Tôi miễn cưỡng bỏ việc làm thêm tại quán cà phê, và với lời giới thiệu từ Hiiragi-chan, tôi đã được thuê vào làm nhân viên bộ phận viễn thông của công ty HRG.
Trong khi đang hồi tưởng về khoảng thời gian tôi từng làm việc tại đây trước khi xuyên không, tôi bất chợt có cảm giác hoài cổ một cách kì lạ.
Hiiragi-chan bảo bọc tôi quá mức, đã kiên quyết đưa tôi tới công ty bằng cuốc xe của cô ấy, và trong phòng tiếp tân tại tầng 1, tôi bắt gặp một khuôn mặt thân quen. Kudou-san, cô tiếp viên xinh đẹp với độ tuổi chưa rõ là bao nhiêu. Thậm chí bây giờ, khuôn mặt cô ấy chẳng hề thay đổi tí gì so với những gì tôi nhớ từ 10 năm trong tương lai... Cứ như là ma quái ấy.
Khi tôi nói với cô ấy lí do tôi ghé, cô ấy hướng dẫn tôi đi coi khắp nơi trong tòa nhà công ty, sau đó cô ta kêu tôi đi lên tầng 5, tầng mà tôi quá đỗi quen thuộc.
Khi tôi bước tới lối vào, tôi cảm nhận được một sự hiện diện mờ ảo từ trong góc tối. Đó là Hiiragi-chan. Do sự bảo vệ quá mức và hay lo lắng, có vẻ như Hiiragi-chan đang thắc mắc không biết liệu tôi có thể vượt quá được hay không.
“Thưa cô Haruka?”
“Ukyah!?”
“Cô có việc với ngài chủ tịch ạ?”
“K-Không, không phải thế. Hôm nay, có hơi.... umm, ahaha...”
Không bận tâm với việc Hiiragi-chan bị bắt, tôi vào thang máy tiến đến khu viễn thông tầng 5.
Ở trên tầng 5, có một số ít người mà tôi có thể nhận dạng. Đó là những người có vị trí quan trọng, trong mười năm sau, họ không chỉ là người đưa ra chỉ đạo, mà còn trực tiếp nhúng tay vào làm nữa.
Nó thật hoài cổ và hơn nữa bằng cách nào đó giờ đây lại có cảm giác mới mẻ.
“Ah, vậy chú là Sanada-kun, đúng chứ ? Chú bắt đầu làm thêm tại đây từ hôm nay, phải không?”
“Uwah, Muramatsu-san!”
“T-thật đáng ngạc nhiên là chú lại biết tên anh đấy...”
Ah, đúng thế. Vì là 10 năm sau mới biết nên đây là lần đầu tiên gặp nhau. Lúc đó anh ấy khoảng 40 tuổi nên giờ đây chắc cũng chỉ tầm 30 thôi. Mặt anh ta trông trẻ hơn, và anh ta không mất đi mái tóc. Muramatsu-san là sếp phụ trách của tôi, nhưng giờ đây có lẽ anh ấy chỉ là nhân viên bình thường chưa có chức vụ gì.
“Em là Sanada-Seiji. Rất vui được gặp anh.”
“Vâng. Rất vui được gặp chú. Anh là Muramatsu Kenta.”
Để nhận được giải thích chi tiết về công việc, tôi được đưa đi tới một căn phòng tách biệt.
“Sanada-kun, chú có kinh nghiệm trực điện thoại không?”
Ở khu bộ phận viễn thông, việc làm thêm duy nhất mà một học sinh có thể làm là trực điện thoại. Khi tôi vào làm ở công ty, tôi đã cày nhiều tới mức có thể phát chết, nên là việc này có lẽ sẽ dễ dàng lắm đấy.
“Dạ. Việc đó dễ mà. Giải thích các sản phẩm và các nhu cầu dịch vụ cho khách hàng khác... Ah, em đã giải quyết nhiều yêu cầu liên quan tới khiếu nại rồi.”
“Ể? Dù chú mới là học sinh cao trung ư? Các yêu cầu khiếu nại ư? Đ-đỉnh thế...”
Bởi vì khách hàng đặt hàng các sản phẩm sức khỏe tại gia qua việc chuyển phát, công việc chỉ cần làm là nhấc máy lên và hướng dẫn họ.
Sau khi giải thích cẩn thận cho tôi về văn hóa doanh nghiệp và luật lệ của công ty, anh chàng Muramatsu-san nghiêm trọng quay trở về tầng 5. Tôi chờ anh ta ở khu ghế được chỉ định.
Môi trường làm việc vẫn như mười năm sau ở tương lai. Nếu nó vẫn thế này, chắc sẽ không có vấn đề gì.
“Trộm-kun?”
