Trong vòng chưa đầy 2 tháng, tôi đã ghé thăm dinh thự nhà Hiiragi lần nữa. Chúng tôi được đoàn hầu gái tiếp đón, rồi được mời vào dinh thự sang trọng này.
“Để em đưa mọi người đi nhé?”
Khi tôi với Hiiragi-chan còn đang được đưa tới lễ tân, Natsumi-chan quyết định đi cùng.
“Cảm ơn Natsumi, nhưng không cần đâu. Lần này sẽ không rắc rối như lần trước đâu.”
“Thật sao?”
Natsumi-chan có vẻ ưng thuận.
“Nếu có gì xảy ra thì em sẽ tới giải quyết.”
Nói xong, cô nàng vẫy tay rồi về phòng.
“Natsumi-chan đi cùng không phải sẽ tốt hơn sao?”
“Ừm thì đây là chuyện của chúng ta mà. Tốt nhất ta chỉ nên nhờ tới em ấy khi bị dồn tới đường cùng mà thôi.”
“Vậy cũng được.”
Sẽ hiệu quả hơn nếu giữ lại lá bài tủ Natsumi-chan lanh lợi kia.
Cuộc gặp với Airi-san lần trước cũng ở đây. Căn phòng này quả thật rất sang trọng. Với một thường dân như tôi thì thấy hơi ngộp. Tôi liền nhấp một ngụm cà phê mà cô hầu gái mang tới.
“Ba tới muộn quá.”
Hiiragi-chan còn đang lẩm bẩm thì một tiếng nói ồn ào vang vọng từ bên ngoài.
“Em đang bảo anh là thanh niên đó đã tới à?”
“Anh yêu à, đừng có la lên thế. Seiji-san là một nam sinh tuyệt vời, và cũng hiểu biết và biết ý. Em đã công nhận cậu ta mà. Sao anh không thử tới gặp cậu bé trực tiếp đi.”
Có vẻ ngoài kia Airi-san và Ba-san đang trò chuyện.
“Sao anh lại phải làm việc này cơ chứ!? Lại đúng vào ngày nghỉ cuối cùng trong kỳ nghỉ của anh nữa! Thế mà phải dành nó để đi gặp một trong vô số mấy con chó sói đang muốn chiếm đoạt Haru-chan nữ-”
Chát!
Hiiragi-chan và tôi liền quay lại nhìn ra phía cửa. Vừa nãy, tiếng to quá…
“Au!? Nó vừa kêu chát! Má của anh, chát phát!”
“Vì anh đang dám coi một người em đã công nhận như loài chó”
“Ra thằng ôn con đó còn thu phục cả em về phía nó… thật khốn nạn.”
Cánh cửa chợt mở ra, và Ba-san liền nhảy vào như thể bị ai đó ném vào.
“....”
Rồi liền đứng dậy, ho một tiếng như chưa có gì xảy ra. Trên má ông ấy còn có vệt bàn tay đỏ lòm như trong manga.
Tôi bắt đầu bằng việc đứng dậy chào hỏi.
“Cũng đã lâu rồi ạ. Hôm trước, cháu đã có vinh dự được gặp bác vào hôm Haruka-san đi xem mắt ạ. Cháu là Sanada Seiji.”
Cùng với tôi, Hiiragi-chan cũng đứng dậy và cúi đầu chào. Cơ mà, Hiiragi-chan có cần phải làm thế không nhỉ?
“Ư-ừ. Ta là Hiiragi Takakage. Bố của Haru… Haruka.”
Nếu tôi mà đã có danh thiếp thì đây là thời điểm tôi đưa nó ra. Nhưng đáng tiếc hiện tại tôi chỉ là một học sinh cấp 3.
“Ba ơi, má ba có sao không?”
“Mẹ con đánh ba rõ đau… đáng sợ thật sự…”
Theo như những gì tôi được biết về nhà Hiiragi thì cuộc hội thoại ban nãy chắc kết thúc với việc ông ấy bị la mắng thậm tệ. Takakage-san lấy chiếc khăn lạnh cô hầu gái mang ra để đắp lên má.
“Ta đã nghe chút chút về cậu… từ vợ ta. Hình như cậu cũng có đang làm việc bán thời gian ở công ty nhà này nữa.”
“Vâng, tình cờ cháu cũng được làm chung bộ phần với Natsumi-chan ạ.”
“Ra thế… nghe chứng cậu cũng có năng lực đó.”
Ông ấy dễ dàng đưa ra lời khen ngợi tôi.
