Tối hôm đó, Akira bắt đầu đi theo bảo vệ cho Kyouko. Mặc dù Kujou đã nói là để đến mai cũng được, nhưng Akira không thể cứ thảnh thơi ngồi chờ trong khi tính mạng của Kyouko đang bị đe doạ.
Đã hơn 6 giờ tối. Phố mua sắm Sunroad ở Kichijouji dần tấp nập người mua kẻ bán và cả những người đang mau chân về nhà. Theo suy luận của Kujou, tên tội phạm sẽ không tấn công Kyoujo ở nơi đông người. Vậy nên cậu chỉ cần để ý khi Kyouko đi qua những đoạn đường vắng mà thôi.
...Gã đàn ông tên Carter đó…
Nếu anh ta là người Mỹ, chắc hẳn anh ta phải rất cao lớn. Nếu một người như vậy xuất hiện ở gần Kyouko thì sẽ rất dễ nhận diện. Nghĩ vậy, Akira nhìn quanh dòng người đang di chuyển trên phố mua sắm; tuy nhiên, cậu chẳng thấy ai có vẻ ngoài như vậy cả.
Sau 7 giờ tối, Kyouko tạm biệt bạn bè và lên tàu điện ngầm về nhà.
Đúng giờ cao điểm, tuyến tàu điện ngầm Inokashira khá kín người. Kyouko để mặc cơ thể lắc lư theo chuyển động của tàu điện ngầm khi vẫn nhìn chăm chăm vào quyển sách tiếng Anh trong tay.
Sau khi rời ga được bảy phút, cô xuống khỏi tàu. Akira vẫn bám sát cô.
Ga Takaido giao với đại lộ Kanjouhachigosen, một nơi nhộn nhịp có rất đông người qua lại.
Sau khi kiểm tra vé, Akira quay đầu lại.
Chẳng có ai trông khả nghi cả.
Để đảm bảo an toàn, Akira chạy theo sau Kyouko.
Nhà Kyouko ở một khu dân cư khá yên tĩnh, cách nhà ga khoảng 10 phút đi bộ.
Là một ngôi nhà rất bình thường.
Một cô gái bình thường sinh ra trong một gia đình rất bình thường.
“...Sao người như cô ấy lại trở thành nạn nhân chứ…”
Akira lẩm bẩm khi dõi theo Kyou khuất sau cửa chính.
Hôm nay không có gì bất thường xảy ra.
Ngày bảo vệ thứ hai.
Ngày này, cũng chẳng có gì liên quan vụ án xảy ra cả. Ngậm chiếc bánh bao đậu đỏ trong miệng, Akira dành khoảng thời gian yên bình khi theo đuôi một nữ sinh cấp ba đang trong thời gian nghỉ.
Tuy nhiên, ngày hôm sau, khoảng thời gian yên bình đó đã bị phá vỡ.
Ngày bảo vệ thứ ba.
Ngay trước buổi trưa, cánh cửa nhà Akihara chợt mở ra và Kyouko trong bộ đồng phục trường bước ra khỏi nhà.
“Hử? Hôm nay không phải đi học mà?”
Tự hỏi vậy, Akira bắt đầu đi theo cô ấy.
Kyouko lên tàu tới Kichijouji.
Băng qua phố mua sắm, cô tới trường Jouji và đi thẳng tới nhà thể chất.
“À. Chắc cô ấy là thành viên của Câu Lạc Bộ Cầu Lông.”
Nhìn theo thân ảnh đang khởi động của cô, Akira khoanh tay suy ngẫm.
Robert Carter.
Những tiếng ‘Đồ quỷ sứ’ mà Tamura đã nói khi anh ta lẻn vào trường và đụng phải Akira. Cả người giáo viên bị lộ chuyện yêu đương với một học sinh và bị điều tới Kumamoto. Và người đó lại đang nhắm tới Kyouko.
Động cơ của anh ta là gì? Akira nhắm mắt lại.
Kujou bảo là Carter không yêu Kyouko mà yêu người khác, nghĩa là Kyouko đã phát hiện ra danh tính của người yêu anh ta, rất có khả năng cô ấy là người đã gửi lá thư đó.
...Sự trả thù cho việc chuyển đi…
Suy luận của Akira rất logic. Vì lý do ích kỷ của gã đàn ông đó, cơn giận của cậu chợt tăng vọt.
“Chết tiệt… Sao có thể! Carter, tôi sẽ đập tan âm mưu của anh!!”
Mặt trời đã khuất hẳn và bóng đêm phủ lấy nền trời. Đã 8 rưỡi tối.
