Từ sau hôm Chủ Nhật đó thì Hiiragi-chan vẫn tỏ ra bình thường như thể không có gì xảy ra cả. Thật chứ rút cuộc hôm đó là sao nhỉ…
“Nii-san? Nghe em nói coi.”
Sau khi bị thọc má, sự tập trung của tôi quay lại.
Trên đường tới trường buổi sáng, các học sinh đi cạnh đang nhìn chúng tôi.
“Tại em la lên nên người ta đang nhìn kìa.”
“Tại Nii-san cứ lơ Sana đấy.”
“À, về vụ lễ hội trường hả?”
“Nếu anh có nghe thì chỉ ít hãy phản ứng gì đi chứ.”
Lớp chúng tôi không có phần thưởng nào đáng giá cho vụ lễ hội này nên chúng tôi quyết định mở quán cà phê cho đơn giản. Bọn tôi có thể chuẩn bị mọi thứ dùng cho bài trí từ mớ các tông. Lúc mở tiệm thì chỉ việc nghe xem khách gọi cái gì rồi phục vụ cái đó là xong. Sự đơn giản là tuyệt nhất. Đấy là kiểu của tôi.
Thực đơn thì nhẹ nhàng và chỉ có pancake thôi. Người làm bánh sẽ thay phiên nhau mà làm do có vẻ phân nửa lớp tôi là muốn thưởng thức cái lễ hội này thay vì cái tiệm cà phê này.
“Tiệm Cà phê á? Nghe Chán thế.”
“Có sao, năm thứ hai của anh rồi mà. Không phải lần đầu, và cũng không phải là lần cuối. Đơn giản tí cũng được mà.”
...sau cùng thì, tôi đang tò mò về hiện trạng của Hiiragi-chan hôm qua, và về tình hình tương lai. Nếu chuyện này mà cứ tiếp diễn thì kết cục của tôi sẽ là với Natsumi-chan chứ không phải Hiiragi-chan mất. Phải chăng việc này là do công ty HRG, liệu có gì tôi có thể làm ngay khi tôi còn đang học năm hai cao trung không?
“Hừm…”
“Anh cứ hừm hừm mãi vậy, từ hôm qua tới giờ rồi. À, trưa hôm qua bé đó có tới nhở?”
“Bé đó? À Rei-chan hả?”
Hửm? À phải rồi, Rei-chan nói tôi vẫn còn tem mà.
Con bé nói đâu có sai.
…?
“Lớp của Sana quyết định sẽ làm nhà ma đó.”
“Hể? Vậy à?”
Tôi đã nghĩ tới chuyện này cơ mà, anh em cùng đi song song nhau tới trường thế này có hơi xấu hổ.
“Sana chẳng thích đâu nhưng lại bị ép phải làm ma nè.”
“Hể? Vậy cơ.”
“Là ma nữ đó!”
“Hừm… Thế à.”
Con bé chẳng thích cái gì luôn.
“Sana đã nói là không thích rồi, nhưng tại số lượng đề cử nó…”
“Vậy ra là em bị ép…”
Nói vậy nhưng hóa ra có bé có vẻ hòa đồng với lớp đó. Được đề cử vậy chứng tỏ con bé được khá nhiều người trong lớp quý mến.
“Hôm hội thao ấy, có nhiều người cổ vũ em lắm đấy.”
“Đ-đó chỉ là để trêu em thôi… Mọi người ai cũng thích trêu Sana.”
Nếu em là kẻ cô đơn thì người ta đã không trêu kiểu ‘Sana-tan dễ thương ghê!’ hay ‘Sana-san, chân em thon quá!’ đâu.
“...tốt nhở?”
“Đừng có nhìn em với đôi mắt tỏa nắng đó.”
Giờ nghĩ lại thì, lần trước Sana không được giao vai ma nữ.
“Chăm chỉ vào. Có gì anh sẽ ghé chơi.”
“Đừng có tự phụ thế chỉ vì anh là Nii-san nhé.”
Kể cả nếu con bé không có vai trò gì trong lễ hội đi nữa thì chắc con bé sẽ có suất giúp đỡ clb kinh tế tại gia thôi. Sana sẽ có một lễ hội bận rộn đây.
Sau khi hai đứa tách nhau ra ở lối vào, có tiếng ồn phía sau lưng tôi.
“Một cô bé?”
“Dễ thương quá.”
“Là học sinh tiểu học.”
“Em gái của ai sao?”
Nghĩ thấy vô lý, tôi quay lại nhìn. Rei-chan đã đứng đó với chiếc mũ bảo hộ màu vàng trên đầu và chiếc cặp sách màu đỏ.
“Senpai!”
Tôi có thể cảm nhận được ánh nhìn từ vô số con người hướng vào mình.
“E-em làm bento cho Senpai nè!”
“C-c-cảm ơn.”
Con bé díu hộp bento được bọc trong khăn cho tôi.
“Món hăm bơ gơ ưa thích của Senpai cũng nằm trong đó đó!”
Con bé là học sinh lớp 4, 10 tuổi, nhưng bên trong đã 20 rồi. Đừng có tới đây đầy phấn khích thế… Đây là lý do nếu tôi có quay trở lại tương lai thì Rei-chan sẽ thèm làm tình nhân của tôi lắm.
