Vâng, trẻ con không được bắt chước theo nhé.
Mọi người ngủ ngon nhé. Tôi là zombie Aikawa.
Nếu được đi du lịch, mọi người sẽ muốn đi đâu nhỉ?
"Ừm~ nên gọi món gì đây ta?"
"Có gì mà phải băn khoăn. Món mình thích chắc nghĩ ra ngay thôi mà."
Du lịch nước ngoài, bãi biển, suối nước nóng, Kyoto——
Mục đích nghỉ dưỡng chủ yếu có ba loại. Thư giãn, vui chơi, ngắm cảnh.
"Nhưng mà, Saras, tôi thấy giờ mà gọi mì ramen thì không hợp lắm đâu."
"Gọi mì ramen thì có gì không tốt?"
Chỉ là, khi thời tiết xấu——
"Nếu gọi mì ramen, chỉ ăn mỗi cái đó là no luôn rồi."
"Đừng tưởng dễ dàng mà ăn được nhé."
Dù là đi nghỉ dưỡng cũng phải dốc hết sức.
Câu chuyện lần này là như vậy.
Có tiếng vọng lại...
"Đa... tẩu..."
Vì ù tai nên tôi không nghe rõ âm thanh xung quanh.
Ý thức mơ hồ...
Tôi lắc đầu chậm rãi, tầm nhìn mờ nhòe, mí mắt như sắp sụp xuống bất cứ lúc nào.
A, nặng quá. Mí mắt tôi nặng quá.
Trong lúc ý thức mơ hồ, tôi vẫn cố gắng mở mắt, cảm giác như đang mơ, tôi nghĩ mình không thể nhắm mắt lại được.
Trước mắt là một cảnh tượng thê thảm.
Không phân biệt nam nữ, toàn là người ngã gục trên mặt đất.
Tất cả đều mặc cùng một bộ đồ. Tất nhiên, quần áo trên người tôi cũng vậy.
Đây chính là chiến trường mang tên "địa ngục".
Ban đầu tôi——đến đây làm gì nhỉ?
A, không được rồi. Đầu óc không hoạt động nổi.
"...Lệnh, mau lên..."
Có tiếng ai đó liên tục gọi tôi.
Tôi hơi liếc mắt sang bên cạnh, một dòng chữ đập vào mắt tôi đang lờ mờ mở ra.
"Mel Shutelong yên nghỉ tại đây"
Trên đó viết như vậy.
A, tôi đã không bảo vệ được rồi.
Cô gái ngực khủng tàng hình ngốc nghếch đó.
"Đồ khốn Darling! Không nghe tôi bảo chạy à!"
Cuối cùng tai tôi cũng nghe rõ, tôi mới nhận ra tiếng gọi mình nãy giờ.
Có một cô gái tóc đen ở đó.
Gì chứ. Thì ra là Saras.
"Ầm" một tiếng nặng nề vang lên, viên đạn bắn trúng bên đầu tôi.
Tôi nhớ ra rồi. Chính vì bị bắn như vậy, tôi suýt nữa mất ý thức.
Vì thế, Saras cứ gọi tôi chạy trốn.
Sau khi hiểu ra mọi chuyện——
Tôi như một ông già tận hưởng tuổi già, chìm vào giấc ngủ... và chết đi.
Soạt... soạt... soạt...
Lắc lư. Rất lắc lư. Cực kỳ lắc lư.
Mỗi lần vung kiếm gỗ, ngực cũng lắc theo. Cả đuôi ngựa cũng vậy.
"720... 721..."
Số lần luyện vung kiếm đã vượt quá bảy trăm lần.
Cô gái có khuôn mặt xinh đẹp và vóc dáng như Vampire Ninja hoặc nữ Ninja——Seraphim. Chỉ cần nhìn cô ấy vung mồ hôi lấp lánh cũng thấy mãn nhãn.
Tôi vừa nhai sandwich trứng giăm bông cay mù tạt trên hành lang, vừa ngắm cô gái luyện kiếm ngoài sân, tâm trạng như đang xem một trận thể thao vậy.
Tiếng ve kêu, cộng thêm cái nóng như phòng xông hơi tự nhiên.
Một ngày hè thích hợp nhất cho học sinh tiểu học ra ngoài chơi, nhưng lại tệ nhất cho dân công sở đi làm.
Bên cạnh Seraphim, người tập trung đến mức áo ba lỗ ướt đẫm mồ hôi cũng không để ý, còn có Haruna cũng đang vung kiếm gỗ.
Cô bé nhỏ nhắn cao tầm 1m45 với chỏm tóc ngốc, khuôn mặt kiên quyết, vung kiếm với tốc độ ngang ngửa Seraphim.
"Một kinh năm sáu tám hai ức ba tám... một kinh năm sáu tám hai ức ba chín..."
"Này, Haruna. Em mới vung được hai mươi lần thôi mà. Đừng có nổ."
"Dù sao em cũng mệt rồi. Thôi, nghỉ, nghỉ."
Chỏm tóc ngốc của Haruna xụ xuống, cô bé vung kiếm xong liền chạy vào nhà. Chắc là vung chán rồi. Vẫn là đứa trẻ thiếu kiên nhẫn như mọi khi.
"Nói cũng phải. Cũng gần trưa rồi."
Bình thường chỉ cần rảnh là ra sân luyện kiếm, đó là bài tập hàng ngày của Seraphim, nhưng hôm nay có vẻ khác mọi khi.
"Ơ, sao hôm nay chị luyện hăng thế?"
Tôi vừa đưa nước thể thao đã nguội và khăn cho Seraphim, vừa hỏi điều thắc mắc bấy lâu.
Dù sao tôi cũng không nỡ làm phiền khi cô ấy đang tập trung.
"Thật ra, thứ Bảy tuần này sẽ tổ chức đại tiệc quy tụ tất cả Vampire Ninja."
"Vậy nên chị luyện kiếm à?"
Tôi không hiểu nên hỏi lại.
"Đúng vậy. Tôi nghĩ đến lúc đó chắc chắn sẽ phải quyết đấu với Saras."
"Ừm. Nghe có vẻ thú vị đấy. Tôi đi được không?"
"...Cậu cũng muốn tham gia? Đúng là con sâu gây phiền phức. Đủ để tôi khinh bỉ."
Có cần nói nặng vậy không? Tôi chỉ muốn xem cái "quyết đấu" mà Seraphim nói thôi mà.
"Yuu và Haruna có đi không?"
"Hellscythe-sama từng nói... cô ấy không muốn tiếp xúc với Vampire Ninja."
Haizz, Yuu lúc nào cũng kiên quyết không đến làng Vampire Ninja mà.
"Em cũng không đi."
Haruna vừa mút kem vừa lười biếng nói.
"Vậy chắc tôi cũng không đi đâu."
"Ayumu, anh phải đi chứ! Ở nhà chỉ vướng víu thôi!"
Tôi bị Haruna đá mấy phát. Đúng là con nhóc ranh.
"Nói tôi vướng víu——"
Tôi định cãi lại thì Seraphim kéo tay tôi.
Cô ấy lôi tôi ra chỗ Haruna không nhìn thấy.
"Theo tôi thấy, Haruna hình như muốn dạy Hellscythe-sama nấu ăn. Thỉnh thoảng để Hellscythe-sama ở riêng với cô ấy cũng tốt."
Để Haruna và Yuu ở riêng à... Nghĩ lại thì trước giờ hai người họ hầu như không có thời gian như vậy.
Cả hai đều muốn làm bạn với nhau, nhưng mãi không thể thẳng thắn.
Có lẽ vì có tôi và Seraphim ở đó nên họ mới ngại ngùng không dám hành động.
Thỉnh thoảng cũng được——
Đành chịu thôi.
"Tôi sẽ đi. Làm ơn cho tôi đi."
Tôi giơ tay, nhảy nhót lớn tiếng để Haruna nghe thấy.
"Xấu quá! Ayumu phấn khích nhìn phát ghét!"
Tôi làm vậy là vì tốt cho em mà.
"Tôi biết ngay cậu sẽ nói thế——Nếu muốn đi, hãy nói món mình thích cho tôi."
Seraphim nở nụ cười.
Bình thường cô ấy chẳng bao giờ cười với tôi.
Chắc Seraphim mong chờ bữa tiệc lắm. Dù tôi không biết cô ấy định quyết đấu gì với Saras.
"Nghe nói có vụ đó, Yuki cậu cũng đi à?"
Giờ nghỉ trưa ở trường, Vampire Ninja tóc ngắn cười tươi như thiếu niên là Yuki từ lớp bên chạy sang, tôi liền hỏi cô ấy về bữa tiệc.
Bình thường, tên đeo kính sẽ phá đám lúc này, nên tôi tranh thủ hỏi khi hắn đi vệ sinh.
"Ồ! Tất nhiên là đi rồi! Đó là đại tiệc mỗi năm chỉ có một lần! Hơn nữa lần này hai phe sẽ tổ chức chung một chỗ luôn đó."
Giọng nói phấn khích đến mức làm tôi ù cả tai. Bộ ngực ẩn dưới đồng phục cũng lắc lư theo động tác khoa trương của cô ấy.
"Hai phe của các cậu vẫn chưa hợp nhất à."
Tôi vừa há miệng ăn món trứng rán hảo hạng Haruna làm, vừa nghe Yuki nói mà chẳng để tâm lắm.
"Khác biệt về lý tưởng mà."
Yuki lẩm bẩm.
"Ừ. Không chỉ vậy, tôi nghĩ chắc sẽ không bao giờ thay đổi đâu. So với việc trước đây thường xuyên nội chiến, giờ đã cải thiện nhiều rồi——"
Có người lên tiếng sau lưng tôi, tôi theo phản xạ quay đầu lại nhanh đến mức suýt rơi cả đũa.
"Saras, cậu đến từ khi nào vậy?"
Một mỹ nữ tóc đen dài đứng sau lưng tôi. Không, phải gọi là đại mỹ nữ mới đúng. Saras, cấp trên của Seraphim, đang đứng oai phong dạng chân.
"Tôi ở bên cạnh từ nãy giờ mà."
Saras nói như thể đó là lẽ đương nhiên.
"Cô ấy luôn ở đó mà."
Yuki tỏ vẻ "giờ mới hỏi à".
"Tôi hoàn toàn không nhận ra động tĩnh gì. Cậu là Ninja à?"
Chuyện này xảy ra như cơm bữa, nên tôi vừa thở dài vừa nhặt đũa lên.
"Vậy coi như là lời khen rồi."
"Cậu cũng sẽ đi chứ."
"Ừm, tôi hơi do dự."
Dáng vẻ lưỡng lự của Saras khiến Yuki trông như chú cún sắp bị bỏ rơi.
"Ể~ Saras không đi à?"
