Koukou Jidai ni Gouman datta Joou-sama to no Dousei Seikatsu wa Igaito Igokochi ga Warukunai

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Long Tộc

(Đang ra)

Long Tộc

江南

Tác phẩm truyền tải thông điệp rằng, dù có là một "đứa trẻ thất bại", thì cuộc đời vẫn luôn tồn tại những khả năng khác. Ai cũng có thể trở thành anh hùng.

3 10

Akuyaku Onzōshi no Kanchigai Seija Seikatsu ~ Futatabime no Jinsei wa Yaritaihōdai Shitai Dakenanoni ~

(Đang ra)

Akuyaku Onzōshi no Kanchigai Seija Seikatsu ~ Futatabime no Jinsei wa Yaritaihōdai Shitai Dakenanoni ~

木の芽

Nhưng Ouga vẫn không hề hay biết, rằng những ấn tượng về bản thân cậu sẽ ngày càng vượt quá tầm kiểm soát. Liệu những hiểu lầm này rồi sẽ dẫn đến đâu? Một người thừa kế phản diện lại bị hiểu nhầm thàn

11 24

Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

(Đang ra)

Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

무빵죽

Ít nhất là tôi đã từng như vậy cho đến lúc này.

206 1956

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

114 2275

Shuu ni Ichido Kurasumeito wo Kau Hanashi

(Đang ra)

Shuu ni Ichido Kurasumeito wo Kau Hanashi

Haneda Usa

Một buổi tan trường nọ, Miyagi mời Sendai vào phòng mình như thường lệ và đưa ra một lời sai bảo cực kì bất thường.

9 22

The Support Ate it All

(Đang ra)

The Support Ate it All

주급루팡

Tất cả những từ này đều nói về tôi. Nhưng liệu đây có thực sự là thế giới của trò chơi đó không?

5 23

Light Novel Tập 1 [ĐANG TIẾN HÀNH] - Chương 2.5: Vấn đề của Nữ hoàng (5)

Trans + Edit : M1NO

-------------------------

*Khụ khụ khụ*…”

Tôi ho nhẹ.

“Vậy, Kasahara-san. Cậu hãy tượng tưởng rằng người đứng trước mặt cậu đây chính là người bạn thân nhất của cậu, Kasahara, đang gặp rắc rối và cậu quyết định giúp đỡ cô ấy cũng như lắng nghe lời tâm sự của bạn mình. Trong trường hợp đấy, cậu muốn Kasahara-san phản ứng như thế nào?”

“…Ừ thì, tớ muốn cậu ấy giải quyết được vấn đề đó càng nhanh càng tốt.”

“Chính xác. Nói cách khác, vào lúc này, tớ cũng đang nghĩ về cậu giống như cái cách mà cậu đã thể hiện với người bạn thân nhất của mình, Kasahara vậy.”

Chà, nguyên tắc hành vi giữa Hayashi-san, người muốn giúp đỡ cho người bạn thân Kasahara của cô ấy, và tôi, người muốn giúp đỡ cho Hayashi-san, khá trái ngược. Thế nhưng hướng đi trong hành động của cả hai lại hoàn toàn tương đồng.

Chúng tôi đều muốn giúp đỡ ai đó đang phải đối mặt với những vấn đề khó khăn của riêng mình và không thể giải quyết chúng một mình được.

Và bây giờ, chỉ cần như vậy là đủ.

“Tớ muốn giúp cậu trong hoàn cảnh này. Vì vậy, tớ sẽ luôn ở đây để lắng nghe và đưa ra lời khuyên dành cho cậu. Đôi khi, những lời nói của tớ ấy có thể gây ảnh hưởng tới cảm xúc của cậu và giúp tớ có thể thể hiện bản thân mình một cách tốt hơn. Thế nhưng, đừng hiểu chúng theo nghĩa đen nhé. Chỉ cần hiểu rằng đó là gợi ý của tớ và hãy tự mình tìm ra cách xử lý cho bản thân mình.”

