Vì Hiiragi-chan quay về nhà thăm bố mẹ, nên cô ấy sẽ vắng nhà trong vòng 2 ngày. Hiiragi đã nói với tôi là tôi có thể tự do sử dụng bất cứ thứ gì trong căn hộ của cô ấy. Nhưng nghĩ tới việc đến đó mà không có cô ấy tiếp đón đã mang cho tôi đến một cảm giác thật là kì lạ. Do đó, tôi đã quyết định rằng sẽ ngoan ngoãn chờ đợi cô ấy trở về căn hộ ngăn nắp của cô ấy.
Chúng tôi vẫn giữ liên lạc với nhau qua tin nhắn và điện thoại như thường lệ, nhưng vào hôm ấy, có một cuộc gọi không phải từ Hiiragi-chan.
“Alo? Trộm-kun?”
“Eh? Natsumi-chan? Tại sao chị lại gọi từ điện thoại của Haruka-san vậy?”
“Đó là do tôi không biết số điện thoại của cậu nên tôi đã mượn điện thoại của Haru-chan để gọi cho cậu đây. Quan trọng hơn, có một tình huống tồi tệ đang xảy ra kìa!”
“Có chuyện gì thế?”
“Haru-chan....Chị ấy có thể sắp kết hôn rồi đó!”
“Haaaaaaaaaaaah?!”
Cái gì thếếếếế?!
“Ah. Cô ấy sẽ kết hôn với em à?”
“Không. Điều đó là sai hoàn toàn nghen!”
Dĩ nhiên nhể.
“Từ đã. Chuyện gì đang xảy ra thế?”
“Cậu có biết Haru-chan không muốn về nhà chút nào không đã?”
“Eh…. Cái gì?
“Nếu cậu không biết, thì đó thực sự không phải là điều tôi nên nói vì vậy tôi không thể kể cho cậu… Dù sao thì, gia đình đã có quyết định thu xếp một buổi xem mắt.”
Hiiragi-chan chưa bao giờ muốn nói về gia đình, hoặc là bố mẹ của cô ấy. Tôi không muốn ép buộc cô ấy kể, vì tôi tin rằng sẽ tới lúc thích hợp để cô ấy kể cho tôi nghe. Tuy nhiên, cái kiểu câu chuyện được truyền đạt thế này thì bất ngờ quá.
“Tuy nhiên, do chị đã có trộm-kun nên đã cự tuyệt rất mạnh mẽ. Thế nhưng, chị ấy cuối cùng đã bị ép buộc phải chấp nhận lời mời đó.”
“Thế còn Haruka-san? Cô ấy hiện đang làm gì? Cô ấy có hiện đang ở gần đây không?”
“Không, hiện tại, chị ấy đang bị quản thúc tại nhà, tôi nghĩ rằng chị ấy có thể không muốn trộm-kun biết điều đó.”
Quản thúc tại gia? Có chuyện gì đang xảy ra vậy? như công chúa bị giam cầm ấy.
Giọng của Natsumi-chan qua điện thoại có vẻ như hoảng loạn hơn so với thường ngày trong khi cô nói hết lần lần này đến lần khác: “Tôi nên làm gì bây giờ?!”
“Bình tĩnh lại đi. Về cuộc xem mắt đó, khi nào nó sẽ diễn ra?”
“Là ngày mai đó!”
Nó sẽ có thể đi từ cuộc hôn nhân gặp gỡ đến cuộc hôn nhân thật sự? Nếu tôi ở lại chờ đợi cô ấy, thì cô ấy sẽ quay trở lại với tôi không? Nếu như cô ấy từ chối cuộc hôn nhân, thì cô ấy có thể bị quản thúc một lần nữa không?
“Em sẽ đi đến đó vào ngày mai, Chị biết cuộc gặp mặt diễn ra ở đâu không?”
Không lẽ gia đình của Hiiragi-chan là một gia đình khá giả thật ư? Thậm chí Natsumi còn học ở ngôi trường nữ sinh danh giá nữa mà, ngoài ra chị ấy còn nói đến từ người hầu mà không có một chút do dự nào cả.