Cậu làm mặt đó khiến tôi khó xử quá——Saras liếc mắt khỏi Yuki, nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Thật ra, Chủ nhật tôi có buổi diễn."
Ngoài thân phận Vampire Ninja, nữ sinh trung học, cô ấy còn là idol ca sĩ.
Trong lớp lúc nào cũng có kiểu người gì cũng làm được, Saras chính là kiểu đó.
"Hai sự kiện đâu có trùng nhau mà."
"Nhưng, nếu tham gia tiệc thì chắc chắn phải ở lại suốt đêm."
Sao nghe có vẻ mờ ám thế nhỉ?
"Cậu về giữa chừng là được mà?"
Yuki đề nghị. Có vẻ cô ấy rất muốn Saras cùng đi. Mà tính Yuki thì chắc chỉ thấy đông người càng vui thôi.
"Ừ cũng đúng. Nói vậy không sai——Nhưng buổi diễn Chủ nhật là kỷ niệm một năm. Đó là thành quả tôi tích góp từng chút một từ những buổi diễn đường phố đến nay——Tôi muốn ngủ đủ giấc trước ngày diễn để lấy lại sức."
"Vậy à. Tiếc thật. Seraphim còn hăng hái nói sẽ quyết đấu với cậu nữa."
"Ừ? My Darling, chẳng lẽ cậu cũng đi à?"
"Đúng vậy."
"Đồ nông cạn, đồ Darling dê xồm."
Seraphim cũng vậy, Saras cũng vậy, sao tôi cứ bị hai người họ mắng thế này.
"Nhưng——vì Darling cũng đi nên tôi càng băn khoăn hơn."
Saras khoanh tay, nhíu mày.
"Đừng băn khoăn nhiều thế, cứ đi đi."
Dù tôi không muốn ép cô ấy, nhưng cũng không muốn nỗ lực của Seraphim uổng phí.
"Ừm~" Cô ấy nhắm mắt lại, trông như có nhiều điều bận tâm.
"Đi mà~"
Yuki chắp tay cầu xin.
"Làm ơn đi mà, cũng coi như giúp tôi. Càng nhiều người quen càng tốt mà."
Lời tôi nói khiến Saras mỉm cười.
"Được, tôi hiểu rồi. Cắn răng đi vậy. Dù sao giữa chừng về cũng được. Tôi sẽ cùng Darling vui chơi thâu đêm!"
Giọng nói sảng khoái như trời quang mây tạnh.
Nhưng không hiểu sao, tôi cứ thấy có gì đó mờ ám.
"Đừng có bày trò kỳ quặc đấy nhé."
Tôi buột miệng đùa, Saras lại đỏ mặt lùi mấy bước.
"Sao lại bị lộ ý đồ vậy!"
Cậu thật sự định làm bậy à! Không thể lơ là được.
Phải nói là, vốn dĩ đã có ý đồ mờ ám rồi!
Chỉ có Yuki là không hiểu chuyện gì, nghiêng đầu.
"Trò kỳ quặc là như điệu nhảy của Aikawa hả?"
"Điệu nhảy của tôi không kỳ quặc! Nằm cũng bị vạ lây nữa!"
Tôi không nhịn được mà hét lên.
Dù hơi ép buộc, nhưng lần này Saras cũng sẽ tham gia đại tiệc Vampire Ninja.
Bữa tiệc được tổ chức ở một nơi sâu trong núi thuộc tỉnh Mie. Những địa danh như Iga, Koga đều ở quanh đây, chắc cũng có làng Vampire Ninja.
Đúng mùa hè, dù tôi muốn ra biển nhưng thể chất lại không chịu được nắng.
Đã có rừng cây xanh mát bảo vệ, lên núi còn tốt hơn.
Từ ga tàu đi bộ một đoạn, rồi leo núi, lại đi cáp treo, tổng cộng mất hai tiếng.
"Chúng ta đến rồi."
Cuối cùng, chúng tôi đến một nhà trọ. Nhìn thế nào cũng giống nhà trọ suối nước nóng. Có vẻ đã kinh doanh từ rất lâu, mang khí chất trang nghiêm như nơi tổ chức giải cờ tướng danh nhân.
Không biết sẽ tổ chức hoạt động gì ở đây nhỉ?
"Chào mừng Seraphim-sama."
Bà chủ thân thiện (cổ rất quyến rũ) ra đón, Seraphim cúi chào bà ấy. Thấy vậy, chúng tôi cũng bắt chước cúi chào.
Bà chủ dẫn đường nói "Mời đi lối này", Seraphim lặng lẽ đi theo.
Cảm giác xa lạ không nói thành lời, tôi thở dài một hơi rồi lấy lại tinh thần, chậm rãi đi theo sau Seraphim. Sàn nhà mềm mại bước lên thật dễ chịu.
Thế là chúng tôi được dẫn vào đại sảnh tiệc.
Cánh cửa giấy vẽ thần gió thần sấm vừa kéo ra——
"Ồ~!" Người cảm thán là tôi.
Bên trong rộng cỡ hai phòng học ghép lại.
Các mỹ nữ mặc yukata xếp thành hàng. Có lẽ họ đang chờ lên món, ăn kiểu kaiseki hoặc loại bàn nhỏ xếp thành dãy thường thấy trong phim cổ trang.
"Hoành tráng thật."
"Giá một đêm ở đây cao lắm đó!"
Mặt Seraphim như viết chữ: phiền quá, đừng làm ồn.
Không cần nói cũng biết, giá ở đây chắc chắn không rẻ. Nhìn không gian rộng thế là hiểu rồi.
Trong phòng xếp hàng trăm tấm đệm ngồi, bảy phần chỗ đã có người.
Và tôi nhận ra lý do bị Seraphim và Saras mắng khi nói muốn tham gia bữa tiệc này.
Ngồi ở đây——không đúng, trong phòng này chỉ có mỗi tôi là nam.
Đúng vậy, hóa ra bữa tiệc này... là "hội con gái" do Vampire Ninja tổ chức.
"Chào~ Aikawa, đợi cậu lâu rồi đó!"
Yuki mặc yukata vui vẻ nhảy nhót chạy tới. Bộ ngực khủng ẩn hiện làm tôi không biết nhìn đi đâu.
Đừng nhảy nhót nữa, dẫm hỏng tatami bây giờ.
"Hành lý để đâu nhỉ?"
"Mọi người đều để ở chỗ ngủ, bên kia kìa."
Yuki giành lấy hành lý của tôi, cùng Seraphim rời khỏi phòng lớn.
Tôi ngồi bơ vơ ở cửa ra vào.
Nhìn quanh toàn là mỹ nữ, thiếu nữ, bé gái xinh đẹp. Chẳng lẽ Vampire Ninja ai cũng đẹp người đẹp nết vậy sao?
Ai cũng cười nói vui vẻ ôn chuyện cũ.
Không khí hòa thuận mà tôi chỉ thấy ngượng ngùng.
Không ngờ tham gia bữa tiệc toàn người lạ lại thảm hại thế này.
Seraphim bao giờ mới quay lại đây? Năm phút đợi dài như một tiếng, thậm chí hai tiếng.
Người ta bảo ở cạnh mỹ nữ thời gian trôi nhanh, tôi nghĩ chắc chỉ đúng khi nói chuyện hợp nhau thôi.
"Này, Darling."
Cứu tinh đến rồi.
Tôi quay lại thì thấy Saras vẫn oai phong dạng chân như mọi khi.
Dù xung quanh toàn mỹ nữ, cô ấy vẫn toát lên khí chất khác biệt. Tóc đen kết hợp yukata rất hợp với cô ấy.
Được cứu rồi. Ép Saras đi cùng quả là đúng đắn.
"Cậu mặc thế này còn đẹp hơn khi cosplay idol."
Chắc vì tôi cười với Saras kiểu không giống mọi khi, cô ấy hơi ngạc nhiên rồi mới vui vẻ mỉm cười.
"Đồ mê kimono, cậu cũng thay đồ đi."
Cô ấy nhanh chóng đưa cho tôi bộ yukata đã gấp sẵn. Cùng kiểu với bộ của Saras.
Ừ thì, đến nhà trọ là phải mặc yukata mà.
Seraphim mãi chưa quay lại, chắc cũng đang thay đồ.
Tôi lập tức cởi áo——Ơ?
"Bộ này có gì đó lạ lạ nhỉ?"
Tôi sờ soạng khắp yukata. Nhìn qua thì không nhận ra, nhưng thiết kế bộ này rất đặc biệt.
"Ừ. Đợi mọi người đến đủ, cuộc chiến giành món ăn kèm sẽ bắt đầu. Không còn nhiều thời gian đâu. Mau thay đồ đi, đồ mê kimono."
Cuộc chiến giành món ăn kèm. Seraphim và Saras sẽ quyết đấu.
Tôi dường như đã hiểu toàn bộ sự việc.
Trên yukata có nhiều túi.
Vai, ngực, cánh tay, bụng, mông.
Và trong mỗi túi đều có một tờ giấy vẽ.
Trên đó ghi món tôi thích ăn... đây là thẻ bài.
Đúng rồi, Seraphim từng hỏi tôi thích ăn món gì.
Tôi hiểu rồi, nói đơn giản là như vậy.
Mọi người sẽ tranh giành thẻ bài ghi "món ăn yêu thích" để quyết định thực đơn bữa tối.
Ai lấy được nhiều món ăn kèm nhất sẽ thắng.
Seraphim và Saras sẽ so tài ở điểm này.
Chẳng mấy chốc, "cuộc chiến giành món ăn kèm" bắt đầu.
Đau đầu thật. Rất đau đầu.
Tôi nhắm chặt mắt, đứng ngây ở góc phòng tatami rộng lớn.
Cái... cái kiểu thi đấu này... nam sinh cấp ba như tôi không thể tham gia nổi.
Tôi hé mắt nhìn thử.
Trước mắt là một đám mỹ nữ đang cười đùa vui vẻ vật lộn với nhau.
Dưới yukata ai cũng chỉ mặc nội y. Vén yukata lên để lộ đùi trắng nõn sát thương cực mạnh. Tôi không thể nào tham gia được.
Tôi là con trai mà! Đàn ông mà đụng vào con gái là bị tống vào lồng heo ngay.
Tôi lén đặt tay lên ngực. Trên yukata có may túi.
Cố gắng tránh càng nhiều càng tốt, tôi chỉ mong ăn được món ngon.
Ít nhất, dù có chết tôi cũng phải giữ được tấm thẻ "sashimi tôm hùm" ở ngực trái.
Tệ nhất thì chỉ cần có sashimi tôm hùm ăn với cơm trắng là đủ ngon rồi.
"Ai~kawa."
Yuki cười tươi dang tay chạy tới.
Ánh mắt như thiếu niên, khuôn mặt nghịch ngợm gợi nhớ đến Haruna, giờ chỉ toàn là mối đe dọa.