“…Ừm.”

“Hãy dùng tất cả những gì tớ nói làm tài liệu tham khảo, và cuối cùng, chính cậu phải là người phải tự tìm ra được đáp án cho bản thân.”

“…Tớ sao.”

“Ừ, chuyện là như vậy đấy.”

Tôi nhìn thẳng vào mắt của Hayashi-san.

“Nếu cậu không thể tự đưa ra được quyết định cho riêng mình, mọi thứ sẽ trở nên vô ích.”

“…Tớ hiểu.”

“Bây giờ, chúng ta cứ thử loại bỏ đi cái ý tưởng đến sở cảnh sát đó đi nhé. Nếu tớ nói rằng tớ muốn giúp cậu và kết quả là cậu vẫn cảm thấy tồi tệ, chẳng phải điều này sẽ phản tác dụng ngay từ đầu sao?”

“Đáng lẽ cậu nên nói điều này ngay từ lúc đầu chứ…”

“Tớ xin lỗi.”

Tôi thở dài với giọng điệu bực tức và tiếp tục.

"Ngoài ra thì, cậu hãy ở lại căn hộ này một thời gian.”

“Hả?”

Sự không đồng tình của Hayashi-san được thể hiện một cách rõ ràng qua giọng điệu của cô nàng. Quả thực là cô ấy không muốn ở bên cạnh tôi.

“…Rốt cuộc thì ý định của cậu là gì vậy?”

“Ý của cậu là sao?”

“Đồ biến thái.”

“Này Hayashi-san! Cậu đang tưởng tượng cái quái gì vậy?”

Một lần nữa tôi lại bị mất kiếm soát.

“Cậu đang sống với bạn trai của cậu mà phải không?”

“…Ừ.”

“Cậu không thể quay lại ngôi nhà đó. Và giờ nhờ ơn anh ta mà cậu đã mất hết liên lạc với bạn bè của mình. Bố mẹ cậu cũng vậy.”

Trước hết thì, trong cái tình hình mà bạn trai của Hayashi-san có thể phát hiện ra tung tích của cô ấy bất cứ lúc nào, tôi nghĩ rằng việc dựa vào những mối quan hệ cũ sẽ không phải một sự lựa chọn khôn ngoan. Chính vì vậy, bởi vì tôi chưa bao giờ thân thiết với cô ấy và chúng tôi cũng không có nhiều bạn bè, nên việc sống ở nhà của tôi sẽ tương đối là an toàn. Tôi không biết gì về người bạn trai vũ phu của cô ấy cả… à, giờ tôi nên nói là bạn trai cũ nhỉ. Tôi không biết gì về anh ta cả. Có lẽ tôi hơi tò mò và tọc mạch một chút, nhưng chắc là tôi chỉ dám lén lút nhìn anh ta từ xa mà thôi.

“Tớ chắc chắn rằng bạn trai cũ của cậu đang vô cùng tuyệt vọng tìm kiếm cậu đấy.”

“Uh…”

Tôi có thể thấy được nét mặt căng thăng của Hayashi-san.

Cô ấy thực sự đang thể hiện cảm xúc của mình trên khuôn mặt… Thật tuyệt vời. Hồi cấp ba tôi chỉ có thể nhìn thấy được một biểu cảm lạnh lùng hoặc một khuôn mặt giận dữ từ cô ấy nên tôi cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.

“Đó là lý do tại sao vào lúc này cậu không nên rời khỏi đây. Đó là ý kiến cá nhân của mình.”

“…Tớ hiểu.”

Nếu tên đó tìm thấy cô ấy, tôi có thể tưởng tượng được ra mức độ nghiêm trọng mà anh ta có thể làm đối với cô.

Sau khi đã nói tất cả những gì mà tôi có thể nghĩ ra vào lúc này, tôi thở phào nhẹ nhõm. Từ khi tôi chuyển đến Tokyo, khoảng cách địa lý giữa tôi và gia đình đã ngày càng tăng lên và do đó, cơ hội để có một cuộc trò chuyện lâu dài với người khác cũng đã giảm đi đáng kể. Tôi bắt đầu cảm thấy chán nói chuyện rồi.