Do sắp tới có một cuộc thi nên các thành viên trong câu lạc bộ phải tập luyện rất chăm chỉ; dù vậy, buổi luyện tập dài đằng đẵng cũng tới lúc kết thúc.
Kyouko thay đồ xong và rời khỏi trường. Cô băng qua phố mua sắm và hướng về phía ga Inokashira như thường lệ, nhưng…
“...Cái gì?...”
Akira thấy sai sai khi vẫn đang theo đuôi cô gái.
Cô còn đi qua cả ga Kichijouji, và vẫn đi tiếp về phía nam.
Cô ấy không về nhà sao?... Akira lo lắng đuổi theo cô.
Con đường này dẫn tới công viên Onshi ở Inokashira.
Có vài cửa hàng nghệ thuật dân gian, quán xúc xích và tiệm gà rán dọc hai bên đường. Nhưng cô không hề liếc chúng một cái mà đi thẳng vào công viên.
Giữa công viên có một cái hồ rất lớn. Các cặp đôi vẫn thường tới đây chơi thuyền vào mỗi cuối tuần. Vào mùa xuân, hoa anh đào nở rực rỡ khắp công viên, biến nơi đây trở thành một điểm ngắm hoa khá nổi tiếng.
Dù ban ngày công viên rất đông người nhưng tới ban đêm lại trở nên hiu quạnh. Dẫu cho khu vực này được quy hoạch rất khá nhưng không phải chỗ nào cũng có đèn. Bóng đêm bao trùm trên con đường tối đen và sâu hun hút.
Akira phát ra một tiếng từ sâu trong họng nhưng nghẹn lại ngay.
Kyouko vẫn bước tiếp trong công viên thêm khoảng 10 phút, rồi sau đó băng qua mấy bụi cây. Cô ngồi lên băng ghế ở góc sân chơi có những dải đường chạy rất rộng. Ở gần đó là một viện bảo tàng rất nổi tiếng.
Chẳng có ai ở quanh đó cả. Không có ánh đèn nào chiếu được tới chỗ băng ghế, khiến khu vực quanh đó hơi u ám.
Akira nín thở và giấu mình dưới bóng những tán cây.
Vài giây sau, cô gái mở điện thoại ra để xem giờ, rồi lại tắt ngay đi và nhìn lên bầu trời sao.
“...Lỡ như...Cô ấy chỉ đang đợi bạn trai thôi thì sao…?”
Xẹt qua trong đầu Akira là hình ảnh về cuộc sống vui vẻ và yên bình của cô suốt hai ngày qua.
“Mà… nếu vậy… Tiếp tục theo dõi cô ấy thì xấu hổ lắm.”
Akira không có thói tọc mạch chuyện riêng tư của người khác. Cậu cố liếc nhìn qua chỗ khác.
Cái bóng đằng sau Kyouko vừa...cử động.
Akira dụi mắt để xem lại cho rõ, nhưng cái bóng càng tối hơn và lẳng lặng di chuyển đến phía sau Kyouko.
Ngay sau đó, cái bóng đen nhánh đột ngột chuyển động.
Trong ánh đèn đường ảm đạm, ánh sáng của mảnh kim loại xỉn màu lóe lên.
“Là dao!!”
Hét lên một tiếng, Akira lao ra khỏi bóng cây nhanh nhất có thể.
“Chạy đi, Kyouko! Anh ta ở sau lưng bạn đó!!”
Cả cô gái và cái bóng đều bị giật mình bởi tiếng hét.
Nhưng hành động của cái bóng thì không hề dừng lại.
Con dao giơ cao nhuộm đẫm sát khí và tham lam hướng thẳng về phía Kyouko.
Akira không hề sợ hãi. Điều duy nhất còn sót lại trong tâm trí cậu lúc này là phải bảo vệ Kyouko, và cậu lao thẳng vào cái bóng đen.
Hai người ngã nhào xuống đất.
Akira bật dậy xem xét Kyouko. Cô ấy đang đau đớn ôm chặt lấy bàn tay trái. Cậu thấy máu đang chảy ra từ đó.
Suýt chút nữa thôi, vết thương trí mạng thì tránh được rồi… Nhưng...
“...Chết tiệt… Cô ấy bị thương rồi…”
Không có thời gian để tiếc nuối.
Chắc chắn cái bóng đó nhằm vào mạng sống của Kyouko. Sau khi thay đổi vị trí, nhất định hắn sẽ tấn công Kyouko lần nữa. Nhưng Akira không chỉ ngã xuống đất. Cậu đã nắm được bàn tay cầm dao ngay lúc ngã xuống.