Đừng nhìn vậy, chứ cô ấy cũng rất khỏe.
Tôi lập tức bỏ chạy. Quay người chạy thục mạng.
Không thể để cô ấy có cơ hội dù chỉ nửa giây. Chạy trốn là phòng thủ tốt nhất.
"U u o o o ya a a a a!"
"Ghê!"
Yuki mạnh mẽ lao tới ôm chặt, tôi bị đập vào tường.
"Đừng mơ! Giao nộp chiến lợi phẩm ngon lành đây!"
Yuki dùng tay ôm chặt eo tôi từ phía sau, tôi sắp bị vật ngửa ra sau, liền nắm chặt lấy cánh tay cô ấy.
"Chính cô mới mơ. Như thế này, cô không cướp được thẻ của tôi đâu."
"Cái gì! Hừ~ hứm!"
Bị tôi giữ tay, Yuki cố vùng vẫy thoát ra.
"Haha. Đừng xem thường sức mạnh zombie."
Tôi phát huy hết sức mạnh zombie, giữ chặt Yuki không cho cô ấy thoát.
Yuki muốn thoát, nhưng sức không bằng zombie.
Thế là, cô ấy càng siết chặt tôi hơn.
"Giờ không rảnh để cậu nói mấy câu kiểu mắt quỷ đâu!"
"Gì!"
"Ghê quá. Hai người các cậu còn ghê hơn cả nách thơm mùi dầu gội."
Seraphim xuất hiện trước mặt, lộ cả quần lót trắng. Có vẻ cô ấy chiến đấu rất dữ dội. Yukata xộc xệch, rốn lộ ra như ông chú say rượu.
Không ngờ Seraphim lại liên thủ với Yuki...
Họ đều đặt cược vào trận chiến này. Không từ thủ đoạn sao?
"Nghĩ ngây thơ thì không thể sống sót đâu."
Bàn tay lạnh lẽo bất ngờ thò tới. Thẻ ở vai, cánh tay bị rút mất, sau đó——
Tôi dùng cánh tay Yuki cố giữ túi ngực.
Không thể mất tôm hùm! Không thể mất tôm hùm!
"Hừ, cậu thật không biết điều."
"Đúng vậy, Aikawa không biết điều."
"Không cần nói nặng vậy chứ."
Tôi vừa vùng vẫy vừa cảm nhận má Yuki áp vào lưng, vừa bị Seraphim đá mạnh vào mặt.
Cú đá nghiêm túc khiến tôi mất hết sức lực.
Yuki nhân cơ hội vật ngửa tôi đập đầu xuống tatami.
Tiếng chuông kết thúc vang lên trong đầu tôi "keng~ keng~ keng~".
Tôi kiệt sức ngã xuống, bị Seraphim thò tay vào yukata lục lọi.
Lúc này, tôi phản công. Tôi túm lấy yukata của cô ấy rồi bật dậy——à, vô ích. Không bật dậy nổi. Vì tôi bị cô ấy đạp xuống đất. Cô ấy định đạp bẹp tôi à.
"Không, không được cướp đi~~~~~!"
Sự chống cự cuối cùng hoàn toàn vô ích, tôi bị Seraphim lấy sạch mọi thứ.
Đúng vậy, kể cả tôm hùm... chẳng còn gì cả.
Đáng ghét, Seraphim và Yuki đúng là cặp đôi đáng ghét.
Tôi đứng dậy như con nai nhỏ. Không, tôi là mãnh hổ.
Vì một bữa ăn no, tôi là mãnh hổ không từ thủ đoạn, gặp ai cũng cướp.
Tôi bị Seraphim kéo vào cuộc. Bị kéo vào chiến trường, trận tử chiến này.
Đã vậy, chỉ còn cách liều thôi.
Tôi sẽ khiến bọn họ phải hối hận.
Bên cạnh tôi là một phụ nữ trông yếu đuối. Tóc xoăn ngang vai. Nhìn bóng lưng cũng biết là mỹ nữ. Nhìn tuổi chắc tầm mười chín, hai mươi.
"U o————!"
Để dứt bỏ do dự, tôi hét lớn rồi lao tới từ phía sau cô ấy.
Cô ấy giật mình quay lại. A, mặt cũng dễ thương.
Nhưng tôi sẽ không nương tay! Tôi là mãnh hổ! Mãnh hổ đến mức Kato Kiyomasa cũng phải đến diệt trừ!
"Đáng sợ quá!"
Bộp.
Tưởng chừng tôi đã chạm vào đối phương thì bị quật ngã xuống tatami.
Đây là... Aikido nhỉ. Tôi bị ném lên không trung lúc nào không hay, bay cả người ra ngoài.
Chủ quan quá. Trong lòng tôi vẫn còn chút áy náy.
Tôi quên mất họ là siêu nhân mang tên "Vampire Ninja".
Tôi chưa hoàn toàn vứt bỏ sự ngây thơ.
Đối phương lại sờ túi tôi, xác nhận tôi không còn thẻ nào——
"Cậu vất vả quá nhỉ."
Cuối cùng, đối phương nhìn tôi với ánh mắt cảm thông rồi vỗ vai tôi.
Vì túi tôi trống rỗng... nên cô ấy lén nhét cho tôi một thẻ vào ngực.
Tôi khóc rồi.
Sự dịu dàng của cô ấy, sự trống rỗng của bản thân khiến tôi khóc.
Cầm tấm thẻ vừa nhận lên xem, trên đó ghi "củ cải bào".
Tôi khóc rồi.
Tôi sẽ chiến đấu với các người! Đã vậy, tôi mặc kệ bị gọi là biến thái!
Tôi chỉ muốn ăn ngon thôi mà!
Kích hoạt chế độ siêu cấp. Tôi sẽ dùng hệ thống Zero cùng hệ thống Alice, cộng hưởng khung cảm ứng tinh thần và kích hoạt Trans-AM để thách thức họ!
Công suất một trăm... hai trăm... ba trăm phần trăm...
Tôi hạ thấp trọng tâm, tích tụ sức mạnh.
Tôi sẽ bùng nổ. Bùng nổ đến mức loại bỏ mọi cảm xúc, dục vọng——trở thành Shura!
Ba nữ Vampire Ninja phát hiện khí thế của tôi, tiến lại gần.
Sức mạnh bùng nổ trong tôi, nhưng tôi dùng bước chân uyển chuyển lướt qua giữa ba người họ.
"Ya a a a a!"
Tiếng hét lớn cũng không lọt vào tai tôi đang ở chế độ siêu cấp zombie. Tôi nghĩ tóc mình chắc cũng hóa vàng dựng đứng... không, chắc không đến mức đó.
Ba cô gái đều ôm người ngã vật ra đất.
Trên tay tôi, còn lại cảm giác "ngực" khá lớn.
"Hừ..."
Tôi giải trừ chế độ siêu cấp zombie.
Thế này không ổn. Cảm giác tội lỗi vẫn đè nặng tôi. Thử rồi mới biết, đây đúng là hành vi quấy rối tình dục.
Từ túi ngực ba cô gái, tôi lấy được ba tấm thẻ.
Tôi lật thẻ lại xem.
Trên đó ghi——bơ. Có nguyên liệu là tốt rồi.
Nhưng nhìn kỹ——trên đó ghi "ngu ngốc à". (Chú thích: trong tiếng Nhật, "bơ" (アボカド) và "ngu ngốc" (アホカト) chỉ khác nhau ở âm đục)
…………Đồ khốn————!
Ngu ngốc à! Đúng vậy, ngu ngốc à!
Mọi người trên Trái Đất! Cho tôi xin chút âm đục đi, một chút thôi!
Tấm thứ hai. "Avogadro". (Chú thích: tiếng Nhật là "アボガドロ")
…………Đồ khốn————!
Dù là tôi nói muốn có âm đục! Đúng là vậy!
Nhưng tôi không cần hằng số Avogadro dùng để chỉ tỉ lệ giữa số hạt trong một mol chất (xem Wikipedia) đâu!
Tôi muốn là bơ cơ!
Vừa cầu nguyện vừa lật tấm thẻ thứ ba——"bơ"!
"Tuyệt vời~~!"
Tôi vô thức tạo dáng chiến thắng.
YES! YES! YES!
Tạo dáng chiến thắng ba lần liên tiếp, tôi lại ngắm kỹ tấm thẻ ghi bơ.
…………Tại sao... tôi lại muốn... lấy được bơ đến vậy nhỉ?
Đến nước này, tôi cũng không hiểu nổi nữa.
Khi tôi còn đang thất thần, bỗng bị ai đó sờ mông.
Toàn thân tôi nổi da gà... nổi cả da gà rơi đầy đất.
"Ừm. Mông cậu tuy đẹp... nhưng túi chẳng có gì cả."
Giọng nói quen thuộc khiến tôi ôm mông lùi vào góc tường.
Khoanh tay, yukata rách tả tơi, Saras đứng trước mặt tôi.
Cô ấy vẫn như mọi khi, đột ngột xuất hiện từ phía sau.
"Thế này là quấy rối tình dục! Không thể chối cãi!"
Tay chân nhanh quá. Nhưng lực sờ lại nhẹ nhàng, mềm mại. Đúng là kỹ thuật thượng thừa.
"Có vẻ cậu cũng khổ nhỉ, Darling."
"Cậu cũng vậy mà."
Yukata của Saras như Tarzan vậy.
"Không sao, thế này lại dễ hoạt động. Nhờ vậy mà con mồi tự dâng tới. Cậu lấy được mấy thẻ rồi?"
Saras kéo yukata, lộ chút quần lót đen.
"Hiện tại, tôi chỉ có bốn tấm này."
Tôi chỉ có bơ và củ cải bào, bị Saras nhìn với ánh mắt thương hại.
"Thế này... thảm quá. Không cố thêm là tối nay khỏi ăn tối đấy."
Nói đi nói lại, cũng tại Seraphim và Yuki cả.
"Tôi hiểu rồi."
Ban đầu tôi định đuổi Saras đi, nhưng chợt nhận ra một điều.
Seraphim và Yuki——đúng rồi! Còn chiêu này nữa!
Tôi nắm chặt vai Saras.
"Gì... gì vậy Darling? Muốn hôn à?"
Bị tôi nắm vai bất ngờ, Saras đỏ mặt như thiếu nữ ngây thơ.
"Saras, cậu muốn liên thủ với tôi không?"
"Ồ. Đề nghị này thú vị đấy."
Đúng vậy. Giống như Yuki liên thủ với Seraphim, tôi cũng liên thủ với Saras là được. Như vậy tôi không phải chạm vào cơ thể con gái.
Tôi và Saras bắt tay chặt.
Thỏa thuận thành công.
"Hôm nay tôi định dùng tay này ăn bánh mì."
"Cậu không cần báo cho tôi đâu."
Sau đó mười phút——tôi và Saras lấy được cả đống thẻ.
