Kou 2 ni Time leap Shita Ore ga Touji suki Datta Sensei ni Kokutta Kekka

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3535

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 319

Tập 3 - Chương 75: Uy lực của việc thay đổi hình ảnh!

Kỳ nghỉ hè vui nhộn và thú vị nhất của tôi đang kết thúc, và tôi đón chào học kỳ hai. Ngồi trong lớp nhìn mọi người bước vào lớp, một tên gal không quen đột nhiên bước vào.

“Ê, Sanada, lâu quá nh-”

“Ờ… ai đấy?”

“Này này đồng dâm, đã quên rồi à. Ý thím là sao mà hỏi vậy-”

Nói xong, thanh niên liền ngồi xuống vào chỗ của Fujimoto.

“Đó là chỗ ngồi của Fujimoto đấy. Thuộc về tên trai tần khá nhàm chán.”

“Gọi là trai tân nhàm chán hả thằng kia?”

“Hở? Chú là Fujimoto à?”

“Giờ mới nhận ra hả?”

Hầy hầy, thanh niên đấm vai tôi. Tên này đang hưng phấn một cách khó hiểu.

“Thế, ông bạn trai tân nhàm chán này, đã có chuyện gì xảy ra thế? Cái ngoại hình đấy, bộ ông được một bác sĩ thẩm mỹ nào từ trên trời rơi xuống chỉnh sửa thất bại hả?”

“Gọi là trai tân nhàm chán hả? Không phải là thất bại. Đúng hơn là thành công ấy. Tôi đã nhận ra là…”

Fujimoto bắt đầu nhìn ra phía xa để làm màu, rồi nói linh tinh cái gì đó nhưng vì nó dài quá nên tôi bỏ qua không nghe luôn.

Tóm tắt lại thì là cái tên đần Fujimoto này quyết định sẽ ra mắt thiên hạ với cái vẻ ngoài này bắt đầu từ học kỳ hai của năm hai. Không hẳn là học kỳ hai hay năm hai, mà là một màn ra mắt trễ quá là trễ vì đã quá nửa đời học sinh cao trung của hắn đã trôi qua.

Cộng thêm với việc hắn đang ảo tưởng rằng bây giờ đang trông cool ngầu, kèm theo cái thực tại rằng đang ế chổng đít nên hắn mới quyết định thay đổi ngoại hình trong kỳ nghỉ hè vừa rồi. Chắc hắn đang tưởng thế này trông khá bảnh nhưng nó không đồng nghĩa với cool ngầu thời trang gì cả. 

Và rồi tôi mang câu chuyện đó kể với 3 người kia trong phòng kinh tế tại gia trong bữa trưa.

“Hmmm, thế, khi nào Nii-san mới ra mắt thế?”

“Há? Theo chị thì sẽ là vào mắt ý.”

“Sei...Sanada-kun không cần thay đổi hình ảnh vẫn ok mà.”

Ngồi ăn cơm trưa song cuộc trò chuyện về vấn đề này lại thành chính thức luôn.

“...Hiiragi-sensei, cô đã thay đổi hình ảnh bao giờ thế?”

“Ế? Cô á… ai biết… cô lúc nào cũng như thế này thôi.”

‘À’. Cũng đúng. Sana với Kanata gật đầu đồng ý.

“Sao Nii-san không thử? Mà chắc anh vẫn lu mờ mãi thế thôi.”

“Nhất định sẽ ngầu lắm!”

Hiiragi-chan phản ứng còn nhanh hơn tôi.

Bị nhìn chằm chằm bởi 2 cô gái kia, tôi đành ngậm miệng.

Ngẫm lại thì, trong quá khứ, cái lúc tôi thay đổi hình ảnh có lẽ là vào đại học. Lúc đó không hẳn là thay đổi hoàn toàn ngoại hình hay tính cách, chỉ đơn thuần là chú ý kiểu tóc với ăn mặc hơn.

“...nếu ai đó mà ngầu thì những người gần gũi với họ cũng tự hào chứ.”

“Đ-đúng rồi đó… Nii-san lúc nào cũng lôi thôi vậy nên Sana khó dám nhận là anh trai được.”

“Bộ sự tồn tại của anh lại là một thứ đáng xấu hổ tới vậy ư?”

“Em không có nói thế! N-nhưng mà Nii-san...không hẳn. Chỉ là nếu Sana mà có một thành viên trong gia đình cool ngầu thì Sana vui lắm… nên Sana mới nghĩ trong đầu như thế. Chỉ vậy thôi.”

Hiiragi-chan nãy giờ giữ im lặng, chỉ liếc nhìn tôi một cái rồi gật đầu.

“Cô hiểu ý Sana-chan. Cô không nghĩ Sanada-kun kỳ lạ gì, nhưng tân trang với chăm sóc bản thân kỹ hơn thì nó cũng giúp cải thiện hình ảnh đó. Về ngoại hình thì sẽ tốt hơn.”

