Kou 2 ni Time leap Shita Ore ga Touji suki Datta Sensei ni Kokutta Kekka

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3535

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 319

Tập 3 - Chương 79: Làm lại từ đầu (Phần 2)

Có vẻ tôi là thành viên của clb kinh tế tại gia, giống với clb về nhà. Nên sau giờ tan trường, theo lời Sana-san, tôi tới phòng clb và ngồi chờ. Con người cũ của tôi theo lý thuyết là đang trong mối quan hệ bí mật với cô em gái nhỏ.

“Mình nên làm gì đây…?”

“...có chuyện gì đó?”

Tôi nghe thấy tiếng thì thầm của Kanata.

Quả nhiên, có người tôi nhớ, có người thì không. Chỗ tôi ngồi trong lớp, ngăn tủ đồ, cả vị trí phòng sinh học, tôi nhớ được hết. Còn gia đình hay người yêu, những thứ quan trọng, có là các mối quan hệ hay những ký ức, đều quên sạch.

Kanata đang ngồi ghế đối diện chơi điện thoại.

“...Từ trưa tới giờ, Sa-chan trông vui vui sao ý, lạ lắm.”

“Ế, thế à?”

“...Ừm, tớ thì không hiểu tại sao.”

Sana-san có nói mối quan hệ giữa chúng tôi là một bí mật, và không được phép tiết lộ với ai cả. Có lẽ em ấy cũng không kể cho Kanata. Quan hệ với Sensei dĩ nhiên cũng là bí mật.

Biết nhờ ai giúp đây…

“Kanata này, cậu có hứng thú với mấy chuyện tình cảm cấm kỵ không?”

“...Tớ không có hứng thú lắm, nên là không…”

“Không sao… chỉ là, ví dụ nếu có cô em gái thực lòng yêu anh trai cô ấy, thì người anh trai đó nên làm gì?”

“Ế? Sa-chan có nói gì với cậu à?”

“Hả? Ý cậu là sao, gì là gì?”

“...à không… như tớ đã từng nói, nếu cậu thích một người khác giới thì cậu nên nói lời từ chối. Phải thật quyết liệt, đó mới thể hiện lòng tốt của người anh trai được.”

Nhìn tôi một chốc, cô ấy lại quay lại với chiếc điện thoại.

Mà cô ấy đã nói với tôi điều đó ư?

“Ah, Nii-san, anh tới rồi sao?”

“Ah, Sana-san.”

“...Sana-san?”

Kanata bất ngờ.

“Về nhà thôi nào! Hôm nay vào phòng Sana chơi game đi!”

“À không, anh vẫn còn chút việc phải lo, nên…”

“...Kính ngữ nữa?”

Sana-san kéo tay tôi đứng dậy. Đồng thời, Kanata thì kéo tôi từ hướng ngược lại.

“Kana-chan?”

“...Seiji-kun có gì đó kỳ lắm. Phải chăng đây là lý do Sa-chan đang vui?”

“Không có chuyện đó! Hoàn toàn không có gì với Nii-san cả.”

“...vậy là có rồi.”

“Giku.”

Sana-san bỏ cuộc, ngồi xuống. Cô em gái bắt đầu kể cho Kanata nghe chuyện xảy ra với tôi hôm qua.

“...Ra thế. Vậy là việc gọi Sana-san với dùng kính ngữ… em vừa truyền bá cái gì kỳ cục vào đầu Seiji-kun thuần khiết đây đó hả?”

“E-em không có truyền bá gì cả! V-với lại, sao chị lại nói nó kỳ cục chớ?”

“...Ví dụ như việc em lợi dụng lúc cậu ta bị mất trí nhớ để nói rằng hai người đang hẹn hò…”

“Gikun!!”

Sana-san dễ đọc vị quá.

Truyền bá? Hẹn hò? Rồi còn, Gikun? Nghĩa là…?

“...Sa-chan, em không thể nói dối thế được. Nhưng chị hiểu cảm xúc của em gái muốn được tình tứ cùng anh trai yêu dấu.”

“Em không có muốn tình tứ với Nii-san nhé! Việc gì Sana phải…”

“Nghĩa là mọi thứ hôm qua em ấy nói là nói dối sao?”