Chiến thuật là như này.
Tôi nằm rạp xuống đất→Vampire Ninja lao tới→Saras lục lấy thẻ từ người các Vampire Ninja sơ ý.
...Tôi hoàn toàn là mồi nhử.
Ờ, cũng được thôi. Cũng được——
"Tôi không hiểu sao cách này lại hiệu quả."
Trong lòng tôi vẫn không thể chấp nhận. Tại sao tôi làm mồi nhử lại thành công? Cảm giác không thể hiểu nổi.
"Vì mông cậu rất được lòng mọi người."
Sự thật mới được tiết lộ!
"Tôi tưởng chỉ có cậu như vậy."
"Đúng vậy, chỉ có tôi mới đối xử với mông cậu bằng tình yêu."
"Lau nước miếng đi."
Saras dùng tay áo yukata lau miệng.
Đúng lúc đó——
"Đau đầu thật... không ngờ hai tên biến thái lại liên thủ... kinh quá."
"Gì chứ, Aikawa, nếu cần liên thủ thì cậu có thể tìm tôi mà."
Xuất hiện rồi, Seraphim & Yuki.
Túi trên người họ đầy ắp thẻ.
"Yuki... tôi sẽ không tha cho cậu."
"Hehehe... đấu nào, Aikawa!"
Haa a a a... chế độ siêu cấp zombie khởi động!
Chớp mắt, bốn người mặc yukata lao vào nhau.
Seraphim và Saras ra tay nhanh như truyền nhân Bắc Đẩu Thần Quyền, tôi không nhìn kịp.
Còn tôi và Yuki——
"U ya ya ya ya!"
"Haa ya haa ya haa!"
Chúng tôi chỉ vỗ tay nhau chí chóe.
Như trẻ con đánh nhau. Không, nói là đùa giỡn cũng được.
Tôi không muốn đùa với cô ấy. Tôi muốn một trận chiến oanh liệt.
Cứ thế này thì không bao giờ kết thúc.
Phải mạnh bạo hơn... không nương tay mới được!
"Xin lỗi, Yuki!"
Tôi lấy hết can đảm, đưa tay về phía bộ ngực E cup nặng trĩu.
Mềm quá. Tôi vừa cảm nhận sự mềm mại vừa rút thẻ từ túi ngực trái.
"À..." Rồi sao nữa? Chỉ thấy khuôn mặt Yuki vốn như thiếu niên càng đỏ hơn, như thiếu nữ ngượng ngùng quay mặt đi.
"Aikawa... cái đó... nói sao nhỉ... ừm."
Yuki nắm chặt tay trước ngực, vai co lại, ấp úng, ngượng ngùng vặn vẹo người.
Thấy cô ấy như vậy...
"...Xin lỗi."
Tôi không thể làm gì nữa.
Tôi trả lại thẻ cho Yuki, tự kiểm điểm hành động quá đà của mình.
Thế là, cuộc chiến giành món ăn kèm kết thúc.
Khi tôi còn mải nghĩ về Yuki bỗng từ thiếu niên hóa thành thiếu nữ, tôi quên mất không bảo Saras chia thẻ cho mình, giờ món ăn kèm tôi giành được bày trước mặt.
Củ cải bào do nữ Vampire Ninja thương tình cho.
Bơ cướp được nhờ chế độ siêu cấp zombie.
Còn lại... à, có ớt. Muối tiêu thì lấy thoải mái.
Dù củ cải bào được ca ngợi là ăn thường xuyên thì không cần gặp bác sĩ——
Chỉ có từng đó món thôi à...
Tôi vừa lau nước mắt, vừa trộn ớt vào củ cải bào thành củ cải bào cay.
.........................Tôi làm vậy để làm gì nhỉ?
Tâm trạng tụt dốc không phanh.
Thế này củ cải bào càng cay hơn chứ gì?
Cảm giác hôm nay tôi cứ thử đại rồi thất bại liên tục.
Gọi là gì nhỉ? Ngày xui xẻo à?
"Aikawa... nếu không chê thì, cái này cho cậu."
Yuki vẫn chưa trở lại bình thường, đỏ mặt đưa món ăn kèm cho tôi.
"Cảm ơn cậu, Yuki."
Cô ấy chia cho tôi——cơm nghệ tây.
Thật biết ơn.
Biết ơn thì biết ơn thật.
Món này hợp ăn với cà ri nhất mà! Chỉ cho tôi cơm thì làm được gì!
Thôi thì trộn củ cải bào cay lên thử xem.
.....................Tuyệt vời.
Bất ngờ ngon. Củ cải bào cay ngon quá. Chỉ cần cơm với củ cải bào cay là đủ ngon rồi.
Ngon đến... rơi nước mắt.
"Ăn" đúng là điều tuyệt vời.
"Ayumu, sao vừa ăn vừa khóc vậy? Nhìn như kappa khô héo, ghê quá."
Seraphim vừa thưởng thức thịt tôm hùm tươi ngon vừa nói. Ăn ngon lành thật.
Đó rõ ràng là tôm hùm của tôi mà.
Nước mắt tôi lại trào ra.
"Này, đồ Darling thối. Món của tôi cũng chia cho cậu. Nào, cậu chỉ cần nằm xuống đất là được."
Saras làm bộ ra lệnh cho tôi. Trên bàn nhỏ của cô ấy món ăn nhiều đến tràn ra ngoài, Seraphim cũng vậy.
"Vậy, cho tôi cà ri đi."
Tôi nằm xuống đất. Thế là, Saras như hồn ma lướt tới, đưa tay về phía mông tôi——
"Tôi nghĩ thôi vậy."
Saras lại lướt về chỗ ngồi.
"Cho cậu tai heo vậy. Lấy tai heo đi."
Saras gắp tai heo lên cơm nghệ tây cho tôi. Cơm nghệ tây gọi tắt là Saras. (Chú thích: cơm nghệ tây tiếng Nhật là "safuranraisu", Saras là "saras") Vì tôi không cho cô ấy sờ mông nên món nhận được là tai heo. Ăn cũng ngon thật.
Tôi cũng muốn ăn tôm hùm của Seraphim~ thử liếc mắt sang xem sao.
Seraphim lắc đuôi ngựa bất lực nhìn tôi.
"Không còn cách nào. Tôi cũng chia cho cậu 'ớt móng đại bàng' vậy."
Tốt, không xin được rồi~
"Các cậu có phải đều cố tình đẩy món mình không thích cho tôi không?"
"Aikawa... cùng ăn nhé..."
Còn Yuki, sao hôm nay cậu không nhiệt tình gì hết? Cậu phải như mọi khi, chạy nhảy khắp sân như chó con chứ.
Yuki ghép bàn nhỏ lại với tôi, ngồi ăn gần đến mức vai chạm vai.
Tôi cứ thấy kỳ kỳ, đành tìm Saras nói chuyện cho đỡ ngượng.
"Rốt cuộc, Seraphim với cậu ai thắng?"
"Tôi cũng tò mò chuyện đó. Này, thống kê xong chưa?"
Saras lớn tiếng hỏi, cô Vampire Ninja tóc xoăn chia củ cải bào cho tôi cầm micro đọc kết quả như đọc giấy ghi chú.
"Vâng. Kết quả đã có. Lần này người chiến thắng là——ờ~ Sarasvati và Seraphim đồng hạng nhất."
Saras và Seraphim cùng mỉm cười đứng dậy, bắt tay nhau.
"Có vẻ, quyết đấu giữa chúng ta lại phải hoãn rồi."
"Đau đầu thật."
Kết quả chắc đúng như họ dự đoán. Có lẽ lần nào cũng đồng điểm.
Tiếng vỗ tay vang lên, hai người ngồi xuống.
Ngoài tôi và Yuki, ai cũng có vẻ vui vẻ.
Sau khi mọi người ăn uống khoảng ba mươi phút——
"Vậy thì, ngày mai tôi còn việc nên chắc phải cáo từ rồi."
Saras đứng dậy chuẩn bị về.
Dù sao ngày mai cô ấy còn buổi diễn.
"Xin chờ chút. Chưa phân thắng bại mà cậu định bỏ đi à?"
Seraphim vừa lau miệng vừa ngước nhìn Saras. Trên bàn cô ấy còn nhiều món chưa ăn hết.
Khuôn mặt đó như muốn nhấn mạnh trận đấu chưa kết thúc. Chẳng lẽ còn hoạt động gì nữa sao?
Saras tỏ vẻ khó xử, dường như vẫn còn do dự.
"Saras. Ngày mai mấy giờ cậu diễn?"
Tôi cũng ngẩng lên hỏi Saras khi đã ăn cơm nghệ tây được bốn phần.
"Ừ? Tôi dự định hát từ bốn giờ chiều đến sáu giờ thôi."
"Vậy thì sáng mai về cũng được mà? Làm ơn đi, coi như giúp tôi."
Seraphim vẫn như mọi khi, còn Yuki thì khác hẳn thường ngày, với tôi lúc này, Saras là người duy nhất đứng về phía tôi.
Nghĩ đến việc Saras sắp rời đi, tôi thực sự bất an.
Nếu sáng đã diễn thì thôi, chứ chiều mới bắt đầu... ở lại thêm chút không được sao?
Tôi nhìn chằm chằm vào mặt Saras, cô ấy liền cười khúc khích đáng yêu.
"Đã Darling thối nói vậy——đành chịu thôi."
Saras nháy mắt với tôi, chắc là được cần đến nên cô ấy vui.
Ngay sau đó, tôi bị Seraphim lườm.
"Đây... đây là bất đắc dĩ, không còn cách nào khác. Tôi chia cho cậu một món."
Nói rồi, Seraphim đưa cho tôi một món ăn.
"Ồ, cảm ơn nhé."
Tôi ăn món đó. Mà tôi cũng không biết đó là món Seraphim nấu.
...Khi tỉnh dậy, tôi——đang mặc yukata, nằm giữa chiến trường đầy đệm futon.
"Đem đạn tới!""Y tá! Y tá!""Xung phong——!"
Tiếng hô vang khắp nơi.
Tôi dụi mắt, cố gắng nắm bắt tình hình.
Đây là nơi vừa diễn ra cuộc chiến giành món ăn kèm. Trên tatami trải đầy đệm futon.
Hơn nữa, chăn được chất thành từng đống như chướng ngại vật, các thiếu nữ đang trốn trong góc tránh những chiếc gối bay tới tấp.
Sao lại thế này... có chuyện gì xảy ra vậy...?
Tôi không mất nhiều thời gian để hiểu tình hình.
Đây là trận chiến gối.
Chắc là chia thành hai phe Seraphim và Saras, chiến đấu sinh tồn bằng gối.
Tôi thuộc phe nào nhỉ?
Tình hình hiện tại ra sao?
"Cậu tỉnh rồi à, Aikawa?"
