Kou 2 ni Time leap Shita Ore ga Touji suki Datta Sensei ni Kokutta Kekka

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Hãy hẹn hò với cô gái siêu cấp dễ thương như tớ đi!

(Hoàn thành)

Hãy hẹn hò với cô gái siêu cấp dễ thương như tớ đi!

Mikami Kota

Trong lớp học, trước mắt tôi cô ấy cứ như là một con mèo giả nai vậy, thật ra mọi hành động và lời nói của một người tự yêu bản thân này quả thật quá là phiền phức.

22 103

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

252 5322

Tearmoon Empire

(Đang ra)

Tearmoon Empire

Nozomu Mochitsuki

“Làm mọi thứ có thể để thoát khỏi lưỡi máy chém!”

268 9142

Tôi bắt gặp một cô gái xinh đẹp vô cảm trước cửa nhà

(Đang ra)

Kamitachi ni Hirowareta Otoko (LN)

(Đang ra)

Kamitachi ni Hirowareta Otoko (LN)

Roy

Dưới sự bảo vệ của các vị thần, một cuộc sống dễ chịu cùng với loài slime ở một thế giới khác bắt đầu!

160 10037

Tập 3 - Chương 71: Hoàn cảnh của gia đình Hiiragi (Phần 4)

Bố của Hiiragi-chan không nói nên lời trước sự thú nhận của tôi.

“Là sự thật đó. Con đã nói là con có người yêu rồi mà? Là anh ấy đấy, Sanada Seiji-kun đây.”

Chúng tôi vẫn nắm tay nhau.

Thế rồi, bố của Hiiragi-chan từ từ mở miệng.

“N-Nhưng mà, Haru-chan này...C-con làm giáo viên mà, phải không…?”

Haru-chan? Bố của Hiiragi-chan gọi cô ấy như thế sao…? Bất ngờ thật.

Quan trọng hơn, giọng ông trở nên khá bồn chồn.

“Vâng ạ...Con làm giáo viên môn lịch sử thế giới.”

“Vậy, cậu Sanada-kun này...Học ở trường…”

“Anh ấy là học sinh năm hai ở ngôi trường con đang làm việc.”

“...”

Bố của Hiiragi-chan lùi lại một bước trông run rẩy.

Rắc rối rồi đây, bố của Hiiragi-chan à. 

“Hiện tại thì đã được bốn tháng kể từ khi bọn con bắt đầu hẹn hò---”

“T-Ta không muốn nghe nữa!”

“Haaah…?”

Không hiểu những gì đang diễn ra, tôi nhìn Hiiragi-chan, đôi mắt ấy đang khép lại với chút vẻ cay đắng trên khuôn mặt.

“Kể cả với ta thì ta cũng không thích buổi xem mắt này tí nào! Nhưng sao lại là một học sinh cao trung cơ chứ?!” 

Vừa nói nói, ông chỉnh lại gọng kính đang hơi lệch của mình. Hơi thở của người doanh nhân bắt đầu hỗn loạn.

“Đó là tại sao con không thích...Về nhà…”

“Ah…”

Nhìn bố của Hiiragi-chan, rồi quay sang Hiiragi-chan, tôi cuối cùng cũng hiểu và gật đầu.

“Ta cám ơn cậu đã giúp đỡ Haru-chan. Thật tốt khi con bé đã không bị mấy gã khốn tởm lợm làm hại. Với lại, cậu có ngoại hình khá hơn hẳn đó.”

“Không...chuyện đó…”

Sanjou-bocchan cũng thế mà, nên bị so sánh như thế có hơi…

“Việc đó chắc chắn đúng! Seiji-kun rất ngầu mà!”

“Không đúng đâu.”

“Đúng mà ♪”

“Đừng có mà tán tỉnh trước mặt taaaaaaaa!”

Như thể ông đang cố chặn cơn nhức đầu lại, bố của Hiiragi-chan lấy kính của mình bằng tay không.

“Thành thật mà nói, ta thừa nhận rằng cậu đã can đảm công khai mối quan hệ của mình…!”

“Ah, cháu cám ơn ạ…”

“Trong giờ ăn trưa, người đã đến rót rượu nho là Sanada-kun phải không? Cậu trông cũng khá giả đấy, và cử chỉ cũng khá là tinh tế…!”

“C-Cám ơn ạ…”

Tôi đang được trao một cơ hội tốt vào lúc này sao?

“Thế nhưng, hẹn hò là không được! Vấn đề không phải là vì đó là cậu, có là ai đi chăng nữa, ta sẽ không tha thứ đâu!”

Tôi đoán bố của Hiiragi-chan là bậc cha mẹ bảo vệ con quá mức chăng?

“Đối với Natsumi-chan cũng tương tự thế sao ạ?”

“Yeah.”

Cuối cùng thì tôi cũng hiểu được vì sao lại có Natsumi-chan làm đồng minh cho phép chúng tôi được cho phép sống với nhau.

“Dù cậu có giàu, hay là học sinh cao trung, ta cũng sẽ không giao Haru-chan cho đâu!” 