“Carter…Tôi sẽ không buông tay đâu… Dù có chuyện gì đi chăng nữa!!”
Một người nhắm đến mạng sống của Kyouko. Một người bảo vệ.
Quyết tâm của họ va chạm với nhau và giằng co trong bóng tối lờ mờ.
“Dù anh có là người Mỹ… Dù anh có là người trưởng thành đi chăng nữa… Tôi cũng không quan tâm! Tôi sẽ bảo vệ Kyouko bằng mọi giáaaaaaa!!”
Nghe thấy tiếng hét đó, cái bóng thô bạo dồn hết sức lực của mình.
Nghĩ đến sức mạnh của một người Mỹ, một người trưởng thành, Akira cũng dùng hết sức để đấu tranh với nó.
“Tôi sẽ không buông tay anh ra đâu! Không buông bàn tay này!”
“Sẽ không buông ra…”
“Buông ra… Ể?...”
Akira không buông tay, nhưng khuôn mặt cậu tỏ ra nghi hoặc. Cậu đã dồn hết sức để chống lại cái sức mạnh có thể dễ dàng ném văng mình đi…
Trái ngược với tưởng tượng của Akira, dưới sức lực của cậu, bàn tay phải đang nắm lấy con dao không thể di chuyển chút nào.
“Nó đó!”
Một giọng nói quen thuộc vọng tới từ ngay bên cạnh.
Kujou bước ra từ một cái bóng khác.
“Đừng lo. Chỉ cần không bị thương cổ tay là được.”
Yui thì an ủi Kyouko bị thương đang ngồi trên ghế.
Kujou ngồi xuống bên Akira.
“Vụ mưu sát Azusa Nishino và Yukitoshi Tamura. Và vụ tấn công Kyouko Akihara. Cả hai vụ án đều do cô thực hiện.”
Kujou chiếu sáng lên cái bóng đen nhánh cầm dao đang ngùn ngụt sát khí.
“Mari Kitamikado.”
“CÁI GÌ!?”
...Gương mặt lộ ra đó…
Mái tóc dài đen nhánh và khuôn mặt thanh tú. Chính là Mari Kitamikado, hội trưởng hội học sinh, người cực kỳ nổi tiếng ở trường và cũng là người đã lịch sự chào đón họ.
“...T-tại sao… Kitamikado, sao bạn lại ở đây? Mà, không phải Carter mới là thủ phạm sao…!?”
Kujou tiếp tục gỡ con dao từ tay Mari.
“Carter không phải thủ phạm. Có lẽ, anh ta cũng là nạn nhân.”
“Cái gì!? Carter là nạn nhân á!?”
“Nếu Yukitoshi Tamura giết Kyouko Akihara, thì tôi nghĩ chuỗi vụ án này có lẽ đã bị chôn vùi trong bóng tối.”
“Chờ đã, c-c-c-chuyện quái gì đang xảy ra vậy?”
Kujou hít sâu hột hơi.
“Là hoán đổi hung thủ.”
“Hả… Hoán đổi hung thủ!? ...Là sao!?”
Kujou bắt đầu tiết lộ bí mật ẩn sau những vụ án rắc rối.
“Chúng ta đã cho rằng vụ mưu sát Azusa Nishino và vụ tấn công Kyouko Akihara là hai vụ án hoàn toàn khác nhau. Cả chúng ta và cảnh sát đều chỉ nghi ngờ kẻ bám đuôi Yukitoshi Tamura do anh ta có động cơ khi Azusa Nishino bị sát hại. Tuy nhiên, vì có bằng chứng ngoại phạm nên anh ta không thể sát hại Azusa được.”
“Tất nhiên người giết Azusa Nishino không phải Yukitoshi Tamura… Bởi hung thủ chính là cô Mari Kitamikado đây.”
“CCCCCCÁI GÌ!!”
“Và còn một vụ án nữa: Yukitoshi đã chuẩn bị mưu sát Kyouko Akihara.”
“C, chờ tí đã nào Kujou. Anh bảo là Kitamikado có động cơ sát hại Azusa? Và Tamura có động cơ tấn công Kyouko?”
“Đó chính là chìa khoá của bí ẩn này. Theo thường thức, chúng ta biết rằng cần phải có động cơ để giết một ai đó. Tất nhiên là kẻ có động cơ sẽ bị nghi ngờ. Tuy nhiên, cô đã lợi dụng điểm chung của hai người, và tận dụng nó để đi ngược lại thường thức.”