Yuki ngốc nghếch hỏi với vẻ mặt kiên quyết.
Yukata xộc xệch. Dù vừa tắm xong, da vẫn ướt đẫm mồ hôi. Cô ấy vô tư dạng chân, lộ hết quần lót hồng mới thay.
Vì vẻ mặt quá kiên quyết nên không thấy gợi cảm chút nào.
"Yuki——"
Cái Yuki trước đây như lớp trưởng hướng nội không biết đi đâu mất rồi. Trước mắt tôi là một "Vampire Ninja" đáng tin cậy hơn cả thường ngày.
"Aikawa, nói hơi gấp, nhưng làm ơn cùng tôi chạy sang bên kia!"
Yuki chỉ về phía đối diện, nơi có một ngọn núi chăn giống như trước mặt. Hơn nữa, có mấy thiếu nữ ngã trong góc sau núi.
"Chẳng lẽ họ chết rồi sao?"
"Đúng vậy. Cho nên chúng ta phải giữ vững chỗ đó. Sẵn sàng chưa?"
"Bây giờ chỉ còn cách liều thôi."
Tôi cũng không rõ tình hình lắm, nhưng cứ làm theo những gì Yuki chỉ dẫn.
Dù sao thì cảm giác cũng cực kỳ thú vị.
Tóm lại, tôi nhặt ba cái gối rơi dưới đất ở bên cạnh.
"Chúng ta xung phong, Aikawa!"
Yuki vung yukata như áo choàng, lao nhanh trên đệm.
"Hỏa lực yểm trợ!"
Tiếng hô từ Sarashi. Nói cách khác, Sarashi là người cùng phe.
Bóng dáng Sera—không thấy đâu cả. Cô ấy cũng cùng đội à? Không, đây đồng thời cũng là trận đối đầu giữa Sarashi và Sera. Cô ấy chắc chắn ở phe địch.
Những chiếc gối bay loạn xạ như mưa bão quét ngang.
Những người cùng phe thò đầu ra khỏi chướng ngại vật bằng chăn để ném gối lần lượt bị hạ gục, trong lúc này, tôi và Yuki chỉ biết lao lên phía trước, cuối cùng cũng đến được đích.
Yuki kéo những Vampire Ninja trông như chỉ đang ngủ chứ không phải đã chết sang một bên, rồi dựa lưng vào chướng ngại vật thở dốc.
"Này, Yuki. Họ đâu có chết đâu mà."
"Cậu ngây thơ quá rồi, Aikawa. Chỉ cần bị cái 'gối ngủ tuyệt đối' đó đập trúng đầu một cái, hậu quả là—khò khò~... cậu hiểu chứ?"
Ý cô ấy chắc là bị đập trúng là ngủ mê luôn.
Cái gối gì mà ghê vậy?
Muốn có một cái quá đi.
Nhà nào cũng nên có một cái nhỉ.
Yuki nhân lúc đối phương tấn công hụt liền ném gối sang, trúng ngay mặt, đối phương "bịch" một tiếng ngã xuống.
Một cô gái đeo băng tay chữ thập đỏ lập tức chạy tới, nhưng cô ấy lắc đầu ra hiệu không thể cứu được nữa, rồi dán một tờ giấy lên người vừa ngã xuống.
Xem ra đúng là chỉ cần bị đập trúng là ngủ luôn.
Đột nhiên... tiếng giao tranh như bão tố bỗng dừng lại.
Mọi người đều nín thở, xung quanh im phăng phắc.
Đánh trận gối, số lượng đạn dược đã được quyết định từ đầu.
Khác với chiến tranh thật, đạn dược không nhiều.
Cả hai bên đều nhận ra điều đó.
Nếu cứ ném tiếp thì sẽ hết sạch đạn dược.
Nhìn kỹ, ngay giữa hai phe...
Tuyến đầu giao tranh ác liệt nhất, có rất nhiều gối và xác... không đúng, là những thân thể đang ngủ.
Nơi đó đã trở thành một thế giới không còn ai đứng vững.
"Bên nào nhặt lại được gối—bên đó sẽ thắng."
"Được rồi~ Aikawa! Chúng ta qua nhặt đi!"
"Nói thì nói vậy thôi."
"Chỉ cần hai chúng ta, chắc chắn không gì là không thể!"
Nói xong, Yuki đã bật dậy khỏi chướng ngại vật.
Đau đầu thật.
Tôi hạ thấp người, vừa ném gối vừa tiến lên tuyến đầu.
Có thể thấy một Vampire Ninja đang giơ cao gối nhắm vào Yuki vừa tới tuyến đầu.
Đối phương đã nhắm sẵn. Nhắm đúng chỗ Yuki sẽ tới.
Xong đời rồi—Yuki nhắm mắt lại.
Bịch...
Đừng hòng thành công.
Cái gối tôi ném đã chặn được cú bắn tỉa nhắm vào Yuki.
"Aikawa... cảm ơn cậu."
"Tôi sẽ không để cậu cô đơn đâu."
Yuki kẹp gối vào hai bên nách rồi rút lui ngay. Tôi thì dùng cái gối rơi ở tuyến đầu hạ gục Vampire Ninja đang thò đầu ra định ném Yuki, giúp cô ấy rút lui an toàn.
Cứ như đang chơi đập chuột vậy.
Tôi vừa ngăn chặn các Vampire Ninja thò đầu ra tấn công, vừa ra tay chính xác.
Sau khi tôi phòng thủ khắp nơi, không còn ai thò đầu ra nữa.
Nhân lúc này—tôi cũng rút lui thôi.
Bên phải ổn, bên trái ổn.
Bịch...
Tiếng bị gối đập vang lên, tôi không tin vào mắt mình.
Quay lại nhìn, chỉ thấy Yuki làm rơi hàng đống gối xuống đất, cả người ngã nhào về phía trước.
Sau gáy cô ấy—bị viên đạn vô tình bắn trúng.
Sao lại thế... vừa rồi rõ ràng không ai thò đầu ra khỏi chướng ngại vật.
Chỉ còn vài bước nữa thôi là có thể mang gối về phe mình rồi.
Tôi nhìn quanh, không thấy bóng dáng kẻ địch. Không ai ném gối cả.
Viên đạn vô hình với mắt thường.
"Y tá!"
Sarashi hét lên giận dữ.
"Yuki! Yuki! Mở mắt ra! Yuki!"
Tôi ôm lấy thân thể Yuki, vỗ nhẹ lên má cô ấy.
"Aikawa... tôi buồn ngủ quá."
Ánh mắt Yuki lờ đờ, cơ thể không còn chút sức lực.
"Đừng bỏ cuộc. Cậu chỉ bị trúng một lần thôi mà."
Lời tôi nói khiến Yuki "hì hì" cười như một cậu bé.
Tôi hiểu, cô ấy đang gượng cười.
Một Vampire Ninja cùng phe đeo băng tay chữ thập đỏ chạy tới xem vết thương của Yuki.
Sau đó, cô ấy lắc đầu, rồi dán một tờ giấy lên trán Yuki.
"Meiru Shutelong yên nghỉ tại đây."
Tôi đứng dậy trong cảm giác tuyệt vọng.
"Các người..."
Tôi muốn nói gì đó. Tôi muốn nói gì đó với kẻ địch, nhưng không nghĩ ra câu nào.
Tôi muốn trút giận, muốn mắng ra những lời khiến Sera đau lòng.
Tôi muốn hét lên những câu nặng trĩu cảm xúc.
"Các người mặc quần lót màu gì—!"
Kết quả, thứ tôi hét ra lại là quấy rối tình dục. Dù nói vậy nghe như ngụy biện, nhưng tôi hét câu đó là vì—
Bịch...
Bên đầu, bị đập trúng.
Chân tôi mềm nhũn, quỳ xuống.
...Từ bên cạnh... ném tới à?
Sao có thể. Ở đây chỉ còn những thân thể đang ngủ thôi mà.
Phe địch không ai tấn công cả.
Chuyện gì thế này?
Ý thức bắt đầu mơ hồ. Tôi cố gắng giữ tư thế quỳ, đầu lắc lư, thì nghe thấy một giọng quen thuộc nói với tôi.
"Đồ ghê tởm, nên tôi không nhịn được mà ra tay xử lý cậu. Ban đầu tôi còn định ẩn nấp ở đây lâu hơn nữa—"
Cô gái tóc đuôi ngựa bật dậy từ đống thân thể đang ngủ.
Là Sera!
Thì ra... cô ấy đã trà trộn vào đám thân thể đang ngủ, luôn phục kích ở đây! Cô ấy đã tính toán hết, chúng tôi sẽ hết đạn, rồi sẽ quay lại nhặt gối.
Bảo sao phe địch không ai tới nhặt gối ở đây.
Họ cố ý không tới, là để dụ tôi và Yuki tự chui đầu vào rọ.
Không xong rồi.
Đầu óc tôi không hoạt động nổi nữa.
Không, tôi đã choáng váng đến mức trời đất quay cuồng rồi.
Lạ thật, là choáng hay là buồn ngủ?
Ý thức—bắt đầu mơ hồ.
Nghe thấy tiếng gọi...
"Đạt... chạy..."
Ù tai khiến tôi không nghe rõ tiếng gọi.
Cảm giác, buồn ngủ quá...
Bên cạnh hình như xuất hiện chú chó trong "Long Long và Chó Trung Thành".
Sáng hôm sau, tôi bị tiếng mưa gió đánh thức.
Tiếng mưa rơi ào ào trên mái nhà. Tiếng nước mưa như thác đổ dọc theo mái nhà.
Còn có, tiếng gió mạnh đến mức làm rung cả cửa sổ.
Xung quanh là một nhóm mỹ nữ vẫn còn ngủ. Tôi xé tờ giấy "Aikawa Ayumu yên nghỉ tại đây" dán trên trán, dụi mắt ngái ngủ.
Tóm lại, tôi muốn đi rửa mặt đánh răng trước đã.
"Chào buổi sáng, My Darling."
Câu chào đầu tiên, nghe thật trầm tĩnh.
Sarashi mặc yukata, hôm nay không còn vẻ oai phong.
Cô ấy ngồi trên đệm, gương mặt đầy u sầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Biểu cảm của cậu trông mệt mỏi quá."
Tôi vừa vươn vai vừa đứng dậy.
Không hiểu sao, hôm nay gương mặt xinh đẹp của Sarashi lại phủ một lớp mây u ám.
"Ừ. Hình như có bão tới."
Giọng nói đầy bất mãn.
"Bão à..."
Thì ra tiếng mưa gió này là do bão gây ra.
Nói là bão, nhưng tiếng lớn như tàu điện chạy ngang qua vậy.
"Đúng vậy. Cáp treo bị ảnh hưởng bởi mưa gió, không thể hoạt động."
"Ý là không xuống núi được à."
