khả năng ngôn ngữ của thầy ấy cũng rất ấn tượng. Thầy ấy bảo thầy biết nhiều ngôn ngữ như Anh, Nhật, Pháp và cả Đức nữa. Em nghĩ… Thầy ấy làm việc ở đây từ hai hay ba năm trước. Các bài giảng của thầy rất dễ hiểu, thầy cũng rất lịch sự khi trả lời các câu hỏi của em vào giờ nghỉ. Thầy ấy còn rất cao ráo và đẹp trai nữa. Theo em thì, em không nghĩ em từng nghe học sinh hay giáo viên nào đồn đại không hay về thầy ấy đâu ạ…”
“Hiểu rồi.”
“Và… Thầy ấy không bao giờ để việc công lẫn với…việc riêng đâu ạ. Thầy ấy là một người giáo viên tuyệt vời lắm.”
Một chút buồn bã lẫn vào trong câu nói cuối cùng của Kyouko.
Nhưng Akira không thể chú ý đến sự thay đổi nhỏ nhoi đó và tiếp tục vô tư trò chuyện:
“Trở lại chủ đề chính. Kyouko này, bạn hiểu mọi người thật đấy.”
“Em là thành viên của ban đạo đức, nên em thường quan sát và nghe ngóng mọi chuyện như vậy đó.”
Kyouko vui vẻ trở lại, như thể nỗi buồn của cô đã biến mất.
“Bạn ở trong ban đạo đức sao!? Tôi sợ quá đi~!”
“Ha ha ha, em nghiêm lắm đó~ Dưới tầm mắt của em thì không ai có thể vi phạm quy định của trường học được đâu.”
“Ôi không~ Kyouko nghiêm khắc ghê, tôi thấy tội cho những người khác quá~”
“Thầy bảo thấy tội cho người khác là sao hả, thôi đi ạ!”
Kyouko tỏ ra giận dỗi một cách đáng yêu, và cô chuẩn bị rời đi: “Đến giờ em phải về lớp rồi.”
Akira nhanh chóng chạy theo cô.
“Bạn nghĩ người ngoài có thể dễ dàng lẻn vào trường không?”
“Người ngoài ạ? Ừm~ Em không biết nữa. Nhưng có các chú bảo vệ ở ngoài cổng, nên em không nghĩ người khác có thể ra vào dễ dàng đâu ạ.”
“Vậy bạn biết có nhiều người ra vào trường học không? Giống như giáo sinh tôi đây hay giáo viên dạy thay đó."
“Cũng thỉnh thoảng ạ. Chắc là nửa năm một lần. À, nhưng mấy người bán lẻ thì hay tới lắm ạ.”
“Người bán lẻ?”
“Vâng. Họ thường hay mang hàng cho các cửa hàng trong trường, thỉnh thoảng cũng mang sách giáo khoa đến kho gửi đồ Hoá học nữa ạ. Mấy người họ thường mặc áo hoodie xanh biển ấy ạ.”
“Hoodie xanh biển à…”
Thấy Akira đột nhiên dừng lại, Kyouko quay lại và đứng trước mặt cậu.
“...Không thể nhầm được… Carter chính là người đã gặp Tamura khi Tamura mặc chiếc áo hoodie của người bán lẻ… Thế có nghĩa là Carter đã chuẩn bị những chiếc áo hoodie đó… Nhưng, nếu vậy thì họ gặp nhau ở trường để nói chuyện gì chứ…”
Lẩm bẩm trong chốc lát, Akira cố sắp xếp lại những suy nghĩ trong đầu. Nghe vậy, Kyouko ngạc nhiên:
“Thầy Carter tới trường ấy ạ!?”
Kyouko vừa hỏi, vừa lắc mạnh tay Akira.
“Ể? À, không. Tôi chỉ đang nghĩ có lẽ anh ta đã từng tới đây.”
Akira hơi ngạc nhiên, và cậu cười gượng khi thấy vẻ mặt buồn bã của Kyouko.