Quả nhiên cái tát của Airi-san có tác dụng. Được ông ấy khen thì ổn đó, nhưng cái biểu cảm kia trông bất đắc dĩ quá.
“Cháu đâu có làm được điều gì to tát thế.”
“...Khiêm tốn nhỉ. Trong tương lai gần… cậu là người mà ta có thể sẽ phải giao phó Hiiragi cho… mà khoan, gì thế này, chưa nghe tới vụ này bao giờ.”
Hiiragi-chan và tôi nhìn nhau.
Takakage-san chạm vào tai… hình như là cái tai nghe không dây?
“Sanada-kun, mong cậu hãy tạm quên những gì ta vừa nói đi. Chỉ là đùa tí thôi.”
“Vâng…”
“Ba ơi, tháng này đánh dấu nửa năm bọn con hẹn hò với nhau đó.”
“Kuuu… vẫn ổn định thế ư! Cứ tưởng 2 đứa sẽ chia tay sau vụ hôm đó rồi chứ.”
Ah, ra đó là cảm xúc thật trong ông ấy.
“Cả mẹ cũng đã công nhận Seiji-kun mà, mẹ cũng có vẻ quý anh ấy nữa.”
“Còn mỗi anh thôi đó biết không?’ Nếu thế thì sao?”
Ông ấy đang nói với ai thế nhỉ?
Ông liền nhấc cái tai nghe mini trong lỗ tai ra rồi vứt xuống sàn.
“Ta sẽ không giao Haru-chan cho bất cứ ai đâu! Ta phải khiến mấy đứa khắc cốt ghi tâm điều ấy!”
Không biết có phải là tôi đang tưởng tượng hay không nhưng tôi có thể thấy một luồng sát khí đang tỏa ra từ phía bên kia cánh cửa. Takakage-san vừa mạnh miệng tuyên bố xong giờ liền liếc về phía cánh cửa đầy lo âu.
“Anh đang làm cái gì vậy hả? Seiji-san tuy mới chỉ là nam sinh cao trung nhưng là một người đàn ông lịch lãm đó.”
Giọng nói khẽ của Airi-san phát ra từ chiếc tai nghe vừa rớt xuống sàn.
“Hửm!?”
Takakage-san liền dùng chân nghiền nát cái tai nghe.
Ra Airi-san đã mớm thoại cho ổng nãy giờ. Nhưng chắc Takakage-san không chịu nổi nữa… nhưng mà thế này chốc nữa thể nào cũng ăn đòn tiếp còn gì?
“Dù Airi-san đã công nhận cậu nhưng ta thì không đâu!”
“Vậy cháu phải làm gì ạ?”
Hiiragi-chan mím môi khó chịu.
“Chỉ mỗi ba thôi đó. Ba là người duy nhất có thành kiến và khước từ Seiji-kun”
“Không phải là thành kiến đâu Haru-chan. Ngay từ đầu còn đã không cần phải kết hôn làm gì!”
“Ý ba là sao chứ? Con sẽ không thể công nhận một người không chịu nghĩ cho hạnh phúc của con cái như thế là ba mình được.”
Takakage-san như vừa bị sốc, liền khuỵu xuống đưa tay lên đỡ ngực.
“Ư… đó…”
Nếu cứ thế này thì lần này Hiiragi-chan sẽ phải đấu khẩu với bố mất.
“Khoan đã Haruka-san, xin hãy bình tĩnh.”
“Phải đó Haru-chan. Bình tĩnh lại đi con, đừng nói những điều đau lòng như vậy.”
Cả hai chúng tôi đều cùng nhau cố hạ nhiệt Hiiragi-chan.
“Tên nhóc này chỉ bị cuốn hút bởi tính cách trưởng thành nữ tính của con thôi Haru-chan. Một khi đã chán thì mọi thứ sẽ chấm hết. Nó mới chỉ là nam sinh thôi. Cảm xúc của tên nhóc có thể thay đổi bất cứ lúc nào. Nó sẽ còn nhắm tới cả đồng nghiệp, hay thậm chí là đàn chị lẫn đàn em cho mà xem!”
“K-không đúng! Anh ấy sẽ không chán ghét để rồi bỏ rơi con đâu… chắc thế…”
Hiiragi-chan có vẻ lung lay. Cô nàng liền quay sang nhìn tôi với ánh mắt rưng rưng.
Cô ấy không tin tôi sao?
“Ừm, cháu không có nổi tiếng như vậy đâu ạ.”
“Ta sẽ không giao Haru-chan cho một tên con trai thiếu sức hút đâu! Hahaha!”
“À, nhưng mà, hình như cháu có từng nhận được thư tình.”