Nếu cứ đứng đây thì sẽ thu hút nhiều ánh mắt tò mò mất.
“Rei-chan, lại đây chút.”
“?”
Tôi vẫy tay ra hiệu, rồi chúng tôi đi tới bãi đất trống sau trường.
“Sao thế Senpai?”
Rei-chan nghiêng đầu khó hiểu. Cái uy lực của loli nó quá mạnh… Cái phản ứng đó dễ thương quá!
“Mấy hôm rồi có lần anh quay về tương lai, rồi lại quay lại đây.”
“Hửm? Anh có thể làm vậy sao?”
“Không hẳn, kiểu, nó xảy ra tùy lúc thôi. Tóm lại, ở tương lai đó, anh đã lên chức trưởng phòng, và đang hẹn hò với Natsumi-chan.”
“Phải đó.”
Vậy ra cái tương lai đó cũng là cái tương lai mà Rei-chan đã thấy.
“Tuy nhiên, anh không còn mang họ Sanada nữa, mà thành Hiiragi Seiji rồi.”
“Tên họ của anh đã thay đổi… nghĩa là hôn ước của anh đã được quyết à?”
“Có thật là thế không?”
Nghĩa là… Rei-chan không hề biết việc tôi hẹn hò với người chị là Hiiragi-chan.
“Rei-chan, em nói anh vẫn còn là trai tân phải không?”
“Có sai ạ?”
“Không sai, nhưng hình như trong tương lai anh là người có kinh nghiệm trong chuyện đó mà.”
“Hửm? Nhưng anh hay bị mọi người ở văn phòng chê như vậy mà?”
Tôi bị mọi người trêu đùa, về việc còn tem sao?? Đau quá…
“Senpai, vui lên !”
“À ừ. Cảm ơn.”
Nhờ mọi chuyện với Hiiragi-chan diễn ra ổn thỏa nên tôi mới có chút ít kinh nghiệm. Tuy nhiên, tôi vẫn không được lên level. Nếu như mọi chuyện với Hiiragi-chan mà không ổn thỏa, và tôi vẫn không có kinh nghiệm gì, thì sẽ kết thúc với tư cách là thành viên nhà Hiiragi với cô vợ là Natsumi-chan. Còn được lên chức ở công ty.
Tương lai rẽ nhánh sớm thôi. Có lẽ Hiiragi-chan và tôi đã chia tay ngay trong năm 3.
“Vậy là không còn tới nửa năm…”
Dù tương lai có rẽ nhánh kiểu gì đi nữa thì công ty vẫn sẽ đi xuống.
“Senpai, nếu có gì em làm được thì cứ cho em biết với nhé.”
Như thể tôi vừa thấy một tia hào quang phát ra từ sau lưng cô gái bé bỏng.
“Có là lời khuyên lãng mạn hay biến thái gì đi nữa thì anh cũng nghe. Gì cũng được!”
“Lời khuyên lãng mạn à…”
Ra vậy, tuy trông thế thôi chứ Rei-chan đang 20 tuổi mà, tuổi đẹp nhất trong đời còn gì. Mấy chuyện như này chắc hẳn là sở trường của con bé.
Nói về chị gái của Natsumi-chan, về mấy hành vi khó hiểu của Hiiragi-chan thế này không phải thứ tôi thấy mặn mà lắm.
Chắc thế này còn khiến Natsumi-chan trông kỳ lạ thêm.
“Ừm… thật ra…”
Sắp muộn rồi, nhưng nếu bỏ qua vụ này thì… tôi liền kể về vụ hôm qua.
“Ế…?”
“Ngạc nhiên không?”
“Senpai, anh đang hẹn hò với Sensei à!?”
“Em lại đi ngạc nhiên về phần đó thôi à!?”
Ờm, nếu anh không nói gì thì em chắc cũng ngạc nhiên thôi.
“Sensei, là kẻ biến thái!?”
“Cô ấy lẽ ra không như thế… nhưng chắc tại anh ngủ nên cô ấy mới bạo như vậy…”
“Cô ấy là như thế ạ?”
“Anh hy vọng là không.”
Đó chỉ là mơ thôi, tôi muốn chấp nhận đó là sự thật.
“Senpai, đó là sự mời gọi trực diện đó.”
“Mời gọi?”
“Kiểu, là cô ấy muốn làm mấy trò đồi bại ý. Từ kinh nghiệm của em rút ra thì không sai được đâu.”
“...?”
Hiiragi-chan… muốn làm mấy trò đồi bại ư?
“Khuôn mặt nghiêm túc của senpai trông thú vị thật đó… fufufu…”
“Nhưng chính cô ấy nói là không được mà…”
Hay tại cô ấy có hứng đúng hôm đó thôi?
“Chắc tại em không biết chi tiết thôi.”
Hiiragi-chan đúng là đã từng xác nhận rằng không phải là cô ấy không có hứng thú với mấy chuyện đó.
… vậy là… Hiiragi-chan muốn… làm mấy chuyện đồi bại à… Xem ra cũng có lúc cô nàng hứng lên nhở.