“Kyouko, bạn muốn gặp thầy Carter đến mức đó cơ à?”
“A… không… Cái đó… Tại vì thầy ấy chuyển đi bất ngờ quá nên em chưa kịp nói lời từ biết với thầy ấy… Không, không phải… là em thích thầy ấy hay gì đâu…”
Nghe vậy, Akira mỉm cười và nói:
“Kyouko này? Tôi chưa hỏi bạn câu, ‘Người bạn thích là ai?’, phải không?”
Nhận ra bản thân đã hấp tấp nhảy thẳng tới đáp án, Kyouko mặt đỏ đến tận mang tai và ngượng nghịu nhìn xuống chân.
Ngay lúc họ định đi tiếp, chợt một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía cầu thang.
“Chà, không phải thầy Akira và Kyouko đây sao?”
Quay đầu lại, họ trông thấy Mari Kitamikado, hội trưởng hội học sinh, đang đứng đó.
Kyouko giấu mặt ra sau.
“Có chuyện gì vậy, Kitamikado?”
Cô gái trả lời câu hỏi của Akira với nụ cười dịu dàng đúng chuẩn Mari.
“Tại nghe có tiếng trò chuyện trên sân thượng nên em định lên nhắc là sắp hết giờ nghỉ rồi đó mà.”
“Thưa thầy, sắp muộn giờ học rồi nên em đi luôn đây ạ.”
Nói rồi Kyouko cúi chào Akira và chạy thẳng xuống tầng mà không liếc nhìn Mari lấy một lần.
Sau khi trông theo một loạt hành động của Kyouko, Mari xoay người lại.
“Hai người chuyện trò về chuyện gì vậy?”
“Chỉ một vài thứ về bạn ấy và một chút về thầy Carter mà thôi.”
“Thầy Carter ấy ạ… Thầy ấy là giáo viên tiếng Anh mới chuyển đi mấy hôm trước, phải không?”
“À, đúng rồi đúng rồi. Về chuyện đó, Kitamikado, bạn có biết lý do thầy Carter chuyển đi không?”
“Không ạ, em không rõ chuyện đó lắm.”
“Kyouko cũng vậy cơ à, thế chắc không ai biết lý do rồi.”
Mari mỉm cười theo tiếng cười “Ahaha” của Akira.
“A! Tôi muốn hỏi một chút nữa. Thầy Carter có quen thân với mấy người bán lẻ không?”
“Mấy người bán lẻ ấy ạ… Là mấy người hay chuyển hàng đến trường phải không ạ? Không, em không biết rõ lắm, tại em cũng không nói chuyện với thầy Carter nhiều.”
Cô gái nhíu mày và trả lời vẻ tiếc nuối.
“Tôi hiểu rồi. Xin lỗi bạn, tôi lại hỏi câu kỳ lạ như vậy.”
“Không có gì đâu ạ.”
Cô mỉm cười ngọt ngào.
Họ cùng đi xuống tầng đến khi tới khối lớp 12, Akira chào tạm biệt Mari, và chậm rãi bước xuống cầu thang.
“Kyouko còn nói gì nữa không ạ?”
Bất chợt, một câu hỏi vọng tới từ sau lưng.
Akira quay lại, vọng lại trong mắt cậu là một Mari đang mỉm cười.
“Không, không có gì nữa…”
...Sự yên lặng trong thoáng chốc…
Mái tóc đen dài óng ả của cô tung bay trong gió.
“Em hiểu rồi. Em còn tiết học sau nên xin phép đi trước.”
Vẫn là giọng nói mềm nhẹ như thường lệ, cô nàng cúi người chào và rời đi.
“...Chỉ là tưởng tượng thôi… nhỉ?”
Sau khi ăn xong bữa tối, bộ ba quyết định trao đổi thông tin về cuộc điều tra tại phòng khách của văn phòng thám tử.