“Ta sẽ không giao Haru-chan cho một tên con trai rẻ rúng như vậy đâu! Hahaha!’
Vậy tức là dù có nổi trội hay không thì có vẻ vẫn không đủ. Kể cả có khoe khoang rằng tôi có thể làm tốt việc thì đó cũng chỉ là việc làm thêm thôi…
“Vậy thì để kiểm chứng xem Seiji-kun có phải là người có năng lực hay không thì sao ba không thử môn gì đó thi thố đi Ba?”
Hiiragi-chan vỗ tay thích thú vì đã nghĩ ra một ý tưởng hay.
“Thi thố trong môn mà ta được chọn à? Được, nếu nhóc thắng được ta thì ta sẽ công nhận mối quan hệ này với Haru-chan.”
Xem ra tôi sẽ phải đối đầu với sở trường của ông ấy… Khá là thiệt, nhưng hiện tại thì không còn cách nào khác cả.
“Cháu hiểu rồi. Nếu vậy thì chúng ta sẽ chơi trò gì ạ?”
“...Mạt chược đi. Môn đó có hơi khó với nam sinh trung học không?”
Ông ấy đang cười, nhưng thật đáng tiếc. Hồi đại học tôi chơi môn đó khá nhiều, nên cũng có nghề lắm.
“Là mạt chược ạ? Cháu có biết luật, nhưng không nhiều.”
“Không sao, thế là đủ! Nếu đã biết luật thì còn lại chỉ cần vận may thôi. Dễ lắm!”
Takakage-san cười lớn. Nghĩ rằng tôi chỉ biết sơ sơ về luật nên cho rằng sẽ hạ gục được tôi. Tuy nhiên, nếu ông ấy nói đúng với suy nghĩ bên trong thì chắc trình cũng vừa thôi.
“Seiji-kun, có sao không đó? Anh chưa chơi mạt chược bao giờ mà?”
“Ừm, nhưng nếu không làm thế thì ông ấy sẽ không công nhận chúng ta đâu. Anh sẽ cố hết sức”
“Seiji-kun…”
Với đôi mắt rưng rưng như thể sắp khóc, Hiiragi-chan ôm lấy tôi.
“Uuuu~ em iu ăn…”
“Anh cũng thế…”
“Hai đứa xê ra ngay!”
Và như thế, trận đấu mạt chược bắt đầu.
“Trông vui thế, con tham gia với nhé!’
Natsumi-chan xuất hiện, cùng với Yoshinaga-san.
“Nếu được cho phép, tôi cũng xin được tham gia ạ.”
Chắc Yoshinaga-san là chuyên gia trong môn này.
Có tổng cộng 4 người chơi nên chúng tôi liền tới căn phòng nhỏ đặc biệt dưới hầm và vây quanh cái bàn.
“Chơi nửa hiệp nhé. Ta cũng không có nhiều thời gian đâu đó. Đừng có hòng phàn nàn đấy.”
“Cháu hiểu ạ. Xin được chỉ giáo.”
Với Yoshinaga-san thì chắc sẽ giỏi mạt chược lắm, nhưng liệu Natsumi-chan có biết chơi không?
Khác với nỗi lo của tôi, chuyển động của cô nàng trông có vẻ nhuần nhuyễn. Natsumi-chan biết chơi đấy.
Mặt khác thì… Takakage-san phạm lỗi khá nhiều, đặt quân sai chỗ liên tục. Chắc không quen chơi rồi.
“Ba, mau lên nào.”
“T-từ từ đã nào Na-chan. Ba đang nghĩ mà.”
Tôi sẽ bỏ qua chi tiết của trận đấu vì nó khá lâu, nhưng kết quả giữa tôi với Takakage-san kết thúc với phần thắng thuộc về tôi.
“L-lừa đảo. Cậu bảo cậu chỉ biết luật chơi thôi mà!?”
“Nhưng cháu đâu có nói dối?”
“S-sao ta lại thua được… đây là trò chơi về may mắn thôi mà!’
Hóa ra ông ấy thực sự tin như thế.
“Ưm, vậy giờ bác sẽ công nhận cháu chứ?”
“Guu… thêm ván nữa!”
“Nhưng bác có nói là không phàn nàn về sau mà?”
“Guuu…”
Khi tôi đáp trả như vậy, Natsumi-chan vỗ vai tôi.
“Nếu thế thì có sao, làm ván nữa đi.”
“Hừ, lần này nhất định ta sẽ bảo vệ được Haru-chan.”
Và kết cục là tôi lại thắng thêm 2 ván.