Kujou nghiêm túc nhìn về phía Mari Kitamikado.
“Người Yukitoshi Tamura muốn giết là Azusa Nishino. Người Mari Kitamikado muốn giết là Kyouko Akihara. Đây mới là sự thật. Nhưng nếu họ trực tiếp làm vậy sẽ khiến cảnh sát chú ý ngay lập tức. Vì thế cô đã đề nghị trao đổi mục tiêu.”
“Trao đổi mục tiêu?”
“Đúng thế. Yukitoshi Tamura sẽ tấn công Kyouko Akihara, và Mari Kitamikado sẽ sát hại Azusa Nishino. Làm thế thì những người liên quan đến nạn nhân có thể tạo ra chứng cứ ngoại phạm hoàn hảo. Cô đã bảo Tamura như vậy, đúng chứ? Bắt anh ta ngồi ở trung tâm trò chơi có camera an ninh những ngày gần vụ mưu sát.”
“Hiểu rồi, đó là lý do vì sao Tamura lại có chứng cứ ngoại phạm hoàn hảo.”
“Cuối cùng cũng thông não rồi đấy, đồ khờ.”
Kujou nhẹ nhàng mỉm cười.
“Tuy nhiên… Mọi chuyện lại không diễn ra suôn sẻ như vậy. Cô đã sát hại Azusa Nishino như kế hoạch, và sau đó, Tamura đáng ra phải đi giết Akihara, nhưng tôi đoán anh ta đã nói rằng mình không thể làm được và bắt đầu kêu ca. Rồi hai người đã xảy ra tranh cãi. Cả ở trường học và trong công viên. Ngày qua ngày cô càng lúc càng tức giận vì cô đã giết Azusa rồi, và khi nó bùng nổ… Cô đã quyết định giết Tamura.”
Công viên hoang vắng càng trở nên vắng lặng hơn.
Sau một lúc, Mari Kitamikado, người vẫn không hề lên tiếng, mới mở miệng:
“Thầy Kujou, dù suy luận của thầy là đúng đi chăng nữa thì em vẫn chẳng có lý do gì để tấn công Kyouko cả.”
“...Đúng thế… Đó là điều mà tôi lo lắng nhất, nhưng tôi chợt nhận ra, có lẽ nào thầy Carter mới là chìa khoá của bí ẩn này?”
Đôi mắt của Mari run lên khe khẽ.
“Akihara, giờ bạn thấy bình tĩnh hơn rồi chứ?”
Kujou chuyển hướng Kyouko và hỏi thăm cô.
Kyouko đang ngồi bên Yui trên băng ghế, cô khẽ gật đầu.
“Vậy có vài câu hỏi riêng tư tôi muốn hỏi bạn. Tôi hy vọng bạn có thể trả lời ngay. Akihara, bạn thích thầy Carter, phải không?”
Phản ứng của Kyouko lộ rõ vẻ ngạc nhiên.
Rồi cô lặng lẽ đáp: “...Vâng…”
“Bạn đã từng bày tỏ tình cảm với thầy ấy chưa? Xin hãy cho tôi biết nếu bạn thấy không thoải mái về câu hỏi này.”
Kujou nhẹ nhàng nói với cô.
“Em… từng tỏ tình với thầy ấy. Vì…em là thành viên của ban đạo đức... Em đã...do dự rất lâu… Em phải làm gương tốt cho các bạn… Nhưng, cuối cùng thì...Em đã quyết định nói cho thầy ấy biết tình cảm của mình…”
“Và thầy Carter đã trả lời như thế nào?”
“‘Tôi rất vui vì tình cảm em dành cho tôi. Cảm ơn em. Nhưng chừng nào chúng ta còn là giáo viên và học sinh thì tôi không thể đáp lại tình cảm của em được.’ Thầy ấy đã nói vậy đấy.”
“...Thầy ấy không để việc công lẫn với việc riêng…” Cuối cùng Akira cũng hiểu câu nói trên sân thượng của Kyouko.
“Tôi có thể hỏi thêm một câu nữa được không?”
Dù Kujou chỉ đang hỏi để phá giải vụ án, anh tiếp tục hỏi những câu khá ‘thẳng’.
“Câu hỏi này rất quan trọng… Bạn biết về chuyện Kitamikado và thầy Carter yêu nhau, phải không?”
Akira há hốc miệng vì kinh ngạc, trông y như một thằng ngố.
Kyouko hơi chần chừ và bắt đầu kể ra những tâm tư cô vẫn luôn giấu kín trong tim, những điều mà cô không thể nào quên.