Mà giờ tôi nghĩ lại, tôi cũng không biết ngôi trường mà Hiiragi-chan từng học như thế nào cả, có lẽ nào cô ấy học giống trường với Natsumi-san?
“Cuộc gặp mặt sẽ diễn ra ở khách sạn Youto, nằm ở tầng 32. Còn thời gian thì vào khoảng 12 giờ trưa! Xin lỗi, Tôi chỉ biết có được từng đó thôi…”
“Vậy là đã đủ đối với em rồi, em cảm ơn chị nhiều, từ giờ thì cứ để cho em lo”
Sau khi kết thúc cuộc gọi điện, tôi cúp máy.
Youto là một khách sạn khá sang trọng ở quận kế bên, cách khoảng 2 giờ nếu đi tàu.
Tôi đã nói sẽ đi, nhưng tôi phải làm gì khi đến được đó, không lẽ kéo Hiiragi-chan bỏ chạy cùng với tôi? Giống như các anh main trong mấy bộ manga chắc?
Ở trong một cuộc phỏng vấn hôn nhân, phụ huynh của 2 bên sẽ có thể nói chuyện với nhau. Nếu tôi vận dụng thời cơ đó để chạy trốn cùng với Hiiragi-chan thì tương lai về sau nó sẽ như thế nào đây?
Tôi của bây giờ mà tới đó nói lời chào thì đảm bảo rằng họ sẽ không có ấn tượng tốt nào về tôi cả. Hiện tại tôi với cô ấy là học sinh và giáo viên nên sẽ rất khó để có thể đảm bảo ấn tượng tốt của tôi cả.
Tuy nhiên, tôi không thể đứng nhìn, dù là bậc cha mẹ, đã ở cái độ tuổi đó rồi, mà họ vẫn bắt con mình phải đi xem mắt, nếu mà khăng khăng từ chối thì lại bị quản thúc tại gia. Nếu tôi để cô ấy một mình như vậy thì không biết chuyện gì xảy ra với Hiiragi-chan nữa.
Sau khi trải qua một đêm thức trắng, tôi liền cầm ví của mình lên và bắt đầu rời khỏi nhà để đến điểm hẹn.
Giờ tôi cảm thấy thật là sáng suốt khi tôi đi làm việc bán thời gian.
[Thế trộm-kun, nếu cậu dừng được cuộc xem mắt này rồi thì sau đó cậu tính sao?]
Tôi vừa nhận được một tin nhắn của Natsumi-chan, hình như cô ấy lấy số của tôi từ điện thoại của Hiiragi-chan thì phải?
Nếu mà tôi dừng lại ở đây thì kết cục việc tương tự có thể lặp lại một lần nữa mất.
[Mặc dù vậy, em không thể đứng nhìn được]
Tuy nhiên tôi không nghĩ nổi cách nào để giải quyết tình hình cả.
Tôi cố bỏ Natsumi-chan qua một bên. Tương lai của tôi và Hiiragi-chan sẽ rơi vào cảnh tồi tệ, nhưng nếu tôi không hành động thì tương lai đó còn tồi tệ hơn nữa.
[Tuyệt ghê, Haru-chan đang được mọi người yêu thích kìa!]
ihihihi, nụ cười của Natsumi-chan hiên lên ở tâm trí tôi.
[Trộm-kun, cố gắng lên nhé. Tôi sẽ luôn ủng hộ cho cậu]
Sau khi tôi lên tàu và đến được ga gần nhất, tôi đã đến được khách sạn được cho là nơi để được gặp mặt.
Đó là một khách sạn mà tôi phải ngước đầu lên mới nhìn được, tôi vào khách sạn và bảng hướng dẫn thì thấy tầng 32 của khách sạn là một nhà hàng cao cấp. Từ đó nhìn xuống chắc đẹp lắm.