Còn chuyện gì khác không nhỉ? Tôi suy nghĩ một hồi… rồi chợt nhớ ra.

“…À, còn một chuyện, một chuyện mà cậu phải chấp nhận ngay cả khi cậu không hề thích nó đi chăng nữa.”

“Điều gì?”

Hayashi-san tỏ vẻ ngạc nhiên.

Nếu cô ấy có thể hiểu được chuyện này, thì mọi thứ sẽ trở nên dễ dàng hơn. Suy cho cùng, tôi không có ý định làm tổn thương cô ấy. Tôi nghĩ là tôi sẽ thể hiện lòng khoan dung của mình ở một phạm vi nhất định.

Trong giây lát, tôi cảm nhận được một chút nỗi sợ trên khuôn mặt của Hayashi-san. Một biểu hiện không thường thấy đối với cô ấy, người luôn tỏ ra mạnh mẽ từ thời trung học. Sau đó, Hayashi-san nhìn tôi một cách chăm chú rồi nói.

“Ừ thì, không sao đâu. Tớ cũng không quan tâm. Tuy tớ không thích cách cậu diễn đạt một chút nào cả nhưng ít nhất thì cậu đã cũng ở đây để giúp đỡ mình.”

Hayashi-san vội vàng nói.

Tôi đã hiểu.

Có phải cô ấy lại hiểu nhầm cái gì đó rồi phải không?

“Ý cậu là cậu muốn tự do sử dụng thân thể của tớ chứ gì?”

“Này bớt phát ngôn bừa bãi lại coi.”

“Có bừa bãi chỗ nào đâu chứ!”

…Nhức đầu quá.

Không lẽ tại ăn ở với người yêu có hành vi bạo lực nên cái lối tư duy cũng trở nên giống họ, dẫn đến mấy cái suy nghĩ thối nát này?

Nếu đúng vậy thì tôi thấy tội cho cô ấy thật.

Tôi nhìn chằm chằm vào Hayashi. Mặc dù chính miệng cô ấy đã đề cập đến chuyện đó, nhưng Hayashi lại trừng mắt nhìn ngược lại tôi. Trái ngược với những gì đã nói, ánh mắt của cô ấy thể hiện rõ sự thù địch, căm ghét vì phải từ bỏ cơ thể cho tôi.

Này, cậu là người tối qua đã tiếp cận tôi trước khi đi ngủ đấy…

Vậy là cho phép tình một đêm, nhưng không ưa làm hàng ngày sao? Hay là không thích bị xem như là một món đồ?

…Mà xét đến tính cách cô ấy thì chắc là trường hợp thứ hai thôi.

Tôi thở dài.

Tôi chẳng biết đã bao nhiêu lần phải thở dài như thế kể từ khi cho Hayashi trốn vô nhà rồi.

“Nếu ghét tới mức đó thì đừng có mở miệng nói là không quan tâm người ta làm gì với cơ thể mình. Và đó cũng chẳng phải là ý định của tớ.”

Tôi nói.

“Thế cậu muốn cái gì?”

Đôi mắt kia không hề tin tưởng tôi chút nào.

…Coi bộ tương lai sẽ còn nhiều khó khăn đây.

“Chúng ta sẽ tới bệnh viện.”

“…Bệnh viện?”

“Đâu thể cứ làm ngơ hoài nhỉ?”

Tôi chỉ vào cổ tay của Hayashi.

“…À, phải rồi.”

“Ừ, tốt, hiểu ý tớ rồi đó.”

“…Ừm.”

Tuy mới nãy còn lườm tôi ghê lắm cơ, thế nhưng chẳng hiểu sao Hayashi bây giờ… trông có vẻ hơi thất vọng.

Tôi quả thực chẳng thể nào hiểu nỗi đầu óc của Nữ hoàng.

Hết chương 2.