“...Đó là… ngày mà buổi họp của uỷ ban đạo đức bị kéo dài… Lúc em đang đi bộ trong sảnh và định rời trường sớm thì… Em chợt thấy cửa phòng hội học sinh vẫn còn ánh đèn… Em đã nghĩ, ‘Ai lại ở trường vào giờ này nhỉ?’ rồi... Qua kẹt cửa, em ngó vào phòng… và em thấy… thầy Carter với Kitamikado đang… hôn nhau…”
Kyouko bật khóc nức nở.
“...Nếu là vậy… Thầy ấy không… Thầy ấy không cần phải nói dối em… Thầy ấy có thể nói thẳng… Là đã có tình cảm với người khác…và từ chối em…”
Không ai có thể ngăn được những giọt nước mắt đau thương của cô gái khi chúng dần trở thành những tiếng nức nở. Yui nhẹ nhàng ôm lấy Kyouko đang khóc thút thít.
“...Em…”
Một lúc sau, Kyouko ngẩng mặt lên.
“...Sau khi thấy vậy… Em đã khóc suốt đường về nhà… Nhưng lúc em quá mệt mỏi và chẳng thể nghĩ được gì hơn thì… Đột nhiên có một ngọn lửa lập loè trong tim em. Ngọn lửa ấy vẫn còn le lói đến tận khi em thức giấc vào sáng ngày hôm sau... ‘Kìm nó lại… Kìm nó lại…’ Em đã cố nghĩ vậy, nhưng… Lúc gặp Kitamikado ở trường… Tự nhiên em lại… nói ra…”
“Bạn đã nói gì?”
“Em đã nói là, ‘Dù không thể kiểm soát được tình yêu, nhưng là thành viên của uỷ ban đạo đức, tớ có chút ý kiến về tình cảm giữa học sinh và giáo viên trong trường. Vì bạn là hội trưởng hội học sinh, nên xin hãy thận trọng với những cuộc gặp bí mật với thầy Carter ở trường…’”
“Tôi hiểu rồi… Không lâu sau đó, thầy Carter đã bị chuyển đi, đúng không?”
“Vâng, đúng vậy ạ.”
Sau khi bình tĩnh lại, Kyouko có vẻ nhẹ nhõm hơn.
Kujou có vẻ như đã hài lòng khi quay qua và nói:
“Ban đầu, tôi đã cho rằng Akihara mới là người đang yêu đương với thầy Carter, bởi vì người lấy lá thứ từ hòm thư góp ý là cô, Kitamikado; tuy nhiên, nếu là vậy, tôi không thể tìm được lý do cô nhắm đến Akihara. Nên tôi đã nghĩ theo hướng khác, và rồi tôi đã tìm được lý do cô muốn sát hại Akihara.”
Trong công viên hoang vắng.
Nơi đây, được bao phủ bởi bóng đêm và sự tĩnh lặng, trở nên càng vắng lặng, như thể có thứ gì đó sắp được phơi bày.
Kujou nheo mắt lại.
“Nếu việc hoán đổi hung thủ đã theo đúng như kế hoạch, rất có thể sẽ không chứng minh được điều đó; tuy nhiên, nó đã thất bại, vậy nên chắc sẽ có bằng chứng chứng minh cô đã gây ra hai vụ giết người và một vụ tấn công. Tôi cho rằng chỉ cần kiểm tra bằng chứng ngoại phạm của cô là đủ. Vậy nên cô có thể nói cho chúng tôi sự thật được không? Hả Kitamikado, người luôn cố hoàn hảo trong mọi chuyện?”
“...Chà, được thôi.”
Bị mọi người nhìn chằm chằm, Mari thở dài một hơi và khoanh tay lại. Cô ta trình bày suy nghĩ của mình một cách thanh tao như một quý cô.
“Việc tôi gặp Tamura chỉ là một sự trùng hợp. Tôi thấy anh ta theo đuôi Nishino sau giờ học, nhưng tôi không đả động gì đến anh ta. Nếu tôi không để ý đến Nishino, thì gã đó sẽ không động đến tôi. Hắn sẽ không liên quan gì đến cuộc đời tôi hết.”
“Vậy cô đã quen Tamura bằng cách nào?”
“Tôi không hề muốn đến gần gã đó… Cho đến khi… Tôi thấy điều đó. Tất cả là lỗi của cô… Kyouko.”
“Lỗi… tôi...?”
Kyouko lặp lại một cách ngạc nhiên.