Sana-san tối sầm mặt mày.

“Em xin lỗi. Hôm qua em chỉ muốn trêu anh chút thôi. Nii-san dễ tin người quá mà. Em cũng phải ngạc nhiên đó. L-làm gì có chuyện đó, nhỉ?”

Kết luận lại là, cô em gái bé bỏng và tôi không có đang hẹn hò. May quá… tôi không có bắt cá hai tay.

Sana-san chạy khỏi phòng clb. Tôi có thể thấy bờ má con bé có rơm rớm nước mắt. Có lẽ em ấy có thích tôi thật…

Tôi đang định đuổi theo thì Kanata lắc đầu.

“...Không được, Seiji-kun, cậu nhất định không được an ủi em ý.”

“Tại sao? Tại tớ nên mới ra cớ sự mà, chí ít tớ cũng phải nói chuyện với em ý…”

“...Không được. Nếu Seiji-kun có người thương rồi thì cậu càng không nên đuổi theo.”

Ớ!? Kh-không lẽ cậu ấy biết về mối quan hệ giữa tôi với Sensei?

“Y-ý cậu là sao khi nói tớ có bạn gái…”

“...Cậu dễ bị lung lay quá… tớ không biết rõ, nhưng tớ có thể hiểu cậu đã có bạn gái.”

Nghĩa là cậu ấy chưa biết đó là Sensei, may quá…

“...Sa-chan luôn đóng vai xấu, dù em ấy thích cậu một cách thuần khiết đó.”

“Nếu Tớ, Sanada Seiji, mà có người thương thì tớ sẽ không thể nghĩ như thế về em ấy được.”

Chắc tôi không nhận thấy được thật.

“...Phải, đúng là như thế đó. Tuy nhiên, Sa-chan cũng sai… Nhiều khả năng Sa-chan cũng đã hiểu rõ, nhưng con bé cứ tiếp tục như vậy do cậu quá khờ để nhận ra, thế nên vết thương lòng của con bé ngày càng đau hơn… Tóm lại, cứ để Sa-chan cho tớ lo.”

Vơ lấy chiếc cặp, Kanata bỏ đi.

“...Quan hệ giữa người với người cũng vất vả thật.” Cô ấy lẩm bẩm.

Giờ nghĩ kỹ lại thì, điện thoại của tôi chứa đầy tin nhắn của Haruka Hiiragi, cả tin nhắn gửi đi cũng nhiều. Tôi với Sana sống chung nhà nên không việc gì phải nhắn tin qua điện thoại làm gì, nhưng chúng tôi không có đang hẹn hò gì cả, nên tôi có thể chấp nhận được điều này.

“Hửm? Sanada-kun, trò ở đây một mình sao? Hôm nay lẽ ra clb có hoạt động mà?”

Sensei bước vào, mặt ngơ ngác. Chỉ cần thấy cô ấy thôi tôi đã vui rồi. Thực tế, Sanada Seiji thích cô giáo này, mà tôi cũng vậy.

“Có vài chuyện xảy ra, họ về nhà rồi hay sao ấy ạ.”

“Ra thế. Cô cũng vừa làm việc xong, có muốn cùng cô ăn tối không?”

“Ế, được sao ạ?”

“Được chứ.”

Không biết con người bình thường của tôi mà không có cái ký ức đó có hợp với Sensei không nữa.

Trên đường đi bộ về nhà, tôi cẩn thận quan sát xung quanh, thì Sensei lái xế hộp tới đón.

Ngồi trong xe, tôi suy nghĩ về nhiều điều trong khi ngoài kia nước mưa bắn lốp đốp vào kính xe.

“Sensei à, chúng ta đang hẹn hò mà nhỉ? Cô không có vẻ là không thích cái tình hình hiện tại sao?”

“Hmm, nếu anh đang hỏi anh có khác đi không, thì có đó. Nhưng mà, kể cả nếu không có ký ức đi chăng nữa, thì Seiji-kun vẫn là Seiji-kun thôi. Em hiểu mà, nên không có gì phải ghét cả”

“Ế, cái gì mà vẫn là em cơ?”

“Cái cách anh bật lại đó.”

“Cái đó á?”