Chết rồi. Haruna và Yuu không biết có sao không?
"Hình như hôm nay cũng phải ở lại đây thêm một đêm nữa."
Sera lắc đầu bất lực bước vào phòng.
"Vậy à... Khoan đã, Sarashi, hôm nay chẳng phải là—"
Nói đến đây, tôi cuối cùng cũng hiểu ý nghĩa đằng sau biểu cảm của Sarashi.
"Ừ. Hôm nay là buổi hòa nhạc của tôi. Tôi đang băn khoăn có nên gọi điện xin hủy không."
Đúng vậy, hôm nay là buổi hòa nhạc kỷ niệm một năm Sarashi trở thành idol.
Tim tôi "thình thịch" đập mạnh một cái.
Không ổn rồi!
"...Bây giờ mấy giờ rồi?"
"Chín giờ ba mươi hai phút."
"Nếu bây giờ chạy tới—có kịp không?"
"Nếu đến nhà ga trước mười giờ thì kịp."
"Này này này, nếu mười giờ phải đến nhà ga, không dậy sớm thì làm sao kịp chứ."
"Tôi dậy từ bảy giờ rồi. Nhưng mà, thời tiết tệ thế này cũng không đi được."
Chắc Sarashi cũng đã thử đủ mọi cách rồi.
Nhưng...
Chỉ còn biết chấp nhận thôi.
Vì vậy, cô ấy mới lộ ra vẻ mặt buồn bã chưa từng thấy, cứ nhìn mãi ra ngoài cửa sổ.
"Cậu là Vampire Ninja mà! Chắc chắn kịp thôi."
Nói vậy cũng chẳng an ủi được gì.
"Đừng xem thường trên núi. Càng lên cao nhiệt độ càng thấp, gió càng mạnh. Bây giờ gió ngoài kia chắc vượt quá bốn mươi mét rồi."
"Cậu nói tốc độ gió bằng con số, tôi cũng không hiểu đâu."
"Đúng ha. Ra ngoài là biết liền. Người sẽ bị thổi bay đó."
Dáng vẻ buồn bã của Sarashi, trông thật lạ lẫm.
Bất cứ lúc nào, cô ấy cũng không bao giờ lộ ra vẻ mặt như vậy.
Cũng phải thôi. Buổi hòa nhạc kỷ niệm một năm trở thành idol. Với cô ấy, chắc chắn rất có ý nghĩa.
Nếu lúc đó tôi không giữ cô ấy lại.
"Xin lỗi, Sarashi. Tôi đã làm hỏng buổi hòa nhạc của cậu..."
"Đâu có. Không phải lỗi của cậu. Không ai ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này. Dù sao bão mạnh thế này, khán giả cũng không đến được. Dù tôi tổ chức buổi hòa nhạc trong nhà. Nên, cậu ngẩng đầu lên đi."
Sarashi... Trong lòng tôi tràn đầy áy náy với cô ấy. Dù tôi biết thiên tai có nghiêm trọng đến đâu, hối hận cũng vô ích—
Tôi không thể không hối tiếc.
"Vậy thì chúng ta thi trận cuối cùng đi, Sarashi."
Sera đã thay yukata bằng đồ thường.
Cô ấy cầm theo hành lý lớn.
"Đó là hành lý của tôi à? Cậu nói, muốn thi trận cuối cùng—"
Hành động của Sera quá bất ngờ, Sarashi ngẩn người.
Tôi biết Sera muốn nói gì.
Sera luôn có thể nói thay tôi.
"Tôi cá là, fan của cậu vẫn đang chờ cậu. Có xuống núi được hay không, thử rồi mới biết."
Sera mỉm cười nhẹ.
Ý cô ấy là, chúng ta bây giờ hãy đi tới buổi hòa nhạc đi. Đúng vậy. Bỏ cuộc không phải là phong cách của Vampire Ninja.
"Ý tôi cũng giống Sera."
Tôi đứng dậy cởi yukata.
"Các cậu..."
"Đi thôi, Sarashi. Không, để tôi đưa cậu đi. Dù phải dùng cách nào đi nữa."
Tôi chỉ mặc mỗi quần lót, định đi lấy quần áo thay.
"Đây, Aikawa."
Khi tôi chuẩn bị rời phòng, Yuki đã thay đồ thường mang quần áo của tôi tới.
Chuyện tôi sẽ lên đường, chắc họ đã đoán trước rồi...
Không biết từ đâu, Sera đã hành động.
"Đáng ghét. Ghê như khăn ướt lạnh vậy."
Lắm chuyện.
"Chúng ta đi thôi, Aikawa! Chỉ cần mấy người chúng ta chắc chắn làm được!"
"Đúng vậy, không xuống núi được là người thường thôi. Chúng ta xuất phát, Sarashi."
Tôi, Yuki và Sera, chắc đều mang cùng một biểu cảm.
Mọi người chắc đều có vẻ mặt đầy tự tin.
Sarashi cuối cùng cũng lấy lại gương mặt thường ngày. Gương mặt đội trưởng oai phong và đầy tự tin.
"Hehe, Darling dạo này thật bướng bỉnh."
"Vậy à? Tôi nghĩ tôi giống cậu hơn rồi—cậu có ghét không?"
Sarashi bị tôi trêu chọc liền nở nụ cười.
"Tôi rất vui"—cô ấy nói.
Gió thổi ngang mạnh đến mức không thở nổi, tôi không khỏi cúi đầu.
Đây là gió tốc độ bốn mươi mét sao! Gió thổi trực diện mạnh đến mức dù có ngã về phía trước cũng không đổ.
Cảm giác chỉ cần lơ đãng là bị gió thổi bay đi mất.
Đây không phải là cơn bão bình thường. Tôi chưa từng chịu trận gió mạnh như vậy.
Tôi mặc áo mưa màu vàng, co người lại, từng bước từng bước đi trên con đường lầy lội.
Khoảng cách này nếu dốc hết sức chạy thì chắc cũng kịp. Dù sao Sera và Sarashi đều là Ninja chạy nhanh hơn cả xe.
Nhưng, gió mạnh thế này—
"Tóm lại cứ đi trước đã!"
Yuki đầy năng lượng, không sợ mưa gió chỉ đường.
Không hét to thì sẽ bị tiếng gió lấn át.
"Cậu nhận ra đường chứ?"
"Được! Leo núi là bài tập thường ngày của tôi! Nhắm mắt tôi cũng dẫn đường được!"
Đúng rồi, sở thích của cô ấy có mục "leo núi ngắm sao". Chắc bình thường cũng leo ngọn núi này.
Mưa lớn đến mức không nhìn rõ vài bước phía trước.
Trong tình cảnh này, chỉ còn biết trông cậy vào Yuki.
Bình thường cô ấy chỉ là một đứa ngốc.
Chúng tôi đi theo thứ tự Yuki, Sera, tôi, Sarashi.
Trước mắt chỉ có cây cối và đất. Gió mưa cuồng loạn khiến mắt gần như không mở nổi, dù mở cũng không nhìn rõ vì mưa.
Cảm giác như đang đi trong biển cây của Miyaji.
"Thế này thì không thể kịp được."
Bảo sao Sarashi lại bỏ cuộc. Theo đà này chỉ đi đến nhà ga thôi cũng không biết mất bao lâu.
"Nếu các cậu muốn đi đường tắt, thì cũng có đấy."
Yuki đề nghị với vẻ mặt ngượng ngùng.
"Vậy thì, dẫn chúng tôi đi đi. Bây giờ do dự cũng phí thời gian."
Sera lập tức quyết định. Sarashi cũng gật đầu.
"Được... được thôi... nhưng... chỗ đó là vách đá đấy."
Cả nhóm chúng tôi lập tức dừng lại.
Nói cách khác, xuống núi bằng vách đá là đường tắt à? Như vậy đúng là đơn giản thật.
"Cậu nghĩ sao?"
Tôi hỏi ý Sarashi.
Là zombie, tôi có rơi từ vách đá xuống cũng không sao. Chỉ cần cô ấy ra lệnh, tôi sẽ làm theo.
Tuy nhiên, nếu Sarashi không thể an toàn đến hội trường thì cũng vô nghĩa.
"Không còn cách nào khác. Đã là fan thì mạo hiểm cũng xứng đáng."
"Vậy quyết định vậy nhé! Được~ một phen sống mái! Liều thôi!"
Năng lượng của Yuki cũng khiến tôi thấy yên tâm.
Chúng tôi rời đường núi, đi vào rừng.
Đi từng bước khó khăn như núi—không, phải nói là như rừng. Không, có lẽ như gió mới đúng.
Tôi vừa nghĩ mấy chuyện vớ vẩn vừa tiến lên phía trước.
Vách đá ngay trước mặt.
Vách đá cao đến mức cần dù lượn.
Chắc phải mấy trăm mét. Đứng ở mép vách đã thấy lạnh sống lưng. Cảm giác như đứng trên nóc tòa nhà cao tầng.
Tôi nghĩ cao bốn tầng thì còn nhảy được, nhưng cao thế này thì—
"Để tôi cầm hành lý."
Sera biến lá cây thành cánh rồi nhảy xuống vách đá.
Dưới sức gió, cô ấy có vẻ không bay được, nhưng chỉ cần đáp xuống thì không thành vấn đề.
Đúng là Ninja. Đối mặt với độ cao này cũng không sợ à?
Tôi thật sự không dám bước chân đầu tiên.
"Đi... đi thôi." Yuki lấy hết can đảm leo xuống, nên tôi cũng trượt theo vách đá. Sarashi đi sau cùng.
Dốc gần như chín mươi độ. Thật sự có cảm giác "rơi xuống núi".
Nếu trời quang, với thể lực siêu phàm của chúng tôi thì xuống núi dễ như chơi. Nhưng bề mặt vách đá bị mưa lớn làm trơn, lại thêm gió rít—
"Uwaa a a a!"
"Yuki!" Tôi túm lấy áo mưa của Yuki khi cô ấy trượt chân.
"Darling!" Sarashi cũng túm lấy áo mưa của tôi. Thế là—cả nhóm chúng tôi như lở núi, như tuyết lở mà rơi xuống vách đá.
Mưa lớn, gió mạnh.
Nhờ gió thổi mạnh, chúng tôi bị thổi sát vào vách đá nên không rơi thẳng đứng, nhưng cơ thể vẫn va vào những thân cây mọc khỏe mạnh.
Sau đó—chúng tôi rơi thẳng xuống chân núi.
Trong đầu không kịp hiện lên cảnh tượng cuối đời. Cảm giác chỉ trong chớp mắt.
"Các cậu không sao chứ!"
Sera lo lắng hỏi chúng tôi đang rơi dở chừng.
"Ư..."
Chắc vì toàn thân đau nhức, Sarashi lộ vẻ mặt đau đớn.
"Đau quá đau quá..."