“Cô đúng là một thành viên cốt cán của uỷ ban đạo đức. Là hình mẫu lý tưởng của mọi học sinh trong trường, cô đã luôn duy trì hình mẫu đó rất tốt. Tôi thấy rất ấn tượng.”
Mari khẽ mỉm cười.
“Dù vậy.... Cô thất bại rồi. Cô đã yêu một người không nên yêu. Đó là điều mà cô cần rút ra từ kinh nghiệm của mình đấy.”
“...”
Lúc này, nụ cười của cô ta lộ rõ vẻ ác độc.
“Lúc nhận được lời khuyên từ Akihara, tôi đã liên lạc với Tamura.”
“...Thầy Kujou… Anh Tamura đúng là một kẻ đáng thương… Khi tình cảm chân thành của anh ta bị xé nát ngay trước mắt… Trái tim tan vỡ và nỗi nhục nhã ê chề đó… Anh có hiểu được không?”
Mari hơi cúi đầu, như thể tỏ ra đồng cảm với nỗi đau của Tamura.
“Nhưng cô đã cám dỗ Tamura.”
“Đừng dùng từ tệ hại như ‘Cám dỗ’ thế chứ. Là Tamura đã biến tình yêu của mình thành mối hận thù. Chỉ là tình cờ khi sở thích của hai chúng tôi lại giống nhau. Cả hai đều muốn ai đó biến mất khỏi thế giới này. Chỉ vậy thôi.”
“Chờ đã. ‘Chỉ vậy thôi’? Ý cô là sao chứ? Dù thế nào cô cũng không được phép giết người. Hơn nữa, hoán đổi nạn nhân tức là cô định giết một người mà mình còn không quen biết!? Sao cô có thể coi mọi chuyện dễ dàng như vậy chứ!”
Mọi thường thức trong cậu khiến Akira cảm thấy khinh thường lời giải thích ngược đời của Mari.
“Tôi không cần người như thầy phải hiểu. Loại bỏ kẻ đe dọa đến bản thân, đó là luật của gia tộc Kitamikado ngay từ khi mới thành lập. Tuy nhiên…anh Tamura lại không thể hiểu được lý luận siêu phàm của chúng tôi.”
“Vậy… Làm thế nào…”
“Tôi cho anh ta một phần thưởng.”
“Một phần thưởng?”
Mari mỉm cười quyến rũ với Akira đang bối rối và nói bằng giọng ngọt lịm:
“Đúng thế. Có vẻ như anh ta không hiểu biết phụ nữ cho lắm, nên tôi đã dùng cơ thể của mình để dạy cho anh ta.”
Thật điên rồ khi những từ ngữ tục tĩu như vậy lại được thốt ra bởi một cô tiểu thư danh giá.
“Đúng như thầy Kujou nói, đây là vụ án hoán đổi hung thủ. Chỉ cần chúng tôi còn trao đổi nạn nhân thì mọi thứ đều sẽ ổn thoả. Vậy nên, tôi đã bày tỏ quyết tâm của mình cho anh Tamura thấy bằng hai thứ: cơ thể tôi và việc giết chết Azusa… Thế nhưng… anh ta đúng là một gã khốn nạn.”
Mari chọc tay lên má và làm vẻ mặt gặp rắc rối một cách dễ thương.
“Vậy nên cô đã gọi Tamura tới trường.”
Kujou bình tĩnh phân tích những lời lẽ điên cuồng từ miệng Mari.
“Tôi còn chuẩn bị cả chiếc áo hoodie của mấy người bán lẻ nữa. Vậy mà anh ta lại đòi ‘muốn’ cơ thể này lần nữa, nên tôi đã tát cho anh ta một cái.”
“...Hiểu rồi… Rồi sau đó anh ta đã va phải tôi trước cổng trường.”
Mọi bí ẩn giờ đã được làm sáng tỏ.
“Không lâu sau đó, Tamura vẫn không chịu tỏ ý muốn giết Akihara. Vậy nên tôi đã dồn anh ta tới đường cùng.”
Mari vẫn tiếp tục mỉm cười một cách điên cuồng.
“Đêm hôm đó, ở công viên, Tamura đã cuống cuồng kiếm cớ cho mình.”
Câu chuyện về cái đêm Tamura chết dần được hé lộ.
Anh ta khóc lóc van xin:
“Tôi hiểu yêu cầu của cô rồi. Xin hãy cho tôi thêm chút thời gian nữa. Chỉ chút nữa thôi là tôi sẵn sàng rồi. Tôi sẽ quyết định mà. Nên hãy thư thả cho tôi chút nữa… để giết Kyouko Akihara… Để giết cô ta, trước khi giết cô ta, hãy để tôi ngủ với cô!!”