Cảm thấy một cú chạm vào vai, tôi nhìn vào ghế kế bên và thấy Natsumi-chan. Chị ấy đeo tai nghe trên đầu trong khi nghịch cái micro đang treo ở ngay miệng.
“Uwah, chị đang làm gì thế?”
“Cậu nhìn mà không thấy à? Làm việc, được chưa? Làm việc. Tôi đang rảnh vào kỳ hè này, nên là đang làm ở đây. Đã 3 tháng kể từ khi tôi bắt đầu làm rồi đấy, cậu biết chứ?”
Tuy chị là một người con gái được chiều chuộng thế mà chị lại kiêu căng như thế....
“Nhưng mà, ba tháng rồi nhỉ. Natsumi-chan cũng thế, nếu chị có thắc mắc gì không biết, cứ hỏi em thoải mái.”
“Ể? Aaah, được rồi..?”
Natsumi-chan đưa ra phản ứng mơ hồ.
“Tôi nghe được từ Haru-chan, nhưng mà cậu thật sự sẽ làm thêm tại đây. Cậu đã biết tôi cũng làm ở đây rồi, đúng chứ? Có vẻ như mỗi Haru-chan không đủ với cậu rồi, cậu thậm chí còn muốn giương nanh vuốt vào cô em gái bé nhỏ của chị ấy nữa sao...”
“Chuyện đó không có đúng, được chứ?”
Nếu mà tôi thể hiện bất kỳ khoảng cách nào, Natsumi-chan nhất định sẽ trêu chọc tôi ngay.
Mở chiếc máy tính đã được chuẩn bị dành cho tôi, tôi bắt đầu mở hệ thống. Ở đó có cái ghi chú về ID và mật khẩu ngay tại góc màn hình, nên tôi đăng nhập vào và mọi thứ chuẩn bị đã hoàn tất.
“Bằng cách nào đó, cậu có vẻ đã quen việc này...”
“À thì, đúng thế.”
Cầm theo hướng dẫn và các bản in, Muramatsu-chan quay lại.
“Sanada-kun, đây là hướng dẫn. Đầu tiên là chỉ dẫn. Anh sẽ gọi em và em sẽ đóng vai như khách hàng, sau đó em sẽ nhấc máy. Em có cần đọc hướng dẫn trước không?”
Mười năm sau, khi tôi làm việc này với mấy người làm thêm, không ai trong số làm được cả.
“Không, em không cần đâu. Hãy thực hành luôn đi.”
““Eeeeh?””
Natsumi-chan người đang lắng nghe trong khi ngồi kế bên tụi tôi, cũng phản ứng thế.
“Trộm-kun, cậu đánh giá thấp chuyện này hơi quá rồi đấy. Nó cực kỳ cân não và cậu sẽ bắt đầu do dự đấy.”
“Đúng thế. Có thể là thế. Nếu như chị không quen việc đó.”
“Nếu cậu như thế thì sẽ gặp chuyện sớm thôi, cậu đấy, biết chứ?”
Tôi không có tỏ ra là mình biết như thế, mà là tôi thực sự đã quen như vậy.
Tôi vận hành máy tính và mở hệ thống lên, Như thế, hệ thống điện thoại có khả năng tự động trả lời cuộc gọi từ khách hàng.
“Huh..? Anh đã dạy em cách dùng hệ thống này rồi à...?”
“Đúng thế. Lúc em mới vào công ty.”
Muramatsu-chan và Natsumi-chan, cả hai đều tỏ ra khó hiểu.
“Anh chắc rằng còn nhiều thứ em không biết, nên nếu em không biết cách trả lời, thì hãy tạm gác máy để chờ đấy.”
“Em hiểu rồi ạ.”
Sau khi chỉnh lại âm lượng của tai nghe và micro, [Cuộc Gọi Tới] xuất hiện trên màn hình. Sau đó tôi nhấn nút bắt máy và cuộc gọi xuất hiện.
“Cám ơn anh chị đã gọi tới. Em là Sanada từ trung tâm phục vụ khách hàng đang trả lời cuộc gọi ạ.”
Cũng đã khá lâu kể từ khi tôi nói câu này, nhưng tôi vẫn còn nhớ, cho nên tôi có thể nói một cách trơn tru như thế mà không cần hướng dẫn.
“Ái chà? Lưu loát đấy.”
Tôi nhẹ nhàng ghi chú, [Thế nào?], và cho Natsumi-chan coi nó. Tất nhiên đây là giữa lúc tôi đang chỉ dẫn khách hàng. Nó có lẽ là khuôn mặt kênh kiệu nhất mà tôi thể hiện được gần đây.
“Thật là tuyệt...”
