Trans + Edit : M1NO
------------------------
Trong khu chung cư nơi có căn hộ của tôi, tôi có thể nhìn thấy các cửa sổ nhỏ để thông gió cho từng căn hộ từ phía trước của tòa nhà. Khi ánh sáng chiếu qua những ô cửa sổ đó, nó là dấu hiệu cho thấy có người đang ở trong căn nhà. Tuy nhiên, từ bên ngoài nhìn lên, tôi có thể thấy được ánh đèn ở trong căn hộ của tôi, mặc dù chủ nhân của căn nhà này đang vắng mặt.
“Tớ quay về rồi đây.”
Tôi chưa bao giờ tưởng tượng rằng mình sẽ phải chào như thế này khi vừa trở về trong chính căn hộ mà tôi sống một mình. Mặc dù vậy, điều đáng ngạc nhiên là tôi không cảm thấy quá tệ về điều này, vì sau vài tháng sống tự lập, tôi bắt đầu cảm thấy hơi cô đơn, hoặc có lẽ là vì có một mùi hương thơm ngon ngào ngạt đang mơn trớn trên chiếc mũi này của mình.
Tiếng xèo xèo khi nấu thịt trong chiếc chảo vang lên ngay khi tôi vừa mở cửa.
“Chào mừng.”
Trong khi đang nấu ăn, Hayashi-san đã buộc mái tóc của mình bằng một chiếc dây chun mà cô vừa mua từ ngày hôm qua. Mặc dù chỉ là cột tóc lên thôi, nhưng ấn tượng của tôi về cô nàng đã khác hẳn so với ngày hôm trước. Có thể nói rằng nó mang lại cho tôi một cảm giác của sự giản dị hoặc là một điều đó tương tự như vậy.
Dù chúng tôi chào nhau nhưng Hayashi-san vẫn không quay lại nhìn. Thái độ xa cách này làm tôi nhớ tới thời cao trung của cô ấy.
Nhưng vào lúc này, chắc có lẽ cô ấy áp dụng cách chào hỏi như vậy nhằm kiểm tra quá trình nấu nướng thức ăn của tôi. Tôi đã không nhận ra được điều đơn giản như vậy ngay từ đầu, chắc có lẽ là do những ngày tháng sống một mình, nên đã khiến cho tôi có ít cơ hội để tiếp xúc với mọi người xung quanh.
“Cậu có thích Hamburger không?”
Hayashi-san hỏi mà không thèm quay lại nhìn.
“…Này, cậu không cần phải đợi tớ như vậy đâu. Tớ đã nấu chín nó trước khi quay lại rồi.”
“Cậu đã cho tớ ở lại đây mà. Phải không? Việc này là chuyện đương nhiên thôi.”
“Theo quan điểm của mình, cậu là khách của tớ. Tớ nghĩ việc tớ tiếp đón cậu là điều mình nên làm.”
“…Không sao. Không có chuyện gì to tát đâu.”
“Thôi, tớ đã quen với việc này rồi.”
“Cảm ơn cậu.”
Hayashi-san lật chiếc bánh mì kẹp thịt trên chiếc chảo.
“Vậy…”
“Hửm?”
“Cậu thích bánh Hamburger chứ?”
“…Ừ, tớ không ghét nó đâu.”
“Đó là một câu trả lời khá mơ hồ đấy.”
Hayashi-san cười gượng và tiếp tục làm.
“Sẽ tốt hơn nếu cậu đánh thức tớ dậy trước khi rời đi.”
“Có lý do gì khiến tớ phải làm điều này à?”
“Tiễn biệt chủ nhà là điều tớ nên làm mà, phải không?”
“Điều này không quan trọng lắm đâu, tớ chỉ thuê căn hộ này bằng tiền của bố mẹ thôi.”
“Nhưng mà hôm qua cậu đã giúp tớ tư vấn về sức khỏe và thậm chí còn chi tiền để mua những nhu yếu phẩm hằng ngày cho mình.”
“Tớ đang giúp cậu, đó là điều hiển nhiên.”
Tôi đã thảo luận điều này cùng với cô ấy vào ngày hôm qua rồi. Tôi quyết định ủng hộ cho Hayashi-san và tuân theo chính sách đó. Thật vô nghĩa khi cô ấy lại tỏ vẻ chán nản về những thứ liên quan đến sự hỗ trợ đó của tôi.
“Cậu nên hành xử một cách dứt khoát hơn, như cái thời cậu vẫn còn là học sinh cao trung ấy. Bây giờ tớ khó đối phó với cậu quá.”
“Ồ, tớ hiểu rồi.”
“Cậu hiểu cái gì cơ.”
“Umm, tớ không biết.”
“Hả?”
Cô gái này quá tập trung vào việc nấu nướng rồi, bảo sao cậu ấy lại trả lời vô tư như thế… Thôi thì, thật tuyệt khi cô ấy đã dành thời gian của mình để vào bếp, nên tôi quyết định giữ im lặng.
Trong khoảnh khắc ấy, cả hai chúng tôi đều không nói gì, chỉ còn tiếng bánh mì kẹp thịt đang nướng vang vọng khắp căn phòng.
“Này, Yamamoto.”
“Chuyện gì thế?”
“Có chuyện này tớ muốn nói.”
“Được thôi.”
“Sắp tới bữa tối rồi, sau khi ăn xong chúng ta có thể trò chuyện.”
Đó là tất cả những gì Hayashi-san đã nói trước khi quay trở lại phòng bếp.
Tôi quan sát nhất cử nhất động của cô ấy trước gian bếp nhỏ kì lạ này, đặc trưng của những căn nhà được thiết kế dành cho người sống một mình, nhìn từ phòng khách. Mặc dù tôi không thể nói với cô nàng, nhưng kể từ khi còn học ở cao trung, tôi đã luôn lo lắng rằng liệu Hayashi-san có thực sự giỏi nấu ăn hay không.
Lý do là vào năm thứ hai, lớp chúng tôi đã tham gia làm một quán cà phê trong ngày hội văn hóa ẩm thực cấp trường. Mặc dù đây là lễ hội văn hóa nhưng nhờ những ý tưởng ngẫu hứng của các thành viên trong câu lạc bộ, mà chúng tôi đã bán được tới mười thực đơn khác nhau. Giữa sự hỗn loạn của lễ hội, tôi chợt nhìn thấy Hayashi-san đang vụng về cắt nguyên liệu để làm món cà ri trong căn bếp nhỏ, và mặc dù chúng tôi không thân thiết với nhau nhưng tôi lại cảm thấy lo lắng cho cô nàng.
Giờ mới nhớ lại, vào lúc đó, đúng như tôi đã lo sợ từ trước, Hayashi-san đã dùng một chiếc dao cắt vào ngón tay của mình và một vụ náo loạn lớn đã diễn ra. Bằng một cách nào đó, lễ hội văn hóa đã phải kết thúc và lớp chúng tôi đã học được một bài học quan trọng cho năm sau: Phải chuẩn bị thật kỹ càng cho mọi thứ. Tất nhiên, hầu như tất cả mọi người đều đã quên đi điều này sau khi lễ hội văn hóa khép lại.