Hội thao đã bế mạc, và năm học sắp kết thúc. Tôi còn đang tưởng mọi thứ đang dần hạ nhiệt thì… tôi phát hiện có tờ rơi đính trên bảng thông báo: [Thông báo: cuộc thi hoa khôi cao trung Hasumori đầu tiên]
“S-sao lại vào lúc này?”
Mấy cái thứ này thường tổ chức vào lễ hội trường chứ? Tôi còn đang lắc đầu suy ngẫm thì
“Thường các học sinh năm nhất và năm hai sẽ đăng ký đó.”
Tôi quay lại thì thấy Hiiragi-chan. Cô giáo đang cầm theo quyển sách lịch sử kèm theo sổ điểm danh, nhìn chằm chằm vào tờ rơi. Do các bạn năm ba phải tập trung ôn thi. À, nói đúng hơn là mấy người phải làm bài thi mới bận thôi.
Khi tôi còn học năm ba thì khoảng 40% học sinh lớp tôi chọn học nghề hoặc cao đẳng. Với những ai vượt qua được vòng sơ tuyển thì tương lai nghề nghiệp của họ đã được định đoạt sẵn rồi. Với những người như vậy thì tham gia vào ba cái cuộc thì nay không có gì là to tát hết.
“Cô cũng sẽ tham gia chứ Sensei?”
“...Em muốn cô tham gia sao?”
Ca này khó đây. Tôi có thể hãnh diện về Hiiragi-chan của tôi xinh đẹp như thế nào, nhưng đồng nghĩa với việc cô ấy sẽ trở thành tâm điểm chú ý của cánh mày râu.
“Ít nhất thì mỗi lớp cần cử ra một đại diện. Mà, tuy nói đây là cuộc thi hoa khôi, thì nhìn này.”
Hiiragi-chan chỉ vào chữ ghi chú [Giới tính không quan trọng]
Ê, phải thắc mắc chứ! Đấy là đoạn quan trọng nhất đấy!”
“Nghĩa là nếu một bạn nam ăn mặc thật đẹp thì vẫn có thể tham gia nhé.”
Chắc tại họ sợ không có bạn nữ nào tham gia nên chí ít cánh con trai vẫn có thể tham gia để pha trò.
“Sao trường ta lại cho phép chuyện này nhỉ. Đặc biệt là vào thời điểm này.”
“Sự kiện này cũng mở cửa cho khách bên ngoài vào xem mà, nên chắc mục đích chính là để các tân học sinh của trường được khám phá về văn hóa trường ta.”
Haha, đã hiểu. Ra đó là mục đích ngầm.
Hôm đó, vào giờ chủ nhiệm, chúng tôi bàn tán xem ai sẽ làm đại diện, và kết cục, là chúng tôi chọn cô gái tên Wakatabe-san.
“Tabe-chan là dễ thương nhất nhóm rồi.”
Chuyên gia Fujimoto xác nhận. Nhóm ở đây là bộ 5-6 bạn nữ được coi là tâm điểm trong lớp, và Tabe-chan là biệt danh của Wakatabe-san.
Ừm, Wakatabe-san cũng dễ thương đấy. Chắc chắn thuộc top 5 của lớp.
“Chan-Sana của ông sẽ xuất hiện chứ?”
“Không có đâu. Con bé sắp đạt cái trình độ đủ để nhận giải người hướng nội nhất năm thì có.”
“Ai biết…”
Mà chắc mỗi lớp đều sẽ quyết định đại diện theo cách này thôi, nên hầu hết sẽ bất đắc dĩ chấp nhận. Tuy nhiên, Sana thuộc kiểu con gái sẽ làm mọi cách để tránh phải làm những việc không thích. Thể nào con bé cũng trốn lớp để không bị chọn.
Khi tôi trên đường về nhà sau khi tan học, Sana chạy tới từ sau.
“Hô, làm tốt lắm em.”
“T-tốt cái gì cơ?”
“A, xin lỗi. Anh lỡ chào em như chào người lớn rồi. Còn quá sớm cho việc đó.”
“Cái cách anh nói vậy nghe khó chịu lắm ý, trong khi anh chỉ hơn em có một tuổi.”
Sana nheo mắt, làm tôi chỉ biết nhún vai. Có thể chúng tôi chỉ cách nhau một tuổi, nhưng bên trong thì không.
“Nii-san, anh có tham gia vào cuộc thi hoa khôi không?”
“Không nhé. Anh là một nam sinh Nhật Bổn bình thường mà.”
Sana khịt mũi khó chịu.
“Khoan, không lẽ, em là đại diện cho lớp em sao?”
“Em suýt bị. Nhưng sau đó em nói em sẽ tự tử trước khi chuyện đó xảy ra thế nên họ mới nhượng bộ và chọn người khác.”
“Biết ngay! Làm gì có chuyện có ai đủ sức ép nổi em. Cơ mà dùng chiêu đó có hơi quá không?”
“Đó, em không thích chuyện này tới mức đó đó.”
Anh không biết sao? Con bé nói vậy rồi quay ngoắt.
“...Nii-san, nếu Sana tham gia… L-liệu…”
Tôi không nghe nổi cái gì/
“Ế? Sao cơ?”
“Em đang bảo là…”
Lúc đó, có tin nhắn tới. Là Hiiragi-chan.
[Em bị các giáo viên chèn ép quá, nên Hiiragi-sensei… đã bất đắc dĩ phải nhận lời tham gia cuộc thi hoa khôi (><;)]
...thậm chí cả ban giáo viên cũng phải cử đại diện à. Nếu thế thì không có gì lạ khi Hiiragi-chan với món vũ khí chết người đó sẽ thành vật tế.
“Có vẻ Hiiragi-chan cũng sẽ tham gia đó.”
“Hê. Hưm.”
Con bé bĩu môi.
Tiêu chí đánh giá bao gồm 4 mục: karaoke, cosplay, thường phục, và kỹ năng đặc biệt. Đồ bơi cũng thuộc mục cosplay, tôi được nghe kể thế. Nếu thực sự muốn mặc đồ bơi thì vẫn chấp nhận.
Tôi muốn thấy Hiiragi-chan mặc đồ bơi, nhưng tôi lại không muốn tên nào khác thấy cả. Trái tim đàn ông cũng phức tạp thật. Phải rồi, tôi cũng chưa bao giờ được đi hát karaoke với cô nàng cả. Hiiragi-chan có biết hát không cơ chứ?
“Nii-san, anh sẽ cổ vũ cho Hiiragi-sensei à?”
“Ừ thì cô giáo là cố vấn của chúng ta mà nên chắc anh sẽ cổ vũ cho người mình thân thiết. Kể cả nếu đó không phải là giáo viên thì anh cũng sẽ cổ vũ cho cô gái mà anh thân quen nhất.”
Tôi vẫn bước tiếp, rồi nhận ra Sana đã dừng lại và đứng im.
“Sao thế?”
Con bé nắm chặt tay.
“Kể cả… Sana…”
“Ế, sao?”
“Nếu Hiiragi-sensei mà tham gia-”
Sana giơ tay hét lớn.
“S-sana cũng sẽ tham gia.”
T-thật sao trời? Cơ mà tại sao tự dưng lại...