Thật may mắn là tôi không mặc đồng phục của trường đến đây. Tôi biết trước đó là một khách sạn sẽ không cho học sinh vào đó nên tôi đã mượn quần áo của bố tôi, Nếu bạn nhìn sơ qua, thì sẽ không thấy lạc loài. Nhưng mà nếu nhìn vào khuôn mặt của tôi thì sẽ bị nhận thấy ngay rằng tôi vẫn còn quá trẻ.
Tôi phải tìm được Hiiragi-chan trước khi cô ấy bắt đầu cuộc xem mắt bắt đầu để hỏi han tình hình của cô ấy.
Trong khi nhìn quanh hành lang chờ đợi công chúa của tôi, tuy đã gần đến giờ hẹn nhưng tôi lại không thể thấy cô ấy.
Cô ấy chắc chắn sẽ qua nơi này và bây giờ đã là 12h rồi.
Tôi nhớ không nhầm hình như có một thang máy đặc biệt dành cho VIP, thang máy đó sẽ đưa bạn từ bãi nhà xe đến tầng cao nhất của khách sạn.
Có thể lắm.
Đem theo nỗi bất an bên mình, tôi vô thang máy và bấm lên tầng 32.
Vội vàng nhìn xung quanh và tôi đã thấy Hiiragi-chan.
Hôm nay, cô mặc chiếc váy dạ hội nhìn trông rất trưởng thành, với đôi vai hở ra và hở một chút ở quanh ngực. Nhìn trông rất gợi cảm và có vẻ hợp với cô ấy, nhưng tôi lại cảm thấy không phù hợp với gu của Hiiragi chan.
Cô ấy đang cười gượng. Người ở bên cạnh Hiiragi-chan chắc có thể là bố mẹ của cô ấy, còn phía đối diện cô ấy có thể là ứng cử viên cho cuộc xem mắt này và bố mẹ của anh ấy.
Nhìn anh ta có vẻ ở độ tuổi khoảng 30, anh ta nhìn có vẻ khá là giàu so với độ tuổi của mình.
Để biết tình hình chi tiết hơn, đầu tiên tôi phải cho Hiiragi-chan biết rằng tôi đang có mặt ở đây, tuy nhiên, hình như cô ấy không cầm điện thoại của mình đi thì phải. Giờ nên phải làm gì để cho cô ấy biết tôi đang ở đây.
Bỗng dưng may mắn lại đến với tôi khi thấy có người phục vụ đi đến bàn của Hiiragi-chan
Tôi liền giơ tay lên
“Làm ơn tôi một chai rượu vang.”
“Xin đợi một lát ạ”
Vì mấy chai rẻ tiền sẽ uống không được ngon mấy nên tôi đã gọi mấy chai đắt tiền hơn xíu.
Có thể là do bộ đồ tôi đang mặc, và cũng có thể do bầu không khí của tôi giống như một người trưởng thành nên người phục vụ không để ý đến tuổi tác của tôi và mang chai rượu vang đúng như yêu cầu của tôi.
Tuy tôi có gọi rượu ra nhưng mà tôi sẽ không uống nó.
Sau khi có được chai rượu tôi vô phòng vệ sinh chỉnh sửa lại quần áo sao cho nó trông giống như mấy người phục vụ và chỉnh sửa đầu tóc một chút cho phù hợp hơn nữa.
Tôi cầm chai rượu vang theo phong cách của người phục vụ và bình thản đi đến chỗ của Hiiragi-chan.
Đúng như tôi nghĩ, Họ đang thưởng thức bữa tối và trên bàn ăn đúng lúc đang sử dụng món thịt, một thời điểm cực kì thích hợp để sử dụng đến chai rượu vang này.
Với một vẻ mặt thanh lịch tôi cầm chai rượu và giới thiệu “đây là chai rượng vang đỏ A 1996” hay là một cái gì đó hay đại loại tương tự như vậy. Tôi chưa bao giờ nghĩ được rằng những kiến thức mà tôi học được trong lúc làm việc bán thời gian trong những năm đại học lại hữu ích đến như vậy.