“Phải đó, hihi, nhưng mà phần còn lại thì, là bí mật. Chỉ là, nó khiến em nhớ lại chuyện ngày trước khi ta hẹn hò ý.”

Tóm lại là Sensei có vẻ vui. Nếu tôi không thể trở lại như trước thì, liệu cô ấy có buồn không.

Khi tới được căn hộ thì trời cũng tạnh mưa.

“Cẩn thận bậc thang đó nha. Mưa xong trơn lắm.”

“Ok.”

“Fugya!”

Cô giáo thét lên, ngã nhào ra sau, tôi kịp nhìn lên để thấy cô ấy đang luống cuống, nhưng mắt tôi chỉ ghim vào 1 chỗ.

“Ah~~ ướt hết rồi!”

Ở phía cuối, vô vàn chiếc quần chiếc áo bay phấp phới… những chiếc quần lót đầy sắc màu… G-gợi tình quá… ra cô ấy cũng mặc những kiểu quần áo như vậy…

Đang ngơ ngác, tôi trượt chân ngã ngửa…

◆ Sanada Seiji ◆

“Au…”

“Seiji-kun… anh không sao chứ?”

Hiiragi-chan nhìn tôi lo lắng…

Hmmm? Tôi đang ở căn hộ của Hiiragi-chan ư?

“Anh không sao, nhưng… Haruka-san… em đang làm gì thế?”

“Em đang làm gì á… à thì… ah! Anh vừa gọi em là Haruka-san chứ không phải Sensei!”

“À nhỉ, chúng ta đang ở riêng với nhau. Xin lỗi, em nhầm, Sensei.”

“Không sao. Không sai gì cả! Anh nói đúng rồi đó! Mồ, anh cố tình phải không?”

Hiiragi-chan thọc má tôi.

Tôi chỉ nhớ được tới đoạn Sana đánh tôi cái rầm, rồi sau đó thì tôi không nhớ gì cả. Tôi đang mặc đồng phục này, và đang ở căn hộ của Hiiragi-chan. Tôi chẳng biết chuyện gì đang xảy ra cả. Nhìn điện thoại, một ngày đã trôi qua rồi, dựa trên ký ức gần nhất của tôi. Cứ tưởng là vừa xuyên không tiếp nhưng không phải.

Vào phòng Hiiragi-chan xong, tôi hỏi chuyện.

“Mất trí nhớ à… không tin nổi.”

Cơ mà, đó không phải là điều tôi nên nói trong khi chính tôi đang xuyên không.

Hiiragi-chan tới sofa.

“Có Seiji-kun ngây ngô trở lại vui thật. Phản ứng nào của anh cũng dễ thương hết.”

Gì mà phởn thế?

“Em không thấy lo à? Chắc gì anh đã trở lại bình thường được.”

Hihi, cô ấy cười. Hiiragi-chan quàng tay qua cổ tôi.

“Cả hai con người của anh đều hỏi một câu đó. Seiji-kun quả nhiên vẫn là Seiji-kun mà. Em tin là em vẫn sẽ yêu anh thôi.”

Nói thẳng ra như vậy, ngại quá…

“Seiji-kun, anh đang xấu hổ kìa!”

“Không có!”

“Seiji-kun không nhớ gì hết à? Mọi chuyện trước giờ ấy?”

“Không, không nhớ gì luôn… nhưng mà, kể cả nếu anh có quên thì anh cũng tin mình sẽ lại yêu em mà thôi.”

“Mồ… anh lại thế rồi. Làm em vui chết được đó.”

Rồi khoảng cách giữa chúng tôi được thu gọn, tới mức tôi có thể cảm nhận được hơi thở của cô, hai đôi mắt nhìn nhau. Tôi có thể cảm nhận được hơi ấm và độ mềm của bờ môi Hiiragi.

“Thế con người nào của anh khá hơn? Có trí nhớ hay không có nào?”

“Seiji-kun của bây giờ đó.♡”

Không nhận ra được ngoài kia trời lại đổ mưa, chúng tôi tiếp tục tán tỉnh. Khi về tới nhà, Sana đột nhiên tỏ ra không gần gũi lắm, nhưng tổng kết lại thì cuộc sống của tôi lại trở về với bình thường.