Muramatsu-san đưa tôi ghi chú của anh ấy, [Nếu em không hiểu thứ gì, cứ để máy chờ]. Y như anh ta ở hiện tại, Muramatsu-san mười năm sau vẫn là người tốt tính. Bởi vì bạn rất ân cần, nên là bạn mới bị hói đầu.
Ở thời điểm đó, tôi làm việc này mà không hề có hứng thú, nhưng lần này thì không hề như thế tẹo nào. Có lẽ là lúc đó, tôi làm việc này mà không có sẵn mục tiêu gì. Nhưng lần này, có tình trạng của Hiiragi-chan. Vì Hiiragi-chan, dành thời gian với tôi là lẽ sống của cô ấy, nhưng nó cũng giống tôi. Hơi xấu hổ để nói điều này, tuy nhiên, bây giờ và cả trong tương lai, tôi muốn được ở bên cô ấy, mãi mãi.
Sau khi hoàn thành việc hướng dẫn, tôi đợi cho khách hàng cúp máy. Ngay khi cuộc gọi vừa kết thúc,
“””Ooooh~!!”””
Một từ cảm thán vang lên khắp tầng nhà.
“Như thế khá ổn cho ngày đầu tiên chứ!?”
“Cảm giác như là một nhân viên kì cựu đấy.”
“Cách nói chuyện thật là tốt...”
“Cậu ấy có thể chốt hợp đồng gọn lẹ như thế...”
Cám ơn cám ơn. Sau cùng thì tôi cũng là người đã làm việc này mà.
“Cuộc trò chuyện của Sanada-kun thật sự rất tuyệt, nên anh đã bảo mọi người nên lắng nghe.”
Aaah, bảo sao. Đúng rằng là trong hệ thống này, bạn có thể nghe được cuộc gọi của những người khác nữa.
“Cứ tiếp tục như thế mà phát huy nhé!”
Muramatsu-san vỗ vào lưng tôi và quay lại với công việc của anh ấy.
Natsumi-chan cứ nhìn chằm chằm vào tôi.
“Cậu làm tốt quá... thực là bực.. tôi thậm chí còn làm trước cậu 3 tháng cơ mà....”
“À thì, nếu chị có gì không hiểu, cứ hỏi em thoải mái mà Senpai.”
“Khỉ thật....!”
Trong khi hơi bĩu môi, Natsumi-chan quay lại với công việc của chị ấy, và bắt đầu nói, “Cảm ơn vì cuộc gọi của khách hàng.”
Tôi cũng đang chờ cho hệ thống bật lên, nhưng không có nhiều cuộc gọi tới cho lắm.
“Ummm, nếu quý khách gọi về việc này, nó... hơi khó...”
Natsumi-chan đang gặp rắc rối.
[Chị ổn chứ?] tôi đưa cho chị ấy tờ giấy ghi chú.
Natsumi-chan làm hình vòng trong bằng ngón tay, thể hiện vẫn ổn.
Tôi đã nghĩ rằng đó có thể là một yêu cầy, nhưng khách hàng có vẻ không kiên nhẫn cho lắm... Tôi tự nhủ không biết là gì đây?
“...Quý khách xin vui lòng chờ máy một chút được chứ?”
Cao giọng lên với câu nói đó, Natsumi-chan kết thúc cuộc gọi.
“Là một tên rảnh đời.... Hỏi cái gì không biết, geez”
Có rất nhiều phụ nữ trả lời những cuộc gọi tổng đài miễn cước, nên là đôi lúc sẽ có những gã biến thái chọc họ. Hỏi họ có bạn trai chưa, khen họ có chất giọng dễ thương, hoặc thậm chí còn hỏi màu quần lót là gì.
“Ổn chứ?”
“Ah, yeah. Cám ơn vì đã lo lắng.”
Chị ấy có vẻ không bị lay chuyển cho lắm nên chắc không sao.
Một cuộc gọi tới máy của tôi.
“Cám ơn vì cuộc gọi của khách hàng. Tôi là Sanada từ trung tâm chăm sóc khách hàng ạ.”
“Ah, cuối cùng cũng tìm được rồi! A-anh làm việc tốt chứ?”
“.......Ah, haaah. Tôi đang làm rất chăm chỉ đây.”
“Giọng anh, có hơi trầm tí. Nghe ngầu quá...”
“Cám ơn...? Lý do quý khách gọi điện là gì thế ạ?”
“Ummm... tối nay... em đang nghĩ về việc làm bánh hamburger cho bữa tối...”
Một khách hàng kỳ lạ, phải hỏi lại xem họ muốn gì mới được.
“Em đang nói là em tính làm món hamburger cho bữa tối… nhưng mà, em đang thắc mắc không biết anh muốn ăn gì khác không?”