Với phong cách của người phục vụ, tôi rót thêm rượu vô chiếc ly đang vơi cho Hiiragi-chan. Ba mẹ của Hiiragi-chan thì đang cười nhưng Hiiragi-chan thì lại nhìn xuống chán nản và không hề nhìn tý nào về phía tôi cả.
Coong, tôi đập chiếc ly đó bằng chai rượu và nói với một âm lượng nhỏ đủ nghe tôi nói:
“Xin lỗi vì thất lễ, lỗi của tôi.”
Cô ấy nhìn lên và ánh mắt của chúng tôi chạm nhau.
“Ah”
“Có vẻ rượu không hợp với quý cô thì phải, tiểu thư có muốn tôi lấy bia không ạ?”
“Yeah..”
Hiiragi-chan hiện tại đang cố gắng cầm cự những giọt nước mắt.
“Phòng vệ sinh nó nằm ở hướng này ạ, nếu cô có nhu cầu thì xin mời ạ”
Hy vọng nói vậy là cô ấy hiểu ý.
Tôi không biết suy nghĩ của tôi có đến tai của cô ấy không nữa hay sao mà Hiiragi-chan cứ lia lịa gật đầu
Vậy là ổn rồi, trước khi tôi bị phát hiện, tôi cúi đầu chào họ rồi rời đi khỏi chiếc bàn ăn đó.
Hiiragi-chan đã ra khỏi chỗ ngồi và đi đến phía nhà vệ sinh, tôi vội vàng chạy đuổi theo cô ấy.
“Seiji-kunnnnnnnnnnnn”
Cô ấy không đi vào trong đợi mà cô ấy đứng đợi tôi ở lối ra vào và khi cô ấy thấy tôi, cô ấy chạy đến và ôm chầm lấy tôi
“Fuwaaa...Seiji-kun...Seiji-kun……….”
Với một kiểu khóc kì cục, Hiiragi-chan khóc vào lồng ngực tôi.
“Waaaa, dừng lại đi, hiên đang có rất nhiều người ở đây đó.”
Ờ thì do đây là ở khách sạn nên sẽ có rất nhiều người.
Sau đó, tôi tìm thấy được một cầu thang thoát hiểm và tôi kéo Hiiragi-chan đến một nơi vắng vẻ.
“Anh đang làm thêm ở đây à Seiji-kun?”
Trong khi cô ấy ôm tôi thật chặt, Hiiragi-chan hỏi tôi.
“Tất nhiên là không phải rồi. Do anh được Natsumi-chan thông báo về cụ xem mắt này. thế em có bị sao không?”
“Cảm ơn anh đã đến đây vì em, và còn nữa, em xin lỗi vì đã để anh lo lắng cho em, hiện tại em vẫn còn ổn. Lần này, do em bị ép phải đi đến cuộc xem mắt này. Tất nhiên, em cảm thấy rất là áy náy cho họ, nhưng em vẫn sẽ từ chối thôi.”
“Anh hiểu rồi, tốt quá.”
Tuy nhiên, điều đó không phải quá gượng ép quá hay sao? Nếu để tôi qua một bên đi, nếu đó là Hiiragi-chan, tôi đảm bảo rằng sẽ có rất nhiều người sẽ muốn cưới Hiiragi-chan làm cô dâu dù không có cuộc xem mắt đi nữa.
“Anh đến đây để giúp em đúng không?”
“Không, không phải,không phải điều đó, nhưng...:”
“Mou <3, vậy đó là điều gì…”
Đó mới là nụ cười mà tôi biết chứ.
Lần này, tôi đã được vuốt ve bởi cô ấy.
“Em sẽ ổn thôi, cuộc xem mắt sẽ chỉ dừng ở mức này thôi. Như dạo chơi ý mà, và sẽ cực kì nhàm chán, nhưng em sẽ cố gắng xoay sở với nụ cười giả tạo này.”
“Hê, em vẫn ổn định ghê ha.”
Cô ấy vuốt ve ngực tôi một cách nhẹ nhàng và nói:
“Không, bởi vì Seiji-kun đã đến vì em đó, biết hông.”
Nói xong, cô ấy mỉm cười và hôn nhẹ lên má tôi.