Người giáo viên tiếng Anh tên Carter. Chiếc áo hoodie màu xanh biển mà mấy người bán lẻ mặc khi ra vào trường học. Akira giải thích suy luận của cậu cho Kujou và Yui.
“Cậu kết luận vội vã quá rồi đấy. Tại sao cậu lại nghĩ Carter là kẻ tình nghi chứ?”
Kujou bình tĩnh nói.
“Chẳng phải Tamura đã va vào tôi ở cổng sao? Anh ta đã gặp mặt Carter ở đó. Và vì lý do nào đó mà anh ta đã nổi khùng rồi nói ‘Đồ quỷ sứ’ đó. Chẳng phải Carter từng là giáo viên trong trường sao? Với anh ta, để lấy được một chiếc áo hoodie xanh biển là quá dễ dàng!!”
“Vậy, kết luận là cậu cho rằng Carter, người đã chuyển đi, vì lý do nào đó đã gặp mặt Tamura, kẻ lẻn vào trường, và rồi họ đã làm gì đó, phải không?”
“Ài, đúng thế. Cơ mà... tại tôi cũng chẳng biết lý do nên chắc sẽ phải tóm lấy anh ta và hỏi trực tiếp…”
Đột nhiên, Kujou mỉm cười.
“Đúng là kiểu suy nghĩ trực tiếp của cậu nhỉ. Nếu thấy tự tin với suy luận của mình thì cứ triển đi.”
“Oá, oá, oá! Mình làm được rồi!! Mình sẽ giải quyết được vụ án bằng suy luận của mình!! Wahahahahaha!”
Akira hơi ngạc nhiên trước phản ứng bất ngờ của Kujou. Biết mình đang được ủng hộ, cậu lộ rõ vẻ hăm hở và đắc thắng.
“Vậy hai người thì sao?”
Kujou và Yui đã đi điều tra về cái chết của Tamura.
“Buổi tối trước ngày Tamura chết, có người trông thấy ai đó cãi nhau ở công viên. Vì không có nhiều đèn đường ở đó nên nhân chứng cũng không biết những chi tiết cụ thể như đặc điểm khuôn mặt hay những thứ khác; tuy nhiên, người gây tiếng ồn hình như mặc chiếc áo jersey và có mái tóc nhếch nhác.”
“Họ cãi vã về vấn đề gì vậy?”
“Không may là nhân chứng không nghe được gì cả. Chỉ là hai người họ đã tranh cãi rất to thôi.”
“Thường thì người ta sẽ nghĩ là Tamura đã bị sát hại ngay sau cuộc tranh cãi.”
Yui đấu tranh với chiếc fondant au chocolat và trả lời với vệt socola dính trên môi.
Kujou gật đầu đồng tình: “Đúng vậy.”
“Ể? Cơ mà… Đợi đã. Nhưng có khi nào Carter đã giết anh ta không? Thế còn cái khả năng mà người ta đưa tin trên ti vi thì sao? Mấy cái như là anh ta say rượu rồi bị ngã ấy?”
“Không thể nào. Ngày trước anh ta từng bị ngộ độc cồn vô cùng nghiêm trọng, từ đó thì không thể uống rượu nữa. Ngay từ đầu, anh ta đã là người không uống nổi một giọt rượu rồi. Gia đình và vài người quen cũ của anh ta đã khai như vậy.”
“Vậy mấy cái chai gần cái xác của Tamura là giả à… Nếu vậy, tôi nghĩ…”
Akira thấy khả năng cao đây là một vụ mưu sát. Họ cần phải tìm thêm nhiều thông tin còn thiếu về Carter. Yui hiểu ngay ý định của Akira khi thấy cậu khoanh tay lại, và cô ra tiếng kết thúc buổi họp.
“Trước tiên hãy tìm hiểu về người giáo viên tên Carter mà Akira điều tra được. Hãy cùng nói chuyện với Kentarou vào ngày mai.”