“....Không… không có gì đặc biệt ạ…”
“Đã rõ ♡ chúc anh làm việc tốt đẹp. Đây là Haruka-san yêu dấu của anh ♪ “
Vậy là em sao!?!?
“Ah, em quên nói mất, cho nên đừng cúp tới khi—“
Tôi mạnh dạn cắt đường dây.
“Sao cô ấy lại gọi chứ?”
“Có lẽ nào là, Haru-chan ư?”
Tôi gật đầu để đáp lại câu hỏi của Natsumi-chan.
“Bởi vì chị đã đoán ra... nên cuộc gọi của Natsumi-chan lúc nãy là...”
“Đúng thế, là từ Haru-chan. Chị ấy tò mò không biết Trộm-kun đang làm việc thế nào rồi chứ gì.”
Cả hai chúng tôi đều thở dài vì cô bạn gái ngốc nghếch Hiiragi-chan.
“Lúc nãy cũng thế, chị ấy cứ lọ mọ quanh tầng nên tôi đuổi phải chị ấy đi. Bởi vì con gái lớn của gia đình không thường xuất hiện, cho nên mọi người đều lo về chị ấy. Chị ấy chỉ vướng víu công việc thôi.”
Về Natsumi-chan, nhờ sự thẳng thắn của chị ấy, không ai xung quanh phải cảnh giác khi tiếp xúc với chị ấy và có thể trò chuyện bình thường.
“Tôi đã đuổi chị ấy ra, và sau khi tôi đuổi...”
“Em ấy lại chọn cách gọi điện.”
“Đúng thế.”
Natsumi-chan thở dài một cách bực dọc.
Tại sao họ có các cá tính khác nhau như vậy mà lại là chị em?
Ngay khi hết ca trực, Natsumi-chan thấy Hiiragi-chan trong lúc em ấy rời đi và tiếp cận.
“Haru-chan! Tại sao chị lại gọi điện thế hả?”
“Nhưng, chị muốn nghe giọng nói lúc làm việc của Seiji-kun...”
Nhìn thấy vẻ mặt giận dữ của Natsumi-chan, Hiiragi-chan thất vọng.
“Chị có thể nghe mọi lúc, đúng chứ?”
Nghe câu đó, Hiiragi-chan nói lại.
“Mặc dù vẫn là qua điện thoại, giọng anh ấy lúc làm việc khác với giọng thường ngày.”
Lập luận triết lí của Natsumi-chan bị sự ham muốn mãnh liệt của Hiiragi-chan đẩy lại.
Ngay khi cả hai đều rời tầng, tôi bị mọi người khác chặn lại trầm trồ vì sự thành công của tôi khi đang là tân binh.
“Ummmm, Sanada-kun, đúng chứ? Em thật tuyệt vời! Em có kinh nghiệm à?”
“À thì, cũng đúng là thế.”
“Nhờ có chú, mà công việc ít hơn và nó trở nên dễ dàng nhiều! Cám ơn chú.”
“Không không, em mới là người mà mọi người quan tâm.”
Hai người gọi tôi lại, là những người mà tôi đã biết, và tôi thường được họ chăm sóc trước khi xuyên không. Ở dòng thời gian này, họ chưa làm việc gì cho tôi, nên họ đang lộ ra một biểu cảm khó hiểu.
“À thì, dù sao, cứ tiếp tục mà phát huy như thế nhé!”
“Vâng!”
‘Cám ơn mọi người làm việc chăm chỉ’, sau khi nói lời chia tay tôi tới những người vẫn đang làm, tôi rời tầng tòa nhà.
Công việc đáng lẽ phải vui thế này chứ? Nó chỉ kéo dài vài giờ. Trong khi đang suy nghĩ thế, tôi tiến tới thang máy và nghe thấy Hiiragi-chan nói chuyện với Natsumi-chan.
“----- Nếu Natsumi có bạn trai, em sẽ hiểu thôi! Seiji-kun rất ngầu, nên chị lo lắng!”
“C-chuyện đó đúng, hôm nay.... em đã nghĩ cậu ta thật sự ngầu.”
“Aaah, aaah! Vừa nãy! Em mới nói thế!”
“C-cứ im lặng đi!”
“Fufu. Natsumi-chan nên ngay lập tức kiếm cậu bạn trai như Seiji-kun đi.”
“Làm thế khiến em có chủ động một cách kì lạ.... Tốt thôi. Em sẽ hẹn hò với Trộm-kun.”
“Em không được làm thế!”
“Chỉ là đùa thôi. Đừng có lo lắng.”
“Mou, em là em gái mà còn chọc người chị của mình...!”
“Thế thì sao?”
“Muuuuu.”
Cặp chị em đang chờ thang máy trong khi có cuộc chiến bí ẩn.