Ý của Hiiragi-chan là tôi đã đủ cuốn hút rồi, chỉ là nếu đánh bóng bề ngoài thêm tí thì cô ấy sẽ thấy vui hơn. Mặt khác, nếu Hiiragi-chan mang mái tóc rối bời trong bộ đồ nhàu nát thì sự cuốn hút của cô ấy cũng bị che lấp-

Hiểu rồi.

“Đã hiểu. Chơi thì chơi. Em quyết định sẽ thay đổi hình ảnh ngay khi đang học năm hai luôn.”

Cái quyết tâm tôi dồn vào để thay đổi hình ảnh đợt còn học đại học, giờ tôi sẽ tái hiện nó vì mọi người. Có lẽ nó sẽ khiến Hiiragi-chan vui hơn nữa.

Sau giờ học, tôi không tới tiệm salon thường ghé nữa, mà tới một chỗ thời trang hơn ở trung tâm thành phố. Đó là một tiệm mà người đi đường có thể nhìn vào qua lớp kính, trông có vẻ sang chảnh hơn những tiệm bình thường.

Lướt qua tờ tạp chí, tôi chọn được một kiểu tóc ưng ý rồi nói với thợ cắt tóc ‘kiểu này ạ’ để được cắt.

Đây coi như là lần thứ hai tôi đánh bóng bản thân, nên không thấy xấu hổ gì. Tôi biết cái gì hợp với mình rồi.

Tôi đã biết rõ làm đẹp như nào sẽ hợp mốt nên mới chọn kiểu này.

Lúc tôi về nhà, mẹ tôi là người đầu tiên thấy tôi, hỏi một cách hoài nghi ‘con bị làm sao không đó?’

Tới lúc ăn tối, Sana thấy mặt tôi liền trốn ra sau tủ

“A-ai đây…?”

“Anh đâu có thay đổi nhiều tới mức đó…”

“Nếu là Nii-san… thì anh ấy trông không thời trang tới mức đó, anh không phải là một người em biết…”

Sự thay đổi của tôi đủ khiến con bé bật mode bẽn lẽn. Tôi chỉ chọn một kiểu tóc ngắn mới từ cái tạp chí thôi thì làm sao mà thay đổi nhiều thế được nhở.

“O-okaa-san!? Nii-san biến thành người lạ luôn rồi!”

“Em biết anh là ai rồi đúng không?”

Dù sao thì nếu Sana mà phản ứng như vậy thì việc thay đổi hình ảnh của tôi đã thành công rồi.

Hôm sau, trên đường tới trường, tôi nhận được nhiều ánh nhìn.

“Các bạn khác nhìn Nii-san với ánh mắt khác hẳn rồi, đầy sự ngưỡng mộ… nhất là các bạn nữ ý.”

“Anh không nhận thấy gì cả, nhất là khoản các bạn nữ mà em nói.”

“Họ đang nhìn lén anh thôi. Nii-san thật thiếu nhạy cảm.”

Đúng như kỳ vọng, bản nâng cấp của tôi có hiệu quả lớn. Mong được gặp Hiiragi-chan quá đi.

“Lẽ ra Sana không nên ép vụ đổi mới này…”

“S-sao lại thế?”

“Kh-không có gì! Không liên quan gì tới Nii-san cả!”

Rồi con bé quay phắt đi tới tủ đồ.

Mà kệ đi, vào lớp vậy. Vừa bước vào thì mọi người đều trầm trồ, nhất là các bạn nữ.

Mới hôm qua họ còn đang bàn tán về Fujimoto thì hôm nay họ chuyển sang tôi. Bọn con gái rùm beng cả lên, chẳng khác gì lũ con trai vào ngày Valentine.

Lúc tôi phát tờ in tài liệu cho cô bạn ngồi bàn sau, cô ấy còn “Cảm-Cảm ơn…” rồi cúi xuống e thẹn nữa. Trước giờ cô ấy có bao giờ nói nổi lời cảm ơn nào đâu.

Giờ ra chơi tới, cả nhóm nữ sinh từ lớp khác chạy qua lớp tôi để ngó qua từ cửa sổ. Cứ như có một nữ sinh mỹ miều vừa chuyển trường tới trong mấy bộ phim tình củm ấy.

“Sanada… ông… ông đang nổi hơn cả tôi rồi!!!!!!!”

Và cái tên gal nhàm chán ngồi cạnh tôi đã tới giới hạn.

Hết giờ nghỉ, giáo viên vào rồi đây.

“Được rồi cả lớp. Tiết lịch sử thế giới… bă.. Bắt… đầu…”

Nhìn tôi, Hiiragi-chan bị choáng ngợp, phải nhìn đi nhìn lại 3 lần.

“Sa-sanada-kun… c-có chuyện gì đã xảy ra với em à?”

Hiiragi-chan nhìn tôi e thẹn. Hiệu quả của việc làm mới này quả nhiên không thể xem nhẹ được. Hiiragi-chan lại là người muốn tôi làm thế nữa. Có vẻ màn ra mắt này của tôi còn vượt quá mong đợi.