Ngay lúc Tamura phun ra ham muốn của mình, khoảng tối đen đặc trong Mari bùng nổ.
“...Lúc nhận ra thì...tôi đã cầm trong tay cục đá nhuốm máu chính mình rồi.”
Ánh trăng mờ ló ra khỏi đám mây đêm chiếu rọi lên nụ cười điên cuồng lộ rõ nhân sinh quan dị dạng của cô ta.
Lúc sát hại Azusa Nishino, với cô ta, đó chỉ là điều mà cô ta cần làm. Có lẽ chính gia giáo vặn vẹo của gia tộc Kitamikado đã tạo nên điều đó, hoặc có thể là do trái tim trống rỗng mà cô ta sở hữu. Không, có lẽ cả hai đều là nguyên do.
Trái tim của quý cô kiêu ngạo cuối cùng cũng đã vỡ nát và trở nên cuồng loạn.
Không đành lòng chứng kiến thêm nữa, Kujou chuyển đề tài.
“Dù vậy, cô có nói tất cả đều là lỗi của Kyouko là đang ám chỉ đến việc cô bé đã phát hiện ra tình cảm giữa cô và thầy Carter, phải không? Cô có thể nói thêm về điều đó không?”
Ngọn gió đêm nhẹ nhàng phất qua mái tóc của Mari.
Cô ta nhìn xuống dưới chân, và bắt đầu nói như thể đang khao khát được gợi lại quá khứ:
“Tôi bắt đầu hẹn hò với thầy Carter từ nửa năm trước. Anh ấy rất thông minh và hài hước, quan trọng hơn cả là anh ấy rất chín chắn. Anh ấy sẽ chấp nhận mọi suy nghĩ của tôi mà không nhăn mày lấy một cái.”
Mari chợt ngước lên nhìn mặt trăng:
“Ngay từ khi còn nhỏ, tôi đã được dạy là phải luôn hoàn hảo trước mặt mọi người. Vậy nên ở trường, tôi phải cư xử như một hội trưởng hội học sinh hoàn hảo và nổi tiếng. Rồi một ngày, anh ấy xuất hiện trước mắt tôi. Lúc đầu, chúng tôi nói chuyện trong phòng của hội học sinh, Và sau bữa trưa hôm đó, mỗi buổi sáng, tôi luôn dành thời gian rảnh với anh ấy. Đó là khi tôi nhận ra tôi không còn là chính mình mỗi khi ở bên anh ấy… Tôi có thể tháo xuống chiếc mặt nạ vẫn luôn đeo trên mặt… Lúc đó tôi cảm thấy như cuộc đời mình đã sang trang mới. Tôi thấy mình đang trải qua những năm tháng học sinh tuyệt vời mà trước đây chưa từng có.”
Nàng công chúa đã tìm thấy chàng hoàng tử của đời mình. Đôi mắt ngập tràn hy vọng đó bỗng hoá thinh không như muốn nuốt chửng mọi thứ khi đối mặt với Kyouko.
“Cô đã phá hỏng mối quan hệ của chúng tôi.”
Giọng nói vô cảm từ khuôn miệng méo mó của Mari.
Gương mặt Kyouko co rúm lại vì sợ hãi.
“Cô ta đã thấy điều không nên thấy. Tuy nhiên… Cô ta nên giấu kín điều đó và đừng có nói ra. Sự ganh ghét từ việc bị cướp mất người mình thương đã khiến cô ta cảm thấy nhục nhã, cuối cùng lại phá huỷ tất cả… Hiểu chưa? Thưa cô Bitch?”
“...Chà… Nếu vậy thì tôi có câu hỏi này.”
Kujou bày ra vẻ mặt của một thám tử.
“Ồ, vậy sao? Là gì vậy?”
“Người mang lá thư đến phòng hiệu trưởng là cô, Kitamikado, đúng không? Nếu vậy thì thường người viết lá thư đó phải là Akihara. Vậy tôi muốn hỏi Akihara điều này: Có phải bạn đã bỏ lá thư vào hòm thư trước cửa phòng hội học sinh nhằm phơi bày tình cảm của Kitamikado và Carter không?”
“Không, em chưa từng làm như vậy.”
Tỏ vẻ chán ghét từ ‘phơi bày’, Kyouko phủ nhận ngay tức thì.
“Vậy sao. Đúng như tôi nghĩ.”
Kujou vẫn nhìn chằm chằm Mari.