“Kể cả không có sự cho phép của Otou-san đi chăng nữa, bọn con vẫn đang sống tốt đó thôi! Bọn con không cần sự chấp thuận của bố đâu!”

Gufu, bố của Hiiragi nhận sát thương từ lời của cô.

Việc bảo vệ tôi quá mức của Hiiragi-chan rất giống với bố của cô.

“Haruka-san, nói những lời như thế thì không tốt đâu. Papa-san đang cố gắng nghĩ cho em mà.”

“Những cảm giác ấy nặng nề lắm, nên em không thích thế…”

“Chàng trai trẻ, làm tốt lắm!”

“Mou, Seiji-kun, rốt cuộc thì anh theo phe nào vậy?!”

Trở nên bực bội, Hiiragi-chan dậm chân xuống đất.

Dễ thương và trẻ con ghê chưa.

Khi tôi cười, bố của Hiiragi-chan cũng cười. Ah...Chúng tôi có lẽ sẽ thân nhau được đây.

Mặc dù người này...Tôi cảm thấy như đã gặp ông ấy trước đây rồi…? Hay là do tôi ảo tưởng?

“Dù sao thì một học sinh hẹn hò với giáo viên, thật đáng ghen t---không---Tiếng tăm chuyện này là không thể tha thứ…! Nếu giáo viên đó là Haru-chan thì càng không thể tha thứ hơn!”

Thay vì là tôi, bất kỳ người đàn ông nào thân mật với Hiiragi-chan cũng đều bị loại hết.

“Vậy cháu có thể làm gì ạ?”

Bố của Hiiragi-chan nhìn tôi.

“Can đảm là tốt, trông cũng tốt, lẽ thường, cách thức, sự khéo léo, tất cả đều tốt…”

“Thế chẳng phải câu hỏi nữa. Anh đã được chấp thuận 70% từ ông ấy rồi.”

“Tuy nhiên! Không có thu nhập. Sẽ không có gì để làm với chức vụ của tên nhóc là như một học sinh cao trung. Đấy là một sự thật có căn cứ.”

“Nhưng một học sinh cao trung (Seiji-kun) có tiềm năng vô hạn mà.”

Việc theo dõi tôi của Hiiragi-chan tốt thật.

“Can đảm, ngoại hình ổn, biết điều, phép tắc, khéo léo, tất cả đều tốt…”

“Thấy chưa, không có gì để nói cả. Anh ấy được chấp nhận 70% rồi.”

“Tuy nhiên! Thu nhập thì chưa có. Vấn đề này không liên quan gì tới việc là nam sinh cao trung hết. sự thật là thế!”

“Nhưng mà, với một nam sinh cao trung thì tiềm năng là vô biên mà!”

Hay lắm, Hiiragi-chan.

“Can đảm này, ngoại hình ổn, biết điều, phép tắc, khéo léo, tất cả đều tốt, tương lai cũng chấp nhận được…”

“Thấy chưa, không có gì để nói cả. Anh ấy được chấp nhận 90% rồi.”

“Haru-chan, im lặng đi! Thu thập bình quân hằng năm là 10 triệu. Nếu có thể kiếm ít nhất được chừng đó, cậu ta mới được xuất hiện trước mặt ta lần nữa! Nếu có khả năng, thì dù là học sinh cao trung hay kappa đi chăng nữa, ta vẫn sẽ thừa nhận cậu ta. Ta không nghĩ rằng mối quan hệ của bọn con sẽ kéo dài cho đến lúc đó đâu!”

Nói thế rồi, bố của Hiiragi-chan rời đi.

“Em sẽ đợi. Mối quan hệ của chúng ta sẽ tiếp tục mãi mãi! Kể cả khi anh không kiếm được 10 triệu, thì em đã rất hạnh phúc, được không?”

“Yeah. Đúng đấy, nhưng…”

“Có chuyện gì sao?”

“Hiện tại thì giả sử như ta quay trở lại sau khi anh kiếm được 10 triệu đi, phải chứ?...Thế không phải có nghĩa là mối quan hệ hiện tại của mình về cơ bản là được thừa nhận rồi ư? Như một sự đồng ý ngầm vậy…”

“Phải rồi ha!”

Hiiragi-chan chắp tay lại.

Nếu chúng tôi hỏi, có thể ông ấy sẽ cố chấp bảo rằng mình không thừa nhận. Nhưng ông đã bảo sẽ ổn khi tôi xuất hiện trước mặt mình lần nữa. Tôi không biết ẩn ý sau câu nói ấy, hay chỉ trong lúc này, như ông đã nói.

“Well, tốt hay không đây, anh sẽ không hạnh phúc cho tới khi nào biết được việc này.”

“Tất nhiên là tốt rồi! Otou-san chỉ nói những gì ông ấy nghĩ thôi.”

Trái ngược với mớ cảm xúc đó, nhưng có lẽ ông hiểu rằng Hiiragi-chan sẽ phải rời khỏi mình vào một ngày nào đó. Kể cả bây giờ thì cô ấy đã rời khỏi nhà và sống tự lập.

“Do nhiều trường hợp khác nhau, anh đã mất kha khá thời gian cho việc này, nhưng có vài điều anh muốn hỏi về em và gia đình đấy.”

