[Cảm ơn cô rất nhiều !!! Em mong rằng chúng ta có thể bắt đầu từ việc thường xuyên nhắn tin cho nhau !!]
Bàn tay run lẩy bẩy của tôi soạn một tin nhắn hồi âm trong khi đầu óc thì chưa kịp tỉnh táo về sự đột ngột này. Sau đó thì phải đến 7 giờ tin nhắn tiếp theo của cô ấy mới tới nơi.
[Giúp đỡ nhau từ giờ nhé♪ Có điều, dù đề nghị là sẽ thường xuyên gửi tin nhắn hơn,nhưng cuối buổi học của ngày hôm nay cô cũng đã nói rồi. Ở trường thì sẽ “cấm tuyệt đối” vụ tin nhắn đó !]
[Bà cô này thật ồn ào và khó chịu]
Đó là những gì tôi sẽ thầm nghĩ trong đầu nếu đây là một giáo viên khác. Nhưng với Hiiragi-chan thì….cái cảm giác êm lòng khỏ tả này là thế nào vậy???
Nhân cơ hội này, tôi sẽ giỡn cô ấy một chút vậy !
[Nói vậy nghĩa là,gọi điện thì không sao nhỉ?]
Ngay lập tức là tin nhắn phản hồi.
[Cái đó cũng không được !!!!!!!!!!!]
Ôi thần linh ơi,phản ứng lúc này chắc hẳn là dễ thương lắm.
Hê…Hê hê hí hí hí.
Tôi bất giác để lọt ra những tiếng cười kỳ quái mà không để ý xung quanh.
[Có chuyện vui gì mà làm mày thốt ra điệu cười đê tiện vậy hả con?]
Câu hỏi vừa rồi là của mẹ tôi. Bà đang ngồi ở phía đối diện của bàn ăn và ném một ánh mắt nghi hoặc về phía này.
[Không…không có chuyện gì đâu ạ.]
Ăn tối xong xuôi, tôi tức tốc trở về phòng và suy nghĩ về nội dung của tin nhắn tiếp theo. Sau một hồi, tôi đã quyết định rằng đầu tiên sẽ vào thẳng vấn đề mà tôi vẫn còn đang nghĩ ngợi.
[Liệu em có thể biết tại sao cô chấp nhận lời tỏ tình của em ? Mặc dù lúc đó em đã không thể nói ra một cách rõ ràng…]
[Là bởi vì…khoảng khắc em nắm lấy tay cô,trái tim cô đã đập rộn ràng. Sau đó là một cảm giác ấm áp lạ thường chạy khắp cơ thể của cô… Và, khi nhìn thấy em nghiêm túc như vậy, cô cảm thấy em thật đáng yêu]
[Cơ thể mà ấm áp (nóng) quá thì sẽ dễ bị chảy máu mũi đó!]
[Vậy thì nguy to! Phải cầm máu ngay thôiiii!]
[Mà, chẳng phải là cô đồng ý từ lúc đó rồi nên đã lưu lại địa chỉ hòm thư của cô vào máy em, đúng chứ ?]
[Ưmm♡]
Tệ thật !
Dù chỉ là cái emoji hình trái tim đơn giản thôi, nhưng xem ra đối với tôi nó gây sát thương quá lớn đến nỗi tôi có thể cảm thấy cái thang đo chỉ số hạnh phúc của tôi nó vượt lên chín tầng mây luôn rồi !!
[Nghĩ lại thì nếu chuyện này bị phát hiện, chúng ta sẽ gặp rắc rối to đó…]
[Hể ? Tại sao ?]
Còn tại sao nữa ?... Nếu câu chuyện tình yêu về một giáo viên và một học sinh bị bại lộ, chẳng phải nó sẽ là vấn đề được nhắc lại nhiều lần hay sao ?
Túm cái quần lại, chuyện sẽ trở nên rất tệ đấy !
…khi mà một người giáo viên tự ý lưu lại thông tin của mình trong máy của học trò, rồi sau đó còn nhắn những thứ nằm ngoài vấn đề trường lớp cho học trò nữa…
Nếu suy nghĩ về việc chẳng may bị bại lộ và những hình phạt tồi tệ mà hiiragi-chan sẽ phải gánh chịu, có lẽ việc tỏ tình với cô ấy là một sai lầm tai hại của tôi. Hơn nữa, vì là một giáo viên, đúng ra là cô ấy phải từ chối lời tỏ tình đó. Nhưng cô ấy đã không làm vậy…
[Lý do là... giả dụ mà người khác phát hiện ra và báo cáo với nhà trường, nhẹ thì sensei sẽ phải chuyển công tác ngay lập tức. Tệ nhất là, sensei sẽ không bao giờ có thể trở lại làm giáo viên được nữa…]
[À, thì ra là vậy hở?]
“Ra là vậy hở” ? Sensei thực sự xem nhẹ điều này sao ?....
[Nhưng mà, đâu còn cách nào hay hơn đâu. Tim cô đập không ngừng, và sau đó có cảm giác như một luồng điện chạy khắp cơ thể của cô. Đây chính là định mệnh của cô, là tình yêu sét đánh khi em tỏ tình mà cô không làm cách nào chống cự được ♡]
Định mệnh ?
Tình yêu sét đánh ?
♡ ??
Người đã không thể chống cự lại điều đó, không phải là Hiiragi-chan, mà là tôi.
Tôi thậm chí còn không giấu nổi hạnh phúc khi nhìn thấy cái emoji trái tim đó.
Và cuối cùng tôi đã không thể kìm nén cái tình cảm bị chôn vùi sau bao nhiêu năm tháng…
Chết tiệt thật, tôi sẽ vượt qua mọi thử thách để chăm sóc cho Hiiragi-chan.