“Thầy Kujou, thầy đúng là ham chơi thật đấy. Thực ra thầy đã phá giải xong vụ án rồi mà, đúng không?”
Bất chợt, Kujou mỉm cười.
“Đúng là không thể so với thầy được… Đúng vậy, lá thư đó là do tôi viết và gửi tới hòm thư góp ý.”
“HẢ!? Chờ đã nào! Tại sao cô lại làm điều có hại cho mình chứ!?”
Sau khi suy ngẫm về điều đó, Akira gào toáng lên bởi hành động ngớ ngẩn của Mari.
Mari giang rộng đôi tay về phía bầu trời đầy sao:
“Gia tộc Kitamikado… không cho phép tôi, một người luôn hoàn hảo...có bất kỳ nhược điểm nào. Hơn nữa, thật nực cười khi lại để ai đó trên cơ mình.”
Rồi cô ta nói với giọng thoải mái như thể đã rũ bỏ mọi thứ:
“Vậy nên… Trước khi anh ấy trở thành nhược điểm của mình, tôi đã để anh ấy đi.”
Mari vẫn bật cười vui sướng.
“...C..ô… Cái quái…”
Tiếng lẩm bẩm bị kìm nén khó mà nghe thấy được.
“Cái quái gì vậy! Cô đùa tôi à!!”
Cảm xúc của Akira tích lũy nãy giờ đã bùng nổ.
“Kitamikado!! Chẳng phải cô hiểu Carter lắm sao!? Carter phản bội cô khi nào chứ? Chằng phải đó là người duy nhất cô có thể tin tưởng và tháo chiếc mặt nạ giả dối xuống sao!! Chẳng phải cô yêu anh ấy sâu sắc sao?”
Trước câu hỏi phẫn nộ và đau thương, Mari rất bình tĩnh:
“Những bông hoa… chỉ đẹp nhất khi được ngắt lúc còn đang nở rộ… Cũng như tình yêu vậy… Tôi muốn chúng trở thành kỷ niệm đẹp nhất trong tôi trước khi bị vấy bẩn. Như vậy có gì sai sao?”
Chát.
Tiếng tát tai rất lớn như vẫn còn dư âm.
“Để tôi nói cho cô biết, đồ ngốc. Đến cuối cùng thầy Carter cũng không hề nói cho ai biết về cô. Thầy ấy thực sự quan tâm đến cô! Và cô! Lại vứt bỏ thầy ấy!”
Kyouko ôm lấy bàn tay vừa tát mạnh vào mặt Mari, những giọt nước mắt lăn dài trên má. Cô như trút cả nỗi lòng qua giọng nói của mình.
“...Không...Không phải như vậy…”
Mari yếu ớt gục xuống.
“Cô còn không thể tin tưởng người đàn ông mình yêu mà lại đi tin người khác đến mức lấy mạng người vô tội. Thật nực cười. Đó cũng là lý do vì sao cô lại phản bội Tamura.”
Tiếng nói nghiêm khắc của Kujou như tát thẳng vào tai cô.
“Niềm tin không phải thứ được cung cấp. Cô chỉ có thể nhận được từ những người thân cận với mình mà thôi. Cái niềm tin thành lập từ việc chung sở thích ấy còn mỏng hơn cả tờ giấy.”
Kujou bước một bước về phía trước khi anh nói với cô bằng giọng dịu dàng khác hẳn trước đó:
“...Và… tôi phải nói với cô điều này… Những gì Akihara nói là chính xác. Hai ngày qua tôi đã tới Kumamoto.”
Mái tóc của Mari hơi rung rinh.
“Thầy Carter vẫn đang nhiệt tình làm việc với cương vị là một giáo viên tiếng Anh ở đó. Sau khi trò chuyện với anh ấy một lát, tôi đã hỏi anh ấy về mối quan hệ với cô. Thậm chí tôi còn nói với anh ấy rằng đã nghe hết mọi chuyện từ thầy hiệu trưởng trường Jouji… Và cô đoán xem anh ấy đã nói gì?”
Sắc mặt của Kujou trầm xuống:
“...Sau cùng… Anh ấy vẫn không nói gì về mối quan hệ với cô cả…”
Bờ vai Mari khẽ run rẩy. Rồi cô điên cuồng giơ tay ngăn lại tiếng nói chực trào ra.
Nhưng khi đã biết sự thật, cô chẳng thể kiểm soát nổi dòng cảm xúc vốn đã tuôn trào.
Từng giọt nước mắt trong suốt thấm đẫm đôi bàn chân cô.
Và thế là vụ án đã đi tới hồi kết.