Bây giờ đang là giữa trưa, và giờ tôi mới bắt đầu thức dậy với cái cơ thể đau nhức của mình vì phải ngủ dưới sàn nhà. Không hiểu sao ở trước mặt tôi lại xuất hiện một cô gái chỉ mặc mỗi chiếc áo phông và quần đùi.
Nhân tiện, tôi nhớ lại về những sự kiện mà tôi đã trải qua trước khi đi ngủ. Cô ấy là Megumi Hayashi. Một người bạn cùng lớp thời trung học và ở nơi tôi chuyển đến, chúng tôi đã gặp lại nhau khi tôi đang làm công việc bán thời gian của mình. Nói một cách đơn giản, cô ấy là nạn nhân của bạo lực gia đình.
Chỉ mới vài giờ trôi qua sau cuộc hội ngộ đầy bất ngờ này. Bây giờ tôi mới nhận ra cô ấy, người có mái tóc màu nâu nhạt hồi trung học, bây giờ đã nhuộm màu đen tuyền. Chà, nếu như cô nàng đã nhuộm…hay đúng hơn là nó đã được nhuộm lại nhỉ. Thôi thì, điều này cũng chẳng thực sự quan trọng đâu.
“Cậu ấy đã thay đổi.”
Tôi cảm thấy choáng ngợp trước sự tàn khốc của thời gian trôi qua khi tôi chỉ có một mình. Cô gái ngủ trước mặt tôi, trước đây vẫn còn là một học sinh cấp ba, mà bây giờ lại đang sống cùng người khác và là nạn nhân của bạo lực gia đình. Cô ấy giờ đang phải trải qua một cuộc sống mà cô nàng chưa từng nếm trải trong những ngày tháng trung học vô lo vô âu của mình. Tất nhiên là tôi không hề cảm thấy ghen tị. Nói đúng hơn thì tôi cảm thấy tiếc cho cô ấy… Nhưng tại sao tôi lại có cảm giác như mình đang bị bỏ lại phía sau vậy? Mặc dù tôi với cô ấy còn không phải là bạn tốt với nhau thời trung học.
Dù sao…
Lông mi dài thươn thướt. Cùng với một khuôn mặt ngây thơ và thuần khiết khi đang say trong giấc ngủ. Phần eo lộ ra vì chiếc áo phông bị kéo lên của mình.
Trông cô nàng thật yếu đuối.
Chẳng liên quan gì đến hình ảnh Nữ hoàng luôn có những ánh mắt thù địch thời trung học cả.
Cảm thấy hơi đói, tôi quyết định dậy chuẩn bị bữa trưa. Chắc cái mùi hương thơm ngọt ngào này sẽ đánh thức Hayashi-san dậy mà thôi. Tôi mở chiếc tủ lạnh, chọn Yakisoba làm món ăn của mình rồi bắt đầu băm nhỏ nguyên liệu rồi xào mì và rau.
“Nh…”
“Tỉnh dậy rồi sao? Cơ thể cậu không đau à?”
Cô nàng đã thực sự tỉnh dậy bởi cái mùi hương thơm ngon quyến rũ này. Tập trung vào công việc của mình, tôi hỏi.
Hayashi-san đứng dậy, dùng nắm tay dụi mắt của mình, ngáp dài và nheo mắt nhìn xung quanh.
“Ah, ra vậy.”
Hayashi-san gãi đầu, cơ mà chính xác thì ý của cậu là gì vậy?
“Chào buổi sáng, Yamamoto. Toàn thân tớ đau nhức quá.”
“Tớ đã bảo cậu nằm lên giường rồi mà.”
“Cậu phiền quá đi, một người đàn ông thì không nên lo lắng về những chuyện tầm phào như vậy.”
Không phải cậu vừa nói rằng toàn thân của cậu bị đau à? Tôi định nói như vậy nhưng tôi quyết định dừng lại… Cơ mà, lúc đó tôi hỏi về việc cơ thể của cố ấy có đau không, và cô nàng đã trả lời lại. Thôi được rồi, tôi là kẻ xấu, được chưa.
“Yakisoba?”
Trước khi tôi kịp nhận ra, Hayashi-san đã đứng ở đằng sau tôi và hỏi.
“Này.”
“Ừ.”
“Cậu biết nấu ăn à?”
“Một chút.”
Sau khi sống một mình được một vài tháng, người ta sẽ tự học được cách nấu ăn cho bản thân mình dù chỉ một chút mà thôi. À, thực ra thì chỉ là phần nào thôi đấy.
“Sắp xong rồi, đợi một chút nhé.”
“Cậu có chắc không?”
“Chắc.”
“Hmm…”
Vài phút sau, tôi dọn hai phần Yakisoba ra đĩa và trở về phòng.
“Itadakimasu!”
Chúng tôi chắp tay lại và bắt đầu thưởng thức món ăn của mình. Ồ, vị của nó khá ngon đấy chứ. Cứ ngỡ như mình mua từ cửa hàng về vậy.
“Ngon quá.”
“Cảm ơn cậu.”
Trong khi trả lời cô nàng, tôi lấy chiếc điện thoại của mình ra và bắt đầu chạm vào màn hình. Kể từ khi sống một mình cho tới giờ, không còn một ai mắng tôi vì sử dụng điện thoại trong giờ ăn cả. Vì thế nên, tôi vẫn làm như vậy như mọi ngày.
“Cậu rất thô lỗ đấy, có biết không?”
Tuy nhiên thì, hôm nay ngôi nhà này có một vị khách đến thăm. Cảm thấy có lỗi với cô nàng, tôi đặt lại chiếc điện thoại xuống bàn.
“Cảm ơn vì bữa ăn này.”
“Nó ngon lắm luôn.”
“À, tớ chỉ làm theo hướng dẫn ở mặt sau gói mỳ thôi.”
“Khi tớ đã dành thời gian để khen ngợi cậu rồi, thì đừng có mà đưa ra lời nói khó chịu như thế với tớ.”
“… Xin lỗi.”
Dù miễn cưỡng nhưng tôi vẫn xin lỗi cô nàng bởi vì cô ấy thực sự rất đáng sợ mỗi khi tức giận. Có hai chiếc đĩa ăn đang để dở ở trên bàn, nên tôi đứng dậy để rửa sạch chúng.
“Thôi được rồi, để tớ làm.”
“Tại sao? Cậu là khách mà.”
“…Tớ làm điều này là bởi vì cậu đã cho mình một nơi để ở và cũng là để cảm ơn cậu vì đã nấu ăn cho mình.”
“Cậu không cần thiết phải.”
“Im lặng.”
Hayashi-san cảm ơn tôi vì đã cho cô ấy ở lại căn hộ của mình để tắm rửa. Nói tóm lại, dù có ở trong bất kỳ hoàn cảnh nào đi chăng nữa thì, cô nàng cũng cảm thấy biết ơn với tôi vì những gì đã trải qua cho đến bây giờ.
Cá nhân tôi nghĩ thì cô ấy đã phải trải qua quá nhiều truyện rồi, và việc nghỉ ngơi và thư giãn ở chỗ tôi là điều cần thiết. Nhưng tôi sẽ để cô ấy làm vậy vì sẽ rất khó chịu nếu cổ cứ trả ơn một cách kì lạ như cái lúc mà chúng tôi chuẩn bị đi ngủ vậy.
Vì vậy, tôi bắt đầu sử dụng điện thoại để cô nàng không mắng tôi thêm một lần nào nữa. Và tôi cũng muốn tìm kiếm một cái gì đó trên mạng.