Tôi sẽ đạp lên mấy cái luật lệ và phép tắc chết tiệt đó để có thể trở thành người đàn ông của cô ấy…………
….Hừmm, quyết định vậy rồi.
Mày phải bình tinh thôi, Seiji !
Hãy suy nghĩ thật thấu đáo nào !
Cái tỷ lệ chúng tôi có thể thuân buồm xuôi gió hẹn hò với nhau mà không bị phát hiện là rất thấp, nhưng dù vậy thì nó vẫn không phải là 0 phần trăm.
Về phần hiiragi-chan thì, vì cô ấy có vẻ là người rất hay lo toan,suy nghĩ, vậy nên là…
Có lẽ ngay bây giờ tôi phải cho cô ấy thấy được hai thứ : một là cô ấy có thể tin tưởng ở tôi, và thứ hai là tôi cũng đang rất nghiêm túc trong mối quan hệ này.
[Chúng ta hãy giao kèo ngay bây giờ nhé. Khi ở trường, chúng ta sẽ không gọi nhau ra để gặp riêng đâu nhé !]
[Hể !? Dù đã nói là không trao đổi tin nhắn ở trường, nhưng nếu gặp mặt cũng không được thì làm sao chúng ta chuyện trò với nhau được ?]
Cái cô này,tính ra gặp riêng để họ nảy sinh nghi ngờ đó hả ?...
[Vậy rút lại giao kèo khi nãy nhé. Ở trường vẫn có thể gặp riêng như bình thường.]
[Đồnggg ýýýý]
[Nhưng mà có sẽ điều kiện đi theo đó. Chúng ta sẽ gặp nhau duy nhất một lần chỉ trong 10 phút nghỉ trưa]
[Hểể? Chỉ vẻn vẹn 10 phút nghỉ trưa thôi saooo !? Còn chẳng đủ để ăn hết một hộp bento nữaaa!!]
[Bắt buộc phải làm vậy… Vì nếu dành nhiều thời gian hơn để gặp nhau thì nguy cơ bị phát hiện sẽ cao hơn đó]
[Ưm… Vì Sanada-kun có vẻ rất nghiêm túc khi nói về điều này… À còn một chuyện nữa, cô thường có thói quen mang theo bento tự làm, nên từ giờ cô sẽ làm dư ra thêm một phần nữa cho em nhé!]
Hể. Ra là vậy. Hiiragi-chan dường như còn hay lo lắng cho người xung quanh nữa.
Tôi sẽ cố gắng hết sức mình để mọi chuyện ở trường diễn ra như bình thường, và thề sẽ hết lòng bảo vệ người con gái này.
Vì rằng, tuổi tâm linh của tôi hiện tại, dù chỉ là một chút thôi, cũng hơn Hiiragi-chan.
Tôi phải trở nên đáng tin cậy hơn nữa ! Đúng vậy, tôi có thể chiến thắng cám dỗ như này.
[Thật khó để từ chối một hộp bento… nhưng tụi mình lại không hề có nơi kín đáo nào để tận hưởng điều đó phải không? “Phận là một giáo viên nữ, mà hàng ngày lại cùng một nam học sinh thân mật giữa thanh thiên bạch nhật”, nó sẽ nhanh chóng trở thành tâm điểm của mọi sự bàn tán mất !]
[Thực ra, chìa khóa của phòng dụng cụ môn lịch sử thế giới, cô là người đang cầm và quản lý nó đó nha♡]
!? Hểểểểểểể…Gượm đãããã…. Phải bình tĩnh trong mọi hoàn cảnh, đúng rồi, bình tĩnh !!!
Phùù… Phùù… Tôi đã là người lớn mà, cỡ này nhằm nhò gì.
[Nghiêm… Nghiêm túc chứ ???]
[Ưm ♪ Trước khi tiết học thứ 5 bắt đầu, đôi khi sẽ có vài giáo viên khác đến căn phòng đó, nhưng họ sẽ rời đi ngay. Và, nếu hỏi rằng nó thường được sử dụng vào thứ mấy thì sensei nắm rõ trong lòng bàn tay đó nha☆]
[Nếu là như vậy thì… Chỉ gặp nhau những ngày đó thôi nhé]
[Hể ? Nhưng, thật sự là không có một ai tới đó đâu]
……..
[Món em yêu thích… là gà tẩm bột chiên giòn.]
Trong khoảng khắc ngắn ngủi, con quỷ ham muốn trong tôi đã chiến thắng, mọi kế hoạch đã đi đứt.
[ Hiểu rùi. Cô sẽ chuẩn bị thật nhiều gà tẩm bột cho hộp bento ngày mai nhé !~]
Hoàn toàn bị hạ gục.
Không thể làm gì được. Tôi hoàn toàn không có khả năng để chống lại sự cám dỗ ngọt ngào đó.
Bại lộ, bị phát hiện,… muốn thế nào cũng được.
Lén lút hẹn hò với Hiiragi-chan, tới nơi gọi là “chốn hai người”,rồi sau đó còn được thưởng thức những món ăn do chính tay cô ấy nấu. Nếu bỏ lỡ cái cơ hội tưởng chừng như chỉ ở trong mơ mới có thể xảy ra, thì chẳng khác gì tôi đang từ bỏ tư cách làm một thằng đàn ông.
Tối hôm đó, tôi đã nói với mẹ rằng tôi sẽ không cần bento cho ngày mai, với lý do là muốn tự lập ở khoản ăn uống.
tuổi thật theo linh hồn, ký ức… thanh niên fuck timeline mà