“...Đúng vậy ha...Về em thì có vài chỗ khá khó nói, nên em không thể nói bất cứ điều gì được...Nhưng mà, em sẽ nói cho anh biết.”

Có thể là việc đó phải giải quyết ngay bây giờ, Hiiragi-chan vào chế độ người yêu. Điều đó hiện rõ hết lên mặt cô rằng cô muốn hôn trong lúc hành động thiếu kiên nhẫn.

“Chờ chút. Trước tiên phải chắc chắn rằng buổi xem mắt ngày hôm nay đã được giải quyết. Em là người trưởng thành mà phải không?”

“Muuu...Seiji-kun là một người trưởng thành hơn em mà, nên có chút rắc rối…”

Well, thực ra bên trong là như thế.

“Dù vậy, vẫn ổn thôi khi có những phần đáng tin cậy như thế. Đáng tin cậy nhưng lại trẻ trung hơn. Khoảng cách này luôn làm tim em lỡ mất một nhịp.”

Nói vậy khi đang xấu hổ, Hiiragi-chan rời khỏi phòng chờ mà không ngoảnh lại nhìn tôi.

Như một bài báo cáo, tôi gửi lời cám ơn đến Natsumi-chan.

[Bằng cách nào đó thì em đã làm được rồi. Cám ơn nhé. Tuy vậy nhưng Papa-san cuối cùng cũng biết về em mất rồi.]

[Ueeh...Papa? Thế nào rồi?]

[Thất bại hoàn toàn luôn. Vấn đề chẳng phải rằng em có là học sinh cao trung hay không.]

[Tất nhiên là như thế rồi. Hô hô.]

Sau đó, như thường lệ, Hiiragi-chan quay trở lại nhà, nơi cô đang sống riêng. 

Rõ ràng thì chỉ có lý do khiến cô bị giữ lại là bởi buổi xem mắt, sau đó thì cô gần như là được tự do.

Để hiểu về hoàn cảnh gia đình, tôi hướng tới chỗ ở của cô.

“Em xin lỗi vì đã khiến anh lo lắng về những điều khác nhau ở lần này. Và cũng cám ơn anh đã làm em hạnh phúc khi anh đến. Cũng cám ơn anh vì đã cứu em khi những việc tồi tệ xảy đến với em.”

“Không có gì đâu...Mà, Haruka-san này, nhà em làm gì vậy? Hình như cũng giàu đó.”

“Aah...Tất nhiên là anh sẽ nhận ra…”

Với nụ cười gượng gạo, Hiiragi-chan tiếp tục nói. Gia đình Hiiragi-chan hình như có nguồn gốc từ thời Minh Trị, và là một gia đình được kính trọng đã kiếm được một lượng lớn tài sản. Đó hoàn toàn là thông tin thuần. 

“Hiện tại, gia đình đang quản lý một công ty...Anh đã nghe nói đến công ty HRG chưa? Một học sinh cao trung chắc sẽ không biết đâu.”

“Eh. HRG?! Ah, là của nhà Hiiragi ư?”

Đúng rồi đó, Hiiragi-chan gật đầu.

HRG là nơi tôi làm việc trước khi du hành thời gian. Đó là một công ty lớn làm việc với internet và truyền hình viễn thông.

“Nếu anh biết rồi thì... Otou-san là chủ tịch của công ty ấy. Ông ấy ngày càng trân trọng em, nên đã dự định trao cho em công việc đó sau khi tốt nghiệp. Em ghét việc đó...nên cuối cùng đã trở thành giáo viên như ước mơ ban đầu của mình.”

Bố của Hiiragi-chan, là chủ tịch công ty tôi...Hèn gì tôi lại nghĩ mình đã gặp ông trước đây.

“Về trường học, em học tại trường nữ sinh sơ trung kết hợp cùng cao trung như Natsumi-chan...Đại học thì cũng là trường nữ sinh. Em ngoan ngoãn nghe theo những gì bố mẹ chỉ định và cố gắng học...Nhưng bây giờ thì lại bị phản ứng dữ dội luôn.”

“Đó là khá nhiều để nuốt trôi đó, cô chủ Haruka ạ” 

“Chờ đã---Dừng lại đi. Em được gọi vậy ở nhà đó!”

Trong khi phồng má, Hiiragi-chan đánh nhẹ vào vai tôi.

Những phần chưa biết về cô, và lượng người cô hẹn hò cho tới giờ là 0, hiện tại tôi có thể chấp nhận điều đó.

“Là thế đó, nhưng mà...Từ giờ trở đi, hãy chăm sóc em nhé.”

“Anh cũng vậy. Hãy chăm sóc anh nhé.”

Cúi nhẹ đầu, mắt chúng tôi gặp nhau. Cả hai *pụp* và thở ra.

“Seiji-kun ♪”

Hiiragi-chan, người không thể giữ được kiên nhẫn, bám vào rồi ôm tôi thật chặt. Và tất nhiên, lần đầu tiên trong ba ngày, cả hai thích tán tỉnh với môi nhau đủ để cho chúng sưng lên.