“Dạ không có gì ạ… chỉ là một lần thay đổi hình ảnh thôi cô.”

“V-vậy sao?”

Các bạn nữ bắt đầu trêu chọc Hiiragi-chan.

“Cả Sensei cũng thấy tò mò sao?”

“Một hình ảnh khiến cả người lớn cũng phải tò mò? Sanada-kun tuyệt ghê.”

“Trông cậu ấy giống anh diễn viên nào đó…”

“Thì, lúc nãy phải có tới tận 20 các bạn nữ từ lớp khác qua ngắm cậu ý mà…”

Nghe mấy bạn nữ bình luận, Hiiragi-chan cứng đờ lại.

“H-hôm nay là tiết tự học nhé… S-sensei phải làm vài việc trong phòng tư liệu chút…”

Nhìn tôi một hồi, Hiiragi-chan bước ra ngoài với quyển sách và tờ điểm danh.

Tới phòng tư liệu… vậy là Sensei muốn tôi tới đó cùng sao…

“Sao lúc nào cũng là Sanada chứ!?”

Rầm, Fujimoto khóc ròng, tay đập bàn.

“Này này, đồng chí gal, bình tõn. Lau nước mắt đi.”

“Ai là đồng chí gal hả? Bụng tôi đau quá! Ông làm tôi trông thảm hại chết được đây.”

“Ông cũng khá nổi mà. Đừng có phàn nàn với tôi khi ông không được nổi trội sang ngày thứ hai chứ.”

“Chết tiệt! Éo bật lại được …”

Tôi liền đứng dậy rồi bước vào phòng vệ sinh. Đi vòng một chút, tôi tới phòng tư liệu lịch sử thế giới. Sau khi xác nhận xung quanh không còn ai nữa, tôi bước vào trong.

“Haruka-san ơi, vừa bắt đầu kỳ hai đã cho học sinh tự học thế có sao không đó?”

Hiiragi-chan đang nấp sau bàn nhìn tôi.

“...Seiji-kun, được mà?”

“Phải, là Sanada mà Haruka-san biết rõ đây. Với lại, anh chưa thay đổi nhiều tới mức đó đâu.”

“Anh có thay đổi chứ! Trông anh cực ngầu luôn! Các cô nữ sinh cũng nói vậy mà.”

“Như vậy là tốt chứ?”

“K-không hề!”

“Tại sao!?”

“Seiji-kun ngầu lên thì em không có ý kiến gì, nhưng em cực lực phản đối việc anh nổi trội hơn khi ở trường!”

Cô nàng nói to tới mức cả thế giới có thể nghe được.

Mồ, Hiiragi-chan phồng má.

“Đúng là em có nói anh có thể trông cuốn hút hơn, nhưng phải có giới hạn chứ. Anh vừa ngầu hơn mọi học sinh trong trường rồi còn chi?”

“Tuy em nói thế… nhưng anh chỉ đổi mỗi kiểu tóc mà thôi. Em cứ phóng đại không à.”

“Cái sự tự tin này, tuyệt vời quá! Cứ như anh đang tỏa ra pheromone vậy!”

“T-thật á hả?”

“Đúng thế, thật không công bằng… Kể cả em bây giờ cũng thấy khá xấu hổ nếu nhìn thẳng mắt anh đó.”

Đúng thật, nãy giờ cô nàng cứ tránh nhìn thẳng mắt tôi.

Tôi liền lại gần, rồi ép cô nhìn tôi.

“...K-không!”

Và khuôn mặt kia đỏ ửng lên.

“Bình thường em đã thấy lo rồi… nhưng giờ thì còn lo hơn nữa… sẽ có nhiều bạn nữ thích Seiji-kun cho xem.”

À, hiểu rồi. Vì tôi đã có Hiiragi-chan nên không cần thiết phải nổi trội hơn làm gì. Tôi chỉ thuận theo ý Hiiragi-chan và Sana để thay đổi kiểu tóc, nhưng giờ họ đã thấy được kết quả nên chắc họ cũng mãn nguyện rồi đây.

“Hiểu rồi, vậy thì anh sẽ ngừng.”

Tôi chẳng thể làm gì được với mái tóc đã cắt cả, nhưng tôi chỉ việc giải quyết chỗ sáp trên đầu thì mọi thứ sẽ trở lại ban đầu thôi.

“Xin lỗi nha. Chính em là người yêu cầu anh làm thế mà giờ…”

“Không sao cả. Anh vui vì Haruka-san khen anh ngầu đó.”

“M-mồ… Seiji-kun, yêu anh quá đi. ♡”

Hiiragi-chan ôm chầm lấy tôi.

“Em đã luôn, luôn hiểu rằng, Seiji-kun rất ngầu mà.”

Vẫn là cô bạn gái ngốc nghếch Hiiragi-chan của tôi đó.

Sau đó, tôi vô phòng vệ sinh rồi rửa trôi lớp sáp trên tóc. Sau đó, tôi phải chào tạm biệt khoảnh khắc nổi tiếng của tôi trong chưa đầy 2 giờ đồng hồ.