Yuki cũng ôm bụng từ từ xoay người.
Là zombie nên tôi không có cảm giác đau, nên không sao, nhưng hình như vai bị trật khớp, gân Achilles cũng đứt. Dù tôi sẽ hồi phục ngay—
"Rơi thảm thật."
Tôi bắt chuyện với Yuki, người có vẻ bị thương nặng nhất.
"Hehe... Đúng là không thể xem thường vách đá. Tôi nghĩ—quá đơn giản rồi."
Dù cô ấy cười trả lời, nhưng mặt vẫn đau đớn.
Vampire Ninja không dễ chết như vậy, nhưng cũng không cứng cỏi như zombie.
"Yuki, cậu ổn chứ?"
"Ờ... hình như không ổn lắm. Gãy mấy cái xương sườn rồi."
"Này này này."
Mặt tôi tái xanh.
Ngước nhìn vách đá vừa rơi xuống, cảm giác "không ngờ mình dám nhảy từ đó xuống" trào dâng.
Nếu không phải là Vampire Ninja thì chết chắc rồi.
"Sarashi, cậu ổn chứ?"
Sera cũng hỏi thăm Sarashi. Dù thương tích của cô ấy không nặng bằng Yuki—
"Ừ. Hình như bị thương ở chân. Tôi nghĩ phải mất một tiếng mới hồi phục."
Vampire Ninja phải mất một tiếng. Xem ra là thương khá nặng.
Đúng là quá liều. Chúng tôi dám nhảy xuống vách đá trong mưa gió thế này.
"Ayumu... à, cậu thế nào cũng được."
Tôi không sao, nhưng quan tâm tôi một chút cũng được mà. Không sao thì không sao thật.
"Haha, câu 'dục tốc bất đạt' đúng là hợp với chúng ta."
Sarashi cười có vẻ tiếc nuối.
"Ahahaha... đau quá đau quá."
Yuki tự cười nhạo bộ dạng thảm hại của mình.
Đã đến nước này, chỉ còn biết chấp nhận. Mặt cô ấy như viết rõ điều đó.
"Chưa xong đâu... mọi chuyện vẫn chưa kết thúc."
Tôi đứng dậy. Vai trật khớp và gân Achilles đã hồi phục rồi.
"Nhưng Darling, tôi không thể cử động trong thời gian ngắn, Meiru Shutelong còn bị thương nặng hơn tôi. Thế này không thể kịp được."
"Sao cậu cứ nói mấy câu không hợp với phong cách của mình vậy?"
Câu hỏi của tôi được Sera trả lời.
"Cô ấy không muốn làm phiền cậu thôi. Cậu như vậy thật ghê đấy. Ghê như tóc có thể 'bíp' ở quầy thu ngân vậy."
Ai mà có mã vạch trên đầu chứ! Tóc tôi nhiều lắm nhé!
"Người làm phiền là tôi. Cho nên—cậu đừng bận tâm. Đi thôi, tôi cõng cậu."
"Tôi hiểu rồi... Darling."
Sarashi nhờ Sera đỡ rồi leo lên lưng tôi, sau đó ôm chặt lấy tôi, còn tôi thì đỡ lấy mông cô ấy.
"Aikawa... đi thẳng hướng này sẽ ra đường lớn, rồi rẽ trái, đi dọc đường là tới nhà ga. Còn lại nhờ cậu nhé."
Yuki giơ ngón cái với tôi. Cô ấy ngồi dựa lưng vào vách đá.
"Yuki? Cậu cũng đi cùng chúng tôi—"
"Tôi thế này sẽ thành gánh nặng. Đừng bận tâm, các cậu cứ đi đi."
Tôi thật sự không thể cõng hai người.
Sera cũng không thể bỏ hành lý lại. Vì đó là trang phục Sarashi sẽ mặc trong buổi hòa nhạc.
"Tôi biết rồi. Đi thôi, Ayumu."
"Này này này, Sera."
"Suy nghĩ sẽ lãng phí thời gian. Đi thôi."
Dù có vẻ lạnh lùng, Sera vẫn quay lưng lại với Yuki mà bước đi.
"Tôi sẽ không để tấm lòng của cậu uổng phí."
Sarashi lại còn cảm ơn Yuki, thật hiếm thấy.
Không có Yuki dẫn đường, chắc chúng tôi không đến được nhà ga.
So với trên vách đá, gió ở đây chỉ bằng một nửa. Như vậy tốc độ đi chắc cũng nhanh hơn.
"Hehe... tôi có ngầu không?"
Chỉ lúc này, nụ cười như thiếu niên lại toát lên vẻ đàn anh đầy khí khái.
"Đúng vậy, vừa ngốc vừa ngầu."
Gãy xương kiểu này, với Vampire Ninja chắc để đó cũng tự lành. Hơn nữa, nơi này như sân nhà của Yuki, cô ấy chắc sẽ về nhà trọ ngay thôi.
Tôi nhờ Sera cầm hành lý, còn mình thì cõng Sarashi chạy liên tục.
Dù thở hổn hển, dù hai chân rã rời, tôi vẫn không ngừng chạy.
Tôi là zombie nên không đau. Cơ bắp tiêu hao cũng hồi phục ngay.
Dù vậy, chạy hết sức trong bão vẫn rất vất vả.
Không biết đã qua bao lâu.
Chúng tôi vất vả lắm mới đến được nhà ga.
Sarashi nói đến mười giờ là vừa kịp, nhưng giờ đã mười hai rưỡi rồi.
Hơn nữa—
"Do ảnh hưởng của bão, toàn tuyến tạm ngừng hoạt động"
Tàu điện không chạy.
"Nhà ga hình như cũng chưa biết khi nào sẽ hoạt động lại. Chắc phải đợi đến tối."
Sera hỏi nhân viên nhà ga xong lắc đầu.
"Vậy à... Thế thì chạy bộ thôi. Nếu bây giờ bỏ cuộc, sẽ bị Meiru Shutelong cười cho đấy."
Sarashi, chân vẫn còn đau, đứng dậy bắt đầu tập giãn cơ.
Tôi cũng không khỏi vui vẻ, nở nụ cười.
"Ừ, đúng vậy. Cậu chạy nổi không, Sarashi?"
"Tôi nghỉ đủ rồi."
Sarashi đưa tay xuống mắt cá chân. Dù không chạy nổi cũng phải chạy. Biểu cảm của cô ấy nói lên điều đó.
"Đúng vậy. Đã đến đây rồi. Chúng ta cố gắng hết sức đi."
"Đi taxi có kịp không?"
"Ừ, từ đây đi taxi đến hội trường mất khoảng bảy tiếng. Chạy bộ còn nhanh hơn."
"Vậy thì chịu thôi."
Tự dưng thấy chuyện này vui thật.
Như lúc tranh giành món ăn phụ, như lúc đánh trận gối, tôi không có cảm giác này, nhưng bây giờ lại thấy dù thế nào cũng phải cố đến cùng.
Chúng tôi cứ thế lên đường.
Chạy rồi lại chạy, thỉnh thoảng nghỉ ngơi, rồi lại tiếp tục chạy.
Khi đến hội trường, đã là tám giờ tối.
Kết quả, cũng bằng đi taxi.
Tất cả là do thời tiết.
Gió bão đến tối vẫn chưa dịu, chúng tôi đứng ngẩn ngơ giữa cơn gió cuồng nộ.
Tấm biển "Kỉ niệm một năm Cute☆Kirarara Concert" ướt sũng thê lương.
"Ahahahaha... cuối cùng vẫn không kịp."
"Vất vả thế này, thấy mình ngốc thật."
Dù mặt đất ướt, chúng tôi vẫn ngồi xuống không chút do dự.
Thân xác và tinh thần đều mệt mỏi.
Tôi không muốn chạy marathon lần thứ hai như vậy nữa.
Nhưng, dù biết là công cốc, tôi vẫn thấy rất có thành tựu.
Tôi nhớ có câu: Mọi việc phải tự mình trải nghiệm mới có ý nghĩa. Chúng tôi đã cố gắng hết sức, thế là đủ rồi phải không?
Khi tôi nghĩ vậy—
"Ki... Kirarara?"
Hả?
Tiếng kêu ngạc nhiên vang lên, khiến tôi và Sarashi cùng quay đầu lại.
Trước mắt là một nhóm đàn ông ăn mặc như Shinsengumi đang trú mưa.
"Có vẻ, vụ cá cược này tôi thắng rồi."
Hehe, Sera mỉm cười vui vẻ.
À, thì ra mọi người đều đang đợi. Họ tin Sarashi nhất định sẽ đến.
"Xin lỗi mọi người. Có vẻ tôi không kịp rồi."
Sarashi cúi đầu xin lỗi các fan ướt sũng vì mưa gió.
Nhìn mái tóc Sarashi bị mưa gió làm rối bời, quần áo rách bươm, tôi nghĩ các fan sẽ hiểu ngay cô ấy đã vất vả thế nào để đến đây.
Mọi người nhìn Sarashi bằng ánh mắt đầy cảm thông.
Ngay lúc đó, đội trưởng Cute☆Kirarara mà tôi cuối cùng cũng nhận ra lên tiếng.
"Cậu nói gì vậy? Đã kịp rồi còn gì!"
"Hả?" Sarashi ngơ ngác.
Buổi hòa nhạc diễn ra từ bốn giờ chiều đến sáu giờ.
Dù chúng tôi rõ ràng không kịp—
"Phải bốn tiếng nữa chuyến tàu cuối mới chạy mà."
Đội trưởng nói như lẽ đương nhiên.
Sau đó, các fan mong chờ Sarashi từ bốn phương tám hướng kéo đến.
Vài trăm, không, phải đến vài ngàn fan.
Thì ra, mọi người đã quyết tâm chờ đợi. Những người tin Sarashi sẽ đến—vẫn luôn chờ đợi.
"Mọi người... Được rồi, buổi hòa nhạc bắt đầu từ bây giờ! Như một năm trước, chúng ta tổ chức ngoài phố!"
Sarashi xúc động rơi nước mắt. Nhưng chắc không ai nhận ra.
Bởi vì, mưa lớn quá mà.
"Ai muốn chết thì đứng ra cho tôi!"
Và giọng của Sarashi, còn lớn hơn cả tiếng mưa.
*
Tôi được đưa về bãi biển, chân bị chuột rút cũng đã khỏi.
Chỉ là tâm trạng vẫn còn chìm dưới đáy biển.
"...Aikawa... cậu ổn chứ?"
Hiramatsu lo lắng chạy tới.
Cô ấy luôn là người quan tâm tôi sớm nhất. Sự dịu dàng ấy không biết đã cứu tôi bao nhiêu lần.
"Tôi biết ngay là không sao mà."
Mihara nói lời an ủi không chút cảm thông. Không biết đã làm tôi bực mình bao nhiêu lần.
"À, không sao đâu." Tôi chỉ có thể trả lời giống như Mihara nói, thật không cam lòng.
"...Vẫn chưa hỏi tối nay ăn gì... chắc còn lại Orito nhỉ?"
"Thằng đó đi đâu rồi?"
"Nó vừa nãy còn ở đây mà."
"Có khi nào về nhà trọ rồi không?"
"Không, chỉ cần bãi biển còn con gái, thằng đó chắc chắn vẫn lẩn ở đâu đó."
"Đã nghĩ là không ai tìm ra—tôi sẽ tìm cho bằng được."
Mihara bỗng dưng có động lực kỳ lạ.
Trò "tìm Orito!" chơi khó cực kỳ.
Chúng tôi tìm khắp bãi biển, nhà vệ sinh nam nữ, cửa hàng ven biển và cả dưới biển, tìm đông tìm tây mất ba mươi phút vẫn không thấy bóng dáng Orito.
Nên tôi nói:
"Thôi kệ. Để thằng đó nhịn đói."
"Dù sao cũng tìm hết rồi, nó không có lý do gì mà than phiền."
Mihara chạy khắp nơi nên có vẻ hơi thở dốc.
"Đúng vậy, thằng đó rốt cuộc ở đâu nhỉ?"
Yuki dậm chân mạnh, bãi biển bị cô ấy giẫm lún lỗ chỗ.
"Theo tính cách thằng đó, chắc chắn đang trốn ở đâu đó rình con gái—à! Nhớ là cửa hàng ven biển có phòng tắm kèm đúng không?"
"...Ừ... tôi nhớ là có."
"Tôi đoán chắc chắn nó đang chờ rình người ta tắm xong, rửa sạch nước biển rồi—thay đồ!"
Thay đồ bơi tức là—được ngắm trọn bộ luôn!
Từ trên xuống dưới đều nhìn thấy hết.
Hành động của thằng đó, tôi đều nắm trong lòng bàn tay!
"Aikawa giỏi thật!"
"Suy nghĩ gian xảo ghê, cậu với nó giống nhau y chang. Không dám học hỏi. Thật không dám học hỏi."
Mihara nhìn tôi bằng vẻ mặt như vừa uống trà đắng.
Tôi nói là thằng đó có thể nghĩ như vậy, nhưng Mihara lại nói như thể tôi cũng nghĩ thế.
"Aikawa đúng là cùng hội cùng thuyền mà!"
"Vậy... chúng ta đến cửa hàng ven biển tìm đi."
"Đúng rồi."
Hiramatsu chắc thương tôi bị lôi vào chuyện này nên cắt ngang lời Mihara.
Thế là, chúng tôi đến cửa hàng ven biển bán cà ri giá cắt cổ một ngàn hai trăm yên.
Không chịu nổi, giá cả ở khu du lịch sao mà cao thế!
Vừa nãy tôi cũng đến tìm một lần, nhưng chưa tìm cả phòng tắm.
"Ôi? Đây chẳng phải là Ayumu-san sao!"
Người vẫy tay chào chúng tôi là một cô gái tóc hai bên, chính là Dai-sensei.
Cô ấy là chủ mưu lật đổ vương đô khi Lilia dẫn đội cận vệ đến thế giới chúng tôi, hiện là lãnh đạo của Villiers.
Dai-sensei dẫn theo nhiều cô gái đang ngồi ăn đá bào trong phòng.
"Sao cô lại ở đây?"
"À! Tôi từng thấy anh ấy! Anh ấy nổi tiếng vì ghê tởm đó!"
Tôi bị một bé gái không quen biết chỉ tay vào mặt.
Ôi, để đánh bại Lilia, tôi cũng để cho toàn bộ dân Villiers thấy bộ dạng ghê tởm của mình. Dù chuyện đó có làm cô ấy tổn thương, tôi cũng chỉ biết xin lỗi thôi.
"Ayumu-san nổi tiếng lắm ở Villiers đấy. Dù chủ yếu là nhờ tôi truyền tin."
"...Hehe... anh giỏi thật đó... Aikawa."
Hiramatsu cười vui vẻ, tôi chỉ biết cười gượng.
"Vậy, sao cô lại ở đây?"
"Ôi chao, đừng nhìn tôi thế, tôi là giáo viên mà. Đến đây tất nhiên là để dạy học sinh rồi~"
Dai-sensei dịu dàng trả lời như lẽ đương nhiên.
"Nhưng nhìn cô chỉ như đang chơi thôi mà."
"Phong tục, công nghệ, tư tưởng và quan niệm của thế giới này có ảnh hưởng lớn đến người Villiers chúng tôi. Nhưng nhưng! Để không bị ảnh hưởng tiêu cực, tôi mới dẫn đoàn đến thăm như thế này."
"Ý là—những cô gái này cũng là ứng viên nữ hoàng kế tiếp như Haruna à?"
"Khi nào tôi làm nữ hoàng, tôi sẽ biến toàn dân thành hải tặc, rồi bắt họ gọi tôi là Vua Hải Tặc."
"Khi tôi làm nữ hoàng, tôi sẽ quy định giờ nghỉ trưa cũng được chơi trong nhà thể chất."
"Tôi làm nữ hoàng, sẽ giảm thuế tiêu dùng về 0, rồi bãi bỏ toàn bộ chế độ bảo hiểm xã hội."
Toàn những ứng viên nữ hoàng phát ngôn gây sốc! Dù kiểu suy nghĩ cực đoan này rất giống người Villiers, nhưng tôi mong Haruna nhất định phải làm nữ hoàng.
"Dai-sensei, các cô có muốn ăn tối cùng luôn không? Haruna sẽ nấu cho mọi người."
"Ôi, tuyệt quá. Có thể gọi tất cả mọi người đến không?"
"Các cô có bao nhiêu người?"
"Tính cả tôi là mười một người."
Không ít người, nhưng chắc vẫn ổn. Dù sao hội trường cũng chứa được hơn trăm người.
"Vậy thì, mọi người gọi món mình thích đi."
"Tôi muốn—đậu hũ Mapo~"
Tôi đoán Dai-sensei sẽ gọi món đậu hũ, quả nhiên không sai.
Sau đó, một loạt món ăn được gọi lên.
"Gà rán Nam Man!""Hamburger! Toàn thịt bò!""Bít tết sườn!""Thăn bò!""Gyudon!""Thịt bê!""Đồ nướng!""Súp kem!""Bắp cải cuộn!""Tekka-don!"
Món thịt chiếm đa số.
Đám này ai cũng tràn đầy sức sống, thích ăn thịt cũng phải thôi.
"À, các cô có thấy một tên đầu nhím biến thái không? Đeo kính như thế này."
"Ừm~ tôi không thấy ai như vậy cả."
"À, tôi nghĩ mục tiêu của thằng đó cũng không phải là nhóm phẳng lì này."
"............Ồ, Ayumu-san. Hóa ra anh có hứng thú tìm đường chết à."
Dai-sensei cười tươi.
Cô ấy cười—nhưng tỏa ra sát khí.
Có vẻ tôi lỡ nói ra suy nghĩ thật của mình.
"Ờ, mấy câu vừa rồi giải thích sao đây! Xin lỗi! Chúng ta đi thôi, Hiramatsu!"
Tôi nắm tay Hiramatsu chạy đi.
Giải thích với Dai-sensei vô ích.
Lỗi là do tôi lỡ lời. Đã mang tội thì tiếp theo—chỉ còn chờ bị trừng phạt.
Hơn nữa, tôi đã trở lại làm học sinh cấp ba bình thường, nên không thể thoát khỏi ma pháp của Dai-sensei—như thường lệ, toàn bộ hỏa cầu đều trúng lưng tôi.
Nóng quá! Nóng! Quá nóng!
Ôi, tôi quen rồi nên không sao, chỉ sợ Hiramatsu chạy cùng tôi cũng bị vạ lây.
Chúng tôi chạy mãi chạy mãi đến phòng tắm.
"Aikawa... lưng cậu dính thứ gì giống như tro vậy."
...Hả? À, chắc do bị hỏa cầu đánh trúng lưng.
"Ê, Hiramatsu! Mũi cậu cũng đen kìa!"
Tôi lo có chuyện gì nên nhìn lưng Hiramatsu, kết quả cũng đen bẩn như tôi.
"Cậu không sao chứ! Hiramatsu!"
"...Ahaha... Ừ! Tôi thấy... rất vui!"
Câu trả lời bất ngờ.
Vui à?
Suýt nữa bị Masou-Shoujo ném hỏa cầu mà lại thấy vui?
"Aikawa... ra là cậu luôn bận rộn với mấy chuyện như vậy... trước giờ bọn tôi không biết... cậu luôn... luôn cố gắng đến bây giờ."
"Không phải tôi đâu, người vất vả thật sự là Haruna và Yuu mà."
"Không đúng... vất vả là cậu... cậu không chỉ quen biết những người cùng lứa như bọn tôi... mà còn giao lưu với nhiều người ở các tầng lớp khác nhau... hơn nữa ai cũng ngưỡng mộ cậu... tôi nghĩ... đó là thành quả cậu đã nỗ lực đến giờ."
"Chín phần là do đối phương tự tìm đến thôi. Vậy thì liên quan gì đến vui đâu?"
"Tôi nghĩ... cuối cùng mình cũng bước vào thế giới của cậu rồi... tôi rất vui."
"Dù là do đối phương ép buộc mới thành ra vậy."
"Tôi muốn... được tiếp xúc nhiều hơn nữa... với thế giới mà cậu từng trải qua... tôi muốn cùng cậu... khám phá thế giới mới."
"Hiramatsu..."
Nếu tôi có được thái độ tích cực như Hiramatsu, chỉ cần tôi dám đối mặt, những sóng gió trước đây chắc cũng giải quyết dễ dàng hơn.
"Tóm lại... chúng ta vào tắm rửa đi."
"Hả?"
...Tôi giật mình.
Ờ, đây là phòng tắm mà, nói vậy cũng hợp lý—
Tôi nuốt nước bọt.
Vì tôi nhận ra Hiramatsu đang mặc đồ bơi.
"............"
".............."
Xung quanh im lặng. Chắc Hiramatsu cũng đang căng thẳng.
"A... Aikawa."
"À, tôi không có nhìn với ánh mắt đen tối đâu—"
"...Orito... không có ở đây."
"...Hả?"
"Theo suy luận của cậu vừa nãy... lẽ ra nó phải ở phòng tắm này chứ."
"Đúng vậy. Tôi thật sự không đoán nổi hành động của thằng đó."
"...Không biết... nó đi đâu rồi."
"Nếu là Haruna suy luận, chắc sẽ tìm ra."
"Hehe... đúng rồi... trước đây cô ấy từng làm thám tử đúng không?"
"À~ có đấy. Tôi nhớ lần đó là—"